Tiểu Nam Phong

Chương 39

Nam Nhã đang đút cơm cho Uyển Loan ăn thì nghe thấy có người gõ cửa, Nam Nhã bỏ cái thìa xuống, sờ đầu cô bé:"Uyển Loan có tự mình ăn cơm được không?"

"Được ạ!" Uyển Loan ngoan ngoãn gật đầu.

"Ngoan quá." Nam Nhã cười cười, đi mở cửa, là Lâm Quế Hương, sắc mặt bà rất khó coi.

Nam Nhã cứng đờ người.

Lâm Quế Hương là người cực kỳ tinh mắt, một giây đó liền nhìn thấu tất cả. Khi đến đây bà cũng không chắc chắn lắm, bà cũng không ngại gánh lấy cái danh thị phi để chứng thực chuyện này. Nếu đúng bà sẽ tính sổ với cô, nếu sai bà sẽ quỳ xuống xin lỗi cô.

Bà tình nguyện để mình quỳ xuống, nhưng không được rồi, dù Nam Nhã chỉ thay đổi sắc mặt trong khoảnh khắc, nhưng cũng không qua được con mắt của bà.

"Chị Quế Hương." Nam Nhã cười:"Chị có chuyện gì sao?"

"Cảm ơn cô đã gọi tôi một tiếng chị."

Đáy lòng Nam Nhã rất rõ ràng.

Lâm Quế Hương không chào hỏi, đi thẳng vào trong nhà.

Phòng khách to lớn, Lâm Quế Hương ngồi ngay ngắn trên ghế salon, rất bình tĩnh. Nam Nhã đứng ở một bên, không lên tiếng.

Lâm Quế Hương nói:"Tối hôm qua, tôi vào phòng của Chu Lạc, điều hòa vẫn mở nhưng người thì không còn. Tôi ngồi yên lặng ở trong đó chờ đợi, chờ xem bao giờ thì con trai tôi sẽ về. Đợi đến lúc trời gần sáng, tôi lại không dám tiếp tục chờ nữa, tôi không có đủ dũng khí để nhìn nó. Tôi liền trở về phòng mình, ngồi sau rèm cửa sổ tiếp tục chờ đợi, rốt cuộc nó cũng chịu trở về. Tôi nhìn nó lén lén lút lút đi vào trong sân. Con trai của tôi, nó về nhà mình mà lại chẳng khắc gì một tên trộm."

Trên trán Nam Nhã phủ một tầng mồ hôi mỏng.

"Tôi sinh ba đứa con, hai đứa trước đều không đủ tháng mà qua đời. Chu Lạc là đứa thứ ba, là đứa cuối cùng." Lâm Quế Hương hít một hơi thật sâu nói:"Nó từ nhỏ đã ốm đau bệnh tật, vừa sinh ra đã dạo một vòng quỷ môn quan, nếu nó có chuyện gì, tôi cũng không sống nữa. Người nhà đều nói nó rất khó nuôi, nhưng nó là mạng sống của tôi, không, còn hơn cả mạng sống, nên tôi đã đem toàn bộ sức lực ra bảo vệ nó. Sau này nó lớn lên, lại khỏe mạnh, ít khi bệnh, học hành cũng được, rất có tương lai. Tôi đem tất cả hi vọng đặt lên người nó. Cô cũng có con, Nam Nhã, cô phải hiểu tâm tư của một người mẹ chứ?"

Người làm mẹ như Nam Nhã cúi đầu:"Tôi hiểu."

"Sở dĩ tôi nói cô..." Trong mắt Lâm Quế Hương ánh lệ:"Cô là đồ vô liêm sỉ!"

