Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ

Chương 31

 
...

Bình An ôm thỏ, khoan thai bước ra khỏi đình.

Nàng nghịch nghịch tai thỏ, trong mắt vẫn còn chút ngây ngô.

Cung nữ dẫn đường là người phủ Dự vương, vẫn đứng chờ dưới đình dẫn nàng quay về, chỉ đến khi thấy nàng an ổn trở lại đình nhỏ bên trường đua ngựa, mới yên tâm rời đi.

Lúc này, Thường An vẫn còn ở trong đình, ngồi nghiêm chỉnh đoan trang, chỉ là hơi thở có phần gấp gáp, cổ cũng rịn ra chút mồ hôi, ngoài ra không có gì dị thường.

Nàng ấy lặng lẽ quan sát Bình An, chỉ thấy Bình An điềm nhiên ngồi xuống, kiểm tra tai thỏ, răng thỏ, rồi đến cả móng vuốt thỏ.

Trong lúc kiểm tra, nàng còn khẽ khàng nắm lấy chân thỏ, khẽ khàng lắc lắc, như đang làm quen với chú thỏ mới này.

Thường An nhìn một lúc lâu, rốt cuộc nhịn không được, nhỏ giọng hỏi: "Tỷ tỷ, khăn tay đã trả chưa?"

Bình An ngẩng đầu, nhẹ nhàng "à" một tiếng: "Chưa mang theo."

Nàng biết rõ, khăn tay của vương gia không thể tùy tiện để người khác nhìn thấy, hôm nay nàng không mang theo, đã giấu kỹ trong phòng rồi.

Sợ Thường An vẫn còn để bụng, nàng liền ưỡn ngực, như thể đảm bảo: "Lần sau trả."

Thường An im lặng. Thực ra nàng ấy đâu có quan tâm khăn tay đã trả hay chưa, chỉ là tiện miệng hỏi thử thôi. Vậy mà Bình An còn nói "lần sau", cứ như gặp Dự vương là chuyện bình thường như cơm bữa.

Nàng ấy khẽ nheo mắt, cảnh giác nhìn quanh, xác nhận xung quanh không có ai, lại thấp giọng hỏi Bình An: "Hai người đã gặp bao nhiêu lần rồi?"

Thường An chỉ biết, trước kia lúc làm bạn đọc trong cung có gặp qua một hai lần, chuyện đó không đáng kể.

Nàng ấy đã tính toán rồi, với tính cách ngốc nghếch của Bình An, nếu thật sự chỉ gặp một hai lần thì chắc chắn sẽ buột miệng nói ra được. Còn nếu không nói rõ được, thì chắc chắn là số lần đã nhiều đến mức chẳng nhớ nổi nữa.

Quả nhiên, Bình An nghĩ ngợi một hồi, cũng chẳng xác định được. Tuy rằng mỗi lần cách nhau không xa, nhưng mỗi lần gặp đều có một cảm giác thân quen nhè nhẹ.

Có lẽ là do có hôn ước, hoàng đế tựa như ông lão Nguyệt Lão trong truyền thuyết, đã buộc một sợi dây tơ hồng, nối liền đầu ngón tay út của hai người họ lại với nhau.

Trái ngược với nét rạng rỡ của Bình An, lòng Thường An bỗng trầm xuống.

Trước kia nàng ấy và Tĩnh An vì hôn sự này mà tranh giành gay gắt, lời nói ra thì châm chọc, bêu xấu nhau, đến cả mặt mũi cũng chẳng còn giữ nổi chút hoà khí. Nhưng điều đó không có nghĩa là nàng ấy thật lòng say mê Dự vương.

Dự vương tất nhiên là tuấn mỹ vô song, địa vị lại cực kỳ đặc biệt. Thường An có ngưỡng mộ thì cũng là chuyện thường tình, nhưng phần nhiều nàng ấy muốn nhờ vào hôn sự đầy hào quang ấy để vươn lên, bỏ xa Tĩnh An và Ngọc Tuệ.

