Tiểu Gia Là Siêu Cấp Thiên Tài

Chương 133

“Muốn chơi ta? Tới thử xem?”.

Đế Nguyên Quân dường như đã bạo nộ rồi, bình thường thì cả không có liên quan gì đến nhau mà chỉ có một hai lần cá cược với nhau thôi. Nhưng tên Trần Trầm Thiên không biết suy nghĩ mà cứ ba lần bảy lượt gây cản trở.

Ngay cả một trận chiến này, tên Trần Trầm Thiên là kẻ chủ mưu đứng đằng sau. Muốn loại bỏ hắn cùng với Hồ Ngọc Ánh cùng một lúc.

Trần Trầm Thiên không tiếc hi sinh thuộc hạ để có thể loại bỏ hắn. Cái cách hành sự này khiến Đế Nguyên Quân cảm thấy không thích nhưng chuyện ở đằng sau lại là khác.

Bình thường thì vòng đấu cuối cùng này cũng chỉ là trận loại bỏ trực tiếp của hai người mà thôi, nhưng khả năng cao đã bị người sau lưng âm thầm nhúng tay vào. Những người đó xem hắn là gì mà muốn thay đổi thì thay đổi, loại bỏ thì loại bỏ được.

Và nhất là vòng đấu này, cả hai người chắc chắn sẽ bị bốn tên Thiên Địa cảnh tấng chín đỉnh phong nhắm đến. Không khó hiểu khi mà hắn đã nhọc lòng thay đổi luật lệ như vậy thì chắc chắn bốn tên kia đều là những người dưới trướng của Trần Trầm gia tộc.

“Điều này là không thể được thưa trưởng lão?”. Đứng ở bên dưới đấu trường, Dược Liên Anh lớn tiếng nói. “Sư đệ hắn vừa thi đấu qua một trận, thể lực và sức lực đã hao hụt rất nhiều. Nếu như tiếp tục thì thật quá bất công với hắn quá”.

“Đúng vậy?”.

“Như vậy thật khiến người khác cảm thấy khó hiểu”.

“Tại sao luật của năm này lại thay đổi nhiều lần đến như vậy?”.

“…”. Đám đông đệ tử cũng bắt đầu thì thào bàn tán nhưng không một ai có dám đứng ra.

“Hừ… Cái này là quy định của các trưởng lão đặt ra, ngươi không cần ra mặt thay hắn”. Hoành Trường Nam trưởng lão đáp lời. “Trận đấu tiếp tục đi”.

“Hahahaha… Thân là trưởng lão của một tông lớn như thế này lại không có sự công bằng”. Đột nhiên, Đế Nguyên Quân phá lên cười lớn một tiếng, gương mặt dần dần chuyển tối lại, ánh mắt khinh thường nhìn về phía đám trưởng lão ngồi ở trên cao kia.

“Ngươi bảo đó là luật do các trưởng lão đặt ra”.

“Ta phỉ nhổ vào?”.

“Vì một kẻ yếu đuối chỉ biết dựa dẫm vào thế lực ở sau lưng đi chèn ép người khác. Trưởng lão thì bao che, đi theo kẻ mạnh, người có thiên phú thì bị vùi dập đến mức không thể ngóc đầu lên được”. Đế Nguyên Quân ánh mắt sắc như lưỡi dao nhìn chằm chằm Trần Trầm Thiên rồi nói.

“Khi nàng bị người khác vùi dập, các ngươi ở đâu hay chỉ biết dương mắt nhìn rồi cho qua. Còn một tên phế vật chịu thua thiệt thì kéo nhau thay đổi luật lệ để hòng loại bỏ ta”.

“Thánh địa cũng chỉ đến thế mà thôi”.

“Hỗn láo?”. Hoành Trường Nam trưởng lão tức giận quát lớn. “Ngươi biết mình vừa nói cái gì không?”.

“Người đâu nhanh mang….”.

