Tiểu Noãn Đông

Chương 36

Edit: Yunchan

Mùa đông năm nay rất lạnh.

Tuyết rơi nhẹ tầm mấy ngày rồi bắt đầu đổ lớn.

Ai cũng kháo nhau rằng nhiều năm rồi chưa gặp trận tuyết nào lớn như vậy.

Vào ngày quang đãng hiếm hoi, ai nấy đều ra khỏi nhà xúc tuyết quét đường, vận động gân cốt sắp rỉ sét tới nơi.

Trong đại trạch Dịch gia, Đông Đông thu xếp gói hành lý cho Dịch Viễn, gói ghém giỏ thức ăn, rồi mặc áo khoác dầy vào cho hắn.

“Hay nàng đi chung với ta đi.” Dịch Viễn quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, không dằn được buột miệng đề nghị một lần nữa, chẳng hiểu sao nghĩ tới chuyện bỏ cô lại đây, lòng hắn cứ thấy bất an.

Biết hắn lo lắng, cô bèn áp tay vào lòng hắn, trấn an: “Không sao, đâu thể nào mỗi lần chàng tới Lạc Châu là lại dẫn ta theo được. Vả lại mấy năm nay ta cũng ổn mà, cha biết võ nên đã dạy ta một ít, chàng quên mất trước đây cũng từng bị ta đẩy té à.”

“Lúc đó ta bị thương.” Hắn nhướng mày phản bác: “Mà ai ngờ được cái thân bé xíu như nàng lại khỏe như vậy chứ.”

Cô cười khẽ, nói dỗi: “Đúng rồi, là ta khỏe nên mới thừa dịp chàng bị thương đẩy té chàng.”

Hắn buồn cười nhìn cô, hỏi tiếp: “Nếu lúc đó nàng biết võ rồi thì sao lại để cho người ta bắt nạt?”

“Cha bảo tiểu cầm nã thủ là để phòng thân, không được dùng để đánh lộn với bạn, lúc nào bí bách lắm mới được dùng.”

Câu này nghe hơi quen, hình như Tô Tiểu Mị cũng từng nói y như vậy. Nói lại thì trước khi tay của Tông Đường bị bẻ gãy, hắn hoàn toàn không biết là cha cô có võ.

Tuy người đàn ông đó tầm vóc rất to lớn, nhưng lúc nào cũng lầm lì ít nói, an phận bán đậu hũ. Hắn chưa từng nghe nói hay thấy ông ta tập võ, nhưng hôm nay ngẫm lại, quả thật trông cha cô không giống một người nông dân.

“Lúc trước cha nàng làm gì?” Hắn nhìn cô, tò mò hỏi: “Là người trong giang hồ à?”

“Ta không biết.” Cô lắc đầu đáp: “Cha chưa từng nhắc tới chuyện quá khứ, nhưng hồi trước Tô gia thường tìm cha uống rượu, có thể cha đã từng kể với Tô gia rồi, mà sao vậy?”

“Không, chỉ hiếu kỳ thôi.” Gác đề tài này qua bên, hắn hỏi lại: “Nàng xác định là không đi với ta sao?”

“Không được, sắp sang năm rồi, nhà nào cũng bận chuẩn bị đồ tết, chàng giao sổ sách cho ta quản lý, ta mà đi theo chàng tới Lạc Châu thì thể nào công chuyện cũng chất đống lên tới xà nhà mất.”

Đông Đông vừa nói vừa tiễn hắn ra ngoài cổng lớn.

“Trên đường tuyết dầy lắm, chàng coi chừng trượt chân, cẩn thận một tý đừng đi vội. Ta có làm cho chàng ít bánh nhân đậu với tương thịt, chàng nhớ phải ăn nhé, đừng để đói bụng.” Nói rồi, cô nhịn không được lại kéo chặt áo khoác cho hắn: “Mặc vậy chàng đủ ấm chưa? Có cần mặc thêm mấy bộ nữa không?”

Nhìn nét mặt lo lắng của cô, hắn nhỏ nhẹ nói.

