Trong điện Hưng Hoa.
Tiếng chuông tang từ lầu góc ngân lên, chín hồi dồn dập truyền tới Hưng Hoa điện, âm vang vẫn kéo dài không dứt. Chu công công cùng đám nô bộc hầu hạ trong điện đồng loạt quỳ rạp, khóc gọi: "Bệ hạ a!"
Giữa làn khóc than bi thiết ấy, Bùi Thuyên đứng ngoài điện, ngẩng mắt nhìn xa, sắc mặt điềm tĩnh, lạnh nhạt. Lưu công công đứng bên, trong lòng cảm khái: khi nãy Vạn Tuyên đế vừa tỉnh lại, Chu công công còn mừng rỡ, ai ngờ chỉ là hồi quang phản chiếu.
Phút cuối, Vạn Tuyên đế gọi Dự vương vào điện, những người khác, kể cả tâm phúc như Chu công công đều chỉ được đứng ngoài hầu. Chẳng bao lâu, Vạn Tuyên đế băng hà.
Lưu công công và Chu công công đều không biết Người dặn Bùi Thuyên điều gì, ấy là chuyện kế vị, chuyện trị quốc chăng? Vạn Tuyên đế suốt đời cần mẫn, hẳn sẽ nói những lời ấy. Nhưng từ gương mặt tuấn tú u trầm của Bùi Thuyên, bọn họ không đọc ra được gì. Có lẽ di ngôn của một đời đế vương, chỉ mình chàng biết.
...
Lễ tang hoàng đế là đại sự. Sau dư chấn "Cung biến canh ngọ", các mệnh phụ vừa kịp chỉnh trang đôi chút đã lại lục tục nhập cung. Trương hoàng hậu sáng nay rời cung đi cầu phúc, từ nay cũng chẳng còn cơ hội trở về, vì vậy, tang lễ của Vạn Tuyên đế do Nguyên thái phi phối hợp Lễ bộ chủ trì.
Đêm trừ tịch, Nguyên thái phi nấp trong mật đạo suốt một đêm. Sáng ra Thái tử bị bắt, Bàng ma ma liều mình ra ngoài thăm dò, gặp thân binh của Nguyên Tịch, nên buổi sớm Thái phi đã được mời ra. Lúc này, bà ở Hưng Hoa điện, cùng Bùi Thuyên bàn bạc việc tang với các đại thần Lễ bộ.
Miếu hiệu của Vạn Tuyên đế là Thế Tông. Lễ bộ thảo ra mấy thụy hiệu, Thượng thư Lễ bộ nâng quyển sách, khom người tâu: "Nhân Thành, Thừa Chính, Nhân Chính, Minh Nghĩa, Thuận Khánh."
Bùi Thuyên cụp mắt: "Nhân Chính Hoàng đế."
Định xong thụy, dưới bầu trời xám mờ, các mệnh phụ cũng lần lượt vào cung, mọi việc đều do Nguyên thái phi sắp xếp. Bà nhìn con trai mình, gần một năm rồi mới gặp.
Dẫu danh nghĩa Vạn Tuyên đế chỉ là huynh trưởng của Bùi Thuyên, chàng vẫn phải giữ quốc tang hai mươi bảy ngày. Một thân áo trắng, mày đen mắt mực, khí lạnh thấu người, làn môi nhạt khẽ mím, quả đúng là đứng càng cao càng khó dò.
Nguyên thái phi hé môi, muốn nói gì đó, lại không biết nên nói gì. Xưa nay bà dạy chàng nhiều nhất bốn chữ "luận tích bất luận tâm" (xét việc chứ đừng xét lòng). Vạn Tuyên đế đã làm đủ, muộn hai mươi năm, Bùi Thuyên tiếp nhận đại thống, chưa đăng cơ đã "tức vị trước linh", quả là hoàn chính cho Tiên đế.
Nhưng chuyện xưa, việc Vạn Tuyên đế bao che Thái tử, chẳng thể xóa, e rằng trong lòng Bùi Thuyên, với cái chết của người huynh hơn bốn mươi tuổi này, cũng khó mà sinh thương cảm.
Nguyên thái phi khép miệng. Bà toan lui thì giọng Bùi Thuyên khàn khàn giữ lại: "Mẫu phi."
