Tiểu Cương Thi Cũng Tưởng Thế Giới Hòa Bình

Chương 41

 
Diễn viên Tạ Trường Thời đã sẵn sàng vào vai bất cứ lúc nào, hiện tại vấn đề then chốt nhất chính là nằm ở bản thân Hứa Chí.

Hứa Chí yêu cầu được trực tiếp liên lạc với Cừu Tiền. Trì Bạch và mọi người phải nghĩ ra một biện pháp nào đó để đảm bảo rằng gã sẽ không "đứt dây xích" vào thời khắc then chốt. Tuy rằng bây giờ Hứa Chí đã bị ác quỷ Tiểu Vương Bát ép buộc phải khai ra tất cả, nhưng lỡ đâu trong lòng gã ôm hận, một khi gặp lại Cừu Tiền liền trở mặt bán đứng kế hoạch của bọn họ thì đúng là công cốc.

"Chưa chắc đâu." Viên Tư Vũ vừa quay lại, vừa gặm que kẹo như mấy cô giáo mầm non chia kẹo cho đám nhỏ, tiện tay nhét cho mỗi người trong nhóm một cây, sau đó mới nói tiếp: “Hứa Chí làm bao nhiêu chuyện thất đức như vậy, đoán chừng giờ cũng chỉ mong có cơ hội kéo Cừu Tiền chết chung để được giảm án thôi.”

“Đợi chút nữa lại vào thử thăm dò gã lần nữa.”

Gần đây, Hàn Dụ như thể bốc hơi khỏi thế giới, ngay cả khi Tiết Thương đã lộ diện, hắn cũng không hề có động thái gì. Trì Bạch vốn định nếu gã kia manh động thì sẽ gọi người bắt luôn, nhưng kết quả là chẳng thấy hắn nhúc nhích gì. Thông tin về cái tổ chức “Huyền Thiên Quan hàng lậu” này cũng vì thế mà gián đoạn.

Hiện tại mới khó khăn lắm mới lôi được cái tên Cừu Tiền ra, dĩ nhiên Trì Bạch không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này.

Dù sao thì từ phong cách hành sự của Hàn Dụ và Cừu Tiền, hắn đã hoàn toàn có thể cảm nhận được lũ “Huyền Thiên Quan bản lậu” kia đều là một đám hiểm độc, chuyên làm chuyện thất đức, chẳng khác gì ác quỷ.

Trì Bạch một lần nữa bước vào phòng thẩm vấn. Lúc này Hứa Chí trông vẫn còn chưa hoàn hồn sau pha “hù dọa” vừa rồi, cả người run rẩy không ngừng. Vừa nghe thấy Trì Bạch gõ một tiếng “cốc” lên bàn, gã lập tức sợ đến mức bật khóc nức nở.

Trì Bạch: “…Bị dọa đến thế cơ à? Thế thì sau này anh chết rồi xuống địa ngục tính sao? Đám người dưới đó cứng rắn lắm đấy, bọn họ sẽ tra cho rõ từng chuyện anh đã làm khi còn sống, làm quỷ rồi cũng đừng mong được yên.”

Câu này của Trì Bạch thật ra không phải là dọa bậy.

Từ nhỏ các trưởng bối trong đạo quán đã dạy họ như vậy.

Tuy Trì Bạch nói chuyện có vẻ nhẹ nhàng, nhưng mặt Hứa Chí thì trắng bệch.

Vốn đã tin mấy chuyện huyền học, lại thêm việc vừa rồi tận mắt chứng kiến ác quỷ, bây giờ nghe đến “địa ngục mười tám tầng”, đầu óc gã tự động vẽ ra đủ thứ cảnh tượng kinh khủng sau khi chết. Cảnh tầng tầng tra tấn nơi địa phủ… chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ rợn tóc gáy.

Gã nuốt khan một cái, mắt tràn đầy sợ hãi.

Trì Bạch nhìn gã một lúc, khóe miệng khẽ nhếch lên, giọng nói tỏ ra có phần “an ủi”:

“Nhưng mà cũng không cần sợ quá. Có một số chuyện… vẫn có cơ hội quay đầu mà, đúng không?”

Nghe ra được ý tứ trong lời Trì Bạch, Hứa Chí không còn giãy giụa nữa, mà hỏi thẳng: “Cậu muốn tôi làm gì?”

Trì Bạch hài lòng nhìn gã: “Thông minh lên là được.”

Hứa Chí không trả lời ngay, Trì Bạch cũng không gấp. Hắn kéo ghế ngồi xuống trước mặt Hứa Chí, rồi chậm rãi nói:

“Trước kia anh với Cừu Tiền đã dùng cách nào để lừa đám nhà giàu, giờ hãy diễn lại một lần nữa cho tôi xem.”

