“Ngươi tra tới đâu rồi?” Trương Ba ngồi ở bàn làm việc hỏi.
“Ân, gần đây Ngôn tiểu thư cùng cái tên Thiệu Đường kia rất thân thiết, nhưng…” Sợ nếu chính mình nói tiếp đối phương chịu không nỗi nên dừng lại không dám nói tiếp.
“Nhưng cái gì…? Nói ngay." Trương Ba đập bàn hỏi.
“Hình như các cô ấy không chỉ đơn giản là bạn tốt, cử chỉ đối với nhau không chỉ là bạn, mà là…"
“Tiếp đi."
“Cảm giác không giống bạn mà là rất giống tình nhân.” Nhớ tới tối qua chụp được ảnh các cô, nếu ảnh này bị phát tán đối với Ngôn Nặc sẽ có ảnh hưởng rất lớn.
“Nói tiếp đi như thế nào nữa?” Trương Ba nhíu mày.
“Không biết nữa chỉ là cảm giác của tôi! Hơn nữa lúc ở cạnh nhau, cái tên Thiệu Đường kia thường xuyên có cử chỉ thân mật, nhưng Ngôn tiểu thư không chống cự mà còn muốn đắm chìm trong đó. Còn có…” Hắn không dám nói gì thêm.
“Ảnh chụp!”
“A?” Không biết làm sao phó tổng biết được mình có ảnh chụp các cô ấy.
“Đưa ảnh cho tôi.” Trương Ba không hề nhẫn nại.
“Đây, ảnh chưa có rửa ra.” hắn cẩn thận đưa di động cho Trương Ba.
“Được rồi, tôi rửa ảnh rồi trả di động cho ngươi." Trương Ba nhìn hắn sau khi rời khỏi liền nhìn vào di động, tay càng ngày càng siết chặt nhìn cảnh thân mật của Thiệu Đường và Ngôn Nặc thật tức giận.
“Binh” Trương Ba phẫn nộ đem tất cả đồ đạc trên bàn ném xuống, còn lấy di động ra sức giẫm nát.
“Đùng."
Trương Ba hít sâu “Vào đi."
“Phó tổng ngài có sao không?” Sau khi ra ngoài hắn vẫn chưa đi mà đứng ở cửa, bởi vì hắn biết hình chụp sẽ làm cho phó tổng tức giận, đây là điều mà một người đàn ông khó có thể chấp nhận được.
“Không có việc gì, di động hỏng rồi, ngươi tới phòng kế toán sẽ trả lại tiền cho ngươi, còn ảnh chụp đem rửa ra! Rửa xong đem phim và ảnh tới cho tôi!” Trương Ba cảnh cáo.
“Đã hiểu."
=== ====== ====== ====== ===
“Chị hai, chị biết không dạo gần đây hình như mọi chuyện xảy ra không được bình thường nha?” Ngôn Hằng hỏi Ngôn Nặc.
“Chuyện gì?” Ngôn Nặc không biết được Ngôn Hằng đang có âm mưu gì.
“Nghe nói gần đây Trương Ba thường ghé qua chỗ chị."
"Em muốn nói việc này sao, hình như chú hắn mới mở thêm công ty con cho hắn quản.”
“Ý của chị là vậy gần đây hắn không có thời gian đi hái hoa ngắt cỏ dại?”
“Không hoàn toàn là vậy, bởi vì công ty con của hắn với chúng ta có hợp tác. Với lại giống như hàng hoá không hợp mẫu mã nên không thể bán ra liền nhờ chúng ta giúp.”
“Đơn giản vậy sao?” Ngôn Hằng rõ ràng không tin tên kia.
“Hắn không đơn giản như vậy đâu, hôm trước hắn còn cầu hôn chị."
“Cái gì??? Vậy chị có đáp ứng hắn không?" Ngôn Hằng kích động nhìn chị mình.
“Em làm gì kích động vậy, ngồi đi! Em cảm thấy chị sẽ đáp ứng sao?” Trước kia thì có thể suy nghĩ nhưng hiện tại có Thiệu Đường nên vấn đề đó sẽ không có khả năng được chấp nhận.
