Kỳ thực, Ngọc Tuệ cũng đói.
Chỉ là từ nhỏ đến lớn, nàng tta hầu như chưa từng nếm cảm giác đói bụnb, bọn cung nữ hầu hạ bên người lại càng không thể phát ra tiếng "ục ục".
Cho nên vừa nghe tiếng "ục ục", nàng ta không phản ứng kịp, lúc này mới thấy có chút buồn cười.
Tất nhiên cười không nổi, tình cảnh trước mắt khiến nàng ta vô cùng nản chí.
Nghe phụ thân muốn bức cung, nàng ta theo bản năng thấy không ổn. Tuy Thái tử đăng cơ thì nàng ta sẽ là công chúa, nhưng tuyệt không thể là bức cung, phải đường đường chính chính, phụng thiên thừa vận.
Huống hồ đó là tổ phụ của nàng ta, nếu Thái tử giết cha thì trái luân thường đạo lý, hệ thống chính thất, thứ xuất mà nàng ta tin tưởng cũng xây trên trật tự ấy.
Thế là nàng ta vội tới tìm tổ mẫu, quả nhiên tổ mẫu cũng không tán đồng. Còn chuyện nàng ta tìm được Bình An rồi giấu đi, chỉ vì trước đây Bình An từng cứu nàng ta, chứ chưa kịp nghĩ quá nhiều.
Chưa kịp thu xếp tâm tình, bỗng như bị Tiết Bình An "lây", một tiếng "ục ục" chẳng thanh nhã cũng từ bụng mình vang ra.
Ngọc Tuệ im lặng một thoáng, vừa giận vừa thẹn, trong lòng cũng có phần oán Thái tử: vì sao cứ phải đi con đường này, khiến một Quận chúa như nàng ta ra nông nỗi chật vật thế này.
Quả nhiên, Bình An cũng nghe thấy. Nàng khẽ nói: "Cô cũng đói rồi."
Ngọc Tuệ hết hứng chơi hoa dây, ôm gối co chân: "Cần gì ngươi nói."
Bình An đứng dậy, phủi phủi váy, đưa mắt nhìn quanh.
Ngọc Tuệ nghi hoặc: "Ngươi làm gì?"
Bình An chụm tay che miệng, hạ giọng: "Tìm đồ ăn."
Dân dĩ thực vi thiên, đói thì nên ăn.
Ngọc Tuệ giật mình, giờ Tiết Bình An còn có bụng dạ ư? Bên ngoài tĩnh lặng đến đáng sợ, chẳng biết ra sao rồi, lúc này đi tìm ăn chẳng phải tự rước họa vào thân?
Kỳ thực chính bên ngoài yên mới là điều tốt, nếu ngay cả Hưng Hoa điện cũng ồn ào náo động thì e rằng chuyện đã đến bước tệ nhất.
Bình An khẽ khàng rung cánh mũi, ngửi ngửi không khí, lần mò dọc theo tường trong bóng tối.
Tiết Bình An đúng là đồ ngốc! Ngọc Tuệ tức trong bụng, nhưng đành chịu, ở đây tối om, bảo nàng ta ngồi lại một mình, nàng ta cũng sợ.
Đành vừa bực vừa lẽo đẽo theo chân Bình An.
Bất ngờ là không cần bước ra ngoài, trong này buồng nối buồng, Bình An cũng không vội, từng chút mà dò.
Ngọc Tuệ chưa từng vào nội điện của Hưng Hoa, chẳng hơn gì Bình An, chỉ có thể theo sát sau lưng nàng.
Lần sờ hồi lâu, trong phòng có một cánh cửa nhỏ, qua cửa là thiên điện, bắt đầu có ánh nến lờ mờ, lại rẽ thêm hai cửa nữa.
Bước chân Bình An bỗng khựng, Ngọc Tuệ suýt đâm vào lưng nàng. Ngẩng lên mới thấy ở đó có một chiếc án thấp cho trẻ con dùng, phía trước che một bức bình phong.
Trong nhà đốt "địa long" sưởi nền, thân thể lập tức ấm bừng, nhưng Ngọc Tuệ không rõ đây là đâu, tò mò nhìn quanh, bèn nghe phía sau bình phong, giọng Chu công công vang lên: "Bệ hạ, bữa tối đã dọn xong."
