Dù có thân ở ngôi cao, thì cũng có mấy ai thật lòng mong chàng mạnh khoẻ an lành, thuận buồm xuôi gió.
Phủi nhẹ tay áo, Bùi Thuyên nhìn người trước mặt, ngón tay co lại: "Đường đêm không dễ đi, về đi thôi."
Bình An nhìn qua người chàng, thấy mặt mày chàng vẫn nguyên vẹn, vẫn tuấn tú như xưa, liền yên tâm gật đầu.
Nàng đi đến cửa lều, mới phát hiện Bùi Thuyên vẫn theo sau. Chàng đích thân tiễn nàng ra ngoài trướng, thậm chí còn bước song hành bên cạnh.
Ngày mai là Trung Thu, trăng cuối chân trời đang dần tròn, cung nữ tay cầm đèn gió đi trước dẫn đường, bóng Bình An đổ dài dưới đất, bé nhỏ xinh xắn, còn bóng thiếu niên bên cạnh thì cao lớn, bao phủ lấy nàng.
Một cơn gió đêm thổi qua, mây đen che mất ánh trăng, những ngọn đuốc xung quanh trướng chập chờn lay động, mấy ngọn bị gió tắt phụt, đoạn đường phía trước bỗng tối hẳn đi, không còn rõ ràng.
Bình An giơ tay, nắm lấy tay áo của Bùi Thuyên.
Bị kéo tay áo bất ngờ, Bùi Thuyên theo bản năng rút lại, nhưng Bình An lại nắm chặt hơn, nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt ánh nước lấp lánh dưới màn đêm mông lung.
Nàng nghiêm túc nhìn chàng, nói: "Tối quá, để ta dìu ngài."
Giọng Bùi Thuyên nhàn nhạt: "Ta đâu có bị thương ở mắt."
Bình An "ồ" một tiếng, đang định buông ra, thì Bùi Thuyên mặt không đổi sắc lại nói thêm: "Nhưng đi đường tay cũng đau đấy."
Nàng tin là thật, lại càng kiên quyết giữ lấy tay áo chàng.
Lông mi dài như lông quạ của Bùi Thuyên khẽ rũ xuống, nhìn ngón tay nàng đang túm lấy tay áo chàng, trên vải lụa nhăn một đường nhỏ, lực không mạnh, giống như bị một con chim sẻ nhỏ mổ lấy kéo đi.
Chàng khẽ nói: "Ngày mai về mà vẫn còn đau, thì biết làm sao."
Bình An: "Ta sẽ dìu ngài về."
Chỉ mấy chữ ngắn ngủi, từ miệng nàng thốt ra, lại mềm mại dịu dàng vô cùng.
Bùi Thuyên: "Vậy ngày mai theo ta về phủ đi."
Giọng chàng lạnh như ngọc băng tuyết, cố tình hạ thấp, lại mang theo một ý vị không rõ ràng.
Bình An chẳng chút nghi ngờ: "Đến phủ của vương gia, chơi à?"
Hồi còn ở Hoàn Nam, ai cũng bảo nơi lợi hại nhất thiên hạ chính là hoàng cung. Nàng đã từng đến đó, từng đọc sách, viết chữ ở đó. Đúng là rất rộng, đi qua vài cung điện thôi mà đã thấy mỏi chân rồi.
Nói lý thì phủ vương gia chắc không thể lớn bằng hoàng cung được. Thế nhưng trong lòng nàng lại dâng lên một tia mong chờ.
Muốn biết rốt cuộc nơi chàng ở trông như thế nào.
Chưa đợi Bùi Thuyên trả lời, nàng đã nói: "Được."
Bùi Thuyên dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng: "Thật sự muốn theo ta về?"
Bình An nhớ tới nhà mình, nói: "Phải về hỏi thử."
Vừa nói vừa gật gù, như thể lão phu nhân, đại phu nhân trong nhà đều đã đồng ý cả, nàng sắp không chờ nổi mà chạy tới vương phủ chơi rồi.
