Ngô Nhạc Thanh một tay kéo vali, tay còn lại nắm tay một cậu bé
khoảng ba, bốn tuổi. Trong chiếc áo măng tô lông cừu đỏ tươi dài quá
gối, mái tóc búi cao, gương mặt trang điểm tinh tế – hương vị nữ tính
ngọt ngào toát ra từ cô ấy dễ làm say lòng người. Cô ấy lấy lại bình
tĩnh rất nhanh, mỉm cười nói: “Cô Cố, chào cô.”
“Chào chị, chị Ngô.” Cố Tiểu Khanh lịch sự trả lời.
Ngô Nhạc Thanh nhã nhặn hỏi: “Lâm Ngọc có ở đây không?”
Cố Tiểu Khanh nghiêng người nhường lối: “Anh ấy đang ở bên trong, mời chị vào nhà.”
Ngô Nhạc Thanh kéo theo hành lý, dắt tay cậu bé đi qua. Khi Cố Tiểu Khanh
quay lại thì thấy Âu Lâm Ngọc đã đứng ở cửa nhà bếp từ bao giờ. Trông
thấy Ngô Nhạc Thanh, anh nhếch khóe môi với vẻ mặt nghiêm nghị.
Vào nhà rồi, Ngô Nhạc Thanh nhìn Âu Lâm Ngọc thở ra một hơi, có vẻ băn
khoăn, muốn nói, nhưng lại thôi. Thế là hai người cứ thế im lặng đối
diện nhau trong phòng khách rộng rãi, bầu không khí giữa họ rất quái dị.
Cuối cùng Ngô Nhạc Thanh đành phải đầu hàng, yếu đuối cất lời: “Nhờ cậu giúp tôi chăm sóc Nhan Hỉ.”
Cố Tiểu Khanh thấy Âu Lâm Ngọc thất vọng rõ rệt, mặt anh đanh lại, thật lâu sau mới mở miệng: “Chị vẫn muốn đi tìm anh ta?”
Rõ ràng gương mặt Ngô Nhạc Thanh phảng phất sự sầu khổ nhưng sống lưng cô
ấy vẫn thẳng tắp: “Cậu biết rồi còn gì, tôi nhất định phải đi.”
Âu Lâm Ngọc không nói một lời, quay người đi vào thư phòng, Ngô Nhạc Thanh cũng liền cất bước theo anh. Trong giây lát cửa phòng đã khép lại sau
lưng họ.
Kể từ lúc Ngô Nhạc Thanh xuất hiện, Cố Tiểu Khanh hoàn
toàn bị quên lãng. Vả lại phòng ốc ở đây hiệu quả cách âm rất tốt, cô
không cách nào nghe ngóng được chuyện gì đang diễn ra trong căn phòng
đó.
Cô ngoảnh đầu nhìn một bóng dáng nho nhỏ khác đang bơ vơ một góc. Đứa trẻ kia sau khi vào cửa chỉ gục đầu lặng lẽ đứng tại chỗ, tay
ôm con gấu bông cũ mèm.
Cố Tiểu Khanh đi đến bên cạnh cậu bé khom người nhẹ giọng hỏi: “Cháu đến sofa ngồi nhé?”
Qua hồi lâu không nghe thấy tiếng trả lời, Cố Tiểu Khanh bắt đầu cảm thấy
kì lạ, cô bèn khom lưng thấp hơn nữa để nhìn cho rõ khuôn mặt cậu bé thì nhận ra ánh mắt cậu cứ dán chặt vào sàn nhà không hề dịch chuyển.
Cố Tiểu Khanh cân nhắc một chút, cô thử vươn tay nắm góc áo cậu bé, thấy
cậu không phản kháng, cô lại chạm vào bàn tay của cậu rồi nhẹ nhàng nắm
những ngón tay bé xíu. Cậu bé để tay mình yên ổn trong tay Cố Tiểu
Khanh, theo cô đi đến ngồi xuống sofa. Suốt từ đầu đến cuối cậu vẫn cúi
gằm mặt, mắt nhìn đăm đắm một điểm cố định trên sàn nhà.
