Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ

Chương 56

 
Nói đến Chu công công mang thánh chỉ, khi gặp được Tiết Hạo.

Thái tử bức cung, nhà họ Hà khống chế Cấm vệ quân, việc đầu tiên chính là giết Tiết Hạo.

Tiết Hạo thân là phó thống lĩnh, bên mình cũng còn vài huynh đệ, liều mạng chém giết xông ra.
Biết cả hoàng cung đã bị Cấm vệ quân khống chế, hắn chỉ có thể vừa lặng lẽ áp sát Hưng Hoa điện, vừa chờ cơ hội mà động thủ. May mắn thay, quyết định này là đúng, hắn gặp được Chu công công.

Chu công công lấy thánh chỉ từ trong hộp cơm ra, lời lẽ ngắn gọn rõ ràng: "Bệ hạ nay nguy ngập, đặc hạ thánh chỉ: không truyền vị cho thái tử, lệnh Dự vương kế vị. Dự vương phi hiện ở Hưng Hoa điện, bệ hạ cùng vương phi, tất cả đều trông cậy vào Nhị gia rồi!"

Tiết Hạo một tay ôm lấy vết thương ở bụng, cắn chặt răng nhịn đau, nói: "Được, ta hiểu rồi."
Vốn hắn ép mình không dám nghĩ đến an nguy của Bình An, sợ vừa nghĩ tới đã nản lòng, giờ nghe Chu công công nói Bình An vô sự, trong lúc thở phào nhẹ nhõm, cũng biết bản thân phải cố chống đỡ bằng được.

Hắn phải hộ tống thánh chỉ, đến cửa Tây Hoa. Nơi đó, bá quan văn võ đang chờ tin tức của Vạn Tuyên đế.

...

Cửa Tây Hoa đóng chặt.

Dãy cung điện gần đó tạm làm ngục, bá quan bị phân ra giam giữ. Hà Đại lang riêng gọi mấy vị các lão ra, nhưng các lão xương cốt cứng rắn, không chịu khuất phục, chỉ một mực nói phải gặp hoàng đế, hoặc thánh chỉ.

Một vị các lão tính tình cương trực, bái lạy trời cao, nói: "Bệ hạ nhân hậu trọng nghĩa, thái tử điện hạ làm việc đại nghịch bất đạo này, tuyệt đối không thể theo ý hắn được!"

Hiển nhiên, giả như thái tử thực sự có được thánh chỉ truyền ngôi, họ cũng quyết đoán rằng đó là thứ bị bức ép hoặc ngụy tạo, thà chết cũng không nhận. Đến lúc đó, thật sự sẽ là máu nhuộm hoàng cung Đại Thịnh.

Nhưng thái tử không lấy được thánh chỉ, đến bước máu nhuộm hoàng cung, hắn cũng chẳng với tới.

Trong lòng Hà Đại lang nặng trĩu u ám.

Mới cùng các lão nghị bàn được một chốc, đã liên tiếp có tin dữ truyền đến. Tin xấu nhất, chẳng gì bằng: "Hà thống lĩnh, Dự vương điện hạ đã đến cửa cung!"

Hà Đại lang vốn tưởng chí ít còn hai ngày để từ từ ép phục bá quan, buộc Vạn Tuyên đế hạ chỉ, nhưng Dự vương lại trở về quá nhanh!

Hắn đập mạnh đầu mình, quát lớn: "Thái tử điện hạ đâu! Mau để bọn họ đối mặt, chúng ta bố trí cung thủ trên tường thành, giết Dự vương!"

Nhưng ngay sau đó, lại thêm một tin xấu: "Hà thống lĩnh, thái tử điện hạ chạy về phía Định Bắc môn rồi!"

Hà Đại lang sững sờ: "Hắn lại bỏ chạy rồi!"
Rất nhanh, ngoài cổng cung đóng chặt, vang lên tiếng hô của Nguyên Tịch: "Lũ tặc Hà Chiếu, còn không mở cổng!"

Việc dồn việc, Hà Đại lang nhất thời chẳng quản được thái tử, hắn vung tay ra hiệu cung thủ vào vị trí. Ngay khoảnh khắc ấy, lại nghe thấy tiếng khóc của Hà Tứ lang: "Đại ca!"

Hà Đại lang ngẩn người.

Hà Tứ lang khóc nấc: "Đại ca, mở cổng đi! Tiểu muội... nó tự vẫn rồi! Mẫu thân thì treo cổ rồi!"

Trước khi khởi sự, nhà họ Hà tất nhiên đem người nhà giấu đi. Nhưng Nguyên Tịch đã để mắt đến kinh thành mấy tháng, đại khái cũng biết giấu ở đâu. Ổn định nhà họ Tiết xong, hắn liền đi tìm người nhà họ Hà.

Khi thấy Nguyên Tịch và Lý Kính, Hà Bảo Nguyệt vốn thấp thỏm suốt tháng, rốt cuộc cũng xác nhận, huynh trưởng đã khởi loạn.

Ban đầu, phụ thân mất thành ở biên cương, nàng ta dù có bị lưu đày cũng vẫn cắn răng mà sống. Nhưng một khi nhà họ Hà tạo phản thất bại, nàng ta chỉ có thể rơi xuống làm hạ tiện.

Và tất cả điều này, nàng ta chẳng có quyền chọn.
Nàng ta rút ra một lưỡi dao ngắn sáng loáng, ngã xuống trong vũng máu đỏ tươi.

Ngay lúc biết tin mẫu thân và muội muội đều tự
tận, Hà Đại lang tâm thần chấn động, đầu óc hoảng loạn. Cung thủ cũng liên tục nhìn về phía hắn, nhưng hắn không hề ra lệnh bắn tên.

