[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Chương 136

Còn chưa dứt lời, Vương Thành vừa rồi vẫn ra sức túm tay Phó Hán Khanh không bỏ vội vàng buông tay, đồng thời nhanh chóng lui lại ba bước liền chưa ngừng. Lòng còn sợ hãi nhìn Phó Hán Khanh, ôi trời ơi, té ra hai người này đều hảo kiểu này.

Còn chưa dứt lời, trên lưng ngựa đã có mấy người lảo đảo chực ngã. Lúc này không thể không khen ngợi huấn luyện của Tu La giáo với thuộc hạ, đã bị đả kích nghiêm trọng như vậy, còn có thể đủ nỗ lực cầm cự, không trực tiếp ngã ngựa, thật là giỏi lắm.

Mà rất nhiều năm về sau, đám đệ tử Lăng Tiêu nhớ lại chuyện này, đều sâu sắc cảm thấy, mình có thể sống đến bây giờ, mà không bị Thiên vương đại nhân hổn hển tìm cơ hội giết chết, hoàn toàn phải quy công về khổ huấn nhiều năm, khiến họ không thật sự ngã ngựa, kích thích Thiên vương gấp bội.

Mà lúc này ngay cả Địch Nhất tỉnh táo nhất cũng hơi ngẩn ra, a a a, Địch Cửu lại có thể ngu xuẩn đến bước này, trời ơi, lúc trước cạnh tranh Thiên vương, sao ta lại bại bởi loại ngu ngốc này, quá mất mặt.

Trên thực tế, lời vừa ra khỏi miệng, Địch Cửu đã giật mình phát giác sự thất thố của bản thân, mà ý niệm kế tiếp của y, tự nhiên cũng chỉ còn lại một chữ “giết”.

Vô luận hiện tại có thể làm được hay không, nhưng nhất định phải tìm cơ hội, giết sạch toàn bộ những người ở đây, y thất thố như thế, xấu mặt như thế, sao có thể để bất cứ kẻ nào từng tận mắt trông thấy sống sót.

Vô luận hiện tại liệu có năng lực làm được hay không, nhất định phải nghĩ cách giết chết Phó Hán Khanh. Người này thật là đáng sợ.

Trong huấn luyện Địch Cửu từng nhận, trong nhận tri của sinh mệnh tăm tối hơn hai mươi năm của Địch Cửu, bất cứ kẻ nào có thể khiến mình thất thố, khiến mình mất khống chế, đều phải diệt trừ.

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến y nhiều lần không thể khắc chế nảy sinh sát ý với Phó Hán Khanh. Song mỗi một lần sát khí nổi lên, kết quả cuối cùng chưa bao giờ được như ý.

Tỷ như lần này, ý nghĩ này vừa bốc lên, Phó Hán Khanh đã bổ cả người đến.

Phó Hán Khanh là người duy nhất sau khi nghe câu này không hề ngẩn ra, ngược lại còn vô cùng cao hứng.

“Thật tốt quá.” Y kêu một tiếng xông thẳng đến. Trong ánh mắt không thể tin của mọi người, ôm lấy Địch Cửu bị dọa quên sạch phản kháng và né tránh, trước khi Thiên vương võ công cao cường có bất cứ phản ứng gì, đã hôn mặt y cái chóc.

Động tác này của Phó Hán Khanh, là học được từ trong đống tiểu thuyết và phim ảnh ngày trước Trương Mẫn Hân vì bồi dưỡng cảm thụ của y đối với tình cảm đã cho y xem.

Những người yêu nhau sau khi thổ lộ với nhau, tâm tình kích động, mười lần thì có đến chín lần là phải hôn một cái. Y đã quyết tâm cần người yêu, đương nhiên phải nỗ lực làm theo một chút.

Song, đám đệ tử mặc dù vẫn chưa rớt khỏi ngựa hệt như kỳ tích, nhưng trên cơ bản tất cả đều đã hóa đá, không thể động đậy một chút.

