“Thật ngại quá! Bởi vì không biết Đường sẽ dắt con tới đây nên chưa kịp chuẩn bị gì cho dì.” Ngôn Nặc đi vào phòng hướng Lí Phiêu nói.
“Không có việc gì, đừng ngại! Không cần mua đâu, thứ gì bọn nó cũng đều mua cho ta hết! Nhìn con gầy vậy, ăn nhiều một chút!" Lí Phiêu đưa dĩa đồ ăn sang phía cô, muốn cô ấy ăn nhiều chút.
“Ân, đã biết, cám ơn dì! Dì cũng ăn đi ạ." Ngôn Nặc thực thích mẹ nuôi này rất thương người.
“Đường, những đứa trẻ đó đều là cô nhi sao? Sao lại ăn cơm ít như vậy?” Ngôn Nặc thấy có mấy đứa trẻ ngồi kia liền tò mò hỏi Thiệu Đường.
“Ân, bọn họ đều mới tới đây chưa kịp thích ứng nơi đây cho nên tôi dắt chúng theo.” Lí Phiêu giải thích với Ngôn Nặc.
“Đúng vậy, đây là Đỗ Thanh, Trương Hoán, Đường Vũ, cuối cùng là Thiệu Khiêm! Bởi vì nhóc ấy không có họ nên theo họ của lão cha, họ Thiệu!” Thiệu Đường giới thiệu qua cho Ngôn Nặc.
“Vậy các em ăn nhiều nga! Thiệu Khiêm em rất gầy nên ăn nhiều một chút.” Ngôn Nặc sờ đầu từng người tới Thiệu Khiêm thì bị hắn liếc mắt một cái.
“Đừng động tôi.” Thiệu Khiêm đem đầu xoay một bên.
“Thiệu Khiêm, em vừa làm cái gì?” Thiệu Đường bất mãn hỏi.
“Chị Đường, tôi không thích cô ấy."
“Không cần em thích. Của chị, chị thích là được rồi." Thiệu Đường nóng giận.
"Đường, đừng như vậy.” Ngôn Nặc giữ chặt góc áo Thiệu Đường.
“Hừ, đừng có giả bộ! Phụ nữ xinh đẹp là người không tốt.” Thiệu Khiêm trừng mắt với Ngôn Nặc.
“Khiêm, không được nói lung tung! Sao con lại nói như vậy, nói như con ta cũng không phải người tốt đúng chứ?” Lí Phiêu nhìn đứa trẻ đáng thương nhất nói.
“Đương nhiên không phải, trừ viện trưởng ra thì phụ nữ xinh đẹp không ai là người tốt." Thiệu Khiêm thấy dường như viện trưởng nổi giận liền sửa miệng.
“Chị gái đây là người tốt lắm." Thiệu Đường nhớ tới thân thế của mình cũng nhỏ giọng khuyên.
“Hừ” Thiệu Khiêm hừ lạnh một tiếng rồi ăn cơm.
“Thật ngại, Khiêm từ trước giờ đã là như vậy.” Thiệu Đường xấu hổ nhìn Ngôn Nặc.
“Không sao cả.” Nghe bọn họ nói nãy giờ vốn có thể hiểu được tình cảnh của Thiệu Khiêm.
“Ai nha." Lí Phiêu nhẹ giọng thở dài “Ăn cơm, ăn cơm."
“Thực xin lỗi, vốn muốn cho em một bữa cơm vậy mà…” Thiệu Đường thấp đầu nói chuyện.
“Em đã nói không sao mà! Hắn vừa nói người xinh đẹp không phải người tốt, vậy ý của hắn là em xinh đẹp sao?”
“Tất nhiên rồi." Thiệu Đường ngẩng đầu nhìn.
“Em đây nên vui vẻ chứ? Bởi vì hắn gián tiếp khen em xinh đẹp." Ngôn Nặc khoe khoang.
“Kì thật Thiệu Khiêm thật khổ, tôi đã thấy qua nhiều người bất hạnh nhưng trường hợp giống Khiêm thì là mới lần đầu."
“Sao?” Ngôn Nặc muốn nghe chuyện cũ.
“Thiệu Khiêm từng có một gia đình hạnh phúc, nhưng đột nhiên mẹ hắn qua đời, từ khi ba hắn lấy người khác thì mọi chuyện đã thay đổi! Mẹ kế của hắn cũng có con riêng nhỏ hơn Thiệu Khiêm nhưng lại không được cưng chiều bằng, cho nên bà ta mong muốn có con với ba của hắn, không lâu sau thì bà ta có bầu điều này làm ba của Khiêm chỉ cưng một mình đứa trẻ đó. Sau này vì công việc không thuận lợi nên cả nhà trông vào tiền lương của bà mẹ kế kia, nên bà ta càng ngày càng ghét Thiệu Khiêm có lúc không cho ăn cơm, còn ba hắn thì bất lực tối ngày chỉ có rượu hoặc khi có tức giận đều đem Thiệu Khiêm ra đánh, mà Khiêm thì chỉ biết chịu đựng không biết phải kêu cứu ai cả. Một ngày nọ ba hắn cùng mẹ kế cãi nhau, cãi xong ông ta bỏ đi để lại mình Thiệu Khiêm bị bà kia hắt hủi, đánh đập." Nói tới đây Thiệu Đường dừng lại cố gắng làm cho mình không khóc.
Ngôn Nặc rất tức giận không dám nghe tiếp, cuộc sống của cô trước giờ đều sung túc căn bản chưa từng nghe hoặc chưa từng gặp chuyện như vậy.
“Sau này ban xã hội đến nhưng lúc tới nơi thì trên người Thiệu Khiêm đã chi chít vết đánh còn có cả máu." Ngữ khí của Thiệu Đường lúc này vô cùng phẫn nộ.
“Em biết không? Lúc tôi thấy hắn ở bệnh viện, hắn bị đánh đến nỗi không thể mở miệng được, nhìn hắn không giống đứa trẻ tám tuổi, so với năm tuổi thì giống hơn. Lúc ấy mẹ nuôi cũng khóc nhiều lắm.” Thấy Ngôn Nặc khóc Thiệu Đường giúp cô lau nước mắt.
“Sao có thể có loại người như vậy! Hành xử không giống con người gì cả." Ngôn Nặc khóc thút thít.
“Ha ha… Người phụ nữ kia hiện tại đã ngồi tù, còn ba của Thiệu Khiêm cũng không dám xuất hiện nữa."
“Hắn thật đáng thương."
“Thôi không nói nữa! Nói nữa làm cho cô gái của tôi lại khóc sướt mướt nữa." Thiệu Đường trêu chọc Ngôn Nặc.
“Đáng ghét." Ngôn Nặc nũng nịu.
“Hắc hắc…” Thiệu Đường ngây ngô ôm lấy Ngôn Nặc.