Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ

Chương 35

 
Bình An khóc không thành tiếng, mở to đôi mắt, vậy mà nước mắt vẫn tuôn xối xả.

Tựa như so với cảm xúc, thì cơ thể nàng phản ứng còn nhanh hơn.

Nàng thật sự rất sợ.

Phùng phu nhân vội ôm lấy nàng vào lòng, bàn tay đặt sau lưng nàng, suốt ngần ấy thời gian, đây là lần đầu tiên bà thấy Bình An bật khóc, tim bà như nhíu lại thành một cục, đau đến mức không chịu nổi.

Màn xe đã được thả xuống, mặt mày Thải Chi tái nhợt, lắp bắp giải thích: "Là... là thỏ chết..."

Phùng phu nhân: "Sao lại như thế?"

Tĩnh An và Thường An cũng đưa tay bịt miệng.

Hổ Phách và Bàng ma ma vén màn xe lên xem, cả hai nhíu chặt mày.

Bàng ma ma nghiêm nghị ra lệnh cho vài nha hoàn dắt xe ngựa phủ công rời đi, xử lý xác thỏ, rồi quay sang Phùng phu nhân: "Phu nhân mất một cỗ xe, giờ quay về e là không tiện, hay cứ tạm nghỉ lại Vương phủ một lát."

Chuyện xảy ra ngay trước cửa phủ Dự Vương, lại còn đúng ngày phủ mở tiệc đãi khách lần đầu, bất kể nguyên do ra sao, đối với Vương phủ mà nói, nhất định phải điều tra cho ra ngọn ngành.

Phùng phu nhân cảm nhận được thân thể Bình An trong lòng khẽ run, liền gật đầu nói với Bàng ma ma: "Được."

Rất nhanh sau đó, Thái phi cũng nhận được tin.

Một người từng được phong Quý phi như bà, từng lăn lộn chốn hậu cung bao năm, thủ đoạn mờ ám nào chưa từng thấy? Chỉ không ngờ hôm nay lại có kẻ dám giở trò như vậy với Vương phủ và cô nương nhà họ Tiết!

Bà đập mạnh bàn, dáng vẻ thanh tu đạm nhiên của kẻ tu Phật bao năm phút chốc tan biến, thay vào đó là khí thế lạnh lẽo bức người: "Từ giờ trở đi, những người dự yến hôm nay không ai được rời đi, trước tiên giữ họ lại đã."

"Nhà họ Lâm, họ Lưu, họ Mã đi trước cũng lập tức cho người mời quay lại."

Bàng ma ma: "Đã hạ lệnh rồi."

Thái phi niệm vài câu A Di Đà Phật, đợi tâm lắng xuống rồi mới bước đến Ninh Tâm Các.

Vừa đến, bà đã nghe thấy Phùng phu nhân giận dữ nói: "Nương nương, chuyện này có liên quan đến Quận chúa Ngọc Tuệ!"

Có đầu mối vẫn tốt hơn mò mẫm trong bóng tối, Thái phi hỏi: "Vì sao lại nói vậy?"

Tĩnh An vừa gấp vừa giận: "Con thỏ kia rất có thể là con mà Trương nghĩa huynh bắt được trong lần đi săn thu trước, định tặng cho muội muội, nhưng nó đột nhiên biến mất, hỏi cung nhân cũng chẳng ai biết gì."

Thường An cũng gật đầu.

Tĩnh An tiếp lời: "Ngọc Tuệ cũng thích con thỏ đó, còn nói thỏ của muội muội con rất đáng yêu, mà hôm đó lại không ở cùng tụi con."

Huống hồ, trước đây Ngọc Tuệ từng gây sự với Bình An, ngoài nàng ta ra, chẳng còn ai khác.

Thái phi liền nói với Bàng ma ma: "Gọi người bên Đông cung tới!"

...

Trong lúc tiệc tại hồ Bích Thủy vẫn chưa tàn, Thái phi lại đột ngột rời đi khiến các phu nhân đều hiểu: chắc chắn có chuyện.