Địch Cửu đáng thương, Địch Cửu khôn khéo, Địch Cửu cho dù là nhớn nhác, cũng không có năng lực suy xét. Đại não của y khoảnh khắc này hoàn toàn trống rỗng, hoàn toàn đình trệ.

Rồi sau đó, Phó Hán Khanh dịu dàng nói: “Ngươi chịu làm tình nhân của ta thì thật là quá tốt. Vậy là ta sẽ không cần vất vả đi tìm người khác nữa.”

Câu này vốn có thể chọc Địch Cửu nhảy dựng, nhưng lần này Địch Cửu nghe xong lại chẳng có phản ứng gì hết.

Lúc này, Địch Cửu trên cơ bản đã không còn năng lực sinh ra phản ứng với bất cứ chuyện gì.

Phó Hán Khanh tiếp tục hoan hỉ vô hạn nói: “Bất quá, chúng ta về sau lại từ từ nói chuyện yêu đương, còn bây giờ phải lên đường. Ngươi xuống xe, nhường chỗ trước được không?”

Y đưa tay kéo, Địch Cửu liền thuận theo để y kéo xuống. Phó Hán Khanh cao cao hứng hứng ngồi lên cỗ xe trần của mình, vỗ vỗ xe ngoắc Vương Thành: “Đến đây.”

Vương Thành suy nghĩ mấy bận, rốt cuộc vẫn cắn răng trèo lên xe, chẳng qua hết sức cẩn thận cách Phó Hán Khanh một khoảng lớn nhất.

Địch Cửu vẫn như mộng du lên ngựa, lúc này mới chậm chạp nhớ lại cả sự kiện, sau đó duy nhất nhớ được cũng vẫn là một chữ “giết”, chẳng qua lần này y thống khổ muốn giết chết mình.

Y không thể chấp nhận mình lại điên cuồng như thế, ngu xuẩn như thế, không lý trí như thế, mất mặt như thế. Cho dù lúc trước Phó Hán Khanh đột nhiên chui ra, cướp đi vị giáo chủ đã đến tay, y cũng chưa từng thống hận như thế, phẫn nộ như thế.

Mà nguyên nhân y có thể tiếp tục kiên trì, không nổi điên rồi nhảy dựng lên giết người hoặc tự sát, thứ nhất là bởi vì, y đích xác có đủ sự kiên cường và lực nhẫn nại, nửa khác chính là, những người khác đều cẩn thận không làm ra bất cứ hành vi gì có thể kích thích y.

Mọi người cắm đầu chạy, không ai dám nhìn y một lần, không ai dám hó hé một tiếng, mọi người vẫn giữ nguyên sự kính sợ đối với y, thậm chí sự sợ hãi này còn mãnh liệt hơn bình thường rất nhiều.

Mà ngay cả Địch Nhất, lần này cũng đặc biệt nể mặt, không phát ra một tiếng cười nhạo nào.

Địch Nhất rất rõ cực hạn của y ở đâu, mặc dù bình thường không hề cố kỵ, nhưng tuyệt không dễ dàng đi thách thức hạn độ nhẫn nại cao nhất của y. Cho nên liều mạng cố kiềm nén nỗi kích động muốn cười to điên cuồng, may là chiếc mặt nạ gỗ đã che chắn toàn bộ cơ mặt bởi vì nén cười mà co rúm lệch vị, đoàn người tiếp tục tiến về phía trước.

Song, rất rõ ràng, hôm nay là một ngày rất nhiều chuyện.

Đoàn người đi không bao lâu, con đường phía trước đã vút vút vút nhảy ra hai ba mươi kẻ, mỗi kẻ đều mặc hắc y, lộ ra lồng ngực đầy lông lá, mỗi kẻ đều quắc mắt, mặt mày đáng ghét, mỗi kẻ đều cầm con dao bầu to tướng nổi bật mà cao thủ không thèm dùng.

Chỉ tư thế này, khỏi cần tự giới thiệu, là người đều biết đây là bang cường đạo, huống chi chúng nhảy ra, tên đầu lĩnh kia lại cực kỳ không có tinh thần sáng tạo, hô to mấy câu mấy trăm năm chẳng hề đổi mới, mọi người nghe nhiều thuộc cả.