Tất nhiên, kể từ khi nàng ấy đánh Hà Bảo Nguyệt, cũng không còn trông mong có được một mối hôn sự tốt lành nữa, giờ chỉ mong gả ra ngoài kinh thành là cùng.

Thế nhưng hiện tại nhìn Bình An qua lại với Dự vương, tạm cho là hợp lễ hợp nghi, nàng ấy vẫn thấy bực bội.

Lạ ở chỗ, cơn giận này không nhằm vào Bình An, mà là nhằm vào Dự vương.

Chính nàng ấy cũng chẳng hiểu vì sao.

Ngoài đình lại có cung nữ hành lễ: "Thỉnh an Quận chúa Ngọc Cầm."

Nghe thấy tiếng, Bình An và Thường An cùng đứng dậy, là Ngọc Cầm, Tĩnh An, Từ Mẫn Nhi và Lâm Ấu Tuân cùng nhau quay về uống nước nghỉ ngơi.

Ngọc Cầm vừa chạy ngựa hai vòng, tâm tình vô cùng sảng khoái, trong tay vẫn còn cầm roi ngựa, cười tươi nói: "Cứ thoải mái đi, bản quận chúa không câu nệ lễ nghi như vậy đâu."

Nàng ấy đích thực chẳng giống Ngọc Tuệ, nếu là Ngọc Tuệ thì thế nào cũng phải ngẩng cao đầu, tỏ vẻ trịch thượng.

Ngọc Cầm quận chúa năm nay mười tám tuổi, cuộc thu săn lần này, giống như Tĩnh An, đều là lần cuối được vui chơi thỏa thích. Ba tháng nữa, vào tháng Mười Một, Ngọc Cầm sẽ xuất giá.

Gái nhà Đại Thịnh phần lớn đều xuất giá vào tầm mười sáu tuổi, Ngọc Tuệ là vì được Đông cung sủng ái nên mới nấn ná đến bây giờ.

Có lẽ cũng vì cả hai đều là khuê nữ sắp gả chồng, chỉ hai ngày ngắn ngủi mà Ngọc Cầm và Tĩnh An đã thân thiết không ít.

Tĩnh An thấy Bình An ôm thỏ, liền cười nói: "Mới đó không gặp, sao nó béo lên dữ vậy?"

Bình An đáp: "Béo rồi đấy."

Con thỏ này do vương gia bắt được, so với con trước của nàng còn tròn trịa hơn.

Nàng cảm thấy như được chiếm lời từ vương gia rồi.

Thỏ nặng, ôm lâu cũng mỏi, Bình An bèn ngồi xuống.

Ngọc Cầm rất hứng thú với thỏ. Mấy hôm nay cung nhân cũng bắt cho nàng ấy mấy con, chỉ là không bắt được con trắng nào, thỏ hoang phần lớn đều xám hoặc vàng, trắng thì cực kỳ hiếm.

Nàng ấy cầm roi ngựa, định dùng tay cầm roi chọc chọc đùa với nó.

Không ngờ, con thỏ thoạt nhìn hiền lành dễ thương kia, đột nhiên vểnh tai dựng đứng, tránh khỏi động tác của nàng ấy, thậm chí còn đứng thẳng bằng hai chân sau, bày ra tư thế phòng vệ.

Bị con thỏ hù một cái, Ngọc Cầm hơi ngạc nhiên: "Tính tình nó dữ ghê."

Bình An gãi gãi sau cổ nó, con thỏ trắng lập tức mềm nhũn, chỉ rúc vào lòng nàng, ngoan ngoãn nằm im như cũ.

Ngọc Cầm: "......"

Từ Mẫn Nhi nói: "Xem ra chỉ dữ với Quận chúa thôi."

Câu này nói ra chẳng hợp lý chút nào, như thể con thỏ của Bình An cố ý chĩa mũi dùi vào Quận chúa.

