Tiểu Ôn Nhu

Chương 25

“Việc khiến anh vui vẻ nhất, là em ở bên cạnh anh.”

Từ sau hôm đó, Hoắc Yên càng thêm chăm chỉ học tập. Bởi vì cô dần hiểu ra, ba mẹ luôn thiên vị chị gái, người đủ khả năng để cô dựa vào chỉ có bản thân mình.

Chỉ cần bản thân mạnh lên, mới có thể bảo vệ những thứ quan trọng nhất, đối mặt với hiện thực tàn khốc, nước mắt không có tác dụng, cô nhất định phải mạnh mẽ.

Đảo mắt đã đến giữa tháng mười một.

0h vừa qua, trong phòng 611 liền truyền đến giọng hát vịt đực chúc mừng sinh nhật của thanh niên nào đó.

Sau khi Thẩm Ngộ Nhiên hát xong, Hứa Minh Ý bỏ cái che tai xuống, không còn hơi sức nói: “Phí tàn phá tinh thần, mỗi phút 25 tệ, hỗ trợ chuyển khoản.”

Anh ta nói xong ngã lăn xuống giường, làm ra vẻ sắp đi đời nhà ma.

Thẩm Ngộ Nhiên xù lông, nhảy đến bên giường Hứa Minh Ý, ra sức đè lên người anh ta lắc lư: “Xú hòa thượng, đừng mơ tưởng sinh nhật ngươi lão tử hát cho nhé, xem Đại Lực Kim Cương Chưởng của ta.”

Bàn tay của Thẩm Ngộ Nhiên muốn quạt qua mặt Hứa Minh Ý, Hứa Minh Ý bừng tỉnh, chắp tay trước ngực với anh ta: “Thiện tai thiện tai.”

Hướng Nam đưa cho Phó Thời Hàn một cái hộp màu đen, trong hộp là một cà vạt màu sẫm, có hoa văn nổi lên, nhìn qua rất sang trọng.

Phó Thời Hàn  nhận quà, nói một câu “Cảm ơn”.

“Wow, phần quà này của lão đại, thật lợi hại.” Thẩm Ngộ Nhiên nói: “Tớ chưa định đưa quà của tớ, đợi ngày mai tới nhà cậu ăn cơm mới đưa cho cậu.”

Hứa Minh Ý nhận ra Thẩm Ngộ Nhiên đang nói khách sáo, vô tình vạch trần: “Cậu căn bản chưa chuẩn bị, nghĩ ngày mai mới ra ngoài mua.”

Thẩm Ngộ Nhiên chỉ vào anh ta: “Này! Tớ trêu chọc cậu à!”

Phó Thời Hàn hiếm khi nở nụ cười, không để ý đến mấy người trêu đùa nhau, anh lấy điện thoại di động ra, bất kể là WeChat, QQ hay là tin nhắn, đều được gửi rất nhiều câu “Chúc mưng sinh nhật”.

Không thể không nói, Phó Thời Hàn rất biết đối nhân xử thể, bạn học trong trường, dù nam sinh hay nữ sinh, người thích anh vượt xa người ghét anh.

Chính trực lương thiện đồng thời lúc nào cũng phát ra năng lượng tích cực, giống như hạt giống hấp thụ toàn bộ ánh nắng mặt trời. Với khí chất trầm ổn của mình, từ nhỏ đến lớn bên người luôn không thiếu bạn bè, cho dù có tới rồi đi, nhưng đều là giao tình thật tâm.

Bất kể là kiểu thiếu gia xuất thân hào môn như Hướng Nam, hay là kiểu hàng năm phải vay học phí, mỗi ngày còn phải làm thêm nhiều việc như Hứa Minh Ý, hoặc là người bình thường như Thẩm Ngộ Nhiên.

Chỉ cần hợp tính cách, đều có thể trở thành bạn bè anh.

Phó Thời Hàn nhìn qua các tin nhắn này, lần lượt nhắn lại cảm ơn, khóa màn hình di động, tâm trạng hơi ngột ngạt.

Thẩm Ngộ Nhiên chưa muốn đi ngủ, ồn ào nói không bằng chúng ta chuồn ra ngoài uống bia.

Hướng Nam làm trưởng phòng còn chưa mở miệng, Phó Thời Hàn đã lạnh giọng nói: “Uống bia cái gì, đi ngủ.”

Thẩm Ngộ Nhiên không hiểu lắm, xích lại gần Hứa Minh Ý, hỏi: “Tình huống gì thế, vừa rồi còn đang tốt, nghịch điện thoại một lúc, sắc mặt như trời giông bão rồi.”

Hứa Minh Ý tỏ vẻ cao thâm hiểu rõ hồng trần, nhướng mắt: “Muốn biết?”

“Ừm!”

“Cậu đi xem trộm điện thoại của cậu ta, xem bên trong còn thiếu tin nhắn của ai thì hiểu.”

Hai người đồng thời nhìn về cái di động đặt trên bàn của Phó Thời Hàn.

Thẩm Ngộ Nhiên run rẩy: “Lão tử không dám, lão tử sợ gãy xương.”