Vạn Tuyên Đế khàn đục già nua: "Trẫm không ăn."
Ngọc Tuệ mừng lẫn sợ, hai người họ lại thuận lợi tìm được chính điện Hưng Hoa!
Nhưng nhìn vẻ Bình An vẫn như thường, lòng Ngọc Tuệ lại rối rắm, sớm biết để Tiết Bình An đi tìm lối từ đầu, đỡ cho hai đứa rét cóng, đói meo.
Ngọc Tuệ định bước ra sau bình phong bái kiến tổ phụ, đã nghe Vạn Tuyên Đế nói rằng: "Có đứa con nghịch tử này, trẫm hổ với Tiên đế."
"Đứa nghịch tử" trong lời ấy chính là Thái tử.
Ngọc Tuệ khựng lại, à phải, nàng ta suýt quên chuyện Đông Cung làm, sẽ lây sang mình.
Sau bình phong, Chu công công xách thực hạp, nhìn bậc đế vương trước mắt đã xế chiều, lòng nặng như chì.
Giờ Thân buổi chiều, một đội Cấm vệ đã xông vào nội điện Hưng Hoa, giao chiến với thị vệ trong điện, chẳng bao lâu phong tỏa Hưng Hoa điện.
Khi cả điện cung nhân kinh hoàng, Thái tử khoác long bào, tay cầm chiếu thư, nghênh ngang buớc vào chính điện, hắn muốn Vạn Tuyên Đế thoái vị ngay, còn muốn Vạn Tuyên Đế hạ chỉ cho hắn nhận con thừa tự từ tông thất!
Vạn Tuyên Đế e chưa từng nghĩ có một ngày Thái tử làm ra việc này, khi ấy ông giận quá công tâm, phun một ngụm máu.
Mưu sĩ của Thái tử khuyên hắn tạm đừng nóng, Đại Thịnh trị thiên hạ bằng hiếu đạo, nếu thật làm Vạn Tuyên Đế tức chết thì hại nhiều hơn lợi, ít nhất phải để ông viết xong chiếu.
Vạn Tuyên Đế lại không chịu viết, cục diện vì thế giằng co.
Đã là Cấm vệ phản loạn, Chu công công muốn nhờ người tìm Tiết Hạo cũng lực bất tòng tâm, Cấm vệ bị nhà họ Hà khống quá chặt, chỉ e Tiết Hạo chưa kịp đứng vững đã gặp biến.
Hung nhiều cát ít.
Vạn Tuyên Đế không ăn, Chu công công dĩ nhiên hiểu, tình thế đến nước này, bệ hạ sao nuốt trôi?
Lão ngậm ngùi, cúi áo lau khóe mắt, nhấc thực hạp lùi lại, đi tới bên một bức bình phong vẽ "chim ngậm hoa xuân".
Chợt sau bình phong ló ra một cái đầu nhỏ, trên đầu cài một bông hoa lụa trắng, mặt trái xoan, đôi mắt trong veo.
Là Dự vương phi.
Chu công công thất sắc, nếu tay không vững thì đã làm rơi mâm vỡ toang, Dự vương phi sao lại ở đây?
Lão còn chưa kịp thở, Bình An đã chỉ vào khay trong tay lão: "Không ăn ạ?"
Chu công công theo bản năng: "Vâng..."
Bình An: "Ta có thể ăn." Thế là khỏi lãng phí.
Chu công công: "..."
Ngọc Tuệ trốn sau lưng Bình An: "..."
Giọng nói khàn khàn của Vạn Tuyên Đế vang lên không xa: "Chu Hiếu Toàn, ai ở đó thế?"
Chu công công vội đáp: "Tâu bệ hạ, là Dự vương phi."
Bình An bước ra khỏi sau bình phong, động tác thong dong, nàng hành lễ trước Vạn Tuyên Đế.
Nến trong chính điện rung nhẹ, Vạn Tuyên Đế nheo mắt.