Mà có hạ lệnh thì có ích gì? Dưới tường thành, phe Dự vương đều che chắn bằng thuẫn, chỉ có Hà Tứ lang, Hà Ngũ lang bị trói bày ra ngoài.
Nếu bắn cũng chỉ giết chính người nhà họ Hà.

Cũng ngay lúc ấy, tiếng hô của Tiết Hạo xuyên thấu hành lang: "Có thánh chỉ của bệ hạ, Dự vương mới là chính thống!"
"
Có thánh chỉ của bệ hạ, Dự vương mới là chính thống!!!"

Trong khoảnh khắc ấy, đám văn quan đã lo lắng suốt mấy canh giờ bỗng náo động, đồng loạt mở cửa sổ, đẩy cửa ra. Tiết Hãn và Tiết Chú càng mừng rỡ, Tiết Chú nắm chặt tay: "Cũng may nhị đệ bình an vô sự!"

Sự náo động bất ngờ của văn quan khiến đám cấm vệ trông coi căng thẳng, xô đẩy bọn họ: "Vào trong, không được ra!"

Chưa kịp đàn áp, vị các lão ngoài sáu mươi tuổi đã đầu tiên leo qua cửa sổ, xắn tay áo liều mạng cùng thị vệ giằng co: "Bọn ta muốn xem thánh chỉ của bệ hạ!"

Có người khởi đầu, văn nhân nhanh chóng bạo
động. Nay thánh chỉ đã có, họ không cần chờ đợi thêm nữa!

Đại Thịnh vốn là thiên hạ dựng nên từ lưng ngựa, văn nhân tuy "văn", nhưng cũng không bỏ qua lục nghệ của quân tử, trong đó có xạ, có ngự.

Huống hồ chỉ chớp mắt, trăm quan ào ra, cấm vệ bị thương vài tên cũng chẳng làm họ thoái lui, trái lại còn bị đoạt đao đánh trả, trong lòng dần dấy lên sợ hãi.

Rất nhanh, Tiết Hạo đã đem thánh chỉ trao vào tay các lão ở Văn Uyên Các. Vài vị lão thần cùng ghé xem, gật đầu: "Không sai, chính là bút tích của thánh thượng!"

"Dự vương điện hạ, kế thừa ngôi báu!"

Tin này vừa ra, thế lực Đông cung cùng nhà họ Hà chống đỡ cuối cùng, cũng sụp đổ tan tành, không còn đường xoay chuyển.

Chẳng bao lâu, cửa Tây Hoa mở rộng, Hà Đại lang chịu trói, cấm vệ quân vứt mũ bỏ giáp, văn quan chia hàng đứng hai bên, nghênh đón Dự vương.

Trong đêm tối, dưới ánh đuốc rực lửa, soi rõ dáng dấp cao lớn tuấn dật của Bùi Thuyên. Trên người chàng còn vương chút sương đêm đường dài.

Chúng quan không kiềm được nhìn kỹ. Chín tháng không gặp, Dự vương điện hạ đã khác rồi.
Trước kia chàng cũng không lộ hỉ nộ, ấy là vì hành sự kín đáo, tâm cơ thâm mật. Giờ đây, trong mắt thu liễm sát khí lạnh băng, chỉ một ánh nhìn đã đủ khiến người ta vừa sợ vừa kính.

Trong lòng mọi người muôn vẻ, nhưng đều phải thừa nhận: đây chính là tướng mạo hoàng đế có thể mở ra thịnh thế.

Bùi Thuyên nhận lấy thánh chỉ Tiết Hạo đưa, thoáng liếc qua, sai Lý Kính: "Để quân y xem thương thế của Tiết thống lĩnh."

Lý Kính: "Vâng."

Tiết Hạo có thể trụ đến giờ, toàn nhờ cắn răng nhẫn chịu. Nhân lúc còn chút hơi thở, hắn vội nói: "Vương gia, nhị muội... vương phi ở Hưng Hoa điện."

Nói dứt, hắn liền ngất đi.

Bùi Thuyên không chút chần chừ, thẳng một đường hướng Hưng Hoa điện.

Cấm vệ giữ Hưng Hoa điện biết nhà họ Hà đã diệt, thái tử bỏ chạy, chủ tử đều đã vứt bỏ, cũng nối nhau đầu hàng. Bùi Thuyên cực kỳ thuận lợi mà bước vào điện.

Trong điện, đèn lửa cháy đến cạn, ánh sáng leo lét. Vạn Tuyên đế nằm trên giường, sắc mặt xám tro.

Bùi Thuyên lặng lẽ nhìn ông.

Thái y thở dài: "Bệ hạ nay thần trí mơ hồ, thần đã dùng nhân sâm trăm năm để treo lấy một hơi. Trước hết, xin cho bệ hạ được dưỡng khí."

Bùi Thuyên ngẩng mắt, quét nhìn mọi người trong điện, hỏi: "Dự vương phi đâu?"

Ngọc Tuệ tim giật thót, nàng ấy vốn chẳng dám đối diện ánh mắt chàng, là Chu công công đáp:
"Điện hạ, Dự vương phi bị Quận chúa Ngọc Cầm đưa đi rồi."

Trong mắt Bùi Thuyên lập tức dấy lên một tầng âm u, chàng dặn Chu công công và thái y: "Chăm sóc bệ hạ."

Lại để Nguyên Tịch ở lại cung thanh trừ dư đảng, Lý Kính theo sát bên, hỏi: "Điện hạ, có cần lục tìm người từng thấy vương phi trong cung không?"
Giọng Bùi Thuyên trầm lạnh: "Không cần, đến cửa Đông Hoa."

