A Hán ngạc nhiên nhìn lão: “Sao vậy?”
Vương quản sự lão lệ giàn giụa, nước mắt nước mũi cùng máu tươi tro bụi trên mặt khóc cả lên quần áo A Hán: “Trang chủ muốn tính mạng chúng tôi, hiện tại, chỉ còn công tử gia là có thể cứu chúng tôi?”
A Hán chẳng hiểu ra sao: “Ông ấy muốn giết các ngươi làm gì?”
Sắc mặt Vương quản sự trắng bệch, liều mạng dập đầu xuống đất: “Công tử gia, chúng tiểu nhân biết sai rồi. Chúng tiểu nhân không nên giật dây công tử nhận hối lộ, chúng tiểu nhân không nên ngư ông đắc lợi từ đó, chúng tiểu nhân không nên lừa gạt công tử số lượng lễ vật, trộm tài vật của công tử dùng cho mình, chúng tiểu nhân không nên cậy uy thế của công tử, hoành hành bên ngoài, chúng tiểu nhân không nên cậy công tử từ thiện, lơ là công tử…”
Hễ nói một câu là lão lại dập ngay đầu xuống đất một cái, máu tươi lâm li cứ thế bắn lên mặt đất dưới chân A Hán.
A Hán nghe một hồi, cuối cùng đã hiểu được.
Té ra là bọn hạ nhân này do Vương quản sự cầm đầu, sau khi phát giác mình là kẻ lười nhác hồ đồ, trên hầu hạ thì qua loa cho xong, trên moi móc thì cực tận tâm lực, chẳng những thu lễ lung tung bên ngoài, thậm chí lễ người ta tặng mình, họ cũng lén giảm số lượng trong lễ đơn ghi chép, âm thầm gạt đi quá nửa. Mà cậy y được sủng, ở bên ngoài hoành hành ngang ngược, dọa nạt bắt chẹt, đánh người mắng người, bắt nạt người địa vị thấp, càng thường xuyên phát sinh. Không ngờ Địch Phi tính sổ một lần, cho nên chạy tới cầu A Hán cứu.
A Hán nghe xong chỉ cảm thấy khó hiểu: “Là ngươi đã phạm pháp, là ông ấy muốn xử lý ngươi, tìm ta làm gì?”
Vương tổng quản không ngờ y phủi sạch, thoáng ngẩn người mới khóc lóc: “Công tử, xin niệm chúng tôi hầu hạ cậu, không có công lao cũng có khổ lao…”
“Việc này…” A Hán nhìn Vương tổng quản “Ngươi có lấy tiền công không?”
Vương tổng quản lại sửng sốt.
A Hán không đợi lão trả lời, gật gật đầu: “Hẳn là có lấy. Đầu tiên, ngươi phải rõ quy luật, thứ nhất, ngươi làm việc cho chủ nhân, không phải làm việc cho ta. Là chủ nhân cho ngươi đến chăm sóc ta, không phải yêu cầu của ta, cho nên, ta không nợ nhân tình của ngươi.” Y đưa một ngón tay, ôn hòa giải thích “Thứ nhì, chủ nhân cũng không nợ nhân tình của ngươi, bởi vì ngươi trả công tác, mà ông ấy trả thù lao đầy đủ.” Y đưa hai ngón tay, lại hướng dẫn từng bước “Thứ ba, ngươi cầm đủ tiền lương, lại không làm tốt công tác tương ứng, là ngươi thất trách. Làm ông chủ của ngươi, làm người trả tiền công, chủ nhân có quyền yêu cầu xử phạt ngươi.”
