Tiểu Nam Phong

Chương 40

Nam Nhã đón Uyển Loan từ nhà trẻ về, đi tới cửa tiệm, phát hiện cửa cuốn lại được kéo xuống thêm một đoạn, cô ngẩn người, nhưng ngay sau đó liền đoán ra là Chu Lạc tới.

Nam Nhã vào tiệm, thấy Chu Lạc đang nghiêng người lên trên quầy nghe nhạc. Cô kéo cửa cuốn xuống, đóng chặt, căn phòng tối đen, chỉ còn chút ánh sáng chiếu vào từ khe nhỏ trên cửa sổ.

Nam Nhã hỏi:"Sao lại đến lúc này?"

Người đang ngã trên quầy vẫn im lặng không lên tiếng, Nam Nhã bất giác bật cười bản thân ngớ ngẩn, cậu đang nghe nhạc, sao nghe được tiếng của cô.

Trong phòng không mở quạt, cực kỳ oi bức.

Nam Nhã ấn nút khởi động quạt, chỉnh lại những suy nghĩ trong đầu, đi tới xoa tóc của Chu Lạc. Cậu vẫn không nhúc nhích, lúc này cô mới ngửi thấy mùi rượu rất nồng.

"Cậu uống rượu?" Nam Nhã bật đèn lên.

Đôi mắt Chu Lạc phủ mờ hơi sương, đưa tay che ánh sáng theo phản xạ, cậu quay đầu sang phía bên kia, một tay đưa ra tắt đèn bàn.

Nam Nhã đứng trong bóng tối, thầm nghĩ có lẽ cậu vừa bị Lâm Quế Hương trách mắng, nhất thời tâm trạng của cô cũng xuống dốc.

Nam Nhã nói:"Chu Lạc!"

"Haizzz, mới đi ăn tiệc cùng mấy đứa bạn, bị chúng nó chuốc cho mấy ly." Chu Lạc lầu bầu, nói không rõ tiếng:"Em không muốn đi chỗ khác, chỉ muốn đến bên chị thôi, Nhã Nhã."

"Em nhớ chị lắm." Chu Lạc nói.

Trái tim Nam Nhã mềm nhũn, mơ hồ không còn giống cô của mọi khi nữa, cô ngây ra một lúc lâu sau mới nói:"Lần sau đừng uống nhiều như vậy."

Chu Lạc đưa tay ra, cô đặt tay mình vào trong tay cậu.

Cậu cầm tay kéo cô ngồi xuống, gỡ một bên tai nghe, nhét vào trong tai cô.

Là giai điệu bài hát "Cứ yêu em như thế".

Nam Nhã vuốt ve mái tóc cậu.

Cậu thiếu niên chợt hỏi:"Chị muốn hút thuốc không?"

Tay Nam Nhã cầm điếu thuốc, đưa đến gần cậu, nhờ cậu châm lửa, que diêm được đánh lên, Nam Nhã thấy ánh mắt Chu Lạc ửng đỏ, cô hỏi:"Uống bao nhiêu rượu?"

Chu Lạc nhả ra một làn khói trắng:"Đã quên."

Hai làn khói mờ ảo tỏa ra rồi hòa quyện vào nhau, không ai nói một lời, chỉ có âm thanh du dương phát ra từ tai nghe.

"Tình yêu là gánh nặng, yêu nhau như bị giày vò, tận đáy lòng tôi giờ đây ngập tràn nước mắt.

Tình cảm xưa tựa men say, tôi sợ lại phải theo đuổi lắm rồi, nhưng sao vẫn si tình muốn gặp em."

Nam Nhã lắng nghe, hút thuốc, cõi lòng là một khoảng hoang vu. Đầu tai nghe bên kia được nhét vào tai Chu Lạc, chẳng biết cậu đang nghĩ gì trong đầu. Phía trước đầy gian nan hiểm trở, sợ rằng thời gian không còn nhiều nữa. Lúc này cùng nhau gục xuống bàn an tĩnh nghe nhạc, có lẽ sẽ là giây phút đẹp nhất sau cùng.

Bài hát kết thúc, Chu Lạc tắt cassette, nói với Nam Nhã:"Chị, em đọc thơ cho chị nghe nhé, đã lâu không đọc rồi."

"Ừ."

"Bài thơ này tên là "Trong gương"."

Tay của Chu Lạc gác lên trên tủ, khói trắng lượn lờ quanh đầu ngón tay.

