Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ

Chương 42

 
Tới gần ngày thành hôn, công phủ giăng đèn kết hoa rực rỡ.

Mấy hôm trước, vương phủ mang sính lễ đến. Quy cách sính lễ đàng hoàng, hoàn toàn không làm mất thể diện hoàng gia, thậm chí phải nói là quá hậu hĩnh.

Phùng phu nhân thầm giật mình. Từ năm xưa Tần lão phu nhân đứng ra phân gia, tài lực công phủ đã dày dặn lắm rồi, nhưng dù thế cũng khó mà sánh với hoàng gia. Đủ thấy thiên gia coi trọng thế nào.

Còn về hồi môn của Bình An, so với của cải, Phùng phu nhân coi trọng "người" hơn. Ngoài Thải Chi và Thanh Liên, bà còn đem người mình quý nhất trong phòng bồi, tức cha mẹ và anh em của Hổ Phách, phân sang cho Bình An.

Sau này xử lý việc vặt trong vương phủ, có họ trấn áp thuộc hạ là yên tâm.

Phùng phu nhân dặn Hổ Phách: "Nhà các ngươi đều là người thật thà biết phận. Ta không cầu gì khác, chỉ cầu lúc lo việc vặt đừng trên lừa dưới gạt."

Hổ Phách thưa: "Đa tạ phu nhân hậu ái, cha mẹ anh em nhà nô ghi lòng tạc dạ, quyết không phụ lòng."

Ngoài ra, Tần lão phu nhân còn đem chậu cúc lục trong phòng mình trao cho Bình An làm của hồi môn.

Tương lai nếu Dự Vương đăng bảo, thân phận Bình An lại khác. Chuyện trong cung công phủ khó xen vào, nhưng ít nhất trước khi xuất giá, họ phải trải sẵn cho nàng một con đường tốt.

Đêm ba mươi, Bình An định ngủ sớm. Trước khi nàng chợp mắt, Phùng phu nhân vào Xuân Hạnh viện.

Phùng phu nhân hắng giọng, hỏi: "Bé ngoan, con biết sau khi bái đường thì làm gì không?"

Bình An nghĩ nghĩ: "Ngủ ạ." Trước ở Hoàn Nam bái đường xong, bọn họ cũng "chơi" như vậy.

Phùng phu nhân thở phào, dù sao Bình An cũng hiểu sơ sơ. Bà đưa nàng một cái hộp: "Con xem trước đi, xem kỹ."

Sợ nàng xem không hiểu, bà không vội đi. Hộp ấy, nói thẳng ra là sách "tránh hỏa".

Bình An mở ra, nhìn kỹ một lượt. Phùng phu nhân quan sát sắc mặt nàng, thấy nàng xem như xem tranh liên hoàn, lại chăm chú đoan trang, chẳng có nửa phần thẹn thùng.

Phùng phu nhân còn đang tính giải thích thế nào, nào ngờ ánh mắt Bình An quá đỗi trong veo, bà thật sự khó nói nên lời, đành hỏi: "Bé ngoan, xem hiểu không? Không hiểu cứ hỏi."

Bình An gấp sách, nàng hiểu: "Ngủ... nhưng không giống cách ngủ bình thường."

Nàng từng ngủ với mẫu thân, tỷ tỷ, muội muội, mà cái "ngủ" trong sách không giống những lần ngủ kia.

Trong lòng Phùng phu nhân mừng có, lo cũng có. Dù gì là chuyện hôn nhân của con gái, bà chẳng tiện can thiệp quá sâu, đành hết sức mình mà dặn dò.

...

Sáng sớm hôm sau, Thải Chi và Thanh Liên bận tối tăm mặt mũi. Nước nóng đánh cho sôi ùng ục, rửa mặt tẩy trang cho cô nương sạch sẽ, rồi chải mái tóc đen như lụa buông xuống.

Chuẩn bị đâu vào đấy, công phủ mời "toàn phúc phu nhân", chính là lão phu nhân nhà Bình Tây Hầu, đến chủ trì. Lão phu nhân đã gặp Bình An từ trước, khi ấy cô bé còn mảnh khảnh, giờ thì mềm mại đầy đặn hơn.