Nguyên thái phi ngoảnh lại. Bùi Thuyên nói: "Mời Vương phi sang tiền điện phụ."
...
Bình An vừa vào cung, vừa nhận khăn tay còn chưa kịp quỳ, chưa kịp khóc, Bàng ma ma đã tới mời thẳng: "Vương phi nương nương, Vương gia mời nương nương sang tiền điện phụ khóc linh."
Bình An cất khăn tay và cái bình nước Thải Chi vụng trộm chuẩn bị cho nàng, đi theo sau Bàng ma ma.
Đám mệnh phụ đang quỳ khóc đều không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Theo lệ Đại Thịnh, hoàng đế băng, các mệnh phụ trong triều phải khóc suốt một đêm, ai cũng biết khóc linh, quỳ linh là cực khổ. Rõ ràng Dự vương không muốn Vương phi chịu vất vả.
Đám ấy tất nhiên chẳng ai dám nhảy dựng lên nói Dự vương trái lễ, ấy là Hoàng đế tương lai.
Huống hồ, cửa điện khép lại, chỉ cần Dự vương nói Vương phi đã quỳ khóc thì chẳng ai bới móc được.
Chỉ là lòng họ khó tránh khỏi ghen tị. Nói một câu đại nghịch, nếu phu quân họ ở ngôi ấy, vì tổ tông lễ chế, hẳn cũng bắt vợ quỳ suốt đêm để tỏ lòng thành. Vậy mà Dự vương lại thương Vương phi đến thế, chút khổ này cũng không để nàng chịu. Có người còn nghĩ, giờ Bình An mới là Vương phi, Dự vương đã sủng chẳng kiêng dè, mai này phong làm Hoàng hậu, chẳng phải sủng đến tận trời?
Những lời thì thầm ấy, Bình An không hay. Nàng bước vào tiền điện phụ ấm áp của Hưng Hoa điện, chính nơi trước đó nàng và Ngọc Tuệ từng ẩn náu. Ánh nến sáng rỡ, nhìn kỹ mới thấy trong phòng là những giá bọ cổ, bày đầy thư quyển.
Sát tường đặt một đại sàng, trải thảm xanh thông mới toanh, trên sàng kê một án thấp, điểm một chân đèn lưu ly tam sắc vẽ vàng.
Bùi Thuyên đang vặn chụp lưu ly, ánh sáng như sao lấp lánh lướt qua đường nét hàm dưới uyển chuyển của chàng, nhưng không soi tới được đáy mắt âm trầm. Nghe tiếng chân, chàng ngẩng lên, giữa mày không lộ hỉ nộ, nhạt giọng: "Lại đây."
Bình An bước tới. Bùi Thuyên nắm tay nàng, kéo nàng vào lòng. Một tay chàng nâng cằm nàng, trong ánh đèn sáng, ghé rất gần, ngắm thật kỹ.
Sáng nay ở núi hoang, tình thế gấp nên không thể nhìn như thế này. Dưới đèn, so với tháng ba năm ngoái, cô nương thay đổi không nhiều, giữa mày đã tan đi nét non nớt cuối cùng, dung mạo yêu kiều động lòng như trái chín đỏ au treo trên cành.
Đúng là kinh thành biết dưỡng người.
Chàng khẽ véo má nàng: "Béo hơn chút."
Bình An tựa trong ngực chàng, đôi mắt trong vắt
nhìn lên. Mọi dơ bẩn đều trốn không thoát sự trong sạch của nàng.
Ánh mắt Bùi Thuyên khẽ động. Chàng đưa tay vuốt nơi đuôi mắt nàng, hỏi: "Ngọc Cầm dẫn nàng làm những gì?"
Bình An nghĩ một lúc: "Ngồi xe, xem nhà."
Bùi Thuyên: "Còn gì nữa?"
Bình An: "Nhà rất tồi."
Chỉ một ngày, Bùi Thuyên đã cho người thẩm vấn Ngọc Cầm. Ả không che giấu, quả có ý muốn khiến Bình An nhớ lại chuyện xưa. Nhưng trong mắt Bình An, tất cả đều không quan trọng, thậm chí không bằng mấy chữ "nhà rất tồi".
Lòng Bùi Thuyên hơi trầm xuống: "Chuyện trước kia, đừng để ý." Chàng sẽ khiến Ngọc Cầm trả giá.