Dàn hát vẫn diễn, khách thông minh cũng chẳng ai dại gì đi hỏi nguyên do.

Người vui mừng nhất không ai khác ngoài Ngọc Tuệ.

Nàng ta vừa bóc nho, vừa cười nói với Ngọc Cầm: "Làm gì có nguyên do gì chứ, người ta ở trong cung lâu ngày, đến tổ chức yến tiệc cũng vụng về rồi."

Ngọc Cầm nhìn nàng ta, bỗng bật cười khẽ.

Chưa hết lời mỉa mai, bên ngoài đã có người tới mời Thái tử phi Lý thị cùng hai cô con gái đến Ninh Tâm Các.

Lý thị nhíu mày. Chuyến đi đến phủ Dự Vương lần này, tuy miễn cưỡng nhưng là do Hoàng hậu Trương phân phó để "giảng hòa", nàng ta vốn không định gây thêm chuyện với Vương phủ.

Nhớ lại sau vụ săn thu, Thái tử đã ngoan ngoãn quay về điện Tri Hành, người nhà cũng giữ kẽ hơn nhiều, Lý thị tin chắc chuyện này không liên quan đến nhà mình. Nhưng để phòng bất trắc, nàng ta vẫn cho người âm thầm đến Phượng Nghi Cung báo tin.

Rồi nàng ta dẫn hai con gái đến Ninh Tâm Các.

Không ngờ nơi ấy lại nghiêm túc đến vậy. Người nhà họ Tiết đều có mặt, Phùng phu nhân thì không nói, ngay cả hai tiểu thư cũng dám trừng mắt nhìn họ.

Bình An thì nằm trong lòng Phùng phu nhân, cả người đẫm mồ hôi, tóc bên trán ướt sũng, đôi mắt đen láy trong veo nay trống rỗng, viền mắt cũng hoe đỏ.

Phùng phu nhân vừa lau mồ hôi vừa dỗ dành, tay nhẹ nhàng vỗ vai nàng: "Không sao rồi, ngoan, có mẹ ở đây rồi, không sao rồi..."

Bình An nằm trong lòng bà, không lên tiếng.

Lý thị liếc qua một lượt, lập tức nhận ra lần này không phải chuyện nhỏ, bèn hỏi: "Thái phi nương nương, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Thái phi lạnh lùng: "Ngọc Tuệ, có phải ngươi sai người bỏ xác thỏ chết vào xe ngựa nhà họ Tiết không?"

Chết trong tình trạng thê thảm như thế.

Lý thị thầm kêu không ổn. Đây là hành vi khiêu khích trắng trợn, lúc này có trách Thái phi mở miệng chất vấn cũng chẳng sai.

Ngọc Tuệ thấy nực cười, nói: "Không phải con làm."

Vừa dứt lời, cả phòng im phăng phắc, nàng ta đảo mắt nhìn quanh mới phát hiện, ai cũng đang nhìn mình.

Ngay cả mẹ và tỷ tỷ cũng vậy.

Ngọc Tuệ bỗng thấy vô lý, nói thêm: "Con là người quang minh chính đại, làm gì phải lén lút?"

Trước đây nàng ta từng bị cấm túc một tháng, sau lại xảy ra vụ Bình An bị bắt cóc, nàng ta hoàn toàn không dính dáng. Nàng ta đâu có ngu, ai lại đi chọc vào kẻ không dễ đối phó?

Lý thị trừng mắt nhìn Ngọc Tuệ, càng chắc chắn là do nàng ta gây ra. Lý thị đã dặn bao nhiêu lần phải biết giữ mình, thế mà giờ lại lòi ra chuyện này!

Lý thị đành quay sang Thái phi và Phùng phu nhân: "Tính tình Ngọc Tuệ là vậy, nó còn nhỏ, chắc là vô tình lỡ tay..."

Phùng phu nhân lạnh mặt: "Con gái chúng tôi cũng nhỏ, nhưng đã bao giờ làm ra chuyện như vậy?"