Bà kéo chỉ se mặt, khéo tay nhổ lông tơ cho nàng.

Lông mi Bình An khẽ run, không hề né. Thấy vậy, lão phu nhân hạ tay nhẹ bớt, chẳng mấy chốc đã lau mặt xong, da thịt thiếu nữ oánh nhuận như tuyết, không còn là cô bé con nữa.

Hỉ nương xướng lời, lão phu nhân vấn cao toàn bộ tóc, bới thành búi "cát tường triều vân".

Lần đầu tiên đội búi tóc ấy, Bình An soi gương nhìn thêm mấy lượt.

Rất nhanh, người đến đánh phấn điểm trang. Phấn thơm man mát, son tô lên môi bóng ửng, Bình An muốn lén nếm một chút, nhưng hỉ bà còn ở đó, chẳng thể nghịch ngợm.

Thải Chi nâng đến chiếc mũ phượng lá vàng điểm thúy, cẩn thận đội cho Bình An, rồi thay cho nàng bộ giá y đỏ thẫm.

Được Phùng phu nhân nhắc trước, Thải Chi đưa Bình An một miếng bánh lăng phấn: "Cô nương, phu nhân dặn lót dạ."

Chưa đến giờ rước dâu, chị em có thể vào cáo biệt.

Thanh Liên thưa: "Tam cô nương tới."

Lần trước Tiết Tĩnh An xuất giá, Tiết Thường An không đến Minh Vu viện, Thanh Liên còn tưởng lần này nàng ấy cũng không tới.

Tiết Thường An cũng mặc xiêm y đỏ rực, hỏi Bình An: "Nhị tỷ, có phải hôm nay không được ăn gì không?"

Dù vừa ăn rồi, Thải Chi vẫn đáp: "Đúng. Hôm nay cho tới khi vào vương phủ, đều không được ăn."

Tập tục Đại Thịnh, cô nương xuất giá trong ngày, ngoài ly rượu "xuất giá" ở nhà mẹ đẻ thì không được ăn gì khác.

Nếu trong ngày ấy còn ăn ở nhà mẹ, nói ra ngoài sẽ bị chê cười, bảo rằng lưu luyến cơm nhà mẹ đẻ.

Tất nhiên cha mẹ thương con gái thường lén nhét chút bánh ngọt cho lót bụng, giống như vừa rồi Thải Chi đưa bánh lăng phấn cho Bình An.

Nghe xong, Tiết Thường An không nói gì. Chờ lúc Thải Chi, Thanh Liên sơ ý, nàng ấy rút từ tay áo một miếng bánh ngọt, đưa Bình An.

Nàng ấy nghĩ, vẫn nên lót dạ thì hơn.

Từ sớm đến giờ, Bình An quả có đói, một miếng lăng phấn chưa đủ. Nàng nhận bánh, nhưng không đưa ngay vào miệng.

Nàng khẽ bẻ đôi, đưa một nửa cho Tiết Thường An.

Tiết Thường An sững người.

Nàng ấy bật cười, tựa hồ muốn nói Bình An ngốc, nhưng môi mấp máy, cuối cùng vẫn nhận nửa miếng, chẳng nói thêm.

Ngoài kia trống chiêng nổi dậy, điệu nhạc xa xa đưa đến. Lục Cúc kè sát bên, đỡ tay Bình An ra tiền sảnh uống rượu "xuất giá".

Vừa đi một đoạn, phía sau Tiết Thường An chạy theo mấy bước: "Nhị tỷ!"

Bình An ngoảnh lại, Thanh Liên khẽ vén khăn voan cho nàng.

Tiết Thường An siết tay, vành tai ửng đỏ, giọng bỗng nhỏ hẳn: "Cho muội... làm muội muội một năm nữa được không..."

Đừng vội gả đi như thế.

Vừa nói xong, Tiết Thường An đã hối hận, vừa làm bộ vừa buồn cười. Bình An gả vào vương phủ là bước một bước lên mây, sau này gặp Bình An, tức là gặp Dự Vương phi.

Nàng ấy lấy tư cách gì bảo Bình An đừng gả?

Còn đang muốn chữa lời, đã nghe giọng Bình An dịu nhẹ khoan thai: "Ta vẫn luôn là tỷ tỷ của muội mà."

