Sư tỷ đừng quá lo lắng, sau lưng ngươi còn có ta?!
“…”. Mặc dù đã biết trước được trận đấu sẽ đi theo hướng như thế nào rồi nhưng sau khi nghe thấy Đế Nguyên Quân nói như vậy, trái với vẻ bên ngoài. Đáng lý nàng sẽ phải lo lắng cho bản thân nhưng có một điều kỳ lạ đó chính là, từ sâu trong tâm trí Hồ Ngọc Ánh lại có một cảm giác tin tưởng.
Biết Đế Nguyên Quân có cảnh giới rất thấp và thực lực của hắn có thể mạnh nhưng khi đối đầu với một lúc hai ba người Thiên Địa cảnh tầng chín đỉnh phong thì chăc chắn không thể ngăn được.
Nhưng Hồ Ngọc Ánh vẫn không hiểu tại sao, tâm trí của mình lại có thể tin tưởng hắn đến như vậy.
“Hahaha… Nghe hắn nói cái gì kìa?”. Đột nhiên, từ phía sau lưng họ truyền đến một tiếng cười dài và một giọng nói mạnh bạo. “Ngươi muốn giết ta sao?”.
“Nực cười”.
“Là… Là Tần Thiên sư huynh, bài danh thứ bảy”.
“Không thể nào?”.
“Một người nằm trong nhóm mười người mạnh nhất”.
“Ngay cả Dược Liên Anh sư tỷ cũng chưa một lần đánh thắng”.
“Hai người này xong”.
“…”.
Đám đông nhìn thấy nam tử đang vác một thanh đao to bản ở trên vai đang hiên ngang tiến lên đấu trường rồi bàn tán không thôi, ai ai trên gương mặt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc không thôi.
Vì tính cách của Tần Thiên trước giờ là cực kỳ ngay thẳng, không sợ hãi hay lệ thuộc vào bất cứ một người nào cả. Thậm chí trưởng lão cũng phải công nhận.
Về tính cách là như vậy nhưng thực lực của hắn cũng cực mạnh mẽ, mặc dù không phải nhóm ba người mạnh nhất nhưng để có thể đánh bại hắn thì không phải điều dễ dàng.
Nhất là thanh đại đao to bản kia, nó cực kỳ cổ quái. Trong một lần thám hiểm ở trong bí cảnh, Tần Thiên từng nhận một truyền thừa và thanh đại đao này. Nó bá đạo đến mức có thể phá tan bất cứ công kích cùng cấp bậc trở xuống.
Và điều mà ai cũng phải lo lắng khi đối đầu với hắn chính là công pháp truyền thừa đó, Tần Thiên chưa một lần nào sữ dụng. Thậm chí có người từng đồn rằng, bộ công pháp đó có thể sánh ngang được với Thiên cấp hạ phẩm công pháp và hắn đã từng dùng một đao này đã giết chết được tứ cấp đỉnh phong hung thú, uy lực cực kỳ cường hãn.
“Tần Thiên sư huynh vẫn uy mãnh như ngày nào?”.
Không đợi đám đông kịp lắng xuống, một bóng dáng nam tử đang dần dần bước lên, trên tay hắn nắm chặt một thanh trường mâu kỳ dị, khí tức trên người thì cực kỳ trầm ổn.
“Ông trời ơi… Lại thêm một người nữa?”.
“Đỗ Thần Hàng, bài danh thứ sáu?”.
“…”.
“Hì… Hai vị sư đệ đến nhanh thật”.
Chợt, một thanh âm ma mị, êm dịu, cực kỳ dễ nghe truyền đến. Một bóng dáng nữ tử dáng cao gần một mét bảy, cơ thể đầy đặn trông cực kỳ khiêu gợi tiến lại gần. Lòng bàn tay nắm giữ một cái roi da được đan lại với nhau, nhìn chất liệu của nó thì chắc chắn là da của hung thú tứ cấp tạo thành, trông cực kỳ đáng sợ.
“Lại thêm một người nữa?”.
“Là Diễm Hương sư tỷ, bài danh thứ tư”.
“….”.
Cuối cùng, bóng dáng nam tử tuấn tú đang từ từ bước đến, vóc dáng cao ráo với khí chất ngút trời.
“Lã Thiêm Hồng, bài danh thứ hai?”.
“Hai người này triệt để xong”.
“Chỉ cần một trong bốn người họ xuất thủ là đã có thể đánh bại cả hai người kia chứ đừng nói đến bốn người”.
“…”. Đám đông hướng ánh mắt nhìn về phía hai người với vẻ thương hại rồi nói.
