[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Chương 110

Địch Cửu võ công rất tốt, nội lực càng tốt hơn, điều này cũng quyết định nhĩ lực của y vượt xa người thường. Lần này trên đại hội, họ lại vốn có ý làm chút đại cải cách chấn động lòng người, bởi vậy y phải chú ý động thái của người khác gấp bội. Ngoài mặt tuy nói cười vui vẻ, nhưng vẫn âm thầm công tụ hai tai. Bất kể y đi đến đâu, phụ cận trong vòng mười bước cho dù chỉ rỉ tai nói thầm cũng không thể trốn khỏi tai y.

Y có bản lĩnh nhất tâm đa dụng, vừa nói nói cười cười đồng thời đối thoại với bốn năm người, vừa lắng nghe mấy lời thì thầm ở bảy tám chỗ bất đồng, rất tự nhiên có phán đoán chọn lọc, phát giác khi có chuyện riêng tư mình phải chú ý, thì có thể lặng yên ghi tạc trong lòng.

Lúc này y mới ứng phó xong mấy người gọi là danh nhân tài ba quấn mãi không buông, bước về trước mấy bước, vừa vặn đón quan phụ mẫu đại nhân bản địa, đang định cười nói tán gẫu, bên tai đã nghe được mấy thanh âm giòn giã ép xuống cực thấp cách đó không xa, cùng với nội dung câu chuyện quỷ dị của họ.

“Không biết người trong lòng Địch công tử là vị giai nhân ra sao?”

“Giai nhân hay không giai nhân không biết, bất quá lòng dạ hẹp hòi hết sức, tính thích khoe khoang, lại có tâm nghi kỵ ngờ vực, đây là khẳng định.”

“Vì sao ngươi khẳng định như vậy?”

“Việc này còn cần phải đoán à, dấu răng trên mu bàn tay y chính là chứng cứ tốt nhất. Cho dù là giữa nam nữ tình sâu ý đậm, chung quy là việc riêng tư của hai người, gọi là cắn tay ăn thề, tự nhiên là chỉ cắn trên cánh tay, có y phục che khuất, ngoại trừ hai bên, thiên địa chúng nhân đều không thể nhìn thấy, nào có chuyện cắn mu bàn tay, công khai hiển hiện trước mặt người như vậy.”

“Điều này cũng đúng, có lẽ nữ tử kia nhất định hận không thể chiêu cáo thiên hạ, rằng tim Địch công tử đã có chỗ thuộc về, mới hành sự như thế. Không biết đại thể như vậy, tất nhiên là lòng dạ quá hẹp hòi.”

“Đúng đúng đúng, ta thấy, chắc là nàng ta sợ Địch công tử phong hoa khí độ, thế gian ít có, bị nữ nhân khác vừa ý, cho nên hận không thể để lại ký hiệu trên người Địch công tử làm cảnh báo.”

“Suy nghĩ như thế, rõ là đố phụ, thật cho là nữ tử thiên hạ đều tùy tiện như nàng ta chắc, Địch Cửu kia dù tốt hơn, sợ cũng chẳng đáng quên cả nhục nhã vì y.”

Cũng không biết nguyên cớ có phải là vì không ăn được nho, trong mấy tiếng rỉ tai của vài vị nữ hiệp, từ khinh thường cực độ giai nhân không biết tên kia, dần dần chuyển thành tranh nhau biểu đạt sự coi thường đối với Địch Cửu.

“Nói đến vị Địch công tử kia, vốn còn giống như một vĩ nam nhi, đại trượng phu, nhưng sao có thể cho một nữ nhân nông cạn vô tri làm càn như vậy, để người ta cắn ra vết thương rõ ràng như thế trên mu bàn tay cho người thiên hạ thấy. Như thế xem ra, chỉ sợ cũng là kẻ mềm yếu mặc người bài bố.”

“Nói cũng phải, chúng ta lúc đầu không biết chân tướng, coi trọng y như vậy, vẫn quá đề cao y.”

Các nữ nhân nói đến nam nhân anh tuấn thần bí, nói đến tư tình thần bí mà khó lường, luôn có vô số suy đoán, vô số đề tài.

Mà Tri phủ đại nhân thành Võ Dương hiện nay, cũng là một người cực dễ giao hữu, lại có danh ái hiền nạp sĩ, rất ít ra vẻ kiểu cách nhà quan, lời lẽ lại cực khôi hài, chưa từng vì người khác xuất thân thảo mãng mà coi thường.

Cho nên, lúc này y đứng chung một chỗ trò chuyện với Địch Cửu, quả là ngôn từ đơn giản, tươi cười ôn hòa, khiến người ta có cảm giác như gội gió xuân.

Chẳng qua y ở đây trên trời dưới đất, chuyên tìm đề tài thú vị mà tán gẫu, lại không biết vì sao, Địch công tử trước nay luôn ứng đáp tiến thoái, tuyệt không mảy may thất lễ kia sắc mặt càng lúc càng xanh, ánh mắt càng lúc càng lạnh.