Hứa Minh Ý nói: “Bần tăng cũng không dám.”

Ngay khi hai người đang bàn luận, điện thoại của Phó Thời Hàn đột nhiên vang lên, Phó Thời Hàn nhạt nhẽo quét mắt qua màn hình, sắc mặt cuối cùng cũng hòa hoãn hơn rất nhiều, cầm di động lên, mặt không biểu cảm nhỏ giọng nói: “Anh ngủ rồi.”

Trong điện thoại, giọng nói của con gái vừa có chút hỗn loạn vừa có chút phấn khởi truyền tới: “Hàn ca, anh ra… ra xem đi.”

“Cái gì?” Trong lúc nhất thời Phó Thời Hàn không kịp phản ứng.

“Anh ra ban công nhìn xem.”

Phó Thời Hàn nhảy từ trên giường xuống chạy nhanh ra ban công, chỉ thấy trên sân ký túc xá nam sinh, đột nhiên xuất hiện pháo hoa xinh đẹp.

Pháo hoa chỉ cao hơn một mét, không ngừng tỏa ra những đốm sáng nhỏ, giống như một chùm hoa.

Hoắc Yên đứng cạnh cây pháo hoa, liên tục vẫy tay với Phó Thời Hàn để anh mau nhìn pháo hoa, giống như sợ anh bỏ lỡ.

Phó Thời Hàn hơi đau lòng cho cánh tay của Hoắc Yên.

Rất nhanh, điện thoại của Hoắc Yên gọi đến, giọng nói của cô rất hưng phấn: “Anh nhìn thấy không, nhìn thấy không?”

Phó Thời Hàn có chút bất đắc dĩ, lại có chút buồn cười: “Anh thấy rồi.”

“Có đẹp không?” Anh nhìn vào dáng người đứng trước ánh sáng của cây pháo hoa vừa nhỏ vừa gầy, trong đôi mắt ánh xúc động, lẩm bẩm nói: “Đẹp.”

Thừa dịp pháo hoa còn chưa cháy xong, Hoắc Yên lấy một tờ biểu ngữ, Lâm Sơ Ngữ giúp cô kéo ra, phía trên dùng bút nước viết mấy chữ xiêu vẹo: Phó Thời Hàn, sinh nhật vui vẻ.

Trong đêm tối, tờ biểu ngữ gần lại pháo hoa, ánh sáng từ phía sau bắn ra liền thấy rõ chữ viết trên đó.

Dùng bút nhiều màu sắc để viết, bên trên còn vẽ mấy con vật nhỏ, còn có hai đứa trẻ, một nam một nữ nắm tay nhau, giống như anh trai dắt em gái.

Một phút sau, pháo hoa dần tắt, hình vẽ trên tờ giấy cũng chìm vào bóng tối.

Điện thoại truyền đến giọng nói thấp thỏm của Hoắc Yên: “Anh thích không?”

Trái tim Phó Thời Hàn đập thình thịch, thình thịch, không chịu nghe lời mà đập nhanh điên cuồng.

Hoắc Yên thấy thật lâu mà anh chưa đáp lại, vội vàng nói: “Em đã chọn loại pháo hoa không phát ra tiếng nổ, chính là vì sợ gây ảnh hưởng đến bạn học khác, giờ em sẽ thu dọn xung quanh, không gây phiền phức cho các dì lao công, anh… anh đừng giận.”

Tay cầm điện thoại của anh nắm chặt, gân xanh nổi trên mu bàn tay, chạy thẳng lên cổ tay rồi biết mất trong tay áo.

“Hoắc Yên.” Giọng anh không cách nào khống chế run rẩy: “Món quà năm nay, anh rất thích.”

Hoắc Yên thở phào một cái, không nhịn được nói: “Hừ hừ, đây vẫn chỉ là khúc dạo đầu thôi, món quà chân chính em sẽ tặng anh trong bữa tiệc ngày mai.”

Khóe môi Phó Thời Hàn không kìm được giương lên: “Vậy anh liền rửa mắt mong đợi.”

“Ừm vâng.”

“Mau về đi, ai bảo em mặc ít thế, còn có, không phải không có tiền sao, thời gian pháo hoa cháy dài như vậy chắc không rẻ, em lấy tiền ở đâu, có phải dùng tiền ăn…”

Không chờ Phó Thời Hàn chất vấn, Hoắc Yên luôn miệng nói: “Vậy em cúp nhé, chỉ xin dì coi ký túc xá hai mươi phút thôi, em phải về đây, bái bai!”

Hoắc Yên vội vàng cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên tên nhóc này sẽ không dễ dàng buông tha.

Cô và các bạn thu dọn xung quanh, trước khi đi, Hoắc Yên nhìn về phía ban công phòng 611, anh vẫn đứng ở đó, xa xa ngắm cô.

Tối nay có trăng, ánh trăng bạc nhẹ nhàng rơi trên người anh, tạo cảm giác lạnh nhạt yên tĩnh.