Sau bức bình phong đó, còn có một chiếc án thấp, ấy là án cho Dự vương thuở nhỏ dùng. Năm ấy, để chứng tỏ với bá quan rằng mình không hề bạc đãi "di phúc tử" của Tiên đế, ông cứ cách một thời gian lại sai nhũ mẫu bồng Dự vương đến Hưng Hoa điện, cho lão thần yên lòng.
Khi ấy Dự vương tuổi còn nhỏ, ở sau bình phong vẽ vời, nô đùa, còn mình đang độ tráng niên ngồi nghe tấu bàn chính sự.
Những ngày ấy thoắt cái đã xa, bình phong hôm nay chưa đến mức bụi phủ, nhưng cũng đã cũ.
Hôm nay, người bước ra từ sau bình phong, dù là Tiết Bình An, Vạn Tuyên Đế lại lờ mờ thấy như bóng Dự vương khi bé.
Ông khẽ ho, Chu công công vội đặt thực hạp xuống, tiến lên vỗ ngực.
Vạn Tuyên Đế: "Sao ngươi ở đây."
Bình An: "Ngọc Tuệ dẫn thần trốn khỏi nguy hiểm."
Vạn Tuyên Đế: "Ngọc Tuệ?"
Ngọc Tuệ thấy không giấu được nữa, cẩn thận bước ra, mặt mày cứng đờ, hành lễ: "Hoàng tổ phụ."
Vạn Tuyên Đế nhìn khuôn mặt có ba phần giống Thái tử của Ngọc Tuệ, nói thật giận cá chém thớt là thường tình. Nhưng nàng ta đã giúp Dự vương phi ẩn thân, cho thấy có chủ kiến, coi như lập công chuộc lỗi.
Giờ cả Hưng Hoa điện bị vây, bên ngoài đang lùng Dự vương phi, đúng là chỉ có chỗ này vừa nguy hiểm, vừa an toàn.
Vạn Tuyên Đế cuối cùng không quở trách Ngọc Tuệ, ông lại khụ một tiếng: "Bình thân."
Ngọc Tuệ thấy tổ phụ không giận, bèn thả lỏng.
Chỉ là giữa nàng ta và Vạn Tuyên Đế vốn không quá thân thiết;l, dịp lễ tết, làm cháu chúc vài câu đẹp lòng, khoác áo sặc sỡ hầu vui, đại để thế thôi.
Nàng ta yên lặng ngồi.
Lời nói vừa rồi, Vạn Tuyên Đế có nghe loáng thoáng, lại hỏi Bình An: "Dự vương phi đói rồi?"
Bình An thật thà gật đầu.
Ước chừng hai đứa trẻ đã mấy canh giờ không có hạt cơm nào vào bụng, Vạn Tuyên Đế bảo Chu công công: "Bày cơm."
Chu công công: "Dạ."
May là đề phòng bệ hạ đổi ý nên trong thực hạp có sẵn vài bộ bát đũa sạch.
Ngọc Tuệ còn chần chừ, thì Bình An đã đến ngồi xuống vị trí đối diện Vạn Tuyên Đế, cất váy ngồi ngay ngắn.
Động tác ấy suýt làm Ngọc Tuệ trố mắt, ngay với tổ phụ, nàng ta cũng chẳng dám tự nhiên đến vậy, con nhỏ ngốc nhà họ Tiết sao chẳng tỏ chút kính sợ nào?
Vạn Tuyên Đế không phải lần đầu "ban bữa", nhưng cũng chưa gặp ai tự tại như Bình An.
Ông tuy ngạc nhiên nhưng không đến mức khó chịu, liếc Ngọc Tuệ, lại bảo Chu công công: "Khiêng thêm một cái ghế."
Ngọc Tuệ ngồi ghế.
Chẳng bao lâu, Chu công công lần lượt bày đĩa lên án, món cũng vài thứ, nhưng đồ ăn chính chỉ một bát cháo nấm hương tôm, tiểu trù kia có Cấm vệ canh, khó mà xin thêm hai bát kẻo gây nghi.
Vạn Tuyên Đế cho bày cơm, nhưng vẫn chẳng có bụng dạ ăn, chỉ nói: "Đưa cho Dự vương phi."
