Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ

Chương 30

...

Khi trời tối hẳn, trong rừng bắt đầu xuất hiện nhiều nguy hiểm hơn, Nhị lang nhà họ Hà cũng đã trở về.

Lần ra quân cuối cùng này, hắn chẳng săn được gì. Trong bốn ngày tiếp theo, phần lớn dã thú đều đã bị kinh động, sẽ trốn rất sâu, tuyệt không dễ săn như hôm nay nữa.

Hắn nói với tiểu đồng: "Lần này ngôi đầu chắc là nhà ta rồi chứ?"

Tiểu đồng phụ họa: "Vâng, tôi nghe nói nhà họ Tiết về sau còn không dám truy tiếp."

Nhị lang mỉm cười đắc ý, nhưng chưa kịp khoe khoang thêm, đã thấy vài cung nhân bưng khay đi tới, bên trên là ba chiếc kim linh được xếp ngay ngắn. Hắn ngẩn người, vội gọi: "Khoan đã!"

Mấy cung nhân nhận ra hắn là biểu đệ của thống lĩnh Cấm vệ quân, lập tức dừng lại.

Nhị lang chau mày: "Nhà ta chỉ săn được một con sói, sao lại có ba chiếc kim linh?"

Một người trong số họ tỏ ra lúng túng, đành bất chấp việc đắc tội, cẩn thận bẩm: "Hồi nhị gia, đây là kim linh của nhà họ Tiết. Họ Tiết hạ được một con sói, một con hổ. Sói một chiếc, hổ hai chiếc."

Nhị lang: "......"

Tiểu đồng nhà họ Hà lập tức bật lại: "Hổ à? Không thể nào! Người nhà họ Tiết sau đó đâu có vào núi nữa, tụi tôi tìm suốt cả chiều, có thấy bóng hổ đâu!"

Cung nhân: "Hổ là do Vương gia săn được."

Nhị lang lúc này vẫn chưa phục: "Hóa ra là Vương gia săn được, thế sao lại tính cho nhà họ Tiết? Vương gia với nhà họ Tiết chẳng phải..."

Nửa câu sau hắn nuốt lại: "Chẳng phải vẫn luôn không qua lại sao?"

Không đúng, giờ hôn kỳ đã định từ lâu rồi!

Dù có chậm chạp mấy, hắn cũng biết mình vừa lỡ lời. Vương gia và nhà họ Tiết có hôn ước, giờ Vương gia đem con hổ mình bắt được tính vào thành tích nhà họ Tiết, thì đâu có gì sai?

Chỉ là, ai ngờ được Dự vươnvương điện hạ lại thực sự làm như vậy?

Nhị lang cảm thấy rất bực bội. Nhà họ Hà của hắn tuy nổi bật, nhưng lại có kẻ nổi bật hơn, thôi thì cái tên thị vệ bên cạnh Tiết Hạo không nói làm gì, sao ngay cả Dự vương Bùi Thuyên cũng...

Càng bức bối hơn là, hành động của Bùi Thuyên khiến hắn bừng tỉnh, chỉ e con thỏ kia của hắn, đời này cũng chẳng tặng đi được nữa.

Hắn xuống ngựa, vốc nước rửa mặt, vừa khéo đụng trúng muội muội Hà Bảo Nguyệt. Sắc mặt nàng ta khó coi, nhưng hắn không nhận ra, liền vội vàng kéo nàng ta lại hỏi: "Bảo muội, muội về rồi à?"

Hà Bảo Nguyệt bực bội: "Trời cũng tối rồi, không giải tán chẳng lẽ ngủ chung? Chị em ruột còn chẳng ngủ cùng nữa là."

Nhị lang thăm dò: "Vậy... Nhị tiểu thư nhà họ Tiết chơi vui chứ?"

Hà Bảo Nguyệt lại càng giận: "Cô ta tất nhiên là vui đến phát rồ rồi!"

Có Dự vương chống lưng, nhà họ Tiết đè bẹp võ quan, đoạt lấy ngôi đầu, cả gia tộc đều được vinh danh, sao mà không vui cho được? Vậy mà Tiết Bình An lại cứ điềm nhiên, mặt mày không chút biểu cảm, dường như đối với chuyện đoạt giải, chẳng mảy may bận tâm.

Trên đời thật sự có người không để tâm chút nào sao? Hà Bảo Nguyệt cho là giả vờ, mà càng giả vờ thì nàng ta lại càng tức.

