Năm đầu Thiên Thành, đầu xuân.
Cái lạnh mùa đông tan sớm, cuối tháng Giêng đã đổ trận tuyết cuối cùng của năm, chớp mắt đã sắp sang tháng Hai.
Việc trọng đại đầu tiên của tháng Hai chính là lễ phong hậu.
Tân đế đích thân hỏi han mỗi ngày, mức độ coi trọng khỏi cần bàn.
Lại bộ các cấp bận rộn như kiến, từ sớm đến tối, chỉ sợ sơ suất một chút sẽ khiến Hoàng thượng phật ý.
Tân hoàng hậu không giống Trương Thái hậu năm xưa. Năm đó Trương Thái hậu lên kinh, hầu như không có thân thích đi cùng. Còn nay, Tân hậu có cả một nhà huynh đệ tỷ muội, lễ nghi trong đại điển phong hậu không thể qua loa.
Vì thế, Lại bộ Cung Thượng thư đích thân dẫn cung nhân đến phủ họ Tiết.
Phải nói rằng, trong mắt Cung Thượng thư, nhà họ Tiết đúng là gia đình có phúc.
Tần lão phu nhân thân thể yếu, không lâu trước còn tưởng không qua nổi, vậy mà vẫn kiên cường vượt qua mùa đông, nghênh đón năm mới.
Tiết Hãn một bước thành quốc trượng, vẫn giữ mình cẩn trọng, tận tâm tận lực.
Lũ hậu sinh nhà họ Tiết từng bị cho là chẳng đứa nào ra hồn, nay Tiết Nhị gia đã là Thống lĩnh Cấm vệ quân, các cô nương trong nhà cũng biết cố gắng, hành xử đoan chính, lưng thẳng khí cường, chưa kể còn sinh ra được một vị Hoàng hậu nương nương!
Nhà họ Tiết giờ đây, phú quý có thể kéo dài ba đời.
Cung Thượng thư nhìn nhà họ Tiết rồi lại nghĩ đến mớ rối ren của nhà mình, trước kia còn có thể tự an ủi rằng "nhà danh gia vọng tộc ở kinh thành đều vậy", nay có nhà họ Tiết đứng đó, thì không còn nói được gì nữa.
Hôm đó, phủ họ Tiết đóng cửa trong, Phùng phu nhân tập hợp tất cả quản sự, tiểu đồng, nha hoàn trong nhà. Gần đến ngày đại điển phong hậu, đám gia nhân cũng phấn khởi, nét mặt ai cũng rạng rỡ như gió xuân.
Phùng phu nhân ngồi trên ghế chính, đảo mắt nhìn đám người phía dưới, mặt sầm lại: "Không cần ta nhắc, các ngươi cũng biết thân phận nhà ta giờ khác rồi."
"Nhưng nhớ kỹ, ra ngoài là đại diện cho mặt mũi của Hoàng hậu nương nương. Tuyệt đối không được lấy danh nghĩa của nương nương mà tác oai tác quái, ức h**p dân lành."
"Kẻ nào dám làm vậy, đừng trách ta và lão gia không nể tình, giao cho quan phủ còn nhẹ, mất mạng thì chẳng đáng đâu!"
Một trận dọa nạt khiến mấy người vốn đang lâng lâng lập tức cúi đầu, răm rắp đáp lời.
Phùng phu nhân lại nói: "Mọi người hãy giám sát lẫn nhau, nếu ai dám làm bậy thì cứ mạnh dạn tố cáo. Nếu điều tra ra là thật, người tố cáo được thưởng một trăm lượng bạc!"
Một trăm lượng bạc!
Mọi người chấn động trong lòng, lại đồng thanh hô: "Vâng!"
Sau khi răn dạy xong, Phùng phu nhânlại phát bạc mừng sự kiện lớn. Vừa ân vừa uy, xử sự đâu ra đấy.
Con dâu Tống Tri Nhã thấy vậy đều ghi nhớ trong lòng, về sau còn kể lại cho Tiết Chú.
Tiết Chú cảm khái: "Thì ra thời điểm này, mới càng phải biết khiêm nhường, giữ mình."
Tất nhiên, Tiết Chú còn phải học rất nhiều điều.
Nay nhà đã phất lên, mấy người bạn cũ ở Thư viện Tân Sơn rủ rê liên tục, y dứt khoát từ chối, chỉ bảo phải chuyên tâm đọc sách, tránh bị dắt mũi gài bẫy.
