[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Chương 111

Ngọc Diện Kiếm Khách Lư Sâm là một thiếu hiệp giang hồ rất điển hình. Xuất thân danh môn, gia tư giàu có. Thiếu niên đắc chí, trên giang hồ đã xông pha ra một phen tên tuổi, võ công không kém, một bộ kiếm pháp sử ra cũng có thể nhận được rất nhiều tiếng hoan hô. Ngoại hình mặt ngọc môi thắm, rất anh tuấn, cùng sư muội Lăng Ba Tiên Tử lại là tình đầu ý hợp, sớm định uyên ương.

Trên cơ bản, về mặt điều kiện hắn đều cực có tư cách, trở thành loại nam chính tuổi trẻ chí lớn tài cao, diễm phúc không đoạn, kỳ ngộ không dứt, và cuối cùng luyện thành võ công tuyệt thế, cứu vãn võ lâm hạo kiếp trong truyền kỳ cố sự giang hồ đó.

Chỉ đáng tiếc, trên giang hồ số lượng những thiếu niên hiệp khách phù hợp điều kiện như vậy thật sự không tính là ít. Lư Sâm xuất đạo đã ba năm trời, tuy nói có chút danh tiếng, nhưng cũng chưa từng kinh thiên động địa, kỳ ngộ diễm ngộ vẫn chưa gặp được lần nào, ngay cả đường tình vốn có cũng sinh ra không ít phong ba.

Vì chút việc vặt vãnh đến không thể vặt vãnh hơn, Lăng Ba Tiên Tử đã tranh cãi một trận với hắn, không cáo mà biệt. Hắn một đường truy tìm, một đường hỏi thân thích bằng hữu của Lăng Ba Tiên Tử, từ trong miệng họ biết được vị tiểu sư muội bốc đồng này chê mình võ công không đủ cao, bổn sự không đủ lớn, sự tích không đủ huy hoàng, tính tình lại không đủ chu đáo, không đủ quan tâm, cho nên rốt cuộc không thể chịu được nữa. Gần đây Chấn Vũ võ quán đang muốn cử hành thịnh yến, đại hội anh hùng thiên hạ, nói rằng mục đích chính yếu của lần yến hội này, là giới thiệu Phó Hán Khanh Phó công tử thân có võ công tuyệt thế với anh hùng thiên hạ. Mà sư muội toàn tâm toàn ý muốn đến xem thử, thiếu niên anh hùng đứng đầu đột nhiên chui ra kia là nhân vật thế nào.

Tin tức này đã kích thích tâm hỏa can hỏa của Lư Sâm đồng thời bốc lên. Hắn năm nay vừa tròn hai mươi, đang tuổi huyết khí phương cương, người luyện võ, lại khó tránh khỏi tâm lý rất thích hiếu dũng đánh đấm.

Tuổi tác như vậy, tính tình như vậy, lại thêm bị người trong lòng coi thường, sự tức giận và đố kỵ muốn tranh lại thể diện trước mặt người trong lòng này lập tức hủy sạch sẽ lý trí của hắn.

Về phần Phó Hán Khanh này là ai, rốt cuộc mạnh cỡ nào, bổn sự ra sao, hắn lại chẳng mảy may nghe ngóng đã ngựa không dừng vó chạy đến thành Võ Dương.

Vốn với thân phận nói nổi danh thì không quá nổi danh, nói không danh khí lại vẫn có chút danh khí kia, là không thể vào được phòng khách chính cuối cùng, nhưng khi hắn nổi giận đùng đùng trưng ra tư thế muốn kiếm chuyện, nơi nơi hỏi thăm Phó Hán Khanh đang ở đâu, các đệ tử Chấn Vũ võ quán cư nhiên không kiểm tra hắn kỹ càng, ngược lại còn cẩn thận cho biết vị trí sảnh đại yến hội, còn giải thích rất tường tận là đại mộng thần công của Phó Hán Khanh khiến người thèm ngủ nhất, cho nên chỉ cần nhìn cả sảnh, người nào đang vùi đầu ngủ, người đó chính là Phó Hán Khanh không sai.