Bình An "ừm" một tiếng. Không nhớ thì thôi, có ngày bất chợt nhớ, cũng có thể mãi không nhớ, với nàng thì chẳng đáng chấp niệm.
Nàng nhìn lên bàn, nơi đó đặt một bộ cờ tướng, chính bộ nàng từng đánh với Vạn Tuyên đế. Nhìn hồi lâu, trong mắt đọng lại một tầng thương cảm nhạt.
Bùi Thuyên ôm nàng, vừa bày cờ vừa nói. Ngón tay khựng lại, chợt bảo: "Người đã cho ta bộ cờ này."
Vật Người yêu khi sinh tiền, thường theo xuống mộ. Vị hoàng đế xuất thân thôn dã ấy, lúc cuối đời chẳng dặn chàng cần kiệm khắc kỷ, giữ đạo minh quân, Người chỉ dùng bàn tay khô gầy nắm lấy tay chàng, rồi gom hết sức lực mà căn dặn:
"Bộ cờ du mục ấy không cần tuỳ táng, đem cho ngươi và Vương phi."
"Các ngươi đều biết đánh, Vương phi đánh rất... khụ khụ, rất giỏi."
"Đừng để nó... u đi."
"U" là tiếng nhà quê, nghĩa là phủ bụi. Nhưng phủ bụi, đâu chỉ có mỗi bộ cờ này.
...
Ngay lúc ấy, Bình An nhìn bộ cờ trước mắt, sau lưng, giọng Bùi Thuyên mang theo ý lạnh khắc cốt: "Dẫu là cha con ruột... cũng vô tình..."
Dẫu là cha con ruột, cũng vô tình. Cái gọi là "thân hơn cha con", rốt cùng cũng chỉ là "thân hơn".
Chưa dứt lời, Bình An bỗng quay đầu, đầu ngón tay như cánh hoa ép lên môi chàng.
Tim Bùi Thuyên khẽ khựng. Bình An nhìn thẳng vào mắt chàng, dịu giọng: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa."
Bùi Thuyên siết chặt vòng tay, cúi đầu vùi mặt vào hõm cổ nàng, khẽ đáp: "Ừ." Không nói nữa.
Ngoài phòng, tiếng khóc ai oán của mệnh phụ, tiếng tụng kinh mờ xa, trong phòng, hơi thở của Bình An nhẹ nhẹ, hương ngọt quấn bên tai.
Bùi Thuyên chẳng biết mình ngủ thiếp đi lúc nào, chỉ biết mình đã mơ.
Trong mơ, tầm mắt thấp hơn bây giờ nhiều, chàng còn chưa lớn, có lẽ sáu bảy tuổi. Vừa dứt một trận tuyết, trước mặt là đống tuyết trong veo, chàng sợ lạnh tay, chỉ dùng ủng da nai dẫm lên, in từng dấu chân lỏn chỏn.
Ngẩng đầu, Vạn Tuyên đế đứng dưới mái hiên nhìn chàng, khoé môi mỉm cười. Khi ấy đầu Người chưa bạc, dù đã gần năm mươi nhưng dung mạo trông trẻ hơn bây giờ nhiều. Lúc ấy, thầy của Chu Hiếu Toàn là Bành công công cũng còn chưa già đến nỗi không hầu hạ nổi.
Vạn Tuyên đế bảo Bành công công, vẫn cười: "Khoác thêm cho Vương gia một cái áo."
Bùi Thuyên lặng yên nhìn Người. Bỗng gương mặt kia mờ dần, như có giọt nước rơi vào bức hoạ, loang ra, che khuất thứ tình từ nơi đáy mắt. Người đứng dưới hành lang, vẫy tay từ biệt với chàng.
Chàng biết Người sắp đi. Không, đã đi rồi.
Đột nhiên, bàn tay thả xuôi bên người chàng được một bàn tay lành lạnh nắm lấy. Bùi Thuyên ngoảnh lại, đầu tiên chàng thấy một chiếc mũ trẻ con có hai tua rủ như chuồn chuồn điểm nước, rồi là một cô bé mặc áo đỏ bạc rực rỡ.
Đôi mắt nàng đen tròn, trong như trái nho, làn da trắng mịn, mềm mại, xinh xắn như đồng tử bước ra từ tranh năm mới.