Chu công công đẩy bát tới trước mặt Bình An, Bình An chia nửa, đưa cho Ngọc Tuệ, động tác ấy khiến Vạn Tuyên Đế nhìn nàng thêm một cái.
Nhìn cái là thấy nàng xúc một thìa cháo kèm một miếng đồ ăn, ăn xong mới gắp, hai má khẽ động, nhịp nhai không nhanh, mà ăn rất lành, rất ngon.
Vạn Tuyên Đế chợt nhớ Dự vương thuở nhỏ, đại khái ba bốn tuổi đã biết tự bê cái bát to bằng cái mặt của mình, lặng lẽ ăn.
Một khuôn.
Lát sau, bụng Vạn Tuyên Đế cũng dậy chút cảm giác đói.
Ông bảo Chu công công: "Thêm một bộ bát đũa."
Chu công công mừng thầm, cứ ngỡ hôm nay bệ hạ tuyệt thực rồi. Có điều Vạn Tuyên Đế nâng đũa, chỉ gắp hai đũa đồ ăn rồi đặt xuống.
Bình An ăn rất yên tĩnh. Bỗng ánh mắt trong veo của nàng nhìn sang Vạn Tuyên Đế.
Vạn Tuyên Đế nghi hoặc: "Sao, có điều muốn nói à?"
Bình An nuốt xong, khẽ nói: "Bệ hạ ăn ít quá."
Ngọc Tuệ cắn đầu đũa, hoảng hồn nhìn Bình An, làm cháu gái mà nàng ta còn không dám nói với hoàng tổ phụ như vậy! Thế... thế này quá là vượt phận!
Vạn Tuyên Đế cũng hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh, lấn át ngạc nhiên là làn sóng ký ức trào dâng.
Khác với Ngọc Tuệ sinh ra trong cung, tuổi thiếu niên, thanh niên, thậm chí trung niên của Vạn Tuyên Đế đều ở nông thôn, khi ấy Trung Ninh Thái hậu, cũng chính là sinh mẫu của ông thường càm ràm giục ông ăn nhiều chút, vì mùa vụ còn phải xuống đồng.
Bề ngoài ông là vương gia, có mấy mẫu ruộng tốt, mỗi năm lĩnh mười lượng bổng, nhưng phụ thân ham cờ bạc sớm khuất, gia cảnh nợ nần, đến tá điền cũng khó nuôi, thành ra ông phải xuống ruộng.
Cực thì cực, cũng có lúc cãi vã, song đêm Trừ tịch cuối năm, cả nhà vẫn quây bên lò than, uống rượu trò chuyện, thức canh giao thừa.
Nay Trung Ninh Thái hậu khuất bóng đã hơn mười năm, chuyện xưa như kiếp trước.
Hôm nay cũng là đêm trừ tịch. Vạn Tuyên Đế phải mất khá lâu mới ép xuống được vị chua xót trong lòng, ông khẽ gật đầu: "Trẫm nên ăn thêm chút."
Bình An chỉ vào đĩa cà tím om nước gà mềm rục: "Cái này ngon."
Người già răng yếu, hợp món này, ở nhà tổ mẫu nàng cũng mê.
Thấy Vạn Tuyên Đế không nói gì, Chu công công liền gắp một đũa cà, đặt vào bát của bệ hạ.
Vạn Tuyên Đế chậm rãi ăn.
Ngọc Tuệ gẩy từng hạt cháo, trong lòng bỗng căng căng khó tả, hôm nay nàng ta mới biết, thì ra có thể mở miệng bảo hoàng tổ phụ "ăn thêm chút đi".
Nghĩ kỹ lại, tất cả người Đông Cung, chưa từng, chưa một lần nói câu đó.
Cơm xong, Vạn Tuyên Đế nuốt được chừng bằng một nắm tay.
Chu công công mừng rỡ, tuy không bằng mọi khi, nhưng chịu ăn tức là mối u nghẹn đã vơi đi mấy phần.
Giờ với Vạn Tuyên Đế, điều quan trọng nhất là cầm cự, cầm cự đến khi xoay chiều.
Trà sau bữa dọn ba chén, Chu công công cẩn thận không để Cấm vệ ngoài kia để ý.
