Bình An dùng mu bàn tay áp lên má mình, nóng hầm hập như hơi cháy rát.
Một góc ký ức bỗng ùa về. Lúc xem "tránh hỏa đồ", mặt nàng không nóng, tim cũng không cuống, bởi trong đó vẽ là người khác.
Trong đầu mơ màng, mãi mới loé lên một ý nghĩ: nếu bức vẽ đó là nàng và Vương gia thì sao?
Ôi chao.
Dưới ánh đèn êm ấm, hàng mi dài của nàng như cánh bướm khẽ rung, sắc hồng mảnh mai từ vành tai lan xuống cổ, rồi nhuộm lên đôi má.
Nàng chậm rãi ngước mi, đôi mắt dưới ánh nến trong vắt lấp lánh, mơ hồ mà quyến rũ.
Bùi Thuyên khẽ vuốt khóe mắt nàng.
Còn ngọn đèn kia, chàng cuối cùng cũng không động vào nữa.
Trước đại hôn, chàng đã hỏi lão thái y trong phủ cần kiêng kị gì, lão khuyên uyển chuyển nên tiết chế.
Ông lo Dự Vương xưa nay chưa từng nạp thiếp thông phòng, huyết khí phương cương, bèn nhắc nhở, lại thuận miệng thêm một câu: "Như thế với Vương phi cũng là có lợi."
Nghe đến câu cuối, Bùi Thuyên hỏi kỹ mới rõ, tuy ở Đại Thịnh, con gái bằng tuổi nàng làm mẹ đầy rẫy, nhưng nữ nhân sinh nở như dạo Quỷ Môn Quan, mà nàng còn nhỏ, rủi ro lại càng lớn.
Chàng nghĩ, số những chuyện ít ỏi coi là may của mình, có lẽ chính là gặp được cô nương vụng về bạo dạn ấy, dám sáp đến cạnh chàng ngồi phịch xuống, còn nói muốn "nhìn thử chàng" nữa.
Đã đem nàng vào dưới cánh mình, khi không có biến số nào khác, chẳng cần vội trong một sớm một chiều, đợi nuôi cho tốt hơn, lại tốt hơn.
Chỉ là đêm nay rốt cuộc không giống.
Ánh mắt chàng khẽ lóe, vòng tay nhấc nàng lên, bước chân không vội không chậm, đến mép giường dịu dàng đặt xuống.
Bình An như không xương, mềm rũ nằm đó, mắt vẫn nhìn chàng, mà má đã ửng hồng.
Thì ra nàng cũng biết thẹn.
Bùi Thuyên cởi giày, nằm phía ngoài giường, khẽ nói: "Lần trước ta bảo muốn nghe thứ khác cơ."
Bình An nhớ, Bùi Thuyên không thích nghe chuyện cười, vậy chàng muốn nghe gì?
Chàng nhè nhẹ vê vành tai nàng, hạ giọng: "Muốn nghe nàng nói, tối nay làm gì."
Vành tai nóng bừng, giọng nàng cũng nhỏ đi: "Ngủ."
Bùi Thuyên: "Ngủ thế nào."
Bình An nghĩ nghĩ, rồi đưa hai tay lên, chậm rãi cởi khuy áo trước ngực chàng. Động tác của nàng thong thả, đầu ngón tay qua cổ áo chạm vào trái yết hầu nhô cao rắn chắc.
Nó còn khẽ trượt lên xuống.
Nàng thì không có yết hầu, bèn tò mò khều một cái.
Bất chợt, bàn tay ấy bị Bùi Thuyên giữ lấy. Chàng quay lưng về phía ánh sáng, đôi mắt trong bóng tối lại phát sáng: "Hoá ra thành nàng bắt nạt ta rồi."
Bình An: "A..."
Bùi Thuyên nắm tay nàng, tự cởi áo mình. Thân hình chàng cao gầy như hạc, dưới lớp vải là cơ bắp mảnh mỏng, đường nét hữu lực, trông rất đẹp mắt.
Bình An còn chưa hiểu mình bắt nạt Vương gia chỗ nào, đã thấy trên cánh tay trái chàng có một vết sẹo dài xéo, như miếng bạch ngọc hảo hạng bỗng bị phạt một nhát vô duyên.
