[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Chương 135

“Trên đường có người.” Lăng Tiêu run giọng trả lời “Có một đoàn hành thương, dường như vừa bị đạo tặc cướp sạch, người chết đầy đất, trong đó hình như vẫn còn người sống.”

“Mặc xác hắn, cứ đi bình thường, giẫm chết đáng kiếp.” Lúc này hỏa khí của Địch Cửu đang mạnh, huống chi Thiên vương Tu La giáo vốn không phải là Chúa lòng dạ từ bi.

Phó Hán Khanh lúc này hồn vía mới trở lại, nghe lời như vậy, sợ quá nhảy dựng khỏi mặt đất: “Đừng đi đừng đi, xem thử người sống sót thế nào trước đã?”

Giáo chủ không nể mặt phủ định ý Thiên vương như vậy, lại làm khó chết đám tiểu nhân. Giáo chủ địa vị cao hơn, nhưng Thiên vương tính khí nóng hơn. Giáo chủ võ công cao hơn, nhưng Thiên vương thì biết giết người.

Mọi người đều ngơ ngác ngồi trên lưng ngựa, không biết nên làm gì.

Phó Hán Khanh thấy không ai chịu động đậy, mà Địch Cửu lại chỉ lạnh lùng dùng ánh mắt giết người dòm y lom lom. Đành phải tự mình lao động hai chân, đích thân đi về trước.

Quả nhiên thấy phía trước máu chảy khắp đất, người nằm khắp nơi. Nhìn quần áo ăn mặc của người chết, đích xác như là hành thương, chẳng qua quần áo mỗi người đều bị xé rách, đủ thấy khi đạo phỉ lục tài vật, cùng hung cực ác ra sao.

Nơi này ngàn dặm hoang lương, vốn có vô số lưu khấu ác đạo, dọc đường đi, họ cũng từng gặp mấy sự kiện đánh cướp, đụng phải mấy đoàn người bị cướp. Nhưng không chỉ cướp sạch đồ đạc, còn giết sạch người như thế này, quả thật chưa từng thấy.

Phó Hán Khanh mặc dù không thích thấy người sống chết, nhìn người chết cũng không có gì chấn động hay cảm khái. Mấy đời trước, giết chóc đẫm máu thê thảm hơn, y cũng thấy nhiều lắm rồi.

Y chỉ thoáng nhíu mày, ánh mắt cẩn thận tìm kiếm trong đống thi thể, quả thấy mấy thi thể chất chồng đang cùng chấn động. Y lập tức lui một bước, ánh mắt nhìn xuống phía dưới đống thi thể, thấp giọng nói: “Thật sự có người còn sống.”

Chưa dứt lời, một bàn tay đã thò ra từ trong đống thi thể, run rẩy quơ bắt giữa hư không, thanh âm nhỏ nhoi như rên rỉ truyền đến: “Cứu mạng!”

Phó Hán Khanh quay đầu nhìn biểu tình của mọi người. Biết Địch Cửu không lên tiếng, chỉ sợ chẳng ai dám đến giúp, đành phải cực kỳ buồn bực vất vả bản thân đưa tay ra, nắm cái tay đầy máu kia, ra sức mà kéo.

Một nam tử thân cao gầy, sắc mặt tái nhợt, người đầy máu tươi liền được Phó Hán Khanh kéo ra. Thoát khỏi đống thi thể, người này lập tức ôm chân Phó Hán Khanh hô to: “Cứu mạng, cứu mạng, ta sắp chết, ta sắp chết rồi.”

Thanh âm cực lớn, khiến người ta rất khó tưởng tượng, tên này vừa được lôi ra từ giữa đống người chết. Ngay cả Phó Hán Khanh cũng bị chấn ong ong hai tai, chỉ đành đưa tay vỗ vỗ hắn, tận lực trấn an: “Không sao, không sao, ngươi không sao rồi.”

Mà thần trí người nọ giống như vẫn bị vây trong mê loạn, bất kể Phó Hán Khanh nói gì, hắn đều như không nghe thấy, chỉ biết không ngừng lặp đi lặp lại cứu mạng.

Mà Phó Hán Khanh thì cũng chỉ biết không ngừng lặp đi lặp lại mấy lời không sao.

Cả đống người cưỡi ngựa, vây bên cạnh mà nhìn, một tên sắc mặt khó coi đến mức khiến người thấy mà lạnh cả tim, đứng trên cỗ xe trần hoàn toàn không tương xứng với huyền y cao quan của y, ánh mắt đang bốc hỏa.

