Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ

Chương 55

 
Trên đài vọng gác thành lâu, lính nhà họ Hà vừa phát tín hiệu xong đã mất mạng. Cùng lúc đó, Lý Kính – người vẫn luôn nằm vùng trong thành – lập tức dẫn theo thị vệ, trong ngoài phối hợp, chỉ trong chớp mắt đã đoạt được vọng gác.

Quân giữ thành chính là ba vệ quân trọng yếu bảo vệ kinh thành. Họ vừa rút kiếm định kháng cự, thì từ dưới chân thành vang lên một tiếng hô như sấm dội, xuyên qua cổng thành trong ngoài:

"Các huynh đệ! Chúng ta là lính Vệ Yên Sơn, từng cùng nhau chia một hũ gạo, uống một bát nước!"

Ngay tức khắc, có người trên thành nhận ra: "Là Trương Thiêm sự!"

"Giờ là Trương tướng quân rồi!"

Trương Đại Tráng cưỡi ngựa, chạy từ trái sang phải, vừa chạy vừa hét lớn: "Chúng tôi không muốn giết người! Đao kiếm của chúng tôi chỉ dùng để chống giặc Ngõa Lạt, chứ không nhắm vào người Đại Thịnh!"

"Hiện tại Thái tử ép vua thoái vị, không danh chính ngôn thuận. Các người đi theo hắn đánh giặc, chết cũng chẳng ai vinh danh!"

Lời tuy thô nhưng lý không sai. Ngoài lính nhà họ Hà canh giữ cổng, đa số quân giữ thành đều là dân thường nhập ngũ, chất phác trung hậu. Giết giặc dị tộc là bảo vệ quốc gia, nhưng giờ mà bảo họ giết đồng bào mình, những người từng là đồng đội, thì thật khó mà ra tay!

Hơn nữa, nếu Thái tử là người như Dự Vương, dũng mãnh quả cảm, xả thân vì nước, thì bọn họ chết vì hắn cũng cam tâm. Nhưng như Trương Đại Tráng đã nói, Thái tử trong mắt họ, còn chẳng bằng Hạ Thượng thư.

Vài câu nói đã khiến một số binh lính dao động.

Người đang trấn giữ cổng là Hà Nhị Lang. Thấy đài vọng gác đã có xung đột với Lý Kính và những người khác, lại thấy quân tâm có dấu hiệu dao động, hắn liền gào lên, khí thế bừng bừng: "Các huynh đệ! Đừng nghe Trương Đại Tráng bịa chuyện!"

"Chúng ta đã được giao nhiệm vụ giữ cổng, chỉ cần không cho Dự Vương vào thành, sau này phong hầu bái tướng là chuyện trong tầm tay!"

Nhưng giọng hắn không vang xa được như Trương Đại Tráng. Trương lại tiếp tục hét: "Chỉ cần mở cổng thành, chúng ta đều là con dân Đại Thịnh! Ai cũng biết Dự Vương và binh sĩ cùng ăn cùng ngủ ngoài biên giới, thương binh như con, tuyệt đối không làm hại tính mạng các ngươi!"

Hà Nhị Lang gào lên chống cự: "Giờ mà để họ vào, chúng ta ai cũng chết!"

Trương Đại Tráng vẫn tiếp tục: "Tuyệt đối không làm hại các ngươi!"

Hai lính trẻ không chịu nổi áp lực, lén mở cổng thành. Chỉ trong chớp mắt, nhiều nơi quanh cổng thành đã đồng loạt phản loạn.

Hà Nhị Lang hoảng hốt. Hắn vốn dĩ đã lường trước nguy cơ mất cổng, nhưng lại đánh giá thấp ảnh hưởng sâu đậm của Dự Vương trong lòng quân lính.

Năm năm trước, trận chiến với Ngõa Lạt đã cướp đi bao nhiêu cha anh của những binh sĩ nơi đây.

Hắn còn chưa kịp sai người về báo cho hoàng cung, thì một kiếm của Lý Kính đã đâm thẳng vào tim hắn.

Ngã xuống đất, Hà Nhị Lang bỗng nhớ lại có lần hắn cùng cha và huynh đến nhà họ Tiết, bị Trương Đại Tráng quát một tiếng đã sợ đến ngã lăn. Khi ấy, thua rồi vẫn có cơ hội làm lại...

Giờ thì hắn không còn cơ hội nữa.

Hà Nhị Lang vừa chết, sĩ khí quân giữ thành lập tức sụp đổ. Tất cả vứt vũ khí, buông tay chịu trói.

Trương Đại Tráng ở lại bố trí binh lực, kiểm soát khu vực quanh cổng, đề phòng xảy ra loạn trong lúc giao thời.

Hắn bước lên thành lâu, nhìn vào đôi mắt trợn trừng chết không nhắm của Hà Nhị Lang, chậm rãi giúp hắn khép mi lại.

Trong gió rét thổi vù vù, hắn nhìn về phía trong thành.