Tĩnh An tỏ vẻ như vô tình, cũng đưa tay định sờ thử thỏ trắng.

Quả nhiên con thỏ chẳng ưa ai hết, nó liền "gừ gừ" hai tiếng cảnh cáo với Tĩnh An, tránh khỏi tay nàng ấy, lại lần nữa rúc vào lòng Bình An.

Bình An vội vàng v**t v* cổ nó, mới dỗ được nó ngoan ngoãn lại.

Chứng minh không phải chỉ mình Ngọc Cầm không sờ được, Tĩnh An liền hoà giải: "Thôi thì có lẽ nó nhận chủ rồi, chỉ chịu thân thiết với nhị muội của ta."

Từ Mẫn Nhi nói: "Thỏ mà cũng có thể một ngày đổi tính?"

Tĩnh An liếc nhìn Từ Mẫn Nhi, lại nói: "Mọi người đều thấy rồi, hôm nay con thỏ của nhị muội tính tình không tốt lắm."

Nói vậy là để rào trước đón sau, con thỏ kia là của Bình An, ai cố tình đùa nghịch, nếu bị thỏ cào hay cắn, cũng không thể trách Bình An.

Từ Mẫn Nhi cười cười, nhưng trong lòng lại hơi tức. không phải ảo giác, Tĩnh An ngày càng biết nói chuyện hơn rồi.

Thường An cũng hùa theo Tĩnh An, đúng lúc nói: "Thỏ của muội và đại tỷ chưa nhận chủ, đi ôm về chơi đi."

Ngoài con thỏ trắng của Bình An, mấy con mà Trương Đại Tráng chọn cho Tĩnh An và Thường An đều là thỏ xám xanh thuần chủng, cũng rất thú vị.

Ngọc Cầm chẳng bận tâm, mỉm cười: "Được thôi."

Không xa đó, Tiết Hạo và Trương Đại Tráng cưỡi ngựa chạy qua, còn cách đình chừng mười bước thì Tiết Hạo kéo cương ngựa dừng lại, hào hứng hô: "Đại muội, nhị muội, tam muội, muốn đi săn không?"

Để phòng rừng rậm nguy hiểm, các tiểu thư đều phải có huynh trưởng hộ tống khi vào rừng săn.

Ngày thường có thể chơi đá cầu, cưỡi ngựa, nhưng thu săn mỗi năm chỉ có một lần, huynh trưởng các nhà đều bận săn riêng, thông thường phải đến ngày thứ tư mới dắt muội muội chơi, vậy mà hôm nay mới là ngày thứ hai.

Nói về năng lực, Tiết Hạo ở Thịnh Kinh đầy người tài, nếu không phải kém cỏi thì cũng chẳng nổi bật, may nhờ có Tần lão phu nhân đè đầu cưỡi cổ mới không trở thành phế nhân trác táng.

Hôm qua hắn dẫn theo thị vệ vạm vỡ, giúp muội muội nở mày nở mặt, hôm nay lại chủ động dẫn các nàng đi săn, đúng là huynh trưởng không tệ.

Tỉ như huynh của Từ Mẫn Nhi là Từ Nghiên, huynh của Lâm Ấu Tuân là Lâm Chính, hôm nay đều không định dắt muội muội đi chơi, cũng không có gì đáng trách, nhưng so ra thì lòng vẫn không khỏi thấy hơi chột dạ.

Nhưng cũng chẳng sao, chỉ cần huynh của họ giỏi hơn Tiết Hạo là được.

Giờ được vào rừng chơi, Tĩnh An đương nhiên rất vui, cất tiếng đáp: "Chúng muội tới ngay đây."

Thấy mọi người đều hứng khởi, Ngọc Cầm đột nhiên cười nói: "Vui một mình chi bằng cùng vui, Đông cung bên ta xuất ra bốn thị vệ, các tỷ muội cùng nhau vào rừng săn, càng náo nhiệt, được không?"

