Một tiếng kia vừa vang lên, liền có hai cung nhân khác cũng không chịu nổi, theo đó quỳ xuống: "Đó là ngày thứ hai của buổi săn thu, nô tỳ có thấy, là Quận chúa Ngọc Cầm dẫn con thỏ đi."
"Quận chúa còn bảo nô tỳ đừng nói ra..."
Vài lời ngắn ngủi, chân tướng liền như nước chảy đá lộ.
Ngọc Tuệ chỉ vào Ngọc Cầm: "Quả nhiên là tỷ! Lần trước ta đã thấy tay tỷ có vết thương!"
Bị vạch trần ngay tại chỗ, khóe môi Ngọc Cầm vẫn giữ nụ cười, hào sảng thừa nhận: "Là ta mang thỏ đi."
Thái tử phi Lý thị cũng ngơ ngác: "Chuyện này, chuyện này là sao?"
Ngọc Cầm lại nói: "Nhưng ta không giết nó, bây giờ nó vẫn ở Đông cung, rất khỏe mạnh. Không tin thì cứ sai người mang tới là rõ. Vậy nên nếu mọi người đều cho rằng con thỏ trong xe ngựa là nó, chuyện đó ta cũng không rõ."
Nguyên Thái phi ra hiệu, lập tức có người chạy tới Đông cung.
Lý thị khó hiểu: "Ngọc Cầm, đang yên đang lành, sao con lại mang thỏ của người ta đi?"
Ngọc Cầm nói: "Con thấy nó đáng yêu, muốn đùa một chút, nhưng nó lại không chịu. Phải không, Tĩnh An muội muội, Thường An muội muội?"
Nàng ta điểm danh Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An. Hai người ban đầu cứ tưởng là Ngọc Tuệ làm, trong lòng sẵn đã tích oán khí, chớp mắt kẻ đầu sỏ lại hóa ra là Ngọc Cầm, vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi.
Nhất là Tiết Tĩnh An, nàng ấy mới sực nhớ ra là mình đã định kiến cho rằng Ngọc Tuệ sẽ làm chuyện đó, còn chủ động đến tìm Ngọc Cầm xác nhận.
Thế mà Ngọc Cầm không những không đứng ra bảo đảm cho phẩm hạnh của muội muội mình, còn dùng một câu nói khéo gợi ý nàng ấy.
Mà nàng ấy cũng chẳng thể trách cứ Ngọc Cầm được, dù lời kia có là ám chỉ, tin vào ám chỉ lại là nàng ấy. Bất giác, nàng ấy đã bị Ngọc Cầm dắt mũi lúc nào không hay.
Tiết Tĩnh An theo phản xạ tránh né ánh mắt Ngọc Cầm.
Tiết Thường An chợt nhớ tới chuyện hôm ở đình nghỉ chân. Con thỏ quả thật chỉ thân cận với Bình An. Hỏi thêm vài người khác, hẳn cũng sẽ có đáp án như vậy.
Tiết Thường An liền đáp: "Đúng là có chuyện đó."
Đang nói dở, người sai đi Đông cung đã tức tốc trở về, còn mang theo con thỏ.
Cung nhân nâng một chiếc lồng bằng vàng tới: "Nương nương, Vương gia, đây chính là con thỏ mà Quận chúa nhắc đến."
Bùi Thuyên cúi mắt, đưa tay trêu đùa con thỏ, quả nhiên là con thỏ chàng đã đổi cho Bình An.
Lý thị thở phào một hơi: "Rõ ràng con thỏ trên xe nhà họ Tiết không liên quan đến chúng ta. Chắc là các ngươi đắc tội với ai, giờ lại muốn đổ oan cho Đông cung, tâm tư thật khó đoán."
Ngọc Tuệ cũng sững sờ. Nếu con thỏ vẫn còn sống, vậy thì nỗi oan khuất vừa rồi của nàng ta là vì cái gì?
Phùng phu nhân lập tức cảm thấy có điều không ổn. Nếu thật sự là nhận nhầm người, chẳng phải là vô duyên vô cớ đưa dao cho Đông cung?
Đều tại bà, hễ là chuyện liên quan đến Bình An, thì tâm thần liền rối loạn.
Bà vội nhìn sang Nguyên Thái phi, còn đang tính tìm lời lấp l**m cho êm thấm để tránh liên lụy đến phủ Dự Vương, thì Nguyên Thái phi lại lặng lẽ ra hiệu bảo bà đừng lên tiếng.