Nhưng Nhị lang lại thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm: "Nàng vui thì tốt rồi."

Hà Bảo Nguyệt: "......"

-

Khi đêm buông xuống, quảng trường rộng mở đã được đốt lửa trại, sáng bừng như ban ngày. Đám nam tử uống rượu trong doanh trại, còn trong cấm uyển của hoàng cung, một yến tiệc riêng đã được tổ chức cho nữ quyến.

Bình An cùng Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An thay y phục, cùng tiến vào cung điện. Các vị phu nhân đều nở nụ cười: "Chúc mừng, năm nay nhà các con giành được ngôi đầu, thật sự khiến người ta bất ngờ đó."

"Thịt nai đã được mang về phủ Tiết rồi chứ? Nên đưa về, để tổ mẫu và mẫu thân các con cùng vui lây."

"......"

Tiết Tĩnh An đóng vai trò tỷ tỷ, khéo léo ứng đối: "Dạ, huynh muội bọn con đều rất cảm kích, may mà bệ hạ rộng lượng, không trách cứ Vương gia thiên vị."

Bùi Thuyên là hoàng thân quốc thích, vậy mà lại giúp nhà họ Tiết. Trước đó không lâu, bệ hạ còn cười đùa bảo chàng "cánh tay cong ra ngoài", thật ra là rồng vui lòng, tỏ rõ sự thân mật.

Chuyện này, nữ quyến trong cấm uyển cũng đều biết rõ cả rồi.

Lời nói của Tiết Tĩnh An vừa khéo, khiến các phu nhân bật cười: "Không hổ là con gái được Tân Châu dạy dỗ."

Trước đây, bọn họ chỉ nhìn nhà họ Tiết từ xa, chưa có khuynh hướng thân cận rõ ràng. Nhưng từ khi Vương gia tham dự tiệc nhà họ Tiết, lại định cả hôn sự, thì đã có người bắt đầu nghiêng về phía Tiết gia.

Hôm nay Vương gia còn dùng danh nghĩa Tiết gia để săn được hổ, bọn họ càng chẳng còn lý do gì để dè chừng.

Vậy nên, ánh mắt các phu nhân dần chuyển sang đánh giá Tiết Tĩnh An, trong lòng lại có chút tiếc nuối. Để nhà họ Lâm của Trấn Viễn hầu chiếm được trước rồi, dù là thứ nữ, nửa năm trước còn rụt rè ít nói, nhưng giờ thì đã khác hẳn, chững chạc hơn nhiều.

Các phu nhân lại nhìn về phía Bình An.

Khi chị gái nhắc đến Dự vương, nàng vẫn giữ sắc mặt như thường, không ngượng ngùng, cũng không tỏ vẻ vui sướng. Mà dù có chút xấu hổ cũng là điều dễ hiểu, thế nhưng nàng lại không có, khiến người ta không khỏi âm thầm đánh giá cao.

Đúng lúc đó, Hoàng hậu Trương thị giá lâm.

Mọi người lập tức đứng dậy hành lễ. Hoàng hậu được Ngọc Cầm và Ngọc Tuệ dìu ngồi xuống, cất giọng: "Miễn lễ cả đi."

Bà ta quay sang Bình An: "Đứa bé ngoan, lại đây, để bản cung nhìn xem nào."

Bình An bước ra khỏi hàng, cung nhân lập tức dâng ghế và bàn nhỏ, sắp xếp ngay bên cạnh long tọa của Hoàng hậu, ở vị trí sát bên Ngọc Cầm và Ngọc Tuệ.

Một chỗ ngồi cực kỳ thể diện, đủ thấy hoàng gia rất coi trọng nàng.

Hoàng hậu nói: "Ngồi đi."

Bình An hành lễ xong, ngoan ngoãn ngồi xuống theo lời.

Hoàng hậu nhìn nàng, không thấy vẻ vui mừng quá đà, cũng không hề kích động. Nhưng cũng không phải lãnh đạm, chỉ là quanh người nàng có một luồng khí chất siêu phàm thoát tục, sạch sẽ như tuyết đầu mùa, đúng như cổ nhân từng nói: "Không vui vì vật, không sầu vì mình." Tâm tính cực tốt.

Dù Hoàng hậu Trương thị không muốn khen, thì cũng đành phải thừa nhận đứa nhỏ này, trong sáng mà lòng rộng, tuy không giỏi ăn nói, nhưng còn thông minh lanh lợi hơn cả Ngọc Tuệ nhà bà.

