Đại trận đã bị phá, vòng này không còn tiến hành được nữa nên ba người nhanh chóng đi ra bên ngoài.
Trước mắt họ, còn có rất nhiều đệ tử đã đứng tụ tập ở đây từ lâu, đại trận bị phá khiến cho hình nhân mất đi năng lượng nên nó không khác gì một khúc gổ bình thường.
Khi thấy nhóm ba người đi ra và mấy nhóm còn lại nữa thì lúc này Hoành Trường Nam lớn tiếng nói.
“Vì đại trận gặp một chút sự cố nên vòng này sẽ kết thúc tại đây”.
“Một tuần sau, vòng thi đấu cuối cùng sẽ diển ra”.
“Tất cả đệ tử quay trở vể, trừ Hồ Ngọc Ánh ở lại ta có chuyện cần hỏi”.
Lời nói của trưởng lão vừa dứt, toàn bộ đệ tử tò mò nhìn qua, ai cũng hướng ánh mắt nhìn nàng nhưng không có ai biết là có chuyện gì nên không mấy để ý.
Còn Đế Nguyên Quân cùng với Dược Liên Anh biết được chuyện gì nên trên mặt có một chút kinh nghi. Còn Hồ Ngọc Ánh, bởi vì nàng nhận thức được trưởng lão muốn hỏi chuyện gì nên càng lo lắng hơn nữa, trước khi cả hai người rời đi, nàng không ngừng liếc mắt về phía Đế Nguyên Quân như muốn nói gì.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân nhẹ nhàng gật đầu một cái rồi nở một nụ cười, ngay sau đó. Hắn nhẹ nhàng truyền âm cho nàng. Thủ pháp truyền âm này của hắn phải gọi là đặc biệt, ngay cả Thánh giả cũng không thể nào cảm nhận được.
Nghe thấy hắn nói như vậy, Hồ Ngọc Ánh sắc mặt giãn hẳn ra, nàng thở nhẹ một hơi rồi cùng với ba vị trưởng lão rời đi.
“Sư đệ, ngươi nghĩ Ngọc Ánh nàng ta…”. Dược Liên Anh đợi họ rời đi rồi mới lên tiếng.
“Ta cũng không biết”. Đế Nguyên Quân vòng tay ra sau đầu, bước chân rời đi nói.
Thấy bộ dáng hời hợt nhưng tràn đầy tự tin trên gương mặt hắn, Dược Liên Anh cũng chỉ biết lắc đầu mà đi ra.
Nhưng chừng đó cũng không khiến nàng cảm thấy bớt lo lắng, bởi vì một tuần tới sẽ diển ra trận chiến loại bỏ cuối cùng và chỉ có một trăm người có thực lực mạnh nhất mới có thể đi đến được Tiên Luân Bí Cảnh.
Mặc dù nàng chưa từng nhìn thấy hắn đánh toàn lực mà chỉ biết thực lực của Đế Nguyên Quân rất bất phàm nhưng chừng đó cũng rất khó mà đánh bại được những người kia. Nhừng người còn có thể trụ lại cho đến được hiện tại thì ai ai cũng là thiên kiêu, họ có thực lực rất mạnh mẽ, họ mạnh mẽ tới mức mà có thể vượt cấp mà chiến vẫn không chịu thua kém quá nhiều.
Những người kia ai ai cũng là Thiên Địa cảnh tầng tám tầng chín đỉnh phong, thậm chí còn có nhiều người mạnh hơn nàng rất nhiều, tu vi kiếm đạo, đao đạo,… cũng vượt xa nàng. Cùng với họ là người thuần tu luyện nên mỗi cảnh giới họ đều ngưng tụ lại đến cực điểm.
Không chỉ có chừng đó, trong tay họ còn có rất nhiều bí bảo và đan dược phòng thân nên để dành chiến thắng trong một trận chiến với họ đã khó nay lại càng khó hơn rất nhiều.
Nàng lo lắng cho hắn là vậy nhưng Đế Nguyên Quân vẫn hời hợt như trước, giống như trận chiến trước mắt này không khiến hắn phải để tâm. Thậm chí nàng còn có cảm giác rất kỳ lạ là hắn sẽ vượt qua được.
“Này sư đệ, ngươi không lo lắng gì sao?”. Suy nghĩ một lúc lâu, Dược Liên Anh tiến lại gần rồi lên tiếng.
“Ta lo lắng cái gì?”. Đế Nguyên Quân không hiểu chuyện nên hỏi ngược lại.
“Vòng cuối cùng ngươi có tự tin dành được chiến thắng không?”. Sắc mặt nàng hơi trầm xuống hỏi.
“Là chuyện đó à?”. Đế Nguyên Quân ra vẻ suy tính một hồi rồi trả lời. “Không chắc chắn cho lắm”.
“…”. Dược Liên Anh đứng hình một lúc rồi tiếp tục nói. “Muốn ta giúp gì không?”.
“Hừm, giúp thì cũng được, nhưng sợ ngươi phải chịu cực một thời gian ngắn rồi”. Đế Nguyên Quân ánh mắt chợt sáng lên nói.