Phùng phu nhân lập tức ngậm miệng, chỉ nghe thấy Bùi Thuyên lạnh nhạt nói: "Ngọc Cầm trộm vật, không thể không phạt."
Ngón tay vẫn đang trêu đùa con thỏ, nhưng giọng nói lại khiến người ta sởn gai ốc: "Con cháu vương thất cũng không được ngoại lệ. Kẻ phạm tội trộm cắp, theo luật triều ta, sẽ bị giam từ ba năm trở lên."
Lý thị gắng nén giận: "Chỉ là một con thỏ, sao lại gọi là trộm?"
Tiết Thường An chen lời: "Không hỏi mà tự lấy, tức là trộm. Xin hỏi Quận chúa điện hạ có biết, tỷ tỷ nhà ta đã vì tìm con thỏ đó mà tốn bao nhiêu công sức? Quận chúa điện hạ lòng dạ hiểm sâu!"
Phùng phu nhân cũng tỉnh táo lại. Nếu không phải Ngọc Cầm trộm thỏ trước, sao có thể xảy ra chuyện ngày hôm nay?
Nguyên Thái phi khẽ thở dài, ánh mắt nhìn Tiết Thường An mang theo vài phần tán thưởng.
Ngọc Cầm đứng giữa sảnh đường, khóe môi vẫn giữ nụ cười dịu dàng, tựa như không gì đáng sợ.
Con thỏ sống là do nàng ta trộm, còn con thỏ chết cũng là do nàng ta sai người làm ra.
Nước cờ này, thứ nhất là để trừ khử đứa muội muội ngu ngốc Ngọc Tuệ. Nàng ta chẳng thích muội ấy chút nào, nếu có thể đổi thì nàng ta đã sớm đổi rồi.
Thứ hai, cũng là quan trọng nhất, là để thử. Cho dù ai ai cũng nói Bình An đã quên chuyện hồi nhỏ, nàng ta vẫn không tin.
Nhưng khi sự thật Bình An thật sự đã quên bày ra ngay trước mắt, Ngọc Cầm lại thấy tiếc nuối. Nàng thật sự đã quên rồi.
Mục đích phía sau đã đạt được, chỉ còn mục đích phía trước là chưa trọn.
Nàng ta cứ tưởng có thể đơn giản diệt trừ Ngọc Tuệ, ai ngờ mọi người đều bị hành vi trước kia của Ngọc Tuệ dẫn dắt, cứ thế bị che mắt. Chỉ có một mình Bình An, một câu nói thôi, đã trở thành biến số đầu tiên.
Nàng là đồ ngốc sao? Lại còn nói đỡ cho người từng hãm hại mình là Ngọc Tuệ.
Ngọc Cầm thầm nghĩ, đúng là ngốc thật. Ngốc y như hồi nhỏ vậy.
Biến số thứ hai là vị hoàng thúc tổ mà nàng ta vốn vẫn kính trọng. Chẳng những tin lời Bình An, còn cho điều tra tận gốc. Bây giờ lại nắm lấy chuyện nàng ta lấy trộm thỏ không chịu buông.
Việc giữ lại con thỏ vốn là đường lui của nàng ta, không ngờ lại trở thành chứng cứ chống lại mình.
Nhưng nàng ta vẫn còn đường lui sau cùng.
Ngoài Ninh Tâm Các, Lưu công công bước vào, cất cao giọng: "Bẩm Thái phi nương nương, Vương gia, Vương ma ma ở Phượng Nghi Cung đến dâng lễ."
Lý thị trước đó đã cho người sang Phượng Nghi Cung báo tin, cứu viện của Hoàng hậu cuối cùng cũng đến.
Lý thị vui mừng: "Còn không mau mời vào?"
Lưu công công nhìn về phía Bùi Thuyên, được chàng gật đầu, mới đưa người vào.
Vương ma ma đến vội, vừa đến sảnh đã lau mồ hôi, nói: "Chuyện nơi này, Hoàng hậu nương nương đã biết. Chỉ dặn nô tỳ truyền lời: nếu là việc nhà, hà tất phải đưa đến Đại Lý Tự? Đưa Quận chúa đến đó, thiên hạ sẽ nhìn hoàng gia thế nào?"
Ý là khuyên phủ Dự Vương nên biết điểm dừng.