Trong lòng Hoắc Yên dâng lên một cảm xúc khó tả, bàn tay nhẽ nhàng xoa ngực, lẩm bẩm nói: “Sinh nhật vui vẻ.”

Cùng lúc đó, môi mỏng của anh cũng đọc lên bốn chữ này, sinh nhật vui vẻ.

Hôm nay bởi vì cô đến, trong lòng Phó Thời Hàn vốn đang quạnh quẽ cũng vui vẻ trở lại.

Trên đường trở về, Tô Hoàn nhìn Hoắc Yên trầm mặc không nói, cười hỏi: “Đã chuẩn bị quà tặng, giữa đường lại đổi ý, nói muốn tạo niềm vui bất ngờ cho anh ấy, rất khó khiến người ta không nghĩ nhiều.”

Lâm Sơ Ngữ liên tục gật gù: “Mà niềm vui bất ngờ này, chỉ có nam sinh làm cho nữ sinh, Hoắc Yên, cậu thật đàn ông.”

Hoắc Yên nhìn hai người, nghiêm túc nói: “Tớ với Phó Thời Hàn không phải như các cậu nghĩ đâu.”

“Chúng tớ cái gì cũng không nghĩ.” Lâm Sơ Ngữ và Tô Hoàn trao đổi ánh mắt: “Hai người là quan hệ anh trai em gái, anh rể em vợ nha, bọn tớ hiểu mà, hắc hắc.”

Hoắc Yên nghe được ý tứ sâu xa của hai cô bạn, nhưng cô không muốn giải thích, trước đó Phó Thời Hàn tận lực giúp đỡ cô chuộc đồng hồ của bà nội về, bất kể thế nào cũng nên có chút thành ý.

Mặc dù cách vừa rồi, đối với Phó Thời Hàn chỉ là việc vặt, nói không chừng anh còn muốn cười cô ngây thơ.

Nhưng đây là việc tốt nhất cô có thể cho anh trong khả năng có thể.

Vì muốn anh bất ngờ, Hoắc Yên đã mấy đêm ngủ không ngon, vắt óc suy nghĩ.

Về phòng rồi rửa mặt, khi nằm xuống giường, Hoắc Yên nhận được một tin nhắn của Phó Thời Hàn: “Mất ngủ.”

Khóe miệng Hoắc Yên mấm máy, gõ một tin: “Sinh nhật còn mất ngủ, không phải bị em dọa sợ chứ.”

“Ừm.”

Cô nhìn chữ “Ừm” kia, trong lòng bắt đầu thấp thỏm không yên, nhớ lại hồi cấp ba, có một năm Hoắc Tư Noãn muốn tạo bất ngờ cho Phó Thời Hàn, phát động rất nhiều học sinh trong trường làm một video chúc mừng sinh nhật anh.

Lúc Phó Thời Hàn nhận được video, vừa đúng Hoắc Yên đang ở bên cạnh. Cô biết, cái video kia anh xem chưa được nửa phút rồi đặt điện thoại xuống, sắc mặt tối tăm đến đáng sợ.

Ngày hôm sau đến trường, bạn học quen hay không quen đi ngang qua, đều nói sinh nhật vui vẻ với anh, Phó Thời Hàn lịch sự cảm ơn, cũng không tìm Hoắc Tư Noãn nổi giận, gặp mặt thái độ vẫn như bình thường.

Nhưng Hoắc Yên biết, anh rất tức giận.

Những năm gần đây ở chung, Hoắc Yên càng hiểu Phó Thời Hàn hơn Hoắc Tư Noãn, một ánh mắt bình thản không gợn sóng, Hoắc Yên liền có thể đọc được tâm trạng bên trong của anh. Lúc tâm trạng anh tốt, trong mắt có ánh sáng, mà lúc tâm trạng không tốt, con ngươi đen lại tăm tối, giống như vực sâu không có ánh mặt trời.

Tính cách của anh chính là như vậy, xưa nay không thích phách lối và khoa trương.

Hoắc Yên ngồi trên giường, gãi đầu một cái, trong lòng tự nhủ chỉ muốn làm anh kinh ngạc, lại quên mất kinh ngạc có thể sẽ biến thành kinh hãi.

Phó Thời Hàn có đôi khi rất hẹp hòi, nếu ai chọc anh, anh vẫn sẽ giao thiệp như bình thường, nhưng lâu dần liền phát hiện anh đang dần dần xa cách lạnh nhạt.

Cô tủi thân lạch cạch gõ một tin nhắn, gửi đi —-

“Không vui thật sao?”

Hai phút sau, Phó Thời Hàn gửi một tin nhắn đến.

“Đồ ngốc.”

“Ơ…”

“Hoắc Yên, việc vui vẻ nhất trong ngày sinh nhật năm nay của anh, là em ở bên cạnh.”

Hoắc Yên cười hì hì hai tiếng, hai gò má không tự giác đỏ bừng.

“Đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”

Cô gửi xong tin này, nhanh chóng đặt điện thoại xuống dưới gối, dùng chăn che mặt lại.

Không biết vì sao, nhịp tim đập nhanh lạ thường.
Bình Luận (0)
Comment