Ngọc Cầm tuyệt đối sẽ không ở trong cung, nhưng nàng ta đã mất thân phận quận chúa, bị nhốt trong ngục dụ, sớm chẳng còn quyền lực. Nàng ta muốn nhân loạn rời cung, tất nhiên phải ra Đông Hoa môn, nơi ấy ắt có kẻ chịu ăn tiền làm việc cho nàng ta.

Một đoàn người gấp gáp tới ngoài Đông Hoa môn. Quả nhiên, một tiểu thái giám nói: "Có thấy hai thiếu nữ ngồi xe lừa đi rồi."

Đuốc soi xuống đất, có vết bánh xe còn mới, kéo dài về xa. Nhìn hướng ấy, Bùi Thuyên lập tức đoán được, nàng ta muốn mang Bình An "cố địa trùng du".

Sau khi giam Ngọc Cầm vào ngục, Bùi Thuyên từng biết, nàng ta có một tiểu trạch ngoài cung, chính là nơi từng để tiểu Bình An ở lại.

Nếu nói lúc trước, nàng ta dùng máu máu dọa Bình An là để thử xem nàng có nhớ chuyện xưa hay không, thì chi bằng nói, nàng ta muốn Bình An phải nhớ lại quá khứ.

Niềm vui của kẻ này chính là khiến người khác hóa điên.

Bùi Thuyên th*c m*nh ngựa, tốc độ càng lúc càng nhanh. Rất nhanh, chàng rẽ ngựa sang con đường không in vết bánh xe.

Đó chính là lối tắt đến tiểu trạch kia.

Dần dần, ngựa chàng đã kéo giãn khoảng cách với các thị vệ. Lý Kính cùng vài người cầm đuốc, dốc sức bám theo, nhưng cũng chỉ có thể lác đác phía sau.

Họ đều cảm nhận được, Dự vương điện hạ lúc này tâm tình nặng đến cực điểm.

Trong số họ, nhiều người là thân binh từng cùng chàng chinh chiến. Dù ở chiến trường khốc liệt nhất, Dự vương điện hạ cũng chưa từng như vậy.
Trong đêm tối, tầm nhìn vốn chẳng rõ ràng, nhưng mấy lần Bùi Thuyên cưỡi ngựa vượt qua đá tảng, rễ cây, vẫn an toàn như thường.

Trong đôi mắt đen kịt ấy, dồn nén cuồn cuộn như giông tố sắp ập xuống, cho đến khi trong mắt chàng hiện ra chiếc xe lừa cũ nát kia.

Bình An ở ngay trên xe.

Nàng mặc váy vải thô trắng, gió lạnh thổi qua, tay áo váy xòe tung, giữa đêm tối mông lung, như một cánh hạc trắng hóa ra từ bông tuyết, nhẹ nhàng múa lượn.

Nàng đang bay, ngày một xa chàng.

Bùi Thuyên nuốt ngược dòng máu dồn lên cổ họng, vừa giục ngựa, vừa rút cung tên, nhắm ngay cổ họng sâu mọt Ngọc Cầm bên cạnh.

Chớp mắt, chàng muốn lập tức giết nàng ta. Nhưng máu văng tung tóe sẽ vấy lên con chim
non tuyết trắng kia.

Nàng sợ máu.

Ngón tay Bùi Thuyên khẽ dịch, mũi tên hạ xuống một tấc, cảm gió, mũi tên lao đi, xuyên thủng cánh tay Ngọc Cầm.

Cũng ngay khoảnh khắc ấy, mây tan trăng sáng, trong ánh nguyệt mờ mịt, chàng thấy nàng nghiêng người đứng lên, nhìn về phía chàng.

Giọng Bình An mang sự mềm mại trong trẻo của thiếu nữ. Khi hơi cao giọng, cái chất ngọt lịm trong thanh âm ấy sẽ theo câu chữ mà chui thẳng vào tim người ta.

Nàng gọi: "Bùi" "Thuyên!"

Tiếng của nàng bay đến rồi.

Ánh mắt Bùi Thuyên khựng lại, sát khí ngưng tụ cả đêm, trong một khoảnh khắc liền được vuốt phẳng.

...

Ngọc Cầm ôm lấy vết thương, đau đến xanh gân thái dương, nàng ta tất nhiên hiểu, vừa rồi mình đi một chuyến tới Quỷ Môn quan.

Vị hoàng thúc kia quả nhiên đoán trúng hành tung của nàng ta, nhanh chóng tìm tới. Hiện giờ không giết nàng ta, chẳng qua là sợ làm kinh động người bên cạnh.

Gắng gượng qua cơn đau, Ngọc Cầm nhìn về Bình An. Bình An đang nhìn Bùi Thuyên. Có lẽ ngay cả Bình An cũng không biết, đáy mắt nàng lúc này có một tầng tình ý mềm mại, đó là nhớ nhung.

Dù khoảng thời gian vừa qua nàng sống đủ đầy, nhưng vẫn nhớ mong Dự vương.

Còn Ngọc Cầm, cho dù mình bị thương, Bình An cũng chẳng thèm liếc lấy một cái.

Giống như nàng từng nói: không quan trọng, không để tâm.

Ngọc Cầm bật cười khẽ một tiếng. Phải, muội muội ruột nàng ta không thích, muội muội do chính tay nàng ta chọn cũng không nhận nàng ta. Một nỗi cô độc chưa từng có, nuốt trọn tâm thần nàng ta.

Còn Tiết Bình An thì khác. Nàng chưa từng cô độc. Dù từng mất đi ký ức, nàng cũng chẳng màng có khôi phục hay không!

