A Ân sau khi qua cơn thở gấp, ánh mắt nàng nhẹ nhàng như vô tình lại như cố ý nhìn đến đôi chân dài của Trầm Trường Đường, nhìn thấy có vật gồ lên như dự đoán thì vội vàng thu hồi tầm mắt. Cũng lúc này, hắn chợt cầm tay nàng.
Nàng gọi tên hắn: “Minh Mục!”
Hắn cực thích bộ dạng này của nàng, không giống như trước kia, nàng luôn cất giấu cảm xúc của bản thân sâu trong đôi mắt bình tĩnh.
“Không cho người làm gì đâu.”
Nàng đang muốn thu tay về nhưng hắn không cho, năm ngón tay càng siết chặt hơn: “Nàng đừng động, cứ để như thế này một chút thôi, rất nhanh liền hết.”
Nàng giương mắt nhìn khuôn mặt hắn.
Gân xanh đang từ từ nổi lên.
Nàng thở dài, đành phải hầu bệnh.
Sau một lần bắt đầu đã quen hơn, nàng đã tìm ra được bí quyết, đã biết nên hôn như thế nào để gân xanh nhanh chóng biến mất. Chưa đến nửa khắc đồng hồ, khuôn mặt hắn đã bình thường trở lại, ‘tiểu hầu gia’ cũng nằm yên trở lại.
Gió từ mặt hồ thổi tới.
Khí nóng trên mặt nàng cũng đã tiêu mất bảy phần.
“Nếu đổi lại Minh Mục là ta, thì người sẽ làm thế nào?”
Nàng đã tự hỏi mấy ngày nay, luôn nghĩ xem nếu Mục Dương hầu là mình thì hắn sẽ làm gì? Có quanh co giống nàng không? Đi tới đi lui vài vòng mới đạt được mục đích? Chắc có lẽ sẽ làm rất tốt, nói không chừng chỉ bảy tám ngày là có thể vào được Hạch Học đi?
Cho đến khi nàng thành công giọng nói mới hòa hoàn trở lại.
Mặc dù phải lừa gạt một thời gian dài nhưng tốt xấu gì cũng đã làm rồi, cũng không phụ một phen Trầm Trường Đường hắn chỉ điểm cho nàng.
Kỳ thực suy nghĩ của hắn, nàng đã nhận ra, tâm tư của nàng xưa nay luôn tinh tế, sao có thể không nhận ra sự thay đổi của hắn? Không phải thay đổi trên đầu môi, mà là thay đổi ở dụng tâm. Hắn cho nàng cơ hội để trưởng thành, cho nên nàng nguyện ý đón nhận.
“Hử? Nàng muốn học?” Hắn hỏi.
Nàng hỏi lại: “Có thể sao? Ta gọi Minh Mục một tiếng tiên sinh thì sao?”
Trầm Trường Đường nhẹ giọng cười, ngón tay nhẹ nhàng xoa hai má nàng, rồi lại vẽ lại hình dáng đôi tai nàng, tai của nàng rất nhạy cảm, mỗi lần hắn sờ tai nàng liền đỏ lên như máu vậy, hắn xoa vành tai nàng, nói: “Nàng nếu ở trên giường gọi ta một tiếng tiên sinh, vậy nhất định sẽ có vài phần tình thú.”
Lời này vừa nói ra, vành tai nàng không nằm ngoài dự đoán của nàng, lại bắt đầu đỏ lên.
Hắn nhìn chăm chú không dời mắt.
Nàng tức giận, đưa tay ra gạt ngón tay hắn đi, nhưng lại bị hắn nắm ngược lại.
Hắn nhẹ nhàng nói: “Nếu đổi lại là ta, vậy bọn họ sẽ không có cơ hội động thủ.”
Nàng đầu tiên là ngẩn ra, sau đó
đề hồi quản đỉnhĐi từng bước không phải chỉ là đi chậm phía sau vài bước, còn phải đi trước vài bước quan sát những người xung quanh, suy đoán tâm tư của họ, cách làm của họ, sau đó tiên hạ thủ vi cường.
Như vậy bọn họ liền không có cơ hội động thủ.
Nhãn lực của nàng không đạt được đến cảnh giới cao như vậy, vậy nên phải đi đường vòng.
Nhưng lúc này nàng cảm thấy não như có gì đó lóe lên, giống như là lĩnh ngộ ra điều gì đó, sau đó tràn ra trong não nàng cuồn cuộn không dứt, tỏa sáng khắp cả người nàng. Giống như tùy tiện lấy một cái kim chọc một nhát liền phát sáng cả mỏm núi. (?)
Nhưng cuối cùng cũng chỉ như ánh sáng con đom đóm, mắt nàng không như mắt Trầm Trường Đường sáng chói lóa như mặt trời. Mắt nàng rạng rỡ.
“Ta nếu có chỗ không hiểu, sẽ để ám vệ truyền tin cho ngài nhé?”
Khi A Ân rời đi trong lòng cảm tháy rất thỏa mãn.
