Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ

Chương 60

 
Tối ấy đã gọi nước đến ba lượt.

Người trực đêm là Thải Chi, bình thường chỉ một hai lượt, nàng ấy cứ ngỡ bệ hạ không phải người ham sắc. Tối nay gọi đến lần thứ ba, nàng ấy còn sững người mất một lúc.

Giờ nghĩ lại, có lẽ là do hôm nay phong hậu, lại thêm bệ hạ ở biên cương mấy tháng trời, thêm một lần cũng chẳng có gì lạ.

Chỉ là, hình như nương nương đã khóc.

...

Trong màn trướng ấm áp, Bình An úp người trên giường, cắn lấy một góc chăn, nức nở thút thít. Bị ức h**p đến mức chịu chẳng nổi, trốn cũng chẳng trốn được, chỉ còn biết để nước mắt lặng lẽ rơi từng giọt, từng giọt.

Thật là đáng thương mà cũng đáng yêu, khiến người ta đau lòng không thôi.

Khóe mắt đuôi mày của Bùi Thuyên mang theo một tia lười biếng nhàn tản, chàng chầm chậm lau nước mắt cho nàng, giọng khẽ khàng: "Được rồi."

Bình An yếu ớt đẩy tay chàng ra. Câu "được rồi" này, chàng đã nói không biết bao nhiêu lần, mà chẳng lần nào là thực sự "được rồi" cả.

Nhưng lần này, Bùi Thuyên quả thực đã dừng lại.

Chàng ôm nàng cùng với chiếc chăn, cuộn lại thành một cuộn ngọt ngào như bánh cuốn, rồi bế cả người nàng lên.

Bình An khẽ nâng mí mắt, lén nhìn chàng một cái.

Bùi Thuyên nói: "Đi tắm rửa một chút."

Bài trí trong Lai Phượng cung không khác Tĩnh U Hiên là mấy, ngay cả ao tắm cũng giống, thậm chí còn rộng hơn đôi phần. Vừa bước vào, hơi nước lượn lờ, mịt mùng như mây khói, phảng phất tựa tiên cảnh.

Bình An ngâm mình trong nước nóng, Bùi Thuyên cũng theo vào. Chàng phải đỡ lấy nàng, vì giờ nàng mềm nhũn như bông, không khéo lại trượt ngã xuống hồ.

Nhìn gương mặt đỏ ửng của nàng, Bùi Thuyên cầm một chiếc khăn, bắt đầu lau người giúp nàng.

Bình An cũng thấy khắp người dính dấp, tắm một lượt quả thật dễ chịu.

Nàng tựa vào người chàng, nâng cánh tay mềm oặt lên, bỗng khẽ hỏi: "Sao lại giống hệt như trong tranh vẽ vậy?"

Bình An không phải không hiểu. Mấy bức tranh "tránh lửa" kia vẽ rất rõ ràng, chỉ là từ trước đến nay, Bùi Thuyên vẫn luôn biết tiết chế.

Cho đến hôm nay. Câu này vốn phải thốt ra từ lúc còn trong màn trướng, chỉ là khi ấy đầu óc nàng loạn như nồi cháo, chẳng kịp nghĩ gì.

Bùi Thuyên vừa lau bụng nàng, vừa hỏi: "Không tốt sao?"

Ánh mắt Bình An lay động như gợn sóng nước, ánh lên rồi lại dao động.

So với sự khoái lạc lúc trước, cái cảm giác bị khí tức của Bùi Thuyên ngấm vào tận xương tủy này khiến người ta như lạc lối, quên cả bản thân.

Nàng khẽ chớp mắt, không đáp.

Bùi Thuyên cười khẽ một tiếng, lần này xem như làm người tốt, không tiếp tục trêu chọc nàng, chỉ nói thay: "Vậy thì là tốt rồi."

Bình An nhỏ giọng: "À..."

Bùi Thuyên cụp mắt, như đang trầm tư, lại nói: "Bởi vì nàng thích người có sức lực lớn."

Ý là cái sức mạnh đủ để nâng nàng lên khỏi mặt đất ấy.

Bình An chỉ cảm thấy toàn thân như bốc hỏa, vội nhắm mắt lại, tựa vào vai chàng giả vờ ngủ.

Từ nay về sau nàng sẽ không bao giờ khen chàng khỏe nữa.

...

