Tiểu Noãn Đông

Chương 37

Edit: Yunchan

Lữ Vinh mở mắt ra, thấy mình đã ở ngoài thật rồi thì mới khóc toáng lên.

Nha hoàn vú em của Lữ gia thấy thế thì vội bước lên dẫn chủ tử ra.

Đúng lúc này, hiên nhà của căn phòng khách mé ngoài cùng sụp đổ hoàn toàn, hơi nóng và tro bụi táp vào mặt, khiến mọi người ré lên kinh hoàng.

Mấy chủ tử Dịch gia bị dọa tới choáng đầu, không ai lên tiếng chỉ huy nổi, Đông Đông vội vàng quay đầu lại điều khiển người hầu và nha hoàn, bảo mọi người rút lui ra xa. Sau đó bảo Chu Chu nhanh chân dẫn người tới thông báo cho những nhà cùng đường, e là có người không biết tình hình, vẫn còn ở trong nhà.

“Đây rốt cuộc, rốt cuộc là kẻ nào gây ra tội?” Dịch phu nhân ấn ngực, kích động không thôi, ngoảnh đầu căm tức chất vấn mọi người: “Là ai? Tột cùng là kẻ nào phóng hỏa, lửa này bốc lên từ đâu? Ai nhìn thấy đám cháy đầu tiên?!”

“Thưa phu nhân, lúc nha hoàn nhìn thấy thì ngọn lửa đã bốc lên ở hành lang rồi —-“

“Ta thì thấy ở trong vườn —-“

“Không phải, là ở phòng giặt mới đúng —-“

“Sai bét, phòng giặt cháy là do đại đường ca bị đốt mông, chạy ầm ầm tới mới làm cho nó cháy theo.”

“Ta cũng nhìn thấy đại đường ca bị lửa đốt mông chạy qua hành lang!”

Nghe vậy, Dịch phu nhân quắc mắt xoay người lại, nhìn về phía trưởng tử của nhị bá: “Tông Đường! Cháu bị cháy ở đâu?”

“Cháu… Cháu…” Dịch Tông Đường vẫn mặc nguyên bộ đồ bị lửa thiêu mông, khoác lên người cái chăn mà nha hoàn đưa cho, mặt tái xanh, ấp úng nói không ra lời.

“Tông Đường, con nói mau, con bị cháy ở đâu?” Nhị bá vừa nghe chuyện này có liên quan tới con trai nhà mình, vội vàng gặng hỏi.

Dịch Tông Đường nhìn vòng người trước mắt và ngọn lửa cháy hừng hực phía trước, biết mình đã gây họa, hai mắt đảo tứ tung, lắp ba lắp bắp nói: “Con, con… lúc, lúc đi qua hành lang, đã bị cháy rồi.”

“Hành lang nào?” Đại đường tẩu níu lấy trượng phu, hỏi dồn.

Sợ bị người ta phát hiện là mình gây chuyện, hắn ta bèn cắn răng, ác tâm trỗi dậy, lên tiếng: “Ở nhà chính của Dịch Viễn, lúc ta đi ngang qua thì ngửi thấy mùi khói, ta nhìn vào thì thấy trong phòng viện có sách bị đốt cháy, sách cháy còn bị ai đó vứt lung tung, cho nên thế lửa mới lớn nhanh như vậy.”

“A, ta cũng nhìn thấy nhà chính bị cháy, có mấy tờ giấy bị cháy bay tứ tán nữa.” Lâm thẩm ở bên nghe vậy thì vội vàng hùa theo.

“Không sai không sai, là nhà chính cháy đầu tiên.” Đại đường tẩu rất sợ do trượng phu mình gây họa, bèn nói gấp hơn: “Ta cũng thấy nhà chính là nơi bắt lửa đầu tiên.”

Những người khác nghe xong, hồi tưởng lại thì cũng ngờ ngợ có nhìn thấy mấy trang sách bị cháy, thế nên đều gật đầu phụ họa.

Dịch phu nhân nghe mà nổi giận, xoay vụt đầu lại, xách váy tóm lấy Đông Đông đang điều động mọi người trên đường cái, mắng té tát:

“Mi —- Mi —- thì ra chính là ả tiện nhân mi gây chuyện!”

