[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Chương 10

Địch Phi nội tức thâm hậu, chưa đến nỗi cười không thở nổi, song cũng khó tránh đưa tay ôm bụng, vì thể diện bá chủ một phương mà phải tỉnh bơ che giấu sự thật cười đến đau cả bụng.

Y vừa cười vừa nhìn A Hán: “Ngươi… Ngươi… Ngươi chính là giúp người nói tốt như vậy, giúp người… làm việc như vậy…”

Lời nói đứt quãng, là bởi vì cứ nói được mấy chữ lại nhịn không được buồn cười.

“Đúng vậy, ta làm theo chuyện ta đáp ứng, có gì không đúng sao?” A Hán thản nhiên trả lời.

Địch Phi nhìn mắt A Hán chằm chằm, rất lâu rất lâu, trong ánh mắt trong suốt đó, không tìm ra một xíu giả dối, nửa điểm hài hước, cơ hồ ngay cả bản thân y cũng thật sự tin tưởng, A Hán hoàn toàn cho rằng sự tình nên làm như vậy, cho nên mới làm. Trong đó không có bất cứ tâm cơ thủ đoạn gì, vừa không phải để tỏ vẻ trong sạch, cũng không phải muốn lấy phương thức đặc biệt làm người chú mục.

Địch Phi khẽ cười: “Nếu ta không đáp ứng những việc ngươi phải làm giúp người này thì sao?”

“Có gì liên quan? Ta chỉ đáp ứng nói tốt giúp họ, nhưng nghe lời nói tốt của ta hay không là quyền của ông, chuyện ta đáp ứng nhất định phải làm được, ta làm được rồi là hết trách nhiệm, chẳng qua…” A Hán nhíu mày, đột nhiên nói “Nếu ông không đáp ứng, lễ vật họ tặng ta, có phải ta nên trả lại?”

Địch Phi hơi nhếch môi: “Ngươi không nỡ bỏ những lễ vật quý giá đó?”

“Việc này và bỏ được hay không có liên quan gì?” A Hán đăm chiêu ủ dột nói “Nhiều người như vậy, phải đến cửa trả lễ vật cho từng người thì vất vả lắm.”

Địch Phi lại sửng sốt, lập tức lắc đầu mỉm cười thoải mái, đây không phải là cách trả lời tiêu chuẩn của A Hán sao, trên mình người này, phát sinh bất cứ chuyện gì không hợp tình lý, đều chẳng đáng giật mình.

“Không cần ngươi làm, ngươi chỉ cần phân phó một tiếng, bảo quản sự đưa trả tất cả lễ vật là được?”

“Vậy thì tốt, không cần ta làm là được.” A Hán tức thời mặt mày hớn hở, phiền não bay hết.

Địch Phi nhìn y một cái thâm sâu, quái vật này, vô luận cao hứng hay ưu sầu, lý do đều khó tin như thế. Vô luận y dùng hết thị lực để thăm dò phỏng đoán thế nào, nhất cử nhất động, nhất ngôn nhất hành, mỗi một chút biểu tình biến hóa của A Hán, đều không thấy mảy may giả dối gượng ép, giá trị của những tài vật kinh người đó với y mà nói, thật sự hoàn toàn không ý nghĩa.

Không biết vì sao, y nhíu mày. Y truy tìm vinh quang, nắm giữ quyền lợi, y thích cảm giác đứng ở chỗ cao, cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh kia, y thích thiên hạ vạn vật đều khoái ý trong tay, mà tiền tài phú quý, với y chẳng qua là cặn bã. Những năm gần đây, lịch khắp giang hồ, gặp vô số người khác nhau, cũng quả có kẻ siêu trác thoát khỏi vòng vây danh lợi, xem tiền tài phú quý như phù vân. Nhưng vô luận là bản thân y hay những người khác, đều không so được với A Hán. Trong lòng A Hán, căn bản không tồn tại tiền tài phú quý.

Y nhìn A Hán vẻ mặt vui mừng, nhẹ nhàng hỏi: “Chuyện nhỏ như vậy, cũng đáng cho ngươi chốc lát rầu rĩ, chốc lát cao hứng, ngươi ở trong viên này lâu như vậy, còn chưa học được sai khiến hạ nhân thế nào sao?”

A Hán đáp ngay không nghĩ ngợi: “Sai khiến người khác cũng phải phí tâm tư. Họ đều là người, có tay có chân có đầu óc, nên làm gì thì tự mình nghĩ, vì sao ta phải nghĩ giúp họ, sau đó lại nói cho họ, họ đâu trả công cho ta.”