"Chỉ cần nhớ tới chuyện hối hận trong cuộc đời

Hoa mai lại rơi xuống

Ví như thấy em bơi đến bến bờ khác

Ví như leo lên một cây tùng la hán

Chuyện nguy hiểm tất nhiên xinh đẹp

Không bằng nhìn em cưỡi ngựa quay về

Đôi gò má ấm áp

Xấu hổ cúi đầu đáp lời hoàng đế

Một bên gương vĩnh viễn chờ đợi em

Để em ngồi xuống nơi thường soi trong kính

Nhìn ngoài cửa sổ, chỉ cần nhớ tới chuyện hối hận nhất trong cuộc đời

Hoa mai lại rơi đầy núi nam."

Chu Lạc ngâm xong bài thơ, hỏi:"Thích không?"

Nam Nhã gục đầu xuống bàn, nghiêng mặt nhìn cậu cậu, cười khẽ nói:"Thích."

Chu Lạc nói:"Em cũng rất thích. Lần đầu tiên nhìn thấy liền học thuộc, em cảm thấy bài thơ này rất giống chị."

Nam Nhã hỏi:"Cậu nói chị là người đang ngồi trong gương?"

Chu Lạc nói:"Chị chính là vẻ đẹp ẩn trong sự nguy hiểm."

Nam Nhã nhìn cậu chằm chằm, không lên tiếng.

Chu Lạc hỏi:"Nhã Nhã, cuộc đời này của chị, từng làm chuyện gì khiến bản thân hối hận chưa?"

Nam Nhã híp mắt lại, chậm rãi nhả ra một làn khói:"Không có."

Chu Lạc trầm mặc một lát, hỏi:"Cũng không hối hận đã gả cho Từ Nghị sao?"

Nam Nhã nói:"Mỗi một bước trong cuộc đời đều thuộc về tình huống buộc phải lựa chọn trong thời gian đó, có lẽ biết rõ sẽ hối hận cũng vô dụng, cho nên không cần phải hối hận."

Chu Lạc cười cười, nói:"Cũng đúng."

Nam Nhã hỏi lại:"Còn cậu?"

Chu Lạc nhìn cô:"Sao cơ?"

Nam Nhã nói:"Cậu đã làm chuyện gì khiến mình hối hận chưa?"

Chu Lạc cúi thấp đầu xuống, dụi dụi con mắt nói:"Mùa đông năm ấy, em không nên say rượu rồi uống nhầm thuốc."

Trong lòng Nam Nhã thoáng mất mát, cậu hối hận rồi?

Chu Lạc không nói gì nữa, còn hỏi:"Nghe nhạc tiếp nhé?"

Nam Nhã nói:"Ừ."

Chu Lạc nói:"Em muốn nghe bài "Hồng nhan tri kỷ"."

Tay cầm điếu thuốc của Nam Nhã khẽ khựng lại.

Chu Lạc nhúc nhích người, xoa trán nói:"Đĩa nhạc đâu?"

Nam Nhã cụp mắt xuống:"Để chị đi tìm."

Cô di di dập tắt điếu thuốc, đi đến gian phòng bên cạnh. Kéo rèm cửa ra, tia sáng mờ mịt chiếu vào. Nam Nhã không có bật đèn, ngồi xổm dưới đất, lục lọi tìm kiếm băng từ trong hộp giấy. Trời nóng bức, chẳng mấy chốc người cô đã ướt đẫm mồ hôi.

Một bàn tay đặt lên trên tay cô, chẳng biết Chu Lạc đã vào phòng từ lúc nào, đầu ngón tay sờ lòng bàn tay cô một chút, thấy mồ hôi chảy đầy tay.

Lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi hột thế nhưng trên mặt cô vẫn cố duy trì vẻ bình tĩnh.

"Không tìm thấy." Nam Nhã cười thu tay về, đưa tay vuốt ve một bên tai nói:"Có lẽ bị lạc mất rồi."

"Lạ thật đấy." Chu Lạc xem một lượt hộp đựng băng từ:"Tất cả đĩa băng chị mua đều cất ở trong này."

Cậu quay đầu lại nhìn cô:"Nếu em nhớ không nhầm, lần cuối cùng nghe đĩa đó là vào hôm trời mưa, chính cái hôm bão bùng năm tháng trước. Sau đó mỗi lần nghe nhạc ở chỗ chị, cũng không thấy chị bật bài hát kia nữa."

"Chắc là bị lạc đâu đấy." Nam Nhã đứng lên muốn đi, Chu Lạc vội đứng lên kéo cô lại:"Nam Nhã."

