Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ

Chương 53

 
Lúc Ngọc Tuệ lôi Bình An đi, Cấm vệ quân đã ập đến bao vây Phụng Nghi Cung trước tiên.

Trước đó, Ngọc Tuệ đã vào báo tin cho Trương hoàng hậu, bởi nàng ta lén nghe được Thái tử cùng Lý thị mưu bàn, rồi mới ra canh ở Tây Hoa môn, giành thế tiên phát chế nhân.

Nhận ra Thái tử đã gây đại nghịch bất đạo, Trương hoàng hậu chưa kịp kinh hãi, vội phái người chạy qua Thái Thọ Cung báo cho Nguyên Thái phi, lại chợt nhớ tới Tiết Hạo.

Bà muốn tìm Tiết Hạo, mong vớt vát cơ hội cuối cùng.

Chỉ là đã không kịp nữa, Thái tử đã dẫn đầu xông vào Phụng Nghi Cung.

Trương hoàng hậu: "A Số! Con đang làm gì vậy? Hồ đồ!"

Thái tử mặc long bào vàng thêu ngũ trảo, bụng phệ chềnh ềnh, giọng điệu kiểu "vỡ liều": "Mẫu hậu, tới nay ngay cả người cũng không xưng bản cung là Thái tử? Bản cung chính là Thái tử Đại Thịnh!"

Con đã một mực cố chấp, Trương hoàng hậu đè nén kinh ngạc, hỏi: "Phụ hoàng con đâu?"

Thái tử nói: "Yên tâm, ông ta không sao. Ta chỉ bắt ông ta ký chiếu thoái vị, rồi mở đàn tế trời, đích thân tuyển người nối ngôi trong tông thất!"

Hắn dù chết cũng không để thứ "thuộc về mình" rơi vào tay Dự vương!

Biết Trương hoàng hậu sẽ không giúp, Thái tử lại rằng: "Mẫu hậu ở yên đây chờ. Đợi bản cung... trẫm đăng cơ, tự nhiên người là Thái hậu tôn nghiêm."

Nói rồi toan quay gót, ai ngờ Trương hoàng hậu bỗng nói: "Con định tính sao? Giờ con đã bức cung, Dự vương thắng trận đang trên đường hồi kinh. Nhiều lắm ba ngày là tới!"

Thái tử: "Bản cung tính cả rồi. Bắt bọn Dự vương phi, nhà họ Tiết, Nguyên Thái phi... treo lên cửa thành."

"Dự vương dám xông thành, bản cung sẽ giết từng người. Còn nếu hắn mặc kệ, cũng sẽ mang tiếng muôn đời. Ta không tin hắn dám, ta muốn hắn bó tay chịu trói!"

Trương hoàng hậu vừa giận vừa bi ai. Đã biết nếu Dự vương phớt lờ nữ quyến bị giết thì sẽ tổn danh dự, cớ sao không biết chính hắn bức cung, lại toan treo nữ quyến Dự vương lên cổng thành, sẽ bị sĩ phu thiên hạ phun nước bọt dìm cho chết chìm!

Nhưng Thái tử cứ nghĩ chỉ cần mình lên ngôi, mọi thứ đều có thể xóa sạch.

Hắn tưởng việc mình làm, thiên hạ sẽ tha thứ.

Trong chốc lát, Trương hoàng hậu thoáng nhớ buổi thu săn năm ấy, hắn mưu sát Dự vương trơ trẽn, chẳng buồn che giấu ác tâm. Lần bức cung này, với lần ám sát năm đó, bản chất như một.

Đây là quả đắng chính tay bà nuôi dưỡng, và hôm nay nó gây đại họa!

Chóng váng trong khoảnh khắc, bà nén uất, đắng giọng: "Con lừa các nữ quyến tông thất cả kinh thành vào cung rồi phải không? Gọi họ qua chỗ ta."

Hiểu quá rõ Thái tử, không đầy chốc bà đã đoán được ý đồ của hắn.

Hắn định nhốt đám nữ quyến, chờ có chiếu thư trong tay thì lấy họ làm con tin ép bá quan triều đình thuận thì nhận, không thuận thì giết.

Đơn giản, tàn bạo.

Trương hoàng hậu: "Những người ấy tuy là con tin, rốt cuộc cũng là thê thất của kinh quan. Con mà tùy tiện giết nữ quyến của họ, họ càng chẳng chịu phò con đăng cơ."

