Sau khi vào nhà, Âu Lâm Ngọc im hơi lặng tiếng bước thẳng vào thư phòng
để lại phía sau ánh mắt Cố Tiểu Khanh dõi theo bóng lưng anh. Tận đến
lúc Cố Tiểu Khanh làm xong cơm tối gọi anh ra ăn, anh cũng chỉ ăn qua
loa rồi lại quay về thư phòng.
Chương trình tin tức mười hai giờ khuya kết thúc, Cố Tiểu Khanh rời sofa đến tắt tivi. Cô ngoảnh mặt nhìn về căn phòng kia, chỉ có chút ánh đèn yếu ớt cố len mình thoát ra từ
khe cửa nhỏ hẹp. Cô trầm ngâm suy nghĩ, dường như sáng tỏ được đôi điều, lại dường như mịt mờ nhòa nhạt. Cô thở dài một tiếng rất nhẹ rồi đi vào phòng ngủ, vùi mình trong chăn và nhắm mắt ngủ liền ngay sau đó.
Thế nhưng giấc ngủ say của Cố Tiểu Khanh bị phá bĩnh bởi một nụ hôn đột
ngột tấn công dồn dập, theo phản xạ tự nhiên, cô lập tức đưa tay đẩy con người đang ép chặt phía trên. Trong màn đêm tiếng anh khàn khàn bên tai cô: “Đừng sợ, là tôi, tôi sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Cô ngừng kháng cự, từ từ thả lỏng chính mình. Dưới tấm chăn to rộng, thể xác giao hòa thể
xác, hơi thở tan trong hơi thở. Mặc dù thân thể cô bị giam cầm trong sự
dịu dàng của anh, linh hồn cô vẫn lãng đãng thoát ra, rồi đứng từ xa
lặng yên nhìn họ một cách tỉ mẩn. Giây phút này, có sự thật vỡ ào và có
cả say đắm trầm luân.
Ngày hôm sau quay lại công việc thường
nhật, Âu Lâm Ngọc vẫn ngồi trên ghế sau, sau đó đến công ty họ tự giác
rẽ sang hai lối đi riêng, cũng như bao ngày khác, sự giao tiếp giữa họ
không nhiều hơn hay ít đi một câu nói.
Cố Tiểu Khanh đi thang
máy dành cho nhân viên lên tầng năm mươi. Cô đến phòng Kiến trúc trình
diện đồng thời tiếp nhận một số công việc tồn đọng do bị gián đoạn bởi
kỳ nghỉ lễ kéo dài. Rất chóng vánh, cô lao đầu vào núi công việc chồng
chất nhằm kéo bản thân ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn. Ngày tháng kế tiếp
lại nối đuôi nhau đi qua theo một công thức định sẵn.
Một ngày
của họ được chia thành hai gam màu: sáng và tối. Sáng, là ông chủ lạnh
nhạt và tài xế vô vị. Tối, là tình nhân say sưa hoan ái. Cố Tiểu Khanh
nghiễm nhiên đến ở lại nhà Âu Lâm Ngọc, cuối tuần hai người sẽ ra ngoài
dạo phố hoặc đi siêu thị mua sắm. Mọi chuyện cơ hồ rất bình thường, họ
cũng gần gũi về thể xác như bao đôi lứa đang đắm trong lửa tình trên thế gian này, sự thật là, ái ân cuồng nhiệt có thể hòa quyện thân thể nhưng không thể rút ngắn khoảng cách xa xôi vời vợi giữa hai con tim.
Dòng nước thời gian êm đềm chảy xuôi qua ghềnh thác. Cố Tiểu Khanh vẫn vui
vẻ, cái vui vẻ được hình thành từ việc cố gắng không đi sâu tìm hiểu
đường tơ kẽ tóc. Suy cho cùng, đời này mấy ai đủ dũng cảm đối diện với
chân tướng hiện thực, cho nên đành thả mình vào thế giới mơ mơ hồ hồ. Cô cảm giác như thân thể đang treo lơ lửng giữa không trung, lâng lâng
hạnh phúc, dù không biết khi nào rơi xuống thịt nát xương tan, nhưng một chút hạnh phúc cỏn con mong manh đó đã quá đủ để cô nhắm mắt bất chấp
mọi hiểm nguy đi tiếp con đường đã chọn.
¤¤¤
Hôm nay
ngày một tháng tư, Cố Tiểu Khanh bất ngờ nhận được điện thoại của Âu Lâm Tỷ. Thật ra anh đã biến mất khỏi cuộc sống của cô một thời gian rất
dài.