“Ngồi xe ngựa không phải cưỡi ngựa, mặc bấy nhiêu là đủ rồi.” Dứt lời, hắn giơ tay xoa xoa mặt cô: “Trái lại nếu có người dám chọc nàng khó chịu thì nàng phải tới Ứng Thiên Đường ở mấy ngày nhé.”

Hắn ngang nhiên sờ mặt cô mà chẳng coi ai ra gì, làm Đông Đông hơi ngượng, nhỏ giọng nhắc: “Ở đây là ngoài cổng, mọi người đang nhìn kìa.”

Cô nói xong, hắn đã không thèm thu tay mà còn ôm gọn cô vào lòng, cúi đầu hôn cô trước mặt mọi người.

Đông Đông hít hơi vào, thoắt cái ngượng chín mặt.

“Người ta đã muốn nhìn thì cứ để họ nhìn rõ chút.” Hắn ôm cả eo cô, nắm nhẹ lấy cái cằm xinh xắn của cô: “Để tất cả đều biết, nàng là nữ nhân của ta, là thê tử của Dịch Viễn ta.” Câu này làm mang tai cô đỏ bừng.

“Ta không ở nhà nhớ phải đắp thêm nhiều chăn, ta xong việc sẽ về ngay.” Hắn dặn dò không ngớt.

Nghe vậy, cô cảm thấy tim nóng lên, vẫn không dằn lòng được nhắc hắn lần nữa: “Trên đường nhiều tuyết lắm, chàng đi phải cẩn thận.”

“Ta biết rồi, nàng vào trong đi, bên ngoài lạnh lắm.”

“Chàng lên xe trước rồi ta vào ngay.”

Hắn nhìn cô, tim ấm áp.

Biết cô gái nhỏ này không thấy hắn lên xe thì nhất định không chịu vào nhà, hắn buộc lòng thả tay ra rồi bước lên xe.

“Thiếu gia, lên đường chưa ạ?” Xa phu hỏi.

“Ừ, đi đi.” Hắn gật đầu, vừa nói vừa vẫy tay với cô.

Xe từ từ lăn bánh, Đông Đông giơ tay lên cũng hươ huơ về phía hắn.

Hắn nhìn cô, thấy cô vẫn đứng ngoài cửa lớn ngó theo hướng hắn đi. Lớn tới nhường này mà ngoài cô ra chưa ai từng tiễn hắn thế này.

Hắn nhìn mãi theo bóng dáng cô, mà cô vẫn đứng chôn chân ở đó, mãi tới khi xe rẽ vào khúc quanh, không còn trông thấy cô nữa, hắn mới thả mành xe xuống. Nhưng dáng dấp của cô vẫn in rõ trong lòng hắn.

Mới lên đường mà hắn đã nhớ nhà tới cồn cào ruột gan.

Thiếu gia và Thiếu phu nhân Dịch gia, ngay trước đại trạch tình thâm như cá nước, thu hút mọi ánh mắt nhòm ngó, chẳng bao lâu sau, tin này đã lan khắp thành.

Lúc mọi người đang bàn tới tin đồn mới nhất này, thì một thiếu gia mặc áo bông bị mời ra khỏi tửu quán lần hai.

“Làm gì hả? Ngươi không biết ta là ai hả? Kêu chưởng quỹ của ngươi ra cho ta!”

“Đại gia, tất nhiên chúng tôi biết ngài là ai, nhưng chưởng quỹ nói, Thiếu phu nhân nhà ngài đã dặn là không được cho các ngài nợ nữa, thật lòng rất xin lỗi.”

“Cùng lắm chỉ là tiền thôi mà, muốn bao nhiêu mà ta không có?” Tên thiếu gia tức tới mức đỏ mặt tía tai, nổi trận lôi đình quát: “Mẹ nó bọn mắt chó các ngươi dám coi thường ta à! Mấy năm nay ông đây bỏ bao nhiêu tiền cho chỗ bọn mi, còn thiếu sao?”

“Đương nhiên là không thiếu, nhưng Thiếu phu nhân nhà ngài đang được cưng chiều, ai dám đắc tội cô ta thì chính là không nể mặt Dịch thiếu. Chúng tôi cũng khó xử lắm, hay là đại gia ngài về nhà lấy tiền đi, ta sẽ mang rượu tới ngay.”