Cớ sao chỉ mình nàng ta bận lòng, cớ sao?

Ngọc Cầm nghiến răng, hung hăng nhổ mũi tên ra, trong cơn đau xé, nàng ta nắm mũi tên, đâm mạnh vào bắp đùi con lừa.

Một tiếng lừa kêu, con lừa xanh cắm đầu lao thẳng, xe lừa vốn sơ sài liền bị lắc dữ dội.

Bình An choáng váng, vội níu lấy để không ngã. Ngọc Cầm vốn cũng muốn bám trên xe, nhưng một tay không còn sức, "a" lên một tiếng, treo lơ lửng bên mép xe.

Nàng ta kêu với Bình An: "Bình An muội muội, cứu ta!"

Bình An nhìn quanh, nhặt sợi dây từng trói mình, một đầu buộc vào tay, một đầu quăng cho nàng ta: "Nắm... nắm lấy nó."

Ánh mắt Ngọc Cầm sáng rực, nàng ta biết mà, cho dù đối xử như thế, Bình An vẫn sẽ cứu mình.

Nàng ta đưa tay ra với lấy sợi dây.

Nàng ta sắp bắt được rồi, thứ mà đến giờ nàng ta vẫn thích nhất...

Tiếng lừa xen lẫn tiếng vó ngựa càng lúc càng gần. Ngay sau đó, Bùi Thuyên đạp lên Ngọc Cầm, phóng thẳng lên xe, còn Ngọc Cầm thì bị một cước đá văng xuống!

Bùi Thuyên nắm chặt lấy sợi dây, bất ngờ kéo Bình An ôm gọn vào lòng.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Bình An không chỉ ngửi thấy trên người chàng hương lạnh quen thuộc, mà còn lẩn quẩn mùi tanh nhàn nhạt của máu.

Ngay sau đó, Bùi Thuyên rút con dao găm mang bên mình, chém đứt dây nối giữa xe và con lừa.

Dẫu đã tách khỏi con lừa, chiếc xe vẫn lao tới, xóc nảy dữ dội. Một tay chàng giữ chặt lấy Bình An, chờ thời cơ, ôm nàng nhảy thẳng xuống xe.

Hai người lăn xuống sườn dốc, đè lên cỏ khô, cành gãy.

Sau một hồi trời đất đảo lộn, Bình An mới dần hồi thần. Bùi Thuyên hơi thở còn gấp gáp, ôm lấy thân hình mềm mại trong lòng, cằm khẽ cọ lên trán nàng.

Bình An úp người trên người chàng, khẽ động đầu ngón tay: "Vương gia..."

Giọng Bùi Thuyên khàn đục: "Đừng cử động."

d*c v*ng khống chế của chàng đang bùng trào, lan tỏa không kìm nổi. Cảm giác khi nãy hụt hẫng không nắm được nàng, khiến chàng suýt nữa ra tay giết phăng Ngọc Cầm. Chỉ có giờ phút này, ôm nàng thật chặt trong ngực, chàng mới thấy lòng an ổn đôi chút.

Trong tiếng sột soạt, Bình An lấy ra một chiếc khăn trắng đặt lên trán mình.

Bởi cằm Bùi Thuyên sau một ngày đường đã mọc lún phún râu, cọ đỏ cả vầng trán nàng.

Bình An nhỏ giọng: "Cọ đau."

Bùi Thuyên: "..."

Chàng lật người, cúi xuống đè nàng dưới thân, rút phắt chiếc khăn tay, trong mắt ánh sáng khẽ lay động: "Vừa nãy gọi ta là gì?"

Bình An: "Vương... hắt xì!"

Áo giáp mềm trên người chàng quá lạnh, khiến chóp mũi nàng đỏ bừng, khóe mắt vì thức trắng một đêm cũng ửng hồng. Nhìn chỗ nào cũng đáng yêu yếu ớt.

Bùi Thuyên lúc này mới chậm rãi ngồi dậy, mở khóa áo giáp.

Bình An chống đất ngồi theo, ánh mắt dõi lên mặt chàng, kết luận một câu: "Chàng đen hơn rồi."

Bùi Thuyên: "Ừ. Còn nàng?"

Bình An xắn tay áo, nhìn bàn tay mình: "Vẫn trắng."

Khóe môi Bùi Thuyên khẽ cong, chàng phủi sạch vết đất dính trên tay áo nàng.

Bình An vui vẻ: "Đánh trận, thắng rồi."

Bùi Thuyên: "Thắng rồi."

Bình An: "Thám tử... bắt được chưa?"

Đó là kết cục trong bức thư Bùi Thuyên chưa kịp báo cho nàng, nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Bùi Thuyên gỡ áo giáp, kéo nàng ôm chặt vào ngực, mới đáp: "Bắt được rồi."

Bình An dụi mặt vào lồng ngực chàng, ấm áp quá. Một thoáng, cơn buồn ngủ ập đến, nàng khẽ ngáp.

Sương mù dần phủ lên núi, dấu hiệu bình minh sắp tới. Bùi Thuyên bế Bình An dậy, đảo mắt nhìn quanh, mới phát hiện hai người đi lạc đường, sương che khuất khiến khó phân biệt phương hướng.

Không rõ đã đi bao lâu, khi chàng đang khắc dấu
trên thân cây, Bình An bỗng vỗ vai chàng.

Chàng ngẩng lên, thấy nàng chỉ tay về phía trong màn sương: "Con lừa."

Quả thật, ở đó chính là con lừa xanh lúc trước phát điên, giờ đang thảnh thơi gặm cỏ khô.

...

"Dự vương điện hạ!"

"Điện hạ!"

