Tiểu Thành Hoàng Hiện Đại

Chương 23


Nguyễn Tiêu xem xong bản tin, trả điện thoại lại, nói lời cảm ơn xong thì tiếp tục đọc sách.
Mấy người bạn của cậu cũng không để ý, chỉ cho rằng Nguyễn Tiêu không thích loại đề tài này, bèn tiếp tục tự tám chuyện tiếp với nhau.
Nội tâm Nguyễn Tiêu vẫn là rất bội phụ tuần báo Bắc Ngữ này.
Đối với quần chúng bình thường mà nói, trên báo nói có thể là bảy phần giả ba phần thật, làm mánh lới nói hươu nói vượn, nhưng trên thực tế, những lời có vẻ như nói hươu nói vượn này lại có chín phần đều rất chuẩn nha.
Nguyễn Tiêu nhìn Đàm Tố yên lặng dò đầu ra, cùng cậu đọc xong báo, thấp giọng an ủi nói: “Chị Đàm, chuyện quá khứ đừng nghĩ nhiều.”
Đàm Tố lại yên lặng lùi đầu về: “Không sao, chị đã trả thù rồi, không để bụng nữa.”
Nguyễn Tiêu gật gật đầu.
Lại nói tiếp, lúc này đây giải oan cho Đàm Tố, cậu ước chừng được đến một trăm điểm công đức! Lúc ấy cậu đang nằm trên giường nghỉ ngơi, xem xét thử thì hoảng sợ, suýt chút nữa không duy trì được hình tượng Thành Hoàng gia luôn.
Trong tình huống bình thường, hóa giải thù hận của quỷ hồn bình thường, làm đối phương có thể thuận lợi đầu thai, nhiều nhất cũng chính là 10 giờ công đức, lúc này ít nhất tăng gấp mười lần, sao cậu có thể không kinh ngạc?
Hơi tưởng tượng một chút liền biết nơi này chắc chắn có nguyên nhân.
Nguyễn Tiêu do dự một chút, vẫn là nhỏ giọng hỏi: “Chị Đàm, hồi chị còn sống có phải đã làm chuyện rất tốt không?"
Đàm Tố nghĩ nghĩ, đáp: “Em cũng biết đó, chị xuất thân từ cô nhi viện, nếu không phải năm đó lão viện trưởng đối xử phúc hậu với những cô nhi như chị, chị không có khả năng bình an lớn lên, càng đừng nói thuận lợi hoàn thành việc học.

Nhưng là chờ chị có thể kiếm tiền được rồi thì lão viện trưởng đã qua đời, cô nhi viện đó cũng đóng cửa, chị muốn hồi báo cũng tìm không thấy chỗ nào.

Sau đó chị bèn dứt khoát quyên tiền cho một vài cô nhi viện có thanh danh không tệ lắm khác, lúc làm việc mệt mỏi, vì bình tĩnh tâm tình, cũng ngẫu nhiên đi làm từ thiện công ích.”
Nguyễn Tiêu gật gật đầu, vậy thì đúng rồi.
Đàm Tố quyên tiền giúp đỡ là trải qua tỉ mỉ chọn lựa, cho nên rất nhiều là đến tay người thật sự cần đến.


Hơn nữa cô làm từ thiện công ích cũng tích góp cho cô một ít công đức.

Cho nên Đàm Tố tuy rằng không thể xưng là đại thiện nhân gì, việc thiện nhỏ lại là thường xuyên tiến hành.