Lời nói của lão chưa kịp dứt, Đế Nguyên Quân đã lớn tiếng cắt ngang qua. “Bị ta nói trúng tim đen rồi mới phản ứng như vậy sao?”.

“Nếu trận chiến này ta tiếp tục thắng, thì trận tiếp theo ta vẫn phải thượng đài cho đến khi bị các ngươi loại bỏ hay là muốn giết ta?”.

“Nếu đã như vậy thì toàn bộ những người có mặt ở đây cùng lên đi”.

“Ai dám cùng ta một trận sinh tử chiến”.

“Cuồng vọng… Quá cuồng vọng…”. Hoành Trường Nam trưởng lão hai mắt phát hỏa quát lớn.

“Hừ, chỉ là một tên Ngưng Hải cảnh đỉnh phong cũng dám lớn tiếng đòi luận sinh tử. Để ta xem ngươi có bản lĩnh đó hay không?”. Đám người quan chiến ở phía bên dưới, có một tên nhảy mạnh lên cao, đạp chân lên đấu trường rồi dõng dạc nói.

“Để ta xem ngươi có bản lĩnh gì?”.

“Chỉ là một tên Thiên Địa cảnh tầng năm”. Đế Nguyên Quân cười khẩy một cái rồi đáp lại. “Ta không có bản lỉnh?”.

“Giết ngươi, một kiếm là quá đủ”.

Lời nói vừa dứt, thân ảnh Đế Nguyên Quân đột ngột lóe lên một cái rồi thình lình biến mất. Cánh tay nắm chặt trường kiếm, Đế Nguyên Quân điên cuồng thúc dục chân nguyên trong đan điền mà cực tốc lao lên.

Tốc độ hiện tại của hắn đã vượt xa tốc độ của âm thanh gấp nhiều lần, nó nhanh đến mức mà đối phương không kịp nhìn thấy tàn ảnh. Nhưng cho đến khi cảm nhận được ở cổ có một cảm giác nồng ấm thì lúc đó củng đã muộn.

Chỉ trong chớp mắt, Đế Nguyên Quân từ ngoài khoảng cách hai mươi mét lấy đi mạng sống của một tên đệ tử dễ dàng giống như vừa chặt đứt một ngọn cỏ ven đường vậy.

Kiếm chiêu vừa mới tung ra là đã khiến toàn trường phải chấn động không thôi, không hề có một chút cảm giác nào cả, ngay cả ánh kiếm cũng cực kỳ ảm đạm, kiếm chiêu này tung ra mà cảm giác vẫn cứ như không vậy, cực kỳ ảo diệu.

“Đặt chân lên đấu trường – Chết”.

Ngay khi thi thể không đầu của nam tử đổ gục xuống đất, Đế Nguyên Quân ghim mũi kiếm ngay phía trước người, cánh tay đặt nhẹ lên chuôi kiếm, mái tóc thì tung bay theo từng làn gió lạnh thổi qua, sắc mặt tối sầm và ánh mắt tối tăm giống như ma. Một cái phong phạm bể nghễ giống như đứng đầu thiên địa đang nhìn xuống những thứ ở dưới thấp này vậy.

“To gan, dám ở trong đấu trường giết hại đồng môn”. Hoành Trường Nam trưởng lão trên trán nổi lên từng sợi gân máu, lão không tin được lời nói ra của Đế Nguyên Quân lại được thực hiện một cách tàn bạo đến như vậy.

“Bắt hắn vào chấp sự đường đợi hành quyết”.

Lão vừa nói, cánh tay vừa duỗi ra hướng lòng bàn tay úp xuống. Đánh một luồng thánh lực mạnh mẽ hướng về phía Đế Nguyên Quân mà trấn áp.

Đứng hòa mình vào bên trong đám đông, Trần Trầm Thiên trên gương mặt không thể giữ được mà nở một nụ cười kỳ dị, nhìn thấy Đế Nguyên Quân chuẩn bị bị bắt đi lại khiến hắn cảm thấy sảng khoái đến như vậy.