Hứa Chí đầu óc vốn nhanh nhạy, nghe đến đây là đã hiểu ngay ý đồ của Trì Bạch: Muốn mượn chiêu cũ đó để dụ Cừu Tiền lộ diện.

Ánh mắt gã chớp chớp, hỏi: “Nếu tôi làm, tôi được lợi gì?”

Trì Bạch hiểu rõ lúc này nếu lại tiếp tục đe dọa thì sẽ phản tác dụng, cho nên ngược lại, giọng điệu của hắn trở nên nhẹ nhàng, gật đầu nói:

“Chỉ cần bắt được Cừu Tiền, chuyện còn lại dễ nói lắm.”

Hứa Chí trầm ngâm rất lâu sau đó…

Gã hiểu rõ, tuy Trì Bạch nói nhẹ nhàng mấy chữ "Chuyện còn lại dễ nói lắm", nhưng trên thực tế chắc chắn không đơn giản như vậy, càng không thể nào dễ dàng đến mức miễn luôn tội trạng của gã. Có điều, nếu được xử nhẹ, có lẽ vẫn còn hi vọng.

Dù gì thì, bất kể là vụ của Vương Toan Yên hay những người khác, tuy gã đúng là đã giở thủ đoạn nhưng chưa đến mức gây chết người.

Trong lòng suy nghĩ xoay chuyển liên tục, Hứa Chí l**m l**m đôi môi khô khốc, cuối cùng cũng lên tiếng: “Các người nói đi, tôi làm.”

Trì Bạch nhướn mày, mỉm cười: “Thông minh.”

Trước khi Hứa Chí rời khỏi đồn cảnh sát, Viên Tư Vũ đưa cho gã một bản hợp đồng chuyển nhượng giả mạo liên quan đến nhà ăn Quy Sơn Vãn Thủy.

Hứa Chí ngồi trong xe, chụp ảnh hợp đồng rồi gửi cho Cừu Tiền, sau đó nhắn: “Làm ăn xong rồi, lát nữa sẽ chuyển nốt phần tiền còn lại cho ông.”

Cừu Tiền nhận được tin, nhưng phải một lúc lâu sau mới phản hồi: “Sao giờ mới xong được?”

Hứa Chí trước đó rời khỏi cùng lúc với Thôi Lâm Sơn khi còn ở bệnh viện, vì vậy Cừu Tiền biết rất rõ khoảng thời gian gã biến mất. Giờ đã mấy tiếng trôi qua, đối phương thắc mắc là chuyện bình thường.

Hứa Chí giữ vẻ mặt bình thản, liếc nhìn A Thu đang lái xe, rồi cúi đầu trả lời: “Vương Toan Yên lại được đưa vào phòng cấp cứu, Thôi Lâm Sơn ngất xỉu rồi.”

Cái cớ vừa hợp tình hợp lý.

Cừu Tiền cũng không trả lời thêm gì.

Hứa Chí suy nghĩ một chút, lại nhắn tiếp: “Tôi có mối làm ăn mới, vừa nghe nói Nghiêm Anh Diệu bên kia có cách tiếp cận tổng tài nhà họ Tạ. Nếu muốn chơi thì phải chơi lớn, cả thành Nhạn, ai có tiền bằng Tạ Trường Thời?”

Đầu dây bên kia vẫn không có phản hồi. Hứa Chí nhíu mày, trong lòng thầm lo lắng … chẳng lẽ Cừu Tiền đã phát hiện điều gì bất thường? Không thể nào. Gã quen biết Cừu Tiền hai năm, rất rõ điểm yếu chí mạng của đối phương… chính là quá tự phụ.

Ví như, trong lời nói của lão chưa từng coi Dung Kính vị đại sư xem bói trẻ tuổi kia ra gì cả.

Nếu không, Hứa Chí cũng không dễ dàng bị Trần Vinh và Thôi Lâm Sơn đưa vào bẫy.

…Vậy thì tại sao Cừu Tiền lại không hồi âm?

Thực ra, nếu Hứa Chí bình tĩnh nhớ lại thì có thể nhận ra, Cừu Tiền vốn thường chậm trễ trong việc trả lời tin nhắn, luôn là kiểu “cậu đợi tôi một chút”, hoặc “tôi đợi cậu một chút” rồi mới hồi đáp. Chỉ là hiện giờ trong lòng có tật giật mình, nên mới cảm thấy thời gian chờ đợi ngắn ngủi cũng dài như cả thế kỷ.

Ngay khi gã còn đang suy nghĩ miên man, điện thoại bỗng đổ chuông inh ỏi. Âm thanh vang đột ngột khiến Hứa Chí giật nảy mình, vội cúi đầu nhìn màn hình.

“Là Cừu Tiền.” Gã nói với A Thu.

“Nghe đi.” A Thu đáp.