Đúng lúc ấy, Thường An bỗng đứng bật dậy: "Mẫu thân! Mau xem tỷ tỷ!"

Bình An ban nãy còn ngồi yên, đột nhiên toàn thân đổ mồ hôi, mặt đỏ bừng, người mềm nhũn, ngất xỉu luôn tại chỗ! Phùng phu nhân vừa chạm vào liền nói: "Không ổn, trúng phong hàn rồi!"

Thái phi lập tức đứng dậy: "Thái y vẫn chưa tới à?"

Ngay khi chuyện xảy ra, sợ nàng hoảng sợ, họ đã cho người đi mời từ trước.

Lúc này, bên ngoài Ninh Tâm Các, đám cung nữ đồng loạt quỳ xuống hành lễ: "Vương gia."

Chỉ thấy Bùi Thuyên mang theo khí lạnh ngùn ngụt, sắc mặt lạnh tanh bước vào. Sau lưng là một lão thái y tóc hoa râm, đi theo chàng vào điện.

Vừa thấy Bình An đang hôn mê, không kịp hành lễ, Bùi Thuyên đã sải bước đến trước mặt Phùng phu nhân, ra lệnh cho thái y: "Bắt mạch trước đi."

Thái y chẩn mạch xong, nói: "Cô nương là bị kinh sợ quá độ, dẫn đến sốt cao."

Bùi Thuyên vươn tay ra.

Thấy sắc mặt Dự vương nặng nề, khí thế quá uy nghiêm, Phùng phu nhân đành thả tay.

Bùi Thuyên nhẹ nhàng bế Bình An lên, quay sang Thái phi và Phùng phu nhân, nói: "Mẫu phi, phu nhân, chỗ này không tiện chữa trị."

Thái phi chợt tỉnh: "Phải rồi, chỗ này ồn quá."

Bình An vốn đã sợ, nay lại nghe nhắc đến con thỏ chết kia, càng thêm hoảng loạn, cần phải đến nơi yên tĩnh mới được.

Bùi Thuyên lạnh lùng: "Nhi thần sẽ an trí nàng ấy cẩn thận."

Thấy vậy, Thải Chi và Thanh Liên vội vã theo sau. Phùng phu nhân tuy rất muốn đi cùng, nhưng nguyên nhân khiến Bình An phát sốt vẫn chưa tra ra rõ ràng, bà không thể rời đi, phải ở lại làm chủ tình hình.

Bà nhìn Ngọc Tuệ, giận dữ đến mức gần như đấm ngực dậm chân: "Hồi trước ngươi lừa con ta thay y phục cung nữ thì thôi, nhưng lần này, ngươi quá độc ác!"

"Nếu ngươi hận nhà họ Tiết, thì tìm ta cũng được, tìm ai cũng được, sao lại là Bình An? Con bé vừa mới về nhà, rõ ràng chưa gặp ngươi được mấy lần, sao ngươi lại làm vậy!"

Nói rồi, nước mắt Phùng phu nhân đã rơi lã chã.

Một quý phụ hơn bốn mươi tuổi, cho dù nóng nảy đến đâu, cũng sẽ giữ thể diện, nói chuyện còn chừa đường lui. Nhưng lần này, bà chẳng còn bận tâm nữa.

Lời nói thẳng thắn đến mức khó nghe, nhưng từng chữ đều như nhỏ máu.

Ngọc Tuệ sững người.

Lý thị biết phen này đã gây chuyện lớn, đối với Đông cung mà nói tuyệt chẳng phải tin lành, vội kéo tay nàng ta: "Quỳ xuống nhận sai mau!"

Ngọc Tuệ lắp bắp: "Không phải con làm, không phải con..."

Nàng ta quay đầu nhìn về phía Ngọc Cầm. Đó là tỷ tỷ cùng một mẹ sinh ra, từ nhỏ luôn dạy nàng ta rằng, chỉ có huyết thống đích xuất mới là chân tình tỷ muội, còn thứ xuất đều là tiện mệnh.