Cố Tiểu Khanh đứng thẳng quan sát xung quanh. Phòng khách bây giờ chỉ còn trống trải và tĩnh lặng, từ khung cửa sổ sát đất to rộng phóng tầm mắt ra xa
có thể thấy thành phố lấp lánh muôn ngọn đèn, nhưng khi ngẩng đầu nhìn
lên lại là một vùng trời tối đen như vực sâu không đáy. Cô buông tiếng
thở dài rồi xoay người đi vào nhà bếp.
Một mình trong căn bếp,
Cố Tiểu Khanh dồn hết tâm trí vào chuyện nấu nướng, lúc này đây cô thật
sự không muốn đi tìm lời giải cho những câu hỏi đang lởn vởn trong suy
nghĩ của mình. Tiếng máy hút khói ì ầm đều đặn vang từng hồi. Thoáng
chốc cô đã làm xong một món canh ba món mặn. Xong xuôi lau tay đi ra, Cố Tiểu Khanh thấy đứa bé đó vẫn ngồi trên sofa trong tư thế hệt như lúc
ban đầu.
Cố Tiểu Khanh bước đến, ngồi xuống cạnh cậu, nhỏ nhẹ hỏi: “Cháu muốn xem tivi không?” Cậu bé lặng thinh.
Cô mở tivi, bấm kênh thiếu nhi, lúc này đang có chương trình phim hoạt
hình. Cố Tiểu Khanh nhìn cậu bé ngồi bên cạnh, rốt cuộc cậu cũng từ từ
ngẩng đầu lên, mắt hướng về phía tivi.
Nhưng ngay sau đó cô phát giác ra rằng, kỳ thực cậu bé chỉ bị thu hút một chút bởi tiếng động lạ, không bao lâu sau lại thừ người nhìn chằm chằm bức tường bên cạnh.
Cố Tiểu Khanh ngồi đợi cùng cậu bé, đợi đến khi thấy thời gian càng lúc
càng muộn, không biết Ngô Nhạc Thanh đã đi hay chưa, cô bèn đứng lên đi
đến trước thư phòng, thử gõ nhẹ cửa thăm dò tình hình bên trong.
Đứng ngoài cửa rất lâu mà không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì, cô nhẹ
nhàng vặn tay nắm đẩy cửa ra. Một cơn gió lạnh thình lình tạt vào mặt,
Ngô Nhạc Thanh đã không còn trong thư phòng. Trước mắt cô là bóng lưng
Âu Lâm Ngọc, anh đang đứng trước khung cửa sổ mở toang thẫn thờ nhìn ra
màn đêm tối tăm bên ngoài.
Gió quạt phần phật vào xấp giấy tờ đặt trên bàn làm việc. Cô đi đến phía sau anh, nói: “Cơm có rồi.”
Sống lưng Âu Lâm Ngọc thoáng cứng lại rồi thả lỏng, anh ngoảnh đầu nhìn Cố Tiểu Khanh cười nhẹ, hỏi: “Em làm xong hết rồi à?”
“Ừm.” Cố Tiểu Khanh gật gật đầu.
“Vậy đi thôi.” Âu Lâm Ngọc nói xong đi ra ngoài trước.
Sau khi Âu Lâm Ngọc rời đi, Cố Tiểu Khanh bước tới đóng cửa sổ. Trong không gian khép kín thoang thoảng mùi nước hoa, cô biết đó là hương thơm trên người Ngô Nhạc Thanh.
Lúc ngồi vào bàn Âu Lâm Ngọc cho Nhan Hỉ
ăn trước, Cố Tiểu Khanh ở bên cạnh im lặng ăn cơm. Bữa tối diễn ra trong căn nhà lặng ngắt như tờ.
Âu Lâm Ngọc chăm cậu nhóc rất thuần
thục, anh xới một chén cơm nhỏ, chan thêm nước canh, lại gắp vào chút
rau củ và thịt bằm, trộn đều, xúc từng muỗng nhỏ đút vào miệng cậu bé.
