Tôi dụ dỗ, Tiểu Niên à, cho anh hôn một cái được không? Bạch Tiểu Niên nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ tột cùng, bảo tôi cút, nào có chuyện con trai hôn con trai bao giờ. Hầy, máu hiếu thắng trong người tôi lập tức nổi lên, đằng ấy bảo không cho hôn thì đây càng muốn hôn nhớ, mà sẽ hôn không chỉ một cái đâu!
Bạch Tiểu Niên cáu rồi, chui tọt vào chăn cuộn mình thành một cái kén. Tôi lấy tay chọc chọc, cậu ấy lật mình, trườn kén qua chỗ khác. Không còn cách nào khác, tôi nhào vào ôm cái chăn, nói tớ sai rồi, cậu ra đi, đừng nhịn thở nữa chết mất. Bạch Tiểu Niên thò mỗi đầu ra, nhe nanh uy hiếp tôi, chắc tưởng mình nom hung dữ lắm.
“Hồ Gia Minh, cậu dám giở trò lưu manh… Đồ dê xồm!”
Tôi xoa tóc cậu ấy: “Ơ kìa, cái này là anh thương cậu mà, tại thấy cậu học đến mụ cả người rồi.” Bạch Tiểu Niên thật sự là một bông hoa trắng gần bùn mà chẳng hôi tanh, vừa mở mồm hỏi có muốn xem cái loại phim đó đó không, tôi đã bị cậu ấy đuổi đánh trối chết. Tới khi hiểu chuyện hơn đôi chút thì ngày ngày gọi tôi là lưu manh, làm như đấy là tên tôi không bằng.
Ầy, vụ này cũng không thể trách cậu ấy. Dì Bạch quản con rất nghiêm khắc, hồi lớp chín trên tivi chiếu phim “Họa bì”, có mỗi một cảnh hôn thôi mà dì cũng phải đổi kênh.
Tôi nói chuyện với ông bô Hồ, con vẫn muốn cưới Bạch Tiểu Niên ba à. Ông bô đang ngồi coi tivi, gật đầu lia lịa à à, ừ ừ, được được. Tôi cướp điều khiển tivi chuyển qua kênh thiếu nhi, sau đó lớn giọng gào lên: “Con nói thật đó, Hồ Vĩ Nghiệp, con muốn thật nhanh chóng yêu đương với cậu ấy, con muốn theo đuổi cậu ấy!”
Hồ Vĩ Nghiệp sợ đến mức lăn khỏi sofa, dép tông lào văng xa ba mét.
“Tao không đồng ý!”
Cảnh tượng này tôi đã sớm nhìn ra từ trước. Trên diễn đàn của trường có đăng một tiểu thuyết dài kì lấy hai đứa tôi làm nguyên mẫu nhân vật chính, tên là “Minh Niên vào năm tới
(1)”, trong đó cũng có đoạn bị phụ huynh phát hiện. Tiểu thuyết có văn phong trôi chảy, lối kể chuyện hài hước, tôi đoán điểm ngữ văn của tác giả bét nhất cũng phải hai mươi bảy trở lên. Tiếc là tác giả đang chuẩn bị thi cấp ba nên đến nay vẫn chưa rõ kết cục.
(1) Tên nhân vật là Minh Niên 铭年 đồng âm với 明年 (năm sau, năm tới).Tôi nói giọng thê thiết: “Nhưng mà con thích cậu ấy, người không thể chia rẽ uyên ương!”
Ông bô mò được đôi dép, cầm lên tay: “Cái đù má, uyên ương chúng nó là một đực một cái, tụi bây phải thế không?”
“Con mặc kệ, con thích cậu ấy, ba mau nghĩ cách giúp con theo đuổi cậu ấy đi.”
“Mẹ nó…” Ông bô Hồ nghẹn họng một hồi, “chuyện này mày chắc chắn không đổi ý đúng không?” Tôi gật đầu. Ông bô thở dài một hơi, tao biết sẽ có ngày này mà, đừng có hở ra với mẹ đó, bà ấy mà biết là trợ cấp sinh hoạt của mày đi đứt ngay.
Ba con tôi ngồi trên chiếc sofa xập xệ đồng thanh thở vắn than dài. Dù khao khát tự do nhường mấy thì con người vẫn là nô lệ của đồng tiền, đương nhiên phải giấu vụ này với vị đại gia bao nuôi là mẹ tôi.
Ông bô Hồ khuyên, biết là mày thích Tiểu Niên, thế nhưng trước mắt hai người đàn ông kết hôn vẫn là điều chưa được cho phép, mày muốn yêu đương gì cũng phải kín kẽ cẩn thận một chút. Thích nó thì cứ theo đuổi, nhưng nếu nó không vừa ý thì cấm đòi hỏi ép buộc người ta, cũng không được quấy quả nó thi cử lên cấp. “Rồi hai thằng tụi bây quen nhau – mày cũng biết rồi đó, mày dạn gió dạn sương ba không lo, nhưng còn Tiểu Niên da mỏng thịt mềm, nhỡ bị người ta chửi mắng tổn thương thì xử lý thế nào?”
Tôi gật đầu. Ông bô tôi nói đúng, trên trời dưới đất không gì quan trọng bằng lên cấp ba, tôi phải đợi Tiểu Niên thi cử xong đã.
Quả tình tôi chưa từng suy xét đến chuyện liệu Tiểu Niên có thích mình hay không. Bởi tôi hiểu cậu ấy đến vậy mà, sẽ luôn có cách đưa người về tay.
Gần đây dì Bạch vẫn hay về muộn, nhưng còn đưa một người đàn ông về cùng. Bọn tôi gọi ông ấy là chú Đặng. Tôi và Tiểu Niên đoán đây là mùa xuân thứ hai trong đời dì Bạch, trong tương lai chú Đặng rất có thể sẽ trở thành ba kế.
Tôi bèn hù cậu ấy: “Mẹ cậu mà sống với chú Đặng thì coi như cậu ra rìa, bơ vơ không có chỗ dựa nữa, phải làm sao đây nhỉ?”
Bạch Tiểu Niên không chút hoang mang, khịt mũi chế nhạo lời đe dọa của tôi: “Cậu định bảo là để tớ qua nhà cậu ở đó hở? Hồ Gia Minh, cậu lại muốn giở trò lưu manh chứ gì.” Cậu ấy đang ăn thanh long do chú Đặng mang đến, là loại ruột đỏ rất ít gặp. Tôi nói sẽ cắt miếng cho cậu ấy, nhưng Bạch Tiểu Niên nằng nặc đòi dùng thìa xúc ăn.
Hồi ấy thanh long ruột đỏ hiếm cực kì, mà có lẽ là cũng rất đắt. Cậu ấy ăn hai miếng, đoạn dí thìa kề gần miệng tôi: “Có ăn không, há mồm ra!”
Thanh long ruột đỏ dễ ám màu, nước quả dính vào là môi lưỡi biến thành hồng rực. Bạch Tiểu Niên thè lưỡi liếm môi, hàm răng trắng cắn một miếng nhỏ thịt quả hồng sậm. Cậu ấy cho rằng tôi muốn ăn thanh long, nhưng không biết rằng tôi muốn hôn cậu ấy.
Tôi cúi thấp đầu, chậm rãi tiến lại gần môi cậu ấy. Bạch Tiểu Niên chớp chớp mắt, không né tránh.
Cậu ấy biết tôi muốn giở trò lưu manh.
-Hết chương 9-