Thái tử vừa nghe mẫu hậu có vẻ chịu ra mưu liền mừng quýnh, hắn biết ngay mẫu hậu không nỡ bỏ hắn!

Bèn nói liền: "Chốc nữa bảo Hà Đại Lang dẫn người tới." Lại phô trương: "Mai mẫu hậu người sẽ là Thái hậu, bản cung... trẫm quyết chẳng bạc đãi mẫu hậu!"

Nào hay hắn không nhìn thấu tuyệt vọng trong mắt mẫu thân.

Trương hoàng hậu vốn chẳng tin hắn có thể leo lên.

Dẫu có leo, e ngồi chưa tới ba ngày đã bị hất phăng, thành vị hoàng đế có "nhiệm kỳ" ngắn nhất Trung Nguyên, ô danh muôn đời.

Bà tỏ ý "giúp" Thái tử, chẳng qua là để chừa đường lui cho chính mình và Ngọc Tuệ.

Nếu mặc hắn tàn sát, đến lúc ấy cả bà lẫn Ngọc Tuệ đều bị vạ lây, mất đầu còn là chuyện nhỏ.

Mà Ngọc Tuệ dám nhập cung báo tin, chứng tỏ ý nghĩ của nàng ta đã khác phụ thân, đứa trẻ này tuy kiêu ngạo, gặp đại sự lại biết phân minh.

Cũng như nàng ta sẽ không hành hạ một con thỏ để dọa người.

Trương hoàng hậu nghĩ, phải giữ được đủ sinh mạng, mới mong giảm tội phận lên mình và Ngọc Tuệ.

Cầu cho Ngọc Tuệ đã kịp đón Tiết Bình An, trốn yên, cũng mong Nguyên Thái phi sớm tránh nạn.

...

Thái Thọ Cung.

Cấm vệ đạp cửa ầm ầm, lục soát khắp nơi, cung nữ thái giám hoảng hốt la thất thanh.

Trong mật đạo, Nguyên Thái phi mặc áo sa mây xám, một tay lần chuỗi Phật châu, miệng thầm niệm A di đà Phật.

Bà ở trong cung đã gần ba chục năm, những lối bí mật tất nhiên thuộc như lòng bàn tay.

Nhận tin, biết là chuyện hệ trọng, bà không báo với ai, cũng chẳng mang theo thứ gì, cùng Bàng ma ma lẩn vào mật đạo.

Bàng ma ma kề bên hầu hạ.

Trong lối ngầm có chứa sẵn chút lương khô khó hỏng, mỗi tháng chính Bàng ma ma thay mới. Bà không ngờ, việc làm mấy chục năm, hôm nay lại có ngày dùng tới.

Binh lính rầm rập chạy ngay trên đầu. Nguyên Thái phi ghì chặt tay Bàng ma ma, bà ấy hiểu bà đang lo điều gì, bèn bóp tay đáp lại.

Cầu cho Dự vương phi bình an vô sự.

...

Lúc này, nghe tin Phụng Nghi Cung đang đứng về phía Đông Cung, nhà họ Hà cũng không lấy làm lạ.

Chỉ vướng một điều, chưa tìm thấy Dự vương phi khiến Hà Đại Lang bực bội, đành sai người áp giải đám nữ quyến về Phụng Nghi Cung trước.

Tách nữ quyến khỏi bá quan, đến lúc "xử lý" mới tiện.

Phùng phu nhân cùng thê tử Tiết Chú đi trong đoàn, chẳng dám ngẩng đầu. Hai người hiểu rõ phía Thái tử còn đang truy lùng Bình An, nếu không lần ra, ắt sẽ đến lượt mình.

Phùng phu nhân thà bọn họ đến bắt bà ngay. Có điều bà không thể chủ động lôi con dâu vào họa.

Thế là họ cùng đám nữ quyến ào vào điện chính Phụng Nghi, cảnh tượng còn "hoành tráng" hơn cả yến Thiên thu hay đêm Trừ tịch mỗi năm.

Chỉ có điều chẳng ai cười nổi.

Trương hoàng hậu ngồi trên thượng thủ, bình thản: "Cứ tùy tiện ngồi."

Phụ nhân kinh thành không mảy may nghi ngờ bà cùng một giuộc. Xưa nay Thái tử làm chuyện gì, vẫn là Trương hoàng hậu đi dọn tàn cuộc.

