“Haha… Không ngờ trong tông vẫn còn người có thiên phú luyện phù như vậy?”. Kim Trúc trưởng lão kinh ngạc một lúc rồi nở một nụ cười lớn rồi nói. Ánh mắt lão nhìn về phía Đế Nguyên Quân bắt đầu dó xét.
“Ừm, mười bốn tuổi đạt Ngưng Hải Cảnh tầng chín đỉnh phong thì vẫn rất bình thường nhưng thiên phú luyện phù lại khiến lão hủ ta phải công nhận”.
“…”. Đế Nguyên Quân nhìn lão giả này ngắm nghía, nghe lời nói của trưởng lão này như đang chê trách hắn tu luyện và đẩy cao luyện phù của hắn lên cao như vậy.
“Thế nào, ngươi có nguyện ý bái ta làm sư phụ”. Kim Trúc trưởng lão gật nhẹ đầu một cái rồi tiếp tục nói.
“…”. Dược Liên Anh nghe tới đây liền kích động không thôi, là đệ tử của một trưởng lão là điều mà biết bao đệ tử mong mỏi, nếu như có cái ô lớn này thì mọi chuyện sẽ rất dễ dàng đối với hắn. Gương mặt xinh đẹp nở ra một nụ cười tươi, nàng tiến lại gần rồi thì thầm vào bên tai hắn nói.
“Sư đệ, nhanh đồng ý đi”.
Biết được Kim Trúc trưởng lão là một người rất có tiếng ở trong tông, ngay cả chưởng môn cũng phải kính nể mấy phần. Mặc dù thực lực ở trong các Thánh giả thì không quá nổi bật nhưng những tấm phù mà lão thi triển ra là rất kinh khủng, ngay cả thái thượng trưởng lão cũng phải kiêng dè.
Thân làm đệ tử của trưởng lão thì sẽ có đải ngộ rất phong phú, thậm chí có thể sánh ngang được với những đệ tử thân truyền.
Nhưng Dược Liên Anh không ngờ được. Đế Nguyên Quân nhìn nàng một cái rồi lắc đầu. Tâm tính của nàng suy nghĩ như thế nào hắn đều biết, nàng chung quy cũng chỉ muốn tốt cho hắn mà thôi.
“Thật xin lỗi trưởng lão, ta chỉ muốn mua một ít vật liệu để chế tác phù triệt”. Đế Nguyên Quân thở nhẹ một hơi rồi từ từ nói. “Còn việc bái sư thì ta chưa từng nghĩ đến”.
Lời nói của hắn vừa dứt, Dược Liên Anh thêm một lần nữa đứng hình, nàng hai mắt thít lại nhìn chằm chằm hắn. Nàng không tin được là có một cơ hội tốt như vậy mà hắn lại từ chối. Đổi lại là những người khác chắc chắn sẽ đồng ý ngay lập tức.
Kim Trúc trưởng lão ban đầu đang rất vui mừng thì khi nghe câu trả lời của hắn cũng không khỏi kinh ngạc. Hắn vậy mà từ chối ý định của lão.
Nếu như tin tức này mà truyền ra ngoài thì chắc chắn có rất nhiều người sẽ nói hắn là một tên điên. Nhưng có ai có thể biết được Đế Nguyên Quân suy nghĩ cái gì?
“Hừm, ngươi quá hồ đồ rồi”. Kim Trúc trưởng lão khóe miệng run run nói.
“Chuyện này không có gì là hồ đồ cả?”. Đế Nguyên Quân giọng điệu trầm xuống nói. “Đối với ta mà nói thì việc luyện phù chỉ là phụ trợ mà thôi, chủ đạo của ta vẫn là tu luyện”.
“Nên ta không thể đồng ý được”.
“Với lại, ta sợ trưởng lão không đủ sức đệ chỉ dạy cho ta?”.
“…”. Lời nói Đế Nguyên Quân vừa dứt, Dược Liên Anh đứng ở bên cạnh nghe thấy khiến toàn thân lặng ngắt, nàng đứng hình ở đó một hồi lâu giống như một cái tượng băng hình người.
“Ngươi bão ta không đủ sức để dạy ngươi sao?”. Kim Trúc trưởng lão lớn tiếng quát.
“Sư đệ”. Dược Liên Anh kéo tay áo hắn rồi hốt hoảng nói.
“Ta chỉ nói đúng sự thật mà thôi”.
“Vậy ngươi nói người như thế nào mới xứng để chỉ dạy ngươi được?”.
“…”. Đế Nguyên Quân thẳng thắn nói. “Ngũ Vực không có một ai”.
‘Ngũ Vực không có một ai?’. Dược Liên Anh khóe miệng co quắp lẩm nhẩm. Nàng trước giờ chỉ cảm thấy hắn rất tự tin nhưng lời nói của hắn lại quá đề cao bản thân rồi.