Đã là trước kia, hôm nay là, về sau vẫn là.

Hốc mắt Tiết Thường An nghèn nghẹn, nàng ấy gượng cười: "Ừm, nhị tỷ, chúc mừng tỷ."

Hỉ bà cảm thán trong lòng, giục: "Cô nương đi thôi, kẻo lỡ giờ lành."

Khăn voan phủ xuống, Bình An theo Lục Cúc và mọi người ra tiền sảnh.

Phùng phu nhân và Tiết Hãn ngồi trên thượng vị. Nước mắt Phùng phu nhân lấp lánh, phải gắng sức lắm mới không bật khóc.

Hôm nay là ngày lành của Bình An, bà không thể khóc.

Bên kia, Tần lão phu nhân ngồi trên ghế khắc hoa. Bà cụ vận xiêm áo đoàn văn màu tía, tinh thần hơn ngày thường, nhưng trong mắt vẫn khó nén vẻ lạnh lùng uy nghiêm.

Bái cha mẹ xong là uống rượu "xuất giá".

Bình An uống rượu quế ủ, ngọt dìu dịu, không say.

Trong nhà còn có lão thái quân, dĩ nhiên cũng phải kính. Tần lão phu nhân không uống được rượu, cũng không lấy trà thay rượu, chỉ chấm môi tượng trưng.

Tần lão phu nhân bảo: "Vào vương phủ rồi, sau này, công phủ..."

Bà cụ dừng lời. Thường lệ những lúc như thế là dặn con gái về nhà chồng phải thận trọng lời ăn tiếng nói, hầu hạ chồng và mẹ chồng cho tốt, đừng như ở nhà muốn sao làm vậy.

Nhưng đến phút cuối, Tần lão phu nhân lại mềm giọng: "Đây là nhà mẹ đẻ của con." Cũng là chỗ con có thể dựa vào.

Bình An muốn gật đầu, song mấn đội đầu nặng quá, nàng "ừm" một tiếng, chẳng nói mấy lời "cháu gái cẩn tuân giáo huấn", chỉ bảo: "Tổ mẫu, con thỏ phải nuôi cho mập mạp nhé."

Tần lão phu nhân sững lại.

Bình An nói tiếp: "Con sẽ về thăm."

Thoáng chốc, Tần lão phu nhân đã hiểu vì sao Bình An muốn nuôi con thỏ ở chỗ mình.

Tựa như nàng đã sớm hiểu, thành thân là một cuộc ly biệt.

Nếu đã không tránh khỏi, nàng không quẩn lòng, chỉ nghĩ đến những việc sau khi thành thân.

Thành thân là ly biệt, nhưng không phải vĩnh biệt.

Cho nên nàng sẽ trở về thăm con thỏ, thăm tổ mẫu, thăm mẫu thân, muội muội, phụ thân.

Tần lão phu nhân nghĩ, đứa trẻ này tâm tư thuần khiết, điều nàng nghĩ điều nàng muốn, trước sau như một với bản thân, chẳng cần lời hoa mỹ. Biết bao người sống đến cùng cực cả đời, rốt cuộc cũng chỉ vì kiếm một thoáng tự an yên cho lòng.

Bà cụ thấp giọng hứa: "Nhất định nuôi cho tốt."

Bà cụ cũng sẽ như lời Bình An vẫn dặn: ăn nhiều vào, đừng gầy quá.

Nghe một câu ấy, Phùng phu nhân rốt cuộc chẳng kìm nổi, đưa tay chấm nước mắt.

Nghĩ vậy, Tần lão phu nhân khẽ sai Lục Cúc đưa cho Bình An mấy hạt đậu phộng, một ngày dài, đừng để nàng đói meo.

...

Giờ lành đến. Từ nhà trưởng huynh, cũng là cữu ca tương lai của Dự Vương, Tiết Chú cõng Bình An rời công phủ.

Hôm nay Tiết Chú phấn chấn lạ thường. Dù quanh năm đọc sách, cõng một cô em gái vẫn không khó, ban đầu Tiết Hạo còn muốn tranh phần này với y.

