Khi Thượng Quan Sin Tín mang theo đội nhân mã quay trở lại thực tứ thì bắt gặp một vị bạch diện lang quân bên cạnh A Ân. Phạm Hảo Hạch, Hổ Nhãn Hổ Quyền, những tôi tớ này của nàng hắn đã gặp qua, duy chỉ có vị bạch diện lang quân này là nhìn lạ mắt. Nhưng rất nhanh, Thượng Quan Sĩ Tín liền nghĩ ra, hắn đã từng gặp qua vị lang quân mặt trắng này, hắn là người bên cạnh Mục Dương hầu.
Hình như gọi là Ngôn Thâm.
Hắn cũng không thể hiện quá nhiều kinh ngạc, chỉ tiến lên hai bước, nói: “Lệnh bài đã có, nàng đã có manh mối gì chưa?”
Hắn hỏi chính là A Ân.
Ngôn Thâm chăm chú nhìn Thượng Quan Sĩ Tín, ánh mắt vừa chuyển trong lòng liền vang lên một tiếng ‘thịch’. Khó trách hầu gia thể nào cũng muốn hắn phải tự mình tới đây, nhìn một màn trước mắt này, gần như là hơn phân nửa nhân thủ của Thượng Quan gia rồi nhỉ? Vị thiếu đông gia này cũng thật là ra sức cạy góc tường nhà người ta nha.
A Ân nói: “Đã hỏi thủ vệ canh cửa, xác thực là có ghi lại chuyện Lục Lam ra ngoài thành.”
Nàng vừa đi ra ngoài vừa nói: “Canh giờ được ghi lại là giờ thân, cách lúc này khoảng chừng một canh giờ. Nàng ta chắc chắn chưa đi được xa, cũng sẽ không đi quá xa, vì mục đích là muốn uy hiếp ta.”
Nàng đứng ở trước của xe ngựa.
“Phiền Tử Diệp dọc đường tìm kiếm. Lục Lam muốn mang A Tuyền đi xa, nhất định sẽ phải tìm trợ thủ, rất có khả năng giấu người ở trên núi.”
Thượng Quan Sĩ Tín đáp ‘được’ một tiếng, rồi vội vàng dẫn người rời thành Tuy Châu.
Ngoài thực tứ, chỉ còn lại A Ân và Ngôn Thâm.
Ngôn Thâm hỏi nàng: “Cô nương không đi theo sao?”
A Ân nói: “Cứu được muội muội quan trọng nhất là thời gian, mà ta lại không biết cưỡi ngựa, đi theo chỉ thêm vướng bận. Ngoài Tuy Châu có hai ngọn núi lớn, một là núi Đại Tự, hai là núi Vọng Giang. Lục Lam mang theo muội muội ta nhất định sẽ trốn ở một trong hai ngọn núi đó. Tử Diệp mang theo đủ người rồi, hiện giờ cần chính là thời gian.”
Ngũ khí của nàng cơ hồ không có chút phập phồng.
Ngôn Thâm chợt nghĩ cô nương này bình tĩnh đến đáng sợ, nếu đổi lại là cô nương khác chỉ sợ lúc này đã khóc đỏ mắt, bối rối cầu xin người ta cứu mội muội mình đi? Nàng không như thế, trời đã tối hoàn toàn, đêm nay mây đen dày đặc, gần như không có ánh trăng, ánh mắt của nàng lúc tối lúc sáng, giống như hòn đá đen bóng được nước suối rửa qua.
Nàng bỗng nhìn về phía hắn: “Minh Mục sai huynh tới đây, huynh có thể giúp gì cho ta?”
Lời này khiến cho Ngôn Thâm tràn đầy quẫn bách.
Muội muội của Ân cô nương bị bắt cóc ở trong thành, hiện tại không biết là đang ở nơi đâu, chuyện có thể làm cũng chỉ là đi tìm người.
Nhưng hắn vừa tới đây, nàng liền đem địa hình Tuy Châu hỏi rõ ràng rành mạch, sau đó lại nhanh chóng phân tích xong tình huống trước mắt, ngay cả chuyện tìm người này cũng để người của Thượng Quan gia đi làm, để hắn ở lại đây cũng không có đất dụng võ.