Y nhìn Vương quản sự đã hoàn toàn ngây người, hòa hòa khí khí tiếp tục giải thích: “Thứ tư, ngươi phụ trách quản lý đồ của ta, lại ăn cắp tài vật của ta, ừm… Đây là tội hình sự, nói cách khác, nếu do quan phủ xử lý, phải bị đánh roi lên giáp côn, nhốt vào ngục. Ta biết luật pháp nơi này rất nghiêm khắc, trộm một cái màn thầu phải nhốt nhiều năm, bị bắt trộm tiền phải chặt ngón tay, đây đều là chuyện rất bình thường. Như vậy, tính thử ngươi đã trộm của ta bao nhiêu đồ, bao nhiêu tiền, ta không để bụng, nhưng làm người chấp pháp, người quản lý cả trang, chủ nhân phải xử lý nghiêm khắc, đó cũng là hoàn toàn hợp tình lý. Thứ năm, ngươi thu nhận hối lộ, việc này, ta biết, người có công chức trong người, nhận hối lộ là phạm pháp, ngươi chỉ là quản sự riêng, có thể không tính là phạm pháp, nhưng xuất phát từ góc độ cả trang, chủ nhân lấy thân phận trang chủ xử phạt ngươi vẫn là đương nhiên. Thứ sáu, chuyện các ngươi ở bên ngoài ức hiếp người, ta không biết các ngươi đã làm bao nhiêu, cũng không biết làm đến mức độ nào, nếu đánh người, hoặc chiếm lợi ích của người dùng cho mình, đó cũng là phạm pháp, cũng phải xử phạt. Thứ bảy, vấn đề các ngươi hầu hạ ta tận lực hay không, ta cũng không rõ, dù sao ta không lạnh không đói, ta cũng sẽ không để ý việc này, nhưng tổng hợp lại đã ngoài sáu điểm, chủ nhân vô luận trên tình lý hay pháp lý, đều có lý do tuyệt đối để xử phạt nghiêm khắc các ngươi, ta chẳng có bất cứ lý do nào để nhúng tay can thiệp, toàn sự kiện không liên quan tới ta, công lao khổ lao gì gì đó cũng không liên quan. Ngươi hiểu rồi chứ…”
A Hán nhìn Vương quản sự đã hoàn toàn dại ra, xem chừng là không hiểu, bất quá, quên đi, y chỉ là một nam sủng mà thôi, việc truyền đạo thụ nghiệp giải thích nghi hoặc cao thượng như vậy, không trong phạm vi chức trách của y.
Y cầm đũa lên, chuẩn bị tiếp tục bữa sáng chưa xong.
Vương quản sự ngẩn ra cả buổi, A Hán nói cả đống nhất nhì ba tư năm, lão quả thật chưa hoàn toàn hiểu rõ, có điều, ý tứ đó cũng rất đơn giản, không ngoài là, ngươi đi chết đi, ta mặc xác.
Lão lại vội ôm chân A Hán gào khóc: “Công tử đại từ đại bi, đại nhân không so đo cùng tiểu nhân…”
A Hán tự nhận rất nói lý hơi đau đầu nhíu mày, đành phải tiếp tục nói đạo lý với lão: “Sao ngươi vẫn không rõ tình hình vậy, cả sự kiện không liên quan tới ta, đâu phải ta bảo chủ nhân bắt ngươi, hơn nữa, thứ nhất, ta chưa từng đại từ đại bi, về sau cũng không định đại từ đại bi. Thứ hai, ngươi là một người trưởng thành, mỗi người đều phải có trách nhiệm với việc mình làm, ngươi đã phạm pháp, phải nhận xử phạt, nếu ta nói giúp một kẻ nên xử phạt, để y trốn tránh trách nhiệm vốn phải do y gánh vác thì cũng là phạm tội. Ngươi ngẫm xem, nếu có thanh quan muốn xử trảm tội phạm giết người, có người chạy ra nói giúp kẻ giết người, vậy người đó có phải cản trở tư pháp công chính… Sao, lời này ngươi nghe có phải là không hiểu…”
Mắt thấy A Hán lộ vẻ không kiên nhẫn, Phương Hồng dẫn một đám người đứng trước cửa làm tư thế chờ A Hán chỉ thị rốt cuộc âm thầm thở dài, Vương lão ca ơi Vương lão ca, tiểu đệ đã cố hết sức cho ngươi cơ hội, thế nhưng chủ tử của ngươi quá nhẫn tâm, không trách được ta. Lập tức vung tay, mấy hạ nhân liền chạy qua lôi Vương quản sự đi.