Hơn chục Cấm vệ đeo đao vây chặt bốn bề, ai nấy không dám lên tiếng, ngồi phệt trên đất.

Nhìn đám nữ nhân toàn mặc áo gai trắng, Trương hoàng hậu nói một câu: "Bệ hạ hiện giờ không sao."

Song chẳng ai cười nổi, giờ không sao, chẳng đảm bảo một ngày, hai ngày nữa còn "không sao".

Dù vậy cũng vớt vát được một mảy trấn an.

Chớp mắt, cả điện thất kinh vì tiếng đạp cửa ầm ầm: "A!"

Kẻ ôm đầu, người run lẩy bẩy.

Là Hà Đại Lang. Hắn chẳng những không tóm được Dự vương phi, ngay Nguyên Thái phi cũng chưa thấy tăm hơi, trong bụng thoáng dấy điềm dữ nên đích thân tới điểm danh: "Tiết thị nhà họ Lâm, Phùng thị nhà họ Tiết ở đâu?"

Tới rồi. Trong lòng Phùng phu nhân chỉ còn cảm giác thở phào, xem ra vẫn chưa tìm thấy Bình An.

Bà còn chưa kịp đứng lên thì một tiếng thét chói tai đã cắt ngang: "Họ ở kia!"

Từ Mẫn Nhi.

Nàng ta chỉ trỏ chỗ Phùng phu nhân và Tiết Tĩnh An: "Ở đó!"

Mọi người sững lại. Tiết Tĩnh An lập tức đứng lên, giọng run run: "Hà đại nhân, ta chính là Tiết thị của nhà họ Lâm. Ta còn trẻ, gan dạ, cứ bắt ta là được. Mẫu thân ta tuổi đã cao, tim yếu, thực sự chịu không nổi hoảng sợ."

Phùng phu nhân sững sờ. Các mệnh phụ xung quanh nhìn Tiết Tĩnh An, kẻ tán thưởng, người cảm phục, kẻ lại ngậm ngùi.

Trấn Viễn hầu phu nhân, tức bà mẹ chồng của Tiết Tĩnh An càng thêm xót. Ban đầu bà chọn đứa trẻ này, chính bởi thấy nó biết yêu thương chị em, tính nết quyết không tệ.

Quả nhiên, nay vì mẫu thân mà đứng mũi chịu sào.

Hà Đại Lang biết Tần lão phu nhân bệnh già dây dưa, ấn tượng ấy khiến hắn theo phản xạ tin chuyện "Phùng phu nhân sức yếu" mà Tiết Tĩnh An vừa nói.

Con tin còn thở mới hữu dụng, chết rồi thì vứt.

Vả lại hắn nghe em gái Hà Bảo Nguyệt nói từ lâu, ba chị em "Tam An" nhà họ Tiết thân nhau chẳng phải đùa. Tiết Tĩnh An chịu đứng ra, đã đủ để ép Bình An lộ diện.

Nếu không được thì hẵng quay lại bắt Phùng thị.

Hắn vừa định bước tới dắt người, bỗng Trương hoàng hậu cất tiếng: "Khoan."

Mắt mọi người đều đổ dồn. Trương hoàng hậu nói: "Ngươi kéo người ra ngoài, lỡ chọc Trấn Viễn hầu khó chịu, còn mong gì ông ta ủng hộ?"

Đây cũng chính là điều Hà Đại Lang vướng. Phe Thái tử đã đoạn tuyệt hẳn với nhà họ Tiết, nhưng Trấn Viễn hầu thì chưa, ông là đại thần trong triều, giờ đang bị giam ở Tây Hoa môn, con trai ông, Lâm Chính, là Thứ cát sĩ của Hàn lâm viện.

Đụng vào Hàn lâm, thì khó mà ăn nói với đám sĩ phu.

Huống nữa, cầm chiếu trong tay rồi vẫn phải an phủ quần thần.

Hà Đại Lang hạ nhiệt. Việc chưa đến đường cùng, hắn cũng chẳng muốn làm tuyệt. Bèn đổi giọng: "Lấy tín vật là được."

Tiết Tĩnh An vội tháo chiếc khăn tang trắng trên áo, vốn mang theo để khóc Vạn Tuyên Đế, rồi rút một cây trâm trắng trên đầu, cả hai đều in dấu ấn của Trấn Viễn hầu phủ.

Hà Đại Lang cầm đồ, cửa lớn sập lại, đám nữ quyến lại bị cắt đứt liên hệ với bên ngoài.