Nàng rủ mắt, nhìn mãi. Bùi Thuyên bảo: "Đừng để tâm."
Bình An khẽ nói: "Thiếp cũng có."
Nói rồi nàng kéo áo mình, lộ ra chút xương quai xanh cong như trăng non: "Chàng xem."
Cơ bắp trên cánh tay Bùi Thuyên chợt căng, chàng mím môi: "Ta... xem?"
Bình An rộng rãi quá đỗi: "Xem."
Khi nãy Thải Chi đã cởi bớt bộ giá y rườm rà, chỉ còn lưu lại một bộ váy đỏ. Nàng không thạo cởi áo chàng, nhưng áo mình thì biết.
Vạt áo tuột khỏi vai, lộ mảng da trắng ngần. Nàng giơ cánh tay, khuỷu tay ửng hồng nhạt, non mềm.
Nàng chấm ngón chỉ vào cánh tay mình, gần như trùng vị trí với chàng. Ở đó có một vết bớt đỏ, dưới ánh đèn mờ, có thể nhận ra liền thành hai chữ "Bình An".
Ánh mắt Bùi Thuyên trầm tĩnh nhìn một lúc. Chàng là nam nhân đầu tiên thấy chỗ này.
Và cũng sẽ là người duy nhất.
Chàng nâng cánh tay nàng lên, cúi đầu cắn lấy vết bớt ấy, ăn một miếng "Bình An". Một vệt máu mảnh nhuộm lên môi chàng.
Bình An: "Ưm."
Mắt nàng hơi mở to, đáy mắt phủ một lớp sương mỏng.
Bùi Thuyên đợi một lúc, thấy nàng không rụt tay, cũng chẳng trốn tránh. Đúng là khác hẳn trong mộng, dù chàng làm nàng đau chút, nàng vẫn không giận.
Chỉ nhìn chàng bằng đôi mắt trong veo sạch sẽ ấy, vừa ngây vừa thuần.
Chàng m*t sạch giọt máu, trong mắt sáng tối đan xen, đó là khi chàng đang gắng nén cơn chiếm hữu mãnh liệt.
Chàng đưa đốt tay lên môi nàng, giọng khàn nặng: "Không thể để mỗi nàng bị bắt nạt được, cắn lại đi."
Bình An không đến mức đau, chỉ hơi lạ lẫm, nàng hôn nhẹ lên đốt tay chàng, nghiêm túc nhìn chàng: "Thiếp không bắt nạt chàng đâu."
Nàng nói ra nghiêm trang thế.
Mắt Bùi Thuyên tối lại. Chàng giơ tay kéo rèm trướng, trong trướng chỉ còn một màu lờ mờ.
Hai mùi hương hòa vào nhau, một là mát lạnh như gió núi quét rừng, một là ấm mềm như ngọc.
Một tay chàng đỡ gáy nàng, khơi sợi tóc bên mai quấn quanh đầu ngón, tay kia bọc lấy tay nàng, siết chặt năm ngón không cho buông.
Nhiệt độ trong trướng dâng từng nấc.
Má Bình An rốt cuộc đỏ bừng. Nàng ngơ ngác nghĩ, ra mặt đỏ là cảm giác thế này.
Lâu sau, nụ hôn lành lạnh rơi lên má nàng, từ mi mắt xuống cằm, Bình An được hôn đến mềm rũ, cơn buồn ngủ khiến nàng khép mắt.
Thấy hơi thở nàng dần đều, không bao lâu, chàng mới ngồi dậy, cầm một chiếc kéo ở đầu giường.
Chàng rút một chiếc khăn tay trắng, dùng máu ở lòng bàn tay vừa rạch, thấm ướt nó.
...
Đêm qua không có gì đáng nói. Sáng hôm sau, Bùi Thuyên lại chẳng ngủ ngon.
Tư thế ngủ của Bình An rất ngoan, không lăn lộn, cũng không níu chàng, chỉ co ro trong một góc của mình.
Mỗi lần chàng chợp mắt được một lát lại mở ra nhìn nàng còn đó không, như sợ có ai tha mất.
Rốt cuộc, chàng ôm nàng vào lòng, đến nửa đêm sau mới ngủ yên.