Chỉ nhìn một cái, chàng đã chắc đó là Bình An, là tiểu Bình An.
Cô bé nắm hai tay chàng đặt lên môi, khẽ hà một hơi, hoá thành một làn sương trắng. Trong khoảnh khắc ấy, tay cả hai đều ấm lên.
Bùi Thuyên siết chặt tay nàng. Có lẽ siết mạnh quá nên chàng giật mình choàng dậy khỏi mộng.
Người trong lòng vẫn ngủ say, đôi tay bị chàng nắm chặt, nàng vô thức khẽ ư một tiếng.
Bình An ngủ rất sâu, má ửng hồng, hàng mi như lông quạ rủ xuống để lại một mảng bóng mờ nhạt dưới mắt mịn.
Chàng vẫn nhớ rõ dáng nàng trong mộng, rõ đến từng sợi lông mi cong vút, như lấy gương mặt bây giờ của nàng, thu nhỏ lại thành hình một đứa trẻ.
Ánh mắt chàng hơi ngưng, ấy là do mình tưởng tượng, hay thuở nhỏ nàng cũng như vậy? Nếu khi đó đã gặp, chàng nhất định bồng nàng về, nuôi trong phòng mình cho thật tốt.
Chàng khẽ nới tay, nhưng đầu ngón lại chui vào lòng bàn tay nàng, mười ngón đan chặt vào nhau.
Lúc này chàng mới lại khép mắt.
...
Quan quách của Vạn Tuyên đế được để tại tông miếu trong hoàng cung bảy ngày.
Đến ngày thứ bảy, khắp thành phấp phới trắng xóa, trong màn tuyết rơi lả tả, số hoàng thất thưa thớt gồm cả Bùi Thuyên, Bát công chúa... đều mặc áo tang trắng, hộ tống linh cữu ra ngoài cửa thành.
Theo luật Đại Thịnh, do quan viên Bộ Lễ và Chu công công, kẻ hầu hạ Vạn Tuyên đế phải áp linh về Yên Sơn hoàng lăng hạ táng, bọn trước hồi kinh phục chức, bọn sau trấn thủ hoàng lăng.
Lại mấy ngày sau, Bùi Thuyên dẫn văn võ bá quan tới đàn tế và tông miếu làm lễ, cáo thiên địa, nhận đại thống, chính thức đăng cơ.
Trên đàn, Bùi Thuyên đầu đội miện lưu trân châu, thân mặc cỗn phục long văn, lưng thắt đai long văn khảm ngọc viền vàng, chàng cắm ba nén hương vào lư hương hai tai, khói hương cuộn quanh, thượng cáo tổ tông, đổi niên hiệu Thiên Thành, tức Thiên Thành nguyên niên.
Nghi chế thành, bá quan khấu bái: "Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Dự vương đăng cơ, tôn Nguyên Thái phi làm Nguyên Thái hậu, phong Dự Vương phi làm Hoàng hậu, điều ấy không còn gì phải bàn.
Về đại điển sách hậu, Bùi Thuyên xem ngày lành Bộ Lễ dâng, gần nhất là mồng mười một tháng Hai.
Bùi Thuyên bảo: "Đổi mồng Một tháng Hai."
Thị lang Bộ Lễ toát mồ hôi, như vậy thì hơi cập rập, bèn thưa: "Bệ hạ, mồng Một tháng Hai e rằng..."
Bùi Thuyên ngẩng mắt, nhạt giọng: "Chẳng phải cát nhật?"
Thị lang giật mình, tự mình hồ đồ, bệ hạ bảo mồng Một là cát nhật, thì ắt là cát nhật!
Y vội đáp: "Phải, là cát nhật."
Bùi Thuyên: "Đại điển sách hậu định mồng Một tháng Hai."
Thị lang: "Tuân chỉ, tuân chỉ."
Ra khỏi Tín Dương cung, thị lang gạt mồ hôi một cái thật mạnh, oai nghiêm của bệ hạ còn hơn thời ẩn long, cái rét rèn từ sa trường, đám văn thần khó mà quen nổi.
Lưu công công bưng một chén trà Quân Sơn Ngân Châm, liếc thị lang, khẽ lắc đầu.
Đến lúc này mà còn quen đem bệ hạ so với thời làm vương gia, về sau thế nào cũng thiệt.
