Tiểu Ôn Nhu

Chương 26

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cắt thừa nửa quả dưa chuột, em ăn nó giúp anh.”

Sinh nhật hàng năm, mẹ Phó Thời Hàn là Đường Uyển Chi đều đích thân xuống bếp cùng mấy người giúp việc chuẩn bị tiệc sinh nhật cho con trai.

Nhà Phó Thời Hàn là một biệt việt ba tầng kiểu cũ, nằm trong đại viện ở ngoại thành phía đông, dựa núi gần sông, hoàn cảnh xung quanh thanh tịnh và yên tĩnh.

Khi còn bé Hoắc Yên thích nhất là tới nhà họ Phó chơi trốn tìm, bởi vì ngôi nhà rất rộng, có nhiều phòng còn có gác xép và tầng hầm, đối với trẻ con mà nói, những căn phòng như vậy tràn ngập lực hấp dẫn và cảm giác thần bí.

Nhưng Hoắc Tư Noãn trước nay sẽ không bao giờ tùy tiện chơi đùa trong nhà họ Phó, cô ta rất hiểu chuyện, mỗi lần tới chơi đều như một cô công chúa nhỏ, lễ phép đoan trang, ngồi bên cạnh người lớn tiếp chuyện, rất hiểu quy củ.

So với cô ta, Hoắc Yên giống như một con nhóc hoang dã.

Nhưng hoang dã cũng có cái tốt của hoang dã, không cần gò bó, muốn chơi thế nào thì chơi, dù sao cũng không ai quan tâm đến cô, không giống như chị gái, trên bàn cơm ăn nhiều thêm  một miếng thịt, trở về sẽ bị mẹ cằn nhằn rất lâu.

Hoắc Yên thường xuyên nghĩ, nếu bắt cô quy củ giống chị gái, chắc cô sẽ không chịu được.

Bữa tiệc sinh nhật lần này, mấy anh chị em họ nhà họ Phó, còn có mấy người chơi với nhau từ nhỏ ở đại viện, bạn học cấp ba và đại học đều tới, mọi người đều là thanh niên trẻ tuổi, chuyện trò mấy câu rất nhanh đã trở lên quen biết.

Hoắc Tư Noãn đang ở phòng khách nói chuyện phiếm với anh chị em họ của Phó Thời Hàn, còn Hoắc Yên thì vào phòng bếp, giúp đỡ mẹ Phó Thời Hàn làm cơm.

Không ngờ vừa bước vào, đã nhìn thấy Phó Thời Hàn cũng ở trong bếp.

Anh mặc một bộ quần áo dài thoải mái màu tối, phong cách nhẹ nhàng ở nhà, trong trường học hiếm khi thấy được dáng vẻ nhàn nhã như này của anh.

Anh đứng trước tủ bát, đang cúi đầu, một tay cầm con dao sắc bén, một tay khác giữ quả cà chua, các khớp xương thon dài tinh tế, mỗi một cử động nhỏ của ngón tay đều làm lộ ra đường gân dưới làn da, động tác cầm dao thành thạo tự nhiên.

Mấy sợi tóc ngắn mềm mại rũ xuống trán, đường nét bên mặt không còn sắc bén như thường ngày mà lộ ra chút dịu dàng hòa nhã.

Đứng bên cạnh anh là một vị phu nhân, làn da trắng nõn, khuôn mặt dịu dàng, đôi mắt như làn thu thủy động lòng người, mơ hồ có thể đoán ra hồi trẻ bà là mỹ nhân tuyệt sắc đến mức nào.

Nét thanh nhã giữa đôi lông mày của Phó Thời Hàn, có bảy phần giống với mẹ anh Đường Uyển Chi.

Đường Uyển Chi bắt gặp Hoắc Yên đứng ở cửa nhìn trộm, thế là mỉm cười vẫy tay với cô: “Yên Yên mau tới đây, nếm thử món thịt chiên giòn này thế nào (*).”

(*)

thịt chiên giòn

Hoắc Yên đi tới, vén mái tóc đen nhánh, dùng đũa gắp một miếng thịt vàng óng giòn tan lên bỏ cả vào miệng.

“Ưm, nóng quá nóng quá.”

“Xem cái dáng vẻ của em kìa, không thổi một chút đã ăn.”

Phó Thời Hàn bất đắc dĩ đưa tay nhận lấy một nửa miếng thịt còn lại trong miệng Hoắc Yên giúp cô đỡ bị bỏng miệng.

Hoắc Yên lè lưỡi, dùng tay quạt: “Ôi~ em đói mà.”

Phó Thời Hàn nhìn đầu lưỡi đỏ bừng của cô, giống như con mèo con, trong lòng không khỏi hiện lên một chút suy nghĩ kiều diễm.