Bùi Thuyên thu tay, ngừng trêu thỏ, cầm khăn lau ngón tay, ngẩng đầu thản nhiên nói: "Nếu là việc nhà, mà mọi chuyện còn chưa làm rõ, thì cứ để Ngọc Cầm đến Thái Thọ Cung, cùng Thái phi nương nương tụng kinh."
Nguyên Thái phi lập tức hiểu ý, nói: "Trong cung Thái Thọ đang thờ tượng Phật, Ngọc Cầm cũng nên tĩnh tâm dưỡng khí một phen."
Lý thị và Ngọc Cầm sắc mặt đều thay đổi. Hay thật, một câu "việc nhà", lại thành cớ cho họ ra tay!
Vào Thái Thọ Cung, tuy thể diện hơn Đại Lý Tự hay Hình Bộ, nhưng đó hoàn toàn là địa bàn của phủ Dự Vương, Đông cung chẳng chen được ngón tay vào.
Lý thị khó chịu vì thấy Đông cung bị đè một đầu. Một lão Thái phi sống trong cung nhiều năm lại dám can thiệp vào việc của Đông cung?
Ngọc Cầm nghĩ sâu hơn. Nàng ta biết Phó Thuyên nhạy bén đa nghi, chắc chắn sẽ tiếp tục điều tra vụ thỏ chết, không dễ dàng buông tha. Nhưng may thay, những nhân chứng vật chứng cần xử lý, nàng ta đã không làm qua loa như khi trộm thỏ nữa.
Hơn nữa, hôn kỳ của nàng ta là vào tháng Mười Một, đến lúc đó Thái Thọ Cung có không muốn thả người cũng chẳng được. Đâu có chuyện bà tổ giữ cháu gái lại không cho xuất giá?
Rất nhanh, nàng ta lại nở nụ cười, chủ động nói: "Cũng tốt, chỉ xin Thái phi nương nương đừng chê con phiền."
Nguyên Thái phi: "Không sao."
Lý thị dù không cam lòng, cũng đành cắn răng nuốt xuống. Dù sao vẫn còn hơn vì một con thỏ mà để Ngọc Cầm bị giải đến Đại Lý Tự hoặc Hình Bộ.
Lý thị cũng đành thuận theo. Nếu Hoàng hậu tới, chuyện Ngọc Cầm sai đã rõ, lại thêm Bùi Thuyên dùng bối phận áp chế, thì đúng là bó tay.
Lúc ấy, ba người rời khỏi Ninh Tâm Các, Ngọc Cầm thì bị Bàng ma ma dẫn người đưa đi.
Lý thị lo lắng: "Con ở Thái Thọ Cung cứ ăn ngon ở yên, mẫu thân sẽ cùng Hoàng tổ mẫu con nhanh chóng để họ thả con ra."
Ngọc Cầm: "Con biết rồi."
Nàng ta nhìn Ngọc Tuệ mặt mày âm trầm: "Muội muội, tỷ sắp đi rồi, muội không nói câu nào sao?"
Nếu không phải nơi này là phủ Dự Vương, Ngọc Tuệ sớm đã tức đến phát điên. Nàng ta trừng mắt nhìn Ngọc Cầm, hằn học: "Tỷ tốt nhất là chết đi cho rồi."
Lý thị giật mình, lập tức đẩy Ngọc Tuệ một cái: "Sao con lại nói thế? Đó là tỷ tỷ của con, trước nay tỷ tỷ đối với con không tốt à?"
Ngọc Tuệ nhìn mẹ mình, nhớ đến khi nãy Lý thị cũng ép nàng ta nhận tội, trong lòng như bị xé toạc một đường, gió cứ thế thổi vù vù xuyên qua.
Từ trước đến nay, sự "tốt bụng" của mẫu thân và tỷ tỷ thật sự là tốt sao?
Nàng ta không hiểu nữa.
...
Chuyện đã định, Phùng phu nhân vì vừa rồi quá kích động, lúc này toàn thân rã rời, liền nói với Nguyên Thái phi: "Thần phụ đã nhờ người về phủ báo tin, chắc ngựa xe mới sắp đến, không tiện ở lại lâu, xin cáo lui."
Bùi Thuyên nói: "Phùng phu nhân."
Phùng phu nhân hoảng hốt. Bà vốn biết Vương gia không dễ đối phó, vừa rồi ở sảnh tra người thẩm án, sự âm trầm hung tợn và ánh mắt sắc bén như chim ưng kia đã khiến bà run rẩy trong lòng.