Sau đó nữa, lại có đệ tử võ quán nhìn như vô tình lỡ miệng, để hắn biết mấy đệ tử trông coi cửa đại sảnh yến hội kiểm tra tư cách khách nhân thích làm biếng, lúc này không biết đã trốn đi đâu uống rượu.

Lư Sâm thấy cơ hội hiếm có, liền cẩn thận tránh né sự chú ý của người khác, lặng lẽ ẩn vào sảnh yến hội chính của Chấn Vũ võ quán.

Cũng không biết hắn đi là vận khí gì, dọc đường các đệ tử võ quán lui tới rốt cuộc chẳng ai phát hiện hành tung của hắn, mặc hắn một đường thông suốt tiến vào sảnh chính.

Hắn tiến vào sảnh, ánh mắt đảo qua bốn phía, trước không tìm Phó Hán Khanh, chỉ tìm sư muội của mình.

Trong những đại nhân vật này, nữ tử thiểu số vốn hết sức dễ thấy, cho nên không cần tốn nhiều sức, Lư Sâm đã tìm được Lăng Ba Tiên Tử giữa đoàn người.

Ánh mắt hai người vừa đối nhau, Lăng Ba Tiên Tử là kinh ngạc không hiểu, hắn lại là vẻ mặt ngạo nghễ kiên quyết, ưỡn ngực ngẩng đầu, dốc toàn lực chứng tỏ phong phạm nam tử hán của mình, rảo bước về phía trước, đồng thời ánh mắt lại nhanh chóng tìm kiếm trong chúng nhân. Thân ảnh Phó Hán Khanh nhoài ra ngủ, một mình chiếm hết một chiếc bàn lớn dễ thấy như thế, nếu muốn không tìm thấy vẫn thật sự hơi khó khăn.

Lư Sâm rảo bước bức đến Phó Hán Khanh, các đại nhân vật khắp sảnh đều đang bận nhân cơ hội tụ họp hiếm có mà kết thân với nhau, nói chút giao dịch mà trong lòng mọi người biết rõ là đều có lợi ích, hoặc là làm quen với người chủ sự của Chấn Vũ võ quán, đúng là chẳng ai chú ý tới chuyện của Phó Hán Khanh bên này.

Mà các đệ tử Chấn Vũ võ quán, vốn có không ít nhân vật khôn khéo giỏi giang rải rác bốn phía, duy trì cục diện, tiếp đón khách khứa, xử lý những chuyện bất ngờ, song không biết vì sao, rốt cuộc chẳng ai có thể kịp thời phát hiện người này đến đây với mục đích không tốt, mà còn hoàn toàn không đủ tư cách xuất hiện trong sảnh chính.

Thế là, Lư Sâm lần thứ hai dưới sự phù hộ của vận khí thần kỳ, không bị ngăn trở đi thẳng một mạch đến trước mặt Phó Hán Khanh, vận đủ nội lực một chưởng đập bàn: “Ngươi chính là Phó Hán Khanh dám tự khoe khoang thiên hạ vô địch kia?”

Võ công của Lư Sâm tuy không thể tính là quá tốt, nhưng một chưởng vận đủ sức đập xuống, một mặt bàn bình thường, bị hắn đập lủng một lỗ lớn và phát ra tiếng nổ rung trời là lý đương nhiên.

Trong khoảnh khắc cả sảnh im lìm, ánh mắt của vô số đại nhân vật cùng một thời gian, nhìn qua tiểu bối giang hồ kia.

Ai đây, ăn gan hùm mật gấu, dám khiêu khích Phó Hán Khanh võ công cao đến bất thường kia.

