[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Chương 12

“Ngươi đứng dậy cho ta.” Tiếng gầm như sấm cùng cảm giác hoa mắt khi đột nhiên bị ném lên chín tầng mây làm A Hán từ trong mộng mở mắt, một khắc sau liền rớt cái bộp xuống đất, A Hán dụi mắt, nhìn khuôn mặt xanh xám trên đỉnh đầu kia cười: “Chủ nhân, buổi sáng tốt lành.”

Định lực của Địch Phi luôn rất tốt. Y từng kiên nhẫn dùng đủ ba năm chờ đợi, đổi lấy nhất cử thành công thiên hạ kinh. Y từng vì thư sát một kẻ địch đáng sợ nhất, vùi mình dưới cát suốt chín ngày. Y từng vì tìm kiếm một cơ hội thích hợp, lãnh nhãn bàng quan sát phạt, đợi vô số quân địch và người mình thương vong gần hết, mới ra tay vào thời cơ tốt nhất.

Nhưng lần này, không ngờ được, chỉ trong một ngày một đêm mà sự nhẫn nại của y đã bị tên nam sủng con con này mài sạch.

Y ôm nỗi chờ mong ẩn mật như vậy, chờ đợi, lại lần lữa không có bất cứ hồi ứng nào làm y vui vẻ. Trong tay nắm hơn trăm người, không ít kẻ đều là thanh tráng cốt cán khá có tài năng bản lĩnh trong trang, rất nhiều kẻ sau lưng đều có quan hệ bối cảnh lằng nhằng. Rất nhiều người hợp tác chỉ phục tùng lại chưa bị y hoàn toàn nhập vào thế lực. Hiện tại giết không được, thả không xong, ngược lại y tự mình cương ở đó.

Gần một ngày một đêm, những đồn đãi bất lợi, lòng người thấp thỏm, đã khiến tình thế phát triển theo hướng ác liệt, mà vô số mũi nhọn tạm thời tránh y, địch nhân đang rình rập trong tối đã bắt đầu hành động, hoặc lấy lợi dụ, hoặc lấy thế bức, dao động tâm ý của những người khác cũng thần phục dưới thế lực của y, hoặc muốn cùng y hợp tác. Có cả đống người phen này bị bắt làm nhân chứng sống, để người ta biết hợp tác cùng Địch Phi y sẽ không có kết cục tốt, cũng đủ để cho rất nhiều người sinh ra hai lòng.

Vốn chỉ định mượn cơ hội giết mấy kẻ râu ria lập uy dọa khỉ chút thôi. Vốn chẳng qua là muốn cho con heo dường như vĩnh viễn không quan tâm bất cứ chuyện gì động dung mà thôi.

Vốn cho rằng, A Hán nếu có chút lương tâm, tất không nỡ để hơn trăm người vì y mà chết, cho dù y không có lương tâm, nghĩ đến oán hận oan cừu phải nhận khi hơn trăm người vì y mà chết, cũng nhất định sẽ đến cầu, y chẳng qua muốn làm khó tên này, nhìn dáng vẻ thống khổ, biểu tình luống cuống của tên này, y chẳng qua là sau khi buồn bực quá lâu, muốn được thống khoái chút thôi, yêu cầu này quá đáng lắm sao?

Tại sao y chờ chờ chờ, chờ đến chỉ là từng tin tức của đám mật thám tận chức âm thầm đưa tới, những lòng người thấp thỏm, những lời đồn quỷ dị, những người lén lút chạy qua chạy lại đó.

Có lúc địch nhân cũng làm người ta không thể không bội phục, mặc dù ngồi ở vị trí này là biết có vô số người mơ ước, biết thời khắc phải đối mặt với địch ý và ám toán, nhưng hành động của thế nhân đúng thật ngoài dự liệu, gần một ngày một đêm, đã có thành tựu lớn như vậy.

Ngồi chờ địch nhân hành động, không phải phong cách của y, nhưng mà, là bản thân y chính miệng nói, trừ phi A Hán tự mình đến cầu, bằng không y tuyệt không tha mạng một người, bậc thang này bảo y làm sao bước xuống. Cuối cùng không thể không nhịn một hơi buồn bực trong ngực, đích thân tới gặp A Hán, lại vạn vạn không ngờ, cái tên mà y cho là đang một mực khổ chờ y, hẳn đã chờ nóng ruột kia, kỳ thật lại ngủ ngon lành như thế.

Vì người này, y không thể không ở trong một cục diện bế tắc tiến thoái lưỡng nan, vì người này, y không thể không đối mặt với nội tâm bởi vì người không đến khóc lóc rơi lệ liều mạng cầu xin mà sinh ra thất vọng và ủ rũ, không thể không thừa nhận chờ mong và hy vọng trong lòng mình từng có.

Một ngày một đêm này, y sốt ruột chờ đợi, mà người này, lại ngủ thoải mái tự tại như thế.

Sát ý trong nháy mắt này cũng là lẽ đương nhiên. Vì sát khí tăng vọt này mà rống lên, đồng thời túm một người đang ngủ say ném lên trời, đương nhiên càng thêm hợp tình hợp lý.

Đáng tiếc, A Hán đối với họa sát thân trước mắt, hoàn toàn không nhận ra, cười hì hì chào hỏi xong liền trực tiếp vào chủ đề: “Chủ nhân, ta nghe nói, ông nguyên nhân bởi vì ta mà muốn giết hơn trăm người, họ đều đã phạm tội sao?”

Địch Phi xanh xám mặt, nắm đấm từ từ nắm vang rắc rắc, ngắt từng chữ: “Bọn chúng vì mưu tư lợi mà thực thi thủ đoạn hối lộ, chính là có tội.”