Tay anh cầm sẵn chiếc khăn lông, thi thoảng dịu dàng lau đi nước canh
còn đọng lại trên mép cậu. Bỗng nhiên anh nhìn cậu chăm chú rồi nói:
“Thư ký Ngô là dì nhỏ của tôi, Nhan Hỉ là con của cô ấy, nhóc này bị
bệnh tự kỷ.”
Cố Tiểu Khanh hiểu anh đang giải thích với cô, cô chỉ cúi đầu “Dạ” một tiếng, tỏ ý là cô đã biết.
Cố Tiểu Khanh ăn xong liền đón lấy chén cơm từ tay Âu Lâm Ngọc. Lúc này
tới phiên anh ăn, còn cô thay anh chăm Nhan Hỉ. Âu Lâm Ngọc nhìn cô xúc
cơm đưa đến miệng Nhan Hỉ, cậu bé há miệng “ùm” một muỗng rồi xoay người sang hướng khác nhai ngon lành.
Nhan Hỉ ăn rất ngoan, tuy rằng
cậu bé im phăng phắc nhưng cứ đút muỗng cơm nào là cậu ăn ngay muỗng đó. Cứ thế chén cơm đã được Cố Tiểu Khanh đút cậu ăn sạch sẽ.
Sau
bữa tối Cố Tiểu Khanh vào nhà bếp rửa chén đĩa, Âu Lâm Ngọc ngồi trên
sofa đút Nhan Hỉ ăn trái cây. Dọn dẹp đâu vào đấy tươm tất, Cố Tiểu
Khanh từ nhà bếp đi ra, đến ngồi cạnh Nhan Hỉ, cả nhà ba người cùng xem
phim hoạt hình.
Không ai biết được Nhan Hỉ có xem hay không, chỉ thấy cậu ngẩn ngơ nhìn về hướng có tivi. Xem đến chín giờ Âu Lâm Ngọc
ẵm cậu bé đi tắm, Cố Tiểu Khanh ngồi lại chuyển sang kênh tin tức xem
tiếp.
Không được bao lâu thì tiếng trẻ con la hét chói tai đột
ngột vang lên trong không gian yên tĩnh. Cố Tiểu Khanh tức khắc rời khỏi sofa, bước nhanh đến nhà tắm. Từng tiếng gào thét nối tiếp nhau không
dứt kết thành một chuỗi âm thanh bén nhọn quẩn quanh giữa khoảng không
tĩnh mịch khiến người ta cảm thấy hoảng sợ.
Cố Tiểu Khanh đẩy
thẳng cửa nhà tắm ra, đập vào mắt cô là cảnh tượng cậu bé Nhan Hỉ đứng
trong bồn tắm lớn vừa cố hết sức giãy giụa vừa thét gào đến tím mặt và
Âu Lâm Ngọc ngồi xổm bên ngoài khống chế hai tay cậu bé. Nghe thấy tiếng động sau lưng anh không quay đầu lại, chỉ nói: “Đem khăn tắm lại đây,
giúp tôi giữ thằng bé.”
Cố Tiểu Khanh không làm theo lời anh,
ngược lại, cô đi qua gỡ tay Âu Lâm Ngọc bế Nhan Hỉ từ bồn tắm ra ngoài
rồi ôm vào lòng. Cậu bé ngửa cơ thể cứng ngắt ra sau, miệng liên tục la
hét không ngừng nghỉ.
Cố Tiểu Khanh gắng sức ôm cậu bé, vuốt ve
sau lưng cậu từ trên xuống dưới, đồng thời lặp đi lặp lại: “Nhan Hỉ
ngoan nào, đừng quấy nữa.”
Có thể vì thân thể mềm mại của cô,
cũng có thể vì hơi thở trên người cô, nên Nhan Hỉ dần dần thôi không
chống cự, cậu bé tựa vào vai cô khóc nấc lên từng tiếng.
Âu Lâm Ngọc lấy khăn tắm bao lấy cậu bé từ phía sau, Cố Tiểu Khanh hỏi anh: “Sao vậy?”
Âu Lâm Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu: “Tôi không biết, mới vừa đặt nó vào trong nước.”
Nhan Hỉ gục đầu trên vai cô khẽ thì thào, anh hỏi: “Nhan Hỉ, nói gì vậy nhóc?”