Thấy tranh không nổi, Tiết Hạo bèn theo mấy nha hoàn đi sau lưng Tiết Chú, lén rút từ tay áo ra mấy hạt dẻ đã bóc: "Nào, nhị muội, ăn chút cho đỡ cồn cào."

Hắn đưa một hạt, Bình An cắn một hạt.

Ra tới cửa thuỳ hoa, Trương Đại Tráng cũng đi theo, chào hỏi Tiết Hạo.

Tiết Hạo vội giấu động tác cho hạt dẻ, không thể để muội muội bị bắt bẻ. Dù có là Trương Đại Tráng cũng không được, một chút khả dĩ cũng không.

Nhớ ra chuyện, Trương Đại Tráng nói với Tiết Hạo: "Ngươi biết năm sau Cấm vệ quân thi bắn cung chứ?"

Tiết Hạo bắn cung không ra gì, cụt hứng: "Ngày đại hỉ, miễn bàn mấy thứ ấy."

Dẫu nói thế, Tiết Hạo vẫn lo năm sau luyện tên. Lợi dụng lúc ở hành lang, chưa vào tầm mắt mọi người, Trương Đại Tráng nhanh tay nhét một cái màn thầu trắng vào tay Bình An.

Hắn thì thầm: "Tiểu muội đói chứ? Mau ăn mấy miếng, màn thầu trắng chắc dạ, đừng để ai thấy."

Bình An còn đang nhai chậm mấy hạt dẻ và đậu phộng, đành giấu màn thầu vào tay áo.

Qua đại môn, ngoài kia rộn ràng náo nhiệt. Bình An từ lưng Tiết Chú xuống, đặt chân lên nền gạch vững chãi, nàng được Thải Chi, Lục Cúc dìu đi.

Nhìn bóng lưng muội muội, làm xong nghi lễ của trưởng huynh, Tiết Chú bàng hoàng một thoáng.

Y nhớ hôm Bình An nặn cầu tuyết ném y, còn mình, ngay cả một trận ném tuyết cũng chưa từng chơi với muội.

Đang lâng lâng cảm khái, giơ tay đã chạm phải mảnh vụn hạt dẻ.

Tiết Chú: "..."

Trước khi rời công phủ, ngoài rượu, Bình An vốn không được ăn gì, vì ăn là trái lễ chế.

Thôi. Lần đầu tiên y nghĩ: đúng như phụ thân nói, lễ chế chưa chắc đã là đúng nhất.

...

Lên kiệu hoa. Từ công phủ phố Vĩnh An sang vương phủ phố Vạn Ninh, đường không xa lắm, nhưng đại hôn đâu cần gấp gáp, khiêng kiệu bước vững, đi cũng chậm.

Trong kiệu, Bình An lấy bánh màn thầu trắng ra, vốn định đưa lên cắn, chợt nhớ mình đang tô son.

Nàng nghĩ một lát, rồi phát hiện "xé ra" là được, bèn thong thả xé ăn.

Màn thầu xuống bụng, nàng no, cũng mỏi.

Nàng s* s**ng quanh kiệu, quả đúng như Phùng phu nhân sắp xếp, trong kiệu đã để sẵn gối mềm. Bình An chỉnh lại tư thế, tựa vào vách kiệu, lim dim mắt.

Tựa như rơi vào một giấc mơ. Tuy mọi người đều vui, nhưng kỳ thực cũng buồn.

Nửa canh giờ sau, kiệu dừng. Nàng ngủ lơ mơ, khẽ mở mắt, rèm kiệu vén lên, qua lớp khăn voan thấy ánh chiều tà, một ngày từ sớm tới tối, vậy mà sắp trôi hết rồi.

Thính giác thay cho thị giác, thời gian khó cảm được trôi thế nào, hiếm khi có khoảnh khắc khiến người ta thấy tất cả như không thật.

Nàng đưa tay ra ngoài. Bàn tay nắm lấy tay nàng, không phải Thải Chi cũng chẳng ai khác, mà là một bàn tay quen thuộc.

Bình An hé khe khăn voan, nhìn bàn tay của Bùi Thuyên.

Tay chàng rất lớn, ngón thon dài, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay thô ráp rắn rỏi, còn vương chút mồ hôi ấm.