Chuyện hai nhà họ Tiết – họ Hà đấu đá nhau, ai cũng nhìn ra. Cuối cùng Tiết gia thắng thế, còn Hà Bảo Nguyệt thì nói thân thể không khoẻ, không tới yến tiệc.

Ngọc Tuệ ban đầu cũng định không đến. Dù hôm nay Dự vương dùng danh nghĩa nhà họ Tiết để hạ được hổ, thì trong lòng mọi người vẫn đem ra so với Thái tử.

Con hổ ấy khiến sắc mặt phụ thân nàng ta sắc mặt rất khó coi. Những kẻ theo phe Đông cung hay Vương phủ, trong tối ngoài sáng, lại càng âm thầm so đo.

Kết quả là tất cả ánh hào quang đều bị Dự vương cướp sạch, vậy mà lại gần như không một ai thấy sai trái.

Nói một lời khó nghe, rốt cuộc ai mới là Thái tử của Đại Thịnh này?

Ngọc Tuệ tâm phiền ý loạn, bị Hoàng hậu Trương nhắc mấy câu mới chịu đến dự tiệc.

Nàng ta không muốn để ý đến Bình An, nhưng trái ngược với nàng ta, Ngọc Cầm lại nghiêng người hỏi nhỏ Bình An: "Thỏ của muội vẫn ổn chứ?"

Bình An gật đầu: đã cho uống nước và ăn cỏ, giờ đang ngủ ngon lành trong ổ do Thải Chi lót.

Thấy gương mặt Bình An mềm mại đáng yêu, Ngọc Cầm kìm nén cái ý định muốn cấu má một cái, mỉm cười nói: "Lần sau tỷ lại qua xem thỏ với muội."

Bình An: "Vâng."

Không lâu sau, các cung nhân dâng lên thịt nai nướng, còn có thịt thỏ xào nước tương, rau rừng xào thanh đạm, thêm súp măng tre nấm đông cô, khiến ai nấy đều ăn ngon lành, bụng no mắt sáng.

Dùng bữa xong, các nhà lục tục ra về. Phủ Tiết được chia một tiểu viện trong cấm uyển, gồm ba phòng, ba chị em Tam An mỗi người một phòng riêng.

Ban ngày ở vùng ngoại ô kinh thành còn tạm ổn, nhưng về đêm lại lạnh buốt. Trong phòng đã sưởi than, ấm áp dễ chịu, chú thỏ trắng trong ổ ở sát tường rúc mặt vào lông mà ngủ, khiến người nhìn cũng díu mắt theo.

Thải Chi đang chải tóc cho Bình An, đầu nàng cứ gục gục dần xuống. Sợ kéo tóc mạnh sẽ đau, Thải Chi liền buộc tạm cho nàng một bím tóc, nói: "Hôm nay cô nương chơi mệt rồi, mau đi nghỉ thôi, mai sợ phải dậy sớm đó."

Dù sao cũng đang ở trong cấm uyển hoàng cung, không thể quá tùy tiện được.

Bình An dụi dụi mắt, để Thải Chi dắt tay đưa lên giường. Lúc ấy bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, là giọng lành lạnh của Tiết Thường An: "Tỷ, ngủ chưa?"

Thường An đã rửa mặt xong, mặc trung y, khoác thêm áo choàng màu xanh ngọc thêu hoa cúc, cả người mang theo gió đêm lành lạnh.

Bình An tỉnh táo hơn chút, vỗ vỗ bên giường: "Muội muội, lại đây ngồi."

Thường An thoáng do dự, chỉ ngồi mép mép một góc giường. Liếc nhìn Thải Chi, Thải Chi nghĩ chắc chị em có lời riêng, liền nói: "Nô tỳ ra ngoài hành lang một lát."

Chờ Thải Chi đi rồi, Thường An cũng không vòng vo, vào thẳng vấn đề: "Tỷ, cái khăn tay ấy là ai cho tỷ?"

"Khăn tay?" Bình An suy nghĩ một lát, mới nhớ ra Thường An đang nói đến chiếc khăn Dự vương để lại.

Nàng đáp: "Là Dự vương."

Dự vương sao?! Thường An giật mình hít vào một hơi lạnh, vậy là nàng ấy đoán không sai. Hôm ấy lúc họ đi xem ngựa, Dự vương từng đến, lại còn cố ý để rơi khăn tay bên cạnh Bình An.