Bùi Thuyên bỗng hừ nhẹ một tiếng: "Không cần hỏi nữa."
Cứ như mình là thổ phỉ vậy, đã là thân thích thông gia, chàng cũng phải giữ lại chút tiếng thơm cho bản thân.
Đuôi mắt Bình An rủ xuống, ánh sáng trong mắt cũng nhạt đi mấy phần.
Bùi Thuyên nói: "Mấy hôm trước Lễ bộ dâng mấy chậu cúc."
Bình An nhìn chàng, Bùi Thuyên hỏi: "Muốn xem không?"
Lông mày nàng hơi nhướng lên, gật đầu thật mạnh: "Muốn."
Bùi Thuyên: "Vậy chờ ta gửi thiếp mời."
Bình An: "Được."
Bất tri bất giác, hai người đã từ chỗ lều trướng đi tới tận cấm uyển, mà trong điện phía trước, có hai bóng người đang ngóng chờ, chính là Tĩnh An và Thường An.
...
Bùi Thuyên nhìn theo bóng Bình An chạy lon ton quay về, mãi tới khi nàng vào trong điện, chàng mới thu ánh mắt lại.
Lưu công công theo cách năm bước phía sau bọn họ bấy giờ mới tiến lên, tinh ý thưa: "Điện hạ, mai nô tài sẽ đến Lễ bộ nói một tiếng, rằng vương phủ muốn mở tiệc thưởng cúc."
Bùi Thuyên không nói rõ đồng ý hay không.
Trên đường về lều, Lý Kính đưa tin: "Vương gia, Chu công công tới."
Bùi Thuyên khẽ gật đầu.
Chu công công là đồ đệ của đại thái giám hầu bên cạnh Vạn Tuyên Đế. Đại thái giám ấy còn già hơn cả hoàng đế, giờ đã không mấy khi ra ngoài, Chu công công vì thế càng được sủng tín.
Trong trướng dâng trà nóng, khói trà lượn lờ, Chu công công kính cẩn bẩm báo: "Vương gia, chuyện xảy ra hôm nay, Hoàng thượng vốn nổi giận lắm, tuyệt đối không muốn để ngài chịu ấm ức. Chỉ là nương nương và Thái tử điện hạ, quả thực biết lỗi rồi..."
Đến đoạn sau, giọng ông ta hơi run nhẹ, không dễ nhận ra.
Lưu công công bên cạnh thì hận không thể cúi đầu sát đất.
Bùi Thuyên nâng chén trà lên, hơi nước bốc lên lượn lờ, che khuất nét mặt chàng.
Chàng khẽ nhấp một ngụm trà, giọng thản nhiên lạnh lẽo: "Phiền công công nhắn lại với Hoàng thượng: Bản vương đã rõ, tất cả tuỳ ý Hoàng thượng quyết định."
Chu công công cúi người đáp: "Vâng."
Chỉ một câu, nhưng Lưu công công mơ hồ cảm giác được hôm nay vương gia không hề giấu đi tâm trạng âm trầm như mọi khi.
Quả nhiên nghe Bùi Thuyên lại nói: "Cũng nhắn thêm với Hoàng thượng, Cấm vệ quân làm không tốt, bản vương muốn chỉnh đốn lại phong khí trong quân."
Chu công công tiếp lời: "Vâng."
Chu công công lui xuống, Bùi Thuyên cúi đầu nhìn tay phải của mình, đầu ngón như còn vương lại giọt lệ nóng hổi của nàng. Bên tai như vẫn vang lên lời cầu chúc mềm mại ấy: "Bình bình an an, sẽ không bị thương."
"...Ừ, không bị thương nữa." Giọng chàng khàn khàn, như là nói cho chính mình nghe.
...
Tĩnh An và Thường An đang đợi Bình An.