Đông Đông ngẩn ngơ, chẳng hiểu đâu ra đâu, chỉ nhìn bà ngơ ngác, hỏi: “Con? Con đã làm gì?”

“Từ khi con ta cưới mi về, Dịch gia chúng ta không có lấy một ngày yên tĩnh. Đồ hồ ly tinh mi chẳng những mê hoặc nó tới choáng váng đầu óc, mà bây giờ còn phóng hỏa đốt nhà, mi là đồ sao chổi, cút đi ngay cho ta!”

Đông Đông thấy thế càng hoảng hơn, hớt hải giải thích: “Mẹ, con không có, đám cháy này không phải con đốt —“

“Câm miệng!” Dịch phu nhân vung tay giáng cho cô một bạt tai, thở hồng hộc mắng xối xả: “Mi gọi ai là mẹ? Đáng lẽ trước đây ta không nên để con ta cưới mi! Nếu không cưới mi thì đại trạch trăm năm của Dịch gia chúng ta vẫn vững vàng trăm năm, sao lại để tiện nhân như mi phá hủy trong chốc lát?”

“Nhưng lúc lửa cháy, con không —-“

Mặt đau rát, Đông Đông khiếp sợ che gương mặt bị tát đau, nhưng vẫn nóng ruột muốn phân trần. Nào ngờ còn chưa nói xong, Dịch phu nhân lại trở tay tát thêm một cái trời giáng, làm lời chưa phát ra đã bị tát bay. Lần thứ hai bị đánh bất ngờ không kịp đề phòng, Đông Đông cảm thấy trong miệng tanh nồng, nếm thấy vị mặn của máu, cô che miệng, hoảng sợ ngẩng đầu. Còn chưa hoàn hồn, đã thấy mẹ hắn nổi trận lôi đình chỉ vào cuối đường, oán hận mắng:

“Cút! Mi cút ngay cho ta! Ta chưa từng có loại dâu con như mi! Từ hôm nay trở đi, Dịch gia chúng ta không chứa loại người như mi, con ta cũng không cần loại thê tử như mi —–“

“Mẹ —-“

“Câm mồm! Lão Lý đâu! Đuổi nó đi ngay cho ta!”

Đông Đông nhìn bà hãi hùng, không thể tin nổi mẹ hắn có thể nói ra những lời như vậy, không chịu nghe lời cô nói mà đã quy sẵn tội cho cô rồi.

Cô còn muốn bước lên, nhưng đã thấy Lý tổng quản đi nhanh tới chắn trước mặt cô, lạnh mặt nói:

“Lôi cô nương, cô nên đi đi.”

Đông Đông ngước nhìn ông lão hà khắc này, cổ họng thắt lại, lòng đau như cắt, không cam lòng bèn cất giọng giọng khàn khàn: “Ông biết cháu không ở đây.”

Trong đôi mắt lạnh lùng của Lý tổng quản bỗng gợn lên đợt sóng, ông ta siết chặt hàm, dằn giọng nói: “Bây giờ nói gì cũng vô ích, cô ở đây chỉ chuốc thêm bực tức cho phu nhân thôi.”

Trận hỏa hoản cháy ngùn ngụt bên cạnh, chiếu đỏ rực mọi thứ trước mắt.

Đông Đông nhìn Lý tổng quản và người phụ nữ lạnh lùng bên cạnh, sau lưng hai người họ là thân tộc Dịch gia, trông thấy ánh mắt của cô, bọn họ có chút chột dạ không dám nhìn thẳng, nhưng miệng thì vẫn không chịu yên.

“Nhìn gì? Thẩm đã bảo ngươi đi thì còn không cút đi mau?”

“Đã nói khi không Dịch Viễn lại lấy một đứa ngốc về làm gì? Coi đi, giờ đốt nhà chúng ta thành tro rồi đấy!”

“Nữ nhân này đúng là đồ sao chổi, từ lâu ta đã biết ả ta sớm muội gì cũng gây ra họa lớn rồi!”