Hứa Chí nhấn nút nhận cuộc gọi, bật loa ngoài. Giọng khàn khàn của Cừu Tiền nhanh chóng vang lên trong xe:

“Tạ Trường Thời? Hứa Chí, khẩu vị của cậu càng lúc càng lớn đấy.”

Hứa Chí đang định trả lời, lại nghe Cừu Tiền tiếp lời:

“Nhưng cũng không phải không được. Tối nay tôi sẽ cho tiểu quỷ vào mộng, tìm thử bát tự sinh thần của hắn.”

Nghe tới đây, trái tim Hứa Chí đang nhảy loạn cuối cùng cũng yên lại, vội “ừ” một tiếng:

“Được. Người như Tạ Trường Thời, cơ hội tiếp cận không nhiều, lần này hoàn toàn là do vận may. Nếu bỏ lỡ, sau này e là không còn cơ hội nữa. Vậy thì chi bằng đánh cược một lần, biết đâu thắng lớn.”

“Cậu nói cũng đúng. Ngày mai tôi báo tin vui cho cậu.”

“Được.”

Cuộc gọi kết thúc, Hứa Chí thở phào một hơi.

Nhưng ngay sau đó, gã vô thức ngẩng đầu lên và nhìn thấy đôi mắt nửa cười nửa không của A Thu phản chiếu trong gương chiếu hậu.

A Thu một tay nắm vô lăng, hỏi một câu trí mạng: “Anh đã từng nghĩ đến việc nếu Cừu Tiền đã có thể sai tiểu quỷ vào mộng gặp đối tượng, thì tại sao không tiện thể dùng nó để bắt hồn đối phương luôn đi cho gọn? Khỏi cần anh phí công tính kế, khỏi lo bị người khác phát hiện?”

Sắc mặt Hứa Chí cứng lại.

A Thu bật cười: “Bị người ta xem như công cụ mà còn vui vẻ hài lòng như thế.”

Đối với Cừu Tiền, Hứa Chí đúng là có ích, lão cần Hứa Chí giao thiệp bên ngoài để giúp mình tiếp cận những người giàu có. Nhưng nếu chỉ là giao thiệp thì không có gì nguy hiểm với Hứa Chí. Một khi nhiệm vụ vây hồn dùng pháp khí được giao cho Hứa Chí, thì mọi chuyện đã khác.

Khi đó, Hứa Chí thực sự bước chân vào con đường hại người, cũng đồng nghĩa trở thành một điểm yếu mà Cừu Tiền có thể dễ dàng khống chế.

Tới khi Hứa Chí tỉnh ngộ, muốn quay đầu, thì đã muộn.

Chỉ cần Cừu Tiền không buông tha, Hứa Chí phải mãi mãi làm tay sai cho lão.

Tất nhiên, Cừu Tiền cũng có thể dùng đe dọa như Trì Bạch, nhưng một con dao tự biết cách hành động còn tốt hơn một con dao phải ép dùng.

Ngu xuẩn.

A Thu thầm đánh giá trong lòng.

Chạng vạng, Vân Giang Loan.

Tạ Trường Thời ngồi trên sofa, còn Dung Kính thì ngồi xếp bằng cạnh anh, trắng trẻo, tay dài, đang cầm vở vừa lật vừa lải nhải dặn dò.

“Tiểu quỷ kia có thể không khống chế được bản thân, nếu nó muốn ăn anh thì phải lập tức gọi em, em sẽ giúp nh xử lý.”

Nói xong, xoạch một tiếng, cậu nhét điện thoại vào tay Tạ Trường Thời: “Tự cài đặt đi. Đặt số khẩn cấp thành số của em.”

Rồi tiếp tục dặn: “Nếu tiểu quỷ đó mà biết kiềm chế, sau khi vào mộng thì anh cũng đừng sợ, cứ nói cho nó bát tự sinh thần của em là được.”

“Không cần lấy sinh thần bát tự thật của anh à?” Tạ Trường Thời đúng lúc ngắt lời Dung Kính.

Dung Kính vừa nghe xong liền trừng to mắt: “Chẳng lẽ anh ngu đến mức đó à? Lấy bát tự sinh thần thật ra mà đưa cho nó làm gì? Thứ đó sao có thể tùy tiện đưa bậy được!”

“Vậy em định đưa của ai?”

“Em với Trì Bạch tính ra một bộ giả, mà cái bát tự này cũng không tệ đâu. Nếu gán cho một người khác chắc cũng thành công nhân sĩ, chắc chắn không khiến cái tên cứt chó kia nghi ngờ.”

Dung Kính lẩm bẩm, vừa nói vừa lật sang một trang mới trong cuốn sổ tay nhỏ.

Nhìn dáng vẻ căng thẳng của cậu, Tạ Trường Thời không nhịn được bật cười.

Không biết còn tưởng là người sắp phải trực tiếp đối đầu với tiểu quỷ là cậu ấy chứ.