Vào Tín Dương cung, Lưu công công đặt chén trà xuống, đứng hầu bên cạnh, Bùi Thuyên đang phê tấu. Một lúc sau, Bùi Thuyên hỏi: "Còn việc gì?"
Lưu công công thưa: "Chiếu ngục truyền lời, thứ dân Bùi Số suốt ngày dùng lời lẽ nhơ bẩn khiêu khích bệ hạ..."
Bùi Số chính là phế Thái tử.
Bùi Thuyên không ngẩng mắt, bút chu sa vẫn chạy vun vút trên tấu chương.
Lưu công công do dự giây lát, rón rén: "Còn rủa mắng cả Hoàng hậu nương nương."
Tuy đại điển sách hậu chưa cử hành, trong cung đã đồng loạt đổi xưng hô, nay hoàng hậu duy nhất trong cung chính là Bình An.
Ngòi bút nơi tay Bùi Thuyên khựng lại, để lại một vệt mực trên tấu, sắc mặt chàng trầm hẳn: "Khiến hắn không nói ra lời."
Lưu công công: "Tuân chỉ."
Cắt lưỡi, cho thuốc câm, dẫu vậy vẫn có một cách thích hợp hơn.
Chẳng bao lâu, Bùi Thuyên khép tấu cuối cùng, trời đã sẩm tối.
Chàng hỏi: "Bùi Uyển thế nào?"
Lưu công công: "Nhiều ngày như vậy, vẫn không chịu khai."
Nói theo lão, miệng Ngọc Cầm quá chặt, bệ hạ muốn biết năm xưa ả đã làm gì để khiến Hoàng hậu nương nương quên đi nhiều chuyện, mà Ngọc Cầm thà cầu chết cũng chẳng chịu nói.
Song bệ hạ cũng đã hạ quyết tâm.
Chỉ thấy Bùi Thuyên đứng dậy: "Tới chiếu ngục."
Chiếu ngục ở ngoại ô phía tây ngoài cung. Thân phận hiện giờ của Bùi Thuyên, theo lẽ không tiện xuất cung, nhưng lúc giao thời tân - cựu triều, luật lệ hãy còn nới, mà thống lĩnh cấm vệ cùng đám người bên cạnh đều là tâm phúc, tất không ai rêu rao.
Chiếu ngục chôn sâu dưới đất, ẩm thấp tối tăm, chả hơn gì đại lao Đại Lý Tự, đã giam kẻ đế vương chán ghét, lại càng dơ càng loạn.
Ngọc Cầm trong ngục, cổ bị khoá vào tường, tay chân đều trói để đề phòng ả đập đầu tự tận.
Tiếng chân tới gần, bất chợt ả nghe một tiếng "Bệ hạ".
Ả cố vặn đầu, nhìn ra ngoài song sắt.
Là Bùi Thuyên.
Quả nhiên chàng đã đăng cơ, một thân hoàng bào minh hoàng, mày mắt tuấn mỹ vô song, khí độ càng thêm cao quý.
Tựa hồ trời sinh nên mặc bộ y bào ấy,?đừng nói người cha béo tốt phì nộn của ả, ngay cả ông nội ả đem so với chàng, cũng không giống một đế vương chân chính bằng.
Lý Kính tiến lên xé phong ấn nơi miệng ả, kế đó, toàn bộ người trong ngục lặng lẽ lui ra, bốn bề chỉ còn Bùi Thuyên và Ngọc Cầm.
Ngọc Cầm chợt hiểu dụng ý của chàng, nói: "Ta sẽ không nói cho ngươi."
Bùi Thuyên tìm được tên bọn bắt cóc, chỉ là kẻ không mấy liên can, kẻ thực sự biết chuyện đều đã chết.
Đây là chuyện trên người Bình An chỉ mình ả biết, ả cố chẳng để chàng như ý, dù có chết cũng mặc.
Bùi Thuyên bỗng nhàn nhạt: "Ở đây cũng yên tĩnh thật."
Ngọc Cầm khựng lại, phế Thái tử bị giam gần ả, ngày nào cũng nghe hắn chửi rủa mơ hồ, hôm nay lại im phăng phắc.
Ả tỏ vẻ hứng thú: "Cắt lưỡi, hay cho thuốc câm?"
