Mù sương bao phủ trên mặt hồ.
Cảnh sắc mùa thu hồ Đại Minh vĩnh viễn mỹ lệ, bất kể ban ngày, hay chiều tối, nhất là lúc có sương mù, đẹp như cảnh vật tưởng tượng trong trí óc trẻ thợ Lầu trang điểm của Thẩm Bích Quân ngay cạnh hồ, chỉ cần mở cửa sổ ra là nguyên cảnh sắc mùa thu nhập vào trong lòng, ngay cả lúc nàng còn là cô bé, nàng đã hiểu được cảnh sắc ấy ướm bao vẻ tiêu điều thê lương, đây là nơi bất kể nàng đi đâu đều không bao giờ quên được.
Bởi vậy mà sau này nàng đi lấy chồng, vẫn còn thường thường về nơi đây thăm viếng.
Mỗi lần về, gần đến nơi đây, nàng đều không nhịn được, phải thò đầu ra khỏi xe nhìn, chỉ cần thấy cái lầu điểm trang nho nhỏ ấy, trong lòng nàng đã dâng lên cảm giác ấm áp.
Nhưng bây giờ thì lầu điểm trang chẳng còn ở đó.
Những ngôi nhà chỉnh tề nằm bên cạnh cũng chẳng còn ở đó.
Chẳng còn gì ở đó!
Thẩm gia trang cổ kính đó, vĩ đại đó, mỹ lệ đó, phảng phất như không bao giờ bị hủy hoại đó, bây giờ quả thật đã biến thành tro bụi!
Hai cây cột gỗ tượng làm thành cổng lớn, năm nay mới được tô phết mới mẻ, bây giờ đã biến thành hai khối gỗ đen thui, tựa hồ còn đang âm ỷ bốc khói.
Thẩm Bích Quân có cảm giác mình đang biến thành ngọn khói, thành sương mù, không có một chỗ nương tựa, phảng phất tùy lúc có thể biến đi trong cơn gió.
Ai đã phóng lửa đốt Thẩm gia trang?
Người trong trang ra sao? Không lẽ toàn bộ đều bị hãm hại? Ai là kẻ ra tay hạ thủ?
Thẩm Bích Quân chẳng khóc lóc, thậm chí cũng chẳng rớt nước mắt.
Hình như nàng đã biến thành gỗ đá.
Sau đó, trước mặt nàng bỗng hiện ra một gương mặt già nua hiền hòa, với mái tóc bạc phơ, nụ cười đượm vẻ ba phần oai nghiêm, bảy phần từ ái...
- Không lẽ ngay cả lão nhân gia cũng không còn nữa sao?
Thẩm Bích Quân đột nhiên xông về phía trước.
Nàng đã quên mất chân nàng còn đang bị thương, nàng quên mất đau đớn, chẳng biết tìm đâu ra sức lực, tiểu nhị muốn kéo nàng lại, mà không sao được.
Người của nàng đã xông lại, rơi xuống giữa đám gạch ngói vụn.
Cho đến lúc thân nàng tiếp xúc với đám gạch vụn lạnh lẽo, nàng mới thật tình cảm thụ được sự thực tàn bạo vô cùng đó.
Cuối cùng nàng mới cất tiếng khóc ròng.
Tiểu nhị bước lại, đứng bên cạnh nàng, trong lòng vô cùng thương cảm đồng tình, nhưng không biết làm cách nào an ủi, một hồi lâu, hắn mới ngập ngừng nói:
- Chuyện đã như vậy, tôi thấy cô nương nên trở lại tiểu điếm thôi! Bất kể ra sao, cũng nên bàn tính với vị tướng công ấy một chút.
Hắn thở ra một hơi, lại nói tiếp:
- Thật ra, vị tướng công ấy không phải là người xấu đâu, ông ta không chịu đem cô nương về, không chừng chỉ vì sợ cô nương thấy vậy đau lòng quá thôi.
Hắn đã không nói thì thôi, nói ra lại càng làm cho Thẩm Bích Quân đau lòng.
Không nghĩ đến cái gã thanh niên có cặp mắt lớn lớn ấy, nàng đã đủ khổ sở, bây giờ nghĩ đến y, nàng hận không thể móc trái tim của mình ra, đạp nát trên mặt đất.
- Ngay cả tiểu nhị còn tin được y, còn hiểu được nỗi khổ tâm của y, còn mình... mình mang ơn y không biết bao nhiêu, ngược lại chẳng tin y, ngược lại còn mắng y.
Nàng chỉ hy vọng mình vĩnh viễn chưa từng thốt ra những lời nói độc địa ấy.
Bây giờ đương nhiên Tiêu Thập Nhất Lang chẳng muốn lại đây.
Từ trong bóng tối, bỗng nhiên có tiếng người ho khẽ lên mấy tiếng.
Tiểu nhị cảm thấy một luồng ớn lạnh chạy từ xương sống chạy lên, bất giác rờn rợn nổi da gà rùng mình lên một cái. Tiếng ho khẽ từ sau lưng của hắn phát ra, mà hắn không hề nghe có tiếng chân người, hình như người đang ho, phảng phất tự nhiên từ trong sương mù hiện ra.
Đêm khuya sương mù dầy đặc, làm sao có người đến đây làm gì?
Hắn bất giác muốn quay đầu lại nhìn, nhưng thật tình không dám, hắn sợ lỡ mà quay đầu lại, không chừng lại thấy những con ma vừa mới bị đốt cháy đen thui như cột nhà kia.
Bỗng nghe Thẩm Bích Quân hỏi:
- Hai vị là ai?
Tiếng khóc lóc của nàng không biết lúc nào đã ngưng bặt, không những thế, nàng đã đứng dậy, cặp mắt trong sáng đang nhìn không chớp về phía sau lưng tiểu nhị.
Hắn không ngờ rằng cái vị mỹ nhân yêu kiều khép nép kia, gan dạ lại lớn đến như thế. Hiện giờ không những nàng không lộ vẻ sợ hãi, mà thần sắc lại rất bình tĩnh, không ai nhìn ra được nàng mới vừa qua một cơn khóc lóc thảm thiết.
Nhưng hắn không biết rằng, Thẩm Bích Quân trước giờ vốn rất tự chủ, không khi nào khóc lóc trước mặt người ngoài, hồi nãy nàng khóc lóc ra tiếng, một là nàng đã quá bi thảm muốn chết, hai nữa là nàng xem tiểu nhị thật tình không phải là con người... tiểu nhị, phu xe, a đầu... tuy đều là người cả, mà thường thường bị người ta quên bẵng đi sự hiện diện, bởi vậy mà những người đó có khi vô ý mắt thấy tai nghe nhiều điều bí mật.
Người thông minh muốn dò thám bí mật, trước hết phải đi tìm những người này.
Đối với họ, hai chữ “bí mật” có nghĩa là “bật mí”.
Lại nghe người đó ho khẽ thêm hai tiếng nữa, rồi mới từ từ nói:
- Thấy cô nương ở đây phúng điếu, phải chăng là người có quan hệ với Kim Châm Thẩm gia?
Người này ăn nói nhỏ nhẹ, từ tốn, rõ ràng là một người rất có hàm dưỡng.