Nàng không có mặt, cũng không mang theo Thải Chi và Thanh Liên. Thường An dĩ nhiên chẳng giấu được, mà cũng chẳng cần giấu, bèn kể đại khái cho Tĩnh An nghe.
Đang nhìn Bình An từ xa bước nhanh về, mấy sợi tóc mai bị gió thổi tung lên, để lộ gương mặt trắng ngần trọn vẹn. Đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, nàng gọi họ: "Tỷ tỷ, muội muội."
Tĩnh An ngắm nàng một lúc, thấy quả thực không sao, liền nói: "Cuối cùng cũng về rồi."
Bởi vì khoảng cách có hơi xa, nên nàng ấy không chắc: "Người vừa nãy... là vương gia sao?"
Bình An "ừ" một tiếng, hoàn toàn không thấy có gì là lạ.
Thực ra thì lạ lắm, trước kia Dự Vương săn hổ vì danh nghĩa nhà họ Tiết, còn có thể nói là giữ thể diện cho vương phủ và họ Tiết. Nhưng lần này, Dự Vương đích thân tiễn Bình An về.
Trên đời này, người có thể khiến Dự Vương đích thân đưa tiễn, ngoại trừ Vạn Tuyên Đế và Nguyên Thái phi ra, e là chẳng còn ai.
Nghĩ đến quãng thời gian gần đây, quan hệ giữa Tiết phủ với phủ vương gia có sự thay đổi vi diệu, dường như đều bắt đầu từ lúc Bình An trở về, hoàn toàn không liên quan đến công lao hay thân phận của nhà họ Tiết.
Tĩnh An và Thường An đưa mắt nhìn nhau, lòng đều dâng lên một nỗi kinh hãi âm thầm.
...
Hôm sau, đoàn xe rời khỏi trường săn hoàng gia, theo đoàn hùng hậu trở về thành.
Trong đoàn của phủ Trấn Viễn hầu, Lâm Chính quay sang nói với Lâm Ấu Tuân, ngữ khí áy náy: "Nói là dẫn muội đi săn, không ngờ lại xảy ra chuyện."
Lâm Ấu Tuân phụng phịu: "Cũng may có các ca ca nhà họ Tiết đi cùng."
Trận thu săn lần này, trong đám tiểu thư, người thực sự được tận hưởng niềm vui săn bắn, cũng chỉ có ba chị em nhà họ Tiết, Từ Mẫn Nhi, Lâm Ấu Tuân và Ngọc Cầm.
Những người còn lại đều đợi tới ngày thứ tư, thứ năm mới được ra sân, ai ngờ lại xảy ra vụ thích khách. Dù có hâm mộ mấy người Lâm Ấu Tuân đến mấy, cuối cùng cũng đành ngậm ngùi trở về.
Lâm Chính khẽ gãi mũi, rồi hỏi Lâm Ấu Tuân: "Đại cô nương nhà họ Tiết, muội thấy thế nào?"
Lâm Ấu Tuân đáp: "Ca còn hỏi muội làm gì, chẳng phải huynh đã đi xem mặt rồi sao?"
Nói thì nói vậy, nhưng nàng ấy vẫn cười, rồi nghiêm túc bảo: "Khác xưa nhiều rồi, huynh cứ yên tâm đi. Mẫu thân đã vừa ý thì ắt không thể sai được. Có được một tẩu tử như thế, muội cũng yên tâm lắm."
Nghĩ đến việc Tiết Tĩnh An quan tâm chăm sóc cho Bình An, Lâm Ấu Tuân vốn không có tỷ muội ruột thịt, trong lòng không khỏi cảm thấy có phần ghen tị.
Chẳng bao lâu sau, các nhà đều lần lượt hồi kinh.
Phùng phu nhân sớm đã nhận được tin, chờ các tiểu thư về liền cho gọi đến, xem xét từng người một. Sau hai ngày dãi nắng, sắc da của Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An đều sẫm lại vài phần.