Nhưng thấy Bình An nói năng quang minh chính đại, trong phòng khi đó cũng có cung nhân bên cạnh, thì cũng coi như không có gì đáng trách.

Tuy nói triều Đại Thịnh không quá khắt khe như triều trước, nam nữ chưa cưới gặp nhau, chỉ cần có người bên cạnh thì cũng không tính là thất lễ.

Nhưng nếu chiếc khăn tay của Dự vương bị các tiểu thư khác nhìn thấy, chỉ sợ dễ sinh chuyện rắc rối.

Nàng ấy dám chắc, Bình An không biết phía sau có bao nhiêu ánh mắt đang âm thầm theo dõi nàng.

Thường An trấn tĩnh lại, nói: "Tỷ, ta nhét chiếc khăn vào chồng giấy thư của tỷ rồi, tìm lúc thích hợp nhớ trả lại cho Dự vương."

Nàng ấy cứ tưởng phải tốn chút công sức để thuyết phục Bình An, ai ngờ Bình An dụi mắt một cái, giọng ngái ngủ nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý: "Ừm, trả lại cho Dự vương."

Thường An: "......"

Nàng ấy há miệng, định giải thích gì đó, nhưng lại cảm thấy cũng chẳng cần.

Lời đã nói rồi, chẳng cần ở lại lâu nữa. Nàng ấy nói: "Ta về phòng đây."

Bình An mở to đôi mắt trong veo nhìn nàng ấy, có vẻ hơi lưu luyến.

Thường An giật mình, chẳng lẽ nàng định rủ mình ngủ chung?

Bình An ngủ phòng chính, giường trong cấm uyển rất lớn, ba người nằm cũng đủ, nhưng tại sao phải ngủ chung với nàng ấy? Hai người thân thiết đến vậy sao?

Thường An giả vờ không hiểu ý, vừa xoay người định ra cửa, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ nhẹ: "Nhị muội?"

Bình An đáp: "Muội đây."

Bên ngoài, Thải Chi mở cửa cho Tiết Tĩnh An, Tĩnh An bước vào, mỉm cười: "Ta thấy Thải Chi còn ở ngoài, liền đoán Nhị muội chắc chưa ngủ... Ơ? Thường An cũng ở đây?"

Thường An nhìn về phía tay Tĩnh An, thấy tỷ tỷ đang ôm một cái gối.

Tĩnh An lướt qua Thường An, quay sang hỏi Bình An: "Muội có muốn ngủ cùng không?"

Ánh mắt Bình An lập tức sáng lên như bầu trời đầy sao, gật đầu lia lịa, lại nghiêng đầu hỏi Thường An: "Muội cũng ngủ cùng nhé?"

Thường An khựng lại.

Tĩnh An cười: "Thường An muội muội từ trước đến nay đều thích ngủ một mình..."

Thường An đột ngột cắt lời: "Ai nói muội thích ngủ một mình? Hồng Diệp, đi lấy gối của ta."

Nửa câu sau là nói vọng ra ngoài hành lang.

Tĩnh An có chút bất ngờ, tính Thường An xưa nay vốn kiêu ngạo khép kín, hôm nay lại đổi tính rồi?

Kỳ thực Thường An cũng biết mình có phần hơn thua. Tất cả cũng chỉ vì Tĩnh An! Nàng ấy ghét nhất là Tĩnh An, nếu tỷ ấy nhân lúc này mà lấy lòng Bình An, thì phiền phức to.

Tất nhiên nàng ấy phải trông chừng.

Biết ba cô nương sẽ ngủ chung một phòng, Thải Chi và Thanh Liên cũng không ngạc nhiên lắm, Phùng phu nhân gần đây cũng thích ngủ cùng các tiểu thư nhà mình.

Thải Chi và Thanh Liên nhanh chóng trải lại giường, sắp ba cái gối nằm sát nhau, Bình An ở giữa, bên trái là Thường An, bên phải là Tĩnh An.

Bình An rúc vào trong chăn, thì thầm: "Bên ngoài lạnh lắm."

Tĩnh An: "Cũng may nhà mình chuẩn bị đủ áo bông."

Thường An: "Hừ."

Bình An lẩm bẩm, giọng càng lúc càng nhỏ: "Hôm nay... hôm nay vui ghê, có cả hổ nữa."