Được đấy, mới không bao lâu trước còn hăng hái tỏ tình, bây giờ y chẳng dễ dàng gì bất chấp giá nào tiếp nhận, người ta lại như đã quên sạch việc này, trực tiếp ném phăng y qua bên hóng mát.

Địch Nhất một mực hờ hững đứng xem rốt cuộc vẫn không nhìn được. Trời biết còn để Phó Hán Khanh kéo dài như vậy, sự nhẫn nại của Địch Cửu dùng hết hậu quả sẽ là gì.

Cho nên, thời khắc mấu chốt y rốt cuộc đứng ra, một phen đẩy giáo chủ nhà mình ra sau, tự mình nhận công tác trấn an. Đôi ba lần đã làm người nọ ổn định cảm xúc. Bốn năm lượt đã khéo léo hỏi ra tiền căn hậu quả. Tên này là Vương Thành, chính là một người hành thương buôn lậu hàng hóa giữa hai quốc gia. Tuy nói nơi hoang man ngàn dặm này thổ phỉ hoành hành, thập phần nguy hiểm, nhưng đi buôn thành công một chuyến, lợi nhuận thật sự rất lớn, mạo hiểm sinh mạng hành tẩu trên con đường này, phần lớn đều là những thương nhân kiểu này.

Vì sinh kế bức bách, họ từ bốn phương tám hướng mà đến, vì phòng ngừa đạo phỉ, cho nên bình thường hành tẩu, nếu gặp được người đồng hành, sẽ tự nhiên tụ họp cùng nhau. Lần này, đám thương nhân họ tụ tập hai mươi mấy người, nguyên nhân vì nhân số không nhỏ, có vài người trên thân còn đem theo vài món vũ khí phòng thân, sẽ không việc gì, chẳng ngờ vẫn gặp phải đạo phỉ đánh cướp. Mọi người đều bị giết sạch, chỉ có hắn lanh lợi, ngay từ đầu đã nằm giả chết, không hề nhúc nhích, lúc này mới trốn được một mạng.

Khuôn mặt Địch Nhất ẩn sâu sau tấm mặt nạ, khó thấy hỉ nộ. Y chỉ im lặng nghe Vương Thành ngôn ngữ lộn xộn, câu trước câu sau chẳng hề ăn nhập mà kể rõ, thỉnh thoảng mới hỏi một hai câu. Đợi Vương Thành nói xong, Địch Nhất chỉ dùng ánh mắt bình tĩnh lại sâu không lường được kia nhàn nhạt nhìn tên mạng lớn này một cái, sau đó mới quay đầu nói: “Giáo chủ, người cũng cứu rồi, chuyện cũng hỏi rồi, chúng ta nên lên đường thôi.”

Phó Hán Khanh còn chưa trả lời, Vương Thành đã kêu thảm một tiếng: “Dẫn ta theo với, van cầu các ngươi dẫn ta theo, dẫn ta rời khỏi nơi quỷ quái này.”

Mặc dù Phó Hán Khanh đối với chuyện chỉ nhấc tay nhấc chân này, không có gì là không bằng lòng, nhưng nói cho cùng vẫn không phải đầu gỗ, tâm tình của người khác ít nhiều vẫn cảm giác được. Mọi người giục ngựa chờ, đều không có vẻ gì là nhiệt tình và vui sướng cứu người. Người của Ma giáo ấy, vốn chẳng có khả năng lấy hành hiệp trượng nghĩa, cứu khốn phò nguy làm thiên chức, huống chi xuất thân của họ, quyết định họ không nhất định sẽ bài xích người không liên quan xuất hiện bên cạnh.

Phó Hán Khanh hơi do dự, Vương Thành lại khóc trời gào đất ầm cả lên. Có lẽ là từ vừa rồi Địch Nhất xin chỉ thị, nhìn ra địa vị của Phó Hán Khanh khá cao, cho nên hắn lảo đảo bổ đến Phó Hán Khanh, sau đó quỳ thụp xuống đất.

“Mọi người đều biết nơi đây đạo phỉ hoành hành, tất cả những người đi qua đây, đều là không thể nề hà, vì cuộc sống bức bách. Gặp người cô thân lưu lạc, thu nhận đồng hành với đội ngũ của mình, là cựu lệ của những người hành thương qua lại hơn trăm năm qua, cầu các ngươi cứu ta đi mà.” Một nam nhân lớn tiếng kêu khóc, bộ dáng thật sự chẳng thể nói là dễ nhìn: “Tất cả tài vụ, lương khô, đồ ăn nước uống đều bị cướp cả rồi, các ngươi không dẫn ta theo, một mình ta căn bản chẳng thể ra khỏi nơi này, vẫn phải mất mạng.”