Đúng như lời Phùng phu nhân nói, Bình An đã là Hoàng hậu, nhà họ Tiết chính là chỗ dựa của nàng, tuyệt không thể kéo nàng tụt lại phía sau.
Phía nhà họ Lâm, Tiết Tĩnh An cũng nghiêm khắc dặn dò nha hoàn, không được ngạo mạn.
Lâm phu nhân thì vui khỏi phải nói, không chỉ vì nhà mình theo đúng phe, mà còn vì con dâu là Tiết Tĩnh An.
Bà dặn Lâm Chính: "Vợ con là người đứng đắn, năm đó nghịch đảng muốn bắt mẹ vợ con, là nó đứng ra gánh vác. Vậy nên mọi chuyện cứ theo nhịp của nó là không sai được đâu."
Tháng Hai này, ngoài đại điển phong hậu, Tiết Thường An cũng sẽ thành thân.
Nguyên Tịch đúng là người rất tốt, nhưng vì hai chuyện trước đó, lòng nàng ấy vẫn bất an.
Nàng ấy nhờ người đem tặng một chiếc khăn tay mình tự thêu hoa trúc, coi như một lần thử lòng.
Không bao lâu, Hồng Diệp trở về tay không: "Nguyên đại gia nói, công tử không dùng khăn tay."
Tiết Thường An: "Thế cái khăn đâu?"
Hồng Diệp ngớ ra: "Ờ ha, sao không trả lại chúng ta? Không lẽ... bị vứt rồi?"
Tiết Thường An: "..."
-
Lại nói về Nguyên Tịch. Theo lệ định kỳ, hắn vào cung thỉnh an Thái hậu.
Nguyên Thái hậu hỏi đến hôn lễ, Nguyên Tịch đáp: "Được cô mẫu làm mối, phụ trách lo liệu, mọi thứ đều chuẩn bị xong cả rồi."
Cung nữ bưng trà lén liếc nhìn Nguyên Tịch.
Tân hoàng đế thì cực kỳ tuấn mỹ, nhưng chưa bao giờ tỏ ra dễ gần với cung nhân, sau khi bị Phục Cẩm cảnh cáo, phần lớn đều biết điều mà dẹp mộng.
Nguyên Tịch là cháu trai của Nguyên Thái hậu, cao lớn anh tuấn, lại có công phò tá tân đế, hiện giữ quyền chỉ huy ba vệ quân Kinh kỳ, tiền đồ vô lượng.
Cung nữ kia lơ đễnh một chút, nước trà bắn vào tay áo Nguyên Tịch.
Bàng ma ma không hài lòng, quát cung nữ: "Vụng về thế hả? Còn không đi lấy khăn?"
Nguyên Tịch: "Không sao."
Hắn móc ra từ tay áo một chiếc khăn thêu hoa trúc, mở ra, lau sạch vệt nước, rồi cẩn thận gấp lại cất đi.
-
Lễ phong hậu cận kề, Nguyên Thái hậu phải phụ giúp quản lý lục cung, Nguyên Tịch không nấn ná lâu liền cáo lui.
Nguyên Thái hậu suy nghĩ, cuối cùng vẫn cho người mời Bình An đến bàn chuyện chính sự.
Lúc chờ đợi, bà xoa huyệt thái dương, nói với Bàng ma ma: "Tân đế lên ngôi, triều đại mới vừa lập, ta đã bao lâu rồi chưa có ngày rảnh rỗi."
Bàng ma ma mỉm cười: "Nương nương vất vả rồi."
Thực ra Bàng ma ma là người hiểu Nguyên Thái hậu nhất, những lời than phiền ấy đều là ngọt ngào khoe khoang cả thôi.
Năm xưa thân phận chủ – tớ quá mờ ám, sống trong cung phải rón rén như đi trên dây, chỉ có thể ngày ngày bên ngọn đèn và kinh Phật, nhưng không có nghĩa là bà định như thế cả đời.
Giờ triều đại mới mở ra, Nguyên Thái hậu lại nắm quyền lục cung, bà hớn hở ra mặt.
Tất nhiên, chuyện này Hoàng đế có cho phép, Hoàng hậu cũng không màng tranh quyền, vậy nên là hai bên cùng có lợi.
-
Một lát sau, nha hoàn ngoài điện bẩm: "Hoàng hậu nương nương đến."
Bình An bước vào, trên người là váy gấm thêu trăm chim quấn hoa, mày mắt sáng rỡ, ánh nhìn như nước suối trong veo.