Trời tối không trăng, gió lạnh buốt. Dự Vương và Lý Kính đã cưỡi ngựa tiến vào hành lang hẹp dẫn vào trong thành, chỉ một cái chớp mắt đã mất hút.

Dự Vương không đi cùng đại quân mà sớm một bước lên đường, nên tốc độ nhanh hơn hẳn. Hôm nay giờ Dậu vừa nhận được tin, y lập tức mang theo tốc độ hành quân thần tốc, đánh một đòn bất ngờ.

Nghĩ đến Bình An giờ chẳng biết thế nào, Trương Đại Tráng khẽ phun ra một câu: "Tên Thái tử chó chết."

Mong rằng Bùi Thuyên có thể nhanh chóng tìm được Bình An, và mong mọi chuyện bình an.

...

Tin Dự Vương vào thành đến trễ một bước, nhưng rất nhanh đã truyền đến chỗ Thái tử và Hà Đại Lang.

Thái tử giận đến độ đi qua đi lại trong phòng: "Làm sao lại nhanh như vậy? Đám lính canh cổng thành kia ăn cơm xong rồi ngủ à?"

Hà Đại Lang biết Nhị Lang đã thất thủ, trong lòng vốn đã vô cùng đau buồn, lại còn bị Thái tử chỉ tay vào mặt mắng.

"Giờ thì hay rồi, Nguyên Thái phi không bắt được, Dự Vương phi cũng không bắt được. Hôm nay đúng ra không nên khởi sự!"

"Tất cả là do ngươi xúi giục! Bổn cung vốn không định hành động hôm nay!"

Loại người như Thái tử, sống bao năm dưới sự bao bọc của phụ mẫu, một khi có sơ suất xảy ra, tuyệt đối không bao giờ nhận là lỗi của mình.

Tất cả trách nhiệm, đều đổ lên đầu người khác.

Hà Đại Lang nén giận không đáp. Nhà họ Hà vốn là chó cùng rứt giậu, liều mạng tìm một cơ hội cuối cùng. Dù hắn có hành động hay không, thì với tổn thất mà phụ thân hắn đã gây ra nơi biên ải, nhà họ Hà bị xét nhà là điều khó tránh khỏi.

Thế nên hắn chỉ đang đánh cược một lần cuối cùng.

Chứ Thái tử thì sao? Làm Thái tử hai mươi năm trời, mà đến một lời hứa từ Vạn Tuyên Đế cũng không có được. Nực cười đến thế là cùng.

Hà Đại Lang nhắc nhở: "Hiện giờ chỉ còn thiếu chiếu thư thoái vị của bệ hạ. Nếu giành được nó, Thái tử điện hạ chính là chính thống, còn Dự Vương chỉ là nghịch đảng."

Thái tử gào lên: "Phải đó! Tất cả là lỗi của lão già đó!"

Hắn dẫn theo Hà Đại Lang, vội vã đến điện Hưng Hoa.

Hà Đại Lang đứng chờ bên ngoài, lại nhìn thấy trên hành lang cung điện, có một phụ nhân đang đứng đó.

Nàng ta đứng rất lâu. Dưới ánh đèn, khuôn mặt thon gầy, đường nét xinh xắn ba phần, khoác một chiếc áo choàng lông chuột xám, đã chẳng còn vẻ quý phái như trước.

Chính là thứ dân Bùi Uyển, Ngọc Cầm quận chúa ngày nào.

Nếu chuyện khởi sự của Thái tử thành công, Ngọc Cầm tất nhiên sẽ lấy lại tước vị. Nhưng hiện tại, nàng ta vẫn chỉ là thứ dân. Hà Đại Lang chỉ hơi cúi đầu hành lễ, chứ không hô danh xưng.

Ngọc Cầm lại bật cười: "Vất vả cho đại nhân rồi. Phụ thân ta là một người năng lực thì kém mà tính khí lại lớn, hẳn là rất khó sống chung, phải không?"

Hà Đại Lang im lặng. Hắn thấy từ sau khi Ngọc Cầm ra khỏi ngục chiếu, đầu óc nàng ta không còn tỉnh táo. Ai lại đi phê bình phụ thân mình trước mặt người ngoài như thế?

... Mặc dù, nàng ta nói hoàn toàn đúng.

Ngọc Cầm đột nhiên hỏi: "Ngọc Tuệ đâu? Các người tìm Dự Vương phi lâu như vậy rồi, sao vẫn chưa thấy Ngọc Tuệ?"

Hà Đại Lang đáp: "Có lẽ đang ở Đông Cung cùng Thái tử phi."

Ngọc Cầm cười: "Ý ta là, nàng ấy đã giấu Bình An rồi."

Hà Đại Lang nhíu mày. Ngọc Cầm cười nhạt: "Các người vậy mà cũng dám khởi binh? Thật ra, nếu tung tin muốn giết Thái tử phi, có khi Ngọc Tuệ sẽ hiện thân. Ngọc Tuệ ra mặt, thì Bình An cũng không thể giấu được nữa."