Cô biết giữa Âu Lâm Tỷ và Âu Lâm Ngọc có thể là quan hệ anh em, nhưng chưa bao giờ tiếp xúc với Âu Lâm Tỷ qua anh. Không riêng gì
Âu Lâm Tỷ, ngay cả người khác cô cũng chưa từng gặp qua. Âu Lâm Ngọc
sống vô cùng khép kín, bình thường cô không thấy anh có mối quan hệ thân thiết cá nhân với bất cứ ai, huống chi những người anh gặp gỡ xã giao
vì công việc, đương nhiên cô càng khó có cơ hội tiếp xúc.
Âu Lâm Tỷ gọi đến khi Cố Tiểu Khanh đang lui cui làm việc. Lúc tiếng chuông di động vang lên, cô đang cặm cụi sửa bản vẽ trên máy tính nên chỉ với tay ấn phím nghe mà không xem màn hình điện thoại. Một giọng nói hăng hái
phấn khích truyền ra từ trong điện tọoại: “Cố Tiểu Khanh, Cá tháng Tư
vui vẻ!”
“Cá tháng Tư vui vẻ.” Cố Tiểu Khanh sững người một lúc rồi uể oải trả lời.
“Cố Tiểu Khanh, hôm nay là sinh nhật anh, em đến “Ngân Sắc Đế Quốc” được không?” Anh nói cực kỳ nghiêm túc.
Cố Tiểu Khanh thuận miệng nói đùa: “A! Anh sinh ngày Cá tháng Tư cơ à?
Ngày này người ta sinh nhiều vô số kể, người người lừa gạt lẫn nhau nên
chẳng trách có lắm tin mừng đến thế.”
“Ha ha, bởi vậy nên số anh sinh ra là để làm trò vui tiêu khiển cho thiên hạ.” Cố Tiểu Khanh nhận
ra chút khác lạ ẩn chứa trong lời nói tưởng như đùa cợt, cô chợt ý thức
được mình đã vô tình khơi dậy vết thương lòng của người khác.
Cô lặng im rồi chân thành nói: “Rất xin lỗi anh.”
“Hì hì, nếu em cảm thấy có lỗi thì tối ghé chỗ anh, chúc anh một câu sinh
nhật vui vẻ là đâu lại vào đấy thôi.” Âu Lâm Tỷ lại giở giọng lưu manh,
song trong lưu manh có cả sự khẩn khoản nài nỉ mà anh không muốn che
đậy.
Cố Tiểu Khanh tần ngần cầm điện thoại không lên tiếng.
“Được hay không, em nói một tiếng đi chứ.” Âu Lâm Tỷ sốt ruột.
“Được.” Cố Tiểu Khanh do dự đáp.
“Tốt, em nhớ đến sớm chút, anh xuống lầu đón em.” Bên kia đã có được câu trả
lời ưng ý nên vừa nói xong liền cúp ngay điện thoại.
Đặt điện
thoại xuống, Cố Tiểu Khanh có phần hối hận. Không biết sinh nhật Âu Lâm
Tỷ thì Âu Lâm Ngọc có tham dự hay không. Ngộ nhỡ ba người giáp mặt,
chuyện này với cô và Âu Lâm Tỷ mà nói thật xấu hổ. Rồi lại không biết Âu Lâm Ngọc có đồng ý để cô xuất hiện bên cạnh anh trong một hoàn cảnh
khác hay không. Những lo sợ, hoang mang về tình huống rối như tơ vò
trước mắt quả thật khiến cô đau đầu nhức óc.
Trước giờ tan tầm,
Âu Lâm Ngọc gọi điện cho Cố Tiểu Khanh, anh nói hết sức gãy gọn, bảo cô
tối nay về trước, không cần chờ anh. Không câu giải thích, không lời dặn dò, nói rồi cúp điện thoại rất dứt khoát. Thậm chí Cố Tiểu Khanh chưa
kịp ừ hử một câu.
Cố Tiểu Khanh giữ ống nghe, đứng ngây ngẩn mất một hồi lâu. Sau đó cô trấn định tinh thần, thu dọn đồ đạc ra về. Trên
đường đi cô ghé trung tâm mua sắm mua một chiếc bật lửa hàng hiệu rồi
lái xe một mạch đến “Ngân Sắc Đế Quốc” trên đường Nghênh Tân.
Cô không phải là kẻ yếu đuối nhát gan, cô không muốn lùi bước. Nếu giữa cô và anh là một cuộc chiến giằng co, thì cô sẽ dũng cảm nghênh chiến. Anh đã không bằng lòng đến gần, vậy, hãy để cô chủ động bước qua.