Ăn no lại ở trong chính điện Hưng Hoa ấm áp sáng sủa, hai người đều thấy díp mắt, nhất là Ngọc Tuệ, cả ngày căng như dây đàn, vừa thả lỏng đã buồn ngủ ập tới.
Còn Vạn Tuyên Đế thì sau bữa, lại ngồi trước án thư gỗ đỏ. Ông xưa nay cần mẫn, sợ sơ suất để tiếng xấu, nên khi tâm trạng khá lên một chút bèn cầm tấu chương phê duyệt.
Ngọc Tuệ ngại không dám ngủ thật. Nàng ta liếc bộ cờ vây trên bàn, húc khuỷu tay Bình An: "Đánh một ván đi."
Bình An: "Ta không biết."
Ngọc Tuệ ngạc nhiên: "Ngươi lại không biết? Ta nghe bảo ngươi biết đánh cờ cơ mà."
Bình An nghĩ một thoáng: "Là cờ tướng."
Ngọc Tuệ: "Cờ tướng? Là cái gì?"
"Khụ."
Trên thượng thủ, tiếng ho của Vạn Tuyên Đế khiến hai đứa im bặt. Rồi lại nghe Vạn Tuyên Đế hỏi: "Dự vương phi biết đánh cờ tướng?"
Vạn Tuyên Đế có một bộ cờ tướng, xưa ở đầu làng, ông thắng một lão ông rồi "tịch thu" luôn bộ cờ của người ta.
Sau lên kinh, ông thề chuyên tâm trị chính, không để mê chơi làm hỏng thân, thứ gì "để chơi" đều không mang, chỉ ôm theo đúng bộ cờ ấy. Nay bộ cờ để trên giá Đa Bảo trong Hưng Hoa điện.
Chu công công bê cờ ra, quân đã nứt, bàn giấy đã úa vàng, mở nhẹ tay lắm mới không rách.
Đối cờ không phải Ngọc Tuệ với Bình An, mà là Vạn Tuyên Đế và Bình An.
Nhìn quân cờ, Vạn Tuyên Đế thoáng ý hoài niệm: "Ngươi đi trước."
Bình An không khách khí, nhảy một nước mã.
Vạn Tuyên Đế đã hơn chục năm không đụng cờ, tay hạ nước cũng lạ, vừa đánh vừa gợi nhớ.
Bình An đánh rất kỹ, mặt nhỏ căng lên như đang giữ nước giữ thành. Vạn Tuyên Đế cũng không kém, thần sắc trầm trọng.
Ngọc Tuệ và Chu công công đứng xem, hiếm lắm bệ hạ mới buông tấu chương mà thả cờ, hai người đều sửng sốt.
Không rành cờ, chỉ thấy quân đôi bên vơi dần, ắt là giằng co.
Bỗng Bình An lắc hai "pháo", khóa chặt "tướng" của Vạn Tuyên Đế.
Bình An: "Thần thắng rồi."
Chu công công chùi mồ hôi; Ngọc Tuệ thì lầm bầm, Dự vương phi sao mà thật thà thế, dám thắng cả hoàng đế.
Song Vạn Tuyên Đế không nộ. Ông sững một thoáng rồi hỏi: "Nước cuối gọi là gì?"
Bình An: "Pháo sát."
Vạn Tuyên Đế: "...... Là Dự vương dạy ngươi ư?"
Bình An gật đầu.
Trong khoảnh khắc, khóe mắt lão hoàng đế lấp lánh nước, một thứ cảm xúc không nén nổi: có ngạc nhiên, có vui, rồi hóa sầu.
Ông khép mắt, giọng nặng nề: "Đứa nhỏ ấy có nói gì với ngươi không?"
Bình An ngẫm kỹ: "Không ạ."
Không nghe được câu mình mong, Vạn Tuyên Đế thoáng thất vọng. Nhưng đúng là tính Dự vương, mà Dự vương phi là đứa trẻ thật ruột, không bịa chuyện lấy lòng ông.
Bình tâm lại, đôi mắt đục ngầu của lão hoàng đế nhìn về bức bình phong giữa điện.
Ông luôn không cho dẹp đi, muốn ai ra vào Hưng Hoa điện cũng thấy ông từng thương yêu Dự vương.