“Muội à, muội làm đúng lắm, ai cũng biết là ả ta gây họa, giờ chúng ta trục xuất ả ta khỏi nhà, cũng coi như phải lẽ!”

Trong khoảnh khắc, cô sực hiểu ra, tất cả chỉ là một cái cớ để mẹ hắn đuổi cô ra khỏi nhà.

Ngay từ đầu, ngoài Dịch Viễn ra, trên dưới Dịch gia chưa một ai xem cô là người nhà.

Cô biết mình không thể nán lại đây được nữa, họ không để cho cô giúp đỡ, cũng không cảm kích những việc cô đã làm. Thở sâu, Đông Đông nén cơn ấm ức ngập đầy lòng và giọt nước mắt chực tràn mi, ngẩng đầu, không cố bào chữa cho mình nữa mà chỉ thẳng lưng, xoay người ra đi.

Trận hỏa hoạn của Dịch gia lan đi rất nhanh.

Sau khi Đông Đông rời khỏi đại trạch Dịch gia, mới biết tình hình còn nghiêm trọng hơn cô tưởng. Dù mọi người đã cố hết sức nhưng vẫn không dập tắt được trận lửa hừng hực. Tàn lửa bị gió thổi bay đi, lướt qua tường của từng căn nhà, thiêu cháy hết căn này tới căn khác.

Trong hang cùng ngỏ hẻm, phố lớn ngỏ nhỏ, đâu đâu cũng có người hớt hải cứu tài sản hoặc múc nước trong giếng tưới lên mái ngói, cố không cho nhà mình cũng mắc họa lây. Nhưng dù thế cũng chỉ ngăn được tạm thời, chỉ có thể trì hoãn đôi chút.

Ban đầu cô còn cố gắng giúp đỡ, nhưng sau đó lại nhận ra rất nhanh rằng mọi người hoàn toàn bất lực với trận lửa này.

Mặc dù người ngoài thành thấy ánh lửa cũng chạy tới phụ dập lửa, nhưng vào mùa đông trời hanh khô, gỗ dựng nhà bị bén lửa đã cháy bùng lên, mắt thấy thế lửa mỗi lúc một lớn, làm một phần ba thành gần như đều chìm trong biển lửa. Tim cô đập nhanh khủng hoảng, rõ ràng chỉ với sức người thì ngọn lửa này hoàn toàn không dập được.

Nếu cứ mãi như vậy, trừ phi cả thành đều bị đốt rụi, không còn thứ gì để cháy nữa thì cơ may mới lắng xuống được.

Có lẽ, trời sẽ đổ mưa —-

Óc bỗng lóe sáng, Đông Đông ngẩng phắt lên ngước nhìn trời, nhưng bầu trời âm u lại chẳng có dấu hiệu gì là sẽ trút mưa hay đổ tuyết, chỉ có gió lạnh se sắt thổi vút qua, thổi bùng ngọn lửa càng thêm mạnh.

Những nhà chung quanh khóc lóc kêu gào chạy tìm con và người thân bị vùi trong lửa.

Cô không nghe được, nhưng vẫn thấy sắc mặt đau khổ và hoảng loạn của họ, thấy giọt nước mắt lấm lem trên mặt mọi người, thấy cả những gương mặt tuyệt vọng và kinh hoàng bị khói bụi và lửa cháy ám đen.

Cô có thể ngửi thấy trong không khí nóng rực một mùi khen khét, thậm chí là mùi thịt người bị nướng cháy…

Trong thoáng chốc, cô rất muốn nôn, tích tắc sau, cô lại muốn khóc.

Toàn cảnh đập vào mắt hệt như địa ngục trần gian.

Bất lực và hoảng sợ nghẹn đầy trong cơ thể, cô ngước nhìn toàn thành đỏ lửa, nhìn bầu trời không mưa, đột nhiên, biết mình phải làm gì.

Trời không mưa, nhưng cô biết phải tới đâu để cầu mưa.

Cô biết.