Cả người Tiết Tĩnh An mềm nhũn. Chung quanh, vài thiếu phụ đôi mươi ùa tới, vỗ về ngực nàng ấy.

Phùng phu nhân cũng được thê tử Tiết Chú đỡ qua.

Bà nhìn cô con gái thứ mà mình từng lơ là thuở nhỏ, lòng nặng trĩu: "Đứa nhỏ này, sao mà gan lớn quá."

Trấn Viễn hầu phu nhân lại nói: "Tân Châu à, tỷ nuôi được một đứa thật tốt."

Các mệnh phụ khác đồng loạt gật đầu.

Trong bụng Tiết Tĩnh An, nỗi sợ có chứ. Dẫu giữa nàng ấy và Phùng phu nhân chẳng sâu dày tình mẫu tử, nhưng Phùng phu nhân đã vì nàng ấy mà se nên một mối hôn sự rất tốt.

Cũng chính mối hôn sự ấy khiến Trương hoàng hậu giữ nàng ấy ở lại đây.

Thật là nhân – quả xoắn quyện.

Bên phía Từ Mẫn Nhi thì không được vây quanh như Phùng phu nhân và Tiết Tĩnh An. Vài người bạn còn khẽ tránh xa. Mặt nàng ta tái mét.

Ninh Quốc Công phu nhân vỗ vai nàng ta, vòng sang bốn phía nói: "Mẫn Nhi sợ quá nên thất thố, vừa rồi đắc tội Trấn Viễn hầu phủ và Vĩnh Quốc Công phủ, xin lỗi vậy."

Gỡ gạc thì cũng gỡ gạc, nhưng ai nấy khó mà nở mặt, tiếng hét ấy quá mất thể diện, lại chẳng nói được nửa chữ nhân nghĩa.

Nhất là so ra, Tiết Tĩnh An tự đứng ra đỡ cho mẫu thân, thật khiến người ta cảm động bởi tấm lòng chân thiết.

Thấy mọi người chẳng hưởng ứng, Từ Mẫn Nhi cúi đầu, rơi mấy giọt lệ. Ninh Quốc Công phu nhân thực ra hiểu nỗi lo của con gái.

Mọi ánh mắt đều dồn vào Vĩnh Quốc Công phủ, lại quên Ninh Quốc Công phủ cũng là phe Dự vương, chưa nói tới lão gia, chỉ riêng đại công tử Từ Nghiên đã làm việc dưới tay Dự vương suốt một năm.

Chờ Thái tử và Hà Đại Lang nhớ ra, Ninh Quốc Công phủ cũng vào sổ thanh toán. Ai mà không sợ?

Ninh Quốc Công phu nhân lén quan sát Trương hoàng hậu, thấy bà bình thản, lại càng tin kế bức cung của Thái tử chu toàn lắm, biết đâu lúc này Vạn Tuyên Đế đã viết chiếu thoái vị!

Vì đứt tin với bên ngoài, Phụng Nghi Cung bồn chồn như lửa đốt, thỉnh thoảng lại có mệnh phụ không nén được mà khóc rấm rứt.

Chuyện ấy Trương hoàng hậu chẳng nói gì.

Không rõ đã bao lâu, Phụng Nghi Cung bày cơm, nhưng chẳng phải gạo trắng tinh xảo thường ngày, mà mỗi người một cái màn thầu trắng. Bài trí vậy là: đừng để chết đói là được.

Tiết Tĩnh An xé màn thầu, khẽ bảo Phùng phu nhân: "Mẹ, ăn chút đi."

Thê tử Tiết Chú: "Vâng ạ, mẹ."

Phùng phu nhân lắc đầu.

Chỉ cần nghĩ tới việc Bình An có thể đang trong vòng nguy hiểm, bà nuốt không trôi. Lại nghĩ đến người nhà, Tiết Thường An và Tần lão phu nhân không biết đã an ổn chưa?

...

Vĩnh Quốc Công phủ.

Ngày thường, Tiết Thường An hô "đóng cửa" thì quản sự nào thèm nghe, nhưng hôm nay khí thế lạ lùng, quản sự vội vàng gài chốt.

Chỉ là khả năng của nàng ấy đến đó là hết. Nàng ấy đang rối như tơ vò, chợt nghe tiếng hô vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: "Lão phu nhân!"