Tĩnh An hào hứng tiếp lời: "Nghe nói họ đang lột da hổ đó, mai chắc là được nhìn thấy da rồi, không biết sờ vào sẽ có cảm giác thế nào."

Thường An: "Hừ."

"......"

Gió thu bên ngoài xào xạc, cành cây bị gió lạnh thổi nghiêng ngả, cửa sổ vang lên tiếng cót két khe khẽ. Trong phòng thì ấm áp như xuân, giọng mấy cô nương mỗi lúc một nhỏ dần.

Ban đầu ba căn phòng là dành cho ba tiểu thư ở riêng, nên các ma ma và nha hoàn hạng nhì phải tạm nằm ngoài hành lang. Giờ ba cô nương ngủ chung, dư ra hai phòng.

Không chỉ vậy, người trực đêm cũng không cần ba đại nha hoàn cùng trông, một người là đủ.

Thải Chi thu xếp lại hành trình, để ai nấy đều được nghỉ ngơi. Những hạ nhân không phải trực thì đưa sang hai phòng trống ngủ, vừa ấm vừa thoải mái.

Hồng Diệp trải nệm dưới đất, vừa nằm vừa thì thầm với Thanh Liên: "Thật tốt quá, khỏi phải chịu lạnh."

Trước đây nàng ấy chưa từng dám mơ chuyện tiểu thư nhà mình lại ngủ cùng với tỷ muội. Tất cả đều là nhờ Nhị tiểu thư cả.

-

Còn nói đến Tiết Hãn, Tiết Chú và Tiết Hạo, ba người đều ngủ trong trướng ở khu doanh trại, tiện nghi không thể bằng cấm uyển.

Chỉ được mang theo hai tiểu đồng, lại còn phải trải nệm nằm đất.

Quan viên từ tam phẩm trở lên mới được cấp một trướng riêng. Quan tam phẩm trở xuống, người nhà thì ở chung một lều.

Tiết Hãn hiện là quan tứ phẩm trong triều, tuy được phong tước cao hơn, nhưng với thân phận Tả Thiêm Đô Ngự Sử, ông lấy thân làm gương, giữ nguyên quy chế của quan tứ phẩm là ở cùng một lều với các con.

Tiết Hạo đi múc nước, Tiết Hãn thì nhìn Tiết Chú, nghe hắn kể mình đã ngăn Tiết Hạo và Trương Đại Tráng lại, khiến nhà họ Hà có cơ hội đè ép nhà họ Tiết một phen.

Tiết Hãn dù tu dưỡng khí độ, nhưng lúc này cũng không kìm được lửa giận: "Ngươi là dạy em mình như vậy à?"

Tiết Chú sững người: "Phụ thân, con đã làm gì sai sao?"

Tiết Hãn nói thẳng: "Ngươi sai lắm luôn ấy chứ!"

Tiết Chú có phần sốt ruột: "Nhưng tổ mẫu từng dạy, làm người phải khiêm tốn, không được kiêu căng l* m*ng mà..."

Ví như họ dù có tước vị siêu phẩm, vẫn chịu cảnh chen chúc cùng người khác mà ngủ.

Tiết Hãn lạnh giọng: "Đây là thu săn, em ngươi giúp nhà họ Tiết giành thể diện, vậy mà ngươi lại nói em ngươi kiêu căng hống hách?"

Tiết Chú cúi đầu, nhỏ giọng: "Con chỉ nghĩ nhị đệ quá nổi bật, nếu vì thế mà đắc tội với Hà Thượng thư, cũng không phải chuyện tốt cho phụ thân..."

Tiết Hãn quát khẽ: "Nói các ngươi đừng kiêu căng, là vì sợ các ngươi quên mất gốc rễ, rồi đi vào vết xe đổ của hậu nhân Minh Quốc công!"

Năm đó khi Đại Thịnh lập quốc, cùng với Vĩnh, Ninh nhị công, tổng cộng phong năm phủ Quốc công. Qua bốn đời, ngoài phủ Vĩnh và phủ Ninh ra, ba phủ còn lại đều suy tàn.

Nhà nào may thì xuống làm thương nhân hoàng thất, còn nhà nào thảm thì thê lương chẳng nỡ nhìn. Như phủ Minh Quốc công mà Tiết Hãn nhắc tới, mười tám năm trước vì dung túng con cháu cưỡng đoạt dân nữ, đánh chết lương dân, khiến chuyện vào tới tai Thánh thượng.