Cố Tiểu Khanh nghe thấy, cô trả lời: “Nó nói, vịt vịt.”
Âu Lâm Ngọc như sực nhớ chuyện gì, anh vội ra ngoài đi đến mở cái vali Ngô Nhạc Thanh để lại, tìm được một con vịt cao su màu hồng, rồi mau chóng
trở lại nhà tắm đưa con vịt cho Nhan Hỉ. Cậu bé cầm con vịt liền ngừng
khóc, cúi thấp mặt trở lại điệu bộ lặng lẽ như ban đầu.
Cố Tiểu
Khanh đặt cậu bé trở lại vào bồn tắm, bắt đầu tắm rửa cho cậu. Bấy giờ
Nhan Hỉ rất nghe lời, cúi gằm mặt cặm cụi chơi với con vịt, ngoan ngoãn
để yên cho Cố Tiểu Khanh xối nước lên người cậu. Âu Lâm Ngọc ở cạnh bên
lần lượt đưa khăn tắm rồi đến sửa tắm, hai người phối hợp rất ăn ý.
Rồi thì chuyện tắm gội cũng kết thúc một cách êm đẹp, Cố Tiểu Khanh ôm cậu
bé ra khỏi bồn tắm, Âu Lâm Ngọc lấy khăn lông bọc cậu lại bế vào phòng
ngủ.
Cố Tiểu Khanh ra phòng khách lấy vali đem vào phòng ngủ. Cô mặc cho Nhan Hỉ bộ quần áo ngủ trẻ em tìm được trong số đồ đạc mẹ cậu
để lại. Thân hình gầy gò của cậu bé thoạt nhìn tưởng chừng thiếu dinh
dưỡng, nhưng quan sát kỹ, cậu cao hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi, cả cánh tay lẫn đôi chân be bé đều thẳng tắp thon dài, đường nét khuôn mặt xinh xắn, hai má ửng hồng khỏe mạnh, có thể thấy cậu được chăm bẵm cực
kỳ chu đáo. Có điều cậu thiếu mất sự nghịch ngợm, quậy phá vốn nên có
của những nhóc con ở độ tuổi này, ngược lại thế giới của cậu hoàn toàn
im lặng. Cố Tiểu Khanh thay quần áo cho Nhan Hỉ xong, đặt cậu bé nằm
ngang trên giường, cậu liền ôm cứng con gấu bông mở to mắt nhìn lên trần nhà, nhìn mãi không chớp mắt.
Hai người đứng trông chừng bên
giường cho tới lúc Nhan Hỉ từ từ nhắm mắt lại. Cố Tiểu Khanh đứng dậy
vặn nhỏ ánh đèn đầu giường, sau đó nhón chân đi vào phòng treo quần áo
tìm hai bộ đồ ngủ, đưa Âu Lâm Ngọc một bộ rồi hai người nhẹ bước ra khỏi phòng.
Sau trận giằng co vừa rồi quần áo của họ cơ bản đều thấm nước nhàu nhĩ. Hai người tách ra đi tắm gội, sau đó Âu Lâm Ngọc quay về thư phòng làm việc, Cố Tiểu Khanh xem tivi được chốc lát thì đi ngủ
trước.
Ngủ đến nửa đêm, Cố Tiểu Khanh lại bị một lực đè nặng làm tỉnh giấc. Mở mắt ra thấy Nhan Hỉ nằm ngủ bên cạnh, Âu Lâm Ngọc nằm
phía sau, hai tay anh ôm cô sít sao.
Cố Tiểu Khanh lách người ra một chút, Âu Lâm Ngọc lại không nhúc nhích, cô không biết làm sao nên cũng đành thuận theo anh.
¤¤¤
Cuộc sống của hai người tuy bất ngờ có thêm một đứa bé nhưng vẫn
bình yên như mặt hồ phẳng lặng. Nguyên nhân chủ yếu là vì Nhan Hỉ rất an tĩnh, cậu tuyệt đối không đòi hỏi gì, nếu cho cậu ăn thì cậu ngoan
ngoãn ăn, còn như để mặc cậu thì cậu có thể ngồi một chỗ suốt một ngày
hai mươi bốn giờ không xê dịch.