Nguyên Thái hậu từng gặp nàng khi còn là Dự vương phi, vẫn không khỏi kinh diễm, con dâu mà đẹp thế này, đúng là vừa ưng mắt vừa mát lòng.
Hành lễ xong, Nguyên Thái hậu mời ngồi, kể chuyện lễ phục đội mũ ngày mai: "Ngày mai phải dùng thắt lưng ngọc."
Theo lễ chế, lễ phục hoàng hậu có hai loại thắt lưng, ngọc bích và dát vàng, đều quý, nhưng ngọc nặng hơn, thể hiện đủ hai chữ "quý trọng", hoàng gia từ trước đến nay đều như vậy.
Nguyên Thái hậu năm xưa không có cơ hội phong hậu, nên lần này muốn mọi thứ thật hoàn mỹ.
Thắt lưng nặng, không tránh khỏi, đành báo trước với Bình An.
Bình An gật đầu, không phản đối.
Có lẽ thấy nàng nghe quá chăm chú, Nguyên Thái hậu lại thêm lời: "Phối hợp như vậy, lễ phục ngày mai sẽ rất nặng, con phải chuẩn bị sẵn tâm lý."
Bình An nhẹ nhàng đáp: "Thần thiếp đã rõ."
Nguyên Thái hậu khựng lại, câu "thần thiếp" này khiến Bình An như già đi cả chục tuổi, cứ cảm thấy nàng và cách xưng hô đó không hợp.
Không kìm được, bà nói: "Không có người ngoài, con cứ xưng 'con' là được rồi."
Bình An cũng thoải mái gật đầu: "Vâng."
Nguyên Thái hậu nói xong lại thấy lấn cấn trong lòng.
Rõ ràng tự dặn mình, con dâu thì vẫn là con dâu, khách khí một chút là vừa, nay tự dưng xưng hô thân mật như vậy có phần quá rồi.
Nhưng thôi, lời đã nói chẳng rút lại được.
-
Vốn muốn tiễn Bình An về, Bàng ma ma bỗng nói: "Nương nương, trong bếp nhỏ có làm bánh thạch lựu, có muốn mời Hoàng hậu nương nương nếm thử không?"
Nghe đến hai chữ "bánh thạch lựu", Bình An ngước lên, đôi mắt long lanh nhìn về phía Nguyên Thái hậu.
Nàng rất thích ăn bánh thạch lựu.
Nguyên Thái hậu tất nhiên không nỡ từ chối, cười nói: "Dâng lên cho Hoàng hậu."
Cung nữ dâng hai đĩa, mỗi người một đĩa. Bình An cầm lên, cắn từng miếng nhỏ, bánh mềm thơm ngọt lịm, nàng nheo mắt lại, ăn rất say mê.
Nguyên Thái hậu cứ nhìn mãi, Bàng ma ma bên cạnh nói nhỏ: "Trong bếp còn có bánh hạt sen, bánh phù dung, bánh sữa, bánh hoa mai... có nên để Hoàng hậu nương nương nếm thử luôn không?"
Nguyên Thái hậu nay đã là người đứng đầu lục cung, trong bếp tất nhiên không chỉ chuẩn bị mỗi bánh thạch lựu, mà mấy món kia, Bình An vẫn chưa ăn bao giờ.
Nghe xong, Bình An lại quay sang nhìn Nguyên Thái hậu.
Nguyên Thái hậu nghĩ thầm: quả nhiên là khẩu vị của trẻ con, bèn bảo: "Dâng hết lên đi."
Chẳng bao lâu, từng đĩa bánh nóng hổi được dâng lên.
Bình An cầm lấy miếng bánh sữa, sợ vụn bánh rơi, nàng còn giơ tay hứng bên dưới, ăn vô cùng nghiêm túc.
Nguyên Thái hậu nhìn mà thèm. Bà buông lỏng tâm trí, dịu giọng: "Thử bánh phù dung xem."
Bình An cầm lên. Nguyên Thái hậu lại bảo: "Thử cả bánh hoa mai nữa."
Bình An lại cầm lên.
......
Không biết từ khi nào, đến lúc Nguyên Thái hậu phản ứng lại, Bình An đã ăn hết mấy đĩa bánh, cúi đầu, nhẹ nhàng xoa bụng: "Con no rồi."
Nguyên Thái hậu: "..."
Đúng lúc đó, bên ngoài truyền vào: "Hoàng thượng giá lâm."
Đến giờ truyền cơm trưa, Bùi Thuyên không thấy Bình An ở cung Thanh Ly, đích thân đến đón.