Cậu để Đàm Tố thuận lợi báo thù, còn không có dính vào nghiệt nợ, trên công việc chính là rất đúng chỗ, vì thế trời cao lập tức phát cho cậu tiền lương một trăm công đức, giải nạn lửa sém lông mày của cậu.
Kế tiếp, cậu cũng có thể hơi hoãn một hơi, nếu thuận lợi thì nói không chừng còn có thể sớm một chút sách phong quỷ thần —— sách phong quỷ thần, yêu cầu nhất chính là công đức.
·
Giữa trưa hôm nay Nguyễn Tiêu không đi làm thêm, mấy bạn cùng phòng thấy đều rất kinh ngạc, bèn hỏi hỏi cậu, mà vừa hỏi thì bọn họ mới biết được là chủ chỗ làm của Nguyễn Tiêu đã xảy ra chuyện, đều thật thổn thức.
Bác Dương nhịn không được nhíu mày: “Này thật đúng là……”
Nhan Duệ thở dài, an ủi nói: “Lão tứ, mày đừng nghĩ nhiều.”
Thôi Nghĩa Xương thì vỗ vỗ vai Nguyễn Tiêu, nói: “Dựa theo cách nói của mày, hai vợ chồng cặn bã kia cũng đã gặp báo ứng, mày cũng đừng để chuyện này trong lòng nữa.”
Nguyễn Tiêu biết, mấy thằng bạn đều lo lắng cho mình để tâm vào chuyện vụn vặt, cũng vội vàng nói: “Bọn mày đừng lo lắng cho tao, thiên lý sáng tỏ mà, tao hiểu hết."
Thấy cậu đích xác không có gì không thích hợp, bọn Nhan Duệ mới yên lòng.
Nhan Duệ hỏi: “Sau đó nữa mày chuẩn bị làm sao?”
Nguyễn Tiêu thực dứt khoát mà nói: “Lại đi tìm một công việc khác.”
Nhan Duệ và Bác Dương liếc nhau.
Bác Dương như hiến vật quý lấy ra vài tờ giấy đóng dấu, quơ quơ trước mặt Nguyễn Tiêu, nói: “Vừa lúc tao biết mấy chỗ có thể làm công ngắn hạn nè, hay mày nhìn thử coi?"
Nguyễn Tiêu vừa thấy, nào còn có gì không rõ nữa? Thiệt tình rất cảm động.
“Đa tạ đa tạ, nhị ca thật đúng là giúp tao đại ơn đó.


Nếu không giờ tao cũng không biết đi chỗ nào tìm việc có thể làm thêm ngắn hạn nữa."
Bác Dương đắc ý dào dạt, nhưng vẫn chưa quên công lao của những người khác: “Lão đại lão tam cũng giúp đỡ tìm đó.”
Nguyễn Tiêu buồn cười, lại cảm kích mà nói lời cảm ơn với Nhan Duệ, Thôi Nghĩa Xương: “Đại ca tam ca, cảm tạ.”
Thôi Nghĩa Xương và Nhan Duệ mỗi người một bên, ấn lên vai Nguyễn Tiêu.
"Anh em nhà mình, đừng nói mấy lời khách khí."
Nguyễn Tiêu xem kĩ nội dung trên giấy, đích xác đều là việc làm thêm theo ngày rất không tồi: Có giữa trưa thay ca làm tài xế đón đưa người ta, có giữa trưa hai giờ lái xe giao thức ăn, có giúp cửa hàng thức ăn nhanh đóng gói hộp cơm, cũng có làm thủ công dựa theo sản phẩm tính tiền…… Đại đa số trong đó đều là ở trong nhà, căn bản sẽ không bị gió thổi mưa xối.

Giao thức ăn có khả năng mệt một chút, nhưng gần đây chính là làng đại học, sinh viên order đồ ăn đặc biệt nhiều, cậu hoàn toàn có thể đồng thời tiếp nhiều đơn ở đại học liền nhau, ký túc liền nhau….