"Nghe nói có một loại dược, rót vào thì quên sạch tiền trần, biến thành một kẻ ngu si." Giọng Bùi Thuyên không nhanh không nặng, như chỉ kể một việc thường.
Song trong khoảnh khắc ấy, Ngọc Cầm không khỏi rùng mình, ả cười lạnh: "Thuốc gì thế, sao ta chưa từng nghe?"
Lời vừa dứt, Lý Kính cùng một thị vệ hai bên lôi một kẻ béo phục phịch tới cửa ngục.
Trong ánh sáng lờ mờ, phế Thái tử méo miệng lệch mắt, hơi tàn yếu ớt, chỉ "hớ hớ" được mấy tiếng.
Lý Kính: "Bệ hạ, phế Thái tử đã quên sạch mọi chuyện trước kia."
Cái "mọi chuyện" ấy gồm cả ăn, ngủ, nói như trẻ sơ sinh, cũng coi như câm luôn.
Bộ dạng phế Thái tử khiến chuông cảnh báo trong lòng Ngọc Cầm réo vang, ả kêu: "Không, chúng ta vẫn là hoàng thất tông thất, Hoàng tổ mẫu sẽ không cho ngươi dùng thứ thuốc này!"
Ánh mắt Bùi Thuyên u lạnh: "Các ngươi tính là tông thất cái gì."
Trương Thái hậu tự xin tới hoàng tự ở Nam Giao cầu phúc cho Đại Thịnh, đã không còn ai có thể bảo toàn tiền Đông cung, chàng muốn làm gì, sẽ chẳng ai dám xen vào.
Ngọc Cầm siết chặt tay, ả chết cũng chẳng sợ, nhưng Bùi Thuyên biết ả sợ gì!
Đúng vậy, ả sợ quên.
Trên người Bình An, ả biết những chuyện cả Bùi Thuyên cũng không biết, ấy là điều duy nhất ả hơn chàng. Mà giờ, ánh mắt lạnh lùng của Bùi Thuyên như nói, đã chỉ mình ngươi biết, vậy thì đến ngươi cũng quên đi.
Không, ả không thể quên, bằng không bao công ả làm là vì điều gì? Sống thế chẳng bằng chết!
Lý Kính bưng tới một bát thuốc, có người bấu mở miệng ả, Ngọc Cầm gào: "A a a cút! Ta không uống! A a a a a!"
Bùi Thuyên nhìn xuống ả: "Giờ muốn nói chuyện cũ không?"
Lý Kính cùng mọi người dắt phế Thái tử lui ra. Ngọc Cầm vì vùng vẫy vừa rồi, bị mắc kẹt trong vòng sắt, ả nghẹn cổ, một lúc sau khàn giọng: "Mười hai năm trước, đêm Thượng Nguyên, ta thấy bọn bắt cóc định ném Tiểu Bình An về công phủ."
"Ta mua Tiểu Bình An về, nhưng Bình An muốn về nhà, nó cứ muốn về nhà. Ta giết con thỏ tặng nó ngay trước mặt nó, lột da, cắt gân mạch, róc thịt, nhưng nó vẫn muốn về nhà."
Bùi Thuyên điềm nhiên nhìn ả.
Ngọc Cầm: "Người của tổ phụ cũng bắt đầu lần mò, ta không giấu nó nổi nữa."
"Ta bảo bọn bắt cóc đưa nó ra khỏi kinh. Dĩ nhiên, cái tên kia trộm lấy con hổ vải, quay lại uy h**p ta, đúng là đồ tiện nhân, sớm biết..."
Bùi Thuyên nhấc bát thuốc, rồi đặt xuống, một tiếng "cắc" khẽ vang.
Âm thanh ấy truyền vào tai Ngọc Cầm, ả như bị bóp cổ, vội thu giọng, hiểu Bùi Thuyên chỉ muốn nghe chuyện liên quan tới Bình An.
Thân thể ả run khẽ, mới nói tiếp: "Chỉ đưa ra khỏi kinh vẫn chưa đủ, ta muốn nó tạm quên ta, đợi sau này sóng yên gió lặng sẽ đón về."
"Nhưng làm sao khiến Bình An quên ta?"
"Ta tìm bọn bắt cóc thạo nghề, chúng bảo đánh. Hễ mỗi lần hỏi, nó còn nhớ mình là ai, nhà ở đâu thì đánh."