Vừa quá giờ Mão, chàng đã dậy. Sắc mặt trông không thấy gì khác lạ.
Bọn tỳ nữ bưng chậu đồng rửa mặt nối nhau vào, thấy y phục vứt bừa trên đất, nhàu nát, ai nấy đều nóng mặt, cúi đầu chẳng dám liếc bừa.
Bùi Thuyên rửa mặt thay áo, họ cũng lui ra.
Chàng ra sân luyện kiếm, đổ một trận mồ hôi.
Đến giờ Thìn, trời đã sáng bạch, ráng hồng quét đều ngang trời, mà Bình An vẫn chưa tỉnh.
Không có lệnh, Thải Chi cùng người hầu chờ ngoài phòng. Thấy chàng trở về, hỏi: "Vương gia, có gọi Vương phi dậy không ạ?"
Bùi Thuyên thản nhiên: "Không cần."
Chàng một mình vào phòng, ngồi bên giường nhìn nàng.
Bình An quấn chăn cuộn tròn, hàng mi đen dày rủ xuống, má hây hây, trên phần cổ hở ra, như bông hải đường đỏ nở giữa tuyết xuân.
Là dấu tích chàng để lại.
Như cảm được ánh nhìn của chàng, nàng trở mình mở mắt, đáy mắt còn hơi ngơ ngác. Nhìn rõ xung quanh, dường mới nhớ đêm qua là tân hôn.
Bùi Thuyên cúi đầu, ngón cái khẽ nhéo môi dưới nàng, trong mắt ánh lên một tia dục ý.
Bình An chớp mắt như đã hiểu, hỏi: "Ăn miệng không?"
Nói rồi, nàng hơi chu đôi môi mềm, hệt như mời gọi.
Yết hầu chàng khẽ trượt. Chàng cắn một cái lên môi nàng, mới nói: "...c** ** gọi là hôn."
Từ "ăn miệng" dưới dân gian hay dùng, không nhã nhặn cho lắm, nhưng nàng nói với ý nghĩ trong veo đến thế, lại khiến lòng người bùng lên một ngọn lửa khó gọi tên.
Chỉ là sáng nay còn phải vào cung. Chàng rũ mắt thu lại vẻ mặt, bọc nàng trong chăn rồi bế lên.
Sáng sớm tắm rửa không dùng hồ, chỉ đặt bồn tắm sau bình phong, nước nóng đã chuẩn bị sẵn, chàng đặt nàng vào.
Bình An lơ mơ, suýt nữa ngồi thụp xuống đáy bồn.
Bùi Thuyên liền đỡ lấy. Cảm giác cả người nàng dồn lực tựa vào mình, chàng chẳng phiền mà chỉ khẽ cười một tiếng trầm thấp.
Vốn định giúp nàng tắm rửa cho sạch, nhưng dưới ánh nắng ban ngày, những dấu vết trắng hồng do chính tay mình n*n b*p để lại trên làn da trắng mềm càng nổi rõ.
Hơi thở chàng khựng lại, bế nàng ra, lại dùng chăn bọc kỹ.
Bình An cũng tỉnh, thò đầu ra khỏi chăn, tóc tai rối bời.
Chưa từng hầu hạ ai tắm rửa, chính chàng cũng bị vương nước ướt người. Chàng không vội thay áo, lấy áo lót sạch mang tới, mở chăn ra, giúp nàng mặc tử tế.
Đợi đến khi che hết được những vệt đậm nhạt trên người nàng dưới lớp xiêm y, chàng mới cho Thải Chi, Thanh Liên vào hầu Bình An, còn mình thì ra sau bình phong tắm qua.
...
Thải Chi chải tóc cho Bình An, thấy sau gáy nàng ửng một vệt đỏ, mặt nàng ấy cũng đỏ lên, khẽ hỏi: "Đêm qua là Vương phi hầu hạ Vương gia ạ?"
Bình An: "Hầu hạ?"
Thải Chi: "Tỷ như... cởi áo."
Bình An nghĩ khá lâu, rồi gật đầu, đúng là nàng cởi, dù nàng không rành cởi cho lắm.