Bà lập tức đứng dậy, cung kính thưa: "Thần phụ có mặt."
Bùi Thuyên nói: "Thái y nói Nhị cô nương hoảng sợ, không thể lập tức di chuyển, kẻo lại phát sốt cao lần nữa."
Phùng phu nhân do dự: "Chuyện này... chẳng lẽ phải lưu lại Vương phủ sao?"
Nguyên Thái phi làm chủ: "Sao lại không được? Hôm nay Nhị cô nương bị hãm hại như vậy, cũng là ta sắp xếp không chu đáo. Hôm nay ta sẽ ở lại đây, Tân Châu, ngươi cũng ở lại đi, Vương phủ này thiếu gì phòng trống."
Phùng phu nhân nhớ lại dáng vẻ ngất xỉu của Bình An lúc trước, trong lòng đau xót vô cùng, đã có Thái y nói như vậy, bà sao dám mạo hiểm nữa, bèn nói: "Vậy thần phụ và con gái xin được quấy rầy."
Chỉ là, người nhà họ Tiết muốn lưu lại Vương phủ, cũng phải có danh nghĩa.
Nguyên Thái phi và Phùng phu nhân quay lại yến tiệc, lúc này cách thời điểm xảy ra chuyện cũng mới chưa đầy một canh giờ, yến tiệc vẫn náo nhiệt như cũ.
Phu nhân phủ Ninh Quốc thấy thế thì thắc mắc: "Phu nhân, chẳng phải bà đã về rồi sao?"
Nguyên Thái phi lên tiếng thay Phùng phu nhân: "Là cô nương nhà họ Tiết ăn phải đồ kỵ, cả người không khoẻ, Thái y nói không được ra gió nhiễm lạnh, chỉ có thể ở lại Vương phủ theo dõi một đêm."
Phùng phu nhân phụ hoạ: "Phải, phải."
Thấy sắc mặt Phùng phu nhân tiều tụy, các phu nhân đều tỏ ý thông cảm, lại khuyên nhủ: "Cháu tôi năm đó cũng vì ăn đậu phộng mà nổi mẩn đầy người, chẳng ai để ý, đợi tới khi phát hiện là do đồ kỵ thì đã muộn rồi."
"Lần này phải cẩn thận trăm bề đấy..."
Nói rồi lại thở dài một tràng, chuyển sang chủ đề nuôi dạy con cái khó khăn ra sao.
-
Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An không lưu lại Vương phủ, trước khi về phủ, cả hai đều muốn đến thăm Bình An.
Nhờ có Bình An, các nàng mới không tận mắt thấy thảm trạng của con thỏ, nhưng Bình An thì lại bị dọa đến phát sốt.
Trong lòng hai người đều nặng trĩu.
Im lặng hồi lâu, Tiết Tĩnh An mở lời: "Ta chưa từng nghĩ, Quận chúa Ngọc Cầm lại là người như thế."
Tiết Thường An không nể nang: "Tỷ còn thân với nàng ta nữa cơ."
Tiết Tĩnh An: "..."
Hai người giữa chừng đã có khoảng cách, giờ có thể nói chuyện đàng hoàng với nhau một câu, cũng đã là tốt lắm rồi.
Hai người theo nha hoàn đến tẩm viện Tĩnh U Hiên, nha hoàn nói: "Hai vị cô nương đợi một chút."
...
Bình An ngủ một giấc, cơn sốt đã hạ kha khá, thuốc an thần cũng vừa mới sắc xong.
Trong tiếng muỗng khuấy đáy bát "đinh đinh đang đang", nàng chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là một bát thuốc đen sì sì, trông cực kỳ đắng.
Bình An lại từ từ nhắm mắt.
Bùi Thuyên nói: "Ta thấy nàng tỉnh rồi."
Không giả vờ được nữa, Bình An đành chấp nhận mở mắt, hai tay kéo chăn lên, che đến nửa mặt, chỉ lộ ra đôi mắt long lanh.
Bùi Thuyên ngồi đoan chính trên chiếc đôn tròn thêu hoa bên giường, một tay cầm bát sứ hoa sen miệng rộng, tay kia cầm muỗng sứ trắng. Trong phòng ánh sáng mờ nhạt, ngón tay chàng hình như còn trắng hơn cả cái muỗng, trông như ngọc khắc.