Vô số đôi mắt kinh ngạc đánh giá trên dưới Lư Sâm. Vị võ lâm tân tú này, còn chưa nổi danh đến mức đại tông sư, đại nhân vật các phương nhớ được tên và dung mạo của hắn, phần lớn mọi người mặt lộ ra vẻ bối rối.

Người này là ai? Không nhận ra?

Một phần nhỏ thì có chút ấn tượng với hắn.

Hình như là họ Lư. Gọi là Ngọc Diện Kiếm Khách gì đó, hình như kiếm pháp cũng được…

Nhưng đến cả ấn tượng này, cũng là mơ hồ mà ít ỏi.

Mà Lăng Ba Tiên Tử sư muội của Lư Sâm, đã sớm ngứa ran da đầu liều mạng rụt vào góc phòng. Trời ạ, sư huynh đang làm gì đây, điên rồi sao? Thất thố như thế trước các đại tông sư toàn võ lâm, thể diện của sư môn đều bị mình y làm mất sạch, bảo ta về sau làm sao còn hành tẩu giang hồ được nữa.

Bị vô số lão tiền bối, đại tông sư, anh hào một phương trong truyền thuyết nghiêm nghị nhìn lom lom như thế, Lư Sâm toàn thân kích động, không nhịn được run lên. Tốt lắm, sau hôm nay, vô luận thành bại sinh tử, tên của hắn đều sẽ khắc sâu trong lòng mỗi một người giang hồ, dũng khí và quyết tâm của hắn, sẽ khiến ngần ấy lão tiền bối đều bội phục. Mà sư muội hắn, cũng có thể biết mình vì nàng, có thể dũng cảm đến bước nào.

Cho dù chết, nàng cũng sẽ cả đời không thể quên được mình, nàng cũng phải vĩnh viễn vì mình mà hổ thẹn.

Dưới sóng lòng kích động, ánh mắt hắn đỏ lên, hằm hè nhìn nam tử đã tỉnh dậy, đang mơ mơ màng màng dụi mắt kia, lại hỏi một câu: “Ngươi rốt cuộc có phải là Phó Hán Khanh khoác loác không biết ngượng, cả gan tự khoe khoang vô địch kia.”

Phó Hán Khanh dù ngủ say hơn, cũng bị một chưởng vừa rồi kia của hắn đánh thức. Mơ mơ màng màng ngẩng đầu, sửng sốt cả buổi thần hồn vẫn chưa quay lại, cho đến khi bên tai nghe được một câu hỏi, mới hiểu ra mà trả lời: “Ta là Phó Hán Khanh, nhưng mà ta chưa từng nói mình thiên hạ vô địch…”

Còn chưa nói xong, bảo kiếm hàn quang lập lòe đã chỉ đến chóp mũi y: “Hôm nay không phải ngươi tử, chính là ta vong.”

Phó Hán Khanh giật mình: “Cái gì?” Y lại chẳng nhớ mình có đại thù không chết không hết gì với người này.

Tiếc rằng cả người Lư Sâm đã lâm vào trạng thái cuồng nhiệt, căn bản không định nói chuyện đàng hoàng với Phó Hán Khanh, một kiếm đã đâm đến.

Phó Hán Khanh còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, thân thể đã tự tự nhiên nhiên lướt qua né tránh. Vừa tránh, vừa khua loạn hai tay: “Ngươi muốn giết ta làm gì, ta đã làm sai chỗ nào? Trước cứ bỏ kiếm xuống, chúng ta có chuyện từ từ nói.”

Lư Sâm chỉ lo cầm kiếm đuổi theo chém y, nào chịu từ từ nói chuyện với y: “Ngươi trong mắt không có anh hùng thiên hạ, dám tự xưng vô địch, hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy, thế nào là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, nếu ngươi không thể đánh bại ta thì đừng nói mình thiên hạ vô địch.”

Phó Hán Khanh lớn tiếng kêu oan: “Ta chưa từng nói ta thiên hạ vô địch nha.”