Anh nhẹ nhàng thổi thổi miếng thịt trong tay, đợi nhiệt độ nguội đi mới đưa cho Hoắc Yên.

Hoắc Yên trực tiếp dùng miệng ngậm lấy miếng thịt nhai rộp rộp, khóe môi không tự giác cong lên.

“Ăn ngon không?”

“Ăn ngon!” Hoắc Yên liên miệng nói: “Tay nghề của dì Đường vẫn giỏi như xưa.”

Đường Uyển Chi cười nói: “Món thịt chiên giòn hôm nay do chính tay A Hàn làm, biết con thích ăn từ nhỏ nên nó cố ý học dì đó.”

“Ồ…”

Hoắc Yên nhìn về phía Phó Thời Hàn, anh đang cầm dao cắt dưa chuột, hờ hững nói: “Ăn thịt của anh, nên nói thế nào?”

Hoắc Yên lè lưỡi: “Cảm ơn Hàn ca.”

Đường Uyển Chi nhìn Hoắc Yên nói: “Yên Yên, con ra ngoài chơi với đám nhóc kia đi, món ăn sắp làm xong rồi.”

Hoắc Yên lắc đầu: “Con tới giúp đỡ dì.”

Thấy Hoắc Yên thành thạo mặc tạp dề vào cho mình, Đường Uyển Chi bất đắc dĩ nói: “Vậy con tới chỗ A Hàn đi, xem có cần giúp gì không.”

“Được ạ.”

Hoắc Yên ngoan ngoãn đi tới bên cạnh Phó Thời Hàn: “Hàn ca, em phải làm gì.”

Phó Thời Hàn nghiêng đầu nhìn cô một cái, đưa cho cô nửa quả dưa chuột: “Ăn nó đi.”

“Ơ?”

“Không phải nói giúp đỡ sao?”

“Đúng vậy, em tới làm trợ thủ cho anh.”

“Cắt thừa nửa quả dưa chuột, em ăn nó giúp anh.”

Hoắc Yên: “…”

Cô gặm dưa chuột rồm rộp đứng bên cạnh Phó Thời Hàn.

Phó Thời Hàn cầm nồi, đổ dầu vào, không để ý hỏi: “Đã ăn xong?”

Hoắc Yên nuốt xong miếng dưa chuột cuối cùng: “Đã ăn xong.”

“Đeo tạp dề giúp anh.”

“Hả?”

Phó Thời Hàn nhấc cái nồi lên: “Không còn tay rảnh, đeo giúp anh.”

Hoắc Yên nhìn bộ quần áo ở nhà của anh, thế là lấy tạp dề ra, nhón chân vòng dây qua cổ anh.

Phó Thời Hàn giang hay tay, Hoắc Yên vòng qua eo anh, từ phía trước buộc lại dây đằng sau cho anh.

Cái tư thế này, thật giống như Hoắc Yên đang ôm anh.

Trên người anh có mùi bột giặt tươi mát, khiến cho người ta có cảm giác thanh sạch, Hoắc Yên tỉnh bơ hít vào một hơi.

Thật thơm.

“Xong chưa?” Anh hỏi.

“Sắp rồi, em không nhìn thấy, chỉ buộc bằng cảm giác thôi.”

“Có thể đứng đằng sau buộc, vì sao em phải dùng tư thế này?”

“Ừ nhỉ!”

Hoắc Yên vỗ đầu một cái, cô có thể đứng phía sau buộc dây, làm gì mà phải đứng phía trước vòng qua người anh, dùng tư thế khó khăn này.

Mặt cô thoáng chút đỏ bừng, lại có chút buồn bực.

Thấy mặt cô ửng đỏ, khóe môi Phó Thời Hàn cong lên như cười như không: “Muốn chiếm tiện nghi của anh?”

Lúc này ngay cả vành tai của Hoắc Yên cũng đỏ lên: “Tuyệt đối không phải!”

Biết cô da mặt mỏng, Phó Thời Hàn không đùa nữa, xoay người để cô buộc tạp dề cho mình, sau đó bỏ rau củ vào nồi, nước lạnh rơi vào dầu nóng phát ra tiếng xèo xèo.

Anh một tay đảo thức ăn, một tay đặt lên cái đầu nhỏ của Hoắc Yên: “Còn ngốc ngếch nữa, tương lai phải làm sao bây giờ, ai dám lấy em.”

Hoắc Yên không phục bĩu môi: “Ăn cơm nhà anh.”

“Nếu thật sự không gả đi được, tương lai không biết chừng phải đến ăn cơm nhà anh.”

“Hứ, người trong sạch không nhận đồ bố thí.” Hoắc Yên nghĩa chính ngôn từ nói: “Em mới không thèm ăn cơm nhà anh.”