Chàng nói: "Uống thuốc đi, không uống thì không khỏi được."
Thấy không thể trốn, Bình An chầm chậm ló ra khỏi chăn, Thải Chi bước lên, kê gối cho nàng, đỡ nàng tựa vào gối dựa, rồi lui ra ngoài.
Bùi Thuyên múc một muỗng thuốc, đưa tới bên môi nàng, Bình An ngậm lấy thìa thuốc đắng chát, khẽ nhíu mày.
Tuy đắng đến vậy, nhưng khi muỗng thứ hai đưa đến miệng, nàng vẫn ngoan ngoãn hé môi, ngậm lấy.
Bùi Thuyên chưa từng đút thuốc cho ai, lúc này lại một thìa tiếp một thìa, mãi đến khi bất giác bát đã cạn sạch, có lẽ là vì bất kể đắng cỡ nào, Bình An cũng nuốt chửng một hơi.
Ngoan đến mức khiến người ta thương xót, bị đắng đến mặt nhăn mày nhó mà cũng không dám đòi cái gì ngọt để đền bù.
Bùi Thuyên nhìn nàng, quay sang dặn: "Mứt quả."
Bình An ngậm một miếng mứt, ngọt ngào lan khắp khoang miệng, cuối cùng cũng át đi vị đắng. Nàng há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không phát ra tiếng.
Nàng nhìn sang Bùi Thuyên cầu cứu.
Bùi Thuyên đưa bát cho nha hoàn, nói: "Thái y bảo nàng mới lui sốt, tắc giọng và nghẹt mũi là bình thường."
Bình An lờ mờ nhớ lại, lúc mới đến nhà họ Trương, nàng cũng không nói được lời nào. Nhưng bao lâu sau mới có thể nói lại, nàng không còn nhớ nữa.
Lẽ nào sẽ mất rất lâu? Cảm giác hoang mang bất chợt ập tới khiến nàng rối bời.
Nàng c*n m** d***, cúi đầu, để lộ cần cổ trắng nõn mềm mại.
Trong mắt Bùi Thuyên hiện lên một tầng u tối, chàng nâng cằm nàng lên: "Chuyện này thì sao chứ."
Ngón tay cái chàng nhẹ nhàng ấn lên môi nàng, nàng không nhịn được khẽ hé môi, đôi môi mềm tách khỏi hàm răng trắng ngà, để lại một vết răng mờ nhạt.
Đầu ngón tay chàng mát lạnh, Bình An hơi ngẩng đầu lên, nhưng không thể thoát khỏi tay chàng, ngược lại như thể vô thức áp mặt mình vào gần hơn.
Giọng Bùi Thuyên trầm xuống: "Nếu thật sự trở thành người câm nhỏ, ta nuôi nàng."
Bình An ngây ngẩn nhìn chàng, khẽ động môi.
Bên ngoài, nha hoàn thông báo: "Điện hạ, hai vị tiểu thư đến thăm Nhị cô nương."
Bùi Thuyên đứng dậy: "Cho vào."
Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An tới Tĩnh U Hiên, vừa nhìn đã biết nơi này không giống phòng khách, thậm chí còn xa hoa hơn cả Xuân Hành viện trong công phủ.
Khi tới gian trong, hai người bị bức bình phong chặn lại, Bình An ở sau bình phong, mà các nàng chỉ có thể dừng lại bên ngoài.
Hai người lập tức rùng mình, đằng sau bình phong đó chẳng lẽ là giường của Vương gia?
Tuy Thái y nói không tiện di chuyển, nhưng cũng không đến mức để Bình An ngủ trong phòng của Vương gia đấy chứ?
Tiết Tĩnh An hoảng hốt, không nhịn được cất tiếng: "Nhị muội, muội ở đó à?"
"Đây là phòng của Vương gia mà? Mẫu thân biết được thể nào cũng lo lắng, hay để ta đi hỏi công công..."
Sau bình phong, giọng Bùi Thuyên vang lên: "Là của ta."
Tiết Tĩnh An sững lại, Vương gia cũng ở trong đó?
Bùi Thuyên: "Bình An hiện chưa nói được, lát nữa sẽ cho nàng chuyển sang Xuân Hiểu cư."
Cứ như là Tiết Tĩnh An đang chất vấn Vương gia vậy, nàng ấy xấu hổ đến độ muốn chui xuống đất, đồng thời cũng có chút ngẩn ngơ.
