Tiểu Cương Thi Cũng Tưởng Thế Giới Hòa Bình

Chương 40

 
Biết kế hoạch của mình đã thành công, Hứa Chí không còn thận trọng như trước nữa. Gã đã sốt ruột đến mức không thể chờ thêm, chỉ muốn nhanh chóng gặp mặt Thôi Lâm Sơn để ký hợp đồng cho xong.

Sau hai tiếng chờ đợi dài đằng đẵng, gã gọi lại cho Thôi Lâm Sơn.

Thôi Lâm Sơn chỉ bình thản đáp: “Tôi đang ở bệnh viện, anh cứ mang hợp đồng đến đây, tôi sẽ ký.”

Hứa Chí vui vẻ đáp lời lia lịa.

Nghe trong giọng nói của Hứa Chí không kiềm được sự phấn khích, Thôi Lâm Sơn chỉ khẽ cong môi không nói gì, nhưng trong đáy mắt lại ánh lên một tia lạnh lùng. Cúp máy, anh nhìn về phía Dung Kính và Trần Vinh, trầm giọng nói: “Xem ra đúng là gã bị lừa rồi.”

“Đầu óc chắc cũng không tỉnh táo lắm.” Trần Vinh lầm bầm, “Giờ chúng ta đi bệnh viện à?”

Thật ra ban đầu Trần Vinh và Dung Kính không định làm phiền Vương Toan Yên đang dưỡng bệnh. Nhưng nếu đổi địa điểm ký hợp đồng sang nơi khác, thì lại thấy không hợp lý với hình tượng “người chồng yêu vợ” mà Thôi Lâm Sơn đang thể hiện.

Vợ đang hấp hối trong bệnh viện, mà chồng lại chạy đi đâu ký hợp đồng thì nhìn sao cũng thấy bất ổn.

“Chờ một chút, A Yên bảo muốn ăn bánh kem Black Forest của quán, tôi mang một phần tới cho cô ấy.” Thôi Lâm Sơn nhìn hai người với vẻ áy náy, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng điều khiển.

Nhìn theo bóng anh khuất sau cửa, Trần Vinh cắn một miếng bánh bao, thở dài than: “Phiền ghê, ăn miếng bánh bao cũng toàn vị cẩu lương.”

Dung Kính cũng hít sâu một hơi rồi thở dài theo: “Phiền thật đấy, hít một ngụm không khí cũng là mùi cẩu lương.”

Trần Vinh liếc nhìn Dung Kính, rồi bất ngờ hỏi: “Dung đại sư không phải đã trưởng thành rồi sao? Vẫn chưa có người yêu à? Với diện mạo thế kia, lại thêm cái bản lĩnh đó chắc chắn là không ít tiểu cô nương đổ rạp đâu nhỉ?”

Dung Kính sờ sờ mặt mình, thành thật lắc đầu: “Không có ai theo đuổi tôi cả.”

Không thể nào!

Trần Vinh thầm hét lên trong lòng bốn chữ ấy.

Tuy tuổi anh ta đã lớn, không theo kịp gu thẩm mỹ của giới trẻ bây giờ, nhưng anh ta dám chắc, loại nhan sắc như Dung Kính dù là thời nào thì cũng có thể khiến người ta nâng niu như báu vật.

Sao lại không có ai theo đuổi được chứ?

Chẳng lẽ...

Gương mặt Trần Vinh dần hiện lên vẻ ngộ ra chân tướng. Anh ta nhìn Dung Kính với ánh mắt thương cảm như đang thấu hiểu tất cả, giọng đau lòng nói: “Chắc bị cha ngăn hết ngoài cửa rồi đúng không?”

Dung Kính: “… Hả?”

Trần Vinh cứ tưởng mình đã nhìn thấu mọi thứ, lập tức gật đầu chắc nịch: “Người như cậu, cha có quản chặt cũng là điều dễ hiểu thôi.”

Tuy rằng Dung Kính rất lợi hại trong chuyện xem bói, nhưng nói cho cùng vẫn còn trẻ tuổi, chưa từng trải nhiều, dễ bị người khác làm lung lay.

Cả ba người vừa nói chuyện phiếm, ông nói gà bà nói vịt một hồi, thì Thôi Lâm Sơn cũng xách hai phần bánh Black Forest trở về. Anh ta chủ động đưa một phần cho Dung Kính, cười nói: “Cho cậu đấy.”