Tiểu nhị tửu quán cười đon đả, nhưng hai tên lực lưỡng đứng sau lưng thì lạnh mặt, tên thiếu gia này biết không làm được gì, đành nổi giận nạt:

“Giỏi, ngươi giỏi lắm! Cứ chờ đó cho ông!”

Dứt lời, hắn vung tay áo, nổi cơn tam bành quay ngoắc người, sải bước bỏ đi.

Bước loạng choạng trên đường, tên thiếu gia đỏ ngầu hai mắt, càng nghĩ lửa giận càng phun trào, càng đi càng không cam lòng.

Trước đây hắn muốn uống rượu thì hết người này tới người kia tranh nhau dâng lên, nhưng từ khi ả nữ nhân kia xía vào sổ sách thì không ai cho hắn nợ nữa. Ngoài tiền tiêu xài cố định ra, hoàng kiểm bà (*) trong nhà chẳng chịu cho hắn lấy một xu tiền rượu, còn dám nói là sợ hắn uống say gây sự.

(*) Thiếu phụ có tuổi.

Mẹ nó, hắn có gây chuyện gì à? Cùng lắm chỉ sờ soạng cái ả tiện nhân dám bẻ gãy tay hắn thôi! Hại hắn đau hết mấy ngày trời, tới giờ nhấc tay cũng thấy đau!

Vậy mà mấy tên khốn trong nhà còn dám cười lén sau lưng hắn, làm hắn tức điên trong bụng mà không có chỗ phát tiết.

Cùng lắm chỉ là tiền thôi mà, Dịch gia hắn của cải vô số, muốn tiền mà không có sao?

Ý nghĩ này vừa lướt qua, rượu trong bụng cũng trào lên làm hắn không nhịn được vịn tường, nôn sạch ra ngoài.

Người qua đường nhìn thấy đều phóng ra thật xa. Đúng lúc hắn ngẩng đầu lên thì thấy nữ nhân kia đang xách bao quần áo bước ra cổng lớn, nhắm về hướng phường giấy.

Hắn trợn trừng mắt nhìn cô, vốn định bám theo cô đòi tiền, nhưng bỗng dưng nhớ tới bộ dạng hung ác của Dịch Viễn lần trước, trong phút chốc, cổ hắn như bị Dịch Viễn bóp chặt lần nữa, khiến hắn hơi lùi lại.

Khoan đã, bốn ngày trước Dịch Viễn đi Lạc Châu, bây giờ ả ta thì đang tới phường giấy, cho thấy trong nhà không có ai, Dịch gia có rất nhiều tiền, hắn biết trong phòng Dịch Viễn chắc chắn có giấu riêng một khoản.

Thoắt cái, hai mắt hắn ta sáng bừng, nhất thời bị tiền che mờ lý trí nên không bám theo cô mà lại quay người đi vào cổng lớn, bước nhanh về phía nhà chính.

Nào ngờ lúc hắn ta kích động đi tới nhà chính, thì lại thấy một đứa nha hoàn đang lau nhà ở đó. Hắn ta sốt ruột núp ở trong sân, đợi cho nha hoàn kia lau nhà xong, xách thùng nước đi rồi mới chạy vào phòng lật tung rương hòm.

Nhưng hắn ta lục lọi cả buổi trời mà chẳng mò thấy một đồng trinh nào, chỉ moi ra được một đống sách vô bổ.

Hắn ta điên tiết xô ngã cả giá sách xuống đất, giá sách lật xuống va vào một chồng rương quần áo, làm chúng đổ xuống theo. Trong số đó có một rương quần áo bị rơi bật nắp trên đất, một hộp gỗ lăn ra, bên trong thấp thoáng thứ gì như châu báu nữ trang. Hắn nhác thấy thì mừng húm, lập tức nhét hộp châu báu vào lòng toan bỏ đi, nhưng thấy căn phòng lộn xộn mới sực nghĩ ra, nhà chính mất cắp, nếu Dịch Viễn truy cứu tới cùng, thì nhất định không tin là ả tiện nhân kia lấy trộm đồ.

Trong nhất thời, lòng luống cuống.

Nhưng tiền đã vào tay, bắt hắn phải nhả ra thì hắn lại không cam lòng.