Ngọc Cầm từng nói, thứ tình nghĩa như nhà họ Tiết chỉ là giả vờ giả vịt, chỉ có đích xuất tỷ muội mới thật lòng bên nhau.

Vậy nên Ngọc Cầm nhất định sẽ tin nàng ta, phải không?

Ngọc Cầm khẽ cong khóe môi, thản nhiên nói: "Muội muội, muội hại Bình An thành ra như vậy rồi, còn định tiếp tục cứng miệng sao?"

...

Trong Tĩnh U Hiên, Bình An nằm yên trên chiếc giường bốn cọc rèm thêu. Bên giường là Thải Chi và Thanh Liên túc trực không rời.

Đôi môi Bình An trắng bệch, mí mắt mỏng khẽ run nhẹ. Vừa rồi ở Ninh Tâm các, lão thái y chỉ bắt mạch sơ qua, nay mới cẩn thận nắm lấy cổ tay hai bên, thần sắc lão hơi trầm xuống.

Bùi Thuyên hỏi: "Thế nào rồi?"

Lão thái y gật đầu, thấp giọng: "Xin mượn bước nói riêng."

Hai người lui ra sau bình phong. Lão thái y thấp giọng: "Cô nương thực sự bị kinh sợ, cần sắc thuốc an thần uống vài thang mới ổn. Nhưng nếu lần theo căn nguyên, thì e là trước đây cô nương từng bị loại k*ch th*ch tương tự rồi."

Sắc mặt Bùi Thuyên biến đổi, hàng lông mày đen rậm nhíu chặt: "Nàng mất trí nhớ trước chín tuổi."

Lão thái y trầm ngâm: "Vậy rất có thể có liên hệ. Người bình thường có thể không nhớ chuyện thời thơ ấu cũng không sao. Nhưng nếu lẽ ra phải nhớ mà bị buộc quên đi, thì nay cảnh cũ tái hiện, sẽ sinh phản ứng dữ dội thế này. Thần từng gặp một ca tương tự, cô nương đây là trường hợp thứ hai."

"Vài ngày tới, cần đặc biệt tránh chấn động tinh thần."

Bùi Thuyên trầm giọng "ừ" một tiếng.

Vừa kê đơn cho người hầu đi sắc thuốc, thì một nha hoàn bước vào bẩm: "Điện hạ, Ngọc Tuệ quận chúa không chịu nhận tội, hiện đang náo loạn trong Ninh Tâm các..."

Một tia âm trầm vụt qua đáy mắt Bùi Thuyên, song đúng lúc ấy, bên trong truyền ra tiếng Thải Chi thất thanh: "Cô nương!"

Bình An đột ngột ngồi dậy, hơi thở gấp gáp, mắt ngập nước mơ màng nhìn quanh màn giường xa lạ, không rõ bản thân đang ở đâu.

Nhưng khi nhìn thấy Bùi Thuyên bước ra từ sau bình phong, đôi mắt nàng liền mở to, sống mũi cay cay, muốn mở miệng nói gì đó nhưng chẳng thể phát ra âm thanh.

Bùi Thuyên ngồi xuống mép giường, đưa tay lau giọt mồ hôi trên cằm nàng, trầm giọng hỏi: "Sao lại ngồi dậy rồi?"

Bình An theo phản xạ cọ cọ vào ngón tay chàng.

Hàng mi dài khẽ rung, ánh mắt dõi theo Bùi Thuyên, bóng hình cao lớn, tuấn tú của chàng in sâu trong mắt nàng.

Hình ảnh chú thỏ bê bết máu kia vẫn vương trong đầu, nhưng nàng cũng nhớ ra, Vương gia từng bị thương, cũng chảy máu. Nhưng ngài ấy không chết.

Nàng cúi đầu, dùng một tay kéo lấy cánh tay trái từng bị thương của Bùi Thuyên, tuy sức yếu nhưng vẫn gắng siết chặt.