“Đường này là ta mở, cây này là ta trồng, nếu muốn đi qua đây, để lại tiền mua đường.”

Chúng đệ tử Tu La giáo lạnh lùng ghìm ngựa, dùng ánh mắt khinh thường đánh giá đám cường đạo này.

Cùng là hắc bang, họ chính là những đệ tử tinh anh đi ra từ tổ chức hắc đạo khủng bố cao cấp nhất, danh dương thiên hạ, uy chấn các quốc. Dù sao chẳng thể nào để mắt tới đám đạo tặc không nhập lưu nhất này.

Địch Nhất khoan thai vỗ vỗ con ngựa bởi vì bị kinh mà thoáng bực dọc dưới thân, gần như lấy ánh mắt xem kịch vui nhìn hết thảy.

Chỉ có Phó Hán Khanh, thoáng ngạc nhiên đánh giá chúng nhân. Y lưu chuyển mấy đời, tuy đã gặp không ít thế sự, nhưng bởi vì mấy đời trước vẫn liên lụy cùng chỗ với các đại nhân vật, loại đạo phỉ cấp thấp nhất này lại chưa từng gặp qua. Cho nên nghe mấy câu như vậy, không khỏi hơi khó hiểu: “Nơi này là đường hoang mà, đâu thấy có ai mở đường sửa đường, cũng đâu có cây, có phải mấy người nhầm lẫn rồi không…”

Y hỏi thật lòng như vậy, rất tự nhiên lại bị xem là đùa bỡn, thủ lĩnh của đám cường đạo kia hét lớn một tiếng: “Muốn sống thì để lại của cải, lão tử tha cho các ngươi một con đường sống, bằng không…”

“Bằng không thì thế nào?” Địch Cửu giọng lạnh như hàn băng, ánh mắt lại lệ như liệt diễm.

Phó Hán Khanh cũng đã hiểu ra: “A, hóa ra các ngươi là cường đạo…” Còn chưa dứt lời, đã thấy Địch Cửu tay vỗ yên ngựa mà thân hình chực động.

Mặc dù y không rõ ngữ khí của Địch Cửu sao lại khủng bố như vậy, nhưng cũng có thể lập tức cảm giác được sát khí lạnh lẽo của Địch Cửu, trong lòng quýnh quáng, nhảy dựng lên định ngăn cản, không ngờ Vương Thành bên cạnh lại như hoảng sợ, lập tức tiến đến nắm chặt tay y.

Phó Hán Khanh sợ sức lực mình quá lớn, hất Vương Thành ra sẽ khiến hắn bị thương, chỉ đành hô to: “Địch Nhất, ngươi đừng để y giết người.”

Y cũng coi như hiểu được, trong bao nhiêu người ở đây, duy nhất có thể không sợ Địch Cửu, dám ngăn cản Địch Cửu và có bản lĩnh tạm thời ngăn Địch Cửu, chỉ có mình Địch Nhất.

Đang nói chợt thấy trên cổ hơi lạnh, khóe mắt giống như trông thấy cái gì đó phát sáng. Y lăng lăng cúi nhìn, thấy một thanh chủy thủ kề trên cổ.

Kẻ y chống lại ánh mắt phản đối của mọi người, kiên trì cứu ra, kiên trì dẫn theo kia, đang đứng nghiêng phía sau y, dùng tay phải vặn ngược tay trái của y, một tay cầm chủy thủ kề vững trên cổ y, vẻ kinh hoàng sợ hãi trong mắt, đã biến thành hung ác vô cùng. Quát to một tiếng: “Không ai được phép động đậy.”

Ánh mắt mọi người lạnh lùng nhìn qua, lạ thường là không ai chấn động, không ai kinh ngạc, không ai phát ra một tiếng chất vấn, không ai có bất cứ động tác gì là kinh hoảng.