Thẩm Bích Quân ngần ngừ một hồi, gật gật đầu, nói:
- Không sai, tôi họ Thẩm.
Người ấy hỏi:
- Cô nương xưng hô thế nào với Thẩm thái quân?
Thẩm Bích Quân đáp:
- Lão nhân gia với tôi là...
Nói đến đây, nàng bỗng nhiên ngừng lại.
Trải qua những biến cố trong mấy hôm nay, ít nhiều gì nàng cũng đã hiểu qua người giang hồ lòng dạ hiểm ác ra sao, cũng học được là:
Gặp người chỉ nói ba phần chuyện Chuyện đến đầu môi giữ mấy lời Hai người này lai lịch không rõ ràng, hành tung ra chiều bí mật, nàng lại bị trọng thương mới khỏi, võ công mười phần còn thừa lại không tới hai phần, làm sao mà không để ý một chút.
Người ấy chờ một hồi, không nghe nói gì nữa, bèn từ từ nói tiếp:
- Cô nương có phải là Liên phu nhân chăng?
Thẩm Bích Quân trầm ngâm một hồi nói:
- Hồi nãy có thỉnh giáo hai vị quý tính, hai vị vẫn còn chưa nói cho nghe.
Nàng cảm thấy mình ứng đối rất lẹ làng, linh xảo, nhưng không biết rằng, mình đã hỏi như vậy, là đã mặc nhiên thừa nhận mình là ai.
Người ấy cười lên một tiếng, nói:
- Quả nhiên là Liên phu nhân, xin thứ lỗi tại hạ thất lễ.
Câu nói ấy vừa thốt ra, tiểu nhị bỗng thấy hai người sau lưng hắn bước ra.
Hai người này một cao một thấp.
Người cao thân thể hùng tráng, mặt như lọ chảo, tay cầm một cây thiết thương so với y còn dài hơn cả ba thước, đầu thương giải thao hồng rung rung, xem ra lại càng lộ vẻ oai phong lẫm liệt.
Người thấp thì thân hình ốm yếu, mặt mày vàng vọt, chưa thấy bệnh mà đã có ba phần như là bị bệnh, cầm trên tay một đôi vũ khí lạ hoắc, Thẩm Bích Quân chẳng biết là thứ vũ khí gì.
Hai người này ăn mặc vốn rất chải chuốt, có điều bây giờ y phục xem ra đã có nếp nhăn, lại còn dính lấm tấm nước và bùn, xem ra mấy ngày nay chưa có dịp thay qua một lần.
Hai người vừa bước ra, bèn hướng về Thẩm Bích Quân gập mình chào, lễ số rất là cung kính.
Thẩm Bích Quân cũng lập tức đáp lễ, nhưng đôi mắt vẫn nhìn vào hai người, nói:
- Hai vị là...
Người thấp giành trả lời:
- Tại hạ là Lôi Mãn Đường, ở Thái Hõ lại đây.
Y chưa mở miệng ra, người nào cũng ngỡ người vừa rồi mới nói chuyện chính là y, nào ngờ y mở miệng, thanh âm như chuông rền, hình như xem người khác như một kẻ điếc.
Người cao nói tiếp theo:
- Tại hạ họ Long, tên là Quang, thảo tự Thiểm, xin phu nhân chỉ giáo thêm cho.
Người này thân hình khôi vĩ, tướng mạo thô bạo, ăn nói thì ngược lại văn vẻ nho nhã, so với con người của y thật là hai thái cực.
Tiểu nhị đứng nhìn cặp mắt mở to trừng trừng, cảm thấy câu “người không thể đoán được bằng tướng mạo” thật là đúng quá cỡ.
Thẩm Bích Quân thở phào nói:
- Thì ra là Lôi đại hiệp và Long nhị hiệp...
Thì ra hai người Lôi Mãn Đường và Long Nhất Thiểm tình thân như cốt nhục, không bao giờ rời nhau một bước, giang hồ gọi họ là “Lôi Điện song thần”.
Thái Hồ Lôi Thần Lôi Mãn Đường thiện nghệ sử dụng Lôi Công Tạc, chiêu thức tinh kỳ, bất kỳ trên đất dưới nước, đều vận chuyển như ý, thêm nữa trời sinh phú bẩm thần lực kinh hồn, có thể nói là dũng cảm hơn cả vạn người.
Long Quang xưng hiệu Nhất Thiểm, tự nhiên là khinh công cao cường.
Hai người hùng cứ vùng Thái Hồ, hiệp danh nổi tiếng như cồn, tuy Lôi Mãn Đường tính tình nóng như lửa, nhưng cũng là vì trượng nghĩa việc công, trong giang hồ là một tay hảo hán số một.
Tuy Thẩm Bích Quân chưa từng gặp qua hai người, nhưng nàng nghe danh đã lâu, bây giờ nghe nói là họ, trong lòng cũng cảm thấy tạm yên, trên mặt bất giác lộ vẻ tươi cười.
Nhưng nụ cười vừa mới hé đã vội tắt ngấm, Bành Bằng Phi và Liễu Vĩnh Nam chẳng phải nổi tiếng hiệp nghĩa đó sao, nhưng bọn họ làm những chuyện không bằng cầm thú.
Nghĩ đến đó, nàng còn cười sao nổi.
Lôi Nhất Thiểm khom người nói:
- Tiện danh bọn tại hạ nào đáng gì, chữ “hiệp”, lại càng không dám.
Thẩm Bích Quân miễn cường cười một tiếng, nói:
- Hai vị từ Thái Hồ xa xôi lại đây, không biết có chuyện gì yếu khẩn?
Lôi Nhất Thiểm thở ra một hơi nói:
- Bọn tại hạ vốn vội vã đến đây để chúc mừng tuổi thọ thái phu nhân, nào ngờ... lại chậm một bước.
Bốn chữ “Lại chậm một bước” nghe trong tai Thẩm Bích Quân, thật là một cú sét đánh giữa trời không, chấn vỡ tan tành hồn phách của nàng.
Nàng đang tính hỏi bọn họ Thẩm thái phu nhân có ngộ nạn không?
Có điều làm sao nàng dám hỏi ra miệng.
Lôi Mãn Đường nói:
- Chúng tôi lại đây được hai hôm nay.
Câu nói ấy làm như chưa nói hết, y đã ngừng lại, bởi vì chính y cũng biết mình nói rất lớn tiếng, không cần phải nói, y rất ít mở miệng ra.
Thẩm Bích Quân ráng cầm giữ bi thống, hỏi:
- Hai hôm trước... lúc ấy không lẽ ở đây đã xảy ra...
Long Nhất Thiểm mặt mày ảm đạm gật đầu nói:
- Lúc huynh đệ chúng tôi lại, nơi đây đã xảy ra hỏa hoạn, không những vậy mà tử thương khắp nơi, chỉ hận là chúng tôi lại chậm một bước, dù đã ráng hết sức, cũng không thể làm gì được hơn.
Y cúi đầu nhìn y phục của mình đang còn lấm tấm những bùn nước, rõ ràng đang lúc cứu hỏa bị làm ướt, không những vậy mà hai đêm rồi không ngủ không nghỉ ngơi, do đó y phục còn chưa được thay đổi.