Dung Kính hơi bất ngờ, nhưng cũng không khách sáo.

Trần Vinh thấy vậy thì không khỏi bĩu môi: “Sao chỉ chuẩn bị cho mỗi Dung đại sư, tôi thì không có phần à?”

Thôi Lâm Sơn mặt không biểu cảm đáp: “Dung đại sư mới hai mươi, cậu thì cũng hai mươi chắc? Cậu có thể làm cha người ta rồi còn đòi ăn bánh kem?”

Trần Vinh: “…”

Quay trở lại bệnh viện thì thấy còn sớm, Dung Kính tranh thủ ghé qua phòng bệnh của bà Ngô.

Tạ Trường Thời đã sắp xếp cho bà một phòng riêng, vì Ngô Nguyệt cần thường xuyên xuất hiện, nếu ở phòng bệnh chung sẽ dễ khiến người khác sợ hãi.

Khi Dung Kính tới nơi, cả gia đình ba người đang quây quần trò chuyện. Ngô Nguyệt đang khoe với cha mẹ chiếc váy công chúa mới toanh xinh đẹp của mình, cô bé kéo váy xoay một vòng ngay tại chỗ, mặt hơi đỏ lên vì ngượng: “Có đẹp không ạ?”

Bà Ngô mắt hoe đỏ, nhưng vẫn luôn miệng khen ngợi: “Đẹp lắm, bộ này xinh quá. Dung đại sư với cậu Trình mắt nhìn đồ cũng tốt thật!”

Dung Kính nghe vậy thì có chút chột dạ, đưa tay gãi mũi. Thật ra khâu chọn váy, cậu chẳng đóng góp được chút công nào, tất cả đều do mấy chị hướng dẫn mua sắm và Trình Phác Ngọc lo liệu cả.

Cậu gõ cửa phòng bệnh.

Ba người trong phòng quay đầu lại nhìn, thấy là Dung Kính thì đồng loạt nở nụ cười chân thành rạng rỡ. Ngô Nguyệt gọi một tiếng “Anh”, ông Ngô liền vội vàng đứng dậy mời cậu ngồi xuống ghế bên cạnh sofa, rồi còn lấy đĩa táo vừa mới gọt xong đưa tới: “Đại sư, ăn chút trái cây đi. Mấy trái này là mấy chú cảnh sát ở cục Nhạn Thành mang qua khi tới thăm Nguyệt Nguyệt.”

“Cảm ơn, nhưng hôm nay tôi tới không phải để ăn, mà là để tặng đồ cho hai cô chú.” Dung Kính nói rồi mở ba lô, lấy ra hai lá bùa màu vàng, đưa cho hai người, “Hai lá bùa này có thể giúp ngăn tà khí, hai người hãy mang theo bên mình.”

Hôm qua, Dung Kính đã hỏi ý Ngô Nguyệt. Cô bé vừa mới tìm lại được cha mẹ, không muốn đi đầu thai, chỉ muốn tiếp tục ở bên họ.

Tuy rằng quỷ khí trên người cô bé chưa chắc sẽ gây ảnh hưởng tới cha mẹ, nhưng để chắc ăn, Dung Kính vẫn tự tay vẽ hai lá bùa để phòng hờ.

Ông Ngô nghe xong thì sững người một lúc, rồi vội vàng đứng dậy. Nhìn thiếu niên đang chìa ra lá bùa màu vàng rực rỡ, ông nhanh chóng chùi tay vào quần áo hai cái, rồi cẩn thận đón lấy.

Ông đưa một lá cho vợ, đồng thời cảm ơn không ngớt rồi ngập ngừng nói: “Đại sư, cậu giúp chúng tôi tìm được Nguyệt Nguyệt, đưa con bé trở về, giờ còn tặng thêm bùa… Mà mấy chi phí ấy, chúng tôi vẫn chưa gửi cậu. Cậu xem tổng cộng bao nhiêu, tôi chuyển khoản liền.”

“Chuyển cho tôi 500 là được.”

"A?" ông Ngô lại ngẩn người, thử thăm dò hỏi: “Có phải hơi... rẻ quá không?”

“Không đâu, thật ra tôi cũng không làm gì nhiều cả. Số tiền 500 này chỉ là tiền bùa thôi.”