Hắn ho nhẹ một tiếng, nói: “Cô nương muốn ta làm gì?”
Ánh mắt nàng đen lại như bóng đêm.
“Bắt người, huynh dám không?”
Ngôn Thâm ngẩn ra, hỏi: “Bắt ai?”
A Ân đáp: “Đặng Trung.”
Ngôn Thâm lại ngây ngốc.
Nàng hơi nghiêng đầu, Hổ Nhãn lập tức xốc màn xe lên để nàng ngồi vào. Màn xe nửa che nửa hở, thân ảnh nàng mơ hồ, thanh âm lại truyền vào tai Ngôn Thâm rõ ràng.
“Mẫu thân Lục Lam hiện tại ở Vĩnh Bình, nàng ta lại là một người cẩn thận. Ở loại thời điểm này nàng ta chắc chắn sẽ không dám vì tâm tư cá nhân mà bắt cóc muội muội ta, nhất định đặng sau có người sai khiến. Người này ngoại trừ cha nuôi nàng ta, Đặng Trung ra, thì không còn ai khác. Ta không biết vì sao Đặng Trung lại nhất định phải gây khó dễ với ta, ta chỉ biết kẻ nào dám động vào muội muội ta, ta nhất định sẽ liều mạng với hắn, cho dù kẻ đó có ngồi ở ngôi cửu ngũ chí tôn cao cao tại thượng.”
Qủa thực là gan dạ sáng suốt.
Ngôn Thâm liễm mi.
A Ân hỏi hắn: “Huynh có dám không?”
Ngôn Thâm đáp: “Hầu gia để ta cho cô nương sai phái, cô nương nói một ta không dám nói hai. Cao thủ bên người Đặng Trung nhiều như mây, ta không dám bảo đảm với Ân cô nương ta có thể nắm chắc, nhưng ta có thể thử một lần. Tối nay Thượng Quan gia sợ là sẽ không yên ổn, thỉnh cô nương ở đây chờ tin tức của ta.”
“Ô…”
Miệng Khương Tuyền bị nhét một miếng vải bố, lại bị trói gô lại trên một thân cây thô chắc. Qủa nhiên là người xui xẻo, uốn miếng nước cũng bị sặc, ra khỏi cửa cũng bị bắt. Nàng trừng mắt nhìn Lục Lam ngồi bên đống lửa, chỉ hận không thể phun lên mặt nàng ta vài bãi nước miếng.
Gio núi thổi xuyên quan rừng cây, vang lên tiếng xào xạc.
Ban đêm, gió núi lạnh như gió đông, nàng hôm nay lại mặc áo hơi mỏng, lúc này đã lạnh run lẩy bẩy.
Lục Lam bỗng nghiêng mặt nhìn nàng, khinh thường ‘Hừ’ một tiếng.
Nàng lấy dao xẻ một miếng thịt gà rừng nướng chia làm ba phần, đưa một phần trong đó cho nam nhân ngồi cách xa đó một chút, miệng cười dài, không biết là đang nói cái gì. Một hồi lâu sau mới quay về bên đống lửa, đem một phần còn lại cắn đến phát giòn.
Lục Lam ăn uống no nê xong mới liếc nàng.
“Ngươi cho là Ân thị sẽ tới cứu ngươi sao? Đừng có nằm mơ! Tỷ tỷ cô đúng là một con hồ ly, câu cho Thượng Quan Sĩ Tín cũng mất hồn. Nàng ta có thể thượng vị, ngươi nghĩ thực sự là dựa vào hạch điêu sao? Nàng ta cũng không khác ta, nếu thực sự khác nhau, thì chính là thủ đoạn cao hơn ta một chút thôi. Ta chính là đã bắt gặp tỷ tỷ ngươi và Thượng Quan Sĩ Tín đã ở chung với nhau thế nào, tri âm? Hừ, ta mới không tin! Trên đời này chẳng có nữ nhân cùng nam nhâm nào có thể làm tri âm với nhau cả. Nói không chừng là đang nhìn nơi không nên nhìn, ở trên giường đổi biện pháp lấy lòng Thượng Quan Sĩ Tín.”
Ô ngôn uế ngữ!