Chỗ vết thương sớm đã đóng vảy, không còn máu.

Sợi dây vô hình siết chặt lòng ngực nàng lúc nãy, cuối cùng cũng thả lỏng chút ít. Máu không đồng nghĩa với cái chết. Có thể lành lại.

Nàng nhẹ nhàng nghiêng người, gối đầu lên ngực chàng.

Mồ hôi thấm ướt tóc mái, hai búi tóc hình vành khuyên hơi rối, mái đầu mềm mịn lộn xộn như một quả cầu lông nhún nhảy.

Bùi Thuyên vươn tay, nhẹ vuốt lên gáy nàng, áp sát mấy sợi tóc con lòa xòa l*n đ*nh đầu, yên lặng để nàng dựa vào.

Căn phòng tĩnh lặng, không một tiếng thở mạnh, như cơn giông bão sắp trút xuống.

Bình An dần bình ổn, khẽ khịt mũi, rồi lại hít hít vài cái.

Bùi Thuyên nhíu mày: "Sao vậy? Ngạt mũi à?"

Bình An ngẩng đầu, khẽ hé môi, giọng khàn khàn: "... Thơm quá."

Mùi hương trên người Dự vương thoang thoảng lạnh, như sương sớm rơi trên lá non, nhưng khi chạm vào lòng ngực, lại dần tan chảy, ấm áp thơm dịu.

Bùi Thuyên vươn tay, nhẹ véo chóp mũi nàng, nhàn nhạt nói: "Không được hít bừa."

Vẻ hung sát đáng sợ khi nãy cũng nhạt đi không ít.

Bị véo mũi, Bình An chẳng những không tránh, còn khẽ mở miệng hít thở qua miệng, hơi thở mềm mại nóng ấm phả lên tay chàng.

Ánh mắt Bùi Thuyên tối sầm, vội thu tay về.

Thải Chi và Thanh Liên cúi đầu thấp đến sát đất, chỉ mong biến mất khỏi phòng. Bùi Thuyên ra lệnh: "Đến Ninh Tâm các báo với Thái phi, lệnh áp giải Ngọc Tuệ tới Đại Lý tự."

Lời vừa dứt, Bình An đang rúc trong ngực chàng lại khẽ lắc đầu, trông như một chú chim nhỏ xù lông, mềm mại dựa vào chàng, khe khẽ cựa quậy.

Nàng rõ ràng có nhiều điều muốn nói, nhưng đến miệng chỉ bật ra được hai tiếng: "Không... không..."

Bùi Thuyên dịu giọng: "Đừng vội, ta đang nghe."

Bình An l**m l**m đôi môi khô, phải lấy hơi một lúc mới cất tiếng: "Không phải... nàng."

Bùi Thuyên ngẩn ra: "Không phải Ngọc Tuệ?"

Bình An gật đầu.

Thì ra nàng đều nghe thấy.

Nhớ lại lời lão thái y, Bùi Thuyên che đi tia âm u nơi đáy mắt, trầm giọng hỏi: "Vì sao biết không phải nàng ta?"

Bình An ngập ngừng hồi lâu, nói khẽ: "Nàng... nói... không phải."

Bùi Thuyên thoáng ngây người, lập tức hiểu ra nàng không phải tin một kẻ từng hại mình, mà chỉ đơn giản là: người ta nói không làm, thì nàng tin vậy.

Chàng nhìn nàng, trong mắt ánh lên tia sáng dịu dàng: "Ta biết rồi."

Lưu công công bước vào, bẩm từ sau bình phong: "Vương gia, các cung nữ, thái giám có mặt hôm đi săn đều đã gọi tới, giờ có muốn thẩm tra không ạ?"

Sáng nay Bùi Thuyên đã cho người tra xét vụ thỏ con bị mất, đến chiều lại xảy ra chuyện này.

Bùi Thuyên suy nghĩ giây lát, nói: "Dẫn đến Ninh Tâm các."