Chỉ có Bình An là dường như không bị ảnh hưởng gì. Nét mày mắt thanh tú, má phấn ửng hồng, làn da mềm mịn như lòng trắng trứng gà.
Phùng phu nhân xoa đỉnh đầu nàng, dịu dàng nói: "Miễn là không bị thương là được."
Về phần Tiết Hạo, con trai mà, chịu chút thương tích cũng không có gì ghê gớm.
Chỉ tiếc là thu săn năm ngày, rút lại còn hai. Phùng phu nhân hỏi: "Có phải chơi chưa đã không? Hay là sang phủ khác mượn bãi ngựa, chơi thêm mấy hôm nữa?"
Bình An lắc đầu, về nhà rồi, nàng chẳng muốn ra ngoài nữa.
Nàng rúc vào lòng Phùng phu nhân, mí mắt lim dim, khẽ nói: "Mẹ ơi, sắp đến Tết Trung Thu rồi."
Phùng phu nhân bật cười. Phải rồi, thực ra Bình An về sớm, bà chẳng những không lo, ngược lại còn có chút vui vẻ. Ít ra Trung Thu năm nay có thể ở nhà đoàn tụ.
Sau khi gặp mẫu thân, các cô nương tản đi, Bình An phải đến viện Di Đức bẩm báo với Tần lão phu nhân.
Đúng lúc lão phu nhân đang rửa mặt trong phòng ngủ có bình phong ngăn cách, Bình An ngồi đợi ở chính sảnh.
Bỗng nàng hỏi Tuyết Chi: "Tổ mẫu có ăn thịt nai không?"
Lần này nhà họ Tiết thu săn được kha khá, hôm đó săn xong liền phái người cưỡi ngựa cấp tốc đưa chiến lợi phẩm về phủ, kính tặng bậc trưởng bối.
Tuyết Chi mỉm cười đáp: "Nghe nói là do Nhị thiếu gia và nghĩa huynh họ Trương săn được, lão phu nhân có ăn hai miếng đấy."
Bình An nhẩm lại: "Hai miếng..."
Tuyết Chi hỏi: "Làm sao vậy ạ?"
Bình An nhăn mũi: "Ít quá."
Tuyết Chi bật cười, gọi lớn vào trong: "Lão phu nhân nghe chưa, cô nương nhà mình nói người ăn ít quá đó!"
Lão phu nhân được Lục Cúc dìu từ trong phòng bước ra. Vào thu rồi, bà cụ khoác áo bông thêu tùng hạc trường thọ nền xanh sẫm, thoạt nhìn không còn gầy yếu như trước, nhưng thực ra là do mặc dày.
Bình An ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Tổ mẫu."
Lão phu nhân nhíu mày: "Thịt nai mùi nặng lắm."
Bình An suy nghĩ giây lát: "Vậy... ăn món khác."
Ngoài thịt nai ra vẫn còn nhiều món ngon, chỉ cần ăn nhiều là được.
Hôm ấy từ xa nhìn thấy Hoàng đế, nàng đã cảm thấy ông quá gầy, cứ như chỉ một cơn gió cũng có thể thổi ngã.
Hoàng đế ngã còn có Hoàng hậu đỡ, nhưng tổ mẫu nàng cũng gầy như thế, phải ăn mập lên mới không bị gió thổi bay.
Nhìn ánh mắt đầy chuyên chú của Bình An, dáng vẻ chững chạc như người lớn, lão phu nhân khẽ giãn mày, bất đắc dĩ, nhưng vẫn mỉm cười dịu dàng: "Ừ, sẽ ăn nhiều hơn."
Bình An khẽ thở phào.
Đúng lúc ấy, nhà bếp mang đến một đĩa bánh củ ấu mềm thơm, biết là chuẩn bị riêng cho Nhị cô nương nên đã rắc rất nhiều đường đen.