“Các ngươi?”. Dược Liên Anh nhìn bốn người đứng thành hàng ngang mà tức giận không thôi. “Không ngờ các ngươi lại làm chó cho Trần Trầm Nghiêm”.
“Thật rẻ mạt”.
“Ồ, là Liên Anh sư muội sao?”. Đỗ Thần Hàng nở một nụ cười nhẹ rồi đáp lời. “Ngươi cần gì phải nói nặng lời như vậy?”.
“Bọn ta chỉ là trùng hợp khi được trưởng lão đánh số mà thôi”.
“Trùng hợp”. Dược Liên Anh tức giận quát. “Ta khinh thường đám người rẽ mạt các ngươi”.
“Hừ, tiện nữ. Ngươi chỉ biết phỉ báng bọn ta. Có giỏi thì phá luật mà lên đây đánh với ta một trận”. Diễm Hương gương mặt dần tối lại rồi quát.
“Sư tỷ, ngươi cần gì phải sinh khí với những người này”. Không để Dược Liên Anh tiếp lời, Đế Nguyên Quân bước lên một bước, ánh mắt nhìn đối diện bốn người rồi cười khẩy một cái. “Chỉ là hạng tôm tép mà thôi, ngươi không cần lo lắng”.
“Hahaha, tên nhóc con này lại dám noi ta là hạng tôm tép”. Tần Thiên tính cách nóng nảy cười tức. “Để xem ngươi lát nữa có thể tiếp được một đao của ta hay không?”.
‘Sư tỷ, ngươi yên tâm’. Đế Nguyên Quân nhận thấy vẻ mặt Hồ Ngọc Ánh trông rất khó coi nên âm thầm truyền âm đến. ‘Chỉ cần ngươi tung một kiếm Đại Thiên dưới sự trợ giúp của ta thì đừng nói là bốn người bọn họ, tên Trần Trầm Nghiêm có đến cũng không chịu nỗi một kiếm’.
“…”. Hồ Ngọc Ánh thở dài một hơi như đang muốn trút bỏ những suy nghĩ ở trong đầu, nhanh chóng. Nàng đã lấy lại được sự bình tĩnh vốn có.
Nhưng nàng cũng hiểu được rằng, để có thể tung ra một kiếm chiêu như vậy đối với nàng hiện tại là không hề dễ dàng, nhất là đang phải đối đầu với một lúc bốn người thuộc hàng mạnh nhất nội môn nên khả năng của họ không chỉ dừng lại với đẳng cấp của những người bình thường.
Vì khả năng nàng tung kiếm được là cực kỳ thấp và nhất là nàng chưa từng luyện tập cùng Đế Nguyên Quân nên việc có thể tung ra một kiếm mạnh nhất hiện tại là điều cực kỳ khó khăn. Nếu như một trong hai người có bất cứ một chút sai sót nào dù chỉ là nhỏ nhất cũng gây ra ảnh hưởng cực kỳ lớn.
Thậm chí nó còn gây nguy hiểm đến tính mạng của hai người.
Nhưng nàng cũng không thể hiện rõ ra ngoài mặt mà âm thầm suy nghĩ, nhưng dưới ánh mắt của Đế Nguyên Quân. Mọi suy nghĩ của nàng dường như bị hắn xem thấu được vậy.
“Bắt đầu đi”. Đứng ở trên cao, Hoành Trường Nam trưởng lão lớn tiếng quát.
Ngay khi trận đấu bắt đầu, nhóm bốn người đứng lại bàn tán với giọng điệu khinh thường.
“Ai sẽ là ngươi loại bỏ hai người kia đây?”.
“Tất nhiên là ta?”.
“Tránh ra một bên”.
“Là ta…”.
“…”. Họ cứ thoải mái mà hội thoại mà không cần để ý đến sự hiện hữu của hai người.
“Ta nói này”. Đế Nguyên Quân sắc mặt hời hợt cùng với giọng điệu khinh thường nói.“Các vị sư huynh, sư tỷ. Cần gì phải tranh giành nhau như vậy?”.
“Cả bốn người cùng lên cũng được mà”.
“Hahaha. Chỉ là một tên Ngưng Hải cảnh đỉnh phong cũng giám thốt ra những lời đó”. Tần Thiên giọng dần hạ thấp xuống, tức giận cười nói. “Để xem thanh đao trong tay ta có xem ngươi là đối thủ không đã”.
“Vậy thì theo ý ngươi”. Đỗ Thần Hàng cười khinh bỉ nói.
‘Sư tỷ, ngươi ở sau lưng yểm hộ ta?’. Đế Nguyên Quân trong đầu đang quyết đến chuyện gì nên truyền âm qua.