Thấy Tuyết Chi dìu Tần lão phu nhân từ cổng trụy hoa đi vào. Lão phu nhân là rường cột của cả phủ, dẫu đã hơn chục năm không quản nội vụ, đám quản sự vừa thấy bà cụ vẫn kính cẩn vô cùng.

Bà cụ hiện diện, ai nấy như tìm lại cái trụ cột.

Tần lão phu nhân nghiêm mặt: "Trong cung e có biến. Chúng ta phải giữ được phủ. Thường An, Quản sự Mã."

Tiết Thường An bước tới: "Tổ mẫu."

Quản sự Mã kính cẩn: "Lão phu nhân."

Lão phu nhân: "Từ giờ, quản sự Mã ghi sổ hết đinh tráng trong phủ, Thường An kiêm quản bếp núc, không chỉ nấu nước nóng, còn phải chuẩn bị một ít... nước lạnh đã ướp đá."

Ngừng một nhịp: "Dầu sôi cũng đun sẵn."

Cái trước để ăn uống, còn đá lạnh và dầu sôi là để phòng ngự, lỡ có ai leo tường vào phủ, cứ dội thẳng. Nhưng sợ lúc loạn, mọi người hoảng hốt dội nhầm dầu nóng vào người nhà.

Nên dội nước lạnh trước, trời tháng Chạp thế này, giội lên lính cũng đủ cho họ chịu trận. Dính vào người mình thì còn thay áo kịp, không đến nỗi mất mạng.

Lão phu nhân dặn dò từng việc, chẳng mấy chốc cả phủ chuyển động rần rần.

Quả như dự liệu, chốc lát sau, ngoài Vĩnh Quốc Công phủ đã bị Cấm vệ bao vây! Có điều mới vây chứ chưa làm gì thêm.

Đợi trời sẩm tối, lão phu nhân vẫn ngồi yên ở tiền đường, tình hình bên ngoài không ai hay. Tiết Thường An nói: "Tổ mẫu, để con ra trước xem."

Bà cụ biết nàng ấy đang bứt rứt, bèn không ngăn.

Tiết Thường An mang Hồng Diệp đi vòng một lượt. Thấy đâu đâu cũng ổn, vừa thả lỏng thì bỗng mắt nàng ấy tinh ý phát hiện một bóng người đang trèo tường vào phủ!

Hồng Diệp cũng trông thấy, thét toáng; Tiết Thường An thì lao tới bên chum đá.

Tay chân nàng ấy nhanh như cắt, vục gàu múc nước băng!

Gã đàn ông lùi vài bước, dang tay tỏ ý vô hại: "Khoan! Là ta, Nguyên Tịch!"

Trong cơn căng thẳng, Tiết Thường An gắt: "Nguyên gì tròn gì vuông gì, cút!"

Ào một tiếng, gàu nước đá xối thẳng từ đầu xuống.

Đám đinh tráng tuần tra các ngả nghe động đã chạy tới. Họ giơ đuốc soi, chỉ thấy chàng thanh niên mày rậm mặt tuấn, chẳng phải chính là cháu trai của Nguyên Thái phi, Nguyên Tịch ư?

Tiết Thường An: "..."

Nguyên Tịch ướt như chuột, đưa tay quệt mặt, đẹp trai đến độ như sắp đóng băng.

Mọi người: "Mau đưa Nguyên đại gia đi thay áo!"

Tiết Thường An lặng lẽ lùi lại mấy bước. Lúc Nguyên Tịch sải qua trước mặt, hắn nghiến răng, khẽ buông một câu: "Giỏi lắm."

Hồng Diệp ngẩn người: "Tiểu thư, đại gia khen người đó."

Tiết Thường An: "Khen gì mà khen, rõ rành rành là mỉa mai."

Sao nàng ấy lại không giữ nổi cái vỏ "ôn hòa" chứ!

-

Lúc này, Nguyên Tịch đã thay vào một bộ y phục của Tiết Hạo, cũng tạm vừa vặn, rồi đi gặp lão phu nhân.

Nguyên Tịch hành đại lễ, nói rõ ngọn ngành, thì ra hắn đã hồi kinh từ hai tháng trước. Lý do trên mặt, dĩ nhiên là vì chiến sự tạm hạ nhiệt, hơn nữa hôn kỳ sắp tới, cũng phải ở kinh thành sắm sửa nhà cửa, điền thổ.

Kỳ thực đó là một nước cờ của Bùi Thuyên, đề phòng cảnh tệ nhất chính là Thái tử chó cùng rứt giậu.