“Đại sư à, còn có tiền quần áo của Nguyệt Nguyệt nữa mà.”

“Đúng rồi đúng rồi, còn cả tiền quần áo.”

Dung Kính lắc đầu, vẫn kiên trì giữ nguyên mức 500: “Quần áo là anh trai khác tặng cho Nguyệt Nguyệt, không cần trả tiền. Hai người chuyển cho tôi 500 là đủ rồi.”

Thấy Dung Kính kiên quyết như vậy, ông Ngô cũng không do dự nữa, chuyển khoản xong, ông vẫn luôn khẽ nói lời cảm ơn.

Nếu không gặp được Dung Kính, ông Ngô thực sự không dám tưởng tượng cuộc sống sau này sẽ ra sao.

Ông và vợ đã sống mười một năm dài đằng đẵng trong vô vọng, mỗi ngày trôi qua đều mòn mỏi trên hành trình tìm con, kết quả vẫn là chẳng tìm thấy. Cuối cùng, họ chỉ còn lại vô tận hối hận cùng sự tuyệt vọng muốn buông xuôi tất cả.

Ông Ngô khẽ đặt tay lên vai vợ, dịu dàng nói: “Em ở lại với Nguyệt Nguyệt nhé, anh muốn ra ngoài trò chuyện với đại sư một chút.”

Bà Ngô hiểu chồng có chuyện cần nói với Dung Kính, vội vàng gật đầu, sau đó chỉ vào bộ đồ bên cạnh, cười hỏi Ngô Nguyệt: “Muốn thử thêm bộ này nữa không?”

Ngô Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”

Cánh cửa nhanh chóng đóng lại, ngăn cách âm thanh giữa mẹ và con gái. Ông Ngô quay người lại, nghiêm túc kiểm tra xem cửa đã đóng kỹ chưa, rồi mới đưa Dung Kính đi xa thêm một đoạn nữa, đảm bảo rằng câu chuyện sắp nói sẽ không lọt vào tai Ngô Nguyệt, sau đó mới dừng bước.

Dung Kính thấy ông cẩn trọng như vậy, cũng đoán được phần nào ông sắp nói điều gì đó không muốn để Ngô Nguyệt biết, nên chủ động hỏi: “Có phải kết quả điều tra đã có rồi không?”

Ông Ngô gật đầu: “Ngô Vĩ đã thú nhận hết trước mặt cảnh sát. Không chỉ say rượu lái xe gây chết người mà còn bỏ trốn, nên lần này chắc chắn phải ngồi tù lâu.”

Nói rồi, ông tiếp lời: “Tôi và vợ đã bàn bạc kỹ. Những năm qua ở quê chẳng còn ai thân thích, mà đại sư cậu lại ở Nhạn Thành, nên chúng tôi định chuyển về một trấn nhỏ gần đây để ở. Nhỡ sau này Nguyệt Nguyệt có chuyện gì bất thường, còn có thể tìm được cậu kịp thời.”

Dung Kính gật đầu: “Vậy hai bác có thể cân nhắc huyện Tuy hoặc huyện Xương Khê.”

Sau vài câu trao đổi, Dung Kính từ biệt ông Ngô rồi quay lại phòng bệnh của Vương Toan Yên.

Vừa thấy Dung Kính, Thôi Lâm Sơn lập tức đứng dậy, nói: “Hứa Chí vừa gọi cho tôi, bảo là đã đến dưới lầu bệnh viện rồi, chắc cũng sắp lên ngay thôi.”

Vừa dứt lời, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân.

Cửa bị gõ hai cái. Thôi Lâm Sơn liếc mắt ra hiệu cho Trần Vinh, người kia liền chủ động bước tới mở cửa.

Hứa Chí vừa thấy Trần Vinh thì rõ ràng có chút bất ngờ, một lúc sau mới kịp phản ứng. Trần Vinh thì chỉ liếc gã ta một cái, rồi mở miệng hỏi: “Hứa Chí à? Tới để ký hợp đồng với lão Thôi phải không?”

“Vâng, đúng rồi.”

Trần Vinh không quen Hứa Chí, nhưng Hứa Chí lại biết Trần Vinh là bạn thân của Thôi Lâm Sơn. Ánh mắt gã quét qua gương mặt Trần Vinh, thấy đối phương sắc mặt khó coi, hai mắt thâm quầng, trông rõ ràng là mất ngủ lâu ngày, trong lòng lại càng tin chắc Vương Toan Yên thật sự đang bệnh nặng.