Thải Chi thầm nghĩ, Vương gia lại thật muốn cô nương nhà mình hầu hạ? Nghĩ đến cảnh Vương gia dang tay, coi cô nương như người hầu mà sai phái, lòng nàng ấy lại nặng trĩu.
Rốt cuộc chẳng phải chuyện mình chen vào được, chỉ đành để ý kỹ hơn. Thấy chiếc khăn tay tùy tiện vứt ở chân giường, nàng ấy thu lại, đó là thứ phải dâng lên Thái phi nương nương.
Rửa mặt chải đầu xong, Bình An thay bộ đại tụ chân hồng, váy lụa đỏ, tóc vấn kiểu Kinh hộc kế. Thải Chi đội cho nàng cả bộ đầu sức vàng khảm hồng ngọc.
Bộ này là Phùng phu nhân bỏ một nghìn một trăm lượng đặt làm, từ lúc nảy ý cho đến trước ngày cưới mới vừa xong. Hồng ngọc tôn lên sắc diện nàng, mày mắt tươi mới, dịu nhã mà như tiên lạc trần.
Bùi Thuyên đang xem công văn, thấy Thải Chi dìu nàng vào thì đặt tay xuống.
Bàn đã bày đầy đồ điểm tâm. Thanh Liên muốn lên bới món, Bùi Thuyên khoát tay.
Thải Chi thoáng thót tim, không lẽ Vương gia còn muốn để Vương phi bới đồ cho mình?
Vừa nghĩ thế đã thấy Bùi Thuyên gắp một cuộn mỡ ngỗng, đặt vào bát Bình An.
Khiến Thải Chi mới thở phào đôi chút.
Bình An ăn không nhanh, nhưng rất nghiêm túc, miếng nào cũng nhai kỹ. Bùi Thuyên ngó một lúc, lại gắp nấm hương trộn sốt cà sang bát nàng.
Cứ thế, chàng ăn một miếng, lại gắp một miếng cho Bình An.
Chẳng mấy chốc bát nàng đã đầy.
Lúc này chàng mới luyến tiếc buông đũa, bản thân đã ăn xong rồi nhưng cứ ngồi đấy nhìn nàng dùng bữa.
Cháo tẻ dẻo còn nóng, Bình An thổi thổi, húp mấy ngụm, đôi môi bị hơi nóng hun đỏ au, mềm mịn.
Cảm thấy ánh nhìn của chàng, nàng ngẩng lên, nghiêng đầu ngơ ngác nhìn lại.
Bùi Thuyên: "Ta không ăn. Nàng ăn đi."
Bình An: "Ồ."
Nhưng ánh mắt của Vương gia, thực sự trông như định nuốt chửng nàng một cái.
Lát sau, Bình An ăn xong. Hai người vào bái kiến Nguyên Thái phi trước. Bình An kính trà, Thái phi mỉm cười, dùng xong thì ban một phong đỏ, rồi bảo: "Vào cung đi."
Vào cung là để yết kiến Vạn Tuyên đế. Là hoàng đệ trên danh nghĩa của Vạn Tuyên đế, Bùi Thuyên tân hôn cần dẫn Vương phi vào bái triều.
Bình An vào cung nhiều lần, nhưng đây là lần đầu đến Cảnh An cung, thư phòng của Vạn Tuyên đế, nơi ngoài Hưng Hoa điện ra thì ngài ở nhiều nhất.
Đã nhập xuân, trong phòng vẫn đốt địa long than ấm phừng phừng.
Bình An theo Bùi Thuyên hành đại lễ. Trên đầu vang lên tiếng "miễn lễ", nàng đứng dậy.
Lần này tính là lần thứ hai nàng trông thấy Vạn Tuyên đế, trước kia mùa thu săn bắn, chỉ thoáng liếc từ xa đã thấy ngài rất gầy.
Giờ nhìn lại, vị đế vương niên cao như một cây nến dài, đỉnh như lửa, trông rực rỡ bừng bừng, nhưng chính là đang thiêu rụi thân thể, khiến người còng lại.
Nàng nghĩ, quanh Hoàng thượng nhiều người như thế, sao không ai nhắc ngài ăn thêm chút?