Vì thế Tạ Trường Thời khẽ nhắc nhở: “Đừng lo quá. Hôm nay không phải em đã bói cho anh một quẻ rồi sao?”

“Có bói, quẻ báo đại cát.” Dung Kính trả lời, nhưng rồi lại cau mày tiếp, “Có điều quẻ thì tốt, nhưng nó không trấn an được lòng em chút nào hết. Tim em vẫn cứ đập loạn xạ… không tin anh thử sờ xem.”

Nói xong, cậu kéo tay Tạ Trường Thời đặt lên ngực trái mình.

Áo ngủ của cậu rất mỏng, lòng bàn tay Tạ Trường Thời vừa áp lên đã cảm nhận được rõ ràng làn da ấm áp bên dưới. Rõ ràng chỉ là nhiệt độ cơ thể bình thường, nhưng qua ngón tay, cảm giác ấy lại như đang thiêu đốt.

Ngón tay khẽ co lại một chút, rồi khi cảm nhận được nhịp tim đang đập thình thịch thình thịch bên trong, liền chậm rãi buông ra.

“Có phải đập thật nhanh không?” Dung Kính thở dài một hơi, “Lâu rồi không thấy tim mình đập nhanh thế.”

“Thật sự nhanh.” Tạ Trường Thời khẽ cong khóe môi, không để Dung Kính có thêm thời gian lo lắng, liền xoa xoa đầu cậu như dỗ dành: “Muộn rồi, đi ngủ đi.”

Gặp ánh mắt trong veo của thiếu niên, anh lắc lắc chiếc điện thoại trong tay. Trên màn hình hiển thị tên liên hệ khẩn cấp giờ đã được đổi thành ba chữ: “Tiểu cương thi”.

Tạ Trường Thời nói: “Yên tâm, có chuyện gì anh sẽ gọi em ngay.”

“…Được rồi.”

Dung Kính ngoài miệng đồng ý, nhưng khi trở về phòng thì vẫn không thể chợp mắt. Cậu tắt hết đèn trong phòng, kéo chăn lên tới ngực, mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà, chậm rãi đếm số trong im lặng.

Không biết qua bao lâu, đến khi đồng hồ treo tường vang lên một tiếng “tách” khẽ khàng, ánh mắt Dung Kính khẽ chuyển, lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cậu nhắm mắt, hạ thấp hơi thở.

Vài giây sau, một bóng quỷ lần theo mùi hương nhẹ nhàng lẻn vào phòng của Tạ Trường Thời. Căn phòng tối om, nhưng trong mắt tiểu quỷ nó vẫn nhìn thấy rất rõ … Tạ Trường Thời lúc này giống như một món tráng miệng thơm ngon đang chờ được thưởng thức.

Nó l**m l**m hàm răng nhọn, thiếu chút nữa đã không nhịn được muốn nuốt chửng người kia vào bụng. Nhưng may là đây không phải loại tiểu quỷ hạ cấp, chỉ số thông minh của nó khá cao, có thể tự kiềm chế bản thân.

Vì bị chủ nhân căn dặn, nó đành tiếc nuối nhìn thêm vài cái, rồi nhẹ nhàng tiến vào giấc mộng của Tạ Trường Thời.

Trong mộng, Tạ Trường Thời một mình bước đi trên con phố vắng vẻ.

Anh quay đầu nhìn lại phía sau … không có Dung Kính.

Hơi khựng lại một chút, anh cúi đầu lục điện thoại, nhưng trong danh bạ không có ai tên “Tiểu cương thi” cả.

…Dung Kính đâu rồi?

Nghi hoặc lấp đầy đầu óc, trên gương mặt Tạ Trường Thời thoáng hiện vẻ mơ hồ.

Đúng lúc đó, một lão đạo sĩ trung niên vác cờ phong thủy đi ngang qua bên cạnh anh. Đi được vài bước, như thể phát hiện điều gì bất thường, ông ta dừng lại, quay đầu nhìn về phía Tạ Trường Thời, há miệng nói: “Vị bằng hữu này... có phải đang tìm một người rất quan trọng không?”

Giữa hai hàng lông mày Tạ Trường Thời khẽ nhíu lại, không lên tiếng, nhưng biểu cảm trên mặt lại chính là lời thừa nhận rõ ràng.

Lão đạo sĩ thấy vậy chẳng hề phiền lòng vì đối phương thiếu lễ độ, ngược lại còn vuốt râu cười đầy thâm ý: “Có cần lão đạo ta giúp cậu tính xem người cậu đang tìm hiện giờ ở đâu không?”

“Có thể tìm được sao?” Tạ Trường Thời hỏi lại.