Vương quản sự biết thời gian không nhiều, mặt không chút máu hô to: “Công tử, cho dù chúng tôi có tội, nhưng đây là hơn trăm tính mạng, cậu phát chút từ bi đi…”
A Hán rốt cuộc sửng sốt một chút, ngẩng đầu kêu bọn hạ nhân đang muốn lôi Vương quản sự ra ngoài: “Các ngươi từ từ đã.” Sau đó chú mục nhìn Vương quản sự “Hơn trăm tính mạng…”
Vương quản sự cảm thấy cơ hội đang ở ngay trước mắt, vội nói: “Sáng sớm hôm nay, trang chủ cầm quyển sổ của công tử, bảo người theo ghi chép mời hết những người đã tặng lễ trong sổ đến làm khách, trên tiệc nói đã được một vật mới lạ, muốn mời mọi người xem xét, mọi người đều rất cao hứng tiến đến nói muốn xem thử, tuyệt đối không ngờ trang chủ bảo người đưa quyển sổ kia, nhất nhất lật cho mọi người xem. Sau đó trang chủ giữa tiệc trở mặt bắt toàn bộ khách, lệnh người cẩn thận thẩm vấn, phát hiện lễ của rất nhiều người tặng số lượng không khớp với trong sổ, lại lệnh cho người đi bắt chúng tôi, tách mọi người ra vừa đánh vừa dọa vừa tra, tất cả những việc phạm pháp mà chúng tôi đã làm đều bị trang chủ tra rõ. Trang chủ nổi giận, muốn đánh chết toàn bộ hơn trăm người liên quan đến việc này. Chúng tôi quỳ khóc xin tha, trang chủ mới nói, trừ phi công tử có thể ra mặt cầu tình, ông ấy có thể sẽ cân nhắc tha mạng cho chúng tôi. Công tử gia, cứu một mạng người hơn tạo phật tháp bảy tầng…”
Câu tiếp sau của Vương quản sự, A Hán đã không nghe rõ lắm, y nhíu mày, hết sức sầu não thở dài: “Hơn trăm mạng người, việc này, dường như thật sự quá nghiêm trọng.”
“Y đang ở đâu?” Địch Phi cúi đầu xem mấy xấp danh sách giang hồ thế lực mới nhập vào trang, thờ ơ hỏi.
“Còn đang chờ trang chủ ở Di viên.” Thanh âm hồi đáp cung kính mà cẩn thận, hơn nữa người trả lời, thuyết minh bằng phương thức cực kỳ cẩn thận mà không để ai đó chờ.
Địch Phi hơi nhướng mày, tiếp tục lật xem danh sách, chỉ là từng cái tên trong mắt dần mơ hồ, đã đủ mười canh giờ, y tuy định lực tự hỏi rất tốt, cũng không khỏi dần không yên lòng.
Thủ đoạn sét đánh sấm rền gió cuốn sáng sớm hôm nay đã dọa mọi người kinh hồn táng đảm, run rẩy không ngừng, lại không biết trong lòng Địch Phi, hết thảy đều chẳng qua là chút việc nhỏ nhặt.
Thu nhận hối lộ, để được lợi ích càng nhiều, vị trí càng cao, cơ hội càng gần chủ nhân, càng vắt óc suy tính luồn cúi, đây đều không coi là gì.
Người có tư tâm, mới sợ hãi quyền thế lực lượng, ham vinh hoa phú quý, người có tư tâm, mới để y khống chế, mới có thể bị y sai dùng.
Y không phải quân tử, không phải người tốt, không phải thanh quan, y chẳng qua là một đại hào bá chủ hắc đạo mà thôi. Đối với tư tâm của thủ hạ, cùng một số mờ ám bên dưới, y luôn mắt nhắm mắt mở. Nước quá trong không có cá, phải biết rộng rãi, thật muốn so đo nhiều, sẽ rất khó có bá nghiệp hôm nay.
Y không để ý những việc nhỏ này, mấy chuyện mờ ám này, chỉ cần không quá đáng lắm y cũng cho qua. Y phải phòng chỉ là mức độ. Người có tư tâm thì không sao, người muốn tranh thủ lợi ích cho mình cũng không sao, nhưng nếu vì tư tâm ấy mà tổn hại lớn đến lợi ích của trang thì tuyệt không cho phép.
Không cho người lợi ích, thì làm sao có thể khiến người trung tâm, làm chủ nhân, với thủ hạ bên cạnh được lợi, phần lớn đều ngầm đồng ý, nhưng thủ hạ nếu vì lợi mà lớn gan lừa gạt chủ nhân, mới là tối kỵ của người thượng vị.