Bình An gật đầu, người đông mới vui.

Vì thế, Tiết Tĩnh An lại hỏi vọng ra ngoài đình: "Quận chúa hỏi, thêm ba người nữa có được không?"

Tiết Hạo: "Càng tốt ấy chứ!"

Các cô nương sai cung nữ về khu cẩm uyển và doanh trại báo cho người nhà một tiếng rằng buổi trưa sẽ về muộn, cũng dặn chuẩn bị đầy đủ túi nước và lương khô, phòng khi khát hoặc đói.

Đã quyết định cưỡi ngựa thì tất nhiên không tiện ôm thỏ theo. Mà con thỏ lần này lại chẳng giống con trước, Bình An bèn xin cung nhân một cái lồng sắt.

Nàng vuốt đầu nó mấy cái, rồi mới nhốt vào lồng, để dưới hành lang, nơi các cung nữ có thể trông chừng.

Bình An cưỡi trên chú ngựa nhỏ. Thực ra nàng vẫn chưa phải người cưỡi ngựa thành thạo, mới sáng nay còn vừa học được tí ti. Vậy mà giờ lại hòa vào đám đông hớn hở, theo sau Tiết Hạo và Trương Đại Tráng dẫn đầu, các thị vệ hộ tống sát sao, từ từ tiến vào khu rừng nông.

Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, rải thành từng mảng loang lổ trên gương mặt mỗi người, mùi cỏ cây thấm đẫm trong không khí đầu thu, khiến người ta thấy sảng khoái tinh thần.

Dọc đường, họ gặp vài con thú nhỏ, các cô nương thi nhau giương cung bắn thử cho vui, đi một lát lại dừng một chốc, dù hơi mệt nhưng ai nấy đều vô cùng thích thú, chẳng mấy chốc đã đi sâu vào rừng lúc nào không hay.

Đột nhiên, Bình An và Trương Đại Tráng cùng lúc quay phắt đầu nhìn về rừng cây phía trước.

Tiết Hạo lập tức nhíu mày, phản ứng cực nhanh, ra lệnh cho vài thị vệ: "Hộ tống các cô nương lùi lại!"

Thị vệ nhìn về phía Ngọc Cầm, thấy nàng ấy gật đầu mới bắt đầu hành động, vừa kéo dây cương ngựa vừa bảo vệ sáu vị cô nương từ từ lui về phía sau.

Ngay sau đó, giữa tiếng sột soạt, một con lợn rừng to tướng với cặp nanh dài đột nhiên lao ra khỏi bụi rậm!

Tất cả các cô nương ở đây, ai nấy đều lần đầu tiên được thấy lợn rừng ngoài đời gần đến vậy, đều hoảng hồn nín thở.

Tiết Hạo và Trương Đại Tráng nhìn nhau, trong ánh mắt lóe lên một ý niệm, nguy rồi, tên kia lại muốn ra oai trước mặt muội muội!

Nói thật thì hai người họ mấy hôm nay ăn chơi cùng nhau, cũng xem như bạn rượu bạn thịt, nhưng riêng chuyện "muội muội nên mang họ Tiết hay họ Trương", thì chẳng bao giờ thống nhất được.

Muốn làm ca ca trong lòng Bình An thì ai cũng không muốn thua.

Chớp mắt một cái, Trương Đại Tráng đã phi ngựa lên trước, Tiết Hạo cũng không chậm hơn nửa nhịp, đuổi sát theo sau. Vừa mới tiếp cận được con lợn rừng thì nó lại chỉ nhằm thẳng vào một mình Tiết Hạo mà lao tới.

Từ Mẫn Nhi giật mình: "Không sao chứ?"

Tiết Tĩnh An cũng toát mồ hôi vì lo lắng, không ngờ ca ca lại xông ra liều mạng như vậy, nhỡ đâu bị thương thì biết làm sao.

Nhưng rất nhanh, nàng ấy nhận ra mình đã lo hão.