“Đương nhiên. Lão đạo ta ra tay chưa từng thất bại.” Lão ta mỉm cười, bước lên đứng ngay trước mặt Tạ Trường Thời, giọng nói chậm rãi đầy dụ hoặc: “Bây giờ cậu chỉ cần đưa sinh thần bát tự cho tôi, tôi sẽ giúp cậu tính ra vị trí của người đó.”

Tạ Trường Thời nhìn ông ta chằm chằm một lúc, sau đó mở miệng đọc ra sinh thần bát tự đã được chuẩn bị sẵn.

Lão đạo bấm ngón tay tính toán, rồi chỉ tay về hướng Bắc: “Đi theo hướng kia, chưa đầy mười phút là có thể gặp được người cậu muốn tìm.”

Tạ Trường Thời nghe vậy liền quay người đi về phía Bắc.

Mới đi được hai bước, anh bất chợt quay đầu lại, phía sau đã chẳng còn bóng dáng lão đạo, thậm chí cả con phố lúc nãy cũng đã biến mất không chút dấu vết, chỉ còn một khoảng không trống rỗng mơ hồ.

Ngay khoảnh khắc đó, một giọng gọi quen thuộc vang lên: “Tạ Trường Thời!”

Phanh!

Cảnh trong mơ lập tức vỡ nát, Tạ Trường Thời mở mắt ra trong bóng tối, không một tiếng động.

Cùng lúc đó, cánh cửa “xoạch” một tiếng bật mở, Dung Kính ló đầu vào, khẽ gọi: “Tạ Trường Thời.”

Ánh đèn được bật lên, chiếu rõ gương mặt anh tuấn đầy nét u tĩnh của Tạ Trường Thời. Khi anh nhìn về phía cửa, đôi mắt thiếu niên lóe lên chút lo lắng cũng lập tức sáng rỡ. Dung Kính chen vào phòng, bò lên giường anh, từ đầu đến chân đánh giá tỉ mỉ, mãi đến khi xác nhận không có vấn đề gì mới mở miệng hỏi: “Anh thấy sao rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?”

Cậu đoán rằng tiểu quỷ kia đến rồi đi rất nhanh, hẳn là đã nhận lệnh từ Cừu Tiền không được nán lại quá lâu để tránh xảy ra biến cố.

Theo lý thuyết, thời gian ngắn ngủi đó đủ để lấy được một bộ sinh thần bát tự, nhưng Dung Kính vẫn không yên tâm.

“Cảm giác rất tốt.” Tạ Trường Thời lật chăn lên, “Tiểu quỷ đó không làm gì tôi cả.”

“Vậy thì ổn rồi.” Thiếu niên rút chân về, ngồi bắt chéo trên đệm mềm, chống cằm nói, “Lần này mà bắt được tên cứt chó kia thì anh góp công lớn đấy, công đức chia đôi.”

Tạ Trường Thời nghe hai chữ “công đức”, trong mắt liền ánh lên ý cười.

Bàn tay anh đặt nhẹ lên mái tóc mềm mại của thiếu niên, chậm rãi nói: “Yên tâm, anh sẽ cố tích góp thêm công đức, sống lâu thêm vài năm.”

Dung Kính âm thầm nghĩ: Mấy năm thì đủ cái gì chứ.

Tạ Trường Thời ít nhất cũng phải sống đến khi cậu, con Tiểu cương thi này, chết rồi chết thêm lần nữa chứ?

Nghĩ đến đường sinh mệnh kỳ cục của mình, biểu cảm Dung Kính trở nên nghiêm túc. Cậu đạp chăn đứng dậy, vỗ mạnh vai Tạ Trường Thời: “Sau này mà còn chuyện tốt thế này, em sẽ gọi anh.”

“Được, làm phiền đại sư Dung.” Tạ Trường Thời cười.

“Khách sáo, khách sáo.”

6 giờ chiều.

Hứa Chí đứng trước gương, dùng sức kéo thẳng bộ vest trên người.

Cừu Tiền từ trên lầu bước xuống, nhìn thấy bộ dạng căng thẳng như ra trận của gã thì nhếch môi cười, tâm trạng khá tốt liền trêu: “Không cần căng thẳng thế đâu. Loại chuyện này đâu phải lần đầu cậu làm?”

“Không giống nhau.” Hứa Chí lướt qua gương, liếc thấy biểu cảm của Cừu Tiền, vội thu tầm mắt, cố tránh giao tiếp bằng mắt trực tiếp để không bị đối phương nhận ra sự chột dạ trong lòng. Gã làm bộ đang chỉnh lại trang phục, một lúc sau mới lên tiếng: “Tạ Trường Thời không phải loại như Vương Toan Yên, nghe nói tính tình hắn không dễ chiều. Nhỡ đâu hắn không ưa tôi, vậy thì đến cả cơ hội tiếp cận cũng chẳng có.”