Lý Kính dẫn theo nhiều người lùng sục trong núi hoang, đến cả ngựa của vương gia và Ngọc Cầm ngất xỉu cũng tìm thấy, duy chỉ chẳng thấy tung tích vương gia cùng vương phi.

Kỳ lạ thật!

Phùng phu nhân, Tiết Tĩnh An, Tiết Hãn cũng đi theo. Sau khi cung biến lắng xuống, nghe tin Bình An bị Ngọc Cầm mang đi, Phùng phu nhân suýt ngất. Dù mệt mỏi suốt đêm, bà vẫn phải đi tìm.
Bọn họ vừa đi vừa gọi:

"Bình An!"

"Vương phi nương nương!"

"Muội muội, muội ở đâu!"

Lý Kính cưỡi ngựa đến gần, nói với người nhà họ Tiết: "Sương mù dày, e phu nhân lão gia bị lạnh, xin mau quay về!"

Tiết Hãn cởi áo choàng, khoác lên Phùng phu nhân: "Ta tiếp tục tìm. Tĩnh An, Tri Nha, hai con đưa mẫu thân về."

Thời tiết thế này, nam nhi nên chịu lạnh.

Thấy vậy, Tiết Chú cũng tháo áo choàng đưa cho thê tử Tống Tri Nha.

Phùng phu nhân lòng nặng như chì. Bà nhớ lại nhiều năm trước, Bình An từng bị bắt cóc, có bóng dáng Ngọc Cầm trong đó. Bà không muốn lần này lại chỉ ngồi chờ tin dữ, bà không thể tiếp tục là người đứng ngoài tuyệt vọng nữa.

Bà nói: "Chúng ta tìm thêm chút nữa đi. Nếu thật sự không tìm thấy..."

Lời còn dang dở, Tiết Tĩnh An khẽ thở dài, chẳng dám nghĩ tiếp.

Ngay lúc ấy, từ trong sương mờ, chưa thấy người, đã nghe tiếng Bùi Thuyên trầm thấp: "Hôm nay mùng Một rồi."

Tiếp đó là giọng Bình An: "Năm mới rồi sao?"

Bùi Thuyên: "Năm mới rồi."

Khoảnh khắc ấy, ánh bình minh nhuộm sáng sườn núi, sương trắng tan thành những dải khói lững lờ.

Chỉ thấy Bùi Thuyên mặc áo dài xanh ngọc, bước ra từ màn sương.

Bên cạnh chàng, một con lừa xanh ve vẩy đuôi. Bình An ngồi trên lưng lừa, cúi đầu nói chuyện cùng chàng. Cảm giác có gì, nàng ngẩng mắt, thấy mọi người, liền cong khóe môi, ánh mắt trong veo, chậm rãi nói một câu: "Năm mới vui vẻ nha."

Từ đây, vạn vật khởi đầu, muôn sự hanh thông.

...

Mùng Một Tết, lục bộ quan nha không hề nghỉ, ai nấy bận rộn đến hoa mắt chóng mặt.

Do vụ bức cung lần này vừa khéo rơi vào mùng Một năm Canh Ngọ, về sau gọi là Canh Ngọ cung biến.

Dự vương hồi kinh, quân Dự vương nhanh chóng chỉnh đốn hoàng cung, khôi phục trật tự. Đến giờ Thìn, thái tử bị bắt ở ngoài Định Bắc môn, tuyên cáo Canh Ngọ cung biến hoàn toàn thất bại.
Cả quá trình tính ra chưa đầy mười hai canh giờ.
Hậu thế đánh giá, chỉ tám chữ: Nóng vội cầu thành, trái nghịch thiên đạo.

Ngay lúc này, bắt đầu thanh toán Đông cung.
Lý thị mưu phản cùng thái tử, bị giáng làm thứ dân, giam vào ngục chờ xử trí.

Trương hoàng hậu và quận chúa Ngọc Tuệ lại khác, bởi họ có công chuộc tội.

Trương hoàng hậu bảo vệ gần như toàn bộ nữ quyến trong kinh, chỉ có điều đã hạ độc phu nhân Ninh Quốc công và phu nhân Trung Tín hầu, cũng chính là mẹ con Từ Mẫn Nhi.

Nhà họ Từ dẫu không vui, nhưng trong đám đông ấy chỉ có nữ quyến nhà họ chết, cũng thành "rửa sạch môn đình". Hẳn là Đông cung ép mẹ con Từ Mẫn Nhi làm việc gì, các nàng không chịu, mới bị hy sinh.

Cái chết của họ, nhà họ Từ chỉ có thể tận dụng triệt để.

Lúc ấy, Trương hoàng hậu dứt khoát chẳng nể mặt: "Hai người kia toan bán đứng Dự vương phi và hành tung quận chúa, tình thế cấp bách, bản cung buộc phải ra tay."

Nói xong, trong đám nữ quyến có người kinh ngạc, có người phẫn nộ, lại có người ghê tởm.
Có kẻ giễu cợt: "Hèn chi, khi đó phản tặc họ Hà lùng tìm người nhà họ Tiết, thì thiếu phu nhân nhà họ Từ lại vội vã chỉ điểm."

"Người như vậy không thể lưu lại, kẻo xảy ra biến cố. Hoàng hậu nương nương không có lỗi."

Nghe tin, nhà họ Từ giận đến xanh mặt. Bảo sao còn dám lợi dụng cái chết của mẹ con kia, giờ chính họ cũng phải cụp đuôi mà sống, chẳng dám hé răng.

Nhưng dẫu sao cũng có người thay họ truyền ra. Về sau, nhà họ Từ trên quan trường tuột dốc không phanh, đủ thấy hệ lụy.