Hà Đại Lang kinh hoàng nhìn nàng ta. Người đàn bà này chắc là điên rồi. Nàng ta dám công khai nói phải giết mẹ ruột mình?

Nói chuyện với kẻ điên chỉ phí lời. Hà Đại Lang lạnh nhạt đáp: "Thần đi gặp các quan lại một lát."

Ngọc Cầm khẽ cười, nàng ta không hề điên. Bản tính nàng ta vốn thế, chỉ là không muốn giả vờ làm người phụ nữ dịu dàng đoan trang nữa thôi.

Hơn nữa, nàng ta cũng chẳng quan tâm phụ thân có được truyền ngôi hay không. Nói thật thì chuyện đó chỉ có Ngọc Tuệ mới để ý. Hiện tại nhìn vào cục diện, Thái tử chắc chắn thất bại.

Nhưng nàng ta có điều mình để tâm.

Lúc này, Chu công công mang theo hộp thức ăn từ điện Hưng Hoa bước ra. Thì ra bên trong điện, Thái tử đang tranh cãi với Vạn Tuyên Đế, còn Vạn Tuyên Đế thì đuổi Chu công công ra ngoài.

Cấm vệ quân chặn ông lại để kiểm tra. Chu công công lập tức đưa hộp thức ăn ra.

Một tràng tiếng lách cách vang lên khi bát đũa va chạm, sau đó binh lính phất tay cho đi.

Chu công công mặt không đổi sắc, đóng hộp thức ăn lại, vừa đi được hai bước, đã nghe Ngọc Cầm uể oải cất tiếng: "Khoan đã."

Chu công công vốn khéo léo hơn Hà Đại Lang, liền nở nụ cười niềm nở: "Quận chúa điện hạ."

Ngọc Cầm chẳng buồn để ý, chỉ cúi đầu mở hộp thức ăn ra. Nàng ta nghi ngờ bên trong có cất chỉ dụ của Vạn Tuyên Đế, vì kiểu hộp ba tầng như thế này...

Ngón tay nàng ta lần theo các khe hở, tìm đến cơ quan trong hộp.

Giữa mùa đông rét mướt, mồ hôi lạnh của Chu công công ứa ra từng giọt trên lưng. Bên trong hộp đó, quả thật có cất chỉ dụ mà Vạn Tuyên Đế mới viết không lâu trước đó.

Ông vẫn cười gượng: "Điện hạ, hộp thức ăn này có gì khả nghi sao?"

"Cạch" một tiếng vang khẽ. Chu công công giật mình tưởng cơ quan đã bị mở, cảm giác như hồn lìa khỏi xác, chỉ nghĩ xong đời.

Nhưng khi nhìn kỹ lại, thì ra là hai cái chén bên trong va vào nhau mà thôi.

Sự chú ý của Ngọc Cầm cũng chuyển hướng sang ba chiếc bát trong hộp.

Nàng ta nhìn vào đám thức ăn trống trơn, chợt nói: "Tổ phụ ăn uống cũng khá khỏe mạnh ha."

Chu công công đã có sẵn lý do thoái thác: "Là bệ hạ nhân từ, thấy nô tài một ngày chưa được uống giọt nước nào, nên ban cho nô tài ăn."

Ngọc Cầm gật gù: "Ừ, tổ phụ quả thật có lòng mềm."

Nàng ta không ngăn cản nữa.

Chu công công đóng hộp, bước đi như thường lệ. Nhưng khi ra khỏi tầm mắt Ngọc Cầm, ông lập tức tăng tốc bước chân.

Không ngờ, mấy người Dự Vương phi dùng bữa, lại gián tiếp bảo vệ được thánh chỉ.

Vì muốn bảo vệ bệ hạ và Dự Vương phi, ông phải nhanh chóng đưa thánh chỉ rời khỏi đây.

Bỗng nhiên, một bàn tay túm ông vào cửa hẹp bên cạnh. Chu công công suýt nữa kêu thất thanh, nhưng vừa nhìn thì ra, là người mặc nhuyễn giáp cấm vệ quân, toàn thân nhuốm máu: Tiết Hạo!

Chu công công suýt khóc: "Tiết nhị gia!"

-

Thái tử bước vào điện Hưng Hoa, Vạn Tuyên Đế liền phất tay cho Chu công công lui ra.

Thái tử táo bạo nói: Phụ hoàng nhanh viết đi, bổn cung không còn kiên nhẫn mà đợi người nữa đâu."

Vạn Tuyên Đế: "Được, trẫm viết."

Thái tử mừng rỡ, trong mắt còn ánh lên chút khó tin: "Thật sao? Phụ hoàng thật sự chịu chủ động thoái vị truyền ngôi cho ta? Nếu sớm làm vậy thì đã nhẹ nhàng biết bao! Ta là con trai của người, người không truyền cho ta, chẳng lẽ truyền cho ai?"