Bốn chữ “tử thương khắp nơi” thật làm cho Thẩm Bích Quân vừa phẫn nộ, vừa thương tâm, nhưng đã nói đến chữ “thương”, ắt phải có người còn sống.
Trong lòng nàng còn ôm mối hy vọng trong vạn nhất, nàng giành hỏi:
- Không biết người nào đã bị thương?
Long Nhất Thiểm nói:
- Lúc đó có Lỗ Đông tứ nghĩa đang làm khách trong phủ, đại hiệp, tam hiệp bất hạnh bị ngộ nạn, nhị hiệp và tứ hiệp thì bị thương nặng.
Lỗ Đông tứ nghĩa cũng là họ Thẩm, vốn là họ hàng xa với Kim Châm Thẩm gia, mỗi năm đến ngày thọ của Thẩm thái quân, bốn huynh đệ đều trang bị đồ lễ trang trọng, đến chúc mừng, lần này không biết lý do gì, cũng đến chậm một chút, thành ra trùng hợp với tai nạn, đại hiệp Thẩm Thiên Tòng võ công cao cường nhất rốt cuộc bị mất mạng.
Bốn người ấy, không những Thẩm Bích Quân biết mặt, nàng còn rất quen thân.
Nàng cắn chặt môi, lại hỏi tiếp:
- Trừ Thẩm nhị hiệp và Thẩm tứ hiệp ra, còn có ai bị thương nữa?
Long Nhất Thiểm chầm chậm lắc đầu, than:
- Trừ hai người ấy, không còn ai nữa cả.
Y nói như thể là “không còn ai bị thương nữa”, thực ra ý của y rõ ràng là nói “không còn ai sống sót”.
Thẩm Bích Quân không còn cầm giữ được mình, rú lên hỏi:
- Tổ... tổ mẫu của tôi...
Chưa nói xong, người của nàng đã nghiêng về một bên té xuống đất.
Long Nhất Thiểm nói:
- Thẩm Thiên Cúc và Thẩm Thiên Trúc đang ở trên thuyền mé bên kia, phu nhân xin phiền lại đó nghỉ ngơi một lát, rồi từ từ bàn luận.
Bên cạnh hồ, quả nhiên có thể thấy bóng một chiếc thuyền đang neo xa xa.
Thẩm Bích Quân đưa mắt nhìn về phương trời xa, chầm chậm gật đầu.
Long Nhất Thiểm hỏi:
- Phu nhân đi một mình được không?
Thẩm Bích Quân nhìn xuống chân của mình, than lên một tiếng thật dài.
Lôi Mãn Đường bỗng nói:
- Tại hạ năm nay đã gần sáu mươi, nếu phu nhân không hiềm tại hạ mạo muội, xin cõng phu nhân lại đó được chăng?
Thẩm Bích Quân bỗng nhiên nói:
- Chờ một chút.
Giọng nàng tuy nhu nhược, mà đượm một vẻ oai nghiêm.
Lôi Mãn Đường bất giác dừng chân lại, trừng mắt nhìn, lộ vẻ kỳ quái.
Thẩm Bích Quân cắn môi, chầm chậm hỏi:
- Thẩm nhị hiệp và Thẩm tứ hiệp quả thật có ở trên thuyền?
Gương mặt vàng khè như sáp của Lôi Mãn Đường bỗng nhiên đỏ hồng cả lên, y giận dữ nói:
- Không lẽ phu nhân không tin bọn tại hạ?
Thẩm Bích Quân ngập ngừng nói:
- Tôi... tôi chỉ...
Gương mặt của nàng cũng đỏ ửng cả lên, không tin tưởng vào người khác, thật là một chuyện rất vô lễ, nếu không bị thảm biến mấy ngày nay, có chết nàng cũng không chịu làm như vậy.
Long Nhất Thiểm cười hững hờ một tiếng, nói:
- Phu nhân bị cơn thảm biến, cẩn thận một tý, cũng là chuyện nên làm, huống gì phu nhân trước giờ chưa từng gặp huynh đệ chúng tôi.
Y nói mấy câu nghe khách khí, nhưng trong lời nói có vẻ gai góc.
Thẩm Bích Quân đỏ mặt, than:
- Tôi... tôi thật không hề có ý như vậy, chẳng qua... không biết Thẩm nhị hiệp và Thẩm tứ hiệp thương thế có nặng lắm không, có nói chuyện được không?
Lôi Mãn Đường sa sầm nét mặt, nói:
- Đã chưa chết, tại sao còn không nói chuyện được?
Long Nhất Thiểm than:
- Thẩm tứ hiệp hai ngày nay vẫn còn chưa chịu nhắm mắt, trong miệng cứ lẩm bẩm tên của một người.
Thẩm Bích Quân không nhịn nổi, hỏi:
- Tên của ai?
Long Nhất Thiểm nói:
- Tự nhiên là tên của hung thủ.
Toàn thân Thẩm Bích Quân run rẩy cả lên, hỏi dằn từng tiếng một:
- Hung... thủ... là... ai?
Hung thủ là ai?
Bốn tiếng thốt ra nghe sao nhẹ nhàng, từ tốn, mà trong thanh âm đượm đầy vẻ oán độc, tiểu nhị nghe thấy bất giác rùng mình lên một cái.
Lôi Mãn Đường lạnh lùng nói:
- Phu nhân đã không tin tưởng vào anh em tại hạ, tại hạ có nói tên hung thủ là ai, phu nhân cũng chẳng tin, chi bằng tốt hơn là tự mình lại đó xem.
Long Nhất Thiểm cười lên một tiếng, nói tiếp theo:
- Nơi đây bốn bề không có ai, phu nhân đến chỗ thuyền đậu, không chừng lại yên tâm.
Người y xem ra thô lỗ, ăn nói lại cực kỳ lợi hại.
Ý của lời nói vừa rồi chính là:
- Nơi đây bốn bề không có người, chúng ta mà có gì ác ý với ngươi, ở đây cũng thế thôi, cần gì phải chờ lên tới thuyền mới xong.
Thẩm Bích Quân có là người không hiểu sự đời, câu nói ấy nàng cũng phải hiểu, đừng nói bây giờ nàng không còn hoài nghi hai người này nữa, dù có, cũng không cách nào từ chối được lòng tốt của họ.
Nàng than lên một tiếng, nhìn chân của mình, ngập ngừng nói:
- Có điều... có điều làm sao tôi dám phiền hai vị?
Lôi Mãn Đường hừ lên một tiếng, giắt cây Lôi Công Tạc vào lưng, bỗng nhiên xoay người bước lại trước xe ngựa, chỉ thấy y đưa hai tay nhẹ nhàng đẩy một cái, nguyên cả cỗ xe bỗng nhiên tách ra làm đôi.
Con ngựa kéo xe kinh hoảng hý lên một tiếng, chạy về phía trước.
Lôi Mãn Đường một tay nắm một miếng gỗ, một tay giữ lấy càng xe, con ngựa kéo xe cố sức tung vó chạy mà chẳng tiến tới được bước nào.
Tiểu nhị đứng xem thè cả lưỡi ra, làm sao còn thụt vào được? Hắn nằm mộng cũng không nghĩ ra được cái gã lùn mà ốm tong, mặt mày không ra vẻ gì, lại có sức lực kinh khủng như là thiên thần!