Trở lại hiện tại, so với nhà họ Từ, quận chúa Ngọc Tuệ lại giúp Dự vương phi thoát nạn trong lúc lục soát, khiến các phu nhân bàn luận:

"Không phải Ngọc Tuệ rất ghét người nhà họ Tiết sao?"

"Không ngờ nàng lại có tầm mắt như thế, trước kia còn tưởng nàng chỉ là kẻ ngang ngược hống hách."

Tiết Tĩnh An nghe lại hai chữ "Ngọc Tuệ", trong lòng đã chẳng còn oán giận hay sợ hãi. Quả thực trước kia nàng ấy và Ngọc Tuệ bất hòa nhiều lần, nhưng nói cho công bằng, lần này là Ngọc Tuệ đã cứu Bình An một mạng.

Từ đáy lòng, nàng ấy cảm kích, nên sẽ không đạp thêm một cước.

Trong Phụng Nghi cung.

Trương hoàng hậu tháo hết trâm vòng, mặc áo vải thô. Chu công công nói: "Việc nương nương làm, quả thực đã lập công chuộc tội. Chỉ có điều, thái tử phạm tội quá nặng."

"Vì vậy có hai con đường. Một là nương nương từ nay ẩn cư hậu cung, không quản sự vụ, quận chúa bị tước tước vị, giáng làm thứ dân. Tất nhiên đời sống sau này, cung đình sẽ không để thiếu thốn."

"Hai là nương nương và quận chúa vẫn giữ tước vị, nhưng phải đến hoàng tự ở Nam Giao, cả đời vì Đại Thịnh mà cầu phúc. Cuộc sống tất nhiên thanh đạm hơn nhiều."

Trương hoàng hậu nhắm mắt lại. Thái tử gây họa tày trời, hai lựa chọn này, với bà cháu mà nói, đã là khoan dung lắm rồi.

Bà còn chưa mở miệng, Ngọc Tuệ đã từ sau bình
phong bước ra, hỏi thẳng Chu công công: "Thứ dân... có giống như Ngọc Cầm không?"

Chu công công gật đầu: "Chỉ là cung đình sẽ không bạc đãi quận chúa."

Ngọc Tuệ lắc đầu. Thứ trong "thứ dân", cũng là thứ trong "đích thứ". Đều là "thứ".

Nàng ấy lớn tiếng: "Ta không muốn làm thứ dân! Dù chết cũng không làm thứ dân!"

Trương hoàng hậu biết rõ tính Ngọc Tuệ vốn kiêu ngạo, bèn nói với Chu công công: "Phiền công công, tổ tôn chúng ta chọn con đường thứ hai."

Chiều mùng Một, trước cửa cung xuất hiện một cỗ xe ngựa xám xịt, đưa Trương hoàng hậu và Ngọc Tuệ rời đi.

Dẫu vẫn giữ danh vị, nhưng từ nay vinh hoa phú quý chẳng còn dính dáng. Thế nên ngoài chăn gối và hai bộ quần áo, tất cả đồ vật trong Đông cung và Phụng Nghi cung, họ không mang theo được một thứ gì.

Tới lúc này, Ngọc Tuệ mới thật sự cảm nhận được, từ nay về sau, nàng ấy sẽ phải sống những ngày khổ hạnh.

Nhưng nàng ấy thà làm quận chúa sống khổ, cũng quyết không làm thứ dân sống sướng.

Nàng ấy sẽ không bao giờ hối hận.

Xe ngựa mới lăn bánh chưa được bao xa, đã bị người chặn lại.

Trương hoàng hậu vén rèm nhìn ra, chỉ thấy quản sự nhà họ Tiết đứng đó, dâng lên một bọc đồ. Mở ra xem, bên trong ngoài vài quyển kinh sách để che mắt, lại giấu một hộp lá vàng và một hộp bạc vụn, tiện mang theo mà dùng.

Trương hoàng hậu thở dài thật sâu, nói: "Phiền
ngươi rồi, thay ta cảm tạ chủ nhân nhà ngươi."

Xe ngựa tiếp tục đi thêm một đoạn, lại có người chặn. Lần này là một gương mặt khá xa lạ, tự xưng: "Tiểu nhân là quản sự của vương phi nương nương phủ Dự vương."

Y dâng lên một chiếc hộp: "Đây là vương phi nương nương, nhờ tiểu nhân gửi đến cho hoàng hậu nương nương và quận chúa."

Trong hộp, bày ngay ngắn đủ loại trâm cài quý giá, kiểu dáng tao nhã, vừa thể diện, vừa có thể đổi thành bạc tiêu dùng.

Trương hoàng hậu thoáng bật cười: "Đứa nhỏ này... trâm cài vừa để tiêu xài, vừa giữ thể diện. Quả thật là đã hao tâm phí sức nghĩ cho chúng ta rồi."

Chỉ có Ngọc Tuệ nhìn chằm chằm vào chiếc hộp, ngẩn người.

Nàng ấy chợt nhớ lại, tối qua khi nàng cùng Bình An núp trong điện phụ của Hưng Hoa điện, chờ lâu quá không có gì làm, hai người bèn trò chuyện vẩn vơ.

Khi ấy Ngọc Tuệ nói: "Đoá hoa vải trên đầu cô, sao ta không có? Chuyện khác không nói, nhưng riêng trâm cài trang sức, ta tuyệt đối không muốn thua cô đâu."

Bình An dụi mắt: "Ồ."

Ngọc Tuệ có chút tức giận: "Cô rốt cuộc có nghe ta nói không vậy?"

Bình An liền nhắm mắt lại hẳn.