Trong lúc hắn còn đang mạnh miệng buông lời khiêu khích, Vạn Tuyên Đế đã nhấc bút, phẩy mực vung tay, viết xong thánh chỉ, rồi ném thẳng cho hắn.

Thái tử đón lấy, vừa nhìn nội dung, sắc mặt liền đại biến.

Chiếu thư này rõ ràng muốn bỏ qua hắn, trực tiếp truyền ngôi cho Dự Vương Bùi Thuyên!

Mắt hắn trợn đến mức như muốn bật ra khỏi hốc, tay run lên, giận dữ ném chiếu thư xuống đất, điên cuồng giẫm đạp: "Ta mới là con trai của người! Là ta! Tại sao lại nhường cho Bùi Thuyên?!"

Vạn Tuyên Đế hừ lạnh một tiếng: "Dựa vào hai mươi năm ngươi làm Thái tử, dung túng họ Lý tham lam thô bạo, chiếm đoạt ruộng đất tốt, cưỡng đoạt dân nữ, ở kinh thành dựng vườn rượu ao thịt, ăn chơi trác táng. Đến lúc thiên tai cần cứu tế thì lại tham ô bạc phát chẩn. Thân là hoàng tử, ngươi lại ngang nhiên ra vào kỹ viện!"

Những lời này, Vạn Tuyên Đế như xé tan lớp mặt nạ cuối cùng, từng câu từng chữ như đao sắc, chém thẳng vào thể diện Thái tử, khiến kẻ nghe cũng phải rùng mình.

Mà trước kia, vì thấy hắn bất tài vô dụng, Vạn Tuyên Đế từng mềm lòng bao lần, nghĩ đến chuyện hắn được nuôi dạy nơi nông thôn hai mươi năm, vốn đã thiệt thòi, liền tha cho hắn không ít sai lầm, chỉ mong một ngày hắn có thể nên người.

Nhưng đến khi Thái tử nắm được quyền thế, chưa từng vì xuất thân quê mùa mà biết thương dân yêu nước, ngược lại càng trở nên tàn bạo hống hách, coi bá tánh như cỏ rác, tự cho mình là chân mệnh thiên tử.

Đến hôm nay, giữa hắn và Vạn Tuyên Đế đã là phụ tử đoạn tuyệt, thù địch không đội trời chung.

Thái tử với ánh mắt như thể muốn xé xác người trước mặt mà ăn tươi nuốt sống, bỗng nhiên gằn giọng: "Những thứ đó đều là thứ ta đáng ra phải được hưởng! Ngươi làm thế này... nhất định là vì Dự Vương là con hoang của ngươi!"

Vạn Tuyên Đế: "Ngươi nói cái gì?"

Thái tử cứ như vừa phát hiện ra chân tướng động trời: "Ngươi và Nguyên Thái phi thông dâm, sinh ra Dự Vương!"

Vạn Tuyên Đế sững sờ, một luồng khí huyết xộc thẳng lên cổ họng: "Thứ súc sinh! Súc sinh vô liêm sỉ!"

Thái tử tiếp lời, càng nói càng trơ trẽn: "Khó trách mụ già yêu tinh ấy, rõ ràng là phi tần từ thời Tiên đế, mà quyền lực vẫn còn lớn như vậy, ngay cả Ngọc Cầm cũng dám phạt!"

"Là do hai người các ngươi đêm nào cũng hú hí, khiến đầu óc ngươi lú lẫn, một đống tuổi rồi mà không biết giữ gìn thân thể, tinh khí tổn hao đến mức sống ngày nào hay ngày nấy!"

Những lời nhục mạ tồi tệ như vậy từng chữ từng chữ đập thẳng vào tai Vạn Tuyên Đế. Ông ôm ngực, đột nhiên lại phun ra một ngụm máu đỏ tươi, dính đầy trên án kỷ trước mặt.

Thái tử giật mình, nhưng rồi lại nhớ ra vừa rồi ông cũng đã nôn một lần, liền thốt lên: "Đừng tưởng ngươi phun máu thì ta sẽ sợ!"

Thế nhưng lần này, Vạn Tuyên Đế ôm chặt bàn, miệng liên tục trào máu, long bào thấm đẫm sắc đỏ.

Chu công cônv quay lại, vừa vặn thấy cảnh này: "Hoàng thượng!"

Thái tử hấp tấp phủi sạch: "Không liên quan đến ta! Ông ta tự phun máu đấy!"

Chu công công: "Mau mời thái y!"

Thái tử lúc đầu còn hơi hoảng, nhưng nghe vậy liền lấy lại bình tĩnh, đáy mắt hiện lên tia tàn độc: "Không! Không được gọi thái y!"

Cứ thế đi.

Nếu Vạn Tuyên Đế đã không chịu viết chiếu thoái vị, thì cứ để ông chết đi cho xong.