Trong khoảnh khắc ấy, như mặt lưu ly phủ hơi nước được lau sạch, thế giới bỗng trong suốt rõ ràng, rộn ràng bên ngoài cũng trở nên sống động.

Thì ra không phải là mơ.

Ngón tay nàng động khẽ.

Đầu ngón tay chàng siết rất nhẹ, nhéo lên tâm bàn tay nàng một chút, rồi mới bất đắc dĩ buông, để tỳ nữ đỡ nàng. Giữa họ đổi thành dắt nhau bởi một dải lụa đỏ và đoá hoa đại hồng.

Qua đại môn, xuyên dọc trục trung tâm Dự Vương phủ, một đường vào chính đường. Nguyên Thái phi ngồi trên thượng đầu, vị trí bên kia bỏ trống.

Bà nhìn đôi trẻ trước mắt, cười gật đầu, mối hôn sự định từ mười mấy năm trước cuối cùng cũng thành.

Bái thiên địa cao đường xong, bước tiếp theo là nghi thức bọn trẻ hay bắt chước nhất, Bình An vẫn còn thấy quen. Kế đó là đêm hoa chúc.

Nàng nghĩ: Ừm... buồn ngủ.

Phòng tân hôn đặt ở Tĩnh U Hiên. Trúc ở đây đã bớt đi, thay bằng nghinh xuân, đào hoa, trong phòng dán hỷ tự khắp nơi, thật may mắn.

Tuy tạm thời chưa nhìn rõ, nhưng ngồi lên giường, nàng biết đây là chỗ nàng từng ngủ.

Nơi này cũng quen thuộc.

Cái cảm giác quen thuộc nhiều lần ấy khiến người ta dễ thả lỏng nhất, như con thuyền nhỏ trong lòng không còn lênh đênh vô định, mà dần áp bến, thả neo.

Bình An lặng lẽ thở ra.

Không giống những nhà khác, tân phòng không chen chúc nữ quyến khách khứa. Ở Tĩnh U Hiên chỉ có mấy lão thái thái có uy vọng, nhận lời mời của Nguyên Thái phi đến xem lễ, người Đông Cung thì càng sẽ không xuất hiện.

Thật ra dù nữ quyến có đến cũng không sai lễ, chỉ là chủ nhân không muốn.

Chàng tự tay nghênh nàng vào vương phủ, Bùi Thuyên không cho phép nàng bị những người dư nhìn thấy.

Bởi thế, trong phòng càng tĩnh. Hỉ bà xướng lời, lấy dải khăn đỏ viền vàng từ tơ gấm khẽ vén một góc khăn voan, chậm rãi nâng lên.

Tầm mắt Bình An dần sáng, đập vào mắt là thảm hồ nhung phủ dưới chân, lần trước đến đây còn mùa thu, chưa trải thảm.

Rất nhanh, ánh mắt nàng bị Bùi Thuyên kéo đi.

Chàng mặc tân lang bào gấm đỏ thẫm thêu bảo tướng hoa văn, ngang lưng và vai cột dải lụa đỏ, càng tôn bờ vai rộng, eo ong, dáng người tuấn tú.

Da và môi chàng thiên nhạt, mà mày mắt thì đậm như mực. Một thân đỏ rạng khiến cái lạnh lẽo quanh chàng như được gỡ bớt, dáng người này quả là phong lưu tuấn nhã.

Càng nhìn càng đẹp.

Bình An đang nhìn Bùi Thuyên, chàng cũng đang nhìn nàng.

Trời chiều chếch xuống, trong phòng đã đốt đèn từ sớm. Mái tóc đen dày của nàng bới hết vào mũ phượng; khuôn mặt nhỏ, mày mắt rực rỡ, mắt như làn thu thủy, cổ mảnh như ngó sen, trên môi chấm đỏ tươi, càng như tiên tử lạc phàm lén ăn vụng chút ngọt.

Bốn mắt chạm nhau thoáng chốc, đáy mắt Bùi Thuyên khẽ động, còn nàng dùng cái nhìn mát trong như nước thẳng thắn nhìn chàng.

Mấy lão thái thái vừa trầm trồ vì dung mạo dưới khăn voan của Bình An, vừa không nhịn được cười, nửa đời người nay các bà mới thấy một tân nương chẳng biết ngượng là gì.