Vừa bước vào chính điện Thái Thọ cung, mùi bánh ngọt nồng nặc ập vào mũi. Chàng nhìn về phía bàn nhỏ cạnh chỗ Bình An ngồi, thấy bốn cái đĩa trống trơn, mỗi đĩa ít nhất bốn cái bánh.
Lại nhìn sang nàng, tay nâng chén trà, mắt mông lung, dáng vẻ ăn no đến đơ người.
Thấy Bùi Thuyên, nàng đứng dậy, nhẹ giọng: "Ợ~"
Nguyên Thái hậu: "Khụ khụ..."
Bùi Thuyên cau mày, giọng hiếm khi nặng nề: "Mẫu hậu, sau này xin đừng để Hoàng hậu ăn nhiều như vậy trước bữa chính."
Nguyên Thái hậu: "Được, được."
Hai người rời đi, Nguyên Thái hậu vẫn ngửi thấy mùi bánh vương trong không khí, chưa hoàn hồn.
Bà thấy hơi mất mặt, tự mình ngồi nhìn con bé ăn, thấy nó ăn ngon quá lại cứ dâng tiếp, giờ sợ trưa nó không ăn nổi cơm.
Có lẽ là mình không làm đúng.
Suốt cả buổi, Nguyên Thái hậu vẫn nhớ mãi đến Bình An.
Thật ra dù nàng ăn nhiều, sức vẫn không bằng ai, Nguyên Thái hậu biết điều đó, nên mới không ngừng nhắc đi nhắc lại rằng lễ phục ngày mai rất nặng.
Dù đã dặn trước, nhưng tính Bình An quá thật thà, không biết lách luật. Để nàng mang cái đai ngọc nặng trịch cả ngày, chẳng phải sẽ khiến nàng mệt gục sao?
Huống hồ, Nguyên Thái hậu từng đọc kinh nhiều năm, hiểu rằng thể diện là để cho người ngoài xem, nhưng nếu bản thân không dễ chịu, thì thể diện cũng chỉ là gánh nặng.
Cho nên, bà dặn Bàng ma ma: "Đổi thắt lưng ngọc trong lễ phục của Hoàng hậu, thành đai dát vàng đi."
Bàng ma ma nhịn cười, đáp: "Vâng."
Thật ra ngay từ đầu bà đã đoán được Thái hậu nương nương vẫn thương Hoàng hậu, không nỡ để nàng chịu khổ.
Chỉ là chính Thái hậu còn chưa nhận ra.
Vì đã sống trong thâm cung hai mươi năm, quanh quẩn toàn người cũ, nên đối với việc xây dựng một tình thân mới, Thái hậu vẫn còn rất chậm chạp.
Bên kia, Bùi Thuyên đưa Bình An trở về Thanh Ly cung.
Chàng luôn cảm thấy Bình An ăn hơi nhiều, nhưng đến giờ cơm trưa mà nàng vẫn muốn ăn tiếp, thì chắc chắn là nàng vẫn còn đói.
Trước kia chàng từng nghĩ Bình An là người tham ăn, giờ thì đã quá rõ, đó là vì nàng từng trải qua bốn năm đói khổ lúc còn nhỏ, nên bây giờ có bao nhiêu là ăn bấy nhiêu, chẳng nề hà gì.
Cảm giác no của nàng cũng chậm hơn người thường, bình thường ăn uống chậm rãi thì cũng thôi, chỉ sợ nàng gặp món khoái khẩu là không biết tiết chế.
Cơm trưa thì tất nhiên chẳng ăn nổi nữa, Bùi Thuyên mím môi thật chặt, đuổi hết cung nhân xung quanh lui ra.
Suy đi tính lại có nên gọi thái y hay không, chàng dứt khoát bế Bình An đặt lên đùi mình, một tay nhẹ nhàng xoa bụng nàng, hỏi: "Thấy sao rồi?"
Bình An khẽ xoay eo, động tác chậm rãi, má cũng dần ửng hồng.
Tựa như có chút ngại ngùng, nàng ghé sát tai chàng, thì thầm một câu: "Chàng đang sờ... cảm giác của thiếp đó."
Bùi Thuyên: "......"
Chàng chợt rời khỏi môi nàng, siết lấy vòng eo mềm mại rồi nhẹ nhéo một cái, thấp giọng hỏi: "Thế còn bây giờ?"
Bình An khẽ lắc đầu.
Nàng nhất định không nói cho chàng biết đâu.