"Đánh tới khi nó không dám nhớ nữa là được."
"Nhưng ta không nỡ."
Ngọc Cầm chìm trong ký ức, nói đến xúc động, rơi nước mắt: "Nó xinh xắn đáng yêu đến thế, tiếng nói lại ngọt, ta làm sao nỡ đánh nó?"
"Ta chọn cách đỡ hơn, chính là bỏ đói."
"Nếu nó nhớ nhà, thì bỏ đói đến mức nó chỉ nhớ đồ ăn, để nó tranh ăn với những đứa trẻ bị bắt khác."
"Tiểu Bình An đúng là đáng thương, ngay từ đầu không cướp nổi của người khác, mỗi ngày nó chỉ có thể chịu đói, ấn bụng mà ngủ, hoặc là lén ăn cỏ, chi có nói mình đã quên hết thì mới được ăn một miếng bánh bao."
"Cách này chậm hơn đánh, nhưng rốt cuộc bị bỏ đói bốn năm, nó cũng đã quên hết mọi chuyện."
Đuốc gắn trên vách hắt bóng Bùi Thuyên xuống nền đất, đen đặc như một vực sâu không đáy.
Càng nói, Ngọc Cầm càng căm hận: "Ta chờ bốn năm! Giết sạch đám buôn người xong, ta vốn phải đón Bình An về nuôi. Ai ngờ Bình An lại... lạc mất!"
Ả ở xa kinh thành, căn bản chẳng cách nào tới Hoàn Nam dò xem, phái bao nhiêu người đi cũng chẳng nên trò trống gì.
Mãi đến ngày Tiết gia rình rang mở tiệc tẩy trần, hôm ấy Ngọc Cầm ăn mặc chỉnh tề tới dự, và nhìn thấy Bình An.
Bình An quả thực không còn nhận ra ả.
Nhưng Bình An lại hỏi Ngọc Tuệ: "Ở nhà, các người cũng đối xử với tỷ muội như vậy à?"
Ngọc Cầm hiểu ngay, tuy quên sạch chuyện trước chín tuổi, nhưng Bình An vẫn là Bình An.
Ả ta chìm trong cảm xúc của mình, nói: "Nếu không phải cái nhà họ Trương ấy, ta đã sớm đưa Bình An về rồi. Còn ngươi? Ngươi gặp Bình An muộn hơn ta, vậy mà lại giành phần may!"
Bùi Thuyên khẽ nghiêng đầu, phất tay ra hiệu, chẳng bao lâu, Lý Kính và mấy người đã quay lại.
Bùi Thuyên: "Ép ả uống hết."
Mắt Ngọc Cầm trợn trừng, cố giãy khỏi dây trói, gào rít: "Ngươi lật lọng!"
Khi Lý Kính dốc bát thuốc vào miệng ả, qua kẽ môi, ả thấy rõ ánh mắt của Bùi Thuyên không một gợn sóng, nhìn ả chẳng khác gì nhìn một xác chết.
Chàng biết ả không sợ chết, cho nên chàng muốn ả sống không bằng chết.
Ngọc Cầm sặc ho mấy tiếng. Trong cơn mê mê tỉnh tỉnh, ả nghe Lý Kính bẩm: "Bệ hạ, một liều thuốc công hiệu một ngày."
Bùi Thuyên: "Một ngày xong, cho ả tỉnh một canh giờ, rồi lại rót. Cứ thế lặp lại."
"Rót đến khi ả quên sạch mọi chuyện trước ngày hôm nay."
Về sau, cứ mỗi một canh giờ là đủ g**t ch*t ả một lần, bởi vì ả sẽ rõ ràng cảm nhận mình vừa quên đi một ngày, lại cũng rõ ràng biết mình không cách nào thoát khỏi cực hình này.
Ngọc Cầm móc tay xuống nền đất, năm ngón nứt toác rỉ máu, gào lên không cam: "Ngươi tưởng... ngươi tưởng ngươi là cái thá gì! Việc lớn việc nhỏ quanh nàng, ngươi cũng phải quản hết sao?"
"Bùi Thuyên! Bên cạnh Bình An nhiều người như vậy, ngươi sẽ không được như ý, ngươi sẽ không... bao giờ... như ý..."
Rất nhanh, thần sắc ả rã ra, y như phế Thái tử.