Hỉ bà cất giọng: "Tân lang tân nương, mời uống hợp cẩn."

Hai chén rượu nối bằng sợi tơ. Bình An nâng một chén, Bùi Thuyên nâng một chén cùng uống.

Cay quá, Bình An thấy không ngon lắm.

Đại lễ đến đây là xong. Theo lệ tân lang sẽ rời tân phòng, nhường chỗ cho các trưởng bối nữ bình tân nương. Nhưng đổi thành thành hôn ở Dự Vương phủ, các trưởng bối nữ không dám mở miệng, tự giác lui ra.

Các bà có chán sống đâu mà dám bình phẩm vương phi trước mặt Vương gia.

Một ngày chẳng ăn gì, nàng hẳn là rất đói. Bùi Thuyên nói: "Đói rồi nhỉ, bảo phòng bếp bưng mì nóng lên."

Bình An: "Cách."

Nàng "cách" một cái nho nhỏ, xong mới chợt nhớ ra, đưa tay che miệng.

Bùi Thuyên không nói, đã đoán trước. Người nhà Tiết gia thương nàng như vậy, sao nỡ để nàng chịu đói.

Theo lễ, chàng còn phải ra yến khách. Chàng bèn gọi Thải Chi, Thanh Liên vào: "Tháo mũ phượng cho vương phi."

"Vâng ạ." Thải Chi đáp.

Không có Vương gia phân phó, các nàng cũng chẳng dám tự tiện cởi mũ phượng, vẫn nghe chuyện có nhà ác ôn bắt cô nương đội mũ phượng ngồi suốt đêm đợi tân lang, thật tra tấn người.

May thay, vương phủ không như thế.

Bùi Thuyên ra ngoài. Bên này Thải Chi, Thanh Liên nhanh nhẹn tháo phát quan, nới búi tóc, bóp vai xoa cổ cho nàng.

Cơn buồn ngủ ập đến, Bình An nhớ ra giường Vương gia rất êm, nay lại thay đệm chăn đỏ thẫm, trông còn êm hơn.

Thấy nàng cứ nhìn giường, Thải Chi đoán nàng muốn ngủ. Dù quy củ vương phủ không khắt khe như tưởng, nhưng chưa đợi Vương gia về mà đã ngủ thì...

Nhớ đến đôi mắt lạnh lùng của nam nhân vừa rồi, Thải Chi nghĩ vẫn nên khuyên ngăn đôi chút.

Tĩnh U Hiên vốn có mấy thái giám, từ nay vì đại hôn đều đổi thành bà vú và tỳ nữ. Thải Chi hỏi một tỳ nữ, bảo bưng mì nóng lên.

Bình An không đói nữa, nhưng vẫn ăn được. Nàng dùng đôi đũa nhỏ gắp vài sợi mì, cái miệng nhỏ nhẩn nha ăn.

Ăn ăn, một bát mì đã hết. Son môi đã loang lổ, Thải Chi đành lau sạch rồi tô lại lần nữa.

Bình An len lén đưa lưỡi l**m một cái.

Đắng.

Nàng nhăn mũi, chẳng còn hứng ngủ, bèn đứng dậy đi một vòng ngắm "nhà" của Bùi Thuyên, hóa ra đã đổi không ít thứ. Đập vào mắt đầu tiên là một bàn trang điểm lớn.

Đó là hồi môn của nàng, mặt bàn khảm xà cừ, sờ mát rượi, dưới ánh nến thật là đẹp.

Ngoài ra, bình phong cũng đổi, trên vẽ đồ án "tam hoa tụ đỉnh cát". Vòng qua bình phong vào gian bên, vẫn là con thỏ ấy.

Có điều vì thành thân, thỏ không có ở đây.

Gian bên nữa xây thêm một bể tắm, lần trước chưa có.

Bình An liếc một cái, bể lớn quá. Vương gia thường ngày tắm, chắc vui lắm.

Trở lại trong phòng, nàng dừng trước bức "lão hổ".

Khác lần trước không nhiều. Nhưng không biết có phải vì đèn hôm nay sáng quá, luôn thấy con hổ ấy như sắp nhảy ra ngoài.