Tiếc là Lư Sâm căn bản không nghe y giải thích: “Ngươi chưa nói, chẳng lẽ là ta nói.” Kiếm ra càng như gió.

Phó Hán Khanh vừa oan vừa khổ vừa không có chỗ kêu, cực kỳ ủy khuất nói: “Rõ ràng chính là ngươi đang nói.”

Lư Sâm chẳng qua muốn tìm một lý do để động thủ liều mạng với Phó Hán Khanh, lý do này có hợp lý hay không, nói được hay không, hắn không quan tâm.

Bọn họ là anh hùng giang hồ, là hảo hán võ lâm, có gì không thoải mái, bạt đao giương kiếm, dùng võ định thắng thua là được, có ai rảnh rỗi mà chậm rãi, nho nhã nói đạo lý với ngươi. Hơn nữa, hắn vất vả xông pha giang hồ ba năm, còn chưa hề đại hiển thanh danh, một kẻ bỗng dưng chui ra đã dương danh thiên hạ ngay, chỉ bằng điểm này cũng đáng bị Lư thiếu hiệp hắn cầm kiếm đuổi chém rồi. Trên giang hồ bao nhiêu anh hùng thiếu hiệp, đều là dựa vào khiêu chiến nhân vật thành danh, mới có được thành tựu, lập hạ vạn nhi. Đường đường Lư thiếu hiệp hắn truy sát Phó Hán Khanh, đây vốn chính là chuyện hợp tình hợp lý hợp thường lệ.

Cho nên, Lư Sâm cầm kiếm đuổi theo Phó Hán Khanh không thù không oán mà chém không ngừng, chém thật đúng lý hợp tình tuyệt không mảy may chột dạ bất an, mà còn càng lúc càng hưng phấn. Hiện tại, có bao nhiêu đại nhân vật đang nhìn hắn, mỗi tiếng nói cử động của hắn hôm nay đều sẽ được truyền khắp thiên hạ, biểu hiện của hắn hôm nay càng tốt, mỹ danh mai sau lan truyền càng hay.

Vừa nghĩ như vậy, toàn thân trên dưới càng tràn ngập lực lượng, bốn mươi chín lộ kiếm pháp sử càng lưu loát tự nhiên, một kiếm nhanh như một kiếm, một kiếm ác như một kiếm, trong sát na, đầy trời đều là kiếm quang, hàn tinh điểm điểm, sương hoa lập lòe, sát khí dày đặc, vây khốn Phó Hán Khanh trong kiếm võng.

Lư Sâm tự thấy hôm nay đã phát huy hơn hẳn, mà còn đánh đến thập phần thuận tay, Phó Hán Khanh đã bị hắn vây trong kiếm võng, không còn sức đánh trả, tình huống càng lúc càng gay, mỗi một kiếm đều chỉ hiểm hiểm né qua, bất cứ lúc nào cũng có thể thua dưới kiếm của hắn.

Nghĩ đến danh vọng thanh uy sau trận chiến thành công này, nghĩ đến tán thành khen ngợi của các tiền bối tông sư trên giang hồ với mình, nghĩ đến sư muội nhìn mình bằng vẻ mặt ngưỡng mộ, Lư Sâm cảm thấy tinh thần tăng gấp bội, lực lượng vô cùng, một thủ kiếm pháp sử càng thuận lợi.

Tiếc là, tuy bản thân Lư Sâm cảm thấy tốt, ý kiến của các cao thủ ở đây lại hoàn toàn trái ngược.

Những người võ lâm ở đây, trừ mấy nữ hiệp thuần vì hợp cảnh mà được cho phép vào, những người khác toàn là tông sư một phương, cao thủ đứng đầu hàng thật giá thật, công phu dưới tay không kém, nhãn lực cũng cực xuất sắc.