Dù chỗ đất không rộng, Tiết Hạo lại có thể vừa cưỡi ngựa vừa dắt lợn rừng chạy vòng vòng, động tác vô cùng thuần thục.

Mọi người còn chưa kịp tròn mắt kinh ngạc, thì ngay giây tiếp theo, khi tưởng chừng sắp đâm vào gốc cây, hắn đột ngột kéo dây cương lách sang bên, khiến con lợn rừng "rầm" một tiếng đâm đầu vào thân cây, cặp nanh cắm phập vào gỗ, mắc kẹt không nhúc nhích được nữa.

Bình An hơi há miệng.

Ngọc Cầm nhíu mày, còn Từ Mẫn Nhi và Lâm Ấu Tuân thì sững người luôn tại chỗ. Làm sao lại đột ngột thuần hóa được lợn rừng vậy? Đây là Tiết Hạo thật ư?

Thì ra những con mồi mà nhà họ Tiết săn được hôm qua, có khi thật sự là công lao của hắn?

Đừng nói các nàng, ngay cả Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An cũng nhìn hắn bằng ánh mắt ngỡ ngàng như thể mới gặp lần đầu, kỹ thuật cưỡi ngựa của nhị ca từ bao giờ lại lợi hại đến thế?

Tiết Hạo hí hửng quay ngựa trở về, lớn tiếng hỏi: "Thế nào? Món này là ta mới học hôm qua đấy! Giỏi chưa?"

Hôm qua mới học á? Lâm Ấu Tuân và Từ Mẫn Nhi liếc nhau, rất nhanh liền hiểu ra: Tiết Hạo đang múa võ khoe tài, mà lại còn là khoe cho mấy cô nương bọn họ xem?

Cú đòn vừa rồi thực sự quá đỉnh, tận mắt chứng kiến khác xa với nghe đồn.

Ngay khoảnh khắc ấy, Bình An gật mạnh đầu, giọng trong veo: "Giỏi!"

Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An cũng đồng thanh tiếp lời: "Nhị ca giỏi quá!"

Trương Đại Tráng từ chỗ lợn rừng trở về, Tiết Hạo liếc xéo, cười toe toét: "Nghe rõ chưa? Muội muội ta khen ta đó!"

Thế là đủ khiến hắn cảm thấy mình "đại triển thần oai, kỳ khai đắc thắng" rồi!

Nhiều người như vậy mà Trương Đại Tráng vẫn cố nhịn, không cho hắn ăn ngay một cùi chỏ.

Tiết Hạo tuy vui đến mức phát rồ, nhưng vẫn không quên việc chính. Hắn bảo thị vệ: "Xuất hiện lợn rừng rồi, chỗ này đã là rìa sâu của khu rừng, hôm nay nên đưa các cô nương quay lại thôi."

Thị vệ cũng lo lắng nếu tiếp tục sẽ có sự cố, nên lập tức nói: "Thỉnh Quận chúa và các cô nương quay về."

Lâm Ấu Tuân, Từ Mẫn Nhi: "..."

Từ đầu đến cuối, chẳng liên quan gì đến các nàng cả, Tiết Hạo rõ là chỉ đang khoe với muội muội hắn thôi, mà các nàng đâu phải muội muội của hắn?

Vậy mà Tiết Tĩnh An còn quay sang thở phào nhẹ nhõm, nói với hai nàng: "Hú vía thật đó, nhị ca ta đúng là... Haiz, các tỷ không cần lo ca ca mình sẽ làm thế đâu."

Hai nàng không khỏi nhớ đến ca ca mình. Lâm Chính và Từ Nghiên. Có phải bọn họ không muốn có một người ca thích ra oai?

...Thôi, dẫu sao thì Tiết Hạo cũng là hạng bất học vô thuật, có biết cưỡi ngựa thì cũng chẳng sánh bằng ca ca nhà mình. Nghĩ thế, tâm trạng họ thoáng ổn hơn một chút.