Sau đó tra ra phủ Minh Quốc công còn chiếm ruộng trái phép, tham ô hối lộ, cuối cùng bị xử trảm cả tộc!

Khi đó, Vạn Tuyên Đế vừa đăng cơ, lấy vụ đó làm gương răn thiên hạ. Đừng nói phủ Vĩnh, đến cả phủ Ninh cũng phải thu mình lại, nghiêm dạy con cháu không được ngạo mạn, không được làm nhục tổ tông.

Thời gian lâu dần, phủ Vĩnh Quốc công có lão thái quân trấn giữ, con cháu tuy chẳng xuất sắc, nhưng quy củ nền nếp, không làm điều sai trái. Nhờ vậy mới được Vạn Tuyên Đế ưu ái chỉ hôn.

Nhưng cẩn trọng không có nghĩa là cam chịu làm rùa rút đầu!

Nếu vậy, lúc Tiết Thường An đánh Hà Bảo Nguyệt, nhà họ Tiết đã trực tiếp cúi đầu nhận lỗi với nhà họ Hà là xong, cần gì phải vào cung dàn xếp?

Tiết Hãn hỏi: "Ngươi nói đi, thu săn đi săn thú, mà lại giống cái vụ bẩn thỉu của phủ Minh Quốc công à?"

Tiết Chú lúng búng không nói nên lời.

Nhắc đến phủ Minh Quốc công là cả người Tiết Chú run rẩy. Khi đó hắn mới năm tuổi, tận mắt chứng kiến cảnh chém đầu đúng là hãi đến vỡ mật!

Tiết Hãn nói tiếp: "Đây là vấn đề về lùi hay tiến. Ngươi cứ lui mãi, người ta sẽ không coi trọng ngươi. Như nhà họ Hà đó, nhà họ Tiết mình có năng lực, cớ sao phải để hắn khinh thường?"

Tiết Chú xấu hổ đáp: "Phụ thân, bằng hữu đồng môn đều khen con khiêm tốn..."

Tiết Hãn nhướn mày: "Lời ta nói còn không bằng đám bạn ngươi? Chú nhi, từ bao giờ con lại để người khác dắt mũi? Con đọc sách không bằng người ta, bây giờ còn tự xem thường mình nữa à!"

Tiết Chú cúi đầu thấp hơn nữa, hắn vào được Tân Sơn Thư viện là nhờ Dự vương điện hạ giúp đỡ, nếu không thì lấy đâu ra cơ hội giao du với các đồng môn kia?

Tiết Hãn thất vọng lắc đầu: "Thôi đi. Lần này về, sau này đừng đến Tân Sơn thư viện nữa. Ở nhà học với phu tử là được rồi."

Tiết Chú luống cuống: "Phụ thân..."

Tiết Hãn ngắt lời: "Đừng nói nữa. Con đến đó cũng chỉ đọc sách chết, chẳng có tiến bộ gì!"

Trước kia nhà họ Tiết ít khi va chạm với các phủ khác, có cũng bị Tần lão phu nhân và ông ngăn trước, nên không có cơ hội kiểm nghiệm nhân cách của con cái.

Nếu không phải vì chuyện lần này, ông cũng không ngờ đứa con cả lại trở nên nhút nhát đến thế, mà còn tự hào, tưởng mình là khiêm nhường thật!

May mà Dự vương điện hạ đứng ra vì nhà họ Tiết, nếu không gương mặt già này đúng là chẳng còn mặt mũi nào gặp tổ tông!

Lại nghĩ đến việc Dự vương ra mặt cũng vì Bình An, mặt Tiết Hãn nóng bừng lên. Ông tìm được con gái là để cho con hưởng phúc, sao lại để nàng phải luôn tiêu hao nhân tình vì nhà mình?

Đúng là phiền lòng muốn chết!

...

Hôm sau, trời còn tờ mờ sáng, các cô nương đã dậy.

Tóc Bình An vừa dày vừa đen, mỗi lần ngủ dậy đều rối bù xù cả lên, phải tháo ra chải lại từ đầu. Tiết Tĩnh An thấy thế liền thích thú, vừa chạm l*n đ*nh đầu nàng vừa trêu: "Tổ chim nhỏ, tổ chim nhỏ~"

Bình An vừa tỉnh ngủ, còn lơ ngơ, tự sờ đầu một cái.

...Không có chim.