Cố Tiểu Khanh thương Nhan Hỉ nên đi đâu hay làm gì cô cũng dẫn cậu bé theo cùng. Kỳ lạ ở chỗ, Nhan Hỉ
dường như nghe hiểu lời cô nói, hễ cô nhắc lại điều gì nhiều lần với cậu thì cậu sẽ làm theo. Một ngày nọ, Cố Tiểu Khanh mang theo Nhan Hỉ lái
xe về nhà lấy mấy bộ quần áo, lúc xuống xe, Cố Tiểu Khanh đứng bên cửa
thử nói với Nhan Hỉ: “Nhan Hỉ ơi, xuống xe nhé?”
Nói lần đầu,
cậu bé không phản ứng, mắt nhìn đầu gối. Nói lần thứ hai, cậu bé hơi
ngẩng mặt, gật đầu một cái. Cố Tiểu Khanh rất vui, lại nói thêm một lần
nữa. Đến lần này thì Nhan Hỉ đã chịu ngước lên nhìn gương mặt cô. Cố
Tiểu Khanh đưa tay về phía cậu bé: “Nhan Hỉ.”, Nhan Hỉ liền nắm tay cô
nhảy xuống xe. Cố Tiểu Khanh tràn ngập vui sướng, cô ôm chầm cậu bé vào
lòng mình: “Nhan Hỉ giỏi quá.”, Nhan Hi liền vươn ngay hai cánh tay bé
nhỏ ôm sát cổ cô.
Ngô Nhạc Thanh đến đón Nhan Hỉ vào ngày nghỉ
đông cuối cùng. Ngày đó sau bữa cơm trưa, ngoài trời tuyết rơi lả tả. Cố Tiểu Khanh ôm Nhan Hỉ đứng trước cửa sổ sát đất hỏi cậu bé: “Nhan Hỉ,
cháu xem tuyết rơi kìa, mình ra ngoài chơi nhé, chịu không?”
Nhan Hỉ nhìn ngoài cửa sổ không nói gì, Cố Tiểu Khanh lại nói lần nữa. Bỗng thật diệu kỳ, Nhan Hỉ nói ra một chữ: “Tuyết.”
Cố Tiểu Khanh vô cùng hào hứng, đây là lần đầu tiên trong mấy ngày nay cô
thấy Nhan Hỉ chủ động nói chuyện. Cô ẵm Nhan Hỉ vào thư phòng tìm Âu Lâm Ngọc, đẩy cửa đi đến đứng trước máy tính của anh, nói: “Trời vừa đổ
tuyết, chúng ta dắt Nhan Hỉ xuống chơi được không?”
Âu Lâm Ngọc mặc dù thấy Cố Tiểu Khanh hưng phấn vẫn cố ý hỏi Nhan Hỉ đang vùi mặt trong lòng cô: “Nhan Hỉ, nhóc muốn đi không?”
Nhan Hỉ im thin thít, xoay người ôm cổ Cố Tiểu Khanh. Cố Tiểu Khanh không
khỏi có chút cụt hứng: “Vừa rồi thằng bé còn nói tuyết cơ mà.”
Âu Lâm Ngọc cười tủm tỉm rồi đứng dậy tắt máy tính: “Đi nào, thay quần áo đi.”
Cố Tiểu Khanh mặc áo lông, đeo khăn quàng cổ, đội mũ quả dưa, mang găng
tay cho cậu bé, quấn cậu thành một quả cầu tí hon, rồi lại “hóa trang”
cho mình thành một quả cầu tròn vo y hệt.
Ba người cùng đi xuống bãi đất trống dưới lầu. Không gian xanh ở khu căn hộ xa hoa này được
chăm chút rất đẹp mắt, dù lớp cỏ xanh tươi trên mặt đất đã trơ trụi hoàn toàn sau vài tháng mùa đông, nhưng còn đó những loại cây vẫn tươi thắm
như hương sắc mùa xuân bất kể gió mưa bão tuyết. Mỗi khu căn hộ nằm cách nhau một khoảng rộng lớn, cảnh vật xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Cố Tiểu Khanh ngồi xổm sau lưng Nhan Hi, tháo găng tay của cậu bé ra, nâng bàn tay bé bỏng đón những bông tuyết trắng tinh bay lượn giữa không
trung, vài bông tuyết khẽ khàng đáp lên tay cậu chớp mắt tan thành giọt
nước trong veo.