Bao năm nay cô ra vào đảo quỷ nên biết A Linh không phải người thường, còn từng thấy A Linh sử dụng dị năng. Cô biết A Linh là vu nữ, vu nữ Bạch Tháp, cô đã đọc qua quyển sách mà tổ sư gia của thiếu gia viết, quyển Ma Mị dị văn lục, biết A Linh có năng lực khác thường, biết cách để cầu mưa —-

Từ nhỏ cô đã lớn lên ở đây, cô biết nửa số người trong thành này, cô không thể nào buông trôi như vậy.

Đông Đông thở hào hển, ngừng chân cứu nạn, đặt thùng nước xuống, quay vụt người chạy nhanh ra ngoài thành.

Một đội cứu hỏa vừa tuôn vào thành, cô không để ý tới, mãi tới khi có người bắt lấy tay cô, giữ cô lại.

Đông Đông ngoảnh đầu lại thì nhìn thấy Bạch Lộ.

“Đông Đông, muội sao rồi? Muội muốn đi đâu?” Bạch Lộ cầm tay cô hỏi dồn.

“Muội lên đảo, muội đi thỉnh cầu A Linh, cô ấy là vu nữ, cô ấy có khả năng cầu mưa…”

“Đừng đi, cô ấy không nghe lời muội đâu.” Bạch Lộ ngắt lời cô, nói: “A Linh không thích người, cô ấy chỉ biết khoanh tay đứng nhìn mà thôi.”

“Không đâu, cô ấy đã hứa với muội, nếu muội gặp chuyện thì hãy đi tìm cô ấy, cô ấy sẽ cho muội thứ muội muốn nhất.” Đông Đông căng miệng cười, nói: “Tỷ cẩn thận chút, muội đi một lát sẽ về ngay.”

Nói rồi cô vùng khỏi tay Bạch Lộ, quay đầu chạy thẳng ra ngoài cổng thành.

“Đông Đông! Chờ đã, Đông Đông, A Linh cô ấy —-“

Nghe thấy lời hứa của A Linh với Đông Đông, Bạch Lộ sợ tới nổi đuổi nhanh theo, nhưng Đông Đông không nghe thấy âm thanh, mà còn từng luyện võ, biết khinh công, còn Bạch Lộ thì không có. Nhìn Đông Đông thoắt cái biến mất ngoài cổng thành, Bạch Lộ biết mình không đuổi kịp cô nên quyết định dừng bước, quay lưng chạy đi tìm A Mị để cản Đông Đông.

“Thiếu gia, nguy to, người xem đi, hình như trong thành có cháy!”

Vừa quá trưa Dịch Viễn đã gấp gáp từ thành Lạc Châu trở về, hắn nghe xa phu gọi thì bèn nhấc màn xe lên, quả thật nhìn thấy nhà mình trong thị trấn đằng xa đang bốc khói đen cuồn cuộn.

“Nhanh lên, chúng ta chạy về nhanh lên!” Hắn sửng sốt, cuống cuồng bảo xa phu giục ngựa đi nhanh.

Xa phu rung dây cương, vội vàng bắt con ngựa chạy nhanh tới trước. Cỗ xe loáng cái tăng nhanh tốc độ, lăn vùn vụt đi. Đợi tới khi chạy tới gần hơn, hai người mới thấy rõ trong thành ánh lửa tỏa lên tận trời, ngọn lửa cháy mạnh vượt qua cả đầu tường thành, khủng khiếp tới nỗi xa phu phải thét lên thành tiếng.

“Ta về trước xem sao!” Tim Dịch Viễn giật thót, mặc kệ hết mọi thứ, ném lại câu này rồi nhảy phắt xuống xe ngựa, vận khinh công chạy bán mạng vào thành.

Còn chưa vào thành thì đã có một sóng người ùa ra, kẻ khóc lóc người la gào, ai nấy đều ám đầy tro bụi trên đầu trên mặt, có vài người còn bị bỏng lửa tới độ da tróc thịt bong, tóc tai quần áo đều cháy sém.

Hắn nhìn thấy mà tim đập lên khủng hoảng, dạt biển người, cắm đầu liều mạng chạy thẳng về phía đại trạch Dịch gia.