Bình An chưa nói gì, Tuyết Chi thì đang mong lão phu nhân ăn thêm chút ngọt, bèn nhanh tay bưng đĩa bánh đặt trước mặt bà cụ.
Lão phu nhân: "..."
Dù sao cũng đã hứa, cháu gái lại nhìn mình bằng ánh mắt ngây thơ đáng yêu, ngoan ngoãn đợi chờ, lão phu nhân đành cầm lấy một miếng bánh củ ấu đưa lên miệng.
Đám nha hoàn trong viện Di Đức ban đầu đều ngẩn ra, sau đó vội cúi đầu, không dám cười quá rõ ràng.
Ngay cả lão gia cũng không dám can thiệp chuyện ăn uống của lão phu nhân, ấy vậy mà Nhị cô nương lại làm được.
...
Lần thu săn này, nhà họ Tiết xảy ra không ít chuyện.
Ví như Tiết Hạo vì hộ giá mà bị thương, hay như việc bắt đầu từ hôm nay, Tiết Chú sẽ không tới thư viện Tân Sơn nữa.
Tiết Hãn quyết định đích thân đến gặp lão phu nhân để bẩm báo việc này.
Dẫu sao thì thư viện Tân Sơn là nơi mơ ước của bao sĩ tử khắp thiên hạ, từ khi Tiết Chú nhập học, nhà họ Tiết cũng nở mày nở mặt. Bắt Tiết Chú từ bỏ chẳng phải chuyện nhỏ.
Tiết Hãn đến viện Di Đức, Tuyết Chi ra đón, nói: "Lão gia, lão phu nhân và Nhị cô nương vừa mới nghỉ trưa, ngài đến muộn một chút nhé."
Nghe mẫu thân và Bình An đã đi nghỉ, Tiết Hãn gật đầu: "Thế cũng được."
Ông quay về thư phòng, đang cùng tiên sinh dạy học trong nhà đàm luận chuyện thích khách lần này, thì bên ngoài có người tới báo.
Sau khi hồi cung, Hoàng đế vặn hỏi nghiêm khắc việc Thái tử nhúng tay vào chuyện phòng bị của cấm quân, sau đó liền đại cải tổ cấm vệ quân, cách chức thống lĩnh vì tội không hoàn thành nhiệm vụ, giải đến Đại Lý Tự chờ tra xét.
Còn Thái tử thì bị đình chỉ toàn bộ chức vụ, sau khi hồi kinh chỉ được phép vào điện Tri Hành đọc sách tự kiểm điểm.
Cách đây không lâu, Dự vương mới từ điện Tri Hành "tốt nghiệp", giờ thì đến lượt Thái tử vào đó.
Hình phạt này không phải nhẹ. Quan trọng hơn, Hoàng đế đã ra mặt dàn xếp, thay Thái tử che giấu vụ mưu sát Dự vương, đẩy hết trách nhiệm lên người thống lĩnh cấm quân.
Cuối cùng sự việc được nâng lên rồi lại hạ xuống, Tiết Hãn không lấy gì làm lạ. Trước đó ông từng bàn bạc với mấy đồng liêu, cũng đoán được sẽ là kết cục này.
Nhưng khiến ông bất ngờ lại là chuyện khác. Ông quay sang vị công công truyền tin, kinh ngạc hỏi: "Cái gì, Tiết Hạo vào cấm vệ quân?"
Công công kia mỉm cười: "Vâng, Nhị gia có công hộ giá, Dự vương điện hạ thấy phản ứng của ngài ấy không tệ, liền tiến cử lên Hoàng thượng."
Tiết Hãn ngập ngừng: "Nhưng việc trong nhà ta..."
Tiết Hãn sao có thể không biết, Tiết Hạo sức vóc hơn người, thân hình cường tráng, là mầm non tập võ cực tốt. Có điều, con cháu nhà họ Tiết không được theo đường quân ngũ.