Nhìn nhận nghiêng lệch này khiến Địch Phi nghe mà ngạc nhiên. A Hán lại nói “Ta là nam sủng, công việc của ta đâu phải sai khiến hạ nhân.” Y gật đầu, đúng lý hợp tình mà tổng kết “Công việc của ta là hầu hạ chủ nhân thôi.”

Địch Phi bực bội, hầu hạ chủ nhân, nói thật là dễ nghe, tên này từng hầu hạ mình sao? Hoặc giả trong đầu y, thấy chủ nhân đến, bản thân đĩnh đạc chui vào ổ chăn lười biếng ngủ mất, cả chào cũng không được một tiếng có nghĩa là hầu hạ.

Oán ngôn buồn bực vòng trên đầu lưỡi một vòng, lại cẩn thận thu về, y vẫn sợ mình nói ra sự không cam trong lòng, tiểu tử này sẽ thật sự nhào tới, rất nỗ lực, rất tận chức mà hầu hạ mình.

Quên đi, y không cần con heo này hầu hạ, cái thứ heo này, vẫn chỉ thích hợp ăn no rồi ngủ, ngủ no rồi ăn. Cùng lắm thì chờ nuôi béo, ngày nào đó lòng không thống khoái sẽ mổ ra rang thịt, hầm xương, luộc huyết.

Lòng y đang buồn bực, A Hán đã quay đầu đi về đại sàng kia của mình. Y rất tự nhiên hỏi một câu vừa ra khỏi miệng thì ngay lập tức ý thức được là mình ngu xuẩn: “Ngươi làm gì?”

“Ngủ chứ gì. Sự tình đã làm xong, đương nhiên phải đi ngủ.” A Hán ngáp một cái, trèo lên giường.

Địch Phi nhắm mắt, hít sâu, bắt đầu nói thầm trong lòng, không được giận, không được giận, ngàn ngàn vạn vạn, không được giận.

Sau khi lặp lại mười lần, lúc này mới mở mắt, nhìn tên trên giường đã chui vào chăn kia, chậm rãi nói: “Những lễ vật đó người ta tặng ngươi thì chính là của ngươi, ngươi làm được việc hay không, cùng quyền sở hữu của những lễ vật đó đã không liên quan, khỏi cần cho người đưa trả nữa.”

A Hán hàm hàm hồ hồ ừm một tiếng, hiển nhiên, phải đưa trả lễ vật, y sẽ chỉ vì bỏ ra lao động mà phiền não, không trả lễ vật, y cũng chưa đến mức vì có mớ tài phú này mà cao hứng. Y không hề nghĩ ngợi, tự tự nhiên nhiên rất nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Sau khi nắm đấm đã nắm vang rắc rắc, răng thì nghiến ken két, Địch Phi mới ý thức được sau thời gian tâm bình khí hòa dài như vậy, lại một lần giận không thể nén.

Trong lòng dần dâng lên sự mê mang và khó hiểu. Y rất ít khi thật sự nổi giận, bởi vì cơ bản chẳng ai có cơ hội chọc giận y.

Nhìn người không thuận mắt, giết chết là được, đối mặt với địch nhân, tiêu diệt là xong. Bị người đánh bại, bị người ám toán, có một chút phẫn nộ, một chút thù hận, nhưng cảm giác càng nhiều hơn, cũng bất quá là mình còn chưa đủ mạnh, đáng đời. Bị người bán đứng, không mảy may bất ngờ, diệt trừ phản đồ là xong.

Giận chân chính, thật sự là lâu lắm lâu lắm rồi chưa từng có. Cũng như vui vẻ chân chính, rất lâu rất lâu rồi chưa từng buông xuống. Cho dù giết chết địch nhân đáng sợ nhất, cho dù được thế lực cường đại nhất, cảm giác cũng đã chết lặng.

Mà ngay tối nay, ngay trong thời gian nửa nén hương ngắn ngủi, y đã từ cười vui ầm ĩ đến bực mình không chịu nổi.

Bao lâu rồi chưa từng cười tùy tiện như vậy tận hứng như vậy, y đã quên mất, chính như y cơ hồ không nhớ trừ A Hán thì còn người nào có thể làm mình tức đến thế.

Kích động giết người, cảm giác phẫn nộ rít gào dưới đáy lòng, cúi đầu từ từ lật quyển sổ dày cộp kia, nhìn từng dòng ghi chép, từng tên người, khóe môi dần nhếch lên một độ cong lãnh khốc, trên đời này, người hoặc sự có thể dùng để giải hận, chưa bao giờ quá ít.