Khắp thành đều có lửa, ánh lửa phản chiếu lên bốn bề một màu đỏ rực, dọc đường đi hắn cứu được một đứa bé, giúp một đại nương bị chôn trong đám cháy. Sau cùng thấp thoáng trong biển người hắn nhìn thấy người của Dịch gia, nhưng không thấy Đông Đông đâu cả.

Thấy mẹ và nhị bá, hắn hối hả chen lên, giữ lấy mẹ hỏi gấp:

“Mẹ, Đông Đông đâu? Sao không ở cùng mọi người?”

Dịch phu nhân thấy con mình vừa về tới là hỏi ngay nữ nhân kia, bèn lạnh mặt nói: “Ai biết ả tiện nhân kia ở đâu, trận lửa này là do ả đốt! Ta đã đuổi cổ ả ra khỏi nhà rồi!”

Hắn nghe vậy thì trừng mắt nhìn bà với vẻ không thể tin nổi: “Mẹ làm gì?”

“Ta đuổi ả đi rồi!” Dịch phu nhân căm hận nạt: “Sáng sớm ả tiện nhân đó đã phóng hỏa ở nhà, chẳng những đốt nhà chúng ta mà bây giờ cả tòa thành đều cháy rụi trong tay ả. Trước đây ta đã bảo con đừng lấy ả, giờ  thì con nhìn đi, ả gây ra họa gì! Nhà ta bị thiêu rụi, thiêu rụi hết rồi!”

“Đông Đông không thể nào phóng hỏa, nàng ấy không đâu lại phóng hỏa làm gì?!” Hắn phẫn nộ gầm lên.

“Ai cũng thấy chính ả phóng hỏa!” Dịch phu nhân mạnh miệng đổ tội cho Đông Đông, tức tới đỏ phừng mặt quát: “Đám cháy đó bốc lên từ phòng chính, Tông Đường tận mắt nhìn thấy!”

Nghe phu nhân nói vậy, Chu Chu không chịu nổi nửa, khóc òa lao tới: “Không có, không phải thiếu phu nhân làm! Từ sáng sớm thiếu phu nhân đã tới phường giấy, tôi ở trong phòng lau sàn, trước khi tôi đi mọi chuyện đều ổn, nhưng sau khi tôi đổ nước quay lại thì gian nhà đã cháy rồi! Lúc đó rõ ràng thiếu phu nhân không ở trong phòng!”

“Nha đầu ngươi nói bậy bạ gì hả!” Vừa nghe nha hoàn kia bước ra làm chứng, Dịch Tông Đường sợ tới tái mặt, sấn lên giơ tay muốn đánh.

Dịch Viễn thấy thế lập tức chộp lấy tay hắn, lửa giận ngút trời chất vấn: “Ngươi làm gì? Ngươi tận mắt thấy cái gì? Tận mắt thấy Đông Đông phóng hỏa sao?!”

Dịch Tông Đường thấy thế thì sợ tới nỗi suýt tè ra quần, quýnh quáng nói: “Ta, ta, ta nhìn thấy nhà chính bị cháy, ta chưa từng nói là thấy cô ta phóng hỏa, ta không nói vậy, là thẩm tự nghĩ, là mẹ của đệ tự nói —–“

Dịch Viễn phẫn nộ tới nỗi gân xanh nổi gồ lên, ném mạnh gã qua một bên, xoay người trừng mắt nhìn người phụ nữ đang hất mặt lên trời kia, siết chặt nắm tay, có một khoảng khắc hắn thiếu chút nữa đã không dằn được lửa giận. Nhưng kết quả là hắn vẫn cắn răng ngoảnh mặt bỏ đi.

“Dịch Viễn! Con đứng lại đó cho ta, đứng lại ngay cho ta! Mọi thứ cháy sạch rồi con không giúp còn muốn đi đâu hả?!” Dịch phu nhân thấy thế thì tức tới mức run lên bần bật.

“Con đi tìm Đông Đông!” Dịch Viễn không buồn ngoái đầu lại, đi thẳng một nước.

Dịch phu nhân nghe vậy thì giận tới độ mất hết lý trí, quát: “Ngươi dám! Nếu ngươi dám đi tiếp một bước, thì cả đời này đừng quay trở lại!”

Hắn dừng bước.
Bình Luận (0)
Comment