Công công chỉ cười nói: "Cấm vệ quân là để bảo vệ hoàng thành, 'quân' này khác với 'quân' kia. Đến Hoàng thượng còn cho phép, đại nhân cứ yên tâm."
Tiết Hãn lúc này mới hiểu ra. Thì ra là Dự vương tiến cử. Dù có phải vì báo đáp công hộ giá hay không, thì việc này quả thực là một ân huệ lớn với nhà họ Tiết.
Nếu không có Dự vương ra mặt, nhà họ Tiết tuyệt đối không thể tự tiện phá lệ đưa Tiết Hạo vào cấm vệ quân.
Giờ đây, lại được Hoàng gia gật đầu, danh chính ngôn thuận, không sợ mang tiếng bội tổ.
Thời khắc ấy, Tiết Hãn không kìm được xúc động, vội nói: "Thần đã rõ, mong công công về bẩm với Dự vương điện hạ, nhà họ Tiết muôn vàn cảm kích!"
Công công nhận lấy ngân lượng, uống thêm chén trà rồi mới cáo từ.
Tiết Hãn gọi người: "Tiết Hạo lại chạy đi đâu chơi bời nữa rồi? Mau gọi nó lăn về nhà cho ta!"
...
Ngoại thành, Tiết Hạo và Trương Đại Tráng mỗi người xách một con thỏ, vừa đi vừa nhăn nhó: "Không giống, không trắng bằng."
"Con thỏ đó rốt cuộc chạy đâu mất rồi chứ?"
Hai người đều có chút chán nản. Hôm qua còn đập ngực cam đoan với Bình An rằng sẽ tìm lại được con thỏ kia, giờ thì một bóng dáng cũng không thấy, chẳng biết ăn nói sao cho ổn.
Đang rầu rĩ thì tiểu đồng của Tiết Hạo cưỡi ngựa phóng tới, gọi: "Nhị gia! Mau về phủ!"
Sắc mặt Tiết Hạo biến đổi: "Trong nhà xảy ra chuyện lớn à?!"
Tiểu đồng đáp: "Không phải! Lão gia nói, Vương gia vì Nhị gia mà xin được một chức ở cấm vệ quân, bảo Nhị gia mau chóng quay về!"
Tiết Hạo trừng to mắt.
Trước đây hắn có treo một chức hư ở bộ Công, nhiều khi vào điểm danh trễ chút, đã bị cấm vệ quân chặn lại ngoài cửa Tây Hoa, phải cười gượng đưa tiền mới được vào.
Giờ thì hay rồi, hắn sắp vào cấm vệ quân thật?!
Tiết Hạo mừng rỡ như điên, quay sang hỏi Trương Đại Tráng: "Ngươi có biết cấm vệ quân là gì không? Là cận thần của Thiên tử đó!"
Trương Đại Tráng hừ mũi: "Không phải chỉ là mấy kẻ canh cửa hoàng cung sao."
Tiết Hạo: "Ai nói với ngươi thế?"
Trương Đại Tráng: "Ờ thì, tối qua, cái tên thái giám bên cạnh Vương gia hỏi ta có muốn vào cấm vệ quân không. Ta hỏi làm gì, hắn bảo là canh cửa cung."
"Ta liền bảo thôi vậy, giọng ta to thế này, vô hoàng cung chẳng phải ngày nào cũng phải đè giọng nói chuyện à? Mệt lắm."
Dĩ nhiên, Lưu công công không chỉ nói đến chuyện canh cửa, làm cấm vệ quân, canh giữ hoàng môn chỉ là cơ bản nhất, chẳng qua Trương Đại Tráng không nhớ nổi phần còn lại.
Tiết Hạo phức tạp trong lòng: "Thế là ngươi từ chối rồi?"
Trương Đại Tráng gật đầu: "Đúng vậy, sau đó lão công công kia lại hỏi, có muốn vào vệ binh Yên Sơn thuộc Kinh Kỳ không."