Thẩm Bích Quân nhìn thấy cũng ngấm ngầm kinh hãi, chỉ thấy Lôi Mãn Đường cầm tấm gỗ đi lại, ném xuống trước mặt nàng, nghinh mặt lên nói:
- Phu nhân hãy lấy tấm gỗ này làm kiệu, để huynh đệ chúng tôi khiêng lại được chăng?
Người này thần lực như vậy, chỉ sợ dùng một đầu ngón tay đã đánh ngã Thẩm Bích Quân, nhưng y còn ráng nhẫn nhịn, nghĩ ra cách chu đáo cho Thẩm Bích Quân.
Bây giờ không những Thẩm Bích Quân không còn tý gì hoài nghi, ngược lại còn cảm thấy thật tình đã quá vô lễ với họ, trong lòng nói không hết nỗi băn khoăn.
Nàng cảm thấy trên đời này người tốt rốt cuộc cũng còn nhiều lắm.
Thuyền không lớn, vốn dùng để chơi hồ.
Trong thuyền bày trí cũng sạch sẽ, hai bên đều có để giường nằm thoải mái, hiện giờ thì mỗi bên nằm một người.
Bên trái một người mặt mày trắng bệch, đang nhắm mắt không ngớt rên rỉ, trên người phủ một lớp chăn mỏng, Thẩm Bích Quân nhìn không ra y đang bị thương chỗ nào. Có điều người này chính là Thẩm Thiên Trúc, người thứ hai trong Lỗ Đông tứ nghĩa, không thể nào sai trật được.
Người bên phải, gương mặt không còn một chút máu, hai con mắt trừng trừng nhìn lên nóc thuyền, miệng thì không ngớt quay đi quẩn lại bảy chữ:
- Tiêu Thập Nhất Lang, mi độc thật... Tiêu Thập Nhất Lang, mi độc thật...
Lời nói đầy vẻ oán độc, và cũng đầy vẻ sợ hãi.
Thẩm Bích Quân ngồi đó, nghe một hồi, gương mặt mỹ lệ mà ôn nhu đó bỗng nhiên biến thành dễ sợ không sao tả được.
Nàng cắn chặt răng, từ từ nói từng tiếng một:
- Tiêu Thập Nhất Lang, ta nhất quyết không tha cho ngươi, ta nhất quyết không tha cho ngươi...
Thanh âm ấy trộn lẫn với những tiếng lãi nhãi của Lỗ Thiên Cúc, họa vào nhau, nghe ra càng làm cho người ta nổi da gà.
Lôi Mãn Đường hằn học nói:
- Tiêu Thập Nhất Lang dám làm những chuyện bại hoại này, thật ai ai cũng bắt cho được hắn mà giết đi, đừng nói phu nhân không tha cho hắn, chúng ta ai ai cũng quyết không để cho hắn tiêu dao ngoài vòng pháp luật.
Y nói rất lớn tiếng, mà Thẩm Bích Quân chẳng nghe được chữ nào.
Ánh mắt nàng đang nhìn nơi chân trời xa xa, trên miệng không ngớt lẩm bẩm lập lại câu nói:
- Tiêu Thập Nhất Lang, ta nhất quyết không tha cho ngươi...
Long Nhất Thiểm bỗng nhiên hướng về Lôi Mãn Đường nháy mắt ra dấu, thân hình lắc một cái, người đã biến ra khỏi khoan thuyền, người này thân hình to lớn như vậy mà khinh công thật là cao cường, quả không hổ danh hiệu “Nhất Thiểm”.
Một lát sau, bỗng nghe trên bờ hồ, có tiếng kêu thét thảm thương vọng lại.
Nghe tiếng thét, hình như là của tiểu nhị, tiếng kêu xé màng tai mà ngắn ngủi, hiển nhiên hắn vừa la lên là đã bị người ta chặn lấy yết hầu.
Lôi Mãn Đường chau mày một cái, từ từ đứng dậy ra khỏi khoan thuyền.
Chỉ thấy bóng người thoáng qua một cái, Long Nhất Thiểm đã nhảy lên đầu thuyền.
Lôi Mãn Đường khẽ hô lên nói:
- Người nào theo chú vậy?
Long Nhất Thiểm nói:
- Có ai đâu? Không lẽ anh hoa mắt rồi sao?
Tuy miệng y thì nói vậy, mà nhịn không được quay đầu lại nhìn một cái.
Y quay đầu lại, lập tức thấy một cặp mắt sáng như sao.
Cặp mắt ấy sát ngay phía sau y, khoảng cách chừng không đến ba tấc, đang lạnh lùng chăm chăm nhìn y.
Long Nhất Thiểm khinh công rất cao, vốn là đệ nhất đẳng thân thủ trong giang hồ, mà người này đi theo sau lưng y, y chẳng hề hay biết gì cả.
Lôi Mãn Đường cũng biến đổi sắc mặt, lưng lắc qua một cái, đã cầm trên tay một đôi Lôi Công Tạc đánh huyệt đạo làm bằng sắt ròng, lớn tiếng hỏi:
- Mi là ai? Lại đây làm gì?
Tiếng thét ấy vang lên như một tiếng sét, chấn động mâm trà rung lên làm đổ đầy trà cả ra bàn.
Thẩm Bích Quân cũng bị tiếng thét ấy làm tỉnh lại, chầm chậm đưa ánh mắt nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy Long Nhất Thiểm lùi lại từng bước một vào trong khoan thuyền, trên mặt đầy vẻ kinh hãi, tay mặt y tuy đã nắm chặt cán thanh nhuyễn kiếm, mà còn chưa dám rút ra khỏi vỏ.
Một người như chiếc bóng dính vào người y, y lùi một bước, người ấy tiến theo một bước, cặp mắt sắc sảo như dao, thủy chung vẫn lạnh lùng chăm chăm nhìn vào mặt y.
Người ấy tuổi tác cũng không lớn lắm, nhưng đã có râu, thắt đái ở lưng treo một cây đao, trong tay đang bồng một thây người.
Lôi Mãn Đường giận dữ nói:
- Lão nhị, chú còn không ra tay!
Long Nhất Thiểm hàm răng run lên cầm cập, vẫn còn không dám rút thanh nhuyễn kiếm ra.
Người này trên tay đang bồng một thây người, mà theo sát y như cái bóng, y lại chẳng hề hay biết gì, khinh công thật đã đến mức độ làm người ta nghe mà kinh hoàng.
Người khác ngoài cuộc, thì cũng xong đi, chỉ có Long Nhất Thiểm mới hiểu rõ ràng khinh công của người này kinh sợ đến đâu, bây giờ lòng bàn tay của y mồ hôi ra dầm dề, làm sao còn có thể rút được kiếm?
Lôi Mãn Đường dậm chân một cái, nhảy lại.
Bỗng nghe Thẩm Bích Quân la lớn lên:
- Hãy khoan, người này là bạn của tôi...
Nàng không ngờ được, theo Long Nhất Thiểm về đây, lại là kẻ có cặp mắt lớn lớn kia, bây giờ bỗng nhiên gặp lại y, thật như thể gặp lại thân nhân.
Lôi Mãn Đường ngớ ra một cái, người y rốt cuộc cũng ngừng lại.