"Nó bao nhiêu tuổi?" Nước mắt Lâm Quế Hương rơi như mưa, chỉ vào Nam Nhã, dường như chỉ muốn băm vằn cô thành vạn mảnh như một tội nhân thiên cổ:"Nam Nhã, cô nói xem, chị Quế Hương có đối xử tệ với cô không? Mọi người trên trấn đều nói cô lẳng lơ phóng đãng, nhưng tôi đã từng nói một lời nào chưa? Tôi chưa từng nói một câu không tốt về cô trước mặt bất cứ ai! Uyển Loan đến quầy tạp hóa mua kẹo bánh, chỉ cần có người nói lời dèm pha về cô, tôi luôn dẫn con bé đi chỗ khác. Nam Nhã, cô sờ thử lương tâm mình xem! Tôi có lần nào chưa che chở cho con gái cô không? Bởi vì tôi cũng làm mẹ, nên tôi hiểu. Dù bản thân có khó chịu đến mấy cũng muốn con cái mình sống thoải mái. Cô không thể không nói đạo lý như vậy được, Nam Nhã!"

Viền mắt Nam Nhã đỏ ửng.

Con người chính vì có lương tâm, mới sẽ mềm lòng. Mà Nam Nhã không phải kẻ ác, cô cũng có lương tâm, cô cũng sẽ mềm lòng.

"Cô lấy oán báo ân! Cô đem con trai của tôi..." Lâm Quế Hương nước mắt rơi đầy mặt, không đành lòng nói ra câu tiếp:"Nó vẫn còn nhỏ, cô lại dùng những thủ đoạn dơ bẩn kia đi câu dẫn dụ dỗ nó. Đáng đời cô bị người trên trấn nói là lẳng lơ dâm đãng, đáng đời cô!"

Mặt Nam Nhã trầm xuống, bình tĩnh nói:"Chị Quế Hương, tôi không quyến rũ cậu ấy. Là cậu ấy yêu tôi, tôi cũng yêu cậu ấy."

"Yêu?" Lâm Quế Hương há mồm trợn mắt, không tin vào tai mình, cười gằn, trong nháy mắt hóa thành phẫn nộ:"Cô nằm mơ đi! Cô cho rằng nó yêu cô sao? Nó bây giờ vẫn còn nhỏ, tuổi trẻ kích động bồng bột, nó biết cái gì là yêu chứ? Nó không biết thế giới bên ngoài rộng lớn tươi đẹp bao nhiêu, chờ nó hiểu rõ, nó còn yêu cô sao? Đến lúc đó nó sẽ hận cô! Hận cô lợi dụng lúc nó đơn thuần, đùa giỡn tuổi trẻ của nó! Hận chính mình đã nhầm lẫn tình yêu! Lúc đó nó sẽ vứt bỏ cô, đi tìm người phụ nữ nó yêu thương chân chính!"

Mặt Nam Nhã trắng bệch, không nói tiếng nào.

"Dì Quế Hương, dì làm sao vậy?" Uyển Loan cầm cái thìa, đứng trước cửa giao giữa phòng ăn và phòng khách, trên miệng còn dính hạt cơm.

Con bé chậm rãi lộc cộc đi tới, đứng bên cạnh Lâm Quế Hương đang khóc, ngửa đầu nhìn, có chút tò mò không hiểu. Con bé duỗi tay ra, sờ sờ chân bà, nhỏ giọng an ủi:"Dì Quế Hương, tại sao dì khóc?"

Lâm Quế Hương giận dữ đến mức mất khống chế:"Mẹ cháu không biết xấu hổ, đi dụ dỗ con trai dì!"

Uyển Loan đứng tại chỗ, cau mày lại, mờ mịt nhìn bà.

Nam Nhã lập tức tiến lên, đem Uyển Loan che lại phía sau, nói với Lâm Quế Hương:"Chị Quế Hương, chị có gì tức giận cũng đừng nói với trẻ..."

"Không muốn nói tôi nói với con cô? Vậy một là cô giết tôi, hai là đừng chạm vào con trai tôi nữa!"

Nam Nhã ngậm miệng, không thể nói tiếp được nữa.

Lâm Quế Hương nói:"Nam Nhã, nếu như cô không biết xấu hổ, cũng nên vì Uyển Loan mà suy nghĩ! Cô chờ đợi ở đây cũng chẳng có gì tốt đẹp, vậy mau rời khỏi trấn Thanh Thủy này đi! Cô phải biết, người phụ nữ vì con của mình, chuyện gì cũng làm ra được!"

Dứt lời, Lâm Quế Hương liền rời đi.

