Nhắc tới chuyện thi lên cấp ba thì Bạch Tiểu Niên còn sốt ruột hơn tôi nhiều. Cứ hết giờ học là cậu ấy lại giở cẩm nang tuyển sinh tìm trường thay tôi. Bạch Tiểu Niên vào trường cấp ba số Một là việc đã chắc như đinh đóng cột, còn tôi hiện tại trong đầu chẳng nghĩ gì.
Tôi bảo tớ chỉ cần chép mẫu phiếu đăng kí dự tuyển của cậu là được, thế là Bạch Tiểu Niên trừng mắt: “Cậu mà chép của tớ thì không thi nổi vào chỗ nào đâu!”
Mỗi lần ngó bài vở của tôi cậu ấy đều thở dài ngán ngẩm. Nhưng tôi thật sự sinh ra không phải để học mà. Trước mắt tôi chỉ muốn tìm một trường nào đó gần trường số Một một chút, như vậy mỗi cuối tuần tụi tôi có thể cùng nhau về nhà.
“Chẳng có chí khí gì cả, cậu không học thì sau này làm gì bây giờ?”
“Xời, cậu tiền đồ xán lạn mà, cậu lên đại học đi làm rồi kiếm tiền nuôi tớ đi.”
Bạch Tiểu Niên nghe tôi ca tụng thì lấy làm đắc ý, cắn thìa nói: “Vậy cậu phải thông minh lên một chút, bằng không tớ sẽ đi nuôi người khác. Tớ thấy cậu mở quán cơm được nè, nếu thế ngày nào tớ cũng sẽ đến ăn.” Cậu ấy rất thích ăn đồ tôi nấu, nhất là canh bí đao thịt viên và thịt kho tàu. Hễ tôi vào phòng bếp là cậu ấy cũng đi theo, tay cầm quyển sách vừa học vừa lắc lư, đợi tôi nếm thử mùi vị xong xuôi rồi cho cậu ấy ăn thịt đẫy miệng.
Tôi xem xét vấn đề này một cách nghiêm túc, sau đó hỏi ông bô Hồ, ông bảo rằng có thể làm được. “Quả thực ba thấy mày thừa hưởng rất nhiều gien ưu tú của ba. Ba mày đúng là có ý định mở quán cơm, không thể để tay nghề của nhà họ Hồ chúng ta mai một được!” Sau lần tác động này của tôi, ông bô Hồ như đổi xác thay hồn, bỏ hết xì phé với mạt chược, nghiêm túc nghĩ chuyện mở quán cơm.
Ông nói năm ấy cũng nhờ tay nghề nấu nướng thiện nghệ mà chinh phục được trái tim quí cô họ Lí nọ – cũng chính là mẹ tôi. Có một số chuyện nếu chỉ dừng lại ở năm ấy thì tốt biết mấy. Ông bô Hồ trầm tư, sau đó chọn cho quán cơm cái tên “Đương Niên”
(năm ấy).
Ông bô Hồ không thể kết hôn với cô Lí bởi cô là tiểu thư nhà giàu quyền thế, bằng lòng để lại cho ông một đứa con cũng là tốt lắm rồi. Hiện giờ bà Lí vẫn đều đặn gửi tiền hàng tháng cho tôi, lâu lâu rảnh rỗi thì mẹ con gặp mặt.
“Lúc đầu ba chỉ muốn nằm liệt một chỗ cả đời, nếu không vì có mày… Mày thật sự quá giống ba, cứ toàn lao đầu vào chỗ tăm tối. Ba làm quán cơm là để tìm cho mày một đường lui. Nếu mày thật lòng thích Tiểu Niên thì dù sao cũng phải… chậc, cũng phải có chút vốn liếng giắt lưng chứ.”
Lúc bấy giờ tôi hoàn toàn chẳng hiểu gì về nỗi nhọc nhằn trăn trở của ông bô, chỉ thắc mắc: “Ba, tên quán cơm cho tên con vào không được hở, sao lại chỉ có “Niên” thôi? Thêm “Minh” vào nữa đi ba!” Hồ Vĩ Nghiệp thiếu chút nữa tẩn tôi: “Cút vào làm bài tập!”
Mặc dù tôi không nhìn thấu mối bận lòng của ông, nhưng tôi biết ông đồng tình cho tôi theo đuổi Bạch Tiểu Niên. Ba tôi là người rất phóng khoáng.
Chú Đặng và dì Bạch đưa bọn tôi đi IKEA chơi vào dịp cuối tuần. Ngay từ lần đầu tiên đến đó tôi đã mê mẩn. Có giường, có bàn, có ghế, có hết thảy mọi đồ dùng hàng ngày mà người ta có thể tưởng tượng ra, đây là nơi thỏa mãn giấc mơ của tôi về ngôi nhà tương lai.
Tôi và Bạch Tiểu Niên nằm nhào lên giường đệm êm ái, hai người lớn đứng phía trước trò chuyện, hai đứa tôi chạy nhảy khắp nơi. IKEA tựa như một mê cung khổng lồ, may mắn là ở đâu cũng thấy chỗ nghỉ chân, có thể ngả lưng trên ghế sofa nếu mệt mỏi.
Ngay cả dì Bạch cũng bảo ở đây trông tôi thoải mái cứ như đang ở nhà ấy. Tôi thật sự thích vạch kế hoạch cho tương lai.
Tôi nói với Bạch Tiểu Niên, khi nào cậu học đại học thì bọn mình ra ngoài sống cùng nhau nhé. Ngủ trên giường đôi thật lớn, vỏ chăn màu ka-ki này, gối ôm màu cà phê sữa nữa. Cậu thích màu trắng mà, đúng không? Vậy bộ đồ ăn mua màu trắng hết, nến thơm cậu thích bọn mình cũng mua, mang về đặt ở đầu giường… Phải rồi, đèn ngủ nữa, tớ sẽ mua loại giúp bảo vệ mắt cho cậu.
Cậu ấy luôn lắng nghe rất chăm chú, có lúc sẽ còn ghi lại.
Tớ nấu được cơm, khi nào cậu về hai đứa mình nấu canh bí đao thịt viên, dùng cái nồi màu xanh nhạt mà cậu thích mua đó… Lúc ấy tụi mình cùng nuôi một con chó được không?
Bạch Tiểu Niên gật đầu, cậu ấy nói thích giống samoyed, nếu nuôi thì buổi tối hai đứa cùng nhau dắt chó đi dạo.
Ở góc cửa vào IKEA, tôi ôm Bạch Tiểu Niên vào ngực, cắn môi dưới cậu ấy. Môi cậu ấy như thạch rau câu vậy, vừa mềm mại vừa căng mọng, tôi sợ một ngày nào đó mình sẽ không nhịn được mà ăn hết sạch cậu ấy mất.
‘Keng’ —— Có tiếng chìa khóa rơi xuống đất.
“Hồ Gia Minh, con đang làm gì vậy?”
Tôi quay đầu lại. Dì Bạch đứng ở đằng sau, nhìn chằm chằm chúng tôi.
-Hết chương 10-