‘Ngươi tính làm gì sao sư đệ?’. Hồ Ngọc Ánh lo lắng hỏi lại.
‘Cũng không có gì?’.
‘Bắt đầu, ngươi cứ thúc dục thiên địa lực lượng đi, còn những người kia ta sẽ ngăn cản lại’.
‘Được’.
Nói xong, Đế Nguyên Quân hít vào một hơi sâu rồi thở nhẹ một cái, cùng với đó. Đột nhiên trên người hắn bốc ra một dòng năng lượng dường như ngủ yên ở sâu bên trong cơ thể. Cảm giác khi nó vừa ra là giống như một tôn hung thú vừa mới thức tỉnh, cực kỳ mạnh bạo.
“Ngươi định giãy dụa trước khi chết sao?”. Tần Thiên gương mặt sáng ngời nói.
“Có lẽ là vậy?”. Đế Nguyên Quân khóe miệng cau lên một cái rồi nói. “Các ngươi đã chậm”.
“…”. Bốn người sau khi nghe thấy hắn nói mà không hề hay biết chuyện gì nên tỏ ra cực kỳ ngạc nhiên.
“Đây… đây là?”. Ngay sau một khắc, sắc mặt bốn người dần biến sắc mà thốt lên. “Hỗn độn chân nguyên?”.
"Hắn ẩn giấu loại hỗn độn khí tức này?".
“Chính xác, giờ mới biết thì đã muộn rồi”.
Phừng phừng!
Đế Nguyên Quân lời nói vừa dứt, những dòng hỗn độn chân nguyên ẩn giấu sâu ở trong cơ thể thình lình bùng nổ, nó giống như một cơn sóng thần to lớn vừa mới phát động, phong bạo xung quanh nó thổi ra giống như một trận bão nhỏ mang theo cảm giác nguy hiểm.
Hỗn độn chân nguyên tràn ra, cùng với đó là một tôn hung thú mờ ảo dần dần xuất hiện ở sau lưng. Cơ thể nó to lớn cực kỳ, chiều cao của nó ít nhất cũng phải hơn chín trượng và chiều dài lên đến mười lăm mười sáu trượng với bốn cái cánh lớn xuất hiện ở một bên hông. Với hai cái cánh lới dài hơn mười trượng và hai cái cánh nhỏ dài hơn bốn trượng xếp đều đặn ở bên hông.
Ở trên đỉnh đầu kéo dài xuống dọc trên lưng mọc lên bảy cái sừng với bảy màu sắc khác nhau lần lượt là màu ánh kim, lam, lục, vàng, xám đen, tím, đen tương ứng với các thuộc tính Kim, thủy, mộc, hỏa, thổ, lôi, ám. Đó chính là bảy loại thuộc tính mà Đế Nguyên Quân đã luyện hóa được.
Tôn côn bằng vỗ cánh một cái, toàn bộ đấu trường giống như bị một cơn xoáy lốc mạnh lướt qua khiến mọt thứ xung quanh phải rung chuyển, mặt đất dần xuất hiện ra những vệt nứt dài lan tỏa khắp nơi.
Nó dường như hiểu được ý định của chủ nên khi bay lượn một vòng xung quanh, ánh mắt vô hồn trừng lớn bốn người đứng ở phía bên dưới giống như chí cao đang hăm dọa thường nhân, một ánh mắt lạnh lẽo và khinh miệt.
Chưa dừng lại ở đó, nó dừng lại ở trên cao, tôn côn bằng gồng mình, cái miệng lớn dần dần mở lớn để lộ những cái răng lớn sắc nhọn và phía bên trong là một cái lỗ đen nhỏ với từng điểm sáng giống như những ngôi sao đang xoay chuyển không ngừng ở trong đó.
Rống!
Chợt, từ trong miệng nó thổi ra, một tràng hơi dài với những cái vòng vòng khí từ trong đánh ra tạo thành một cái trường âm thổi ra và kéo theo đó là một tiếng rống cực kỳ to lớn khiến mặt đất xung quanh một lần nữa phải rung chuyển kịch liệt. Chỉ một tiếng rống của nó thôi mà đã đủ khiến Thiên Địa cảnh tầng năm trở xuống phải sợ hãi đến cực điểm.
“Không thể nào?”. Hoành Trường Nam trưởng lão trông thấy tôn côn bằng có hính thái dị thú này liền thốt ra với giọng điệu kinh hãi, cùng với ba vị trưởng lão khác đều cùng một loại biểu cảm, ánh mắt không thể tin được nhìn vào nó. “Vượt qua ngủ hành hình thái”.
“Thất Thải Côn Bằng”.