Cho dù là vị Tri phủ đại nhân trường tụ thiện vũ này rất nỗ lực muốn biểu hiện thái độ thong dong tự nhiên của mình, rất tận lực muốn nói cười như thường mà tiếp tục đề tài. Nhưng vẻ tươi cười trên mặt dưới khí thế lạnh lùng lãnh khốc như thế, cuối cùng vẫn bất tri bất giác cứng lại, mấy lời vốn rất lưu loát cực khôi hài, cũng không khỏi lắp ba lắp bắp, vô cùng gượng gạo.

Vì duy trì tôn nghiêm của quan phụ mẫu, y cắn răng thẳng lưng, không chịu để mình bởi vì khiếp đảm mà rút lui. Nhưng trong lòng cơ hồ thống khổ muốn khóc ra luôn, ôi, vừa nãy ta rốt cuộc đã nói gì sai, rốt cuộc câu nào từ nào lỡ lời, đắc tội khiến người này trưng ra bộ dáng hung ác này.

Tri phủ đại nhân trước mắt đang chịu giày vò ra sao, Địch Cửu hoàn toàn không nhận thấy. Từ lúc nghe được nội dung nghị luận của đám nữ nhân kia, kỹ năng phân tâm đa dụng của y lập tức bị công phá.

Ngoại trừ suy đoán và đối thoại nhàm chán của mấy nữ nhân đó, thanh âm khác truyền vào tai y liền tự nhiên tiêu âm.

Theo suy đoán của các nữ hiệp từng bước leo thang, thái độ khinh thường từng bước rõ nét, sát khí mãnh liệt trong lồng ngực y gào thét băng băng gần như nứt thể mà ra.

Y xem như đã hiểu vì sao các đời giáo chủ trước kia luôn giết chóc thiên hạ, làm điều ngang ngược, khiến cho thiên hạ căm ghét, tự chịu diệt vong. Hóa ra khi bị chọc giận, một hơi giết sạch tất cả những kẻ mạo phạm là việc thống khoái như thế.

Mà muốn kiềm nén, vì lý do vĩ đại này kia, cùng cả đống người nhàm chán xã giao lấy lệ, mặc cho các nàng hoang đường đoán nọ đoán kia, việc này thật sự cần trí tuệ và độ lượng như thánh nhân.

Y cắn răng, dùng chút lý trí cuối cùng khắc chế nỗi kích động muốn đại khai sát giới, lại vẫn nhịn không được ảo tưởng nắm cổ một mỹ nhân nhiều chuyện nào đó trong tay, cứ thế dùng sức…

Tiếng kêu sợ hãi nho nhỏ của Tri phủ đại nhân bừng tỉnh y từ trong ảo giác thống khoái, cúi đầu nhìn thấy chén rượu trong tay đã bị y bóp nát, phân nửa rượu ngon chảy xuống đất, một nửa bắn lên người y và Tri phủ đại nhân. May mà lúc ấy trên tay vận lực, không bị chén vỡ cứa bị thương.

Mắt thấy vẻ mặt Tri phủ đại nhân thoáng trắng bệch, Địch Cửu biết mình thất thố, chợt chuyển tâm niệm, liền nhớ tới phương pháp bù lại. Lặng lẽ im tiếng cất cái chén vỡ kia vào trong tay áo, hơi cúi đầu thở than: “Xin đại nhân đừng lộ ra, đều là ta nghĩ tới một việc lo lắng gần đây, đến nỗi tinh thần không tập trung, thất lễ trước mặt đại nhân, thỉnh đại nhân khoan lượng.”

Y vừa nói vừa dùng tay ra hiệu, bên cạnh tự có đệ tử Chấn Vũ võ quán tiến lên, nhận cái chén vỡ từ trong tay y, lại đổi một chén mỹ tửu cho y.

Chỉ là lần này, Địch Cửu dùng tay trái tiếp nhận chén rượu. Mà đêm này, bởi vì sau đó có mấy chuyện chấn động lòng người phát sinh, cho nên không còn ai chú ý, từ sau đây tay phải của Địch Cửu chẳng còn lấy ra khỏi tay áo nữa.

Mà về sau, ăn cơm, mặc quần áo, điều khiển ngựa, những việc vặt vãnh trong sinh hoạt này, Địch Cửu tông sư khắc ý dùng tay trái hoàn thành. Thậm chí thường niên khổ luyện tay trái, rốt cuộc thật sự luyện thành một bộ công phu cực kỳ lạ mà uy lực cực lớn, chỉ bằng tay trái đã có thể khắc địch. Đời này tác chiến, y thường lấy tay trái đối địch, tay phải thì luôn buông trong tay áo.

Vì thế, trên giang hồ liền có rất nhiều truyền thuyết thần kỳ về y.

Có người nói y trời sinh thuận tay trái, có người truyền rằng tay phải của y tàn tật, cũng có người thuật rằng, tay phải của y chưa từng tùy tiện ra, chỉ cần vừa ra, chính là tuyệt chiêu trí mạng. Mà cách nói càng nhiều hơn là, y võ công cái thế, coi khinh anh hùng thiên hạ, cho rằng thế gian hào kiệt cũng chỉ xứng để y dùng tay trái ứng địch.