Vương Thành vốn là một tên cường đạo, bọn chúng đã cướp sạch thương lữ vùng này, nợ máu đã mắc đếm cũng không hết. Thương nhân dám qua lại con đường này bình thường phải có chút phòng bị, nếu thấy có thương đội nhân số đông đúc, hoặc là vũ lực rất mạnh, chúng sẽ sắp xếp nhân thủ trà trộn trong đó trước, uy hiếp thủ lĩnh rồi mới động thủ.

Thám tử của đám người này sớm đã thấy đoàn người Phó Hán Khanh, ngựa đi như gió, khí thế bất phàm, chỉ sợ không phải miếng thịt dễ nuốt. Bèn theo quy củ cũ, phái thủ hạ giả mạo người sống sót trong đoàn thương nhân bị giết hại trước đó để trà trộn vào.

Hắn nhìn ra Phó Hán Khanh cầm đầu đoàn người này, cũng là tình nhân của nam tử rất âm trầm kia, tự tin uy hiếp y hiển nhiên có thể chấn trụ những người khác, cho nên nhân khi lực chú ý của mọi người bị thu hút trên thân đám cường đạo phía trước, thình lình động thủ.

Khi hắn kề chủy thủ lên cổ Phó Hán Khanh, Phó Hán Khanh đang vì không để đồng bọn của hắn bị giết mà lo lắng.

Song, hiệu quả uy hiếp dường như hoàn toàn bất đồng với trước đó đã nghĩ, bị ngần ấy đôi mắt lạnh băng nhìn bức, trong lòng hoảng hốt, bèn lớn tiếng hô ra mấy lời thoại trước kia quen nói: “Tất cả ngoan ngoãn nghe lời, chúng ta sẽ không đuổi tận giết tuyệt, ai dám động đậy một chút, ta sẽ giết hắn.”

“Ngươi giết hắn đi.” Địch Cửu trả lời lạnh băng, sau đó phi thân xuống ngựa, hai tay khoan thai chắp sau lưng, thong thả từng bước một hướng đến đám thổ phỉ.

Thật là ông trời có mắt, lúc y muốn giết người nhất, lại có người đưa đến cửa cho y trút giận. Phó Hán Khanh đã không giết được, những người khác được che chở cũng không thể giết, vậy đám cường đạo này với y mà nói, thật là lễ vật tốt nhất.

Phó Hán Khanh bị khí thế này của y dọa kinh hồn bạt vía, hét to một tiếng: “Địch Nhất.”

Địch Nhất theo tiếng bay vút, người ở giữa không trung, kiếm đã ra khỏi vỏ, vốn đám người đó thật sự không đáng để y xuất kiếm, bất quá vì tranh trước Địch Cửu, khẩn trương hạ những người này, đành phải dốc toàn lực.

Ôi, thật là nhục nhã mà, bảo voi đi đánh nhau với lũ kiến nhép.

Nhưng còn biện pháp nào đâu, giáo chủ của Tu La Ma giáo, tổ chức hắc đạo đệ nhất thiên hạ chúng ta lại nhất định không thể nhìn người ta chết.

Địch Cửu lạnh lùng nhếch khóe môi, Địch Nhất, nếu muốn tranh đắc thủ trước ta, ngươi còn phải khổ luyện ba năm nữa.

Y thậm chí còn có thời gian nhàn hạ vào khoảnh khắc phi thân lướt về phía trước, quay đầu lạnh lùng nhìn Phó Hán Khanh một cái.

Sau đó, y thấy Phó Hán Khanh vì sốt ruột xông về trước, mà Vương Thành kia thì nhớn nhác đem chủy thủ hung tợn cắt xuống.

Sau đó, máu tươi cứ thế tràn ra, đỏ như vậy, máu đỏ như vậy, phút chốc ánh đỏ cả đôi mắt Địch Cửu.

Nói đến thì tên Phó Hán Khanh bản lĩnh cao tới bất thường này, lại bị một kẻ vô danh tiểu tốt làm trọng thương, quả thực là thần thoại.