“Muốn trấn áp ta, ngươi xứng?”.

Đối mặt với uy lực của Thánh giả đè nén xuống, Đế Nguyên Quân gương mặt băng lãnh nhìn lên, cặp mắt giống như ma quỷ hiện lên từng sợi tơ màu đỏ máu đang ánh lên. Ở sâu bên trong đó chính là những dòng sát khí thành hình ngưng tụ cực kỳ ghê rợn đang chuẩn bị đánh ra.

Bị lời nói Đế Nguyên Quân chạm đến, Hoành Trường Nam sắc mặt âm trầm lại, lão tiếp tụng đè mạnh tay xuống, thánh lực đánh ra ngày một mạnh mẽ hơn đang đè nén xuống phía bên dưới. Uy áp này thình lình đã sánh ngang được với Tinh Cực cảnh cường giả đỉnh cấp đánh ra rồi.

Nhưng Đế Nguyên Quân vẫn cứ vậy, uy áp hạ xuống trông có vẻ mạnh đó nhưng đối với hắn lại giống như làn gió mạnh thoáng qua mà thôi. Mái tóc, vạt áo bị thổi bay tứ tung, chịu đựng uy áp mạnh mẽ này mà hắn vẫn không hề có một lần nhăn mặt lại hay thậm chí có một chút biến sắc nào cả.

Hắn vẫn cứ ung dung đứng giữa điểm trung tâm của uy áp mà xem như không có chuyện gì.

“…”. Hoành Trường Nam trưởng lão trong mắt bắt đầu nổi lên một chút gợn sóng, lão không thể tin được một đệ tử bình thường như vậy lại có thể chịu đựng được uy áp mạnh như vậy mà không có một chút biến sắc nào cả.

Nhưng lão hiện tại đã xem Đế Nguyên Quân giống như người có tội rồi nên không hề thu tay lại mà cứ tiếp tục thúc đẩy thánh lực tuôn ra ngoài và tăng mạnh sự trấn áp.

Dần dần, trong khóe miệng Đế Nguyên Quân chảy ra một ít máu tươi đỏ nồng ấm nóng. Không để Hoành Trường Nam trưởng lão được đà làm tới mà hắn cứ đứng mở lớn mắt mà nhìn như vậy.

Từ trên người, Đế Nguyên Quân bắt đầu bắn ra từng dòng kiếm khí đang dần ngưng tụ lại thành thực thể, bóng dáng của kiếm khí đó đã bắt đầu thành hình trông rất mờ ảo và có phần rất giống với Đế Nguyên Quân hiện tại.

Tay nắm chặt chuôi kiếm, những kiếm khí hóa hình này bắt đống vùng lên chống trả lại uy áp đang ngày một đè xuống.

Với thực lực hiện tại của mình, Đế Nguyên Quân chắc chắn không thể duy trì thêm một thời gian dài hơn nữa. Ba tôn kiếm khí hóa hình đã bị uy áp của thánh lực đánh ra miễu sát chúng tan biến.

Đế Nguyên Quân thúc dục kiếm khí rồi cố gắng chống đỡ nhưng uy áp hiện tại đã vượt qua sự chống đỡ của hắn nên đang dần bị đẩy lùi ra sau một cách nhanh chóng.

Trông thấy Đế Nguyên Quân đang chật vật chống đỡ, Dược Liên Anh lên tiếng. “Trưởng lão, ngươi làm như vậy có đúng với quy tắc tông môn hay không”.

“Đối với đệ tử như hắn thì ra tay chén ép còn cái tên chỉ biết dựa vào thế lực ở sau lưng lại ung dung đứng ngoài đang cười đùa vui vẻ”.

“Như thế có xứng đáng là trưởng lão ở trong tông hay không?”.

“Dược Liên Anh, ngươi đừng tưởng sau lưng có bà ta chống lưng là muốn làm gì thì làm?”. Hoành Trường Nam trưởng lão lớn tiếng đáp lại.