Nào ngờ lại thực sự xảy ra chuyện ấy. Còn đám "Cấm vệ quân" vây ngoài nhà họ Tiết, vốn chính là quân Nguyên Tịch đưa về, khoác áo Cấm vệ mà lẩn ngay trước cửa Vĩnh Quốc Công phủ.

Hắn đánh cược, cược rằng Thái tử và nhà họ Hà ra tay vội vã, so với nhằm vào nhà họ Tiết, chúng càng bận tâm chiếu thoái vị.

Hắn cược trúng. Thái tử tuy sai người bắt nhà họ Tiết, nhưng đám Cấm vệ vừa thấy ngoài phủ đã có "Cấm vệ" canh giữ, lại đúng lúc đang dụng binh, bèn quay gót.

Thế tức là những kẻ ngoài kia sẽ không hại được công phủ, thậm chí còn "bảo vệ" trái khoáy, Tiết Thường An thở phào một hơi dài.

Lão phu nhân: "Trong cung tình hình thế nào?"

Nguyên Tịch đáp: "Chưa nghe tin của Dự vương phi. Vương gia đã trên đường hồi kinh."

Nguyên Tịch đã thăm dò kỹ nên tới khuya mới lộ mặt.

Chỉ là binh lực hắn mang theo không nhiều, Tam vệ Kinh Kỳ hiện cũng chưa có động tĩnh, lúc này không tiện dò quá sâu chuyện trong cung kẻo lộ dấu.

Giờ không có tin của Bình An, dẫu là một tin "tốt" vẫn chẳng thể đảm bảo nàng an toàn.

Lão phu nhân khẽ hít một hơi. Tim Tiết Thường An cũng mỗi lúc một lún xuống đáy bụng.

Chỉ mong Bình An vô sự.

...

Vào đêm, mọi người đều phải ngủ qua trong cung.

Phụng Nghi Cung có địa ôn, song giữa ngày đông tháng giá, ngủ không chăn, thân thể yếu, nhất là các lão phu nhân, vẫn có thể bị rét hại.

Trương hoàng hậu sai lấy chăn bông chia cho mấy vị lão phu nhân.

Ninh Quốc Công phu nhân nói: "Nương nương, thần thiếp muốn đi giải."

Khoảng này chẳng phải không có mệnh phụ mượn cớ đi nhà xí, đều là muốn tìm tin.

Họ đều tưởng Trương hoàng hậu nắm đại cục, thực ra giờ đây tin tức bà nhận được cũng chẳng hơn họ, Thái tử làm việc thô lậu, căn bản quên cử người hồi báo tiến độ cho bà.

Bởi vậy, tuy biết ý thực của đám mệnh phụ, Trương hoàng hậu cũng không ngăn. Bà cũng cần tin, bèn chỉ dặn hai cung nữ bám sát Ninh Quốc Công phu nhân là đủ.

Vừa tới góc khuất, Ninh Quốc Công phu nhân đã nhét trâm ngọc vào tay hai cung nữ.

Hai người vốn dĩ đã nhận của không ít mệnh phụ khác, bèn hỏi: "Phu nhân muốn hỏi gì?"

Ninh Quốc Công phu nhân: "Ta với cô nương Tiểu Lam thân lắm, muốn hỏi cô ấy hiện ở đâu."

Cung nữ đáp: "Tiểu Lam? Cô ấy đang ở tiểu trù Phụng Nghi Cung."

Nhiều miệng ăn thế này, dù chỉ hấp màn thầu trắng và đun nước, cũng phải tổng động viên.

Ninh Quốc Công phu nhân lại đẩy thêm một đôi bông phỉ thúy. Cung nữ gật đầu, chốc nữa Tiểu Lam đã được gọi đến.

Tiểu Lam vốn thường bí mật đưa tin trong cung cho Ninh Quốc Công, rất quen Ninh Quốc Công phu nhân.

Thời gian gấp rút, Ninh Quốc Công phu nhân hỏi ngay: "Giờ trong ngoài cung có yên không? Thái tử có phải sắp đăng cơ?"

Tiểu Lam: "Nô tỳ không biết."

Ninh Quốc Công phu nhân: "Có biết Dự vương phi đã đi đâu không?"