Nàng được hắn đồng ý.
Mặc kệ cuối cùng hắn có nuốt lời hay không, nhưng lúc này nàng đã có được một vị hảo tiên sinh.
Ở phương diện thủ đoạn đùa giỡn người ta, trong số những người nàng biết không ai có thể so sánh với Trầm Trường Đường. Nàng muốn học, không phải là bởi vì thích. Mà là nàng nhất định phải dựa vào bản thân, như thế mới có thể bảo vệ được chính mình, bảo vệ muội muội nàng.
Nếu có thể, nàng muốn hoàn toàn trầm mề vào thế giới hạch điêu, thế nhưng không thể. Thế gian này làm gì có chuyện gì theo ý mình, nàng không muốn cam chịu, nàng muốn chinh phục nó!
Phạm Hảo Hạch lại cung kính lễ độ đón nàng lên xe ngựa.
“Cô nương, về Thượng Quan gia ạ?”
“Đi chợ Tây trước.”
Phạm Hảo Hạch đáp vâng, cùng Hổ Nhãn đánh xe về phía tây.
A Ân đi chợ Tây đương nhiên không phải mua bán cái gì mà là có chuyện quan trọng, là chuyện rất quan trọng. A Tuyền đối với món phù dung đản lần trước ở thực tứ nhớ mãi không quên, nàng mấy ngày trước ban ngày bận việc ở Hạch Học, ban đêm khi trở về đều nghe nàng nhắc đến phù dung đản phải làm thế nào, còn có một đêm nàng nằm mơ gọi bốn, năm tiếng ‘phù dung đản’, thiếu chút nữa khiến nàng bị dọa sợ.
Hiện tại canh giờ còn sớm, vừa kịp mua về cho A Tuyền.
A Ân xuống xe ngựa tiến vào thực tứ, để tiểu nhị gói vài phần phù dun đản và vài món ăn nữa đem về. Nàng nghĩ ra được chủ ý làm bánh bao khắc hình hầu gia này kể cũng phải cảm tạ Lâm Hà. Nghĩ đến đây nàng lại gọi tiểu nhị làm thêm vài món nữa đem vê, dù sao nàng ta và nàng đều ở cùng một viện lạc, ăn cơm cũng tiện.
Cùng lúc này chưởng quầy bước tới, cười tủm tỉm hỏi: “Cô nương còn muốn gọi gì nữa không? Sáng nay gặp cô nương làm việc nghĩa, ta đây kính co một phần. Hôm nay cô nương muốn mua gì, ta đây sẽ giảm giá.”
A Ân nghe vậy thì đánh giá chưởng quầy một phen, sau khi cảm thấy lão chỉ có ý tốt thì mơi cười cảm ơn, cũng đáp lại mấy câu.
Nói chuyện với chưởng quầy, tốt nhất đương nhiên là khen món ăn của bọn họ.
Chưởng quầy cười nói: “Phù dung đản của quán chúng tôi đích thị là món ngon nhất, có một vị cô nương cũng vào lúc giữa trưa hôm này, cũng ngồi ở vị trí này, gọi mười phần phù dung đản, ăn đến mức phải vịn tường mới đi được.”
Hai người chuyện trò một phen, chưởng quầy có chuyện liền vội rời đi.
Chỉ chốc lát đồ ăn đã được mang lên.
A Ân cầm theo hộp thức ăn trở về Thượng Quan gia, trước tiên đến sương phòng đối diện cho Lâm Hà một phần đồ ăn rồi sau đó trở về sương phòng của mình. A Ân cười đẩy cửa ra, nói: “A Tuyền, đoán xem ta mang gì về cho muội này.”
Ngoài dự đoán lại không có tiếng trả lời.
A Ân không khỏi sửng sốt, thường ngày A Tuyền hay ở trong sương phòng, hoặc là thêu khăn hoặc là giày vò quyển sách dạy nấu ăn. Hôm nay lại ngoài dự đoán không thấy bóng dáng người đâu.
A Ân đặt hộp thức ăn trong tay xuống, ra ngoài đi dạo một vòng nhưng cũng không thấy bóng dáng Khương Tuyền đâu.
Nàng hỏi thủ vệ ở hộ viện, hắn nói A Tuyền đã ra ngoài đến giờ vẫn chưa quay lại. Mắt thấy sắc trời đã sắp tối, nàng không khỏi cảm thấy sốt ruột. Thượng Quan Sĩ Tín nge tin liền chạy đến, nói: “Đừng lo, ta đã cho người ra ngoài tìm Khương cô nương rồi.”
Nàng lúc này giống như kiến bò trên chảo nóng, so với lần cận kề sinh tử trước đây còn khẩn trương hơn.
Nàng đi qua đi lại vài vong chợt nói: “Không được, ta nhất định phải ra ngoài tìm xem.”
Hắn nhìn sắc trời, nói với nàng: “Ta cùng đi với nàng”
A Ân đi thẳng tới phố Tây.