Long Nhất Thiểm lùi ra sau một bước, té phập vào một chiếc ghế.
Tiêu Thập Nhất Lang cũng chẳng thèm nhìn tới y, từ từ bước lại, thả thi thể y đang bồng trên người xuống đất, cặp mắt chừng như không nở rời khỏi gương mặt của Thẩm Bích Quân.
Thẩm Bích Quân vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, bất giác đứng dậy, hỏi:
- Anh... anh làm sao đến đây?
Người nàng vừa đứng dậy, lại muốn ngã xuống.
Tiêu Thập Nhất Lang đưa tay đỡ, cười thê thảm một tiếng, nói:
- Tôi cũng chẳng biết tại sao tôi lại đến đây.
Lời nói ấy tuy thốt ra thật hững hờ lạnh lùng, nhưng cái ý trong đó, Thẩm Bích Quân tự nhiên hiểu rõ.
- Tuy mình oan uổng cho y, tuy mình mắng chửi y, nhưng y còn không khỏi đi lo lắng cho mình...
Thẩm Bích Quân không dám nghĩ tiếp.
Tuy nàng không dám nghĩ tiếp, trong lòng bất giác nhen nhúm lên một chút tơ tình ấm áp, gương mặt hồi nãy biến thành dễ sợ thế kia, bây giờ bỗng nhiên chuyển ra ôn nhã nhu mì.
Dưới ánh đèn nhu hoà, gương mặt nàng đượm lên nét hôn hồng, nhìn vào thật nói không hết vẻ quyến rũ, nói không hết vẻ mỹ lệ.
Lôi Mãn Đường và Long Nhất Thiểm nhìn nhau, hình như nhìn muốn thành si ngốc.
Tên tiểu tử này là ai?
Liên phu nhân vốn có tiếng là trinh thục đoan trang, tại sao đối với y lại ra chiều thân mật như vậy?
Thẩm Bích Quân từ từ cúi đầu xuống, một hồi lâu, nàng bỗng nhiên cất tiếng la lên:
- Phải là hắn ta?... Ai giết hắn?
Nàng mới phát hiện ra thi thể Tiêu Thập Nhất Lang vừa rồi mới bồng vào, chính là tiểu nhị, người đã đưa nàng lại đây.
Người này chẳng qua chỉ là một người tầm thường thiện lương, chắc chắn không hề can dự đến chuyện giang hồ, vậy ai giết hắn ta? Tại sao lại phải giết?
Tiêu Thập Nhất Lang chẳng nói năng gì, chỉ từ từ chuyển ánh mắt qua.
Thẩm Bích Quân nhìn theo ánh mắt của y, lập tức nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Long Nhất Thiểm.
Thẩm Bích Quân thất thanh hỏi:
- Các hạ giết hắn? Tại sao?
Long Nhất Thiểm ho khan lên hai tiếng, nói:
- Vị huynh đài này đã là bằng hữu của phu nhân, tại hạ cũng không dám nói gì nữa, chẳng qua, giết người này không phải là tôi.
Võ công của y chưa thấy cao minh ra sao, lời nói thật tình quá ư lợi hại.
Thẩm Bích Quân quả nhiên không tự chủ được xoay qua nhìn Tiêu Thập Nhất Lang một cái, hỏi:
- Rốt cuộc, ai giết hắn?
Lôi Mãn Đường gằn giọng nói:
- Nhị đệ của ta đã nói là không giết y, tức là không hề giết y, Lôi Điện song thần tuy chẳng phải là nhân vật lừng lẫy tiếng tăm gì, trước giờ chưa bao giờ nói dối ai.
Long Nhất Thiểm hững hờ nói:
- Huynh đệ chúng ta là người nói dối hay không, người trong giang hồ ai ai cũng đều biết, đại ca hà tất phải nói đi nói lại.
Lôi Mãn Đường nói:
- Nhị đệ của ta đã nói không giết y, người đã giết y, phu nhân còn chưa minh bạch sao?
Thẩm Bích Quân nhìn chăm chăm vào Tiêu Thập Nhất Lang, hỏi:
- Không lẽ anh giết hắn? Tại sao?
Gương mặt của Tiêu Thập Nhất Lang trắng bệch, từ từ hỏi:
- Cô cho là tôi đã giết hắn? Cô cho tôi là người nói dối?
Thẩm Bích Quân nói:
- Tôi... tôi... tôi không biết.
Gương mặt trắng bệch của Tiêu Thập Nhất Lang bỗng hiện ra một nụ cười thê lương, y nói:
- Đương nhiên là cô không biết, cô vốn không bao giờ biết tôi, tại sao lại đi tin tôi, tôi chẳng qua chỉ là một...
Bỗng nghe có tiếng người ré lên:
- Ta nhận ra ngươi... ta nhận ra ngươi...
Thẩm Thiên Cúc đột nhiên lồm cồm bò dậy, ánh mắt đầy vẻ kinh hoàng sợ hãi muốn chết đi được, làm như y chợt thấy một con quỷ khát máu đang ăn thịt người không bằng.
Lôi Mãn Đường biến sắc mặt hỏi:
- Ông bạn nhận ra hắn? Hắn là ai?
Thẩm Thiên Cúc run lẩy bẩy thò ngón tay ra, chỉ vào Tiêu Thập Nhất Lang:
- Hắn ta chính là hung thủ! Hắn ta chính là Tiêu Thập Nhất Lang!
Thì ra, gã thanh niên có cặp mắt lớn lớn kia chính là Tiêu Thập Nhất Lang, chính là kẻ hung thủ giết người không gớm tay! Thẩm Bích Quân bỗng cảm thấy như bị ai quất cho một roi, trừng mắt lên nhìn:
- Ngươi... ngươi quả thật là Tiêu Thập Nhất Lang?
Tiêu Thập Nhất Lang thở ra một tiếng dài, đáp:
- Đúng vậy, tôi chính là Tiêu Thập Nhất Lang!
Thẩm Bích Quân cảm thấy đầu ngón tay cũng biến thành tê cóng, run giọng hỏi:
- Ngươi... ngươi... ngươi chính là hung thủ giết người?
Tiêu Thập Nhất Lang yên lặng một hồi, chầm chậm đáp:
- Đương nhiên là tôi đã có giết người, có điều tôi không hề...
Y nói chưa dứt lời, Thẩm Thiên Cúc đã la ó lên:
- Nhát đao trên thân ta chính là bị ngươi chém, Thẩm thái phu nhân cũng bị chết dưới tay ngươi, thanh đao trên người y, chính là vũ khí giết người!
Thẩm Bích Quân đột nhiên gào lên một tiếng, rút thanh đao trên thắt lưng của Tiêu Thập Nhất Lang ra, đâm nhầu tới!
Nhát đao ấy đâm vào ngực của Tiêu Thập Nhất Lang.
Không biết có phải Tiêu Thập Nhất Lang không thể tránh kịp, hay là không muốn tránh, y cứ đứng trân ra đó không một cử động, mắt nhìn thanh đao cắm sâu vào ngực mình.
Lưỡi đao băng lạnh.
Y cơ hồ có thể cảm giác được lưỡi đao băng lạnh đâm vào da thịt, vào xương sườn của y.
Nhát đao ấy giống như đã xuyên qua trái tim của y!