Hắn vội vàng nhặt lấy chiếu thư dưới đất. Giờ phút này, hắn chỉ còn cách chạy tới Phụng Nghi cung tìm mẫu hậu, Trương Hoàng hậu và Vạn Tuyên Đế là vợ chồng thanh mai trúc mã, bên nhau hơn bốn mươi năm.

Bà chắc chắn sẽ viết giả một bản chiếu thư. Chỉ cần có bản mẫu, bà nhất định sẽ bắt chước được nét chữ của ông.

Thế nhưng, khi Thái tử hớt hải chạy đến Phụng Nghi cung, cửa cung đã bị đóng chặt.

Thái tử nổi đóa: "Sao lại đóng cửa? Làm cái gì vậy?!"

Binh lính họ Hà gác ngoài cửa mặt mũi xám xịt: "Cấm vệ quân trong cung đã phản rồi."

Thái tử hét lên: "Phản?! Cái đám ăn cơm chùa đó sao lại phản?! Mẫu hậu ta đâu?! Sao bà không ngăn chúng lại?!"

Binh lính họ Hà: "Chính Hoàng hậu nương nương ra lệnh đóng cổng Phụng Nghi cung..."

Thái tử lùi về sau hai bước, như thể vừa bị ai đó đánh mạnh vào tim.

Từ trước đến nay, mẫu hậu luôn là người dọn dẹp mớ hỗn độn cho hắn.

Mà nay, bà không chỉ mặc kệ hắn, mà còn từ bỏ hắn.

-

Thiên điện Hưng Hoa Điện.

Bình An và Ngọc Tuệ ngồi cạnh nhau, hai cái đầu tựa vào nhau đang gà gật ngủ. Trước đó hai người đã ăn uống no đủ trong chính điện, Chu công công đoán biết Thái tử vẫn sẽ quay lại, nên đã sắp xếp cho các nàng nghỉ tạm tại thiên điện.

Tuy không có sàn sưởi, cũng chẳng có đèn đuốc, nhưng được sưởi bằng lò than, tính ra vẫn còn khá dễ chịu.

Bỗng nhiên, Bình An ngồi bật dậy, làm đầu Ngọc Tuệ lắc lư mạnh, suýt chút nữa ngã nhào: "Làm gì vậy! Dọa ta muốn đứng tim!"

Bình An lần mò đứng lên, nhẹ nhàng ngửi ngửi không khí, giọng nói chậm rãi vang lên: "Mùi máu."

Ngọc Tuệ ngạc nhiên: "Mùi máu?"

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bình An, hiếm hoi xuất hiện vài phần trầm trọng.

Bước chân nàng nhẹ như mèo, Ngọc Tuệ vội bước theo sau. Vừa tới chính điện, mùi máu tanh nồng nặc ập tới khiến Ngọc Tuệ mới hiểu vì sao lúc nãy Bình An lại đột ngột như vậy.

Bàn trà trước giường đã được dẹp đi, Vạn Tuyên Đế nằm yên bất động trên long sàng, sắc mặt xám ngoét, nơi ngực đẫm một vệt đỏ, khiến người ta khó phân biệt nổi đâu là máu, đâu là màu áo long bào nguyên bản.

Chu công công vừa khóc, vừa lau mặt cho hoàng đế.

Ngọc Tuệ lao tới, nức nở gọi: "Tổ phụ!"

Vạn Tuyên Đế hơi thở mong manh, vào nhiều ra ít. Ông gắng sức mở mắt nhìn về phía Bình An, ánh mắt đứa nhỏ này, thì ra lại trong veo thuần khiết đến vậy.

Trong mắt ông, mọi thứ đều đã hóa đen, chỉ riêng ánh nhìn của nàng vẫn còn ánh sáng.

Ông cố gắng nâng tay về phía nàng: "Nói với... Bùi Thuyên... Trẫm... trẫm..."

Bình An quỳ xuống trước mặt ông, nắm lấy đôi tay gầy guộc của vị lão nhân.

Đôi tay ấy rất giống tay của Trương Đức Phúc, là đôi tay từng cày cấy ngoài đồng, chai sần vì lao lực. Dù có sống giữa nhung lụa hai mươi năm, dấu tích ấy vẫn chẳng thể nào xóa nhòa.

Đối với Vạn Tuyên Đế, điều ông muốn là được nói với Bùi Thuyên, chứ không phải "Dự Vương".

Bùi Thuyên. Chỉ là Bùi Thuyên.

Bình An suy nghĩ một chút, giọng nói nhẹ như gió thoảng: "Bệ hạ, pháo sát vẫn chưa đủ, người còn phải dạy Bùi Thuyên thêm một chiêu nữa."

"Bây giờ, người ấy đã thua con rồi."

Còn bao nhiêu chiêu thức cờ tướng chưa kịp dạy. Còn bao nhiêu lời tận đáy lòng, vẫn chưa kịp nói ra.

Để sau đi, đợi ông gặp được người ấy, rồi nói thẳng trước mặt.