Dáng vẻ của Trần Vinh lúc này, hơn phân nửa là do lo lắng cho vợ chồng Thôi Lâm Sơn mà thành ra như vậy.

Nghĩ đến đó, Hứa Chí cố kìm nén sự vui sướng trong lòng, trên mặt ra vẻ trầm ngâm, ánh mắt cố ý liếc về phía người phụ nữ đang nằm lặng lẽ không một tiếng động trên giường bệnh, và Thôi Lâm Sơn người đang ngồi ở mép giường, chặt chẽ nắm tay cô không buông. Gã hạ giọng hỏi Trần Vinh:

“Không định đưa đi bệnh viện khác xem thử sao?”

Trần Vinh lập tức khựng lại một bước.

Không ngờ tới đến lúc này rồi mà Hứa Chí vẫn còn đang diễn trò.

Ngay sau đó, Trần Vinh liền thể hiện kỹ năng diễn xuất đỉnh cao trong đời mình, chỉ mạnh mẽ thở dài một hơi.

Chỉ một tiếng thở dài thôi, không nói lời nào, nhưng lại như thể đã nói hết tất cả.

Dung Kính đứng bên chứng kiến toàn bộ: “……”

Cậu cố nén khóe mắt đang giật giật, khẽ động ngón tay, cánh cửa phía sau Trần Vinh và Hứa Chí bỗng “cạch” một tiếng đóng sầm lại. Tình huống xảy ra đột ngột khiến cả hai giật mình, Hứa Chí vội vàng quay người, theo bản năng đưa tay ra định vặn nắm cửa, nhưng ngay lập tức nhìn thấy mặt trong cánh cửa dán một tờ bùa màu vàng chữ đỏ.

Trong lòng gã chợt dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Khi gã quay lại nhìn về phía phòng bệnh, cảm giác bất an ấy liền trở thành sự thật.

Người phụ nữ vốn đang nằm yên trên giường, Vương Toan Yên, giờ đã ngồi dậy, tựa vào gối đầu. Thôi Lâm Sơn cũng xoay người lại, trên gương mặt chẳng hề có vẻ tiều tụy hay đau khổ như trong tưởng tượng của gã, thay vào đó là sự lạnh lùng và oán hận. Thiếu niên từ nhà vệ sinh bước ra, giơ giơ tấm bùa trong tay, còn Trần Vinh đứng bên nhún vai: “Làm tôi hết hồn luôn đó.”

Hứa Chí vốn không ngốc, nhìn thấy cảnh tượng này, còn có gì mà không hiểu?

Gã vạn lần không ngờ rằng Thôi Lâm Sơn lại dàn dựng cả một vở kịch để lừa gã vào tròng.

Đáng giận hơn là … gã thật sự đã bước vào.

Hứa Chí vẫn chưa từ bỏ, vội vàng xoay người vặn chốt cửa, nhưng vặn thế nào cửa cũng không mở. Sắc mặt gã lập tức thay đổi, đưa tay định gỡ lá bùa dán trên cửa, nhưng vừa chạm vào thì một cơn đau bỏng rát truyền tới. Gã hét lên một tiếng sợ hãi, thân thể lùi liền hai bước.

“Các người...”

“Yên tâm, chúng tôi đều là người tốt, biết tuân thủ pháp luật, không giống như Hứa tiên sinh, vì một cái nhà hàng mà cũng dám hạ độc giết người.” Trần Vinh lạnh giọng, không chút khách khí, từng từ từng chữ đều mang ý chỉ trích rõ ràng, “Chúng tôi mời anh tới đây, chủ yếu là muốn tìm hiểu thêm về cái vị ‘đại sư’ mà đứng sau giúp anh bày mưu tính kế kia cơ.”

Nói đến hai chữ "đại sư", Trần Vinh cố ý nhấn giọng, nghe đầy mỉa mai.

Hứa Chí ánh mắt khẽ lóe, trong đầu xoay chuyển đủ loại tính toán, một lúc sau mới nói: “Tôi không hiểu các người đang nói gì. Nói là kêu tôi tới ký hợp đồng, giờ lại làm trò cầm tù? Đây là phạm pháp.”

