Kế hoạch chu môi của tiểu mỹ nhân không thành.
Thầy Lý không biết phong tình nhìn cậu mất nửa ngày, sau đó nói.
“Em chu miệng như vậy, nhìn giống như cái mô…”
Beep!!!
Chữ cuối cùng không được đẹp đẽ lắm nên bị tắt âm.
“Anh!”
Tiểu mỹ nhân tức muốn ói máu, không dừng chân mà chạy xuống núi, cực kỳ nhanh nhẹn.
“Lái xe!!! Em muốn về nhà rồi!!!”
Tiểu mỹ nhân tiến vào hàng ghế sau, cậu thật sự không muốn ở bên cạnh người này thêm một phút nào nữa!
“Nghiêu Nghiêu……” Ngài chồng trước cũng ngồi vào theo.
“Kêu cái gì mà kêu!” Tiểu mỹ nhân muốn la hét.
“Đừng giận anh mà, ban nãy là lỗi của anh, anh không nên nói như vậy.” Gần đây thầy Lý rất biết cách nhận sai, hắn ôm lấy tiểu mỹ nhân đang tức phồng má vào lòng, “Hồi nãy trên đó còn người mà.”
“Cái gì mà còn người hay không, anh ưm……”
Bây giờ mới là thời cơ tốt nè.
Ngài chồng trước nghĩ trong lòng.
Rất ngọt, là của mình*.
*: câu này tui thích bên tiếng Hoa lắm luôn, mà không dịch được cảm giác đó, nên lại để tiếp bản gốc ở đây cho bạn nào biết tiếng Hoa get được cảm giác này “甜的,我的。”
Mối băn khoăn lớn nhất của ngài chồng trước đã biến mất rồi.
Hắn ôm lấy Kha Mộng Nghiêu ngồi trong hàng ghế sau hôn rất lâu rất lâu.
Bảo bối của hắn thực ra cũng thích hắn, chuyện này khiến hắn vui đến không biết phải làm sao.
Dù sao thì từ rất lâu rất lâu về trước hắn đã đặt người này vào trong lòng rồi.