Ngọc Tuệ: "..."

Mà lúc này nhìn hộp trâm cài trước mắt, nàng ấy khẽ chạm vào, mới biết hoá ra Bình An vẫn nghe.

-

Đêm mùng Một tháng Giêng.

Sau biến cố trong cung, thân thể Vạn Tuyên đế vẫn phải nhờ thuốc cầm hơi, chưa hề tỉnh lại.
Trong triều vì thế bao trùm một tầng không khí khẩn trương, lạnh lẽo. Ai cũng hiểu tuy đã qua đông, nhưng e rằng Hoàng đế chẳng sống nổi đến lúc xuân sắc rạng ngời.

Bên giường, Chu công công mắt hoe đỏ, run rẩy bón từng muỗng thuốc. Nhưng mười phần thuốc, lắm khi chỉ vào được một phần.

Bùi Thuyên ngồi ở ghế cạnh giường, sắc mặt trầm tĩnh, lặng lẽ dõi theo bóng dáng già nua của vị quân vương.

Chốc lát, Lưu công công tiến vào, thấp giọng bẩm: "Vương gia."

Bùi Thuyên đứng lên, bước ra khỏi Hưng Hoa điện: "Chuyện gì?"

Lưu công công nghiêm mặt: "Người nhà họ Tiết đến thỉnh thái y, nói Tần lão phu nhân e là không qua khỏi."

Đúng lúc ấy, Chu công công từ trong tẩm điện bước ra, mừng rỡ: "Vương gia, bệ hạ đã tỉnh rồi!"

-

Chuyện trong cung biến động thế nào, ngoài cung chẳng mấy ai tường tận. Mọi người chỉ khép cửa, thỉnh thoảng nghe xa xa vọng lại tiếng vó ngựa, tiếng hò hét chém giết.

Rồi dần dần, vó ngựa lặng đi, tiếng hét chém giết cũng im bặt. Không bao lâu, tin tức Dự vương mới là chính thống lan ra khắp nơi.

Khói bụi rơi xuống, đêm ấy cuối cùng cũng qua được.

Sáng sớm, Phùng phu nhân cùng Tiết Hãn, Tiết Chú và Tống Tri Nha trở về phủ Vĩnh Quốc công, mang theo từng tin mừng: Trung tâm cơn bão chính là Bình An, nhờ được Ngọc Tuệ trợ giúp nên bình yên vô sự.

Tiết Hạo bị trúng kiếm ở bụng, giờ tạm chưa thể cử động, đang dưỡng thương trong hoàng thành. Tuy nhiên hắn tỉnh táo, luôn miệng nói vết thương không nặng, nghỉ ngơi là sẽ ổn.

Phùng phu nhân chắp tay, niệm một tiếng A di đà
Phật: "Bình an vô sự, ai cũng bình an vô sự. Thật tốt, thật tốt."

Quả đúng là phúc phần nên thế.

Nhưng Tần lão phu nhân tuổi đã cao, sức chịu đựng có hạn. Một đêm trôi qua, ngay cả người trẻ như Tiết Thường An còn thấy mệt rã rời, huống hồ một bà lão.

Vậy là, lão phu nhân ngã bệnh.

Tiết Tĩnh An nhận tin, vội cáo với nhà chồng, rồi lập tức lên xe trở về. Vừa đến cổng nhị môn đã
gặp Bình An từ vương phủ đến.

Bình An gọi: "Đại tỷ."

Tiết Tĩnh An nắm tay nàng: "Nhị muội."

Bàn tay Bình An cũng lạnh ngắt.

Trong phòng, nến cháy sáng trưng. Phùng phu nhân và Tiết Hãn đứng ở phía trước, Tiết Chú cùng Tống Tri Nha ở sau, còn đám nha hoàn như Tuyết Chi hầu hạ trong phòng lão phu nhân cũng đều có mặt.

Tần lão phu nhân nằm trên giường, khuôn mặt khô gầy, một mảnh trắng bệch.

Thái y bắt mạch, rồi lắc đầu: "Thời tiết giá lạnh, lão phu nhân trụ vững suốt một đêm. Nay việc đã yên, dây thần kinh căng thẳng vừa buông, lại càng khó duy trì."

Sợi dây ấy, không chỉ là Dự vương đã trở về, cung biến được dẹp yên, mà còn là nhị tôn nữ vô sự, Dự vương đăng ngôi chính thống, từ nay nhà họ Tiết không còn lo lắng.

Khi chẳng còn vướng bận, lòng người cũng theo đó buông lơi.

Thái y nói tiếp: "Trước tiên sắc một thang thuốc khai khí điều hòa, xem lão phu nhân có nuốt vào được hay không. Nếu không thể..."

Lời tuy uyển chuyển, nhưng ý nghĩa chẳng khác nào bảo chuẩn bị hậu sự.

Trong lòng Tiết Hãn ngổn ngang chua xót. Năm cũ vừa qua, phú quý của Tiết gia mới vừa mở ra cánh cửa, sao lão phu nhân lại chọn lúc này ra đi?

"Vương phi nương nương và đại tiểu thư đến rồi."

Ngoài cửa nha hoàn bẩm báo. Mọi người quay đầu, chỉ thấy Bình An nắm tay Tiết Tĩnh An, cùng bước vào.

Phùng phu nhân và Tiết Hãn lùi ra một bước, để Bình An tiến lên, ngồi bên giường tổ mẫu.

Bình An dịu dàng gọi: "Tổ mẫu, con đến thăm người đây."

Lão phu nhân không đáp.