Nam Nhã đứng yên ở đó rất lâu, mãi đến khi Uyển Loan lắc váy cô:"Mẹ, mẹ làm sao vậy? Dì Quế Hương muốn chơi trò đóng vai cùng chúng ta sao?"

Nam Nhã ngồi xổm xuống, cười cười:"Đúng vậy. Dì Quế Hương kì thật rất tốt, đúng không?"

"Đúng!" Uyển Loan gật đầu:"Dì Quế Hương đối với Uyển Loan rất tốt!"

Nam Nhã mỉm cười, phủi hạt cơm trên miệng cô bé:"Ừ, được rồi, đi ăn cơm thôi."

...

Chu Lạc đi đưa cơm trưa cho Lâm Quế Hương, bà không có ở trong tiệm tạp hóa, cũng không biết đã đi đâu.

Chu Lạc liền để hộp cơm xuống quầy. Hôm nay trên trấn có hội chợ, hàng quán xếp đầy hai bên đường, ăn uống, quần áo, giày dép, cái gì cũng có.

Chu Lạc đi dạo một vòng, muốn nhìn xem có đồ chơi nào nhỏ nhỏ xinh xinh không để mua tặng cho Nam Nhã.

Cậu nhìn thấy con rối trên sạp hàng, chạy tới ngắm kĩ, cầm lên giật dây điều khiển mấy lần, phát hiện nó vốn không bằng con rối trong nhà Nam Nhã, người thợ này làm quá cẩu thả! Lại nhìn sang sạp hàng quần áo bên cạnh, haizzz, càng chênh lệch, đôi tất ở tiệm Nam Nhã trông còn đẹp hơn.

Chu Lạc đang oán thầm trong bụng lại nhìn thấy con chuồn chuồn bằng gỗ. Lúc này mới nhớ ra, hồi học cấp ba thường hay làm mấy con chuồn chuồn kiểu này, so với loại đang bán trên quầy thì tinh xảo hơn nhiều.

Chi bằng tự tay làm một con chuồn chuồn gỗ cho Nam Nhã? Không, một con thì không đủ, phải làm một đàn mới được!

Chà, cũng phải làm cho Uyển Loan một đàn nữa, đàn này sẽ nhỏ hơn của Nam Nhã. Con bé nhìn thấy nhất định sẽ hưng phấn trợn tròn con mắt, há to miệng oa một tiếng, ôm chân cậu không buông.

Nghĩ đến cậu không khỏi nở nụ cười, quay đầu nhìn thấy Nam Nhã đang đứng ở phía trước, trong lòng vui vẻ, lập tức chạy tới, cách cô khoảnh mấy bước mới phát hiện mình nhận lầm. Đó chỉ là một con rối bằng vải bông đang mặc sườn xám của sạp hàng quần áo, hoa văn trên sườn xám rất giống phong cách mặc ngày thường của Nam Nhã.

Chu Lạc gãi đầu một cái, cười thầm chính mình ngớ ngẩn, đầu óc suốt ngày nghĩ đến cô, bây giờ đi đâu nhìn ai cũng thấy giống cô cả. Nhìn một khối vải bông hình người cũng nghĩ là cô.

Chu Lạc buồn cười tự giễu chính mình, lắc đầu một cái, quay người lại, nụ cười trên môi từ từ nhạt dần rồi tắt hẳn. Một luồng hơi lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên não, cậu chợt nghĩ đến chuyện Hồ Lập Phàm cầm trong tay một miếng vải bông, bỗng nhiên liền hiểu rõ chuyện Hồ Lập Phàm trúng tà và cái chết của anh ta.

Trời ạ, cậu đã từng ra vào cửa tiệm sườn xám nhiều lần như vậy, khắp nơi đều là bóng người, nhưng đến hiện tại cậu mới nghĩ thông suốt miếng vải bông Hồ Lập Phàm nắm trước khi chết là có ý nghĩa gì.

Cũng chính ở thời khắc đó, cậu hiểu rõ bí mật của chiếc váy màu đỏ.

Đối với cái chết của Từ Nghị, cậu cảm thấy vô cùng thoải mái, trong tiềm thức luôn bài xích chuyện tìm hiểu rõ nguyên nhân cái chết của anh ta, tùy ý suy nghĩ một cách đơn giản, có hai trường hợp, một là Trần Linh nói dối, hai là đám người nhân chứng hợp nhau lại nói dối.