-

Lúc đoàn người trở về, còn mang theo cả xác con lợn rừng.

Hoàng hậu Trương nghe tin các cô nương vào rừng rồi còn săn được lợn rừng, cũng sửng sốt: "Không ai bị thương chứ?"

Ngọc Cầm cười đáp: "Không hề hấn gì."

Nói rồi nàng ấy dừng lại một chút, nói thêm: "Hoàng tổ mẫu, con thấy Tiết nhị lang nhà họ Tiết kia hình như cũng có chút bản lĩnh."

Sau đó nàng ấy kể lại tường tận chuyện Tiết Hạo bắt lợn rừng trong rừng như thế nào.

Ngọc Cầm khẽ thở dài: "Con chỉ sợ..."

Hoàng hậu Trương nhíu mày: "Con cũng đừng lo, nhà họ Tiết vốn có gia huấn rồi."

Ngày xưa, thiên hạ Đại Thịnh là do Thánh Tổ hoàng đế, lão gia nhà họ Tiết cùng một người nữa đồng lòng gây dựng nên.

Lão gia họ Tiết vốn có tài thao lược, để khiến Thánh Tổ yên tâm, đã chủ động ra quy định cho con cháu đời sau: bỏ võ theo văn. Nhờ thế, Thánh Tổ mới cảm kích ông ta, ban cho Tiết gia tước vị "Quốc công vĩnh thế".

Hoàng hậu Trương ngồi trong hậu cung hơn chục năm, tất nhiên đã nhìn thấu nước cờ âm hiểm này, dùng vinh hoa phú quý để nuôi béo Tiết gia, ép họ đi sai đường, một ngày nào đó tự diệt mình.

Chỉ tiếc rằng kế hoạch lẽ ra đã mài mòn khí cốt của Tiết gia từ đời Tiết Hãn, lại bị Tần lão phu nhân dùng một thân sức lực kéo ngược trở lại.

Nhưng đến đời Tiết Chú, Tiết Hạo thì dù võ nghệ có tốt đến mấy, học hành vẫn tệ, cũng chẳng có đường nào đi xa được nữa.

...

Rời khỏi điện, Ngọc Cầm và Ngọc Tuệ chạm mặt nhau.

Hôm nay Ngọc Tuệ đi chơi với Hà Bảo Nguyệt cả ngày, vừa nghe tin tỷ tỷ và mấy cô nương nhà họ Tiết, họ Từ, họ Lâm cùng vào rừng săn, còn gặp cả lợn rừng, liền bốc hỏa đùng đùng, hỏi tội như muốn lật trời: "Tỷ, rốt cuộc là tỷ nghĩ gì thế? Tỷ thích người nhà họ Tiết lắm à?!"

Ngọc Cầm khẽ bật cười, đáp: "Muội đừng nóng, ta chỉ thấy kỳ lạ thôi. Cô Bình An nhà họ Tiết ấy thật sự từng bị bắt cóc sao?"

Ngọc Tuệ đáp ngay: "Phải đó, thấy không giống chứ gì?"

Hiện giờ, đám tiểu thư khuê các ai cũng không tin lời đồn năm xưa, trừ mấy nhà biết sự thật. Nhưng mấy nhà đó cũng không tiện lan truyền tin đồn thêm nữa...

Tiết Bình An đúng là có phúc thật, từ quê lên mà vẫn có thể nhẹ nhàng hòa nhập với vòng tròn thế gia trong kinh thành. Ngọc Tuệ từng nghe mẹ kể, năm đó nhà mình từ địa phương chuyển về kinh còn bị khinh bỉ dữ dội kia kìa!

Ngọc Cầm suy nghĩ một lúc, hỏi: "Muội nghe nói, cô ấy không nhớ gì từ năm chín, mười tuổi trở về trước?"

Ngọc Tuệ: "Đúng vậy. Cho nên chẳng ai hỏi chuyện hồi nhỏ của cô ta đâu, hỏi thì cô ta cứ ngơ ngác như mất hồn."