“Thật buồn cười, kẻ giết người mà còn đòi nói chuyện pháp luật với chúng tôi.” Trần Vinh gần như bật cười vì tức, “Hứa Chí, anh có chút liêm sỉ đi.”

Thế nhưng đối diện với lời chỉ trích của Trần Vinh, Hứa Chí giờ đã lấy lại bình tĩnh, mặt không đổi sắc, vẫn kiên định giữ lời giải thích ban đầu: “Tôi thực sự không hiểu các người đang nói gì. Đã nói là ký hợp đồng thì ký, không ký thì thả tôi đi. Nếu không, tôi sẽ gọi cảnh sát.”

“Anh gọi đi.”

Trần Vinh xem như đã hiểu rõ.

Hứa Chí căn bản không sợ, bởi vì gã biết rõ những chuyện gã làm, người bình thường nghe xong chắc chắn sẽ không tin. Trong mắt người khác, gã chẳng qua chỉ là ném một con lật đật vào bình hoa, việc nhỏ nhặt như thế sao có thể liên quan đến chuyện Vương Toan Yên bị chứng ly hồn và suýt chết?

Thậm chí nếu nói thật ra, có khi người ta còn cho rằng bọn họ bị hoang tưởng, rồi bị đưa thẳng vào viện tâm thần cũng nên.

Trần Vinh lập tức thu hồi lại đánh giá trước đó của mình về Hứa Chí.

Anh ta từng nói đầu óc Hứa Chí không được dùng tốt lắm, giờ xem ra thì đúng là đánh giá sai hoàn toàn … đầu óc gã rõ ràng là cực kỳ thông minh.

Khóe miệng Trần Vinh nhếch lên một nụ cười lạnh, đối diện với Hứa Chí, chậm rãi nói: “Xem ra mày thật sự không biết cục cảnh sát Nhạn Thành chúng tao còn có một Bộ phận đặc biệt, chuyên môn xử lý mấy loại chuyện như của mày?”

“Cái gì?” Mày Hứa Chí hơi nhíu lại, đáy mắt lóe lên một tia nghi ngờ.

Trần Vinh đang lừa gã? Gã sống từng này tuổi, chưa từng nghe nói cục cảnh sát Nhạn Thành lại có bộ phận kiểu đó.

Gã khẽ nhếch môi, đang định tiếp tục giả ngu, cố gắng phủi sạch trách nhiệm như ban đầu, thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cốc cốc cốc, ba tiếng gõ rơi xuống. Dung Kính giơ tay xé lá bùa trên người Hứa Chí xuống, cánh cửa cũng theo đó mở ra, lộ ra vài bóng người tuy xa lạ nhưng lại mặc đồng phục rất quen thuộc.

Trì Bạch đứng bên cạnh, khoanh tay lại, mắt nheo nheo nhìn Hứa Chí, lông mày hơi nhướn lên đầy châm chọc: “Đây chính là người giở trò ly hồn đấy à? Cái mặt đã thấy khó ưa, chiêu trò lại còn độc ác.”

Hứa Chí không thèm để ý đến hắn, mà là nhìn chằm chằm vào mấy bộ đồng phục cảnh sát, sắc mặt dần cứng lại: “Mấy người còn đi thuê người giả làm cảnh sát? Vậy thì càng vi phạm pháp luật đấy.”

Nghe gã nói vậy, cô gái đứng đầu, Viên Tư Vũ, nhịn không được trợn trắng mắt, lấy cảnh sát chứng ra đưa cho gã xem: “Thấy chưa? Cảnh sát có dấu đỏ hẳn hoi. Ai rảnh đi cosplay với mấy người như anh?”

Ánh mắt Hứa Chí dừng trên tấm cảnh sát chứng kia, tia hy vọng cuối cùng trong lòng cũng vụt tắt hoàn toàn.

Gã nghiến răng, cảm nhận rõ từng khớp thịt đang căng cứng. Nghe thấy câu “Theo chúng tôi về cục một chuyến”, hai chân gã như mọc rễ tại chỗ, không nhúc nhích được chút nào. Nhưng dù gã không đi, Viên Tư Vũ cũng có cách ép buộc. Cô ra hiệu cho hai cảnh sát trẻ bên cạnh bước lên:

“Đi hay không? Không đi thì để hai người bọn họ lôi đi.”