Mắt Khương Tuyền tí thì nứt ra, dây thừng trên người đều giật giật, đáng tiếc nàng cũng chi là tiểu cô nương, sức lực yếu ớt, ngay cả phiến lá cũng không thèm rơi xuống.
Lục Lam nở nụ cười.
“Ngươi cho rằng tỷ tỷ ngươi thật sự đối tốt với ngươi sao? Nếu thật sự tốt với ngươi, thì cũng nên đem ngươi tiến vào Hạch Học. Ngươi hiện tại ở Thượng Quan gia, một chút cũng không giống muội muội nàng, mà giống thị tỳ của nàng.”
Nàng đưa tay giật vải bố trong miệng Khương Tuyền ra.
Tính Khương Tuyền nôn nóng, lập tức chửi ầm lên.
“Ngươi mới là hồ ly tinh! Ta không cho phép ngươi nói tỷ tỷ ta như vậy! Tỷ ỷ ta là cô nương tốt nhất trên đời, ngươi so với ngón chân tỷ ấy cũng không bằng! Ngươi tới từ Vĩnh Bình thì sao chứ? Tâm địa đen tối như vậy, so với các cô nương trong
tần lâu sở quán còn ti tiện hơn! Người ta là muốn lấy lòng nam nhân, còn ngươi, lại muốn lấy lòng một tên thái giám!”
(###Câu cuối chửi rất hay!)
‘Ba’ một tiếng, trên má trái Khương Tuyền lưu lại một dấu bàn tay đỏ tươi.
Lục Lam ở hậu viện đã vài năm, nên biết cách tát người như thế nào là đau nhất.
Qủa nhiên, má trái Khương Tuyền rất nhanh đã sưng đỏ lên.
Nam nhân ngồi ở phía xa đã đi tới, hắn nhíu mày nhìn Lục Lam.
“Ồn ào cái gì!”
Lục Lam biến sắc, mềm mỏng yếu ớt nói: “Nàng…Nàng ta nói năng lỗ mãng, ta nhất thời không nhịn được.”
Thân thể cô nương trẻ tuổi mềm mại dựa vào cánh tay nam nhân, tên nam nhân vốn còn muốn nói gì đó, nhưng ôn hương nhuyễn ngọc sáp đến liền quên không còn một mảnh, đưa tay ra véo mông nàng ta một cái, chiếm đủ tiện nghi rồi mới buông nàng ta ra.
Lục Lam chịu nhục, vừa quay đầu lại liền bắt gặp vẻ mặt trào phúng của Khương Tuyền.
Nàng hiện tại cực kỳ hận A Ân.
Nàng ta rốt cuộc có chỗ nào tốt chứ, muội muội nàng ta đã sắp chết đến nơi rồi còn mở miệng bao che cho nàng ta.
Nàng liền ra sức giẫm lên miếng vải bố, sau đó lại lấy lên nhét vào miệng Khương Tuyền.
Sau khi nàng đến Tuy Châu, bởi vì chuyện đấu hạch mới biết hai nam nhân này, lúc ấy dựa vào thân phận của mình, bọn họ còn cung cung kính kính nàng.
Lục Lam âm thầm cắn răng, chờ đêm nay qua đi, nàng nhất định sẽ băm vằm tay hắn ra.
Nàng lại nhìn hai tên nam nhân, từ túi tay áo lấy ra cây ngân châm.
“Ngươi chớ có trách ta, có trách thì trách tỷ tỷ ngươi đắc tọi với Đặng Trung.”
Ngâm châm đâm vào tay Khương Tuyền, nàng đau đớn chảy mồ hôi lạnh.
Cây ngân châm được rút ra, lại tùy ý đâm vào chỗ khác trên cánh tay. Liên tiếp vài lần, Lục Lam thấy gương mặt đau đớn của Khương Tuyền trong lòng mới có chút thống khoái. Nàng lau đi vết máu trên cánh tay Khương Tuyền, lại nói: “Có điều ngươi cũng đủ may mắn, gặp được quý nhân, nếu không tối nay thủ đoạn của ta không chỉ có chừng này.”
Nàng tựa hồ như rất sung sướng, lại nói: “Đau không? Đau là được rồi. Lúc ta bị đuổi khỏi Thượng Quan gia, trong lòng cũng đau như vậy.”