Ngọc Cầm lẩm bẩm: "Là thật sự không nhớ gì sao..."

Tiết gia Bình An vẫn xinh đẹp như hồi bé, ai từng gặp qua chắc chắn sẽ phải thốt lên kinh ngạc: cô bé tiên đồng ngày nào giờ đã lớn lên thành tiên nữ, thật sự rất xinh.

Ánh mắt nàng trong trẻo và sạch sẽ đến mức không thể giả vờ được.

Bất chợt, Ngọc Tuệ để ý thấy trên cổ tay Ngọc Cầm có vết răng động vật, liền hỏi: "Sao tỷ bị thương vậy?"

Ngọc Cầm kéo tay áo xuống, hờ hững đáp: "Đi săn bị cắn."

-

Còn Bình An sau khi về, liền đi đến chòi nghỉ lấy con thỏ trắng.

Nào ngờ không biết từ bao giờ lồng đã bị mở ra, thỏ cũng không thấy đâu nữa.

Nàng đứng đó một lúc lâu, những cung nữ ban nãy đã biến mất không còn bóng dáng. Nàng xách lồng, vòng quanh chòi tìm một lượt.

Đang đi thì bất ngờ đụng phải Từ Nghiên.

Bình An không để ý, vẫn cúi đầu bước đi.

Từ Nghiên do dự một thoáng, thấy xung quanh còn có cung nhân, nên không vượt quá quy củ, chỉ bước tới một bước: "Nhị cô nương."

Bình An ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn hắn.

Tựa như sợ làm nàng hoảng, Từ Nghiên hạ giọng hỏi: "Cô nương gặp chuyện gì sao?"

Bình An không còn nhớ Từ Nghiên là ai, chỉ mím môi, không trả lời.

Đúng lúc đó, sau lưng Từ Nghiên, Tiết Hạo và Trương Đại Tráng vừa rửa tay mặt ở giếng xong quay lại. Tiết Hạo cười đắc thắng nói với Trương Đại Tráng: "Ta thắng rồi! Ba muội muội nhà ta, một đứa cũng không thiếu!"

Trương Đại Tráng: "Biến đi, chẳng qua ngươi hên thôi!"

Hai người vừa mắng vừa giở trò cùi chỏ, ai cũng không chịu thua.

Bình An gọi: "Đại ca, Nhị ca."

Tiết Hạo và Trương Đại Tráng lập tức đứng nghiêm, dừng mọi động tác. Bình An nhìn hai người: "Đang cãi nhau à?"

Hai người vội vàng xua tay: "Không có không có, bọn ca đang luyện võ thôi."

"Đúng vậy, đang rèn luyện thân thể!"

Bình An nghe vậy thì yên tâm, lại cúi đầu nhìn đất tìm kiếm.

Từ Nghiên chắp tay chào Tiết Hạo và Trương Đại Tráng. Tiết Hạo liếc nhìn hắn, hỏi Bình An: "Nhị muội, sao thế?"

Bình An giơ cái lồng trong tay lên, ngẩng đầu, trong mắt vương chút nước, mơ màng nói: "Thỏ... chạy mất rồi."

Tiết Hạo: "Chà, chuyện nhỏ! Ca sẽ bắt con khác cho muội!"

Bình An không nói gì.

Trương Đại Tráng suy nghĩ rồi đề xuất: "Hay là bọn ta giúp muội tìm lại!"

Ánh mắt Bình An khẽ sáng lên: "Được."

Từ Nghiên nói: "Thêm một người vẫn hơn, ta có thể giúp."

Tiết Hạo: "Cũng được, ngươi tìm quanh đây, ta với Đại Tráng vào rừng tìm."

-

Trong trướng trại, vắng vẻ lạnh lẽo.

Bùi Thuyên thay bộ đồ cưỡi ngựa, mang găng tay da, cúi đầu nhìn con thỏ bị nhốt trong lồng sắt. Qua lớp song sắt, ngón tay trắng trẻo thon dài của chàng v**t v* đầu thỏ.