Hai  người ồn ào một trận, Đường Uyển Chi đi khỏi phòng bếp, quay đầu còn bắt gặp Phó Thời Hàn đang ôm cả bờ vai Hoắc Yên xoay qua xoay lại.

Bà biết hai đứa trẻ này tình cảm từ nhỏ, khi bé còn được, chỉ là hiện giờ, hai người đều đã trưởng thành, tiếp tục thân mật như vậy, tương lai… chỉ sợ sẽ có hiểu nhầm.

“Dì nhỏ, dì đang nghĩ gì vậy?”

Đường Thiên Mạch đột nhiên xuất hiện, dọa Đường Uyển Chi giật mình một cái: “Ôi, con bé này, con là Tôn hầu tử sao, chỗ nào cũng có mặt, xuất quỷ nhập thần.”

Đường Thiên Mạch cười hì hì: “Con đây không phải thấy dì nhỏ ngẩn người, muốn tới hù dì một tí thôi sao.”

Đường Thiên Mạch là em họ của Phó Thời Hàn, năm nay vừa vào đại học, là một cô nhóc lanh lợi nghịch ngợm.

“Dì nhỏ nghĩ gì thế?”

Đường Uyển Chi lắc đầu: “Không có gì.”

Đường Thiên Mạch quay đầu nhìn Phó Thời Hàn và Hoắc Yên trong phòng bếp, “ồ” một tiếng thật dài: “Con biết rồi, dì đang lo lắng, chuyện của anh con và em gái Hoắc Yên.”

“Con nhóc này.” Đường Uyển Chi biết không thể gạt được tiểu quỷ này, dứt khoát kéo cô nàng đến bên cửa sổ, thấp giọng nói: “Anh của con và Yên Yên từ nhỏ đã tình cảm, cái này cũng không có việc gì.”

Đường Thiên Mạch nói: “Dì nhỏ, đã khi nào dì gặp anh ấy cười vui vẻ với cô gáo khác như vậy chưa?”

Đường Uyển Chi quay đầu, xuyên qua cửa phòng bếp cũng có thể nhìn thấy Phó Thời Hàn đang mỉm cười, ánh mắt cưng chiều nhìn về phía Hoắc Yên, nét mặt ôn hòa dịu dàng.

“Anh con đối xử với ai cũng lạnh như băng, nhất là mấy anh em bọn con, khi còn bé bị anh ấy dạy dỗ không ít.” Đường Thiên Mạch chu miệng: “Chỉ có em gái Hoắc Yên được anh ấy chăm sóc từ nhỏ, còn không cho bọn con bắt nạt, nếu như Hoắc Yên phạm lỗi, thế nào anh ấy cũng sẽ bao che hơn bất cứ ai khác.”

“Nó coi Hoắc Yên như em gái ruột.”

Đường Thiên Mạch cười cười: “Bọn con có ai mà không phải anh em cùng chung dòng máu chứ, con thấy anh ấy căn bản không có coi Hoắc Yên là em gái, đây là đang nuôi vợ ấy!”

Đường Uyển Chi giật nảy mình, vội vàng che miệng Đường Thiên Mạch lại, đúng lúc này, Hoắc Tư Noãn đi tới, nhìn Đường Uyển Chi nói: “Dì ơi, phòng bếp có cần con hỗ trợ không?”

“Bây giờ sắp xong rồi, con không cần vào đâu, hôm nay mặc váy trắng xinh đẹp như vậy, đừng làm bẩn.”

“Vậy dì, con xuống dưới chào hỏi bạn học của Thời Hàn nhé.”

“Con đi đi.”

Hoắc Tư Noãn và Đường Thiên Mạch liếc nhau, cô ta mỉm cười với Đường Thiên Mạch, mà Đường Thiên Mạch lại chẳng thèm phản ứng lại, cũng không để cô ta vào trong mắt.

Đợi sau khi Hoắc Tư Noãn đi, Đường Uyển Chi mới nói: “Cháu hãy nhớ Tư Noãn mới là chị dâu tương lai của con, đừng nói lung tung.”

Đường Thiên Mạch hừ hừ nói: “Anh con đối xử với Hoắc Tư Noãn thái độ không lạnh không nhạt, dì cũng không phải không nhận ra, hơn nữa mấy anh em tụi con đều không thích Hoắc Tư Noãn, cô ta quá giả tạo, nếu sau này làm chị dâu tụi con, nghĩ thôi đã thấy khó chịu.”

Đường Uyển Chi chọc chọc đầu của cô nàng: “Tư Noãn lễ phép hiểu chuyện, nói chuyện ngoan ngoãn, giả tạo cái gì mà giả tạo, con cho rằng ai cũng như con, suốt ngày ở bên ngoài nghịch ngợm, không biết trời cao đất rộng sao?”