Cừu Tiền nghe vậy chỉ cười khẩy: “Cứ nhất quyết phải tiếp cận hắn làm gì? Cậu chỉ cần đem thứ tôi đưa đặt dưới vị trí chủ tọa là đủ rồi. Ăn một bữa cơm thôi, cũng đủ để món đó câu ra một đạo hồn của Tạ Trường Thời.”

Hứa Chí ngẩn ra một chút rồi gật đầu đồng ý. Sau đó không chần chừ thêm gì, cầm lấy con lật đật mà Cừu Tiền đưa cho, rời khỏi khu chung cư.

Trên xe, Trì Bạch quay đầu liếc nhìn, ánh mắt đảo qua con lật đật đang toát ra từng luồng hắc khí nồng đậm, rồi cười nhạt với Hứa Chí: “Gan anh cũng lớn thật đấy, dám hợp tác làm ăn với cái loại người như vậy.”

Một câu của Trì Bạch hoàn toàn là châm chọc: “Hợp tác”, “làm ăn”, nói cách khác chính là mắng xéo hắn ngu ngốc, không biết chọn người.

Hứa Chí không phản ứng, Trì Bạch cũng không để ý, tiếp tục nói: “Không ngờ cái tên cứt chó đó lại đề phòng đến vậy. Kiểu tự tin quá mức với đầu óc thế kia thật sự không hợp chút nào.”

Chỗ Hứa Chí ở là một chung cư trong khu nội thành Thiên Thành. Nhìn bên ngoài thì bình thường không có gì đặc biệt, nhưng thật ra bên trong lại đầy rẫy ‘bất ngờ’. Trong thời gian theo dõi Hứa Chí trước đó, Trì Bạch tuy không xuống xe, nhưng đã tận mắt thấy một u hồn vô thức khi vừa đến gần tòa nhà đó đã bị thiêu rụi thành tro bụi trong nháy mắt.

Đây là dấu vết quen thuộc…không khó để đoán là ai làm.

May mà bọn họ trước đó không chọn cách bắt Cừu Tiền ngay tại nhà Hứa Chí. Nếu không, có lẽ mới vừa đến gần khu chung cư đã bị phát hiện rồi.

Hơn nữa... nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, e là không chỉ một mạng người gặp nguy hiểm.

Nghe xong những lời Trì Bạch đánh giá, Hứa Chí cũng không đáp lại, chỉ định giao món đồ kia cho Trì Bạch. Nhưng đúng lúc đó, sắc mặt Trì Bạch bỗng nhiên thay đổi: “Có một con tiểu quỷ đang theo sát.”

Ánh mắt Hứa Chí tối sầm lại.

Chẳng lẽ là tiểu quỷ bên cạnh Cừu Tiền? Tại sao lại bám theo gã? Là do nghi ngờ gì đó? Hay đã phát hiện ra điểm bất thường?

Một loạt câu hỏi xông lên đầu, sắc mặt Hứa Chí càng lúc càng khó coi. Đúng lúc ấy, giọng nói của Trì Bạch truyền tới như trấn an: “Bình tĩnh một chút. Có thể lão chỉ sợ anh làm không xong chuyện, nên cử một con tiểu quỷ đến hỗ trợ. Dù sao mấy vụ trước anh toàn thắng, rất khó tin rằng anh làm được nếu không có ai giúp.”

Hứa Chí: “…”

Nghe Trì Bạch nói vậy, tâm lý gã quả nhiên cũng dịu lại.

Trì Bạch cũng không nói thêm gì, vì con tiểu quỷ kia đã yên lặng chui vào trong xe, lặng lẽ ngồi bên cạnh Hứa Chí mà không phát ra tiếng động.

6 giờ 40 phút, xe dừng trước khách sạn Xích dưới tên Phó thị.

Chủ tiệc lần này là Nghiêm Thừa Đức, chú của Nghiêm Anh Diệu, cũng là một trong những lãnh đạo cấp cao của Phó thị.

Nghiêm Anh Diệu đứng chờ ở cửa, vừa thấy Hứa Chí bước xuống xe liền vội tiến lên, cười toe toét mở lời: “Hứa ca đến rồi à, Tạ tổng còn chưa đến, tôi với anh vào trước chờ nhé.”

Vừa nói, anh ta vừa thuận tay khoác vai Hứa Chí, ngoài mặt bày ra vẻ thân thiết như anh em tốt, nhưng trong lòng thì đã sớm muốn nôn đến nơi.

Anh ta quen Hứa Chí ở quán bar. Mới gặp nhau hai ngày đã uống với nhau một trận rượu, ai ngờ chưa được bao lâu anh ta đã cảm thấy toàn thân khó chịu. Đi viện kiểm tra mãi mà không tìm ra nguyên nhân. Đúng lúc rối bời, Hứa Chí chủ động tìm đến, nói anh ta có thể đã dính phải thứ dơ bẩn.