Bởi vì say, người cậu khẽ lung lay, cậu chống tay vào tường mới đứng vững được.

"Nam Nhã, ngày đó, chị có gọi người đến sửa máy tính đến thật không?"

Nam Nhã trầm mặc, nửa giây sau mới nói:"Không có."

"Vì sao?" Cậu nhìn cô, lại thấy nhen nhóm chút hi vọng trước thái độ thành khẩn của cô.

Nam Nhã nhìn cậu, nở nụ cười:"Nếu như cậu muốn biết thì chị sẽ nói, vì chị hi vọng có cơ hội ở riêng với một mình cậu."

Trái tim Chu Lạc lặng xuống.

Chính nụ cười này, cũng chính nụ cười này đã khiến cậu trầm luân, che mờ đôi mắt cậu.

Chút hi vọng còn sót lại cũng tan vỡ, tay của Chu Lạc từ trên bả vai cô trượt xuống, nụ cười tắt ở khóe miệng:"Muốn có cơ hội ở riêng với một mình em? Chị vẫn đợi ở trong gian phòng sát vách, muốn ở riêng với một mình em, để em làm nhân chứng cho chị không có mặt tại hiện trường tai nạn?"

Nam Nhã nhìn cậu, nét mặt liên tục thay đổi khôn lường, chỉ trong nháy mắt đã thấy vô cùng xa lạ, kinh ngạc, đau thương, lạnh lùng cuối cùng trở về với biểu cảm lạnh nhạt ngày thường, nhìn cậu, không nói một lời.

"Chị nói đi, nói chị không ở gian phòng bên cạnh, mà những âm thanh đó phát ra từ băng đĩa thu âm!" Viền mắt cậu ửng hồng, ngập tràn bi thương như một đứa trẻ bị người thân vứt bỏ.

"Mùa hè năm ngoái chị tìm em sửa cassette, chị đã không còn muốn dùng nó nữa rồi. Sau đó chị lại mua một cái máy mới có chức năng thu âm, ghi lại âm thanh phát ra từ máy may và tiếng của chị. Chị để Uyển Loan ngủ lại đây, nhằm giữ chân em, em sẽ không nói chuyện với chị, cũng không quấy rầy chị, chị nói gì em cũng trả lời ngắn gọn. Những câu đối thoại như "Sửa xong chưa?", "Sửa thế nào?", "Sắp xong rồi!",... rất đơn giản, không sợ bị lộ. Em không biết chị làm gì có thể khiến Uyển Loan ngủ say như thế, nhưng chị biết chắc rằng em sẽ không đánh thức Uyển Loan. Còn bài hát, nếu như em đoán không sai thì câu "Vừa hay chị cũng muốn nghe thử." có ý nghĩ khác, nếu chị không trả lời lại câu hỏi yêu cầu bài hát của em sẽ khiến em hoài nghi, chị dám ghi âm bài hát đó vì chị biết chắc em sẽ chọn bài hát "Hồng nhan tri kỷ"."

Chu Lạc nói đến đây, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh ngắt.

"Bài "Hồng nhan tri kỷ" chính là bài hát chị đã nói với em lúc còn trong bệnh viện, chị từng nói chị thích em như một "tri kỷ". Hôm đó khi đến tiệm mua băng đĩa, chị biết rõ em thích chị, em muốn biết mọi chuyện liên quan đến chị, em sẽ ghi nhớ ca khúc mà chị thích. Trần Quân hỏi chị thích ca sĩ nào, chị nói thích Châu Tuệ Mẫn, mà bài hát đầu tiên của Châu Tuệ Mẫn chính là "Hồng nhan tri kỷ"."

Cậu cất tiếng cười khanh khách, cười đến mức nước mắt lưng tròng:"Chị có biết hay không, em đã bật nghe bài hát đó suốt nửa tháng. Mỗi lần nghe em đều nghĩ rằng chị đang nói thích em, không phải như một đứa bé, mà là sự yêu thích khi gặp được người tri kỷ. Nam Nhã, cớ sao chị lại tài giỏi như vậy, em nghĩ gì trong đầu chị đều biết rõ ràng như thế."

Đúng vậy, cậu chính là con rối bị cô giật dây. Cậu là một con rối, cô là người điều khiển, tinh tế nhu nhược như vậy nhưng dễ dàng làm cho cậu di chuyển sống động, cũng đẩy cậu vào cõi chết.