như vậy là có thể cùng một lần đưa đồ ăn đến, tiện lợi bớt việc còn kiếm được tiền.
Các loại việc làm thêm theo ngày hoa hoè loè loẹt, nhưng có thể thấy được đều là chọn lựa kỹ càng, cơ bản đều có thể làm Nguyễn Tiêu có thời gian tự do, không bị quá nhiều trói buộc, hơn nữa cũng là tận hết khả năng để cậu không quá mệt.
Nguyễn Tiêu càng xem trong lòng càng cảm thấy ấm áp, sau khi lấy lại bình tĩnh, cậu chọn công việc giao thức ăn kia —— nhận đơn tự do, mấu chốt là có thể đi đến không ít nơi, để cậu quen thuộc với hoàn cảnh hơn, cũng tiện cho một công việc khác của cậu.
Chọn xong rồi, cậu nghiêm túc mà nhìn thoáng qua bọn Nhan Duệ.
Trước kia cậu không có bản lĩnh gì, nhưng hiện tại cậu có thần chức, cứu giúp thiên hạ khoan hẵng nói, nhưng như thế nào cũng nên che chở tốt cho mấy người anh em —— ít nhất để bọn họ đừng bị tà môn ma đạo gì làm hại.
·
11 giờ sáng, Nguyễn Tiêu đi vào một điểm chuyên nhận order thức ăn gần đó, thay một bộ đồng phục màu cam vàng, cưỡi lên một chiếc motor nhỏ.

Cậu rất nhanh nhẹn mà nhận ba đơn từ cùng một cửa hàng thức ăn nhanh, nhanh chóng lấy món, đem hộp thức ăn bỏ vào thùng xe, sau đó giẫm chân ga, rất nhanh đã đến một tiểu khu.

Tiểu khu này bởi vì ở gần đại học, đa số phòng ở đều là cho sinh viên ở phụ cận thuê, phương diện trị an cũng tương đối đáng tin cậy.

Đăng ký ngoài cửa xong, Nguyễn Tiêu lái xe vào, nhanh nhẹn mà đưa xong đơn tòa nhà thứ 6 lầu hai, lại đi vào tòa nhà thứ 5 trước cửa phòng 302.
Vừa muốn gõ cửa, bên trong đột nhiên truyền ra một tiếng hét thảm, sắc mặt Nguyễn Tiêu biến đổi, vội vàng dùng sức gõ cửa, la lớn: “Bên trong có người sao? Có người không? Mau mở cửa!”
Nhưng mà tiếng kêu bên trong lại càng kinh khủng, cậu có chút sốt ruột, nhấc chân bèn định đá văng cửa.
Ngay sau đó, cửa chợt mở ra, một cô bé mặc đầm ngủ xuất hiện.
Nguyễn Tiêu yên lặng mà thu chân lại, đưa bao nilon qua, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn phục vụ: “Chào ngài, tôi là nhân viên giao thức ăn của Cam Vàng, món ngài gọi đã đưa đến, xin ngài ký nhận.”
Cô bé là tận mắt nhìn thấy anh giai giao hàng này thu chân lại, một bên luống cuống tay chân mà tiếp nhận đồ ăn, một bên xin lỗi: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, vừa rồi em ở trên mạng xem bài viết trên Cỏ Lau Tiếng Quỷ, bị dọa đó….

A ha ha, anh biết Cỏ Lau Tiếng Quỷ không? Chính là cái diễn đàn đặc biệt thích kể chuyện ma đó.

Em không phải cố ý, cũng dọa tới anh rồi, thật ngại quá."
Nguyễn Tiêu bảo trì mỉm cười: “Không sao, không có việc gì thì tốt.

Chúc ngài dùng cơm vui vẻ.

Nếu tiện thì xin đánh giá like cho tôi được không?"
Cô bé thở phào nhẹ nhõm, nói: “Không thành vấn đề, tuyệt đối khen ngợi tròn điểm ạ.”
Nguyễn Tiêu xua xua tay với cô, xoay người rời đi.
Nhưng trong lòng cậu lại bỗng nhiên nghĩ đến Cỏ Lau Tiếng Quỷ kia…… Có lẽ cậu cũng có thể dùng thử một chút.
·
Bận rộn xong cả giữa trưa, Nguyễn Tiêu về ký túc xá sớm trước nửa giờ.
Bác Dương mới vừa ngủ trưa xong, thấy cậu đã trở lại, nhô đầu ra chào hỏi.