Y không sợ thủ hạ thiếu đạo đức, y chỉ hận có người to gan lớn mật. Y không sợ thủ hạ lén cấu kết, y chỉ cần cho mọi người biết, y đủ khôn khéo để nhìn thấu âm mưu, y đủ lãnh khốc để xử phạt.
Cho nên, thời điểm cần mơ hồ, mơ hồ một chút cũng không sao, nhưng ngẫu nhiên phát tác một phen, thịt ít đánh ít, giết mấy con gà cho tất cả lũ khỉ xem, cho người biết y là chủ tử không thể khi, hiện tại mọi người có thể minh minh ám ám được ít nhiều ưu đãi, đều là chủ tử khoan dung, nếu thật dám bịp bợm lừa dối, cho là y có thể bị thao túng ảnh hưởng, vậy thì kết cục sẽ cực kỳ thảm thương.
Lần này, cùng với nói là bởi vì chuyện A Hán, làm y thấy không khí bất chính bên dưới, có tâm ra sức uốn nắn, chi bằng nói là từ sau khi y đánh bại ngũ đại bang, thủ hạ ngày càng ngang tàng, hành sự gàn dở, y vừa lúc mượn cơ hội này, dốc sức chỉnh đốn một phen. Về phần hơn trăm người kia, tự nhiên sẽ không giết hết. Trong những người đó tuy có tôi tớ hạ nhân, cũng quả có người khá có năng lực trong số thuộc hạ. Còn một số người có làm ăn lui tới với trang, chỉ là đồng bạn hợp tác, không phải thuộc hạ, tuy nói đều sợ uy thế của y mà khom lưng uốn gối, tuy nói không phải y không dám giết, nhưng giết nhiều quá, khiến lòng người đều lạnh, đều sợ, khiến người thiên hạ nghe thấy hai chữ Địch Phi mà sinh nghi kỵ sợ hãi, với bá nghiệp tương lai của y, không hề có lợi.
Y vốn chỉ định tìm một cơ hội để A Hán đến cầu tình, thừa cơ làm khó A Hán một phen, sau đó sẽ làm thịt vài tiểu nhân vật nhỏ nhặt không đáng kể, cùng mấy nhân vật hành sự quá không ổn, lại không nghe giáo huấn lắm, xem như cảnh cáo, những người khác thì thêm trách phạt tương ứng rồi thả là được.
So với kết cục của hơn trăm người này, y càng hiếu kỳ là, A Hán liệu có bị Vương quản sự thuyết phục, liệu có ra mặt quản chuyện này, liệu có đến cầu mình?
Nhớ tới cái tên luôn không để mình vào mắt đó, trong mắt trong lòng Địch Phi cũng bất giác dâng lên ý bất bình, nếu y đến cầu mình, mình nên đùa bỡn y thế nào, mới có thể giải hận đây.
Cả ngày, Địch Phi vẫn xử lý công việc như thường, vẻ mặt không thấy mảy may biến hóa, cảm xúc cũng không có thay đổi gì lớn, chỉ là sâu trong nội tâm vô cùng chờ mong A Hán đến, cứ cách nửa nén hương là có người kịp thời đến thông báo hết thảy biến hóa chỗ A Hán.
Mà lúc biết A Hán sau khi gặp Vương tổng quản, liền phá lệ rời viên đến tìm mình, trong mắt y rốt cuộc lộ ra khoái ý, nhàn nhạt phân phó hạ nhân bên cạnh: “Các ngươi đã biết làm thế nào?”
Vì thế, A Hán bắt đầu không ngừng quay vòng trong trang, hỏi Trương Tam, Trương Tam nói, chủ thượng ở phía nam, đến phía nam không thấy người, hỏi Lý Tứ, Lý Tứ nói, chủ thượng ở phía bắc, chạy đến phía bắc không tìm thấy người, hỏi Vương Nhị, Vương Nhị nói, chủ thượng rõ ràng là phía đông mà, chạy đến phía đông lại hỏi Triệu Ngũ, Triệu Ngũ đáp, chủ thượng vừa mới ở đây, chẳng qua hiện tại đã đi về phía tây.
Cứ thế, A Hán dưới sự chi sử của cả đống người, vòng quanh cả cái trang lớn bằng non nửa thành, đi đủ ba bốn vòng. Cho dù là đồ ngốc cũng nên phát giác có cổ quái, nhưng A Hán cư nhiên thật sự không ngừng cười meo meo mà đi, cười hì hì hỏi người, không tìm thấy lại đến trạm sau, chẳng mảy may sốt ruột.