Vị Vương gia vừa rồi lạnh lùng nghiêm khắc đối chất Ngọc Cầm và Ngọc Tuệ tại sảnh đường, nay đối với Bình An lại dường như là một người hoàn toàn khác.
...
Chẳng bao lâu sau, Bình An được chuyển sang Xuân Hiểu cư trong Vương phủ.
Xuân Hiểu cư là dãy phòng dành cho khách quý, có một phòng chính, chia ba gian nhỏ, bố trí rộng rãi, có sưởi và nước nóng đầy đủ. Phùng phu nhân và Bình An mỗi người một bên.
Phùng phu nhân Phùng biết Bình An trước đó ở Tĩnh U Hiên, liền trách: "Tuy nói đã có hôn ước, nhưng vẫn còn thời gian, lễ giáo nam nữ vẫn phải giữ..."
Lưu công công cười làm lành: "Phu nhân nói phải, chỉ là lúc đó ngoài Tĩnh U Hiên ra thì không còn phòng nào đốt sưởi, bọn tiểu nhân chúng tôi cuống quá, đành sắp xếp tạm, mong phu nhân đừng trách."
Nửa câu không nhắc là Bùi Thuyên đã bế Bình An đi.
Cũng nửa câu không nhắc nếu không có sự cho phép của Bùi Thuyên, sao Bình An có thể vào Tĩnh U Hiên được.
Phùng phu nhân vốn không định làm khó Lưu công công, thấy vậy cũng bỏ qua. Trong Xuân Hiểu cư, người nhà đã đưa quần áo thay giặt, dầu gội đầu tới, Hổ Phách và mọi người đang thu xếp.
Phùng phu nhân vào xem Bình An.
Bình An đang chơi trò dây với Thải Chi, đôi tay nhỏ cùng nhau đan dây, Thải Chi lỡ tay làm sai, Bình An hơi đắc ý.
Thấy phu nhân bước vào, nàng ngẩng đầu, đôi mắt sáng rỡ.
Vành mắt Phùng phu nhân đỏ hoe, cố nén lại, nhưng giọng vẫn mang chút nghẹn ngào: "Ngoan, giờ thấy dễ chịu hơn chưa?"
Bình An gật đầu.
Phu nhân lại nói: "Ta nghe Thái y bảo rồi, chuyện nói năng không cần vội, chúng ta từ từ, đừng ép mình."
Bình An chỉ có thể tiếp tục gật đầu.
Nhưng nàng rất muốn nói chuyện. Không thể nói ra, cứ như cổ họng bị nhét bông gòn, mà bông gòn thì thật khó nuốt.
Phu nhân ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng kể lại chuyện Ngọc Cầm bị đưa tới Thái Thọ cung, nghe nói thỏ vẫn còn sống, Bình An rất vui.
Phu nhân lại hỏi nàng trước đây có thân thiết với Ngọc Cầm không, Bình An không ấn tượng sâu, chỉ nhớ đó là vị tỷ tỷ hay cười.
Nàng cũng không hiểu vì sao Ngọc Cầm lại mang thỏ của nàng đi. May mắn thay, con thỏ đã được mang về, hiện giờ do Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An mang về phủ.
Bình An không thể nói, nhưng phu nhân lại có rất nhiều điều muốn kể.
Loại không khí ngập tràn giữa mẹ và con gái ấy, người ngoài không chen vào được.
Nguyên Thái phi đứng ngoài cửa, vốn định đến thăm Bình An trước khi ngủ, lại đúng lúc bắt gặp cảnh mẹ con tâm tình, không tiện quấy rầy, đành đợi một lúc lâu, mà vẫn chưa thấy dừng lại.
Bà dẫn theo Bàng ma ma rời đi.
Trên đường, Nguyên Thái phi hồi tưởng lại cách Phùng phu nhân và Bình An ở bên nhau, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.
Bùi Thuyên là đứa con duy nhất của bà, cũng là đứa con bà phải dốc hết tâm huyết mới bảo toàn được. Năm xưa hậu cung của tiên đế đầy sóng gió, không phải không có hoàng tử được sinh ra, chỉ tiếc là không đứa nào nuôi lớn được.
Năm ấy, bà mới mang thai ba tháng, đang lo làm sao bàn chuyện tương lai đứa bé với tiên đế, và cả Vạn Tuyên Đế hiện giờ khi đó còn là thái tử, thì tiên đế đã đột ngột băng hà, rời bỏ nhân thế...