Không còn khách sáo gì nữa, hai cảnh sát trẻ lập tức tiến một bước. Đồng phục nghiêm chỉnh cùng sắc mặt nghiêm nghị của họ trong nháy mắt mang lại cho Hứa Chí cảm giác áp lực cực mạnh.

Người đàn ông trung niên muốn nói gì đó, nhưng môi run lên lại chẳng thốt ra được lời nào, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu, cam chịu nhấc chân bước đi.

Trì Bạch thấy vậy thì quay đầu hỏi Dung Kính: “Đi theo nhìn thử không?”

Dung Kính nghĩ đến việc tiếp theo họ còn cần mượn danh nghĩa Hứa Chí để lôi ra tên “đại sư” đứng sau, liền gật đầu đồng ý.

Hai chiếc xe nhanh chóng chạy vào khuôn viên cục cảnh sát.

Khi vừa ra khỏi bệnh viện, Hứa Chí đã lén thử bỏ trốn. Gã không ngờ được rằng người ta đã sớm đề phòng gã dán lên người một lá bùa. Hai cảnh sát trẻ kia hoàn toàn không ngờ gã lại chơi mấy trò phù chú tà môn gì đó, chỉ cảm thấy hoa mắt một cái là người đã chạy xa mất rồi.

Nếu là tình huống thông thường, có lẽ hôm nay bọn họ đã phải lúng túng trở về tay trắng.

May mắn là bọn họ còn có Dung Kính và Trì Bạch đi cùng: một người là đại sư xem bói nổi danh, một người là phó tổ trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của bộ phận đặc biệt thuộc cục cảnh sát Nhạn Thành.

Dung Kính giơ tay, vung một cục đá ra ngoài.

Giây tiếp theo…tiếng hét thảm liền vang lên.

Hứa Chí hét lên một tiếng hoảng sợ, ngã sấp mặt xuống đất như chó ăn cứt.

Thực ra Dung Kính vốn định ném trúng đầu gã, nhưng cân nhắc đến sức mạnh của mình mà đập vào ót Hứa Chí thì chắc chắn tên này toi luôn, nên cậu đổi mục tiêu sang cẳng chân cho an toàn.

Trì Bạch một chân đạp thẳng lên lưng Hứa Chí, bóc tấm bùa dán trên người gã ra, rồi ngẩng đầu lên giơ ngón tay cái với Dung Kính: “Chính xác, không tệ chút nào.”

Dung Kính khiêm tốn gật đầu: “Cũng tạm thôi.”

Sau khi thô bạo ném Hứa Chí vào xe cảnh sát, Trì Bạch còn tự tay lục soát quần áo gã một lượt. Xác nhận đối phương không còn giấu thêm lá bùa nào nữa mới yên tâm, sau đó lên xe cùng Dung Kính, tiện tay đưa cho cậu tấm bùa vừa bóc ra: “Cảm giác có gì không ổn không?”

“Không phải chu sa à?” Vừa mới đến gần lá bùa, cái mũi nhạy cảm Tiểu cương thi của Dung Kính đã ngửi ra mùi máu tươi nhàn nhạt đã khô lại.

Cậu đưa tay sờ mặt bùa, hoa văn bùa chú cứng nhắc. Nhận chai nước khoáng Trì Bạch đưa qua, Dung Kính nhỏ ít nước lên ngón tay rồi xoa lên bùa rất nhanh, lòng bàn tay trắng muốt đã nhuộm một vệt đỏ.

“Lấy máu thay chu sa à, đúng là đặc biệt.” Trì Bạch nhướng mày, hờ hững nói, “Xem ra cái vị ‘đại sư’ mà Hứa Chí quen, không phải người bình thường.”

Dung Kính hất lá bùa qua một bên, tỏ ra ghét bỏ rồi lấy khăn giấy lau tay rất kỹ: “Người bình thường thì không thể nghĩ ra cách độc như vậy để cướp một nhà ăn.”

“Cũng đúng.”

“Đến rồi.”

Xe dừng lại ở bãi đỗ xe. Dung Kính vừa bước xuống đã thấy Hứa Chí cũng bị lôi xuống. Người đàn ông trung niên này cúi gằm đầu, vô thức để lộ ánh mắt thất thần và đầy thất bại, có lẽ sau lần chạy trốn bất thành vừa rồi, gã đã thật sự nhận ra bản thân không còn đường lui nữa.