Mà trùng hợp thay, Hứa Chí lại quen biết một vị đại sư, có lẽ có thể giúp.

Khi đó, Nghiêm Anh Diệu đang bị căn bệnh kỳ quái hành hạ, vừa nghe vậy thì chẳng buồn kiểm chứng gì, lập tức bảo Hứa Chí mời người đến xem giúp. Kết quả là sau một trận cúng bái làm phép, anh ta thật sự khỏi hẳn!

Từ hôm đó trở đi, Nghiêm Anh Diệu coi Hứa Chí như nửa cái “ông nội” của mình.

Thế nhưng giờ anh ta lại bị cảnh sát báo cho biết , cái gọi là bệnh tật, cái gọi là đại sư, tất cả đều là màn kịch do Hứa Chí dựng lên để lừa anh ta.

Khi biết được sự thật, Nghiêm Anh Diệu hận đến mức muốn b*p ch*t Hứa Chí tại chỗ. Nhưng ngặt nỗi vì yêu cầu hợp tác với cảnh sát mà anh vẫn phải giả bộ làm anh em tốt, diễn nốt vở kịch này.

Hứa Chí đại khái cũng đoán được Nghiêm Anh Diệu đã biết chân tướng, cho nên khi bị khoác vai, gã cảm giác như cánh tay ấy bất kỳ lúc nào cũng có thể siết chặt lại, bẻ gãy cổ mình.

Gã mím môi, cố gắng giữ bình tĩnh, rồi nặn ra nụ cười thân thiện như mọi khi, nói: “Dù sao cũng là người đứng đầu Tạ thị, đợi anh ta đến rồi cùng vào mới đúng phép tắc.”

“Nghe thì có lý đấy,” Nghiêm Anh Diệu nhún vai, “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, việc Tạ tổng chịu nể mặt đến ăn bữa cơm này thực sự khiến ai cũng bất ngờ. Ai mà chẳng biết bình thường anh ta chẳng mặn mà mấy kiểu tiệc tùng xã giao này. Ngày trước muốn mời được cùng lắm là phái Lục tổng đến. Mà không nể thì đến quỳ gối trước cửa công ty nhà anh ta cũng vô dụng.”

Nói rồi, Nghiêm Anh Diệu nheo mắt nhìn Hứa Chí, cười một tiếng đầy hàm ý: “Hứa ca, tôi coi anh như anh em thân thiết mới gọi anh đến mở mang tầm mắt. Chuyện này mà tôi lỡ tay làm hỏng, thì chú tôi có thể một dao chém chết tôi đấy.”

Hứa Chí cảm thấy... đúng là Nghiêm Anh Diệu đang mơ tưởng chuyện chém chết mình.

Nhưng trên mặt chỉ dám cười gượng cho qua chuyện.

Khách sạn năm sao thuộc hệ thống Phó thị, bên trong trang hoàng vô cùng xa hoa. Nghiêm Thừa Đức chọn luôn căn phòng sang nhất làm nơi chiêu đãi. Nghiêm Anh Diệu và Hứa Chí ngồi ở một góc khuất, duỗi cổ nhìn Nghiêm Thừa Đức đang trò chuyện với mấy vị lãnh đạo cấp cao của Phó thị.

“Lão Nghiêm đúng là nở mày nở mặt ghê.”

Nghiêm Thừa Đức gượng cười, ánh mắt lại liếc về phía Nghiêm Anh Diệu, trong lòng nghĩ thầm, đúng là ‘nở mày nở mặt’, gọi cả cảnh sát đến, chẳng phải là nở mày nở mặt còn gì?

Bị ánh mắt của chú quét tới, Nghiêm Anh Diệu theo phản xạ co cổ lại như một con gà bị mắng.

May mà cảm giác “dày vò” này cũng không kéo dài bao lâu. Nhân vật chính của buổi tiệc cuối cùng cũng đến.

Tạ Trường Thời bước vào phòng.

Trên người là bộ vest may đo thủ công vừa vặn đến hoàn hảo, dáng người cao lớn đĩnh đạc, gương mặt tuấn tú nổi bật, ngũ quan sắc sảo nhưng mang theo vẻ lạnh lùng xa cách. Ánh mắt anh đảo một vòng qua tất cả mọi người trong phòng, không bỏ sót con tiểu quỷ đang ngồi thu lu ở góc tường đang nhìn anh với ánh mắt lộ rõ vẻ thèm thuồng. Đôi mắt anh chợt hiện lên một tia châm biếm, sau đó bước về phía Nghiêm Thừa Đức chào hỏi.

“Tạ tổng.” Nghiêm Thừa Đức lên tiếng trước, giọng cảm khái, “Lâu quá không gặp.”

Tạ Trường Thời gật đầu nhẹ, lịch sự.