Y vẫn còn đứng trân ra đó, không một tý cử động, toàn thân hầu như đã biến thành tượng gỗ.
Thẩm Bích Quân cũng sững người ra.
Nàng không ngờ nhát đao của mình, lại có thể đâm trúng vào người của Tiêu Thập Nhất Lang.
Nàng đã thấy qua võ công của Tiêu Thập Nhất Lang, nàng biết chỉ cần ngón tay của y búng lên một cái, thanh đao ấy lập tức sẽ văng ra, nàng biết mình mà may không bị thương, cũng đừng tưởng đụng tới sợi tóc của y!
Nhưng tại sao y không đỡ? Tại sao y không tránh né?
Tiêu Thập Nhất Lang vẫn còn đứng đó, yên lặng nhìn nàng.
Trong ánh mắt của y, không hề có ý trách móc, chỉ đầy vẻ bi thương, đầy vẻ sầu khổ.
Thẩm Bích Quân chưa bao giờ tưởng tượng được một người lại có cặp mắt lộ vẻ sầu khổ đến thế.
Nàng đâm một nhát đao vào tên đại đạo Tiêu Thập Nhất Lang, đáng lý ra phải cảm thấy khoan khoái mới đúng, nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng nàng cũng đầy những đau khổ.
Nàng không còn biết được mình có giết lầm người nữa hay chăng?
Đao, còn cắm trên ngực của Tiêu Thập Nhất Lang.
Thẩm Thiên Cúc cười điên cuồng lên:
- Tốt lắm, Tiêu Thập Nhất Lang, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay,... mau, mau, chém hắn thêm một đao nữa, ta muốn nhìn thấy hắn bị phu nhân chém chết.
Tay của Thẩm Bích Quân đang run lẩy bẩy.
Thẩm Thiên Cúc gào lên như điên cuồng:
- Hắn là hung thủ đã giết thái phu nhân, phu nhân còn chờ gì nữa?
Thẩm Bích Quân cắn chặt răng, rút đao ra.
Máu tươi, bắn vụt vào người của nàng.
Bắp thịt trên toàn thân của Tiêu Thập Nhất Lang như bị co rút lại, có điều y vẫn cứ đứng trơ ra đó.
Ánh mắt của y không những đầy vẻ bi ai, còn đầy vẻ tuyệt vọng.
Không lẽ y tình nguyện chết dưới tay của nàng?
Tay của Thẩm Bích Quân run rẩy, nước mắt rơi xuống lã chã, nhát đao thứ hai thật không cách nào còn đâm được vào.
Lôi Mãn Đường gầm lên một tiếng:
- Phu nhân không muốn ra tay, tại hạ giết y cũng vậy thôi!
Y vừa thét, vừa xông lại, cây Lôi Công Tạc đánh mạnh vào ngực của Tiêu Thập Nhất Lang.
Chiêu thức đánh ra oai mãnh làm sao, quả nhiên có uy thế như sấm sét!
Tiêu Thập Nhất Lang vẫn đang còn nhìn trân trân vào Thẩm Bích Quân, thật ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn lấy một lần, y ngoặc tay lại tát vào mặt hắn một cái.
Cái tát tai xem ra cũng chẳng có gì là ly kỳ, nhưng không biết sao, Lôi Mã Đường chẳng tránh né gì được, cây Lôi Công Tạc rõ ràng đánh ra trước, vậy mà chưa kịp chạm tới chéo áo của đối phương, bản mặt mình đã bị tát cho một bạt tai!
Chỉ nghe “phách” một tiếng, rồi thì “bình” một tiếng lớn.
Lôi Mãn Đường đã bị đánh cho văng lên, đụng rầm một cái phá vỡ luôn song cửa khoan thuyền, bay ra ngoài, một hồi lâu, mới nghe “bủm” một tiếng, hiển nhiên đã lọt xuống dưới nước.
Long Nhất Thiểm mặt mày xanh lè, sợ đến ngớ cả mặt ra.
Thẩm Thiên Cúc há miệng ra, có điều chẳng la lên được tiếng nào.
Tiêu Thập Nhất Lang vô cùng lợi hại, ai ai cũng đều biết, nhưng chẳng ai có thể ngờ tới, y chỉ tùy tiện quơ tay tát một cái, đã tát một nhân vật nổi tiếng giang hồ là Thái Hồ Lôi Thần văng ra như vậy.
Trái tim của Thẩm Bích Quân lại càng bấn loạn.
- Bây giờ y đã bị trọng thương như vậy, mà một cái tát tai người ta còn đỡ không kịp, lúc nãy y đang chưa bị gì, tại sao y không chịu tránh nhát đao của mình?
- Nếu y thật tình là hung thủ, tại sao y không giết mình?
Nghĩ đến đó, toàn thân của Thẩm Bích Quân đều toát mồ hôi lạnh.
Còn Thẩm Thiên Trúc lúc nãy đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường, bây giờ bỗng nhiên như một con cá búng trên giường xuống, cử động nhẹ nhàng linh động, chẳng có chỗ nào giống một người đã bị thương nặng.
Chỉ thấy ánh mắt y đầy những hung bạo, hằn học trừng trừng nhìn vào Tiêu Thập Nhất Lang.
Thẩm Bích Quân chợt nhìn thấy y, kinh hãi quá chừng lớn tiếng la:
- Coi chừng...
Nàng đã cảm giác sự tình xảy ra có vẻ nhiêu khê, nhưng cũng còn chậm đi một bước.
Hai chữ “coi chừng” vừa mới thốt ra khỏi miệng, Thẩm Thiên Cúc đã rút một thanh nhuyễn kiếm từ trong gối ra, thân hình lộn trên không bắn tới, nhắm đầu đỉnh của Tiêu Thập Nhất Lang chém xuống.
Long Nhất Thiểm thò tay trái vớt lấy một cây thương gát bên góc, tay phải rút cây nhuyễn kiếm trên lưng ra, vừa thương vừa kiếm, chính là tuyệt kỹ nổi tiếng bí truyền của họ Long.
Trên tay y hai thứ vũ khí một nặng một nhẹ, vốn không cách nào phối hợp với nhau, chỉ thấy tay trái y vung mũi thương, giải lâu màu hồng thấp thoáng, đâm vào nách Tiêu Thập Nhất Lang, tay phải nhuyễn kiếm múa lên bảo vệ ngực và bụng của mình, thì ra, hai thứ vũ khí của y, một công một thủ, thật là đứng vào thế không thể bị thất bại.
Khí giới của một người, thường thường liên quan đến tính cách con người của y, Long Nhất Thiểm tuy thân hình cao lớn, lá gan lại nhỏ, lại quá sợ chết.
Sở dĩ y luyện tập khinh công cần cù, cũng chỉ vì muốn chạy trốn cho nhanh, xài chiêu thức thì trước tiên bảo vệ cho mình trước, tay trái thanh trường thương dài một trượng bốn thước, cây thương đâm ra, người của y còn cách địch thủ hơn cả trượng, đã đưa tay phải múa lên bảo vệ lấy mình đến mưa gió cũng chẳng lọt được vào, một tý nguy cơ cũng không dám mạo hiểm.