Bảy giờ rưỡi, Cố Tiểu Khanh chạy xe vào bãi đỗ quán bar. Cô tắt máy, lẳng
lặng ngồi trong bóng tối. Ánh đèn neon xung quanh lập lòe chớp tắt hắt
lên gương mặt người con gái khi mờ khi tỏ cùng ánh mắt cháy bừng ngọn
lửa kiên định hướng thẳng về phía trước.
Tám giờ, Âu Lâm Tỷ ra
đứng trước cổng lớn “Ngân Sắc Đế Quốc”. Mùa xuân đầu tháng tư ở thành
phố C, tiết trời vẫn còn chút giá lạnh tàn dư. Âu Lâm Tỷ thật can đảm
khi chỉ mặc một bộ Âu phục đơn giản, anh so vai rụt cổ đi qua đi lại mấy bận, thỉnh thoảng còn dậm dậm chân. Vẻ khôi hài của anh chàng làm Cố
Tiểu Khanh không nhịn được phì cười.
Âu Lâm Tỷ bất chợt rướn cổ
ngóng ra lối vào bãi đỗ xe, mỗi một chiếc xe chạy vào anh đều săm soi
thật kỹ. Không ít lần, Cố Tiểu Khanh cầm điện thoại lên định gọi anh,
sau cùng vẫn bất lực buông tay.
Ngồi trong xe, Cố Tiểu Khanh khó chịu nhìn ra ngoài. Cô biết chắn chắn thế nào rồi cũng phải phụ lòng
người đàn ông này. Nhiều năm về trước, cô đã định sẵn cho mình một con
đường, lúc đó có lẽ không phải là tình yêu mà chỉ là mục tiêu cuộc sống, nhưng đi qua ngần ấy năm, chuyện đuổi theo bước chân người đó đối với
cô đã dần trở thành một loại tín ngưỡng kiên cố. Anh tốt cũng được,
không tốt cũng chẳng sao, cô không quan tâm, bây giờ muốn cô dừng lại
hay bỏ qua anh là chuyện không tưởng.
Cô khẽ thở dài rồi bước
xuống xe. Ở đằng kia, Âu Lâm Tỷ vẫn đang vươn cổ ngóng lối vào bãi đậu
xe nên Cố Tiểu Khanh đến bên cạnh lúc nào anh cũng không hay.
“Âu Lâm Tỷ.” Cố Tiểu Khanh dịu giọng gọi anh.
Âu Lâm Tỷ xoay người, trừng mắt nhìn cô, nói: “Em chui từ đâu ra vậy?”
Cố Tiểu Khanh không trả lời, mỉm cười đưa anh chiếc bật lửa được gói đẹp đẽ: “Sinh nhật vui vẻ.”
Âu Lâm Tỷ nhận lấy, cúi đầu ngắm nghía, ngón tay vuốt ve gói quà trên tay.
“Vào thôi, lạnh quá.” Cố Tiểu Khanh gọi khẽ.
Âu Lâm Tỷ ngẩng đầu, hít sâu một hơi: “Đi nào, mọi người đang chờ.”
Cố Tiểu Khanh không hỏi mọi người là ai. Âu Lâm Tỷ lại gần nắm tay cô, Cố
Tiểu Khanh liền giãy tay né tránh. Anh quay sang nhìn cô, nghiêm mặt:
“Hôm nay sinh nhật anh, em chiều anh một chút được không?”
Cố Tiểu Khanh bình tĩnh đáp: “Âu Lâm Tỷ, tôi không muốn làm chuyện khiến người khác hiểu lầm.”
Âu Lâm Tỷ lạnh giọng phản bác: “Anh không hiểu lầm chuyện gì hết!” Xong lại càng nắm tay cô chặt hơn.
Suốt đoạn đường dẫn lên tầng hai “Ngân Sắc Đế Quốc”, Âu Lâm Tỷ không một
phút buông lỏng tay Cố Tiểu Khanh. Họ đi hết hành lang dài tít tắp rồi
dừng lại trước cửa một phòng VIP. Anh mở cửa, kéo Cố Tiểu Khanh ra chắn
phía trước, nhẹ nhàng đẩy sau lưng cô. Nháy mắt, cô đã lộ diện trước mặt mọi người.
Trong phòng có hơn mười người, Âu Lâm Ngọc và Ngô
Nhạc Thanh đều có mặt, còn lại là bốn người ngoại quốc tóc vàng mắt
xanh, hai người Trung Quốc và bạn gái của họ.