Tiểu Lam hạ giọng: "Lúc trước Quận chúa Ngọc Tựe tới Phụng Nghi Cung trước, khi đi vẻ mặt rất lạ. Nô tỳ tò mò bèn lén theo, thấy nàng ta ở Tây Hoa môn, dẫn Dự vương phi đi!"

"Nô tỳ thấy nghi ngờ, bèn bám thêm một đoạn, phát giác họ đi về Hưng Hoa điện."

Ninh Quốc Công phu nhân thất sắc: "Thật chứ?"

Tiểu Lam: "Thật! Còn cô hầu Thải Chi bên Vương phi, giờ đang bị lén nhốt trong bếp chúng nô!"

Ninh Quốc Công phu nhân bụm miệng, bảo sao Thái tử lùng sao cũng không ra Dự vương phi, thì ra ẩn trong Hưng Hoa điện. Ai mà ngờ, lại chọn nơi nguy hiểm nhất để trốn!

Nghĩ tới Tiết Bình An, lòng Ninh Quốc Công phu nhân rối như tơ vò.

Bà ta công nhận mình ưa vẻ diễm lệ của Bình An, cũng ưa tánh tình chân thực, trong sáng của cô nương ấy, song trước chuyện sống chết, những thứ ấy chẳng đáng gì.

Nếu giờ Thái tử khởi thanh toán phe Dự vương, Từ Nghiên khó mà toàn thân thoái lui.

Bốn đời truyền nối, Ninh Quốc Công phủ chưa đến nỗi như nhà họ Tiết, "không ai dùng được", nhưng chỉ có Từ Nghiên là có thể khiến nhà này hưng thêm hai đời nữa.

Bà ta như kẻ mộng du quay lại đại điện, ngồi xuống bên Từ Mẫn Nhi.

Một lát, bà ta nhìn về phía Phùng phu nhân và Tiết Tĩnh An.

Phùng phu nhân đã có một cô con gái tốt là Tiết Bình An, giờ lại có thêm một cô con gái tốt là Tiết Tĩnh An, vậy thiếu một đứa chắc cũng không sao chứ.

Ninh Quốc Công phu nhân nghĩ vậy rồi định bụng, dắt Từ Mẫn Nhi đứng dậy, thưa với Trương hoàng hậu: "Nương nương, xin cho thần thiếp mạn phép thưa riêng đôi lời."

Trương hoàng hậu đoán hẳn bà ta đã lần ra được tin hữu dụng, liền đứng dậy: "Qua đây."

Vào tới thiên điện, Ninh Quốc Công phu nhân bỗng kéo Từ Mẫn Nhi quỳ sụp: "Hoàng hậu nương nương, phủ chúng thần trước nay quả có đi lại với Dự vương điện hạ hơi gần, nhưng tuyệt không có ý trái nghịch Thái tử điện hạ."

Trương hoàng hậu: "Bản cung biết."

Nói cho cùng, phu quân của hầu hết nữ quyến nơi đây, ít nhiều đều có chức phận gắn với Dự vương phủ, ai ai cũng tưởng sẽ hoàn chính cho Tiên đế.

Nhưng dẫu cuối cùng quả thật Dự vương đăng cơ, thì người đang nắm sinh sát ngày hôm nay là Thái tử.

Hành vi vội vã "quy thuận" của Ninh Quốc Công phu nhân, Trương hoàng hậu không ưa, song cũng có thể thông cảm.

Ngay sau đó nghe Ninh Quốc Công phu nhân nói: "Vừa rồi thần thiếp lúc đi giải, có nghe ngoài kia cung nữ kháo nhau, thì ra là Ngọc Tuệ giấu Dự vương phi."

Thấy Trương hoàng hậu lộ vẻ kinh ngạc, Ninh Quốc Công phu nhân lập tức "lập công": "Vương phi hẳn đang ở Hưng Hoa điện."

Trương hoàng hậu nghĩ chốc lát, hỏi: "Nói điều ấy là cung nữ nào?"

Ninh Quốc Công phu nhân: "Tiểu Lam."

Trương hoàng hậu liếc ám hiệu tới ma ma tâm phúc: "Tốt lắm."

Ma ma cúi đầu lui ra.

Ninh Quốc Công phu nhân cùng Từ Mẫn Nhi mừng rỡ, đem tin này dâng lên, nhà họ Từ ắt bình an.

Chẳng mấy chốc, ma ma bưng vào hai chén trà thơm bốc khói. Trương hoàng hậu bảo: "Hôm nay các ngươi kinh hãi rồi, uống trà cho lắng lại."