“Hay cho câu ngũ vực không có một ai”. Kim Trúc trưởng lão hướng ánh mắt coi thường nhìn Đế Nguyên Quân rồi phá lên cười lớn. “Đúng là vô tri tiểu nhi”.
Lão vừa nói thì đồng thời, khí tức Thánh giả trên người điên cuồng tuôn ra hướng Đế Nguyên Quân đè nén, mặc dù chủ động không gây nguy hiểm, nhưng chỉ với làn gió bốc ra ngoài cũng đủ để khiến hắn phải gồng mình chống cự. Đó cũng chỉ là một phần vạn của uy áp Thánh giả mà thôi.
“Ngũ vực cường giả như mây, số lượng Thánh giả cũng phải hơn ngàn người, chưa tính cả những ẩn thế tông môn”.
“Ngươi chỉ có thể nhìn thấy được bề mặt bên ngoài mà thôi”.
“Mong trưởng lão bỏ qua cho sư đệ, hắn còn quá nhỏ nên không biết mình đang nói cái gì?”.
Đối mặt với khí tức cường đại như vậy, Đế Nguyên Quân trên người dần bốc ra một vòng kiếm khí bao bọc toàn thân, nhưng uy áp của nó quá mạnh khiến lớp bảo vệ bên ngoài bị phá vỡ một cách dễ dàng. Sắc mặt hắn cũng vì thế mà biến sắc, trên khóe miệng chảy xuống một dòng máu tươi tanh nồng.
Đế Nguyên Quân chỉ nói đúng sự thật nhưng lão giả này lại xem thường lời nói của hắn, thậm chí còn ra tay. Mặc dù uy áp này không khiến hắn gặp quá nhiều nguy hiểm nhưng hắn lại cảm thấy bản thân bị người ta khinh thường, ánh mắt khinh thị của lão nhìn như người cao thượng nhìn xuống.
Ngạo khí của hắn dường như đã bị đã động đến, Đế Nguyên Quân ánh mắt tức giận nhìn lên, ẩn sâu ở trong đó là vô tận kiếm khí và vô tận sát ý dần dần bốc lên.
Ở trong người hắn, một thanh tiểu kiếm bị hàng vạn sợi xích màu đen và một tấm phù triệt phong ấn dần hiện lên. Nó dường như cảm nhận được ý định của chủ nên đang chuẩn bị phá vỡ phong ấn để lao ra ngoài.
Chỉ trong một khoảng khắc này, Kim Trúc trưởng lão đã cảm nhận được một cảm giác tử vong dần dần hiện lên ở trong sâu thẳm trong tâm trí. Nhưng đúng vào lúc này, Dược Liên Anh cắt ngang qua.
“Sư đệ”. Nhìn Đế Nguyên Quân chống đỡ chật vật như vậy, Dược Liên Anh mím chặt môi rồi cắn mạnh một cái, nàng lấy hết dũng khí hét lớn. “Xin trưởng lão hạ thủ lưu tình”.
“Hừ”. Kim Trúc trưởng lão nghe thấy liền hừ lạnh một tiếng. “Nể mặt bà già kia, ta tha cho hắn một mạng”.
“Đừng để họa từ cái miệng mà ra?”.
“…”. Biết được tâm ý của Dược Liên Anh, Đế Nguyên Quân cố kiềm lại sự tức tối. Hiện tại, nếu như hắn mà cởi bõ phong ấn rồi giết chết lão thì quá đơn giản, chỉ trong nháy mắt là có thể miễu sát và rời đi trước lúc những người khác đến.
Nhưng hắn lại không lựa chọn như vậy. Cả hai người chỉ quen biết được một quãng thời gian nhưng sự quan tam từ nàng khiến hắn không muốn phụ lại. Nếu như sự việc không đến mức phải ra tay thì hắn sẽ cố gắng kiềm chế lại một chút.
“Sư đệ…”.
“Được rồi, ngươi muốn mua gì thì nói đi?”. Kim Trúc trưởng lão thở nhẹ một hơi rồi nói.
“Ta muốn mua một cái bút lông được làm từ lông của kim điểu, một túi mực Tử Huyền Bích, một tờ giấy được dệt từ Bạch Hạt Tằm”.
“Ngươi chắc là những thứ này?”. Kim Trúc trưởng lão nghi ngờ hỏi ngược lại.
“Trưởng lão. Có chuyện gì sao?”. Dược Liên anh tò mò hỏi.
“Không có gì, chỉ là những thứ này đối với một phù sư thì quá thấp kém”. Kim Trúc trưởng lão quay người, bước chậm về phía trước vừa diển giãi. “Lông của kim điểu vừa thô rát vừa khó sử dụng, Tử Huyền Bích là loại mực chỉ dành cho việc điêu khắc, còn giấy được dệt từ Bạch Hạt Tằm thì cực kỳ thô sơ, rất dễ bị mực và lông bút đâm thủng”.
“Nói chung là rất khó để sử dụng”.