A Hán vừa ngủ dậy, Địch Phi sớm đã không thấy bóng dáng như những lần trước kia. Y tự nhiên hoàn toàn không để bụng, uể oải đứng lên, mới vươn vai, ngoài cửa đã nghe một thanh âm xa lạ cung kính hỏi: “Công tử dậy rồi?”

Phản ứng của A Hán rất trì độn, chẳng mảy may cảm thấy không thích hợp, bèn thuận miệng đáp: “Ừm!”

Hai cánh cửa bị im tiếng đẩy ra, dưới ánh dương ngập trời, một nam tử trung niên xa lạ cung kính khom lưng đến thấp nhất: “Giờ chúng tiểu nhân sẽ hầu hạ công tử rửa mặt.”

Vừa dứt lời, đã có một thiếu nữ và một ấu đồng, bưng nước sạch, khăn mặt, muối và vài thứ khác, nhanh chóng mà im lặng tiến vào, một trái một phải, quỳ trước mặt A Hán.

A Hán không chút lưu tâm nhìn quét họ, một nam một nữ này đều mặt mày thanh tú xinh đẹp, nhưng cũng tuyệt đối xa lạ. Bất quá ngay cả chuyện của mình y còn lười quan tâm, bọn hạ nhân đến đến đi đi, đương nhiên càng không để bụng.

Chỉ là, trung niên nam nhân vừa rồi đã lưu loát gọn gàng bái: “Tiểu nhân Phương Hồng, bắt đầu từ hôm nay dẫn dắt mười tám hạ nhân, làm việc vì công tử, chờ sau khi công tử rửa mặt dùng cơm, tiểu nhân sẽ dẫn tất cả hạ nhân qua thỉnh an công tử.”

A Hán thản nhiên ừm một tiếng, tự lo rửa mặt.

Phương Hồng thoáng run sợ trong lòng, một nam sủng nho nhỏ, được người đại lễ hầu hạ như thế, không thấy mảy may không tự tại, thản nhiên nhận, mặt mày bất động, trong một đêm, tất cả hạ nhân bên cạnh bị đổi sạch, cả ánh mắt cũng chẳng biến một chút. Nhân vật này chỉ sợ thật không đơn giản, chẳng trách chủ thượng phải đem hết những người bên cạnh y…

Nghĩ đến kết cục của người tiền nhiệm, trong lòng càng lo. Đâu chỉ có hắn, dù là hai nam nữ trĩ linh đang quỳ trước mặt A Hán kia, nghĩ đến kết cục của những người tiền nhiệm, trong lòng cũng đều kinh sợ, thấp thỏm giơ dụng cụ rửa mặt, mí mắt cũng không dám ngẩng một chút.

Họ nào biết, A Hán tuy là không có quan niệm giai cấp người chia ba bảy loại gì đó, nhưng có quan niệm mỗi người đều được tự do lựa chọn cách sống. Y sẽ không bảo người ta quỳ, nhưng người ta tự mình quỳ trước mặt, y cũng tuyệt đối chẳng phí công phu đi bảo người ta đứng lên.

Y chỉ là người lười, không thể tính là người tốt. Nếu có người thoi thóp chờ chết trước mặt, biết đâu y sẽ dựa theo chủ nghĩa nhân đạo thuận tay cứu, nhưng nếu có người tự sát trước mặt, thế y cũng nhất định tôn trọng lựa chọn của người ta.

Quỳ trước người y sẽ không cảm thấy nhục nhã, người khác quỳ trước mình, y cũng sẽ không bất an. Y hầu hạ người ta, cảm thấy đây chỉ là chức trách, người ta hầu hạ y, y cũng thản nhiên tiếp nhận.

Về phần người bên cạnh bị đổi sạch mà không kinh không động, không phải bởi vì định lực của y tốt, thuần túy là vì y căn bản chẳng ý thức được rằng nên ngạc nhiên.

A Hán không biết trong cảm nhận của người ta, mình đã thành một nhân vật bí hiểm đáng sợ, thậm chí có khả năng tâm ngoan thủ lạt, giết người không thấy máu, nháy mắt diệt trừ toàn bộ những kẻ đắc tội với mình. Sau khi rửa mặt, y nhàn nhã dưới thái dương dạo một vòng quanh hoa viên.

Phương Hồng theo sát phía sau một tấc không rời, trong tay cầm danh sách cùng sổ sách chi tiêu, cung kính hỏi A Hán có muốn xem sổ, hoặc cho tập thể hạ nhân mới tới qua bái kiến.

A Hán nào có sự cần mẫn đó, tất nhiên là lắc đầu không ngừng: “Các ngươi nên làm gì thì làm, không cần hỏi ta, có hỏi ta cũng không quản.” Y vừa nói vừa đi về hướng nhà ăn.