Lúc này Vạn Tuyên đế mở đôi mắt vẩn đục, nhìn một đôi bích nhân kề vai trước mặt, bất giác nhớ mười mấy năm trước khi ngài chỉ hôn.
Khi ấy chưa từng nghĩ xa đến hôm nay, giờ thì quả là trời sinh một cặp.
Tâm tình ngài khá tốt, tinh thần cũng xem như phấn chấn: "Vương phi Dự Vương từng hầu đọc trong cung." Khẽ ho một tiếng, "Quý Phúc, tới kho riêng lấy mực Huy với giấy Trừng Hồ, ban cho Vương phi Dự Vương."
Bùi Thuyên cùng Bình An tạ ơn.
Vạn Tuyên đế lại bảo Bùi Thuyên: "Thân thể ngươi càng ngày càng khang kiện, thành gia lập thất, hoàng khảo ở trên trời cũng nên yên lòng."
Huynh trưởng như phụ, xét ra ngài cũng làm được phần ấy.
Bùi Thuyên: "Vâng, tạ hoàng huynh nhớ tới."
Hoàng đế còn muốn nói thêm, nhưng sắc mặt Bùi Thuyên lạnh nhạt, mấy phần nhã hứng cũng chẳng có, bèn nói: "Đưa tân phụ đi gặp hoàng hậu đi."
Trong Phụng Nghi cung, Trương hoàng hậu, Thái tử phi Lý thị cùng Ngọc Cầm, Ngọc Tuệ đều ở đó. Họ vốn là thân thích trên danh nghĩa với Dự Vương, nhưng hôm qua đại hôn, Đông cung không nhận thiệp mời.
Bầu không khí lúc này hơi ngượng.
Trương hoàng hậu nói: "Miễn lễ. Ban toạ."
Lại sai người vào khố phòng lấy ngọc Như Ý và bội uyên ương thưởng cho Bình An.
Bùi Thuyên cùng Bình An ngồi cạnh nhau trên ghế gỗ hồng sắc, cả hai đều vận đỏ, như châu như ngọc, trời tác đất hợp, quả ứng câu "hai tiên đồng" năm nào, trên điện, Ngọc Cầm và Ngọc Tuệ ngồi đối diện đều lu mờ.
Trước đó Ngọc Cầm, Ngọc Tuệ đã hành lễ, giờ Ngọc Cầm lại đứng dậy: "Hoàng thúc tổ, Hoàng thẩm tổ mẫu, đây là chút lòng của cháu."
Cung nhân bưng lên một chuỗi anh lạc hồng ngọc khảm vàng, khá hợp với bộ trang sức hồng ngọc của Bình An.
Bình An nhận.
Yết kiến Hoàng hậu và nữ quyến hoàng gia xong, hai người không lưu lại lâu, xuất cung.
Về đến phủ Dự Vương, Bùi Thuyên xuống kiệu trước, đưa tay đón Bình An xuống. Bất chợt Bình An ngoái lại nhìn góc phố Vạn Ninh.
Bùi Thuyên: "Bên đó có gì sao?"
Bình An ngẩn ra chốc lát: "Không."
Bùi Thuyên ngước mắt liếc qua, lúc sắp vào vương phủ, chàng ra hiệu một thị vệ qua đó.
Thị vệ sang xem, quả thật không có ai.
...
Trương Đức Phúc cõng một bọc lớn, cùng Chu thị lén lút rời Vạn Ninh phố.
Chu thị trách Trương Đức Phúc: "Đã bảo đừng mở miệng, cái giọng khàn như vịt của ông, ai mà chẳng nghe thấy?"
Trương Đức Phúc nhăn nhở, suýt nữa thì để Bình An phát hiện.
Lần này hai người liều mạng vào kinh có thể nói là đã vét sạch gan dạ.
Năm xưa, tổ tiên nhà họ Trương lập nhiều công trạng, vinh quy bái tổ, được ban "đan thư thiết khoán", bảo đảm một đời vô ưu, song cũng dâng lời cam kết với hoàng gia, trong vòng ba đời, kể cả nữ quyến, đều không được vào kinh.
Đến đời Trương Đức Phúc vừa vặn là đời thứ ba. Từ nhỏ ông đã được ông nội dạy dỗ, khắc cốt ghi tâm, ngàn vạn lần không dám trái lời.