Đúng lúc này, hắn nhìn thấy chỗ dầu thắp bị hắn lật đổ ra đất vì mải lục lọi đồ lúc nãy, dầu đã loan đầy đất, còn vãi cả ra sách vở.

Được rồi, nếu cháy thì sẽ không ai biết ở đây từng bị mất cắp.

Ý tưởng này vừa lóe lên, hắn mặc kệ hết những thứ khác, mem say đã giục hắn cầm đá lửa lên, nhóm vào mớ sách đã thấm ướt dầu. Sợ ngọn lửa cháy chưa đủ lớn, hắn ta còn cầm mấy quyển sách xếp la liệt khắp phòng, thậm chí còn đi ra sân, quẳng chúng lên mái ngói.

Mấy ngày nay trời trong hiếm có, lớp tuyết đọng cũng đã tan đi ít nhiều, nhưng hắn sợ mái ngói còn ướt, nên trở vào nhà cầm thêm mấy cuốn nữa, nhen lửa rồi vứt lên, mãi tới khi tất cả đều cháy rụi, lửa đỏ rực tới nỗi hơ nóng mặt và thân hắn, lúc ấy hắn mới cam tâm.

Nhìn trận lửa hừng hực bốc lên tận trời, một thứ khoái cảm khó hiểu bỗng trào lên trong lồng ngực.

“Tiện nhân, ai bảo ngươi dám chèn ép ta! Để coi ngươi làm sao chèn ép ta nữa!”

Hắn cười hả hê đắc ý, sau đó mới mang theo bảo bối trong ngực, sải bước ra ngoài. Nhưng không ngờ tiết trời hôm nay, trời vật hanh khô, một cơn gió thổi qua cuốn bay những trang sách đang cháy rực trên mái ngói, vài tờ như đốm lửa rơi vào vạt áo sau của hắn. Nhưng vì quần áo mùa đông quá dầy nên hắn không phát hiện, cứ bước ngông nghênh ra ngoài, áo hắn cháy rất đượm, vừa cháy vừa rơi tàn lửa, để lại cả một nền đất chất đầy tàn lửa.

Gió thổi lên, lên mãi, tàn lửa bay xa bay xa, Đông rơi một ít, Tây vương một phần.

Không bao lâu sau, cả tòa đại trạch Dịch gia đều cháy sáng.

Mấy nha hoàn và hạ nhân phát hiện ra biến cố, lúc đầu còn cố gắng dập tắt ngọn lửa. Nhưng vừa nhào qua đây thì bên kia lại cháy, dập được bên này thì đầu khác lại bùng lên. Đợi tới khi mọi người phát hiện ra chuyện lớn, thì cả đại trạch Dịch gia đã ngập trong màn khói mịt mù.

Thảm hại hơn chính là, gió bắc cứ cố sống cố chết nổi lên, thổi qua rú rít, thổi cho ngọn lửa càng cháy đượm, thổi cho tới khi đám cháy lan rộng ra xa, vút qua bờ tường cao, vãi cả lên nóc nhà lân cận. Chưa đầy nửa canh giờ, không chỉ đại trạch Dịch gia, mà ngay cả những nhà lân cận cũng gặp phải tai ương.

“Tiêu tùng rồi! Cháy rồi! Tới cứu mau lên —-“

Rốt cuộc có người vọt ra khỏi đại trạch Dịch gia, gân cổ hét lên khiếp đảm.

Trong thoáng chốc, kẻ này cứu người, người kia cứu hỏa, nhưng cơn gió nóng được gió to tiếp sức lại mạnh lên gấp bội. Ngọn lửa tham lam liếm vào tường nhà vách ngói, nuốt chửng cả tòa viện phòng ốc.

Đông Đông ở phường giấy, nghe được tin này thì cuống cuồng chạy về. Nhưng giờ này, tới cổng lớn của đại trạch Dịch gia cũng không thể bước vào được nữa, trận lửa đỏ rực thiêu rụi tất cả, nhuộm đỏ bốn bề như mùa hè rực lửa, ngọn lửa kia cháy rất đượm, dù muốn dập cũng không biết dập từ đâu.