“…”. Dược Liên Anh khóe miệng hơi run nói. “Sao ta nghe thấy gì nguy hiểm”.
“Hắc hắc, cùng ta đến Thiên Phù Các một lúc đi”. Đế Nguyên Quân nhìn nàng chỉ nở một nụ cười rồi trực tiếp nắm tay Dược Liên Anh chạy đi.
Bị hắn nắm tay bất ngờ, Dược Liên Anh toàn thân run nhẹ một cái rồi bị kéo đi.
Cho tới khi cả hai người đã đi vào sâu ở bên trong của khu vực nội môn mới dừng lại. Trước mắt họ, một tòa lâu các cao hơn mười tầng hiện lên ở trước mắt, ở bên ngoài có một màn mỏng linh khi bảo hộ trông có vẻ rất mềm yếu nhưng lại vững chắc vô cùng. Ngay cả Thánh giả muốn phá vở được cũng phải tiêu tốn một chút sức lực.
Ở trên cao, ngay tại vị trí trung tâm của tòa lâu các này là một tấm phù triệt lơ lửng, ngay cả làn gió mạnh thổi qua cũng không khiến nó bị lay chuyển. Ngay trên bề mặt của tấm giấy màu đồng nâu kia là một chữ “Hộ” được viết bằng mực kim tuyết đang ánh lên.
Trông nó có vẻ như là một vệt mực bình thường nhưng đó lại chính là mực bút có đẳng cấp cực kỳ cao, và người đã viết ra chữ đó lại là một phù triệt đại sư, nên khả năng của nó cũng mạnh mẽ vô cùng.
Nhưng chừng đó cũng không khiến Đế Nguyên Quân có một chút kinh ngạc nào cả, còn Dược Liên Anh thì lại khác, nàng vẫn kinh ngạc vô cùng.
Thiên Phù Các có một quy định nghiêm ngặt là đệ tử ở trong tông muốn đi vào bên trong phải phá vở được một cái phù triệt phòng vệ.
Mặc dù đẳng cấp của nó không quá cao nhưng dưới Tinh Cực cảnh muốn phá vở được nó sẽ cực kỳ khó khăn, thậm chí còn bị nó vây khốn ở trong đó. Và một khi bị vây khốn thì phải đợi hiệu lực trên tấm phù triệt mất đi hiệu lực. Nhưng thời gian đó qua đi thì không một ai bị vây khốn có thể biết được.
Dược Liên Anh lần này đến nơi này và đã thử vượt qua nó rất nhiều lần nhưng vẫn chưa có một lần có thể xông qua được, và bị vây ở bên trong. Nên từ sâu trong tâm trí nàng có sự kiên dè với nơi này.
Vừa đặt chân vào phạm vi hoạt động của phù triệt, thì đột nhiên ở đâu bay đến một tấm phù bay lơ lửng ở trên không, cùng với đó là một loại năng lượng áp chế đè nén xuống hai người, chưa dừng lại ở đó. Tầm phù triệt này còn giới hạn chuyển động của cả hai, giống như vừa đi vào một căn phòng mà ở bên trong toàn là bóng khí cản trở hành động.
Phạm vi của tấm phù triệt này cũng thật lớn, diện tích mà nó bao phủ ít nhất cũng phải đạt đến hai trăm mét.
Ban đầu, uy lực mà nó tỏa ra rất yếu nhưng dần dần sự đè nén của nó lan ra ngày một mạnh, cảm giác khó chịu, bứt rứt đều tăng lên gấp nhiều lần.
“Sư đệ, ngươi thật sự muốn xông vào bên trong sao?”. Từng hạt mồ hôi lăn xuống trên gương mặt xinh đẹp cùng với sắc mặt khó coi, Dược Liên Anh khóe miệng run run nói.
“Có gì mà không được”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân chỉ nở một nụ cười rồi nói. “Ngươi sợ sao?”.
“Ta….”. Dược Liên Anh bị nói đúng chổ đen nên không phản bác lại được.
“Ngươi yên tâm, ta đã vượt qua phù triệt cấp bậc cao rất nhiều rồi nên mấy cái này không làm gì được ta đâu”.
Đế Nguyên Quân vừa nói, cánh tay hắn đưa lên rồi vẩy nhẹ một cái. Tấm phù triệt mất đi toàn bộ uy lực của mình mà rơi xuống nền đất.
Dược Liên Anh con ngươi đột nhiên co rút lại, nàng chứng kiến một màn này mà kinh ngạc không thôi. Đối với phù triệt được tạo ra từ tay của những đại sư thì sự biến hóa của nó đâu phải dạng bình thường, người thì có thể biến nó trông giống như thật, thậm chí có thể mô phỏng được sự sống. Người thì có thể tùy cơ khiến mắt trận hay mắt xích của nó có thể tự động tránh đi công kích,… nên rất khó để có thể phá được. Nhưng hắn lại chỉ cần một cái vẩy tay lại có thể phá được một tấm phù triệt huyền cấp trung phẩm rồi.
Trái lại là nàng đã chịu thất bại trước nó đã không biết bao nhiêu lần rồi, không phải vì uy lực của nó quá mạnh mà nàng nàng không biết được mắt xích của nó nằm ở chổ nào mà chỉ biết đánh đại nên không thể đột phá được nó.