Nói đến chết, sự tình liền nghiêm trọng, đạo đức quan của Phó Hán Khanh là, không thể thấy chết không cứu. Cho nên y cắn răng, rồi cũng gật đầu. Tuy nói gật đầu xong rồi, y vẫn cẩn thận quay đầu nhìn thử sắc mặt Địch Cửu, trong lòng thấp thỏm nghĩ, không biết để hắn lại và dẫn hắn theo, rốt cuộc loại nào có nguy cơ tử vong cao hơn.

Song bản thân Vương Thành hiển nhiên không biết, đám cứu tinh mình bám chặt này, bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành sát tinh đòi mạng, được Phó Hán Khanh đáp ứng, hoan hỉ vô hạn, lập tức dập đầu mấy cái.

Phó Hán Khanh cũng không luống cuống ngăn cản, chẳng qua trừng mắt nhìn hắn, cảm thấy người này thật là cực kỳ dễ kích động.

Vẫn là Địch Nhất nhàn nhạt nói: “Được rồi được rồi, muốn đi thì mau đi thôi, còn chậm trễ như vậy nữa, trời cũng tối mất. Vạn nhất lại chui ra một đám cường đạo nữa thì phiền lắm.”

Lời này nói ra lại uể oải kèm chút ý cười. Song muốn đi thì không dễ như vậy, vấn đề chi tiết khó mà xử lý. Mọi người ở đây đều cưỡi ngựa, không thể chậm tốc độ cùng Vương Thành đi bộ. Nhưng muốn người khác ngồi cùng Vương Thành…

Phó Hán Khanh nhìn sắc mặt mọi người, cảm thấy để an toàn cho tính mạng Vương Thành, tạm thời cứ thôi đi vậy. Lại quay đầu nhìn Địch Nhất, Địch Nhất đã cho ngựa trốn đi xa tít.

Phó Hán Khanh bất đắc dĩ, chỉ đành đưa tay kéo tay Vương Thành, kéo tên thất tha thất thểu nọ đi đến cỗ xe trần của mình: “Ngươi cùng xe với ta.”

Đi đến trước xe, thấy Địch Cửu hiện tại còn đứng trên xe, Phó Hán Khanh cười bồi: “Bản thân ngươi có ngựa, cứ nhường hắn một chút đi.”

Ánh mắt Địch Cửu thoáng ngừng tại Phó Hán Khanh đang kéo Vương Thành bị thương, ánh mắt đó quả thực có lực sát thương hơn cả đao, Vương Thành kinh hồn chưa định lập tức rùng mình, không chút nghĩ ngợi, lại vươn một bàn tay, hai tay cùng túm chặt tay Phó Hán Khanh, tư thế đó quả thực hệt như đối mặt với ma quỷ, bắt lấy chiếc phao cứu mạng duy nhất vậy.

Ánh mắt Địch Cửu vẫn nhìn chằm chằm mấy cái tay cùng một chỗ này, khẩu khí âm trầm hỏi: “Ngươi chỉ muốn nói với ta câu này?”

“Còn nói gì?” Phó Hán Khanh sửng sốt một chút, chợt tỉnh ngộ “Đúng rồi, vừa nãy ngươi nói ngươi đáp ứng ta.” Y nở một nụ cười, sau đó thoải mái ung dung, vẻ mặt ngây thơ hỏi “Ngươi còn chưa cho ta biết đáp ứng gì?”

Vương Thành kia giống như cả khí lực uống sữa cũng đã dùng đến, vừa run rẩy vừa liều mạng nắm nắm nắm… Mà tên đần kia dường như không hề có cảm giác, vẫn đang hỏi mình lời đủ để tức chết người.

Chân mày Địch Cửu giật giật bốn năm cái, y cảm thấy mình phải trả lời rất bình tĩnh, rất lý trí, song trên thực tế, mọi người đều nghe thấy, Thiên vương khoảnh khắc đó, rõ ràng phát ra một tiếng gầm giận dữ, quả thực khiến toàn thế giới đều có thể nghe được.

“Đáp ứng làm tình nhân của ngươi.”
Bình Luận (0)
Comment