Tông thất chi tử đăng cơ làm Vạn Tuyên Đế.
Bà biết mình nhất định phải để đứa trẻ này sống sót qua tháng thứ sáu, thứ bảy, thì mới giữ được nó, bằng không, bào thai ba tháng quá dễ "chết non trong bụng mẹ".
Thế nên bà mua chuộc Thái y, mãi đến khi thai nhi đủ sáu tháng mới cho chào đời.
Quả nhiên, để giữ danh tiếng, Vạn Tuyên Đế tuyệt đối không thể ra tay với một đứa trẻ vừa lọt lòng. Hơn nữa, ông ấy còn tính xa hơn bà, khi đứa bé vừa chào đời đã lập tức được đưa đến phủ Dự Vương, hoàn toàn cách ly khỏi những thị phi hậu cung.
Chỉ tiếc, tuy giữ được đứa bé, nhưng mẹ con họ lại bị chia cắt từ khi mới sinh. Ban đầu, một năm Nguyên Thái phi chỉ được gặp Dự Vương vài lần, đếm trên đầu ngón tay. Mãi đến khi Dự Vương trưởng thành, phong trào đề cao hiếu đạo được tôn sùng trong hoàng tộc, bà mới có thể gặp chàng một tháng một lần.
Chỉ là đến lúc ấy, Dự Vương tám tuổi đã lạnh lùng như một khối băng rồi.
Điều duy nhất Nguyên Thái phi có thể làm cho Bùi Thuyên, là khi đôi cánh chàng chưa đủ cứng cáp, cố gắng bảo vệ lấy mạng sống của chàng, để đến hôm nay, giúp chàng giành lại những gì vốn thuộc về mình.
Nhưng những chuyện khác, kể cả tình thân, Nguyên Thái phi cũng đành lực bất tòng tâm. Bà cố gắng hoàn thành nghĩa vụ của một người mẹ, dù có hết lời hỏi han săn sóc, cũng chẳng thể xóa được khoảng cách ấy.
Trước kia bà không cảm thấy nuối tiếc gì, nhưng giờ nhìn thấy cảnh mẫu tử sâu nặng giữa Bình An và Phùng phu nhân, trong lòng lại dâng lên một nỗi ghen tị mơ hồ.
Nguyên Thái phi nghĩ, có lẽ kiếp này bà không có duyên số ấy.
...
Đêm buông xuống, một vầng trăng lưỡi liềm treo lơ lửng nơi chân trời.
Có lẽ do ban ngày ngủ nhiều, Bình An mở mắt, nhìn trần màn xa lạ phía trên, yết hầu khẽ động, bật ra một tiếng: "Ừm."
Bình An: "Ủa?"
Bình An: "Hihi."
Nàng ngồi bật dậy khỏi giường.
Bước chân xuống, cơ thể vẫn còn chút mỏi mệt vì hoảng loạn và mệt nhọc ban sáng, nên lần đầu tiên Thải Chi ngủ say đến thế, Bình An ngồi chồm hổm cạnh giường một hồi, mà nàng ấy vẫn không hề tỉnh.
Bình An liền tự mình lần mò lấy mấy món xiêm y, lạch cạch mặc xong, rồi rón rén bước ra khỏi phòng, men theo hành lang đến chỗ của Phùng phu nhân. Bên trong, phu nhân cũng đang ngủ, Hổ Phách thì gà gật canh bên.
Bình An đi quá nhẹ, nhẹ đến nỗi không ai phát hiện.
Gọi họ dậy cũng được thôi, nhưng họ ngủ ngon quá, đánh thức dậy thì mệt lắm. Vậy nên, Bình An cứ lạch bạch mang giày, mở cửa, ló đầu ra khỏi Xuân Hiểu cư.
Vừa bước chưa được bao xa, một đội cung nữ tuần đêm đã phát hiện: "Ai đó!" Đèn lồng soi sáng, Bình An giơ tay che bớt ánh sáng. Một cung nữ kinh ngạc: "Nhị cô nương? Sao người lại ở ngoài này?"
Bình An hắng giọng, thản nhiên nói: "Tìm Vương gia."
Cung nữ sững sờ trong giây lát, rồi mỉm cười: "Cô nương đi với nô tỳ nhé."
...
Tĩnh U Hiên.