Hôm nay có giờ giới nghiêm, nàng và hắn đi tới phố Tây thì trời đã tối. Đa số của hàng than đương trên phố đều bắt đầu thu dọn hàng quán, cơ hồ là không thấy có mấy người đi lại trên đường.
A Ân đi tới thực tứ phía trước.
Chưởng quầy thấy nàng liền vui vẻ nói: “Ân cô nương chính là tới mua phù dung đản ư? Khách quan ở đây của chúng tôi buổi sáng tới mua không ít, buổi chiều cũng có người mua, số còn lại vẫn còn ở trong nồi chưng, nếu cô muốn mua tiếp ta liền nói tiểu nhị lập tức đi làm. Không biết cô nương là muốn ăn ở đây hay mang đi?”
A Ân hỏi lão: “Cô nương lúc trưa đến gọi mười phần phù dung đản có phải có bộ dạng như này không?”
Nàng từ túi tay áo lấy ra một con hạch điêu.
Lúc trước nàng điêu khắc hạch điêu Mục Dương Hầu, A Tuyền thấy thú vị nên cũng soi gương tự khắc bản thân. Điêu khắc vài ngày nhưng cuối cùng cũng không giống lắm. Vừa vặn hôm qua lúc kết thúc yến hội, A Ân thắp đèn, lấy hạch điêu của Khương Tuyền khắc ra khắc lại cho ra thần vận của nàng.
Chính là khong ngờ hôm nay lại có lúc dùng tới.
Chưởng quầy nhìn hạch điêu, đáp: “Đúng, chính là cô nương này.”
Thượng Quan Sĩ Tín hỏi: “Sau đó cô ấy đi nơi nào?”
Chưởng quầy đáp: “Ta thật ra cũng không có chú ý, A An, lại đây!”
Một lát, một thiếu niên lang vắt trên vai một tấm khăn thô chạy đến: “Chưởng quầy, tôi đã lau qua chỗ này rồi.”
Chưởng quầy vô vào ót hắn một cái.
“Có nhận ra cô nương này hay không? Ngươi hôm nay chẳng phải nhìn trộm nàng ta mấy lần còn gì?”
Thiếu niên lang bị vạch trần liền to giọng nói: “Nàng…Nàng lên một chiếc xe ngựa, sau đó ra ngoài thành.”
Lời này vừa nói ra, sống lưng A Ân toát đầy mồ hôi lạnh.
Nàng nói với Thượng Quan Sĩ Tín: “Muội ấy sẽ không tùy tiện lê xe người khác như vậy, dù cho có lên thật thì sau đó sẽ cho người báo với ta một tiếng, tuyệt đối không vô thanh vô tức như thế này.”
Hắn vốn định khuyên nàng chớ nên kích động, nhưng thấy nàng càng nói càng bình tinh lại liền thôi.
Nàng bình tĩnh phân tích: “Không có khả năng là người nhà của ta, nếu là họ, nhất định sẽ báo lại cho tôi tớ của ta. Là Lục Lam! Nhất định là nàng ta!” Nàng nhìn hắn, còn chưa mở miệng hắn đã hiểu rõ.
“Ta trở về tập hợp nhân thủ, dẫn ra ngoài thành tìm người. Giang Mãn, ngươi đến chỗ Lý thái thú xin một tấm lệnh bại cho phép đi lại trong giờ giới nghiêm.”
Giang Mãn đáp vâng.
Hắn lại nói với nàng: “Trước khi tới đây ta đã cho người thông báo với tôi tớ của nàng rồi, có lẽ là cũng sắp tới đây rồi. Nàng nếu có gì cần dặp thì trực tiếp nói với bọn họ, chớ tự mình hành động. Nếu thực sự Khương cô nương là do Lục Lam đưa đi thì chắc chắn mục tiêu là nàng.”
Thượng Quan Sĩ Tín và Giang Mãn vừa rời đi thì đám người Phạm Hảo Hạch cũng tới.
Ba người vội vội vàng vàng xuất hiện.
A Ân lập tức sai Phạm Hảo Hạch đi bao cho ám vệ Mục Dương hầu cho nàng, ám vệ của Mục Dương hầu chắc chắn nhiều hơn một người, người nhiều nói không chừng cũng có chú ý tới nơi A Tuyền đến.
Dưới ánh trăng, hai người vội vàng leo lên ngựa.
Giang Mãn nói: “Thiếu đông gia, người đây chính là đem cơ hội nhường cho Mục Dương hầu đó.”
Thượng Quan Sĩ Tín nói: “Chuyện không thấy Khương cô nương này, sợ rằng không chỉ đơn giản là ân oán riêng giữa Lục Lam và A Ân, Thượng Quan gia chúng ta chưa chắc đã xử lý được, để hắn ra mặt, chuyện sẽ giải quyết rất nhanh, chỉ sợ hắn đến chậm sẽ xảy ra biến cố. Khương cô nương là muội muội của nàng, nếu có chuyện gì chắc nàng sẽ sụp đổ mất. Chuyện mạo hiểm này, ta không liều lĩnh nổi.”