Đường Thiên Mạch nói: “Người lớn mọi người đều thích giả ngu, vừa mới em Hoắc Yên còn bận rộn trong phòng bếp nửa ngày, cũng không thấy vị chị gái Tư Noãn này tới hỏi thăm một tiếng, chỉ vội vàng cùng người dưới lầu giao tiếp. Bây giờ đồ ăn đã bày hết lên bàn mới ân cần chạy tới hỏi phòng bếp có cần giúp một tay không. Dì nhỏ à, chị em bọn họ ai tốt hơn, trong lòng dì không phải sáng như gương sao?”

“Chẳng lẽ vừa muốn chị gái lại vừa muốn em gái, nhà họ Hoắc bên kia không biết phải giải thích thế nào, mà ngay cả đối với Tư Noãn cũng là một đả kích, về sau chuyện này đừng nhắc lại nữa.” Đường Uyển Chi hít một hơi: “Bạn bè của anh con nhiều như vậy, đều là đứa trẻ ngoan, dì sẽ giúp Hoắc Yên để ý người tốt.”

“Dì  nhỏ!”

Nhìn bóng lưng rời đi của Đường Uyển Chi, Đường Thiên Mạch chỉ tiếc rèn sắt không thánh thép dậm chân.

Trong phòng khách, Hoắc Tư Noãn gọt hoa quả, đưa tới trước mặt Đường Thiên Mạch: “Em gái, ăn trái cây không?”

Ánh mắt Đường Thiên Mạch rơi xuống túi Chanel bên người Hoắc Tư Noãn, nhếch miệng cười lạnh, chỉ vào mấy cô gái khác trong phòng, nói: “Mấy người họ là chị gái của tôi, là quan hệ máu mủ, cô là chị gái gì mà có tư cách gọi tôi là em gái.”

Sắc mặt Hoắc Tư Noãn có chút khó coi, cô ta biết Đường Thiên Mạch trước nay chưa từng thích mình, nhưng vì để thuận lợi gả vào nhà họ Phó, cô ta nhất định phải giữ mối quan hệ tốt với những chị em này, để bọn họ thích cô ta.

“Em Thiên Mạch, chị biết em không thích chị, nhưng thật sự chị không biết đã làm sai chuyện gì, nếu chị có chỗ nào không tốt, em có thể nói cho chị biết, chị sẽ sửa.”

Đường Thiên Mạch liếc cô ta một cái, thấy dáng vẻ ăn nói khép nép của cô ta, ngược lại trong lòng càng sinh ra sự chán ghét.

“Cô rất muốn gả cho anh tôi phải không?”

Hoắc Tư Noãn ra vẻ đơn thuần nói: “Cái này không phải vấn đề chị muốn hay không, ngay từ đầu đã định trước chị là vợ của anh ấy.”

Đường Thiên Mạch cười lạnh một tiếng: “Có đúng không, thế nhưng theo tôi được biết, hôn ước giữa nhà họ Phó và nhà họ Hoắc, là con gái nhà họ Hoắc và con trai nhà họ Phó, không hề nói nhất định là Hoắc Tư Noãn cô.”

Khóe miệng đang cười của Hoắc Tư Noãn tắt dần, cô ta nhìn chằm chằm Đường Thiên Mạch, nhàn nhạt nói: “Em có ý gì.”

“Ý của tôi rất rõ ràng, nhà họ Hoắc có hai người con gái, tươi lai ai gả cho anh tôi còn chưa chắc đâu.”

Tay Hoắc Tư Noãn siết chặt thành nắm đấm, cô ta bình tĩnh nói: “Em nói cái con nhóc hoang dã kia sao, nó vốn không có thứ gì để cạnh tranh với chị.”

Từ nhỏ đến lớn, Hoắc Tư Noãn đều là giỏi nhất, toàn bộ tâm huyết của gia đình đều dồn lên người cô ta, Hoắc Yên cái gì cũng không có, một kẻ ngu đần, dựa vào đâu mà đòi cạnh tranh với cô ta.

Nhưng đúng vào lúc này, Đường Thiên Mạch đột nhiên gọi to một tiếng: “Anh, anh xuống khi  nào vậy, một tiếng cũng không nói, em đang cùng chị Tư Noãn nói chuyện phiếm, chị ta nói người khác không có tư cách cạnh tranh với chị ta, buồn cười quá, vị trí vợ tương lai của anh còn phải tranh đấu cơ đấy.”

Sắc mặt Hoắc Tư Noãn đột nhiên trắng bệch, cả người đều cứng ngắc lại.

Cô ta quay đầu, Phó Thời Hàn đứng phía sau cô ta, sắc mặt thâm trầm, ánh mặt lạnh lùng.
Bình Luận (0)
Comment