Bùi Thuyên đang tựa đầu trên gối, nhắm mắt dưỡng thần.
Yến tiệc hôm nay thực ra là do chàng cố tình sắp đặt. Dù sao đây cũng là lần đầu phủ Dự Vương mở yến, phải phô trương khí thế một chút, về sau muốn riêng mời nhà họ Tiết, sẽ không cần mời nhiều người đến thế nữa.
Và cũng là lần đầu tiên chàng nếm được cảm giác đem cô nương giam vào lãnh địa của riêng mình. Quả thật là một cảm giác rất tuyệt.
Chợt, Bùi Thuyên nhớ đến lời Thái y.
"...Truy cứu căn nguyên bệnh, có lẽ cô nương từng bị chấn động tâm lý tương tự trong quá khứ?"
Quá khứ sao? Trước chín tuổi, Bình An từng trải qua điều gì?
Ngọc Cầm ra tay rất kín kẽ, nếu muốn hãm hại Ngọc Tuệ thì đâu cần dùng đến thủ đoạn rườm rà như vậy. Con thỏ chết kia, chắc chắn không phải trùng hợp. Nhưng thứ chàng muốn tra, không chỉ là con thỏ.
Cũng vì thế, chàng mới đổi ý, không đưa Ngọc Cầm tới Đại Lý Tự, mà là Thái Thọ cung.
Bùi Thuyên mở mắt.
Lại như nhớ đến điều gì, chàng cúi đầu khẽ ngửi tay áo mình: "...Có thơm không nhỉ?"
Giọng trầm khàn, giống như đang tự hỏi chính mình.
Chàng chợt nhận ra, tấm chăn trên người là của nàng đắp qua, chiếc giường này, nàng từng nằm qua.
Chàng đứng dậy, khoác một chiếc áo choàng gấm đen viền mây bạc. Lưu công công ở gian ngoài nghe động cũng vội bật dậy: "Điện hạ muốn uống nước ạ?"
Bùi Thuyên: "Thắp đèn đi."
Ánh nến lặng lẽ được thắp sáng, cửa sổ mở ra, gió lạnh cuối thu tràn vào, thổi bừng tỉnh cả đầu óc.
Bên bàn, Bùi Thuyên trải ra một quyển công văn của Lại Bộ. Từ sau khi chàng rèn luyện nửa năm tại Hộ Bộ, lập được thành tích đáng nể, Vạn Tuyên Đế bắt đầu chuyển dần công vụ ở Lại Bộ cho chàng xử lý.
Việc điều động nhân sự, chàng đã tìm hiểu từ hồi ở Hộ Bộ, giờ chỉ là đi sâu hơn nữa.
Nhiều điều chàng học từ tiên sinh, nhưng thi hành là một chuyện khác, không thể áp nguyên xi. Chuyện này, e rằng Thái tử đương triều sẽ chẳng bao giờ hiểu được.
Bùi Thuyên chăm chú xem tấu chương điều động nhân sự, một lúc sau, có người bưng một ly trà nóng đặt lên bàn.
Người đó đặt xong, thấy chàng không để ý thì không rời đi, mà vân vê nắp trà nghịch chơi.
Bùi Thuyên sững người, ngẩng đầu lên.
Trăng lưỡi liềm ngoài cửa cong cong như móc câu, sao trời lấp lánh. Trong phòng, hơi trà lượn lờ, ánh nến bập bùng. Người đứng trước mặt có làn da trong suốt như sứ, đôi mắt long lanh như hồ thu, như vừa gột rửa trần thế.
Bùi Thuyên nhìn nàng, dưới ánh nến, đáy mắt như được phủ một tầng ánh vàng ửng đỏ, giọng điệu không phân rõ cảm xúc: "Âm thầm đến gặp ta, không ngoan chút nào."
Bình An lắc đầu: "Không âm thầm..."
Nàng bỗng cười tít mắt, thì thào nói nhỏ: "Là muốn nói cho ngài biết, ta không phải bé câm đâu."
Cuối cùng cũng có thể nói được rồi, vui lắm. Có người nghe, lại càng vui hơn.
Mà người nghe đó lại là Vương gia.
Vui không để đâu cho hết rồi.
-
Tác giả có lời muốn nói:
Bình An quay vòng vòng: Không phải bé câm đâu, là Tiểu Bình An mà! [Cho ta xem nào~] [Cho ta xem nào~]