“Vậy thì ngươi chèn ép cả ta luôn đi”. Không chần chừ, Dược Liên Anh không có một chút suy nghĩ nào cả mà nhảy mạnh lên, trực tiếp lao vào bên trong khu vực trung tâm uy áp, cùng với Đế Nguyên Quân chống cự.

“Ta cũng vậy?”. Đứng ở bên cạnh, Hồ Ngọc Ánh cũng rất nhanh sau đó lao lên, nàng trực tiếp tung ra kiếm khí của mình đánh ra rồi lao mình vào bên trong.

Điều này rất nhanh đã đánh động vào những tên đệ tử khác cũng đã từng và đang bị áp bức như vậy cảm thấy cực kỳ khó chịu. Họ chần chừ một lúc rồi rất nhanh đã có người đứng ra.

“Tính thêm ta”.

“Cả ta”.

“Ta nữa…”.

“…”. Rất nhanh, số lượng người đứng ra phản đối đã lên đến năm mươi người.

Hoành Trường Nam trưởng lão nhìn màn này cũng chỉ biết nghiên răng mà quát lớn. “Các ngươi…”.

“Vậy thì tốt, để ta xem các ngươi có làm được hay không?”.

Nói xong, lão vung mạnh tay một cái, Thánh lực một lần nữa được đánh ra, uy lực hiện tại của nó đã sánh ngang được với Hóa Cảnh cường giả rồi, mặc dù được một lượng lớn đệ tử đứng ra giúp đỡ, nhưng uy áp này đã quá mạnh với sức chịu đựng của họ.

Nên đã có rất nhiều người ngã gục xuống đất.

“Được rồi. Ta thấy làm như vậy là hơi quá”.

Những người phía bên dưới đang không ngừng ngã xuống thì đúng lúc này, một tiếng nói trầm ấm vang lên.

“Vân Vụ, ngươi muốn tha cho bọn chúng hay sao?”. Hoành Trường Nam thu tay, quay đầu nhìn ra sau nói.

“Tên đệ tử kia nói cũng không sai”. Chúc Vân Vụ trưởng lão đáp lại. “Điều này không nên xảy ra”.

“Nhưng tội giết đồng môn là tội không thể tha, nhưng hình phạt cuối cùng phải đợi trận đấu này kết thúc rồi mới tính tiếp”.

“Ta nói có đúng không?”. Ánh mắt Chúc Vân Vụ trưởng lão nhìn xuống nói.

“Ha… Đúng là lão già ranh mãnh”. Đế Nguyên Quân khịt mũi nói.

“Đa tạ các vị sư huynh, sư tỷ đã ra tay giúp đỡ”. Đế Nguyên Quân không để ý đến lời nói của trưởng lão mà đưa tay đở lấy một nam đệ tử ở gần đó.

“Sự việc này ta đã nhớ, sau này có dịp, ta sẽ báo đáp lại các vị”.

“Sư đệ, ngươi thật sự muốn đánh sao?”. Hồ Ngọc Ánh đưa tay lau đi vệt máu ở trên khóe miệng rồi lên tiếng.

“Hahaha… Người đã đứng ngay trước mắt thì làm sao không đánh được?”. Đế Nguyên Quân cười một tiếng rồi đáp lại.

“Bọn chúng cũng không phải dạng vừa”. Dược Liên Anh hít vào một hơi rồi nói. “Trưởng lão đã âm thầm giúp đỡ chúng thì kết quả sẽ không thể biết trước được. Có thể hai người sẽ bị...”.

“Hừm, như thế thì đã sao?”. Đế Nguyên Quân khóe miệng cau lên, giọng nói dõng dạc vang lên giống như muốn cho tất cả mọi người nghe thấy. “Giết một người cũng là giết, giết thêm bốn người nữa cũng là giết mà thôi”.

“Sư tỷ đừng quá lo lắng, sau lưng ngươi còn có ta?”.
Bình Luận (0)
Comment