Bỗng một bức tường bị cháy rụi sụp xuống, nhất thời khiến mọi người trên đường cái ré lên thất thanh, chạy nháo nhác khắp nơi.

Cô bị tình hình này dọa tới nỗi mặt mày trắng bệch, chật vật lắm mới nhìn thấy Chu Chu, vội vàng túm lấy cô ta hỏi dồn: “Người đâu hết rồi? Tất cả đã ra ngoài chưa? Còn ai bên trong không?”

“Ra rồi, ra rồi, tất cả đều ra rồi, bọn muội đã đưa các chủ tử ra ngoài hết rồi.” Chu Chu khóc tới nỗi đỏ bừng hai mắt, chỉ qua bên đầu đường nói: “Ở đó cả rồi ạ.”

Đông Đông chạy nhanh tới, thấy từ trên xuống dưới Dịch gia đều ở cả đây thì thở hắt ra, nhưng không yên tâm vẫn đếm lại số người.

Mẹ Dịch Viễn nhìn tòa đại trạch trăm năm nhà mình bị thiêu trụi trong chốc lát với vẻ không tin được, khiếp sợ tới ngỡ ngàng, lặp đi lặp lại không ngừng: “Tại sao có thể như vậy… Tại sao có thể? Sao lửa lại bốc lên? Làm sao bốc lên được?”

Phát hiện thiếu một người, Đông Đông không rảnh bận tâm bà nói gì, quay đầu chạy thẳng tới chỗ nha hoàn, giữ cô ta lại hỏi: “Chu Chu! Lữ Vinh đâu? Có ai thấy nó không? Nó ở đâu rồi?”

Chu Chu vừa nghe thì hơi ngớ ra một chút, lật đật ngoái đầu hét to với nha hoàn chăm sóc thiếu gia.

“Vinh thiếu gia đâu rồi? Cô có thấy ngài ấy không?”

“Chẳng phải ngài ấy ở chung với phu nhân sao? Hôm nay ngài ấy không ở chỗ Lữ gia.” Nha hoàn nghe vậy thì hoảng hốt, sợ tới nỗi mặt tái nhợt.

Đông Đông thấy mà lòng giật thót, quay phắt đầu nhìn lại người phụ nữ kia.

Bà vẫn đan chặt hai tay vào nhau, hai mắt nhìn trừng trừng vào tòa đại trạch trăm năm sắp lụi tàn trong biển lửa, hoàn toàn không chú ý tới sự mất tích của con trai mình.

Dịch Viễn nói mẹ vô tình, cô vẫn không tin, mãi cho tới giờ —-

Đông Đông dằn lòng, nghĩ tới Dịch Viễn, nghĩ tới đứa bé kia. Sau đó không nghĩ ngợi gì nữa, cô nhún chân, quay vụt người lao vào biển lửa đang cháy mạnh ngút trời.

Chu Chu nhìn thấy bỗng quáng hết cả mắt, hét lên giật giọng: “Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân! Người đừng vào —-“

Nhưng chớp mắt sau, thiếu phu nhân đã biến mất trong biển lửa ngùn ngụt và làn khói đen mịt mùng.

Mọi người kinh hoàng nhìn cô lao nhanh vào trong màn lửa, ai nấy đều giật bắn mình, trong tích tắc tất cả đều đứng như trời trồng tại chỗ, không ai dám xông vào.

Tường viện và phòng ốc trong đại trạch, từng bức tường nối nhau sụp đổ, từng căn phòng kéo nhau đổ vỡ. Ngay lúc tất cả mọi người tưởng là cô đã chết chắc rồi, thì chợt thấy cô bế một đứa bé lướt qua bức tường lửa đang chênh vênh chực đổ, đạp lên mái ngói tường viện, nhảy ra ngoài, làm ai nấy đều kinh hãi.

“Thiếu phu nhân —-“ Chu Chu xông lên trước: “Người vẫn ổn chứ?”

“Không sao, Vinh thiếu gia sợ quá nên trốn trên giả sơn trong đình.”

Đông Đông lem luốc mặt mày, vừa nói vừa đặt đứa bé xuống, dỗ: “Đệ xem, không sao hết, chúng ta đã ra ngoài, đệ có thể mở mắt ra rồi.”
Bình Luận (0)
Comment