Tu La chư vương đều là cao thủ cao nhất, mỗi người trước mặt Phó Hán Khanh đã xơi bao nhiêu vị đắng, thế nhưng một cường đạo cấp thấp luyện võ công cũng chẳng được, chỉ biết cậy sức làm bừa, lại có thể cắt cổ Phó Hán Khanh ròng ròng máu tươi.

Đây là bởi vì, những cao thủ cao nhất, luận võ ra tay đều tuân theo tư duy và phương thức của cao thủ, cho nên vừa không cẩn thận là bị thân thủ nhìn như vô địch kia của Phó Hán Khanh bịp ngay.

Vương Thành thì chẳng biết gì, cho nên không có bất cứ chướng ngại tâm lý nào, dám xuống tay một cách ngu ngốc. Hắn thấy Địch Nhất và Địch Cửu đều bổ về trước, thấy Phó Hán Khanh cũng xông ra trước, trong lòng quýnh quáng hoảng hốt, chủy thủ liền ra sức cắt một nhát.

Nội lực của Phó Hán Khanh tuy rằng thiên hạ vô song, nhưng y lại chưa từng luyện kim chung tráo thiết bố sam, không biện pháp nào đao thương bất nhập. Khinh công của y mặc dù rất tốt, nhưng tay bị Vương Thành túm lấy, thoáng chốc không thể rút ra. Tuy rằng với sức lực của y, tùy tiện vung một cái là Vương Thành có thể bay tít lên trời, nhưng ngộ nhỡ khi hắn từ trên trời rơi xuống, ngã chết thì sao. Hoặc là, hắn còn chưa bay lên trời đã bị chấn chết?

Phó Hán Khanh luôn không thể nắm chắc độ nặng nhẹ của sức mạnh, không khỏi liền trói chân trói tay. Hơn nữa vừa thấy Địch Cửu lướt ra trước, liền biết vạn nhất y triển khai động tác, người bình thường chẳng ai có thể sống sót, trong lòng vừa sợ vừa quýnh, tự nhiên liền không nhìn nổi kẻ bên cạnh kia.

Bản thân y không có ý thức nguy hiểm, cũng không nhớ phải né tránh, huống chi y trùng trùng cố kỵ như vậy, thật sự chắc gì đã tránh.

Chủy thủ lóe sáng cứ thế trực tiếp cắt da y, cắt mạch máu y, thuận thế cắt đến yết hầu.

Khi một thanh chủy thủ, dùng sức chém xuống yết hầu, giết chết một người, rốt cuộc cần bao nhiêu thời gian?

Là một chớp mắt, hay là một tích tắc?

Khi chủy thủ kia đã cắt da, đã cắt đứt tĩnh mạch, lúc này còn cách khí quản và động mạch được bao xa, còn cần bao lâu mới có thể chạm đến, mới có thể cắt đứt?

Là một nháy mắt, hay căn bản đã không thể dùng thời gian để đo.

Trong chớp mắt ngắn như vậy, đầu óc mọi người không kịp suy nghĩ, thân thể mọi người không kịp hành động, song mỗi một người đều nghe thấy tiếng quát lớn kia.

Một tiếng quát đầy phẫn nộ, đầy kinh hãi, đầy không thể tin tưởng kia.

Một tiếng quát kia, có bao nhiêu cuồng nộ như nước triều, có bao nhiêu kích phẫn như biển.

Một tiếng quát giận dữ kia, như xuyên thấu trời và đất, xuyên thấu lỗ tai mỗi người, xuyên thấu đầu óc mỗi người.

Một tiếng quát lớn kia, kinh phá tâm và hồn mọi người, chấn nát đảm lượng và chí phách của mọi người.

Đó là tiếng quát tức giận của thiên thần cao tít trên chín tầng mây, hay là tiếng gầm phẫn nộ của ác ma sâu trong âm phủ. Vô luận thế nào, gào thét như vậy, rống giận như vậy, thanh thế như vậy, kích cuồng như vậy, tuyệt đối tuyệt đối, không thể thuộc về phàm nhân.
Bình Luận (0)
Comment