Không như mùng một tháng Hai năm ngoái, lần này Bùi Thuyên không còn là một công tử quyền quý chưa từng hầu hạ ai. Chàng nghiêm túc, tỉ mỉ, giúp Bình An xử lý, lau chùi, kiểm tra kỹ càng.

Quả thật là có sưng tấy, phải thoa thuốc vào.

Chỉ là đầu ngón tay vừa lướt qua da nàng, liền như lửa đá va chạm, tóe lên vô số tia lửa.

Thiêu đến người cũng phải hoảng.

Yết hầu Bùi Thuyên khẽ động, thấy nàng mệt mỏi đến mở không nổi mắt, chàng khẽ hôn lên trán nàng, cuối cùng cũng không làm thêm gì nữa.

Về lại phòng, chàng lấy ra chiếc khăn tay trắng nhàu nhĩ, bên trên có vết đỏ tươi còn mới.

Chiếc khăn tay mà năm ngoái chàng tự rạch tay lấy máu đưa cho Thái hậu, còn bây giờ chiếc khăn này, là của chàng, chỉ thuộc về chàng.

Chàng khoác áo ngoài, mở chiếc hộp bí mật, bên trong cất hai dải tóc đen được buộc lại.

Chàng đặt khăn tay vào đó rồi khóa lại.

...

Giấc ngủ ấy kéo dài đến tận giờ Tỵ ngày hôm sau.

Trời bên ngoài đã sáng hẳn, khô ráo, lại ấm áp. Bình An như có cảm giác, chầm chậm mở mắt.

Hôm nay vẫn còn phải thỉnh an Thái hậu, nàng định ngồi dậy.

Bên cạnh, Bùi Thuyên ấn nàng xuống: "Đã sai người bẩm với Thái hậu, trưa rồi hãy đi."

Được ngủ tiếp, Bình An tất nhiên vui mừng, khóe mắt cong cong: "Vâng."

Bùi Thuyên nhìn nàng, đôi môi hồng mềm mại vẫn còn sưng nhẹ, nàng thì lại là kiểu "ăn xong là quên đánh", tối qua khóc đến đáng thương, giờ lại dùng ánh mắt long lanh nhìn chàng.

Chàng xuống giường, gác tấu chương sang bên, rửa tay kỹ trong chậu đồng, rồi cầm lấy hũ thuốc mỡ.

Thuốc thì vẫn phải bôi thôi.

-

Hiện tại hậu cung chỉ còn là cảnh nở rộ tàn tạ, giống như một đóa hoa từng rực rỡ, nay đã bị nước thời gian rửa trôi.

Phi tần của Vạn Tuyên Đế không nhiều, đếm đi đếm lại cũng chưa tới năm người. Phi tần của Tiên Đế thì đông hơn một chút, nhưng phần lớn đều đã chết già hoặc bệnh mất, còn lại đến bây giờ, chỉ lèo tèo vài người.

Thêm vào đó là mấy vị Thái phi đã sớm lui về ở ẩn, cư ngụ nơi hẻo lánh, không hỏi thế sự.

Công chúa chỉ có một người, chính là Bát công chúa, năm nay vừa tròn mười lăm, đã xuất cung xây phủ từ năm ngoái, đợi sau ba năm mãn tang thì sẽ tuyển phò mã.

Thế nên trong toàn bộ hậu cung giờ đây, chủ tử cũng chỉ còn Hoàng hậu và Thái hậu.

Nguyên Thái hậu phải nói là đã ẩn nhẫn hai mươi năm mới có được ngày hôm nay. Ban đầu bà nương nhờ cửa Phật, tìm chút bình an nơi hương khói, bây giờ thì nắm trọn hậu cung, bận rộn tới nỗi mặt mày hớn hở, cũng buông luôn kinh kệ, quay lại ăn thịt uống rượu.

Người như vậy vốn chẳng phải kiểu nghiêm cẩn khắc kỷ từ trong xương cốt, bằng không lúc trước cũng chẳng buột miệng bảo Bình An cứ xưng "con" như thế.

Cho nên sáng nay, người từ Lai Phượng cung đến truyền lời rằng đế hậu vẫn chưa dậy, bảo đợi đến bữa trưa rồi hãy đến vấn an, bà cũng không lấy làm khó chịu.

Chỉ là trong lòng cũng đoán được tám phần, chắc là Hoàng hậu dậy không nổi.