Nếu không phải vì hôn kỳ mồng Một tháng Hai của Bình An khiến Chu thị cứ bất an, hai vợ chồng cũng chẳng liều vào kinh.
Thấy Bình An mọi điều đều ổn, Trương Đức Phúc giục Chu thị: "Khi nào mình về Hoàn Nam?"
Ông cứ thấy không yên.
Chu thị rốt cuộc vẫn không nỡ: "Chưa vội, đợi thêm đi, đợi... ngày về môn, đúng, đợi Bình An về môn rồi mình đi."
Trương Đức Phúc còn ngần ngại, Chu thị lại nói: "Dù sao đã là trái tổ quy rồi, ở một ngày cũng trái, ở ba ngày cũng trái, ở thêm mấy bữa mới 'đáng công'."
Ngẫm thấy cũng phải, Trương Đức Phúc không nói nữa.
Còn Trương Đại Tráng thì chẳng ai hỏi, miễn là còn sống là được.
...
Trong triều này, thân vương được nghỉ cưới chín ngày.
Mới ngày đầu thôi. Từ cung về, Bình An trở về phòng, thay đầu sức và xiêm y nhẹ nhàng giản lược, còn Bùi Thuyên thì đi thư phòng ở Tĩnh U Hiên, có vẻ việc buổi sớm còn điều chưa quyết.
Chẳng bao lâu, Bình An thu dọn xong, ôm theo hộp cờ tới cửa nội thư phòng.
Dưới hành lang, một a hoàn hành lễ, nhắc: "Nương nương, đây là nội thư phòng của Điện hạ."
Bình An nghe tiếng "nương nương", khựng một chút mới hiểu là nói mình.
Thấy nàng ngơ ngác, a hoàn hạ giọng: "Điện hạ chưa từng để người khác vào."
Ngoài Nhị môn vương phủ còn có một thư phòng ngoài, dùng để tiếp khách, mưu sĩ thuộc hạ thường đến cầu kiến, còn thư phòng ở Tĩnh U Hiên là nội thư phòng, địa giới riêng của Bùi Thuyên.
Đến cả quét dọn cũng do Lưu công công đích thân làm, ngoài Lưu công công ra, không ai được ra vào nơi này.
Bình An hiểu, đấy là "ổ nhỏ" của Vương gia.
Sau lưng, Thải Chi thầm cảm ơn a hoàn kia. Cô nương nhà mình mới về phủ, quy củ xưa nay thế nào còn chưa thạo, nếu hấp tấp xông vào, lỡ khiến Vương gia không vui thì dở.
Thải Chi mỉm cười hỏi: "Xin hỏi tỷ là...?"
Hôm qua vội vàng, Thải Chi còn chưa kịp làm quen bọn a hoàn trong phủ. A hoàn kia khẽ đáp: "Nô tỳ là Phục Cẩm."
Tính theo tuổi, Phục Cẩm nhỏ hơn Thải Chi, gọi một tiếng "tỷ" kể cũng sớm, nhưng kết chút duyên tốt cũng chẳng sao.
Bình An bèn quay về chính phòng.
Không có Tiết Thường An, nàng bèn rủ Thải Chi, nhưng Thải Chi cũng không rành cờ tướng, đương thời người ta chuộng vây hơn.
Thế là Bình An với Thải Chi không đánh cờ mà chồng quân cờ lên chơi, ai gạt đổ "tháp cờ" trước là thua.
Đúng lúc ấy, Bùi Thuyên từ ngoài cửa vào.
Bình An đang chăm chú xếp cờ. Từ cung về nàng đã thay áo đối khâm gấm vân vàng nhạt ngà, dưới là váy la chu hồng dệt bướm hoa. Bên cửa sổ, nắng rụm loang lổ, bụi nhỏ nhảy nhót.
Nghe gia nhân bẩm báo, nàng ngước lên đón ánh sáng nhìn chàng, thu thủy lặng lờ chảy trong mắt, sóng không gợn.
Bùi Thuyên nhìn chăm chú một lúc, bỗng có cảm giác thư thái lan khắp người, yên ổn lạ thường.