Hơi thở của Vạn Tuyên Đế dần chậm lại, kéo dài một cách kỳ lạ.

Thấy vậy, biết ông vẫn còn vướng bận trong lòng nên chưa thể buông bỏ trần thế, Chu công công vội lau nước mắt, nói: "Phải nhanh mời thái y thôi..."

Nhưng Thái tử đã hạ lệnh không được gọi thái y.

"Thái y? Ta đã mời tới rồi." Một giọng nói vang lên, cánh cửa lớn của Hưng Hoa Điện bật mở. Ngọc Cầm bước vào, phía sau là viện phán của Thái Y Viện.

Khi Thái tử cầm theo chiếu chỉ, hoảng loạn chạy về phía Phụng Nghi Cung, Ngọc Cầm đã đoán được, e rằng Vạn Tuyên Đế đã không ổn.

Và đúng lúc ấy, nàng ta cần một cái cớ để vào Hưng Hoa Điện. Nên nàng ta đi mời thái y. Quả nhiên, cả Ngọc Tuệ lẫn Tiết Bình An đều ở trong này.

Chu công công không khỏi giật mình, thì ra Ngọc Cầm là kẻ mai phục, chờ sẵn trong bóng tối.

Ngọc Tuệ lau nước mắt, đứng bật dậy: "Là ngươi?! Sao ngươi lại ra ngoài được?!"

Ngọc Cầm lướt ngang qua nàng ấy, không nói một lời, mà chỉ lặng lẽ nhìn về phía Bình An.

Bình An vẫn chăm chú nhìn Vạn Tuyên Đế. Trên người nàng mang một vẻ siêu thoát, không vướng bụi trần. Ngày thường nhìn nàng chỉ thấy xinh đẹp, khiến người ta mê mẩn. Nhưng giờ đây, trong đôi mắt ấy lại có thêm một nét bi thương.

Là sự bi thương chỉ có ở những kẻ lòng ở ngoài cõi thế, sau khi đã nếm trải tình cảm sâu sắc.

Đúng lúc này, Ngọc Tuệ nhào tới, định tấn công Ngọc Cầm, nhưng bị nàng ta né tránh.

Ngọc Tuệ nghiến răng: "Có phải ngươi không? Có phải ngươi xúi giục phụ thân làm ra chuyện điên rồ này?!"

Ngọc Cầm chỉ nhạt nhẽo nhìn nàng ấy: "Loại chuyện ngu xuẩn đó, hắn mà cũng cần ta xúi giục sao?"

Nếu thật sự có bàn tay của nàng ta trong việc ép vua thoái vị, thì đã chẳng đến mức bế tắc như hiện tại.

Ngọc Tuệ sững sờ. Ngọc Cầm lúc này, vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Quen thuộc vì nàng ta từ trước đến nay vốn chẳng mấy hứng thú với thế sự.

Xa lạ là bởi nàng ta đã xé bỏ lớp vỏ ngoài dịu dàng ngụy tạo, để lộ gương mặt thật của mình.

Ngọc Tuệ chợt nghĩ, có lẽ từ đầu tới cuối, nàng ấy chưa từng hiểu nổi người tỷ tỷ này.

Nàng ấy lại lao lên đánh Ngọc Cầm, lần này tóm được một nắm tóc. Nhưng sức Ngọc Cầm mạnh hơn hẳn, nàng ta bỗng ấn chặt đầu Ngọc Tuệ, dúi mạnh xuống nền đá.

"A!" Ngọc Tuệ choáng váng, mắt hoa lên, vừa hận vừa ấm ức: "Vì sao? Vì sao ngươi cứ phải hại ta?"

Ngọc Cầm điềm nhiên: "Nếu nhất định muốn một lý do, để ta nghĩ xem... Ừm, vì ngươi giống phụ thân, xấu xí, ngu dốt, không xứng làm muội muội của ta."

Từ rất sớm, nàng ta đã biết mình thông minh hơn rất nhiều người, chỉ cần bày trò nho nhỏ là đủ khiến bọn họ quay cuồng. Riêng Ngọc Tuệ vừa xấu vừa dốt, lại là em ruột, nàng ta buộc phải nhẫn. Cớ sao con người không thể tự chọn huyết thân của chính mình?

Ngọc Tuệ khựng lại, chợt hiểu: "Ngươi muốn Tiết Bình An làm muội muội, nên mới bắt cóc Bình An! Ngươi đúng là vô lý, ngang ngược!"

"Rốt cuộc trước kia ngươi đã làm gì với Tiết Bình An? Vì sao lại dùng máu thỏ dọa nàng?"

Ngọc Cầm mỉm cười, lại ấn đầu Ngọc Tuệ xuống lần nữa. Ngọc Tuệ bật lên một tiếng kêu nghẹn.

Đúng lúc ấy, nàng ta nghe Bình An nói khẽ: "Đừng đánh, nàng đau."