Dùng bữa sáng xong, các tiểu thư lần lượt đến bái kiến Hoàng hậu Trương, đợi được bà cho lui, ai nấy liền đi tìm ngựa của mình.

Hôm qua lo xem kịch quá, nhiều người còn chưa được cưỡi ngựa.

Hôm nay Bình An cũng thay sang trang phục cưỡi ngựa, mang theo chiếc túi nhỏ mới được Tĩnh An may cho, bên trong Thải Chi còn lén bỏ vào một nắm kẹo giòn.

Ngoài dự đoán của Tĩnh An, Bình An chẳng hề sợ cưỡi ngựa, nàng ngồi trên chú ngựa con, thong dong vòng quanh bãi ngựa, đôi má ửng hồng.

Có điều cưỡi lâu cũng mệt, Bình An xuống ngựa vào nghỉ trong đình, Tiết Thường An cũng đang ở đó, đang nghịch ba chú thỏ, thấy Bình An tới thì thu tay lại.

Bình An vừa ngồi xuống, uống được ngụm trà nóng, đã có một cung nữ tiến lại gần, cúi đầu nói nhỏ: "Nhị tiểu thư, Dự vương điện hạ có lời mời."

Bình An không trả lời cung nữ ngay, mà quay sang nhìn Thường An.

Thường An bỗng cảm thấy có chuyện gì đó, quả nhiên, Bình An chỉ tay về phía đình xa xa: "Tỷ đi gặp vương gia một lát."

Thường An: "...Tỷ đi thì đi, nói với ta làm gì."

Bình An nhìn nàng ấy bằng ánh mắt của một người tỷ tỷ: "Muội sẽ lo. Không nói rõ, muội sẽ nghĩ hoài, đoán hoài ta đi đâu."

Thường An: "..."

Bình An ôm lấy con thỏ, dịu dàng nói: "Ta đi đây."

Thường An quay đầu đi, chẳng tỏ rõ thái độ gì.

...

Bùi Thuyên không chờ trong đình dành cho hoàng tộc, mà lại chọn đình nhỏ bên ngoài bãi ngựa.

Nơi này yên tĩnh, rất hợp để nói chuyện.

Chàng ngồi dựa vào ghế, mắt hơi khép, một tay thì v**t v* tai con thỏ rừng.

Lý Kính quỳ một gối bên cạnh, bẩm: "Thuộc hạ đã điều tra rõ, con hổ đó là do phía Đông cung sắp xếp. Có điều có vẻ họ không ngờ điện hạ tránh được lần này."

Bùi Thuyên khẽ "ừ" một tiếng, Thái tử mấy lần giở trò khiêu khích, chính là muốn chàng đi sâu vào nguy hiểm.

Chàng mở mắt, dưới hàng mày kiếm, đồng tử đen như mực, lạnh lẽo đầy sát khí, lưỡi dao giấu trong mắt lóe lên ánh sáng bén ngót.

Có điều, chàng đâu còn là đứa trẻ mười ba tuổi năm nào, thủ đoạn này Thái tử từng dùng rồi, năm đó là bầy sói, giờ lại là hổ. Vốn dĩ, chàng còn định lạnh nhạt với Đông cung thêm vài ngày.

Ngoài đình vang lên tiếng bước chân, Lý Kính ngừng lời, Bùi Thuyên nói: "Lui xuống đi."

Lý Kính: "Vâng."

Bùi Thuyên quay đầu nhìn xuống bậc thềm dưới đình, Bình An đang cúi đầu chậm rãi bước lên, tà áo nhẹ lay, dáng đi thướt tha, như hạt bồ công anh lặng lẽ rơi xuống.

Sắc lạnh trên gương mặt chàng vơi đi không ít. Nhưng ánh mắt lướt xuống, nàng lại đang ôm một con thỏ trắng, lông màu giống hệt con trong lòng chàng.

Bùi Thuyên khựng tay lại, dừng động tác v**t v* tai thỏ.

Bình An cũng vừa nhìn thấy chàng và con thỏ của chàng.

Nàng "ủa" một tiếng, đi tới bên cạnh Bùi Thuyên, ngồi xổm xuống, đặt chú thỏ trong tay mình bên cạnh con thỏ của chàng. Đôi mắt sáng long lanh liếc trái liếc phải.

Đều là thỏ trắng, trông giống hệt nhau, đến mức khó mà phân biệt được con nào là của ai.

Bỗng một bàn tay từ phía nghiêng vươn tới, nhẹ gảy tai con thỏ của nàng một cái.