“Sư đệ, ngươi…”. Đứng hình một lúc, Dược Liên Anh lúc này vẫn không kìm được sự rung động của mình mà thốt ra.
“Chỉ một cái tiểu phù mà đã khiến ngươi kinh ngạc như thế rồi sao?”. Nhìn thấy vẻ mặt của nàng, Đế Nguyên Quân chỉ cười nhẹ rồi nói với giọng điệu châm chọc.
Dược Liên Anh mặc dù biết hắn có sự hiệu biết vượt qua người thường nhưng nàng không ngờ được là khả năng của hắn lại vượt trội như vậy, từ tu luyện, biết luyện dược, rồi trận pháp, nay lại thêm phù triệt. Mặc dù biết hắn rất có thiên phú nhưng không ngờ được hắn lại toàn diện.
“Ngươi thật sự vượt quá suy nghĩ của ta đó sư đệ”. Dược Liên Ánh nở một nụ cười nhẹ.
“Hừm, sư tỷ, ngươi đang khen ta sao?”. Đế Nguyên Quân hí hửng đáp lại. “Tiểu gia ta anh tuấn quá mà. Hắc hắc”.
“…”.
Thì đúng vào lúc này, ở bên trong lâu các. Một vị lão giả hai mắt thít chặt đang dựa mình trên cái ghế nằm lắc lư thì đột nhiên thức tỉnh. Lão giả gương mặt phờ phạc, hai mắt thâm đen, hơi thở âm trầm, giọng nói già nua mang lên.
“Đã lâu mới có đệ tử phá được tầm phù triệt kia rồi sao?”.
Ngay sau khi phá được tấm phù đó, quang cảnh xung quanh đã dần hiện ra trước mắt họ. Tòa lâu các to lớn với cánh cửa rộng thình lình mở cửa như biết có người chuẩn bị tiến vào.
“Đã lâu không thấy có người ghé qua”.
Cả hai người chưa đặt chân vào bên trong thì có một thanh âm già nua từ bên trong truyền ra, mặc dù nghe yếu ớt nhưng tinh khí lại cực kỳ cường thịnh.
Tiến vào bên trong, trước mắt hai người là một vị lão giả đang nằm trên ghế lắc lư như đang nằm tỉnh dưỡng, khí tức trên người lão tóa ra mặc dù âm trầm, nhẹ nhàng nhưng lại mang đến một cảm giác thâm sâu khó lường. Thực lực cực kỳ cường đại.
“Đệ tử Dược Liên Anh bái kiến Kim Trúc trưởng lão”. Dược Liên Anh thân trên khom xuống, hai tay chắp về phía trước kính cẩn chào.
“Này, sư đệ”. Trông thấy Đế Nguyên Quân vẫn giống như trước, trông thấy trưởng lão vẩn thờ ơ và thiếu sự kính cẩn của đệ tử đối với các vị trưởng lão nên nhỏ tiếng nhắc nhở hắn.
Nhưng Đế Nguyên Quân vẫn cứ như vậy, chỉ gật đầu nhẹ chào một cái rồi thôi, ánh mắt thì hờ hửng, sắc mặt bình ổn cho đến biểu cảm vẫn thờ ơ như trước.
Dược Liên Anh thấy vậy cũng chỉ có thể nuốt xuống ngụm khí lạnh rồi cầu mong trưởng lão không trách cứ hắn.
May mắn thay, Kim Trúc trưởng lão không hề để tâm đến, mà từ từ tiến về phía hai người, bước chân chậm chạp tiến lại gần. Ngay khi cách Dược Liên Anh khoảng ba bước chân thì lên tiếng.
“Là ngươi đã vượt qua được trận phù của ta sao?”.
“…”. Dược Liên Anh không giấu diếm trả lời. “Đệ tử vô năng không thể phá được mà là sư đệ thư trưởng lão”.
“Ồ, tiểu tử”. Lão giả ánh mắt phát sáng quay qua nhìn hắn. “Ngươi đúng là thiên tài, mới chừng này tuổi đã có thể vượt qua được Huyền cấp trung phẩm phù triệt của ta rồi”.
“Mặc dù tốn một thời gian dài mới có thể phá được nó”.
“Nhưng cũng đủ để khẳng định ngươi rất có thiên phú”.
Dược Liên Anh nghe thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu, vị trưởng lão có tính tình như thế này nàng đã nghe thấy rất nhiều, cứ nhìn thấy người phá được trận phù của mình lại vui vẻ như vậy. Nhưng vị trưởng lão này đã quá xem thường hắn rồi.
Dược Liên Anh thở nhẹ một hơi rồi nói nhỏ vào tai Kim Trúc trưởng lão.
“Trưởng lão, ngươi lại không để ý đến trận phù rồi”.
“Hắn vung tay một cái là phá được rồi”.
“Cái gì?”. Nghe thấy vậy, Kim Trúc trưởng lão giật mình thốt ra.
Ánh mắt sáng chói như nhặt được vàng của lão nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân với một nụ cười lớn ở trên miệng.