Trong phòng thẩm vấn, Trì Bạch tựa vào bàn, nói với Hứa Chí: “Nói đi, cái vị ‘đại sư’ sau lưng anh rốt cuộc là ai, càng chi tiết càng tốt.”

Hứa Chí lại vòng vo: “Các cậu định xử lý tôi thế nào? Tuy đúng là tôi đã làm sai chuyện, nhưng mà Vương Toan Yên không chết, các cậu cũng cần tôi hỗ trợ. Vậy thì mức phạt rơi lên đầu tôi chắc cũng không nặng đâu, đúng không?”

Trì Bạch dừng lại hai giây, có chút ngạc nhiên hỏi: “Giờ anh đang định mặc cả với tôi đấy à?”

Hứa Chí không trực tiếp trả lời, nhưng ý đồ thì rõ ràng. Vai gã vốn gục xuống giờ hơi thả lỏng, cả người tựa vào ghế, nhìn Trì Bạch nói: “Cậu muốn lấy được tin từ miệng tôi, tôi muốn giảm nhẹ hình phạt, đây là một cuộc giao dịch.”

Trì Bạch im lặng nhìn gã vài giây, khuôn mặt kiêu ngạo thường ngày dần dần nở nụ cười lạnh.

Hai tay hắn chống lên bàn, người cúi xuống, ánh mắt khóa chặt lấy Hứa Chí, giọng điệu đột nhiên trở nên dịu dàng hơn hẳn, nhưng những lời nói ra lại chẳng dịu dàng chút nào:

“Sẽ không phải là anh tưởng rằng tôi nói vài câu tử tế thì có nghĩa là đang làm bộ làm tịch như con chó Pug cầu xin anh đấy chứ? Anh sống cùng tên ‘đại sư’ kia một thời gian rồi, chẳng lẽ còn không biết điều mà bọn tôi đã muốn biết thì có bao nhiêu cách để khiến anh mở miệng à? Hay là anh nhìn tôi giống người đàng hoàng nghiêm túc?”

Bên cạnh, Viên Tư Vũ đang ghi chép cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên, chỉ nhàn nhạt nói:“Tuy rằng Bộ phận đặc thù thuộc về phía chúng tôi quản lý, nhưng chúng tôi không chịu trách nhiệm hành vi của họ đâu.”

Nói trắng ra là: bọn họ muốn dùng thủ đoạn gì thì cũng không chịu quản thúc của cảnh sát.

Không đợi Hứa Chí phản ứng, Trì Bạch đã nói tiếp: “Cho anh một cơ hội cuối cùng, anh nói thì tôi còn để lại chút thể diện.”

Hứa Chí mím chặt môi, không hé một lời.

Trì Bạch gật đầu, chậm rãi nói: “Được thôi.”

Ngón tay của hắn gõ đều đều lên mặt bàn, thịch, thịch, thịch tiếng vang đều đặn như từng nhịp đập gõ thẳng vào lòng Hứa Chí, khiến đáy lòng gã dâng lên một cảm giác bất an không sao diễn tả nổi. Sau đó, Trì Bạch gọi một tiếng: “Tiểu Vương Bát.”

Ngay lập tức, một bóng ma không hề báo trước đột ngột thoát ra khỏi đâu đó mà lao vụt ra.

Ngay khoảnh khắc bóng ma xuất hiện, toàn bộ đèn trong phòng thẩm vấn bỗng tắt phụt. Tiếng quỷ rít rợn người, tiếng gào khóc thê lương vang vọng khắp căn phòng nhỏ hẹp, Viên Tư Vũ như đã chuẩn bị từ trước liền móc ra nút bịt tai nhét vào tai mình. Trong khi đó, Hứa Chí không phòng bị bị quỷ âm tràn vào tai, cả người run lẩy bẩy, trong đáy mắt hiện rõ nỗi sợ đến cực độ.

Bên ngoài, A Thu vừa lúc đi ngang qua, xoạch một tiếng đã dán lá bùa cách âm lên cửa, còn càm ràm: “Nói tám trăm lần là phải dán tĩnh âm phù! Không lần nào nhớ nổi!”