Ngoại trừ đám Tông Vô Cực, Đỗ Tùng Pha hôm đó thích quán từng trông thấy bản lĩnh của Phó Hán Khanh, các cao thủ khác kỳ thật cũng chỉ là nghe danh mà đến, với thân thủ của Phó Hán Khanh, đương nhiên cực kỳ tò mò. Lúc này hiếm khi có cơ hội như vậy, tất nhiên chẳng ai trách Lư Sâm lỗ mãng càn quấy, ngược lại vui vẻ vì có thể trông thấy bản lĩnh thật sự của Phó Hán Khanh.

Vẫn nói ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, không thấy không biết, vừa thấy tất nhiên phải giật mình.

Ngoài mặt Phó Hán Khanh bị Lư Sâm vây trong kiếm võng, mỗi một kiếm đều chỉ hiểm hiểm né qua, thế nhưng y bị công hơn một trăm kiếm như cuồng phong bão táp, chỉ thủ không công, thân pháp biến hóa mau lẹ, nhẹ nhàng phiêu dật thong dong, đúng là chưa từng thấy qua. Thoạt nhìn mỗi một kiếm y đều chỉ né rất sát rất nguy hiểm, nhưng chân tướng rõ ràng chính là y căn bản không chịu vì kiếm thế chẳng hề có lực uy hiếp này mà dùng nhiều một phân sức lực, tránh thêm dù chỉ là cự ly một mảy may.

Ngần ấy ánh mắt không hề chớp một thoáng đang nhìn y chòng chọc, lại luôn không thể nhìn thấu sự ảo diệu trong thân pháp của y, ngần ấy cao thủ âm thầm suy nghĩ trong lòng, nhưng cuối cùng lại không thể không bi ai thừa nhận, cho dù mình phát huy siêu thường tuyệt kỹ đắc ý nhất, chỉ cần Phó Hán Khanh sử ra bộ thân pháp này, trong lúc xê dịch nhảy vọt, chỉ sợ dù mình dốc hết toàn lực cũng chẳng thể chạm vào vạt áo y.

Mọi người nhìn thấy đều phát lạnh trong lòng, lại không biết Phó Hán Khanh ứng địch như thế, chẳng qua là lười nhác mà thiên hành tác quái thôi. Bởi vì lười, cho nên không thích động tác quá lớn, có thể bớt được một phân lực thì bớt một phân, đương nhiên động tác né tránh không cần làm quá lớn, quá vất vả. Trên thực tế, ngoại trừ bộ khinh công chỉ cần có nội công cường đại làm cơ sở, chẳng cần luyện tập quá vất vả này, y quả thật không có bản lĩnh thực sự gì để có thể ra tay.

Mặc dù nội công rất mạnh, nhưng mạnh quá đáng, khiến y càng không dám dùng, bị Lư Sâm bức thành như vậy cũng không dám đánh trả, chỉ sợ hơi không cẩn thận, một chưởng đánh chết kiếm khách nóng tính quái lạ này.

Trên đời này, dù sao không phải người người đều nội lực tinh thâm da thô thịt dày, có thể chịu đòn, có thể chịu phản chấn như Địch Cửu đâu.

Y trùng trùng cố kỵ, lòng dạ nhân từ như vậy, người ta lại chẳng hề lưu tình từng kiếm không ngừng bức đến. Phó Hán Khanh đang ngủ say, bỗng dưng bị đánh thức để đánh nhau, lúc này trong lòng cũng hơi không thoải mái, lại nhìn thiếu niên đang xoay loạn kiếm này tinh thần mười phần, có lẽ liên tục chém như vậy, chém cả buổi nữa cũng chẳng biết mệt. Phó Hán Khanh không muốn bồi hắn ở đây tránh tránh né né, nhảy lên nhảy xuống lâu như thế, nhịn không được kêu một tiếng: “Rốt cuộc phải thế nào, ngươi mới không làm phiền ta nữa.”c
Bình Luận (0)
Comment