Nguyên Thái hậu liền nói: "Tuy nói ngủ quên là không phải phép, nhưng Hoàng hậu còn trẻ, ngủ nhiều cũng là chuyện thường."

Bàng ma ma đứng cạnh chỉ nghĩ thầm trong bụng, năm xưa khi Nguyên Thái hậu bằng tuổi này, mười bảy tuổi đã tiến cung, thức khuya dậy sớm quen rồi.

Thời đó hậu cung đông đúc, đấu đá gay gắt, không được yên ổn một khắc. Giờ thì người ít, đế hậu tới thỉnh an hay cùng ăn cơm, chẳng khác nào một nhà quây quần, cũng chẳng còn kiểu quy củ cứng nhắc như xưa.

Mà Nguyên Thái hậu thực ra cũng không chán cái cảm giác như người một nhà này. Sau lễ phong hậu vừa rồi, bà vẫn chưa nghĩ đến chuyện nạp thêm tân nhân cho hậu cung.

Thái hậu thì không vội, nhưng có kẻ đã sốt ruột, đó là đám đại thần trong triều.

Chưa cần nói đến lợi ích ẩn sau, họ còn có một lý do danh chính ngôn thuận: hoàng gia thiếu con nối dõi, căn cơ Đại Thịnh sẽ lại lung lay.

Cuộc tranh chấp giữa Phế Thái tử họ Bùi và bệ hạ năm xưa, chẳng phải cũng do Phế Thái tử không con mà khởi đầu hay sao? Suốt ba mươi năm qua, hoàng tộc quả thực hiếm hoi đinh tộc, cần phải khai chi tán diệp.

Đương nhiên, từ lúc còn tiềm để, quan hệ giữa Đế và Hậu đã không hề đơn giản. Nghe đâu năm đó hoàng đế còn ở biên cương, viết thư cho Hoàng hậu nhiều vô kể, mỗi lá đều là chính tay ngài viết.

Đám người họ, có kẻ nào từng nhận được thư tay của hoàng đế đâu?

Chưa kể hoàng đế hiện tại tuổi còn rất trẻ, chưởng quản tam quân, thủ đoạn cứng rắn, không giống Vạn Tuyên Đế nhân hậu khoan hòa. Vì vậy dù lợi ích phía sau có hấp dẫn đến đâu, mấy lão thần trong Lễ Bộ muốn tiến lời can gián cũng phải cân nhắc tới lui, giờ này mà mở miệng e là rước họa.

Không ai dám tùy tiện đắc tội với tân đế.

Biện pháp an toàn nhất là để các phu nhân trong nhà thử thăm dò trước.

Ngày mồng bảy tháng này, Tiết gia có việc hỷ: Tam cô nương của nhà họ Tiết thành thân.

Bọn quan viên trong triều muốn đưa người vào hậu cung, nếu làm mạnh tay sẽ chạm đến lợi ích của Tiết gia, chẳng ai dại mà đâm đầu đi thông báo với họ cả. Vừa hay hôm đó Tiết gia bận bịu, sẽ chẳng chú ý đến mấy lời gió bay.

Thế là, phu nhân của Cung Thượng thư - Kiều phu nhân – liền đưa danh thiếp vào cung.

Chẳng bao lâu sau, nội thị hồi đáp thẳng thừng: "Hoàng hậu nương nương hôm nay thân thể không khoẻ, xin phu nhân quay về."

Vừa nghe là biết đang khéo léo từ chối.

Kiều phu nhân thầm nghĩ, chẳng lẽ Hoàng hậu đoán được mục đích của bà ta, nên cố ý dằn mặt?

Nói thật thì khi Hoàng hậu còn là Nhị cô nương nhà họ Tiết, Kiều phu nhân từng tiếp xúc, biết nàng là người hiền hậu. Nhưng giờ đây bên cạnh Hoàng hậu toàn là cung nữ ma ma do hoàng đế đích thân phái tới, những người đó, từng kẻ một đều miệng kín như bưng, trung thành tuyệt đối, vì chủ tử thì chuyện gì cũng dám làm. Chắc chắn chẳng muốn có thêm tân nhân vào hậu cung lúc này.

Nghĩ tới đây, Kiều phu nhân không khỏi thấy bực bội. Xem ra lần sau không thể tìm Hoàng hậu nương nương nữa rồi.