Ngô Nhạc Thanh
thấy Cố Tiểu Khanh đứng ở cửa không giấu nỗi vẻ kinh ngạc. Âu Lâm Ngọc
đang cười nói xã giao với người Trung Quốc ngồi bên cạnh, trông thấy cô
anh chỉ hơi nhíu mày, ngoài ra không tỏ thái độ gì, vẫn điềm nhiên tiếp
tục chuyện trò qua lại.
Âu Lâm Tỷ theo Cố Tiểu Khanh đi vào, giới thiệu cô với mọi người trong phòng: “Bạn tôi, Cố Tiểu Khanh.”
Mọi ánh mắt tức khắc tập trung trên người cô, Cố Tiểu Khanh cố gắng đứng
thẳng lưng, mỉm cười với họ: “Chào mọi người, xin lỗi tôi đến muộn.”
Một người trong số bốn người ngoại quốc bước đến nhiệt tình bắt tay Cố Tiểu Khanh, tặng kèm một tràng tiếng Anh hoa mỹ. Tốc độ nói của anh ta quá
nhanh nên Cố Tiểu Khanh không kịp hiểu được gì, chỉ còn cách quay sang
nhìn Âu Lâm Tỷ thắc mắc.
Âu Lâm Tỷ cười nói: “Cậu ta khen em
đẹp.” Cố Tiểu Khanh cười ngượng ngùng. Thật ra không phải anh ta cố ý
nói mấy câu sáo rỗng lừa gạt cô, chỉ là quan điểm thẩm mỹ của người nước ngoài và người Trung Quốc vốn dĩ không giống nhau.
Anh chàng
tóc vàng lại nói oang oang cùng Âu Lâm Tỷ thêm một lúc. Cố Tiểu Khanh
vẫn không hiểu, còn Âu Lâm Tỷ vừa cười mờ ám vừa vỗ vỗ bả vai đối
phương.
Sau khi hai người cười đùa đã đời, Âu Lâm Tỷ lần lượt
giới thiệu từng người trong phòng với Cố Tiểu Khanh. Bốn người ngoại
quốc là bạn nối khố của anh ở Canada. Về phần hai người Trung Quốc là
bạn làm ăn của Âu Lâm Ngọc, thường đến “Ngân Sắc Đế Quốc” chơi nên cuối
cùng cũng thành bạn của Âu Lâm Tỷ. Hai cô bạn gái đi cùng họ Âu Lâm Tỷ
lướt qua không giới thiệu, thế này có nghĩa là anh không biết tên người
ta.
Lúc giới thiệu Âu Lâm Ngọc, Âu Lâm Tỷ tương đối trịnh trọng, anh nhìn Âu Lâm Ngọc nói: “Anh, đây là bạn em, Cố Tiểu Khanh.”
Cố Tiểu Khanh không nói gì, cô chờ xem Âu Lâm Ngọc phản ứng thế nào, kết quả anh lãnh đạm nói: “Chào cô.”
Đến lượt Ngô Nhạc Thanh, Âu Lâm Tỷ thân mật hơn: “Mỹ nhân này là dì nhỏ của anh anh, nhưng không phải của anh, anh hay gọi chị ấy là chị Thanh, còn em thì em muốn gọi sao cũng được.”
Cố Tiểu Khanh mỉm cười nói: “Chị Ngô, chào chị.”
Ngô Nhạc Thanh cười nhìn Cố Tiểu Khanh chăm chú, trong ánh mắt là sự tinh ý đã được che giấu một cách khéo léo, cô đáp lại: “Cô Cố, chào cô.” Sau
đó cô niềm nở dắt Cố Tiểu Khanh đến ngồi bên cạnh, quay sang nói với Âu
Lâm Tỷ: “Em lo thăm hỏi bạn bè em đi, để chị tiếp chuyện với cô Cố cho.”
Âu Lâm Tỷ nghe vậy chỉ cười cười tránh đi, qua ngồi uống rượu cùng bạn bè.
Đợi Âu Lâm Tỷ rời đi xong, Ngô Nhạc Thanh xoay sang nở nụ cười, nhẹ nhàng hỏi: “Cô Cố này, cô quen Lâm Tỷ như thế nào vậy?”
Cố Tiểu Khanh nhớ lại lần gặp mặt hôm đó, bất giác mỉm cười, từ tốn nói:
“Anh ấy là bạn sếp trước đây của tôi, chính là quản lý Trương hiện giờ.