Nam Nhã nhìn ánh mắt cậu lóe sáng lên sau dòng lệ, trái tim đột nhiên như bị kim đâm. Cô xoay người muốn bỏ đi. Chu Lạc kéo cô lại, giữ chặt bả vai cô.

"Vì sao không nghe em nói hết? Vì sao không phủ nhận mọi chuyện? Lần đó chị dẫn em vào gian phòng bên cạnh vá áo có phải cũng nằm trong kế hoạch của chị không? Bởi vì ở trong gian phòng bên cạnh, chị ngồi ở chỗ này mới khiến em có thể làm ra chuyện đáng xấu hổ với chị. Từ đó về sau em mới không muốn vào lại gian phòng này vì em thấy hổ thẹn với chị. Cũng vì thế chị mới chắc chắn hôm đó em sẽ không bước vào gian phòng này nói chuyện với chị mà sẽ ngồi ngoài kia."

Cô quá tỉ mỉ cẩn thận, đến mức cậu cảm thấy rét run.

"Ngay cả việc trời mưa cũng được chị tính toán kỹ lưỡng, tiếng mưa rơi làm ảnh hưởng đến thính lực, cũng khó phát hiện ra âm thanh được phát ra từ băng đĩa thu âm trước. Hơn nữa, do trời mưa nên người đi đường cũng ít, người ghé vào quán mua quần áo càng ít hơn. Mà một tháng trước khi thực hiện kế hoạch, chị đã không nhập thêm quần áo mới vào trong tiệm, vì đó mọi người sẽ không ghé vào mua nhiều nữa."

Cậu lung lay sắp đổ, nhưng cô từ đầu đến cuối vẫn im lặng không lên tiếng trả lời. Lúc này đột nhiên cậu thấy căm hận cô, hận bản tính tính lạnh lùng và tàn nhẫn của cô.

"Vậy rốt cuộc chị xem em là cái gì? Là công cụ chứng minh chị không có mặt tại hiện trường tai nạn sao? Hay là một thằng ngốc không biết suy nghĩ? Trước mặt có vô vàn điểm khả nghi như vậy nhưng em chẳng khác nào thằng mù! Vì sao lại tốt với em? Phát hiện công cụ này không ngu xuẩn đến mức đó ư? Cho nên mới đối xử dịu dàng với em sao? Để trái tim em càng nghiêng về phía chị, không còn đủ lí trí suy xét đến cái chết của bọn họ?"

Một người làm sao có thể điều khiển tình cảm người khác như vậy? Làm sao có thể tùy tiện thoải mái đùa bỡn tình cảm của người khác như thế?

Nhưng cô vẫn im lặng không lên tiếng, vẫn tỏ ra xa lạ như thế. Cậu cảm thấy thất bại chưa từng có, mệt mỏi đến tột cùng, choáng váng trong giây lát, nhẹ giọng hỏi:"Nam Nhã, có phải kể từ mùa hè năm ngoái chị đã lên kế hoạch giết Từ Nghị không?"

Cậu nhìn thẳng vào mắt cô, hi vọng có thể tìm thấy một chút biểu cảm nào đó, nhưng cậu không tìm thấy, vẻ mặt cô vẫn lạnh lùng như vậy, cậu không thấy rõ.

Đột nhiên Chu Lạc kéo màn cửa sổ ra, ánh nắng mặt trời chói mắt xuyên thấu qua lớp kính mờ rọi vào trong phòng, Nam Nhã híp mắt quay đầu đi chỗ khác, Chu Lạc cũng che kín hai mắt, tia sáng bất thình lình xuất hiện cũng kích thích nước mắt của cậu.

Chỉ trong một khắc đó, mọi thứ đều rõ ràng, tựa hồ đây mới là tình yêu của bọn họ, cảm thấy xấu hổ kinh khủng, ẩm ướt, thối rữa, sinh sôi trong đêm tối và toát ra đau đớn dưới ánh mặt trời.

Cuối cùng, cô cũng thích ứng với ánh sáng, cuối cùng Chu Lạc cũng thấy rõ ánh mắt cô chỉ có lạnh lùng và lạnh lùng. Đây là vẻ mặt chân thật nhất của cô dưới ánh mặt trời. Tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất mà cậu từng thấy đều là hoang tưởng trong bóng tối của cậu, nó sẽ thành ảo ảnh dưới ánh sáng.

Nước mắt của Chu Lạc dảo quanh hốc mắt.
Bình Luận (0)
Comment