Mọi người bội phục sát đất định lực của y. Người này thật là giỏi tu dưỡng. Nào biết được A Hán là kẻ nếu có thể không động não thì tuyệt không suy nghĩ nhiều. Người ta chỉ đông, y liền đi về đông, người ta chỉ tây, y liền sang tây, dù sao không tốn đầu óc, tối đa là hai chân mệt chút thôi. Về phần có người đang trù tính y, làm khó y, chỉnh y, ý niệm kiểu này, căn bản lười nổi lên.
Đi nhiều một chút cũng không mệt lắm, thời gian hơi dài thì sợ gì, dù sao y có cả đống thời gian.
Vì thế, đi đi hỏi hỏi, hỏi hỏi đi đi, từ đầu đến cuối y cứ cười meo meo, mà đám người phụng mệnh trêu đùa y, từ lạnh nhạt buồn cười, chờ xem kịch vui ban đầu, biến thành ngạc nhiên, khó hiểu, vô cùng không minh bạch, tiếp đó là ngầm đánh cuộc, y có thể kiềm đến khi nào mới phát tác, mới sốt ruột, mới có phản ứng mạnh, mà chờ sau khi bạc mọi người cược đều đã lỗ hết, sự nhẫn nại của mọi người trái lại đã bị mài sạch.
May mà sức chịu đựng của Địch Phi đủ mạnh, nhàn nhạt phân phó một tiếng: “Nói ta có việc, bảo y chờ ta ở Di viên, ta làm xong việc sẽ đi gặp y.”
Chúng thuộc hạ đã chán ngán trò trốn tìm lúc này mới thở phào một hơi, hấp tấp chạy đi truyền lời tháo gánh nặng.
Di viên là một góc của trang, nói là viên, kỳ thật là nơi hoàn toàn hoang phế, đã nhiều năm không người quét tước, trong cái viên nho nhỏ, cây cối không được chăm sóc mọc thật lộn xộn, đình cũ nát, ao dậy mùi, cả viện héo úa thậm chí có lá rụng khô giòn cùng bùn đất, rất ít ai có thể nán lại đây quá nửa nén hương.
Thế mà, A Hán lại ở đó đợi Địch Phi đủ bốn canh giờ. Mà phương pháp chờ đợi là…
Là hái mấy cái lá to lót xuống đất, tự mình nằm xuống, lấy một cái lá to che lên mắt, an an ổn ổn đánh một giấc.
Lúc này, cơ hồ cả trang đều kinh động vì chuyện giữa Địch Phi và A Hán. Mọi người đều đang âm thầm chú ý sự phát triển của sự kiện.
Nói cho cùng vẫn là hơn trăm mạng người, công phu trấn định của A Hán tốt hơn, chắc cũng không cố được bao lâu, đã chậm trễ gần cả ngày, y hẳn cũng phải nghĩ đến, thời gian hơi dài, vạn nhất y còn chưa nhìn thấy người, người đã bị giết sạch thì phải làm thế nào. Bất kể thế nào, chắc y cũng không thể nhẫn nại đến cuối.
Ngay cả Địch Phi cũng ôm tâm tình khác thường, chờ mong tương lai phát triển. Đồng thời trong lòng đưa ra đủ loại phỏng đoán với phản ứng cầu tình, phương thức cầu tình có thể của A Hán, lại không biết A Hán sớm một mộng say sưa, ngủ ngon vô cùng, về phần hơn trăm người đang chờ y cứu kia… Việc này, y rất có tâm đồng tình mà muốn ra chút sức, rất có tâm công đức mà tìm người khắp nơi. Hiện tại người ta cũng nói có việc phải làm, bảo y chờ, y đương nhiên phải ngoan ngoãn chờ. Về phần loại lo lắng dư thừa trước kéo dài thời gian giết hết người, ngươi lại đến cầu tình cũng không kịp này, với sự lười biếng của y, căn bản chẳng có khả năng suy nghĩ.
Cho nên, y không chút đa tâm, càng không mảy may có tâm sự, đã phải đợi chủ nhân, đã phải đợi rất lâu, đã không có việc khác để làm, vậy y đương nhiên có thể chẳng chút chột dạ tự ngủ đến trời đất mịt mù.