Bên kia, Thẩm Thiên Cúc trượt xuống đất, lăn một vòng, vung tay phóng ra bảy tám điểm sáng lạnh, xé gió bay tới sau lưng Tiêu Thập Nhất Lang.
Trước ngực Tiêu Thập Nhất Lang máu ra như suối, mũi đao trên tay Thẩm Bích Quân xa y không tới nửa tấc, bên trái bị cây trường thương của Long Nhất Thiểm, bên phải bị thanh nhuyễn kiếm của Thẩm Thiên Cúc, sau lưng bị ám khí của Thẩm Thiên Trúc.
Trong một tích tắc, trước sau trái phải của y đã bị phong cứng, vậy mà y vẫn còn đứng trân ra đó không một cử động, cứ nhìn như si như ngốc vào Thẩm Bích Quân.
Thẩm Bích Quân đột nhiên xoay tay, đưa thanh đao đỡ vào thanh nhuyễn kiếm của Thẩm Thiên Cúc.
Chính nàng cũng không biết tại sao mình lại đỡ cho tên đại đạo Tiêu Thập Nhất Lang một nhát kiếm.
Nhưng thân hình của nàng vốn đã rất yếu ớt, thanh đao vừa vung ra, người của nàng đã ngã xuống.
Chính tại một tích tắc đó, cặp mắt tuyệt vọng của Tiêu Thập Nhất Lang bỗng bừng sáng lên.
Người của Thẩm Bích Quân vừa chạm đất, lập tức bỗng nghe “cách” một tiếng, “phập” một tiếng, ba tiếng la thảm thiết vang lên, Thẩm Thiên Trúc, Thẩm Thiên Cúc, Long Nhất Thiểm ba người, không chết cũng đã bị thương ra đó!
Thì ra chính ngay trong tích tắc đó, tay phải của Tiêu Thập Nhất Lang bỗng nhiên thò ra nhanh như điện, nắm lấy cổ tay của Thẩm Thiên Cúc, “cách” một tiếng, đã bẻ gãy phăng đi bàn tay của y.
Cây trường thương của Long Nhất Thiểm thấy đã đâm vào trong nách của Tiêu Thập Nhất Lang, đầu thương bỗng nhiên bị nắm chặt, chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh không thể kháng cự ồ lại, thân hình bất do tự chủ chồm lại phía trước.
Tiêu Thập Nhất Lang xoay tay kéo cây thương một cái, đã kéo Long Nhất Thiểm ra đằng sau lưng, dùng y làm tấm thuẫn, bảy tám điểm sáng lạnh phát ra từ Thẩm Thiên Trúc, toàn bộ trúng vào lưng của Thẩm Thiên Cúc.
Thẩm Thiên Trúc đang kinh hãi quá chừng, không kịp biến chiêu, bỗng nghe “phập” một tiếng, Tiêu Thập Nhất Lang đã đưa tay lên, đâm thẳng cây thương của Long Nhất Thiểm vào bụng dưới của y.
Sau ba tiếng la thảm thiết, Long Nhất Thiểm và Thẩm Thiên Trúc đã bị táng mạng, chỉ còn Thẩm Thiên Trúc thì tay trái đang cầm lấy cổ tay phải, lăn giữa vũng máu kêu la.
Tiêu Thập Nhất Lang ngay cả cước bộ còn chưa di động.
Nhưng rốt cuộc y cũng chỉ là một con người, tuy nhát đao của Thẩm Bích Quân không có sức, cũng chưa trúng vào chỗ yếu hại của y, lưỡi đao đã xuyên sâu vào thịt đến cả nửa tấc.
Chẳng có thân thể nào bằng xương bằng thịt, chịu nổi một nhát đao như vậy.
Lúc nãy, y chỉ nhờ vào một nỗi oan khí, mới chi trì không ngã xuống, bây giờ đối phương ai ai cũng đã ngã gục, y còn sức nào giữ cho không ngã.
Y tựa hồ muốn đưa tay ra đỡ Thẩm Bích Quân, có điều chính mình đã gục xuống mặt bàn trước.
Chính ngay lúc đó, bỗng nghe có người cười lớn nói:
- Khá lắm, quả nhiên là khá lắm, nếu tiếp thêm được một tạc nữa, ta cũng phục ngươi.
Đấy chính là thanh âm của Lôi Mãn Đường.
Trong tiếng cười dòn dã, Lôi Mãn Đường quả nhiên ở ngoài cửa sổ bay lên, ào một tiếng, toàn thân ướt sũng, trong tay hai cây Lôi Công tạc nhắm vào Tiêu Thập Nhất Lang đánh nhầu!
Thẩm Bích Quân kinh hãi hô lên, quăng cây đao cầm trong tay qua cho Tiêu Thập Nhất Lang.
Tiêu Thập Nhất Lang đón lấy, dùng hết sức lực xoay ngược tay lại đâm ra.
Lôi Mãn Đường làm như cố tình liều mạng, chẳng thèm tránh né gì cả, phập một tiếng, thanh đao đã cắm ngập vào trong ngực y thấu tới chuôi.
Nào ngờ, chẳng thấy y có tý phản ứng gì, thậm chí luôn tiếng la thảm thiết cũng chẳng có, vậy mà cũng vung tay múa chân chồm lại Tiêu Thập Nhất Lang.
Không lẽ người này giết không chết được chăng?
Tiêu Thập Nhất Lang kinh hãi vô cùng, trên đầu vai đã bị điểm một huyệt đạo trọng yếu, y cảm thấy người tê ra, trượt từ trên bàn xuống đất.
Cho dù y là kim cương bất hoại thân thể, cũng chẳng còn đứng dậy nổi.
Chỉ thấy Lôi Mãn Đường đang đứng trước mặt, còn cất tiếng cười khanh khách nói:
- Ngươi muốn lấy mạng ta, ta cũng muốn lấy mạng ngươi, ta đi gặp Diêm Vương, tệ lắm cũng đem ngươi đi theo.
Y đứng trôi trôi nổi nổi ở đó, tựa hồ chân không dính trên mặt đất, toàn thân ướt sũng, thanh đao đang cắm vào giữa ngực, gương mặt đã méo mó chẳng còn hình dạng.
Trong khoang thuyền, đèn đuốc đã bị đánh rớt đi mất ba cây, chỉ còn một cây cô độc nằm bên góc, ánh đèn leo lét, chiếu trên gương mặt nhăn nhó hung ác.
Đấy có phải là người đâu, có chăng là một con ác quỷ đang lẩn quẩn phá phách người ta.
Tiêu Thập Nhất Lang còn đang bình tĩnh, Thẩm Bích Quân thì đã sợ muốn điên cả lên.
Lôi Mãn Đường cất giọng âm trầm nói:
- Tiêu Thập Nhất Lang, tại sao ngươi còn chưa chết, ta đang chờ ngươi đây... chết lẹ thôi!
Gương mặt của y đã cứng đơ, tròng mắt lồi ra như con cá chết, miệng chẳng thấy động đậy gì, tiếng nói không biết từ đâu mà ra.
Tiêu Thập Nhất Lang đột nhiên cười lên một tiếng, nói:
- Ngươi chẳng cần phải chờ ta, ta chết không nổi.
Lôi Mãn Đường bỗng nhiên cười ré lên như chuông ngân.
Tiếng cười trong trẻo mà dễ thương vô cùng.