...

Tiết phủ.

Chẳng còn như xưa nữa, nay mỗi khi Tiết gia tổ chức tiệc cưới, khách khứa đông nghịt, ra vào không dứt. Đến nỗi có người không rõ còn tưởng hôm nay là Tiết Hạo cưới vợ, chứ không phải Tiết Thường An gả đi.

Tiết Hạo cuối cùng cũng đã dưỡng thương xong.

Hắn bị thương nặng trong biến ở hoàng cung, bị ép nghỉ ngơi điều trị. Giờ đã hơn một tháng, bị nhốt trong nhà sắp đến mốc meo luôn rồi, nhân dịp muội muội thành thân, hắn định ra ngoài gặp Trương Đại Tráng tán gẫu, hỏi thăm tình hình cấm vệ quân hiện nay.

Thời gian hắn dưỡng bệnh, Trương Đại Tráng là người tạm thời quản lý cấm vệ quân.

Không ngờ chỉ một lát sau, Trương Đại Tráng lại sai thân binh tới đuổi khéo hắn về.

Người thân binh còn tiện miệng nhắn lại: "Tướng quân nhà ta hôm nay có chuyện quan trọng, hẹn huynh hôm khác."

Tiết Hạo lập tức nhíu mày: "Chuyện quan trọng gì?"

Thân binh kia gãi đầu cười ngượng: "Ngài ấy không nói với ta."

Bị Trương Đại Tráng đuổi đi rồi, hắn cũng không lấy làm tức giận. Dù gì hôm nay cũng là ngày Tam muội muội xuất giá, hắn đứng ở hành lang, lười biếng vung vẩy cánh tay, không khỏi nhớ tới cảnh nhị muội muội xuất giá năm nào, trong lòng không tránh khỏi ngậm ngùi.

Không biết giờ này Bình An trong cung sống thế nào rồi.

Tên thân binh to lớn ấy sau khi quay lại, liền hỏi người anh em đang canh ở góc tường phía sau ngõ phố Vĩnh An: "Tướng quân, vì sao chúng ta không nói với Tiết Thống lĩnh rằng chúng ta đang bảo vệ..."

Trương Đại Tráng đáp tỉnh bơ: "Ta đang cướp chức trách của hắn đấy, nếu nói ra, hắn chắc chắn sẽ lột da ta!"

Nhưng chuyện này, hắn không định nhường cho Tiết Hạo làm.

Dù hai người có thân nhau thế nào, thì đối với Bình An, rốt cuộc là muội muội của Tiết gia, hay muội muội của Trương gia, cả hai bên đều chẳng ai phục ai.

Hiện giờ so với Tiết Hạo, Trương Đại Tráng càng muốn giữ một chỗ dựa vững chắc cho mình.

Hắn ngẩng đầu nhìn bức tường cao vút của phủ Vĩnh Quốc công, xoa xoa tay, trong mắt lóe lên sáng rực.

Quá là k*ch th*ch đi!

...

Trong phủ Vĩnh Quốc Công.

Tiết Thường An đã sớm trang điểm xong xuôi. Trong phủ bận rộn tấp nập, Hồng Diệp bỗng nói: "Lạ thật, trên bàn thờ cúng thần nhân hôn lễ thiếu mất một khối bánh lăng phấn rồi."

Một nha hoàn khác nói: "Chắc lúc nãy đếm sai thôi."

Hồng Diệp không nghĩ nhiều, lúc này còn bao nhiêu việc đang phải lo.

Nhưng chưa bao lâu sau, nàng ấy lại phát hiện khay bánh lăng phấn lại thiếu thêm một khối nữa.

Mặt mày Hồng Diệp lập tức ủ ê, loại bánh này là dùng để tế Thần Nhân của hôn lễ, để cầu chúc cho Tam cô nương gả đi được thuận buồm xuôi gió, phu thê hòa hợp.

Rốt cuộc là ai tham ăn như thế?

Nàng ấy không phải người biết giữ mồm giữ miệng, bị Tiết Thường An liếc một cái liền khai thật: "Đó là đồ cúng thần mà, ai lại tham ăn đến vậy chứ..."

Tiết Thường An thì chẳng để tâm: Vương di nương nhà nàng ấy tin Phật, mấy chuyện cúng bái nghi thức xưa nay cũng không quá khắt khe.