A Hán gật đầu, hơi khó hiểu hỏi: “Ta biết hối lộ là có tội. Nhưng ta không biết là tử tội?”

Địch Phi cười gằn: “Ta nói tử tội, chính là tử tội.”

A Hán thoáng ngẩn ra, y hoàn toàn không nghe ra trong lời này của Địch Phi ám chỉ ta tức là pháp, chính là biểu hiện cực đoan của người trị. Thế giới của y cơ bản không có người nào đi trái pháp luật, pháp luật cũng thành bài trí. Nhưng trong tri thức có tính thường thức, y vẫn biết rõ nguyên tắc pháp chế của thế giới. Mà sau khi đến cổ đại này, phân biệt bị phong bế trong nam xướng quán cùng trang này sinh hoạt mãi đến hiện tại, căn bản chưa thật sự tiếp xúc với thế giới bên ngoài, lý giải vẻn vẹn với pháp luật của thế giới này, chỉ là rất không nhân đạo, có lúc trộm cái màn thầu cũng phải ngồi lao mấy năm, từ đó suy ra, hối lộ phải xử tử cũng là chuyện rất bình thường.

Địch Phi đã nói thế, vậy khẳng định là tử tội. Điều này làm mặt y lộ ra một chút do dự. Phạm pháp đương nhiên phải chịu pháp luật trừng trị, bất quá, chỉ hối lộ đã phải giết, pháp luật này có phải quá nghiêm. Nhưng ác pháp cũng là pháp, trên lý luận, nếu không hài lòng với pháp luật thì nên yêu cầu sửa đổi pháp luật một cách hợp lý, mà không phải để thẩm phán của pháp luật hiện có vô hiệu. Hơn nữa, pháp luật cổ đại tuy quá nghiêm khắc mà vô nhân đạo, nhưng đương thời, pháp luật kiểu này có thể xuất hiện, cũng có thể thực thi, tự có cơ sở xã hội của nó. Một người vượt thời đại đến thời đại nguyên thủy thảo luận vấn đề nhân quyền, căn bản là trò cười, cũng là không tôn trọng cách sống của người xưa.

Y không biết có nên mở miệng cầu tình hay không, nhưng hơn trăm tính mạng, cho dù là người lười như y, cũng không dám quá coi thường. Khó xử một thoáng, quyết định cùng lắm là tận lực nói một chút, nếu Địch Phi thật sự xử lý công bằng, chí công vô tư, vậy y chẳng có chuyện gì nữa, trở về tiếp tục ăn ăn uống uống phơi nắng rồi ngủ là được.

“Việc này…” A Hán gãi đầu, vì cân nhắc lời nói mà thoáng khổ não “Ta muốn nói, có thể xử phạt nhẹ không, ý ta là, dưới tình huống không ảnh hưởng công chính, trong phạm vi cho phép mà xử phạt nhẹ bớt.”

Trên mặt Địch Phi từ từ lộ ra nụ cười dữ tợn, gương mặt vốn tuấn lãng cực kỳ chợt hơi quỷ dị: “Ngươi muốn chỉ bằng một câu này, không cần trả giá gì đổi đi hơn trăm mạng người sao?”

“Trả giá?” A Hán ngẩn người, nhìn khuôn mặt Địch Phi đột nhiên dường như hơi vặn vẹo, lại nhìn gân xanh không ngừng nổi trên trán. Việc này, biểu tình của chủ nhân dường như rất không đúng, cứ như sắp phải phát điên, tại sao?

Y nhíu mày, bắt đầu khốn khổ suy tư. Với chút kiến thức đáng thương kia của y, tham khảo duy nhất có thể dùng để suy nghĩ, tự nhiên cũng chỉ có đống đam mỹ ngày trước đang mơ màng buồn ngủ lại bị Trương Mẫn Hân ép xem.

Trí nhớ của y tuyệt đối đệ nhất thiên hạ, nhưng tiền đề là y thật sự dụng tâm nhớ. Mà lúc ấy y hoàn toàn mơ mơ hồ hồ, chỉ vì ứng phó Trương Mẫn Hân, đọc nhanh như gió, lộn xộn lung tung, nhìn vô cùng hỗn loạn, nhớ cũng chẳng đặc biệt rõ.

Trong ấn tượng, trong mọi câu chuyện, lý do tiểu công phát cuồng, đều chỉ có thể là vì tiểu thụ.

Như vậy, chủ nhân chính bởi vì ta mà phát cuồng. Ta vì người khác cầu tình, ông ấy vì ta mà phát cuồng, giữa hai sự kiện này lại có liên hệ gì nhỉ?

A Hán không thể không bắt đầu tầng tầng suy luận.

À, đúng rồi, tiểu công trong một trăm câu chuyện, đến chín mươi lăm kẻ là có quyền có thế lại còn hở chút không coi mạng người là gì, đừng nói hơn trăm mạng người, thoáng chốc giết mấy vạn người, diệt mấy tòa thành, dường như đều là rất bình thường. Mà trên cơ bản, lúc này, tiểu thụ thiện lương đều sẽ tranh luận theo lý, tận lực ngăn cản. Mà điều kiện để tiểu công bỏ đi ý niệm tàn nhẫn ban đầu không hề ít, nhưng loại nhiều nhất là tiểu công sẽ yêu cầu tiểu thụ quật cường thanh cao thỏa hiệp. Bảo tiểu thụ cùng tiểu công lên giường, thân thiết, luyến ái… Thậm chí là làm ra rất nhiều động tác quyến rũ…

A Hán gật gật đầu, sau đó đứng dậy giang hai tay ôm lấy Địch Phi, hôn mặt Địch Phi cái chóc, kế đó hỏi: “Chủ nhân, hiện tại có thể xử trí nhẹ hơn chưa?”
Bình Luận (0)
Comment