Nghiêm Thừa Đức liền mời: “Mời ngài ngồi bên này.”

Thật ra trước khi tới đây, Nghiêm Thừa Đức đã tính kỹ nội dung cuộc trò chuyện hôm nay. Phó thị và Tạ thị từng có một hạng mục hợp tác, ông ta quyết định suốt buổi sẽ xoay quanh đề tài đó để dẫn chuyện.

Tạ Trường Thời tuy không biểu hiện gì, nhưng những lãnh đạo cấp cao khác của Phó thị ngồi bên cạnh thì liên tục nhíu mày.

Một người trong số đó thậm chí còn lén đá chân Nghiêm Thừa Đức dưới bàn.

Ông đang nói cái quái gì vậy?

Mất công mời người ta đến rồi chỉ toàn nói chuyện vô nghĩa, mà cái hạng mục hợp tác kia chẳng phải đã chết từ đời nào rồi sao?

Nghiêm Thừa Đức bị đá một cái cũng đá lại một cái, sau đó rốt cuộc chuyển chủ đề: “Thật ra hôm nay vốn là Phó tổng công ty chúng tôi định đến gặp Tạ tổng, nhưng cậu ấy có việc gấp, không kịp từ nước ngoài về.”

Đổi lại trước kia, Tạ Trường Thời chắc chắn sẽ không bận tâm hay khách sáo gì, nhưng hôm nay tình huống đặc biệt, anh liền nhấp một ngụm rượu, hạ giọng hỏi: “Vậy sao? Phó tổng gặp phải chuyện gì vậy?”

“Gặp một vụ tai nạn xe nhỏ, giờ còn đang nằm viện.”

“Thế à.” Tạ Trường Thời gật gù.

“Nghe nói người gây tai nạn lại là đối tượng xem mắt của Phó tổng.”

“Trùng hợp thật.”

“Đúng đúng, đúng là duyên phận mà. À phải rồi, Tạ tổng và Phó tổng chúng tôi tuổi cũng tương đương nhau, ngài vẫn chưa có người yêu sao?”

“Cũng sắp có rồi.”

“Ồ? Vậy là chúng tôi sắp được uống rượu mừng của Tạ tổng rồi nhỉ?”

“Ừ, đến lúc đó mời các vị.”

Thế là Tạ Trường Thời và Nghiêm Thừa Đức trò chuyện qua lại suốt gần một tiếng. Khi anh liếc nhìn đồng hồ, Tống Thanh lập tức đứng dậy thay mặt nói: “Xin lỗi các vị, Tạ tổng còn có việc, xin phép rời trước.”

Nghiêm Thừa Đức nghe vậy, lập tức xua tay lia lịa: “Không sao, không sao, Tạ tổng bận việc là quan trọng hơn hết.”

“Tạm biệt Nghiêm tổng, hẹn gặp lại lần sau.” Tống Thanh vừa cười tươi roi rói vừa vẫy tay chào, rồi cùng Tạ Trường Thời rời khỏi khách sạn.

Hai người họ vừa đi khỏi, mấy vị lãnh đạo cấp cao ngồi cùng bàn với Nghiêm Thừa Đức đồng loạt quay đầu nhìn ông ta, ánh mắt đầy khó tin như thể đang nhìn người ngoài hành tinh: “Nghiêm Thừa Đức, hôm nay đầu óc ông bị đập hay sao thế? Mời được Tạ tổng ăn một bữa cơm đã là khó rồi, mà ông lại đi hỏi người ta hồi cấp ba có yêu đương không?”

“Ông còn hỏi người ta thích nam hay nữ nữa cơ đấy! Có phải bị paparazzi nhập rồi không hả?”

Nghiêm Thừa Đức liếc mắt nhìn quanh, phát hiện Nghiêm Anh Diệu với Hứa Chí chẳng biết đã chuồn đi đâu từ lúc nào, liền hừ lạnh một tiếng: “Các cậu biết cái quái gì. Thôi, giải tán đi.”

Đám lãnh đạo cấp cao: “...?”

Thấy Nghiêm Thừa Đức ném lại ba chữ “Giải tán đi” rồi quay lưng bỏ đi không chút do dự, một người trong số đó nheo mắt nhìn theo bóng lưng ông ta, thì thầm: “Sao tự nhiên tôi có cảm giác như bị ai đó lôi ra làm trò đùa vậy nhỉ...”

Lúc này, ở bãi đỗ xe ngầm của khách sạn.

Tạ Trường Thời vừa mở cửa xe Rolls-Royce Cullinan liền chạm mặt Dung Kính.

Thiếu niên đứng đó, giọng điệu cố ý đầy nghiêm túc hỏi: “Tạ Trường Thời, đến lúc anh kết hôn, có thể dành riêng cho em một bàn không?”

Tạ Trường Thời: “...”

Bình Luận (0)
Comment