“Đương nhiên không có khả năng." Ngôn Hằng nghe thấy điều mình muốn nghe liền bình tĩnh ngồi xuống ghế.
“Ân, vậy hắn chắc đang có âm mưu." Ngôn Hằng nghĩ dạo gần đây có điều gì đó rất lạ, hắn ta không chỉ đối tốt với chị mà còn với mình, làm bản thân nổi cả da gà.
“Mặc kệ hắn có âm mưu gì, chị nói em nếu không có việc gì thì đi học hỏi Lão Hướng? Hay em muốn làm vị trí của chị?”
“Không có, không có nha! Em đột nhiên nhớ có việc cần làm! Em đi trước." Ngôn Hằng nhanh chóng bỏ chạy trước.
Sau khi em trai rời đi, Ngôn Nặc cầm lấy di động thì thấy một tin nhắn “Tan sở tôi tới đón em? Cùng ăn cơm.” là của Thiệu Đường.
Nhìn thời gian đã gần năm giờ.
“Thùng thùng thùng”
“Mời vào."
“Ân? Như thế nào vừa thấy tin nhắn của Đường, Đường liền xuất hiện? Nhanh vậy sao?” Ngôn Nặc kinh ngạc khi thấy Thiệu Đường.
“Không phải đâu! Đại tiểu thư, tin nhắn kia tôi gửi từ nhiều giờ trước? Em chỉ vừa mới nhìn sao?”
“Vừa nãy em tắt máy." Ngôn Nặc đứng dậy, Thiệu Đường đi qua kéo Ngôn Nặc ngồi trên đùi mình “Thơm quá.” Thiệu Đường vùi đầu vào tóc cô.
“Sao Đường thích ngửi tóc em vậy?”
“Thật sự nó rất thơm mà.” Thiệu Đường ngẩng đầu hít một hơi.
“Miệng Đường ngọt quá nha."
"Tôi nói sự thật.”
“Hôm nay lại tính cho em ăn cái gì?” Từ khi cùng Thiệu Đường cùng một chỗ thì việc ăn cơm cơ bản đều do Đường quyết định.
“Vậy em muốn ăn gì a?” Thiệu Đường tay đặt ở lưng Ngôn Nặc mà vuốt.
“Em muốn ăn đồ ăn Đường làm.” Nghe mẹ nuôi nói Thiệu Đường có thể nấu ăn, liền luôn tưởng tượng bộ dáng cô ấy lúc nấu ăn.
“Tôi sao???” Thiệu Đường không thể tin được.
“Không được sao?”
“Không phải, nhưng mẹ nuôi có nấu cơm mà."
“Nơi đó không được, vậy tới nhà của em.” Ngôn Nặc hôm nay nhất quyết phải ăn được thức ăn do chính Thiệu Đường nấu.
"Em muốn như vậy sao?” Thiệu Đường nghĩ không còn đường lui nữa.
“Đúng vậy.”
“Hôm khác được không?” Thiệu Đường tiếp tục thương lượng.
“Hừ. Nói thẳng là Đường không muốn làm cho em phải không?” Ngôn Nặc đứng lên rời khỏi vòng tay Thiệu Đường.
“Ách” Thiệu Đường nhìn cô rời đi làm việc liền thở dài một hơi, đã lâu không nấu rồi, không phải không muốn làm mà không dám làm.
Trước kia học nấu ăn đều là cùng vị chị ấy, tất cả cũng vì chị ấy mới học. Sau khi chị ấy rời khỏi đã không còn nấu nữa.
“Băng” Đang trầm tư suy nghĩ thì nghe tiếng vang hoảng sợ, quay đầu thì thấy tay Ngôn Nặc chảy máu.
“Làm sao vậy?” Thiệu Đường vội vàng ôm Ngôn Nặc rồi cẩn thận cầm tay cô.
“Tránh ra, không cần Đường quan tâm." Ngôn Nặc dường như sắp khóc đẩy Thiệu Đường ra.
“Làm sao vậy, tôi sao có thể mặc kệ em! Em xem máu chảy ra nhiều rồi. Chúng ta đi bệnh viện.” Thiệu Đường mặt kệ Ngôn Nặc phản kháng thế nào, cứng rắn lôi Ngôn Nặc đi ra khỏi văn phòng.