Đây là con thỏ nàng đã đổi cho chàng, tính tình hiền lành, ai vuốt cũng được, giống như nàng vậy.

Chàng thu tay về, đầu ngón tay còn vương lại cảm giác mềm mại và ấm áp.

Phải nuôi bên người, giữ chặt bên cạnh, mới yên tâm.

Lưu công công nói: "Điện hạ."

Bùi Thuyên hỏi: "Con thỏ của nhà họ Hà, đã mang đi chưa?"

Chàng đi săn hổ nhưng lại dùng danh nghĩa Tiết gia. Nhà họ Hà mà còn không biết điều, thì cũng phải nhớ rõ, hôn sự giữa phủ Dự vương và Tiết gia đã được định từ lâu.

Lưu công công lau mồ hôi: "Rồi ạ." Nhưng bây giờ đè được một Hà Nhị Lang thì lại nhảy ra một người nhà họ Từ, nghe đâu đang giúp Bình An tìm gì đó, thế này phải nói sao đây...

Lão công công còn đang lúng túng, thì Bùi Thuyên đã cầm lấy cây cung treo trên vách trướng. Ngón tay chàng kéo dây cung căng ra đến trắng bệch, khớp xương lộ rõ.

Chàng muốn vào rừng.

Bùi Thuyên nói: "Bảo Lý Kính chờ ở sườn bắc núi."

Lưu công công hơi lo: "Điện hạ, Lý Kính liệu có đi quá xa không?" Lý Kính là tử sĩ tâm phúc của Bùi Thuyên, quản một đội ám vệ võ nghệ cao cường.

Bùi Thuyên: "Không sao." Hôm qua đi săn hổ đã làm kinh động bọn họ, nếu chàng mang theo quá nhiều người, Thái tử sẽ cảnh giác.

Vẫn như thường lệ, chỉ điểm bốn thị vệ, Bùi Thuyên nhảy lên ngựa, đá vào bụng ngựa phi nhanh vào rừng sâu.

Thần sắc chàng thản nhiên, đi lòng vòng trong núi suốt một canh giờ. Trên đường bắn chết vài con thú, bảo một thị vệ mang về trại, rồi lại tiếp tục đi sâu hơn nữa.

Chẳng bao lâu sau, trong rừng đột nhiên vang lên tiếng bước chân lén lút, một thị vệ quát: "Ai đó?!"

Xung quanh, mười mấy bóng đen bất thình lình xuất hiện, trận thế quả thực không nhỏ.

Lý Kính và ám vệ còn một khắc nữa mới đến.

Thị vệ hét: "Thích khách! Vương gia mau lui lại!"

Tiếng gào chém giết vang lên, ánh mắt Bùi Thuyên lạnh như băng, chàng giương cung bắn tên, cánh tay trái từng bị thương năm năm trước như tê dại, cơn đau âm ỉ truyền tới khiến đáy mắt chàng dâng lên một tầng đỏ rực.

Ngay khoảnh khắc đó, biến cố xảy ra, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, hai con ngựa xông thẳng vào hiện trường hỗn loạn.

Bùi Thuyên ngẩng đầu, thì ra là Tiết Hạo của nhà họ Tiết.

Tiết Hạo kinh hãi hô to: "Vương gia!"

Trương Đại Tráng đi sát bên cạnh, vừa nghe xưng hô của Tiết Hạo liền ngộ ra: đây là em rể mình á?! Rồi nhìn lại hiện trường, có kẻ dám ám sát em rể nhà họ?!

Không được đâu nha!

Hắn lập tức gầm lên một tiếng chấn động cả núi rừng: "Hốôô!"

-

Tác giả có lời muốn nói:

Lý Kính: Vậy là ta sắp thất nghiệp rồi đúng không? QAQ
 

Bình Luận (0)
Comment