Mu bàn tay trắng ngần, ngón tay thon dài, mạch máu xanh nhạt ẩn hiện như vân đá ngọc ẩn sâu bên trong, đẹp đến mức lập tức cướp mất ánh nhìn của Bình An khỏi con thỏ.

Bình An ngẩng đầu lên, lúc này mới nhớ ra phải chào: "Vương gia."

Bùi Thuyên từ trên cao nhìn xuống nàng.

Trí nhớ thật tệ. Mới hôm qua còn bảo sẽ luôn dõi theo chàng kia mà. Chỉ là, đôi mắt của nàng trong như suối, bị nàng nhìn vào cứ như cả người chìm trong đáy mắt ấy, bị làn nước trong vắt quấn lấy, nhẹ nhàng bao phủ.

Dòng suối ấy cứ róc rách, róc rách chảy, chảy đến một góc khô cằn đã lâu trong lòng chàng.

Bùi Thuyên không kiềm được mà nhìn nàng thêm một lúc, rồi qua lớp tay áo, nắm lấy cổ tay thon nhỏ của nàng. Khi đứng dậy, tay khẽ kéo, Bình An cũng theo đà đứng lên.

Chàng buông tay ra, hỏi nàng: "Thỏ ở đâu ra?"

Bình An đáp: "Ca ca bắt được."

Bùi Thuyên vô thức nghĩ đến Tiết Chú, nhưng lập tức hiểu ra Tiết Chú không có bản lĩnh ấy, chắc là tên nghĩa huynh họ Trương kia.

Chàng lạnh nhạt nói: "Hắn rảnh thật, rảnh đến mức đi bắt thỏ."

Bình An nhìn con thỏ trắng của Bùi Thuyên, nói "Vương gia cũng bắt mà."

Bùi Thuyên: "Nàng đang nói ta rảnh đấy à?"

Nói vương gia rảnh nghe không ổn, nàng khẽ lắc đầu, đáp: "Là thỏ. Nó dễ khiến người ta thích."

Vì nó dễ thương nên vương gia mới bắt, chứ không phải vương gia rảnh.

Mi mắt Bùi Thuyên khẽ động. Chàng giơ tay lên, ngón tay thon dài dừng lại cách mắt nàng chưa đến nửa tấc. Chỉ cần đưa thêm chút nữa là sẽ chạm tới.

Nàng không nhúc nhích. Chàng biết nếu thực sự chạm vào, nàng cũng sẽ không tránh.

Bất chợt, chàng cong khớp ngón tay lại, ánh mắt trầm xuống, giọng nói cũng trầm hẳn đi: "Cả nàng cũng thế."

Cũng khiến người ta cực kỳ yêu thích.

Rất nhiều người thích nàng, bao gồm cả muội muội nàng.

Chàng biết, ngay từ nãy muội muội của Bình An đã lén theo sau rồi, giờ đang nấp ở đình xa xa nhìn lén, mắt không rời khỏi Bình An, như thể sợ chàng bắt mất người ta.

Nhưng chàng đâu cần bắt cóc nàng? Còn chưa đến năm tháng nữa là đại hôn rồi.

Bình An chớp mắt khẽ khàng, trong mắt lăn tăn gợn nước, giọng nói nhẹ như lông vũ, pha chút lười nhác mà dịu dàng: "Vậy... ngài cũng thích sao?"

Lông mày Bùi Thuyên khẽ nhíu, cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt càng thêm sâu thẳm.

Thế nhưng những ngón tay trắng trẻo của nàng lại chỉ vào con thỏ trắng của chàng, rồi lại chỉ vào con của mình, gương mặt trắng nõn mềm mại ánh lên vẻ mong chờ rõ rệt: "Ta đổi cho ngài nhé."

Nếu vương gia thích con thỏ của nàng, nàng sẵn sàng đổi. Vì nàng cũng thèm con thỏ của chàng lắm, vừa mềm vừa đáng yêu.

Bùi Thuyên: "..."

Chàng đột nhiên buông đôi môi vẫn mím chặt, hỏi: "Vì sao không chỉ vào nàng?"

-

Tác giả có lời muốn nói:
— Phiên ngoại OOC không có trách nhiệm —
Bùi Thuyên vác Bình An chạy mất.
Tiết Thường An nhảy ra: "Cẩu tặc, trả tỷ tỷ lại cho ta!!!"

Bình Luận (0)
Comment