Có một lần quản lý Trương uống rượu say, tôi đến đây đón anh ấy cho nên
quen biết anh Âu.”
“Lâm Ngọc có biết chuyện cô quen Lâm Tỷ không?”
Cố Tiểu Khanh lắc đầu: “Trước kia thì không, nhưng hiện tại cũng nên biết rồi.”
Ngô Nhạc Thanh quay đầu nhìn lướt qua Âu Lâm Ngọc, cũng như khi nãy, anh
vẫn đang nói chuyện cùng người ngồi bên. Ngô Nhạc Thanh quay lại nhỏ
giọng nói: “Tính tình Lâm Ngọc hơi lập dị, có chuyện gì cô cứ nói rõ
ràng với cậu ta.” Cố Tiểu Khanh cảm thấy người phụ nữ này vừa xinh đẹp
nhã nhặn vừa tốt bụng, liền gật gật đầu tiếp thu ý tốt của cô ấy.
Không khí trong phòng thật sự rất giống một buổi hội nghị, mọi người chỉ thấp giọng hàn huyên, không hề ồn ào huyên náo như một phòng KTV thông
thường.
Ngô Nhạc Thanh và Cố Tiểu Khanh thì thầm tán gẫu, Ngô
Nhạc Thanh vốn là người hoạt bát cởi mở. Mặc dù họ không hiểu nhau mấy,
nhưng phụ nữ còn có trẻ con, mà trẻ con chính là đề tài muôn thuở. Cố
Tiểu Khanh biết rõ hoàn cảnh của Nhan Hỉ, Ngô Nhạc Thanh cũng không vì
con mình có chút khiếm khuyết mà ngại mở lời, ngược lại cô hào hứng trao đổi với Cố Tiểu Khanh mọi chuyển biến từ lớn đến nhỏ của cậu bé. Cố
Tiểu Khanh thầm nghĩ, cô ấy quả thật là một người mẹ tốt.
Hai cô gái ngồi gần họ đang đứng trước màn hình rủ rỉ hát hò, tiếng hát vừa
phải, không làm phiền đến mọi người xung quanh. Ngô Nhạc Thanh đột ngột
nói: “Chúng ta hát nhé?”
Cố Tiểu Khanh cười đáp: “Ừm.”
Ngô Nhạc Thanh dù có chăm sóc sắc đẹp kỹ lưỡng nhưng vẫn không lấp được vẻ
mặn mà của người phụ nữ ba mươi, ấy thế mà cô ấy lại chọn bài “Tắm rửa”
của Phạm Hiểu Huyên. Giọng hát cô ấy hơi trẻ con, không những vậy, còn
vừa hát vừa nhảy múa, không khỏi khiến người ta cảm thấy kỳ dị. Quyến rũ lả lơi rất đàn bà và trẻ trung thơ ngây rất thiếu nữ – một nhan sắc đẹp lạ thường. Trong phút chốc mọi người đều hướng sự chú ý vào cô ấy.
Ngô Nhạc Thanh vừa hát xong, tiếng vỗ tay rào rào khắp phòng. Cô ấy cười hì hì khoan thai quay về, thong dong ngồi xuống cạnh Cố Tiểu Khanh.
Cố Tiểu Khanh chọn cho mình bài “Tín ngưỡng”. Điệu nhạc vang lên, cô tự
tin đến trước màn hình, đưa lưng về phía mọi người nhẹ cất tiếng hát.
Giai điệu bài hát không buồn bã da diết nhưng ca từ rất ý nghĩa. Cố Tiểu Khanh hát vô cùng nhập tâm, gần như trút cạn tất cả tình cảm trong lòng vào lời hát: “Em yêu anh như tôn thờ tín ngưỡng, rõ ràng biết bao, chắc chắn biết bao.”Giọng hát không lớn, không luyến láy trầm bổng nhưng đôi mắt đã ngập nước.
Bài hát kết thúc, cả phòng yên tĩnh không
tiếng động. Cố Tiểu Khanh chớp mắt cho sạch nước mắt rồi mới bình tĩnh
xoay người lại. Ánh mắt cô tìm đến Âu Lâm Ngọc, cô thấy anh cúi đầu ngẩn người nhìn sàn nhà như trầm tư, như hoài niệm.
Cố Tiểu Khanh
cười nhẹ trở về chỗ ngồi. Kể từ lúc bắt đầu Âu Lâm Tỷ chưa từng rời mắt
khỏi cô, thật lâu sau anh chuyển sang nhìn Âu Lâm Ngọc bằng ánh mắt thâm trầm.