Bình An không sợ hổ, nàng chỉ nghĩ đừng để nó ăn mất con thỏ là được.

Bỗng tỳ nữ ngoài cửa bẩm: "Vương gia."

Ở tiệc tân lang, khách khứa thường kéo giữ rót rượu miết, còn cái tệ "nghe góc tường" lại càng không có chỗ ở đây. Bùi Thuyên dĩ nhiên chẳng gặp mấy chuyện ấy.

Bình An quay đầu, thấy Bùi Thuyên, đáy mắt nàng thoáng sáng.

Thải Chi bước lên muốn cởi áo ngoài cho chàng, Bùi Thuyên nhàn nhạt: "Không cần, các ngươi lui xuống."

"Vâng." Thải Chi đáp, thầm nghĩ Vương gia hẳn không muốn người nhà hầu hạ. Nàng ấy cùng Thanh Liên và mấy người khác lục tục lui ra, trong phòng tức thì tĩnh lặng.

Bùi Thuyên cầm kéo, đi một vòng phòng, tắt hết nến. Trừ đôi long phụng cần đốt suốt đêm, chỉ để lại một ngọn đèn bên Bình An.

Phòng tối đi nhiều, mí mắt Bình An chậm rãi cụp xuống.

Tắt phần lớn nến xong, chàng kéo ghế ngồi cạnh nàng. Nàng ngửi thấy một mùi rượu nhè nhẹ.

Dưới đèn, Bùi Thuyên nhìn nàng, môi nàng hồng mà bóng. Chàng nâng cằm nàng, hơi cúi xuống.

Hơi thở chưa từng kề đến gần như vậy, môi sắp chạm thì Bình An run mi mắt, nói khẽ: "Đắng lắm, đừng ăn."

Cổ họng Bùi Thuyên khẽ động. Chàng chẳng nghe theo, cúi xuống hôn nàng.

Bình An theo bản năng khép mắt. Môi chàng lạnh, phảng phất mùi rượu, không ngọt không cay, ở kẽ môi răng lại lan một luồng nóng bỏng mang ý chiếm giữ.

Chàng đẩy vị đắng của son vào đầu lưỡi nàng, để hơi nóng hoà tan thì không còn đắng nữa.

Hơi thở nàng khẽ dồn dập.

Thoáng sau, chàng buông nàng ra. Ánh mắt chàng hằn một tia nóng, đầu ngón tay khẽ chạm môi nàng, vẫn đỏ, nhưng không vì son, mà vì nụ hôn của chàng.

Chàng nói: "Không đắng, ngọt lắm."

Đáy mắt Bình An trong veo, vì vừa rồi khó thở mà đọng chút ý lệ.

Nàng hé môi thở ra, cảm giác gì thế này? Như mặt sắp bốc cháy đến nơi, thật lạ...

Nàng không nhìn chàng, bỗng đứng bật dậy, quay lưng, đối mặt với chiếc đèn sau lưng.

Động tác có phần đột ngột. Bùi Thuyên nheo mắt, hàng mi dài che giấu tia u lạnh trong mắt, chàng bước đến sau nàng, một tay đặt lên vai, bóng người phủ lấy.

Chàng hỏi: "Sao vậy?"

Bình An lắc đầu, chỉ chăm chăm nhìn ngọn đèn.

Trong mắt Bùi Thuyên thoáng qua làn khói mỏng. Chàng cúi người, khẽ thổi một hơi vào đèn.

Trong ánh đèn chập chờn, mùi rượu ấm phả qua vành tai nàng, nóng nóng, Bình An khẽ cựa.

Từ lúc nãy đến giờ, nàng mới tìm lại được giọng mình, khe khẽ nói: "Đừng thổi."

Bùi Thuyên rũ mắt: "Vì sao?"

Bình An xoay xoay ngón tay, c*n m** d***, tiếng sợ sệt mà mềm: "Đèn... sợ nhột."

Bùi Thuyên: "..."

Từ góc này, vừa khéo thấy vành tai trắng ngọc của nàng, từ sắc trắng tinh xảo dần nhuộm một mảng hồng, rồi lan xuống cổ.

Chàng bật cười khẽ đến mức khó nghe: "Là đèn sợ hay nàng sợ?"

 

Bình Luận (0)
Comment