Thậm chí trong rất nhiều ngoại hiệu của y, có một cái là Độc Tí Lang Quân, hại rất nhiều tân nhân mới xuất đạo, luôn hiểu lầm y là người tàn phế chỉ có một tay.

Mọi người một mực suy đoán nguyên nhân y chỉ dùng một tay, lại chưa từng có ai dám trực tiếp chán sống đến hỏi y. Cho đến nhiều năm sau, Dao Quang khéo léo lừa Phó Hán Khanh tới hỏi Địch Cửu.

Mãi đến hôm đó, Địch Cửu mới đập bàn mắng to: “Nếu không phải lần đó ngươi cắn tay ta nặng như vậy, vết thương khỏi rồi còn để lại dấu răng rõ ràng khiến người ta nghĩ lung tung, ta cần vất vả như vậy sao?”

Phó Hán Khanh vừa không hiểu vì sao trên mu bàn tay có dấu răng lại khiến người ta nghĩ lung tung, vừa không nhớ mình cắn Địch Cửu bao giờ, đương nhiên thề thốt phủ nhận.

Khiến Địch Cửu giận dữ đập bàn đá ghế cãi nhau với y, lôi sự thật đã qua ra nói đạo lý, cuối cùng sau khi Địch Cửu bởi tức giận mà cơ hồ san bằng Thiên Vương điện, Phó Hán Khanh rốt cuộc tin tưởng, mình vào một ngày ngủ say nào đó, từng rất vô nhân đạo cắn mu bàn tay Địch Cửu một phát rất nặng.

Mà sau khi ý thức được sai lầm của mình, Phó Hán Khanh đương nhiên phải rất thành khẩn xin lỗi, sau đó hết sức mơ hồ không hiểu hỏi: “Ngươi không thích dấu răng đó, tùy tiện cầm đao vạch hai cái lên vết thương, hủy nó đi là người ta sẽ chẳng nhận ra, vì sao phải vất vả làm khó mình như vậy, luyện công tay trái đã rất vất vả, mỗi ngày ăn cơm, rửa mặt, chải đầu, chỉ tay trái có thể dùng, đáng thương biết mấy.”

Địch Cửu bị một câu của y chấn động ngây ra như phỗng, từng ấy năm qua chỉ một lòng nghĩ làm sao che giấu dấu răng kia, vì đó mà hao hết tâm cơ lo nghĩ, đồng thời chịu đủ khổ cực, vì sao bản thân tự cho mình là người thông minh, lại chưa từng nghĩ đến chuyện phải hủy dấu răng kia.

Vì sao chuyện đơn giản như thế, dễ dàng như thế, ngần ấy năm qua, y lại một mực không nghĩ đến.

Tay chân lạnh băng đứng ngẩn ra cả buổi, nhớ tới hết thảy những chuyện ngu xuẩn buồn cười không cần thiết ngần ấy năm qua từng làm, cái gọi là định lực do huấn luyện thiết huyết tu thành, bản lĩnh hỉ nộ không ra sắc của y, một lần nữa trước mặt Phó Hán Khanh, hoàn toàn tan tành.

Thiên vương khôn khéo giỏi giang, hai mắt đỏ ngầu bổ đến, rống lên muốn đập chết Phó Hán Khanh đầu sỏ gây tội này.

Hậu quả đương nhiên là bởi vì y đột nhiên đánh lén, giáo chủ đại nhân đáng thương không kịp thu lại nội lực của mình, không cẩn thận chấn Thiên vương trọng thương.

Đương nhiên, đây là việc về sau, tạm thời không nên bàn kỹ.

Trước mắt Tri phủ đại nhân vô cùng hiếu kỳ cũng vô cùng quan tâm hỏi: “Địch công tử vì chuyện gì mà tâm tình không yên.”

Địch Cửu cười khổ: “Ta là lo lắng cho sư huynh ta, tuy y võ công kinh người, tâm tính lại chân thành như trẻ nhỏ, gần đây y luôn có một ý niệm ngốc nghếch, đó chính là…”

Lời nói đã nhắc tới Phó Hán Khanh, ánh mắt cả hai tự nhiên liền vượt qua đám người, nhìn về phía Phó Hán Khanh ngồi ở ghế chủ trung ương, đang vịn bàn ngủ.

Phó Hán Khanh vốn là trung tâm của yến hội bởi vì biểu hiện cái gọi là đại mộng thần công ham ngủ, hiện giờ sớm bị tất cả đại nhân vật trên yến hội vứt bỏ, một mình lẻ loi nằm bò lên cái bàn lớn đến thần kỳ, ngoài thân tuy huyên náo, bản thân y lại ngủ ngon vô cùng.

Ngay khi ánh mắt cả hai đồng thời ngưng trên người Phó Hán Khanh, một thiếu niên nổi giận đùng đùng bốc hỏa đầy người sát khí đầy mặt bỗng nhiên xông đến bên cạnh Phó Hán Khanh, vỗ một chưởng thật mạnh.
Bình Luận (0)
Comment