Bùi Thuyên lạnh lùng nhìn, nói: "Cắt lưỡi ả."
Lý Kính: "Tuân chỉ."
Đây chỉ là khởi đầu. Về sau, ả sẽ biến thành một kẻ sống dở chết dở, muốn chết cũng không xong.
...
Bùi Thuyên đã đăng cơ, nhưng đại điển sách hậu chưa cử hành, Bình An tạm trú ở Thanh Lê cung, cách Tín Dương cung chỉ một con đường.
Chàng không dùng Hưng Hoa điện và Cảnh Dương cung của Vạn Tuyên đế. Hiện giờ chàng thiết triều ở Hưng Dực điện, lấy Tín Dương cung làm ngự thư phòng, còn ở thì về Thanh Lê cung. Chờ qua lễ sách hậu, chàng và Bình An sẽ dọn tới Phượng Lai cung vừa được trùng tu.
Trở lại Thanh Lê cung, đêm đã khuya. Bình An quả nhiên ngủ rồi, chăn đệm đều mang từ Tĩnh U hiên ở vương phủ sang. Nàng cuộn tròn như con mèo nhỏ, ngủ ngoan vô cùng.
Bùi Thuyên nằm xuống bên, mắt dõi theo nàng.
Lần đầu gặp Bình An, nàng mới mười lăm, dáng người mảnh mai, nhẹ như cành liễu. Dù nhà họ Trương nuôi suốt sáu năm, vẫn nhìn ra cái gầy yếu thuở bé. Chàng ấn nhẹ má nàng, thoáng nghĩ, hồi ấy chắc cả khuôn mặt cũng chẳng có miếng thịt.
May mà giờ đã được chăm nom lại.
Bất chợt trong đầu chàng vang lên tiếng nức nở điên dại của Ngọc Cầm: "Bên nàng người nhiều như thế, ngươi sẽ không như ý đâu", mắt chàng trầm hẳn xuống, nơi đáy mắt loé lên một tia huyết sắc. Xem ra, trừng phạt dành cho ả vẫn còn nhẹ.
Mi mắt Bình An khẽ rung như sắp tỉnh. Chàng nhìn nàng, đốm đỏ trong mắt lặng lẽ tan.
Quả nhiên, Bình An mở mắt. Trông thấy chàng, nàng mơ màng: "Vương gia, hình như thiếp... nhớ lại một chút chuyện cũ."
Bùi Thuyên sững lại.
Chàng thấy tim mình chợt khựng lại. Bùi Thuyên không muốn nàng nhớ lại những điều không vui ấy.
Chàng vén sợi tóc sau tai nàng, thấp giọng hỏi: "Nhớ gì?"
Bình An còn ngái ngủ, dịu dàng đáp: "Kẹo hồ lô... ngọt."
Sống mũi chàng thở khẽ, nhịp tim cũng từ từ yên lại.
Nói xong hai câu, Bình An "ý" một tiếng, như lúc này mới nhận ra không phải mơ. Nàng ngồi dậy, nhường chăn.
Chàng vừa chui vào ổ ấm, Bình An đã lăn vào lòng, dụi đầu vào ngực chàng tìm hơi ấm.
Trời lạnh nên Thải Chi bôi cho nàng một lớp cao dưỡng hương quế, da như ngưng chi, láng mịn thơm mềm, tựa cắn một cái là môi răng còn vương hương.
Bùi Thuyên mím môi, hơi thở nặng dần, chàng giữ nàng lại: "Còn đang chịu tang."
Bình An chớp mắt hai cái, vành tai thoắt ửng đỏ. Nàng chui khỏi vòng tay chàng, khẽ kéo chăn: "Thiếp... ôm chăn."
Lòng ngực chàng bỗng trống không: "..."
Chàng liền kéo nàng trở lại, ôm cả người lẫn chăn vào lòng.
Bình An thò đầu ra: "Không lạnh à?"
Giọng chàng trầm xuống: "Nóng."
Hết chịu tang là tới lễ sách hậu mồng Một tháng Hai. Đại hôn năm ngoái cũng vào mồng Một tháng Hai.
Tiểu Bình An của chàng lớn rồi.
—
(Tác giả đùa: Vương gia chẳng cần chăn ấm, là nhờ... hỏa khí vượng khụ khụ.)