“Trong giới phù sư thì ngay cả đệ tử vừa nhập môn cũng không chọn những thứ này”.
Lời nói của lão rất chắc chắn, Dược Liên Anh nghe thấy dường như đã hiểu ra nên gật đầu không ngừng.
Còn Đế Nguyên Quân thì cười khẩy một cái và biểu cảm xem thường hiện rõ ở trên gương mặt.
“Ta muốn mua những thứ đó?”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân trả lời một cách chắc chắn.
“Sư đệ, ngươi cũng nghe trưởng lão nói rồi còn gì?”. Dược Liên Anh lên tiếng.
“Cái này ta tự có tính toán”.
“Được rồi, cái này không lớn lao gì, nó chỉ đáng giá không đến một vạn tinh thạch thượng phẩm”. Kim Trúc trưởng lão vung nhẹ tay một cái, một cây bút màu nâu đen đơn giản với bút lông màu vàng kim ôm gọn, một túi mực và một tờ giấy bay đến. “Cái này ngươi mang về đi, xem như ta có duyên”.
Lão giả lời nói vừa dứt liền dựa lưng lên ghế rồi nhắm mắt dưỡng thần.
Nhận lấy những thứ này, Đế Nguyên Quân gật đầu nhẹ một cái rồi quay người rời đi.
Trên đường quay trở về, Dược Liên Anh liên tục quay qua rồi bắt đầu khuyên can hắn, đây không phải lần đầu tiên nàng trông thấy hắn vô lễ với các vị trưởng lão như vậy. Nhưng đáp lại, Đế Nguyên Quân vẫn cứ hờ hững như không nghe thấy.
Cho tới khi quay trở lại khu vực trung tâm của nội môn thì Đế Nguyên Quân mới lên tiếng.
“Sư tỷ, ngươi cứ quay trở về phòng trước đi”.
“Ta còn phải đi mua một chút vật liệu nữa”.
Đế Nguyên Quân nói xong, Dược Liên Anh gật đầu rồi quay người hướng về phía trước mà đi, còn Đế Nguyên Quân thì quay ngược lại, hướng về phía Luyên Khí Đường.
Ngay khi đi đến, Đế Nguyên Quân nhìn thấy một tên đệ tử đang cầm trên tay một thanh kiếm phôi đưa ra ngoài liền đi lại gần hỏi.
“Sư huynh cho hỏi, ta muốn mua một ít Kim Tinh Huyền Thiết thì phải tìm ai?”.
“Ngươi cứ đi thẳng cho đến khi nhìn thấy có một cái kho lớn ở cuối đường, ở chổ đó có bán”. Nam tử đặt kiếm phôi xuống rồi chỉ hướng.
“Đa tạ”.
Đi theo con đường mòn, trước mắt hắn là một cái lều rộng lớn được dựng lên từ những vật dụng rất đơn sơ, trông rất rách nát. Nhưng đó chỉ là vẽ bên ngoài của nó mà thôi, còn ở bên trong lại có rất nhiều loại tinh thạch quý hiếm, ngay cả những thứ trân quý nhất cũng có một vài cái.
Kéo cánh cửa qua một bên, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn vào bên trong rồi trực tiếp tiến vào.
Ở sâu bên trong góc, một bóng dáng trung niên râu tóc dài thô thả xuống đang nằm dựa lưng vào vách tường, trên tay là một vò rượu lớn với mùi hương nặng mùi bốc lên. Trung niên đó dường như đang say nồng, sắc mặt thì đỏ nồng, hơi men từ trên người toát ra bao phủ cả căn phòng.
“…”. Nhìn người này, Đế Nguyên Quân không khỏi lắc đầu, cái mùi hương này trước đây hắn đã từng nếm thử qua, đó là một loại linh rượu được ủ bằng những loại linh dược trân quý tạo thành.
Mặc dù mùi hương nồng đậm nhưng ẩn sâu ở bên trong lại có linh khí rất nồng đậm, chỉ cần uống một vò rượu đó thôi cũng bằng với việc tu luyện trong một thời gian rồi.
Chính vì thế mà nó có giá cả rất cao, một vò ít nhất cũng phải hơn mười vạn linh thạch cực phẩm nên chỉ có những người ở tầng lớp cao mới sử dụng.
Nhận thấy người kia đã yên giấc say nồng không biết trời đất là gì. Đế Nguyên Quân trực tiếp đưa tay vung nhẹ một cái, một lực hút mạnh mẽ từ trong lòng bàn tay hắn hiện ra rồi hút mạnh.
Viên Kim Tinh Huyền Thiết màu vàng kim dần dần bay lên rồi nhảy vào trong lòng bàn tay. Trước khi rời đi, Đế Nguyên Quân không quên để lại hai ngàn cực phẩm linh thạch.
Kim Tinh Huyền Thiết đã ở trong tay, lúc này chỉ còn thiếu mỗi rễ cây Thiên Địa Linh Thảo nữa mà thôi.