Nàng ấy cười nói: "Ai đói bụng thì cầm ăn thôi, có sao đâu."

Hồng Diệp bĩu môi: "Ai da, cũng lạ thật đó."

Miệng còn lẩm bẩm, nhưng lòng Tiết Thường An thì đã bay xa.

Chẳng mấy chốc, Hồng Diệp bị gọi đi, Toàn Phúc phu nhân cũng sang gặp Phùng phu nhân.

Lúc này vốn là lúc các tỷ muội trong phủ đến chào từ biệt tân nương, nhưng trong phủ bây giờ cũng chẳng còn đứa trẻ con nào.

Bình An thì đang ở trong cung, đương nhiên không thể đến phủ. Tiết Tĩnh An tuy đã hồi phủ, nhưng nếu nàng ấy thật sự đến đây, Tiết Thường An lại sợ bị "vạ miệng", hai người đều hiểu ý.

Thế nên Tiết Thường An chỉ ngồi đó lặng lẽ, tự mình vượt qua khoảnh khắc cuối cùng của đời làm con gái.

Nàng ấy bỗng nhớ tới mẹ ruột mình, Vương di nương. Giờ nàng ấy sắp gả đi, đại ca cũng đã lấy vợ, đang chăm chỉ học hành, không biết mẹ giờ này có thấy an lòng hay chưa.

Lại nghĩ đến Nguyên Tịch, người nam nhân đó thật sự có bản lĩnh. Nhưng nàng ấy từng dội cả bát nước lên đầu hắn, vậy liệu có còn giữ được vẻ dịu dàng như xưa?

Dù sao thì cũng nên thử một lần.

Tâm trí bay bổng vô định, Tiết Thường An lại nhớ đến Bình An.

Không lâu trước đây, Bình An từng ban cho Tiết gia một tấm cung bài khắc rồng phượng, tượng trưng cho quyền được tự do ra vào hậu cung. Nhưng người nhà họ Tiết rất biết điều, không dám tùy tiện sử dụng.

Nếu như Nhị tỷ vẫn chỉ là Vương phi, hẳn lúc này nàng sẽ ra ngoài đón tiễn.

Nhưng giờ đã là Hoàng hậu, thân phận khác biệt rồi.

Tiết Thường An nghĩ thầm, nàng ấy đã sớm biết thời khắc cuối cùng của đời con gái chỉ có thể trầm mặc vượt qua.

Vậy nên, nàng ấy chẳng hề cảm thấy cô đơn. Chẳng một chút nào.

Nàng ấy cúi đầu, cắn môi, siết chặt tay.

Đúng lúc ấy, từ sau tấm bình phong bỗng truyền đến tiếng bước chân khe khẽ.

Tiết Thường An giật mình hoàn hồn.

Nàng ấy lập tức dựng tai lắng nghe. Nghe như là tiếng vải vóc cọ vào nhau, ai lại đi lén lút như vậy vào giờ này? Lẽ nào là trộm mò vào Thính Vũ Các?

Nàng ấy lập tức nín thở, túm lấy chiếc gối sứ trên tay, cảnh giác quát: "Ai đó?!"

Ngay sau đó, sau tấm bình phong liền ló ra một khuôn mặt xinh đẹp tinh khôi.

Chiếc gối sứ trong tay Tiết Thường An rơi cái "cạch" xuống đất. Nàng ấy chậm rãi mở to mắt.

Chỉ thấy Bình An búi song hoàn, hai bên thái dương thả lụa đỏ mềm mại, nàng vận một bộ áo bông váy đào hồng nhạt, trông như một tiểu hoa yêu yêu kiều bước ra từ tranh vẽ.

Nhìn gần, dung mạo nàng rạng rỡ ngời ngời, nét mặt sáng bừng trong trẻo, sạch sẽ như xưa, tươi sống tựa như chưa từng xuất giá, khóe môi còn dính một chút vụn bánh lăng phấn ngọt lịm.

Thấy Tiết Thường An ngẩn người không nói lời nào, nàng liền đè thấp giọng, hơi thở dịu dàng mềm mại như gió xuân: "Là ta đây, Nhị tỷ tỷ mà."

Nàng cầm một khối bánh lăng phấn, nhét vào tay Tiết Thường An: "Cái này ngon lắm, ăn lót dạ đi."
 

Bình Luận (0)
Comment