Bình An ngáp một cái, mệt mỏi trở lại. Thải Chi đỡ nàng nằm xuống, Bùi Thuyên dặn: "Nhìn kỹ cô nương."

Thải Chi run run đáp: "Vâng..."

Chàng lại liếc nhìn Bình An, rồi ra hiệu cho Thanh Liên theo mình rời khỏi Tĩnh U Hiên.

-

Lại nói về Ninh Tâm các.

Khi Ngọc Cầm vừa dứt lời kết tội Ngọc Tuệ, nàng ta như sét đánh ngang tai, trừng mắt nhìn tỷ tỷ. Rốt cuộc bản thân có làm hay không, chẳng phải Ngọc Cầm rõ nhất sao? Từ trước đến nay, nàng ta chưa từng có bí mật gì giấu Ngọc Cầm!

Bỗng trong đầu hiện lên một cảnh tượng, dạo gần đây, hình như tay Ngọc Cầm từng bị thứ gì đó cắn bị thương. Khi ấy nàng ta còn hỏi qua. Giờ đây nghĩ lại, nàng ta chợt có một suy đoán khiến người ta khó lòng tin nổi: "Tỷ... vết thương trên tay tỷ... là bị gì vậy?"

Ngọc Cầm ra vẻ ngạc nhiên, nhìn nàng ta rồi hỏi lại: "Vết thương nào cơ?"

Nàng ấy liền vén tay áo lên, cánh tay trắng ngần không chút tỳ vết.

Sắc mặt Ngọc Tuệ lập tức tái mét, phải rồi, đã chừng ấy thời gian, vết thương dẫu có cũng đã lành.

Lý thị hoàn toàn không hiểu hai tỷ muội đang nói những gì, nàng ta chỉ biết lần này thì xong rồi, dù có là Hoàng hậu đích thân đến cũng khó mà cứu nổi Ngọc Tuệ. Con gái nàng ta sao có thể hồ đồ tới mức gây ra chuyện này cơ chứ!

Lý thị trừng mắt mắng: "Con định giá họa cho tỷ tỷ con à? Tỷ tỷ con bao giờ làm ra mấy chuyện thế này?"

Ngọc Tuệ bật thốt: "Con đã nói không phải con rồi mà!"

Lúc này nàng ta mới thật sự cảm thấy hối hận. Trước kia vì sao lại luôn tin lời Ngọc Cầm? Cả mẫu thân nữa, tại sao không chịu điều tra gì, đã vội quy tội cho nàng ta?

Chợt, nàng ta rùng mình ớn lạnh.

Nghĩ kỹ lại, cái trò đổ oan người khác này chẳng phải nàng ta từng làm sao?

Năm đó, chuyện bên hai vị muội muội của Lương di thái tử, nàng ta cũng từng giở trò tương tự. Khi ấy cũng chẳng ai điều tra gì.

Mà người bày mưu chính là Ngọc Cầm.

Nguyên Thái phi lạnh nhạt nói: "Cãi gì cũng vô ích, không nhận thì giải đến Đại Lý tự."

Một khi kinh động đến Đại Lý tự, dù nàng ta có là quận chúa, cũng sẽ thân bại danh liệt, không còn mặt mũi gặp người, thậm chí nếu để hoàng thượng biết, có khi bị tước cả phong hào...

Ngọc Tuệ đột nhiên tỉnh táo lại.

Lẽ nào Ngọc Cầm muốn Đại Thịnh này chỉ còn một vị quận chúa?

Nàng ta cười lạnh. Nếu không, nàng ta thật không hiểu nổi vì sao tỷ tỷ lại làm như vậy với mình.

Nhưng lúc này không phải lúc nghĩ mấy thứ ấy.

Nàng ta chỉ còn cách lắc đầu thật mạnh: "Thật sự không phải con làm!"

Cuối cùng cũng hiểu ra cái cảm giác những gì mình từng làm với người khác, giờ bị người ta đáp trả nguyên vẹn, nó đau đớn đến thế nào.