Phùng phu nhân chậm rãi lau khóe mắt, chợt nhớ đến duyên phận giữa Bình An và lão phu nhân, lòng chua xót: "Bình An, đêm nay cứ ở lại đây đi."
Ít nhất cũng tiễn bà cụ một đoạn đường.

Chẳng bao lâu, Tuyết Chi bưng thuốc đến. Nước thuốc đen kịt, đắng ngắt, nàng ấy thử bón vào miệng lão phu nhân, nhưng hai muỗng đều trào ra ngoài.

Bình An cầm lấy bát thuốc trong tay Tuyết Chi, nhẹ nhàng khuấy lên, khẽ nói: "Tổ mẫu, thuốc này đắng lắm."

"Uống xong rồi, con cho người ăn chút ngọt."
Nàng xúc một thìa, đưa đến môi bà cụ. Qua một hồi, cuối cùng cũng nuốt xuống.

Lão phu nhân xưa nay vốn chẳng thích đồ ngọt.
Trong cơn mơ hồ, bà cụ nhìn thấy đôi mắt đầy tơ máu của cháu gái. Một tiếng lại một tiếng gọi: tổ mẫu, tổ mẫu...

Có lẽ khi con người sắp lìa đời, ai nấy đều sẽ ngoảnh nhìn lại cả cuộc sống đã qua.

Năm ấy, khi Tần lão phu nhân gả vào nhà họ Tiết, gia đình còn rối loạn.

Tổ huấn cấm con cháu theo võ, mà con cháu trong nhà thì đông đúc. Các công tử dẫu có mười mấy người, nhưng học hành chẳng ra gì, suốt ngày ăn chơi gây chuyện. Có kẻ còn dính án mạng, mà vẫn ngang ngược ngoài vòng pháp luật.
Nhắc đến Tiết gia, người đời đều bảo là làm nhục môn đình.

Bà cùng trượng phu quyết liệt chủ trì phân gia, chấn chỉnh gia phong, buộc ông cải đổi hủ tục. Sau lại dạy dỗ con cái, đưa được một người đỗ Ất bảng tiến sĩ, mới tạo nên cục diện ổn định của Tiết gia.

Nhưng vì tuổi trẻ quá nghiêm khắc, đến già cũng chẳng thể bỗng dưng biến thành bà lão hiền từ.
Cả kinh thành, ai cũng kính nể bà, một lão thái thái nghiêm nghị, ẩn cư một mình trong viện Di Đức.

Về sau, con cháu bất tài, nhưng trong kinh thành, người ta nể mặt bà, vẫn nâng đỡ. Con cháu vốn chẳng thông minh, chỉ biết dựa vào bóng cây to. Mà cây to đổ rồi thì sao?

Vậy nên, càng về sau bà càng ẩn mình, trừ những ngày lễ Tết, hiếm khi qua lại, không tiêu tốn tình cảm để lo cho đám cháu.

Dù sao bà vốn nhạt tình, đã sớm tâm như gỗ mục, chẳng còn mong cầu.

Cho đến khi Bình An trở về, mọi điều mới bị phá vỡ.

Bà nhớ lại, hơn mười năm trước, Phùng phu nhân ôm tiểu Bình An đến viện Di Đức. Bé con vừa đặt chân xuống đất đã lon ton chạy, Phùng phu nhân hoảng hốt vội ngăn: "Suỵt, đừng làm ồn đến lão thái thái!"

Nhưng lúc ấy, lão phu nhân đã chẳng còn hứng thú với kinh sách, chỉ trông ngóng ngoài cửa.
Và rồi, từ ngoài cửa bước vào một cô gái mười lăm tuổi, tóc búi song hoàn, tay ôm chậu lò sưởi, dịu giọng gọi: "Tổ mẫu, con đến ăn cơm với người."

Bà đã đợi được tình thân của mình.

Thật may mắn, ở cuối đoạn đời, lại được hưởng chút thiên luân.

Hai năm qua, Bình An một tiếng lại một tiếng:

"Tổ mẫu, đọc cho con nghe đi."

"Tổ mẫu, ăn nhiều một chút."

"Tổ mẫu, con sẽ trở về."

"Tổ mẫu..."
...

Thật ra, lão phu nhân vốn chưa bao giờ thích ăn ngọt.

Nhưng bà cụ không nỡ để tiểu Bình An phải chịu cảnh không còn tổ mẫu.

Bà cụ vẫn muốn âm thầm che chở cho nàng, để nàng có thể bay thật cao, thật xa.

...

Một bát thuốc uống xuống, bệnh tình của lão phu nhân quả nhiên được đè nén lại.

Ngay cả thái y cũng vô cùng kinh ngạc, rồi chuyển sang vui mừng: "Hay lắm! Uống thêm bảy ngày chắc chắn sẽ ổn. Từ nay về sau phải đặc biệt chú ý giữ ấm, tuyệt đối không thể để lão phu nhân thức trắng thêm một đêm nào nữa!"

Bình An khẽ nắm lấy tay tổ mẫu.

Phùng phu nhân mừng rỡ đến rơi lệ: "Bồ Tát phù hộ!"

Tiết Hãn len lén lau khoé mắt, Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An cũng đều ôm ngực, trấn an cõi lòng.

Ngay lúc ấy, dường như từ nơi xa xăm nào đó, vọng lại một tiếng:

"Đùng"

"Đùng"

"Đùng"

"......"

Người nhà họ Tiết đều ngẩng đầu.

Tiết Hãn cẩn thận đếm, đủ chín tiếng.

Vạn Tuyên đế băng hà rồi.
-

Tác giả có lời muốn nói:
Từ nay về sau, lão phu nhân sẽ không đi nữa đâu nha [ánh mắt lấp lánh ]
 

Bình Luận (0)
Comment