Dung Kính: “…”

Sau khi dán tĩnh âm phù, bên trong phòng thẩm vấn lập tức yên tĩnh lại như thể chẳng có chuyện gì vừa xảy ra. Mãi đến hơn nửa tiếng sau, Trì Bạch với vẻ mặt sảng khoái đẩy cửa bước ra, Viên Tư Vũ cũng cầm theo máy ghi âm và sổ tay quay về văn phòng.

Qua khe cửa, Dung Kính lướt mắt một cái đã thấy người đàn ông trung niên ban đầu còn hùng hổ đòi “giao dịch” với Trì Bạch giờ đây đã giống như một vũng bùn, mềm nhũn nằm bẹp trên ghế.

Nhìn dáng vẻ này... chắc đúng là bị dọa cho phát sợ thật rồi.

“Có gì đáng nhìn à?” Trì Bạch để ý ánh mắt của Dung Kính, vừa gọi người từ tổ đặc thù, vừa đi vừa nói: “Hứa Chí khai rồi, cái tên như cứt chó kia gọi là Cừu Tiền, xuất thân từ…”

Hắn ho khẽ một tiếng, do dự một chút rồi vẫn quyết định thành thật nói ra: “…Huyền Thiên Quan.”

Nói xong, hắn lập tức bổ sung: “Cậu đừng...”

Phanh!

Chiếc ghế dựa hành lang cạnh đó bị Dung Kính đá văng.

Trì Bạch ngượng ngùng nói nốt hai chữ còn lại: “…kích động.”

Để phòng ngừa Dung Kính lại nghe ba chữ “Huyền Thiên Quan” mà nổi cơn lôi đình rồi đập phá đồ đạc công cộng, Trì Bạch quyết đoán sửa miệng: “Là từ cái lò xem bói lậu nào đó, không rõ nguồn gốc.”

Dung Kính: “…… Tuy biết là anh có ý tốt, nhưng nghe kiểu này giống như anh đang chửi cả Huyền Thiên Quan bọn tôi là đống lò xem bói lậu đấy.”

Trì Bạch: “……”

Đừng nói vậy, tôi cũng có cảm giác thế thật…

Thế là Trì Bạch tỏ ra thiện chí, một lần nữa đổi giọng: “Phiên bản lậu của Huyền Thiên Quan, được chưa?”

Dung Kính cuối cùng cũng gật đầu chấp nhận.

“Hứa Chí và cái tên như cứt chó kia là quen nhau tình cờ thôi. Lúc đó Hứa Chí bị người ta chơi một vố, đang lúc cùng đường thì gặp Cừu Tiền. Gã bèn dùng chút tiền tích góp còn lại để trao đổi, Cừu Tiền giúp gã diệt kẻ thù không đội trời chung, còn Hứa Chí thì thừa cơ chiếm lấy tiền bạc của đối thủ. Từ đó hai người bắt đầu hợp tác.”

“Mấy năm nay, Hứa Chí nhờ Cừu Tiền giúp đỡ mà vớ được không ít lợi ích.” Trì Bạch nói, “Cả hai thường xuyên phối hợp bày mưu lừa các đại gia, giống như vụ ly hồn chứng của Vương Toan Yên lần này, Hứa Chí đưa pháp khí đến bên cạnh người bị hại, dùng nó để phong ấn một phần linh hồn của họ. Sau đó giới thiệu Cừu Tiền đến ‘giải trừ’, vừa tiện thể moi thêm phí dịch vụ cao ngất trời.”

“Nói ngắn gọn, mối quan hệ giữa Hứa Chí và Cừu Tiền còn chặt chẽ hơn tôi tưởng rất nhiều. Cho nên… dùng Hứa Chí để câu con cá lớn Cừu Tiền này, đúng là cách hợp lý. Tên đó khả năng bị mắc câu là rất cao.”

“Vấn đề bây giờ là, làm sao để dụ con cá ấy ra.”

Lúc này A Thu ngáp dài đi ngang qua, nói tỉnh bơ: “Chuyện đó có gì khó? Tìm một đại gia mới, để Hứa Chí dùng lại chiêu ly hồn ấy thêm lần nữa là được.”

Trì Bạch: “Đi đâu mà kiếm ra đại gia ...”

Còn chưa nói dứt câu, ánh mắt hắn đã vô thức dừng lại ở… Dung Kính.

Dung Kính: “…… Để tôi gọi cho Tạ Trường Thời.”
 

Bình Luận (0)
Comment