“Hôm nay về rất sớm ha? Lão đại lão tam đi thư viện, chờ lát nữa có khi trực tiếp đến khu dạy học luôn, hai chúng ta cùng nhau đi thôi đó.”
Nguyễn Tiêu cười cười: “Ô kê, đợi chút cùng nhau đi.

Đúng rồi nhị ca, mày có mang laptop không? Tao muốn mượn dùng một chút.”
Bác Dương nhanh nhẹn mà bò xuống dưới, nói: “Có, tao lập tức lấy cho mày.” Cậu ta kéo ngăn kéo ra, lấy laptop mỏng 14 mm của mình ra cắm điện vào, "Mày muốn viết luận văn hả? Tao đã nói với mày rồi, cứ trực tiếp dùng máy tính của tao viết đi, mỗi lần viết tay lại tìm chỗ đánh lại, mày có mệt hay không?”
Nguyễn Tiêu bất đắc dĩ mà nói: “Chính mày cũng muốn dùng mà…… Nhị ca mày cứ yên tâm đi, tao tích cực làm thêm vậy cũng là muốn sớm một chút tích cóp đủ tiền mua cái máy second-hand, đến lúc đó thì nhẹ nhàng.”
Bác Dương còn đang lầu bầu: “Ký túc xá chúng ta ba cái laptop, tách ra dùng hoàn toàn không thành vấn đề, tại mày ngoan cố.”
Nguyễn Tiêu cười nhìn cậu ta.
Bác Dương cũng không nói nhiều thêm cái gì nữa.
Kỳ thật cậu cũng biết, viết luận văn cần phải tra rất nhiều tư liệu, nếu không có laptop riêng rất phiền toái, còn phải chuyền tới chuyền lui, có đôi khi linh cảm tới không viết xong cũng rất dễ dàng đánh gãy ý tưởng.

Cùng với tìm bọn họ mượn trong ký túc xá, còn không bằng ở thư viện tra xong tư liệu làm xong ghi chép, trở về chậm rãi đánh chữ lại, liền mạch lưu loát……
Mở laptop ra, Nguyễn Tiêu bắt đầu tra tìm diễn đàn Cỏ Lau Tiếng Quỷ.
Trên mạng có mấy diễn đàn rất lớn, Cỏ Lau Tiếng Quỷ chính là một trong số các diễn đàn lớn, rất nhiều người ở chỗ này kể chuyện ma dựa trên trải nghiệm chân thật của mình.
Nguyễn Tiêu nghĩ, có phải nên chọn vài chuyện ma cổ đại có thể hiện đại hóa trong "Lải nhải" kể ra, hấp dẫn một đợt người tin tưởng Thành Hoàng tồn tại, kiếm chút tín ngưỡng, lại có nhằm vào người gặp vấn đề mà giải quyết…… Chờ giải quyết được nhiều, tự nhiên sẽ có danh tiếng, mà có danh tiếng thì kế tiếp là có thể tìm được càng nhiều việc.
Hầy, mặc kệ có tác dụng hay không, chung quy vẫn tốt hơn mình mù quáng đi tìm như ruồi bọ không đầu.
Còn có chuyện sách phong quỷ thần nữa.

Phong quỷ sai còn dễ nói, muốn phong thần chức như Phán Quan linh tinh thì tiêu hao lớn, chẳng sợ dùng hết một trăm điểm công đức hiện giờ cậu đang có cũng chỉ có thể phong một cái mà thôi.
Tính đến đây, mặt mày Nguyễn Tiêu đầy vẻ đờ đẫn.
Lại nói hiện tại, một trăm công đức này cũng không thể dùng lung tung, còn phải duy trì cậu làm xác chết sống lại hằng ngày nữa..

Bình Luận (0)
Comment