Ông muốn chứng tỏ rằng Tiên đế chọn ông từ đám tông thất kế ngôi là không hề lầm.
Về sau, Thái tử lén hạ độc vào đồ ăn thức uống của Dự vương. Ông tuy giận nhưng vẫn bao che cho Thái tử, từ đó mang một nỗi áy náy mơ hồ với Dự vương.
Rồi ông cũng không còn phân rõ, cái "tốt" dành cho Dự vương là để thiên hạ biết mình không phụ Tiên đế, hay là để bù cho tội của Thái tử.
Chỉ nhớ, ông dốc lòng dạy đứa em trai ấy, nhìn nó lớn, thấy một thứ "thành tựu của người làm cha".
Cái cảm giác ấy ông chưa từng có ở Thái tử.
Nhưng mười hai năm trước, khi Thái tử lại lần nữa hạ độc, lúc ấy Dự vương đã hiểu chuyện, mà ông vẫn bao che cho Thái tử.
"Sợi dây" phụ tử vốn chẳng phải máu mủ đã đứt tại đó.
Thế gian nói "luận tích không luận tâm", ông tự an ủi, chí ít ông không phụ Tiên đế, ông đã nuôi dạy nên một Dự vương.
Mãi giây phút này, ông mới nhận ra đáy lòng mình vẫn coi đứa trẻ ấy là con.
Tiếc một bước sai, sau là muôn bước sai.
Vạn Tuyên Đế chạm lên quân "tướng", thở dài: "Trẫm tuy là nhân quân", lại bại ở chữ "nhân".
Không thể cố chấp cái nhân vô ích nữa.
Bỗng giọng ông mang sức nặng đế vương: "Chu Hiếu Toàn, sẵn bút mực và ngọc tỷ."
Chu công công: "Tuân chỉ."
Chiếu vốn nên do Hàn lâm khởi bút, giờ đã bất khả thi, Vạn Tuyên Đế đích thân viết. Nét bút dọc thẳng tắp, Chu công công đứng cạnh nhìn rõ mồn một: "Trẫm thừa vận Tiên đế, trị Đại Thịnh hơn hai mươi năm. Nay hoàng đệ - Tiên đế chi tử - Dự vương Bùi Thuyên, hùng tài đại lược, bồng bột cơ mưu, phẩm hạnh cao quý, ắt có thể kế thừa đại thống. Sắc lập kế trẫm đăng cơ, tức Hoàng đế vị."
Chu công công Chu kinh hãi, bệ hạ hạ chiếu bỏ qua Thái tử, sắc lập Dự vương kế vị, ấy mới là chính thống.
Đến đây, Thái tử hết đường lật.
...
Ngoài cổng thành Thịnh Kinh.
Trăng thưa, giá sương phủ đất, hơi thở hóa sương.
Lính thủ thành rét run xoa tay. Bỗng trên quan đạo xa xa, một đội kỵ binh nhẹ như quỷ ảnh xé màn đêm, thoắt đã sát cổng.
Cổng đóng từ giờ Dậu. Lính gác thuộc phe nhà họ Hà, thoáng trông đã biết bất ổn, sao Dự vương lại về sớm mấy ngày?
Hắn vội giơ tay định gõ chuông báo, vừa nhấc cánh tay, trong đêm, một mũi tên rít qua gió rét "vút", ghim thẳng vào tim.
"Bịch" hắn đổ gục.
Theo hướng tên bay, đêm đen lóe lên vóc người thu cung về, cúi mình trên yên, giật cương cho ngựa phóng như bay.
Trên thân là giáp mềm sắc huyền, mày mực nhập tóc, mắt như điểm sơn đen, đáy ngập u trầm, đôi môi mỏng khẽ mím, lộ ra một vệt sát khí khiến người khác rùng mình.
-
Lời tác giả:
Bình An: Ăn no, uống ấm, còn đánh xong ván cờ, vật chất tinh thần đều full [mắt lấp lánh]
Mọi người khác: Đây là biến cố cung đình mà cô nương ơi!
—
【Chú thích】Chiếu thư tham khảo tư liệu mở.