Như nhớ tới cái gì, nàng lại tiếp: “Tối nay còn rất dài, ngươi nếu không muốn thống khổ thì hãy chớp chớp mắt đi, làm giống như khi tỷ tỷ ngươ dụ dỗ đàn ông ấy.”
Môi Khương Tuyền đã không còn màu máu.
Nghe thấy những lời này, nàng lại phát ra mấy tiếng ‘ô ô’, như con tiểu thú nổi giận.
Lục Lam không cam lòng, lại đam nàng mấy nhát.
Tiếng ‘Ô ô’ vẫn vang lên, nàng không chịu khuất phục.
Sự quật cường của Khương Tuyền khiến lửa giận của Lục Lam lại nổi lên. Độc ác đâm vào vai phải Khương Tuyền thêm mấy nhát, một đường xuống thẳng ngực phải. Khi ngân châm rút ra, Khương Tuyền cảm thấy bản thân sắp không chịu đựng nổi nữa rồi.
Trước mắt là một khoảng không mênh mang mờ mịt, giống như trước đây khi mới gặp được tỷ tỷ, luôn lo lắng nàng ăn không đủ no mặc không đủ ấm, đêm khuya đi trộm bột mì làm bánh cho nàng, sáng hôm sau bị lão gia phát hiện phạt mắng nàng. Thế nhưng dù cho bị mắng, chỉ cần nàng đói, tỷ tỷ vẫn sẽ trộm làm bánh cho nàng.
Nàng nhớ tới bánh mỳ của tỷ tỷ.
Chỉ là…Nàng gần như kiệt sức…
Có lẽ cả đời này sẽ không còn cơ hội ăn bánh mỳ của tỷ tỷ nữa rồi, nếu có kiếp sau, nàng sẽ không làm muội muội của tỷ tỷ nữa, nàng phải làm tỷ tỷ, để bảo vệ cho tỷ tỷ cả đời.
“Người ở nơi này!”
Khương Tuyền giống như nghe được thanh âm quen thuộc, giống như là của Giang đại ca.
Nàng đang muốn cố gắng mở mắt ra, nhưng thân thể đã vô lực.
Bắt bọn chúng mang về!” Thượng Quan Sĩ Tín phân phó.
Hắn chán ghét nhìn Lục Lam, nói: “Tâm địa rắn rết!”
Lục Lam không vui không buồn, nói: “Ta vì mình mà toan tính có gì không đúng? Ta không phải Ân thị, không có một thiếu đông gia vì nàng mà tính kế. Nàng có thể dựa vào ngươi, còn ta chỉ có thể dựa vào chính mình.”
“Ngươi sai lầm rồi, ngươi chính là không muốn thừa nhận tài nghệ không bằng nàng.” Hắn nói: “Nàng có thể từ Cung thành đến Tuy Châu tiến vào Hạch Học, ta có thể thề với trời, ta chưa bao giờ giúp nàng.”
Một cô nương kiên cường như vậy, nàng chính là dựa vào bản thân.
Hắn cũng muốn giúo, nhưng giúp không được.
Trong lòng hắn tràn đầy chua sót.
Giang Mãn tháo dây trói trên người Khương Tuyền, nàng vô lực dựa vào người hắn. Hắn nói: “Thiếu đông gia, chỉ có vết thương trên mặt, còn lại tạm thời chưa nhìn ra.”
Thượng Quan Sĩ Tín nói: “Trước tiên đưa đến ý quán xem đại phu nói thế nào.”
Hắn lại phân phó một tên hộ vệ: “Lập tức quay về thông báo với Ân cô nương, đã tìm được người rồi, đưa tới khám đại phu sau đó sẽ quay về.”
Hộ vệ đáp ‘vâng’.
Thượng Quan Sĩ Tín lập tức dẫn người xuống núi.
Đúng lúc này Giang Mãn hít một ngụm khí lạnh.
“Thiếu…Thiếu đông gia, hỏa hoạn rồi.”
Xa xa phía thành Tuy Châu, khói đặc phía chân trời, ánh lửa cơ hồ chiếu sáng nửa bầu trời đêm. Vị trí chính xác chính là Thượng Quan phủ.