Cuối cùng Bình An cũng bị tiếng động kia kéo sự chú ý.

Ngọc Cầm lập tức buông tay: "Do nàng không ngoan. Ta đâu có đánh người."

Ngọc Tuệ nghiến răng ken két.

Viện phán Thái Y Viện bước đầu bắt mạch cho Vạn Tuyên Đế, thân thể vốn mỏng yếu, lại thêm lửa giận công tâm đến mức này, thực sự nguy kịch, chỉ còn treo một hơi. Ông vội nói với Chu công công: "Ta đi bốc thuốc ngay."

Thái y vừa rời, Ngọc Cầm cũng nắm chặt tay Bình An.

Ngọc Tuệ quát: "Ngươi định làm gì?"

Ngọc Cầm gạt nàng ấy ra: "Đã tìm được Dự Vương phi, ngươi nói ta định làm gì?"

Ngọc Tuệ với Chu công công muốn chặn, một gã cấm vệ đã sải bước vào đứng án ngữ. Ngọc Cầm bèn lôi một cuộn dây, trói hai tay Bình An, đầu dây còn lại giữ trong tay mình.

Ba người rời Hưng Hoa Điện. Tâm trạng Ngọc Cầm rất tốt, nàng ta hỏi vị thái y kia: "Dự Vương phi quên sạch chuyện trước chín tuổi, là vì bị k*ch th*ch phải không?"

Thái y chưa bắt mạch nên khó nói, nhưng thấy vẻ nửa điên nửa cuồng của nàng ta, chỉ đành đáp: "Có lẽ là có liên quan."

Ngọc Cầm quay sang Bình An: "Trước chín tuổi, quan hệ chúng ta rất tốt."

Nàng ta đợi Bình An hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?", nhưng Bình An chẳng mấy hứng thú. Vừa đi, nàng vừa khẽ xoay cổ tay, tìm vị trí dây ít cọ xát nhất rồi mới thôi. Dẫu tình thế bất lợi đến vậy, nàng vẫn dửng dưng, tâm thần trước sau như một, tự tại với chính mình.

Ngọc Cầm hiểu rõ, ấy không phải là thứ về sau rèn mà có, hồi nhỏ nàng đã như vậy rồi.

Năm ấy, tiểu Bình An tỉnh dậy từ cơn hôn mê, phát hiện mình ở một nơi xa lạ. Nàng không khóc không quấy, chỉ giọng non nớt nói với chính mình: "Ta muốn về nhà."

Ngọc Cầm dỗ: "Từ nay nơi này chính là nhà của ngươi."

Tiểu Bình An xoa các ngón tay, nói: "Nơi này không phải."

Dòng hồi ức dừng lại, bước chân Ngọc Cầm cũng khựng. Nàng ta ra hiệu cho thái y đi trước. Tìm được Bình An rồi, nàng ta cũng chẳng hề định giao cho Thái tử.

Ngọc Cầm nhìn Bình An, giọng ôn hòa: "Xem ra, khắp thiên hạ chỉ mình ta biết chuyện của ngươi trước chín tuổi. Thật sự không nhớ gì cả sao?"

Bình An lặng lẽ nhìn nàng ta, khẽ lắc đầu.

Ngọc Cầm giơ tay chỉnh lại bông hoa lụa trên tóc nàng, tiện thể đưa bàn tay mình cho Bình An xem: "Nhìn đi, Dự Vương đã chặt mất của ta hai ngón tay, vậy mà chuyện giữa hai ta, ta vẫn chưa nói ra với ai."

Bình An hơi khựng lại.

Thấy nét mặt ấy thoáng qua trên gương mặt Bình An, Ngọc Cầm vô cùng hài lòng. Tốt lắm, mặt tàn nhẫn âm độc mà Bùi Thuyên giấu kỹ, nàng ta nhất định phải để Bình An biết cho bằng được.

Ai ngờ Bình An mím môi, nghiêm túc bảo: "Cứ nói đi."

Nếu nói ra mà giữ được mấy ngón tay, đương nhiên nên nói.

Hóa ra nàng chẳng bị Bùi Thuyên dọa nạt gì hết. Ngọc Cầm bật cười lạnh: "Ta đâu có ngốc. Nói rồi mất mạng thì sao."

Nói rồi, nàng ta lấy một chiếc mũ có rèm che trùm lên đầu Bình An. Trong tay có lệnh bài Đông Cung, mà trong cung đang hỗn loạn, muốn ra ngoài thậm chí còn dễ hơn ngày thường.

Chẳng mấy chốc, hai người đã ra đến Đông Hoa môn.
Tây Hoa môn là cổng nhỏ dành cho quan lại và người nhà vào cung, Đông Hoa môn thì để đưa vật tư ra vào. Ở đó có sẵn một cỗ xe lừa không mui, gió lạnh thốc vào, con lừa đen phì phò thở khói.