Là Trà đỏ Kỳ Châu tiến cống, vị dày hương hậu, hậu vị ngọt sâu.

Ninh Quốc Công phu nhân uống xong, khen mãi: "Vẫn là trà của nương nương ngon."

Từ Mẫn Nhi như trút được tảng đá, cũng hít hương trà: "Dạ đúng."

Trương hoàng hậu lặng lẽ nhìn hai người.

Đang nói, mặt Ninh Quốc Công phu nhân bỗng biến sắc. Chén trà rơi "choang" xuống đất, tay bà ta chộp lấy cổ, rồi "bịch" một tiếng ngã vật.

Từ Mẫn Nhi thất hồn: "Mẫu thân!"

Nàng ta còn chưa kịp nhấp thì đã thấy miệng mẹ mình trào bọt trắng.

Chết rồi.

"A!" Từ Mẫn Nhi hét to, lùi lại mấy bước, nhìn Trương hoàng hậu như không tin vào mắt mình.

Trương hoàng hậu mặt lạnh tanh, nói với ma ma tâm phúc: "Đứa nhỏ này, nếu ta nhớ không lầm thì nàng ta vốn quen khơi chuyện. Nó không giữ nổi bí mật đâu."

Từ Mẫn Nhi sợ đến đần, lắp bắp: "Thiếp chưa từng khơi chuyện... thiếp... thiếp giữ được bí mật..."

Thế nhưng hai ma ma đã xốc nách nàng ta. Ma ma tâm phúc nâng chén trà còn lại, ưỡn tay dốc vào miệng nàng ta.

Từ Mẫn Nhi: "Đừng!"

Trương hoàng hậu quay lưng, thở dài một hơi thật dài.

Bà làm tất cả là để che cho Ngọc Tuệ. Hai mẹ con nhà Ninh Quốc Công biết Ngọc Tuệ đã phản Đông Cung, lại còn dám tới đây cầu công.

Hạng con người thời thế như thế, chết đi trái lại là "rẻ" cho họ.

Ban đầu bà còn lo cho an nguy của Ngọc Tuệ. Nay nghe rằng Ngọc Tuệ và Bình An đang ở cùng nhau, bỗng thấy an lòng đôi chút.

Về phía nhà họ Tiết và Bình An, bà tin vào tâm tính đứa trẻ ấy. Ngọc Tuệ ở cạnh nàng, ắt cũng "bình an".

...

Hưng Hoa điện.

Bình An và Ngọc Tuệ đang trốn trong gian nhà bên của Hưng Hoa điện.

Ngày trước Tiên đế dùng nơi này để dưỡng hoa, Vạn Tuyên Đế lại không ưa hoa, thành ra bỏ phế. Nay hầu như chẳng ai lui tới, nhất là giữa đông, không đèn, cũng chẳng địa ôn.

Trong bóng tối, hai người co ro tụm lại một chỗ, vừa run rẩy vừa bày trò đan dây.

Ngọc Tuệ mặt mày nghiêm trọng, rón rén nhấc góc sợi dây trong tay Bình An, lật qua, hỏng bét!

Nàng ta như sụp đổ, đan hoa dây sao mà khó vậy?

Đây là lần đầu Ngọc Tuệ đan dây với người khác. Nàng ta càng thua càng muốn gỡ gạc, ra hiệu cho Bình An làm lại.

Mấy ngón tay trắng mảnh của Bình An lại khéo khéo đan thành một ô lưới.

Ngọc Tuệ vừa đưa tay lên.

Bình An thì lí nhí: "Sắp hỏng."

Quả nhiên hoa dây rã toang. Ngọc Tuệ hơi phát bực, sao mình lại thua nữa! Con nhỏ Tiết Bình An này thường ngày trông ngốc ngốc, hóa ra là thần đan dây hả?

Đúng lúc ấy, chỉ nghe một tiếng "ục" khá vang. Hai người nhìn nhau tròn mắt. Ngọc Tuệ giật mình, nén giọng: "Tiếng gì thế? Đừng để ngoài kia nghe thấy!"

Chỉ thấy Bình An cúi đầu, khẽ chọc ngón tay lên cái bụng mềm của mình, khe khẽ dỗ: "Suỵt."

Ngọc Tuệ: "..." Không thể nào, thần thì làm sao mà đói bụng được chứ.
 

Bình Luận (0)
Comment