Nhưng không đúng như vậy.

Trần Linh không nói dối, chiếc váy màu đỏ kia quá nổi bật, quá sặc sỡ, tại sao Trần Linh lại ngốc nghếch mặc nó đi hẹn hò chứ? Không, cô ta không làm vậy.

Nhân chứng nhìn thấy rất nhiều, làm sao có thể thống nhất cùng nói dối, và tại sao phải thống nhất cùng nói dối? Không, bọn họ cũng không nói dối. Bọn họ thật sự nhìn thấy người phụ nữ mặc váy đỏ.

Mọi người trên trấn đối với chiếc váy đỏ kia có ấn tượng rất sâu, biết đó là quần áo của Trần Linh, liền lầm tưởng người phụ nữ mặc nó là Trần Linh.

Mà hôm đó trời lại mưa rất to, ai có thể nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ mặc váy đỏ đây?

Chu Lạc đứng dưới mặt trời tháng tám chói chang lại như đứng trong băng tuyết tháng mười hai, cả người lạnh ngắt.

Đây chính là sức mạnh của tình yêu sao? Mơ hồ lí trí, che đậy hiện thực? Nửa năm trước, cậu sa vào sự ôn nhu dịu dàng vô tận của cô, sự thật rành rành như vậy, lại không thấy rõ? Cậu bài xích tất cả những người có hiềm khích với cô, chìm đắm trong sự ngọt ngào của cô, nhìn cô chậm rãi tiếp nhận cậu, đối với một chuỗi chuyện kì lạ về nguyên nhân cái chết kia, cậu lại làm như không thấy?

Cô... cô biết được sao? Biết được tất cả những chuyện này? Biết được tâm lý của cậu sao?

Trong đầu Chu Lạc trống rỗng.

Nhưng mà, nói như vậy cũng không đúng.

Nam Nhã không thể rời khỏi tiệm sườn xám được, chạng vạng hôm đó Từ Nghị vẫn ở cùng Trần Linh. Nam Nhã không thể tới gần anh ta. Hôm đó cô chưa từng nhìn thấy Từ Nghị.

Chu Lạc nghĩ mãi không ra, cậu thẫn thờ đi tới cửa tiệm sườn xám, cửa cuốn kéo xuống một nửa, Nam Nhã không ở đây. Sắp tới giữa trưa, cô phải đi làm cơm cho Uyển Loan ăn.

Chu Lạc ngồi đờ ra ở trên bậc thang cửa ra vào, một chiếc xe tải dừng ở ven đường, có người mặc quần áo nhân viên xuống xe, chạy đến hỏi:"Tiệm may này của cậu sao?"

Chu Lạc ngẩng đầu:"Hả, có chuyện gì?"

Cậu liếc nhìn biển hiệu chiếc xe tải, là công ty máy tính.

"Chúng tôi mới vừa lắp đặt máy tính cho một gia đình, vừa vặn đi ngang qua đây, liền thuận tiện hỏi thăm xem chiếc máy tính lắp đặt lần trước trong tiệm có sử dụng tốt không, chúng tôi có thể đem đi bảo hành."

"Chiếc máy không có vấn đề gì." Chu Lạc nói.

"Tốt, cảm ơn." Nhân viên công tác xoay người muốn đi.

Trong đầu Chu Lạc chợt lóe lên một ý, đột nhiên hỏi một câu:"Lần trước gọi các anh đến sửa máy tính, tại sao lại không đến?"

Nhân viên sửng sốt:"Vào lúc nào?"

Chu Lạc ngừng một vài giây, lại vung tay lên, ra hiệu cho anh nhân viên tiếp tục đi. Cậu nhếch môi cười cười, nói:"Không có chuyện gì, cũng lâu lắm rồi, đã là bốn, năm tháng trước. Các anh có lẽ cũng không nhớ rõ."

"Không thể nào." Nhân viên nói:"Năm nay trấn Thanh Thủy không có ai gọi chúng tôi đến sửa máy tính cả."
Bình Luận (0)
Comment