Xe là do Ngọc Cầm sai người chuẩn bị, nhưng vừa thấy cái thùng xe tàn tạ, ngay cả xa phu cũng chẳng có, sắc mặt nàng ta liền sa sầm.

Nàng ta đẩy Bình An lên xe, tự mình cầm cương. May mà đánh lừa cũng chẳng khác đánh xe ngựa là bao. Nàng ta khẽ giật dây, con lừa lóc cóc từng bước.

Gió lạnh quất rát. Bình An co vai khẽ hỏi: "Chúng ta đi đâu?"

Ngọc Cầm: "Đến 'nhà' ta từng dựng cho ngươi."

Giống như bày biện một mái ấm cho búp bê sứ tinh xảo, ngày trước nàng ta cũng từng dựng một "ngôi nhà" cho tiểu Bình An xinh như búp bê ấy.

Không rõ đi bao lâu, giữa một sườn đồi hoang, hai người xuống xe.

Ngọc Cầm kéo Bình An, men bóng tối bò lên lưng chừng dốc. Ở đó có một sân con, mưa gió năm này qua năm khác đã dập nát tất cả, "ngôi nhà" khi xưa giờ chỉ còn đổ nát hoang tàn.

Giẫm lên lớp cỏ khô, Ngọc Cầm làu bàu: "Thấy chưa, ngươi không chịu đến ở, thành ra cũ nát thế này."

Đôi mắt đen láy, tròn và mượt như hạt ngọc của Bình An chỉ lặng lẽ nhìn.

Ngọc Cầm: "Nhớ ra chưa?"

Bình An: "Chưa."

Ngọc Cầm che miệng cười: "Ta còn mua thỏ cho ngươi chơi nữa. Vậy mà chơi được một lát, ngươi lại đòi về nhà."

Bình An chợt mơ hồ nhớ đến chuyện một năm trước có con thỏ chết, khẽ nói: "Con thỏ đó..."

Ngọc Cầm: "Dù sao ngươi cũng không thích, ta giết rồi."

Bình An: "Ừm."

Nàng rũ mi, gió lạnh quệt qua, hơi thở hóa thành một làn sương trắng mỏng.

Ngọc Cầm có phần phấn khích: "Hồi đó ngươi khóc, nói con thỏ rất đau. Ừ, cũng giống như vừa nãy ngươi nói thay Ngọc Tuệ. Chắc là ngươi rất sợ, đúng không?"

Bình An thử đặt mình vào khung cảnh ấy, khẽ đáp: "Có sợ."

Rồi dừng một nhịp, nàng nói rất nhẹ: "Nhưng không quan trọng."

Nàng thật sự không tò mò giữa mình và Ngọc Cầm đã xảy ra gì, vì không đáng để bận tâm.

Đôi mắt Ngọc Cầm khẽ trợn, nụ cười tao nhã thường trực nơi khóe môi bỗng đông cứng. Ý gì đây? Thứ hồi ức mà nàng ta thuộc như lòng bàn tay, đối với Bình An lại không quan trọng? Trong ký ức của nàng, Ngọc Cầm chẳng là gì?

Sắc mặt nàng ta chợt lạnh buốt. Đúng lúc ấy, từ xa vẳng lên tiếng vó ngựa dồn dập.

Không kịp nữa rồi. Ngọc Cầm lập tức nắm tay Bình An, lôi xuống sườn đồi, đẩy nàng lên xe lừa. Bình An ngẩng đầu, qua những tán cây chằng chịt, nàng lờ mờ thấy một bóng hình quen thuộc.

Nàng tự hỏi, là chàng sao?

Ngọc Cầm sốt ruột quát con lừa: "Mau lên! Chậc, cái xe rách nát này, tên thái giám ấy dám gạt ta!"

Con lừa lừ đừ cúi đầu đi, nhưng so với chiếc bóng đen đang áp sát từ xa, bị đuổi kịp chỉ là chuyện sớm muộn.

Gió rét hất tung mảng mây dày trước mặt trăng, ánh bạc đổ xuống. Nhanh hơn cả vó ngựa là một tia nhọn xé gió, "véo!", ghim thẳng vào cánh tay Ngọc Cầm. Lực giật hất nàng ta ngã chúi về phía đầu xe.

Bàn tay nàng ta bật khỏi sợi dây đang trói Bình An.

Bình An xoay cổ tay, luồn một cái, hai tay thoát khỏi dây buộc.

Nàng nửa quỳ nửa đứng, ngoái nhìn về phía sau, bóng người càng lúc càng gần.

Ánh trăng khắc lên một khuôn mặt lạnh lẫm tuấn dật, đôi mắt sắc như ưng. Một người một ngựa, khí thế rạch trời, như mũi tên không ai đương nổi.

Là chàng, là Vương gia, cũng là Bùi Thuyên.

Nước trong mắt nàng khẽ lay, hai tay chụm trước môi, gọi một tiếng trong veo mà ngọt lịm: "Bùi Thuyên!"
 

Bình Luận (0)
Comment