Đúng lúc ấy, bên ngoài có người vào bẩm, Dự vương quay lại, lần thứ hai tới Ninh Tâm các.

Lần này, chàng che giấu cảm xúc kỹ càng, chỉ có đáy mắt sâu như mực cuồn cuộn những đợt sóng tối tăm.

Thanh Liên bước nhẹ vào, cúi người thi lễ với Phùng phu nhân và Nguyên Thái phi: "Nhị cô nương đã tỉnh lại. Thái y nói chỉ cần uống mấy thang thuốc an thần, không để bị kinh sợ nữa là được."

Phùng thị vỗ ngực thở phào.

Nguyên Thái phi và Thái tử phi Lý thị cũng nhẹ nhõm hẳn, nhưng lý do mỗi người lại khác nhau.

Bùi Thuyên ra lệnh với người ngoài cửa: "Dẫn vào."

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân lộn xộn, quản sự Vương phủ là Lưu công công dẫn bảy tám cung nữ, thái giám đều có mặt.

Ngọc Cầm nhìn thấy, nhướng nhẹ mày.

Thái tử phi Lý thị cũng lấy làm lạ: "Đây là... ý gì?"

Bùi Thuyên lạnh nhạt đáp: "Bọn họ đều là người có mặt ở đình nghỉ hôm đi săn thu."

Nguyên Thái phi không hỏi vì sao nhi tử lại tìm người nhanh đến vậy, chỉ dứt khoát nói: "Vậy được, xét hỏi từng người một."

Bùi Thuyên không nói thêm lời. Lưu công công đã hiểu, nghĩa là không cần thẩm vấn dài dòng.

Lão tiến lên hỏi người đầu tiên: "Hôm đó ai là người mang con thỏ của Nhị cô nương đi?"

Thái giám đáp: "Nô tài... không biết..."

Bùi Thuyên chẳng buồn liếc nhìn, phất tay.

Thái giám nọ lập tức bị kéo ra ngoài. Có lẽ y không ngờ được, cơ hội vừa rồi lại là cơ hội duy nhất để tự cứu.

Lúc bị lôi đi, y liều mạng quay về phía ba người bên Đông cung, kêu lớn: "Vương gia tha mạng! Nô tài biết! Là Ngọc Tuệ quận chúa!"

Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía Ngọc Tuệ, càng lúc càng sắc lạnh.

Ngọc Tuệ mặt không còn chút máu, tay siết chặt thành nắm, nhưng giờ nàng ta đã không còn lời nào để chống đỡ nữa.

Bùi Thuyên vẫn không đổi sắc mặt, chỉ lạnh giọng: "Không phải nàng."

Nguyên Thái phi chau mày: "Là có ý gì?"

Thanh Liên hơi do dự, lên tiếng: "Hồi nương nương, nhị tiểu thư nói, Ngọc Tuệ quận chúa bảo không phải nàng làm, vậy thì hẳn là không phải thật."

Ngọc Tuệ sửng sốt.

Trong đầu hiện lên khuôn mặt tái nhợt, đẫm mồ hôi, thậm chí còn ngất xỉu của Bình An.

Khi không một ai tin mình, nàng ta từng tuyệt vọng đến mức định kéo cả Ngọc Cầm xuống bùn, giống như lời Lý thị nói.

Nhưng giờ có người tin nàng ta.

Lại là người từng bị nàng ta "hại".

Ngọc Tuệ ngây người.

Cứng họng không nói được một lời.

Ngọc Cầm vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt nơi khóe môi, nhưng ngón tay lại siết chặt dần.

Thái giám đầu tiên bị lôi ra ngoài, chỉ nghe tiếng roi da quất vào thịt vang lên dồn dập.

Lưu công công quay sang người thứ hai: "Ngươi nên biết, chỉ có một cơ hội để nói."

Thái giám thứ hai lập tức quỳ sụp xuống, giọng run rẩy đầy kinh hoàng: "Nô tài biết! Là... là..."

"Là Ngọc Cầm quận chúa!"
 

Bình Luận (0)
Comment