Phương Hồng chau mày khổ não theo sau, có thể chủ sự thì ai thèm hỏi ngươi. Nhưng ngẫm lại kết cục của đám người trước kia, ai còn gan lớn như trời, dám tự chủ trương.

Lời oán thầm thế này, hắn tất nhiên không dám nói ra miệng, chỉ rảo bước đi theo.

A Hán đã ngồi trước cái bàn bày đầy thức ngon, ăn rất vui vẻ.

Phương Hồng không dám quấy rầy, đành phải buông tay đứng sau A Hán, chờ y ăn xong rồi nói tiếp.

Ai ngờ chưa bao lâu, bên ngoài đã truyền đến tiếng hỗn loạn.

“Tránh ra.”

“Vương quản sự, xin tự trọng!”

“Mẹ kiếp, đám sói con các ngươi, lúc lão tử chưởng sự các ngươi không biết còn vọc bùn ở đâu, dám cản lên đầu ta.”

“Vương quản sự, biệt viện của công tử, người ngoài không thể xông loạn, quy củ của chủ thượng ông cũng biết.”

“Tránh ra, nếu không đừng trách lão tử không khách khí.”

Xa xa từ chỗ cửa viện, truyền đến tiếng cãi vã huyên náo vang dội.

Mắt Phương Hồng thoáng động, nghiêng mắt nhìn A Hán còn đang ăn uống, như là căn bản chẳng nghe thấy gì, tự nhiên càng không nghe ra người đang cãi vã chính là Vương quản sự đã hầu hạ y rất lâu.

Đi theo hầu hạ mấy tháng mà cả một chút biểu tình biến hóa cũng không đổi được, bạc tình như thế, nhẫn tâm như thế?

Lúc này ngoài viên đã truyền đến tiếng tranh chấp giằng co ẩu đả.

Phương Hồng nhíu mày, hắn muốn chờ A Hán tỏ vẻ, nhưng A Hán không lên tiếng. Hắn muốn xin chỉ thị, lại nghĩ đến vừa rồi A Hán nói, cho dù có hỏi, y cũng không quan tâm.

Hắn âm thầm cắn răng, vị chủ tử này thật đúng là bí hiểm, khó hầu hạ đến cực điểm.

Đành phải cố kiên trì bước ra, chỉ huy hạ nhân khác đi chặn đường.

“Vương lão ca, ngươi cũng là lão nhân trong trang, sao lại làm khó huynh đệ ta…”

“Ta phi, huynh đệ cái gì, ngươi nếu thật là huynh đệ, thật nhớ ta từng chiếu ứng ngươi, dẫn dắt ngươi, hôm nay ta gặp nạn, ngươi nên đưa tay thả ta qua.”

“Vương lão ca, ngươi không phải là muốn tính mạng ta đây sao? Thiết lệnh của trang chủ, ai dám chống lại.”

“Ta chẳng muốn đôi co với ngươi, mau tránh ra cho ta.”

“Đã như thế thì không thể trách ta không khách khí.”

Cãi vã bên ngoài đã leo thang thành đánh nhau, tiếng gió vù vù, tiếng kêu thảm, không biết là người hay đồ gì rơi xuống đất, hỗn tạp vô cùng.

Hai hạ nhân hầu hạ trước bàn mặt mũi trắng bệch.

A Hán lại vẫn vừa rót vừa uống, đũa hạ như bay.

Không phải y không biết có người đang đánh nhau bên ngoài, không phải không biết người kêu là Vương quản sự ngày trước, nhưng việc này lại liên quan gì đến y?

Nói y là Thái Sơn sụp trước mặt mà không biến sắc cũng chẳng sai, với sự lười biếng của y, chỉ cần núi kia không nện lên đầu, y sẽ không động nhiều một chút, huống chi là người ta gây sự.

Y là nam sủng, không phải cảnh sát, không phải viên quản lý trị an, cho nên, muốn nói y nhẫn tâm, từ phương diện nào đó mà nhìn, đích xác không người sánh được.

Chuyện bình thường, chỉ cần không ồn đến trước mí mắt, y tuyệt đối vui lòng nghe mà không thấy.

Nhưng mà Vương quản sự nói cho cùng vẫn là lão nhân trong trang, tuy là một thủ lĩnh hạ nhân, rốt cuộc vẫn thật có một thân công phu lão luyện, xông được khỏi ngăn trở, một thân máu me, đầu đầy bụi đất xông vào, vừa thấy A Hán liền bổ đến. Ôm chân A Hán mà quỳ dưới đất: “Công tử cứu mạng.”
Bình Luận (0)
Comment