Vệ binh Yên Sơn là đội kỵ binh tinh nhuệ, không có chút bản lĩnh, căn bản không tuyển vào được.
Tiết Hạo hỏi: "Ngươi đáp sao?"
Trương Đại Tráng ngẩng đầu, vẻ mặt đầy chính khí: "Ban đầu ta định từ chối, vì ta chỉ theo muội ta về thăm thân, không tính ở lại kinh thành. Nhưng mà giờ nghe nói ngươi vào cấm vệ quân rồi, ta lại nghĩ lại."
Ca ca họ Trương làm sao có thể kém ca ca họ Tiết được chứ.
Trương Đại Tráng đập vai Tiết Hạo: "Ha ha, cố mà luyện đi, dù sao ngươi cũng đánh không lại ta đâu."
Tiết Hạo: "..."
...
Nói đến Tiết Chú, sau khi bị gạt khỏi thư viện Tân Sơn, ủ rũ quay về nhà, thì Tiết Hạo ngược lại lại được thăng chức, một bước lên trời vào thẳng cấm vệ quân túc trực ngự tiền.
Đúng là họa phúc khó lường.
Tiết Chú vì xấu hổ mà nhốt mình trong phòng suốt mấy ngày không dám ra ngoài. Còn Tiết Hạo thì nhân mấy ngày trước khi nhậm chức, tranh thủ đi khắp nơi chào tạm biệt lũ bạn xấu trước kia, ra chiều lưu luyến chẳng nỡ rời.
Nhưng chỉ cần ai nói một câu "hay là đừng đi nữa", lập tức hắn đổi giọng, thao thao bất tuyệt nào là "vị Vương gia này đã ưu ái cất nhắc, sao dám phụ lòng người"..., gió xuân đắc ý, suýt thì bị đánh.
Chuyện này vừa lắng xuống, thiếp mời dự tiệc thưởng cúc của phủ Dự vương liền được gửi tới phủ Vĩnh Quốc công.
Nghe tên, Phùng phu nhân còn ngẩn ra: "Cái gì? Thiếp mời nhà ai cơ?"
Hổ Phách hai tay dâng tấm thiếp mạ vàng lên, lặp lại: "Phủ Dự vương."
Phủ Dự vương xây dựng đã mười tám năm, đây là lần đầu mở tiệc đãi khách, lại vào đúng thời điểm này, khiến Phùng phu nhân hết sức kinh ngạc, cầm tấm thiếp xem đi xem lại.
Thì ra là, Nguyên Thái phi nhân danh phủ Dự vương, mời Tần lão phu nhân, Phùng phu nhân, ba vị tiểu thư nhà họ Tiết vào vương phủ ngắm cúc mùa thu.
Hiện nay, vương gia rời cung lập phủ, nếu tiên đế đã qua đời, thì vương gia được phép đón Thái phi ra ngoài sống cùng để báo hiếu. Nhưng năm đó, Hoàng đế Vạn Tuyên lo Nguyên Thái phi cùng con thơ chuyên quyền, nên bà chỉ đành ẩn cư sâu trong hậu cung.
Thời gian lâu dần, không còn ai nhắc đến việc cho bà ra ngoài nữa.
Giờ phủ Dự vương mở cửa đón khách, mà trong phủ lại không có nữ quyến, nên là Nguyên Thái phi đứng ra chủ trì.
Nhìn nét chữ trên thiếp mời, Phùng phu nhân hồi thần, đập đùi thốt lên, ngoài ngạc nhiên còn có một cảm giác căng thẳng như bản năng: "Không ổn rồi, thật sự là đến giành Bình An với ta đấy!"
-
Tác giả có lời muốn nói:
Phùng phu nhân: Trực giác của ta chuẩn lắm! Nhìn là biết đến giành con gái rồi!
Nguyên Thái phi: Không có! Không phải! Đừng có nói bừa!
Bùi Thuyên: (lặng lẽ bước ngang).