Cố Tiểu Khanh khẽ nói: “Nhan Hỉ này, đây là tuyết, mát không?”
Âu Lâm Ngọc đứng trước họ, kinh ngạc chứng kiến gương mặt cậu bé Nhan Hỉ
hé mở nụ cười tươi tắn. Giữa trời tuyết trắng, cô gái ôm cậu bé phía
trước cười hiền hòa, người đàn ông anh tuấn cạnh bên nhìn họ bằng ánh
mắt dịu dàng. Quả thật là một bức tranh ngày đông chứa chan tình cảm ấm
nồng.
Thế nhưng âm thanh loạt xoạt của giày cao gót đột ngột
vang lên đã phá vỡ bức tranh đẹp đẽ đó. Họ quay đầu nhìn theo hướng âm
thanh phát ra thì thấy Ngô Nhạc Thanh mang theo hành lý đang từ từ đi về phía họ.
Khi Ngô Nhạc Thanh đến gần, Cố Tiểu Khanh ngạc nhiên
khi thấy cô ấy vẫn mặc bộ quần áo mấy ngày trước, gương mặt trang điểm
khéo léo nhưng không giấu được vẻ tiều tụy hiện lên dưới lớp phấn son.
Cố Tiểu Khanh đứng lên cất tiếng chào: “Chị Ngô.”
Ngô Nhạc Thanh gật đầu một cái, có vẻ mệt mỏi không muốn nói chuyện. Nhan
Hỉ đứng trước Cố Tiểu Khanh, thấy mẹ đến cậu không bước tới mà cũng
không hé răng nói gì. Âu Lâm Ngọc đứng cạnh không buồn mở miệng.
Những khi Ngô Nhạc Thanh xuất hiện, bầu không khí giữa cô ấy và Âu Lâm Ngọc lại trở nên quái dị.
Âu Lâm Ngọc bất chợt mở miệng nói: “Chị tìm được anh ta không?”
Ngô Nhạc Thanh đi qua ôm Nhan Hỉ đáp: “Không.”
Âu Lâm Ngọc cười nhạo thành tiếng: “Tôi biết ngay mà, nhưng không hiểu nỗi tại sao chị cứ ngốc như vậy?”
“Phụ nữ nói chung đều phải ngốc một lần trong đời, đợi đến khi tôi không còn hơi sức nữa thì tự nhiên sẽ thông minh ra.” Ngô Nhạc Thanh nói ra lời
này bằng giọng điệu chứa đầy hiu quạnh, đôi mắt cố kìm giữ những giọt
nước mắt chực trào.
“Chẳng phải chị đã kiệt sức rồi sao?” Tiếng
nói trầm ấm của Âu Lâm Ngọc truyền đến, Cố Tiểu Khanh quay sang nhìn
anh, anh lại xem như cô không tồn tại, ánh mắt anh chỉ chăm chú nhìn Ngô Nhạc Thanh.
Ngô Nhạc Thanh không đáp, một lát sau mới mệt mỏi
buông một câu: “Mặc kệ tôi, tôi có kiệt sức hay không chẳng liên quan gì đến cậu!” sau đó lời nói mềm mỏng hơn: “Cậu lo toàn tâm toàn ý với
người đang ở bên cạnh đi, ngay cả Nhan Hỉ cũng quý cô ấy đấy thôi.” Dứt
lời nhìn sang Cố Tiểu Khanh, khẽ thở dài một tiếng rồi xoay người bỏ đi
không chào từ biệt.
Lại một lần nữa, Cố Tiểu Khanh bị hai người
coi như vô hình. Cô chờ xem Âu Lâm Ngọc muốn nói gì với mình thì anh chỉ lạnh nhạt nói hai chữ “Đi về.” cộc lốc, rồi quay ngoắt đi vào tòa nhà.