Lôi Mãn Đường như quỷ kia, bỗng nhiên phát ra tiếng cười như vậy, càng làm cho người ta nổi da gà.
Tiêu Thập Nhất Lang thì thở ra một hơi dài, cười khổ nói:
- Lại là cô, quả nhiên lại là cô!
Lời nói chưa thốt xong, Lôi Mãn Đường đột nhiên ngã gục xuống.
Người của y vừa ngã xuống, Thẩm Bích Quân mới khám phá ra, sau lưng y còn có một người nữa.
Tiếng cười như chuông ngân kia, là do người này phát ra.
Chỉ thấy cô ta mặc áo bông đội mũ kim quan, gương mặt vừa trắng vừa mịn màng như thổi một cái cũng bị vỡ ra, trên mặt đượm một nụ cười nói không hết vẻ ngọt ngào mê hồn, không phải là Tiểu Công Tử thì còn ai khác!
Thấy mặt người này, Thẩm Bích Quân làm như còn sợ hơn là thấy quỷ.
Thì ra Lôi Mãn Đường đã bị nằm thoi thóp đó từ lâu, Tiểu Công Tử xách y vào, điều khiển y như người ta kéo dây điều khiển những hình nộm.
Tiểu Công Tử cười lên như chuông ngân, nói:
- Đúng vậy, lại là tôi đây, tôi là âm hồn không thể tiêu tán, bám cứng lấy anh.
Nàng ta vừa cười vừa yểu điệu đi lại, bẹo vào má Tiêu Thập Nhất Lang một cái, cười tươi tắn nói:
- Một ngày không thấy anh, thật tôi nhớ muốn chết, bảo tôi không được gặp mặt anh làm sao mà cho được? Bảo tôi xa anh, thà giết tôi còn hơn...
hỷ! Giết cũng được, tôi chết cũng nhất định bám lấy cái người anh.
Thanh âm nàng ta vừa trong trẻo vừa quyến rũ, cất tiếng nói lên thật nghe còn hay hơn hát.
Thẩm Bích Quân thất thanh hỏi:
- Ngươi... không lẽ ngươi cũng là đàn bà?
Tiểu Công Tử cười nói:
- Bây giờ cô mới biết sao? Tôi mà đàn ông, làm sao nỡ lòng nào đối xử ác độc cho được với cô? Chỉ có đàn bà mới độc ác, đạo lý ấy cô còn chưa biết rõ sao?
Thẩm Bích Quân ngẩn người ra.
Tiểu Công Tử thở ra một hơi, lắc đầu nói:
- Cô nương họ Thẩm này mặt mày không sai, thực ra chẳng hiểu gì chuyện phong tình, làm sao mà bì lại cho được với tôi, Tiêu Lang ơi Tiêu Lang, tại sao anh lại đi thương nàng ta, không chịu thương tôi vậy Tiêu Thập Nhất Lang cười một tiếng, nói:
- Tôi...
Y nói chưa xong một tiếng, bỗng cảm giác chỗ xương sườn đau đớn kịch liệt, mồ hôi chảy ròng ròng xuống đầy cả mặt, chữ thứ hai chẳng còn thốt ra nổi.
Tiểu Công Tử nói:
- Ai da! Thì ra anh bị trọng thương, ai đâm anh ra nông nổi này? Ai nỡ nhẫn tâm như vậy?
Trong lòng Thẩm Bích Quân không biết ở đâu ra một cơn tức giận, không nhịn nổi lớn tiếng nói:
- Ta đâm y đấy, ngươi giết ta đi thôi!
Tiểu Công Tử nháy mắt nói:
- Là cô à, chắc không phải đâu? Y có lòng tốt với cô như vậy, cô lại đi giết y... Tôi xem cô không giống những người táng tận lương tâm!
Thẩm Bích Quân cắn răng nói:
- Nếu có lại cơ hội, tôi cũng sẽ giết y.
Tiểu Công Tử hỏi:
- Tại sao?
Cặp mắt Thẩm Bích Quân đỏ hồng lên, run giọng nói:
- Tôi và hắn thù hận sâu như biển, tôi...
Tiểu Công Tử hỏi:
- Cô và hắn có thù hận? Ai nói vậy?
Thẩm Bích Quân nói:
- Lỗ Đông tứ nghĩa, Lôi Điện song thần, bọn họ là nhân chứng.
Tiểu Công Tử than lên một tiếng, nói:
- Y cứu mạng cô không biết mấy lần, cô không đi tin y, lại đi tin lời những người đó.
Thẩm Bích Quân nói:
- Nhưng mà... nhưng mà chính miệng y cũng thú nhận, y là Tiêu Thập Nhất Lang.
Tiểu Công Tử than:
- Đúng vậy, y chính là Tiêu Thập Nhất Lang, có điều người đốt Thẩm gia trang, giết tổ mẫu của cô, chẳng phải là Tiêu Thập Nhất Lang!
Thẩm Bích Quân ngẩn người ra, run giọng hỏi:
- Không phải y thì là ai?
Tiểu Công Tử cười một tiếng, nói:
- Đương nhiên là ta, trừ ta ra còn ai làm được những chuyện như vậy?
Thẩm Bích Quân run rẩy cả toàn thân.
Tiểu Công Tử nói:
- Lỗ Đông tứ nghĩa, Lôi Điện song thần đều bị ta mua chuộc cả, cố ý lại gạt cô, ta vốn cho là bọn chúng gạt không nổi cô, bởi vì Tiêu Thập Nhất Lang quá tử tế với cô, làm sap cô đi tin được lời những hạng người tầm phào như thế, ai biết được đâu, ngoài mặt xem cô có vẻ không ngu lắm, thật ra rõ ràng là một thứ ngốc tử không biết tốt xấu là gì.
Những lời nói ấy từng chữ từng chữ giống như những cây kim châm chích vào trái tim của Thẩm Bích Quân.
Tuy nàng cảm thấy những chuyện đó có điều không đúng, mà nàng vẫn còn không chịu thừa nhận mình giết lầm người, thật tình nàng không có được dũng khí như vậy.
Nhưng bây giờ, Tiểu Công Tử chính miệng nói ra, chắc chắn không thể là giả, dù nàng không dám thừa nhận, cũng không thể không thừa nhận.
Thì ra mình lại oan uổng y một lần nữa... Thì ra mình lại oan uổng y một lần nữa... Rõ ràng là mình đã thề sẽ tin vào y, đến khi gặp chuyện, tại sao mình lại đi oan uổng y lần nữa?
Nghĩ đến cặp mắt đầy đau khổ và tuyệt vọng của Tiêu Thập Nhất Lang, nghĩ đến những ân tình của y, những chuyện tốt...
Thẩm Bích Quân chỉ hận sao không bỗng nhiên có cú sét đánh ngay giữa không trung, đánh cho thân xác nàng vỡ ra tan tành thành bụi bặm.
Tiểu Công Tử nói:
- Cô lại muốn chết nữa phải không? Có điều dù cho cô chết rồi, làm sao đền đáp được lòng tốt của y với cô? Nếu không có y, cô đã chết đi không biết bao nhiêu lần.
Nước mắt của Thẩm Bích Quân đã không ngớt tuôn trào đầy mặt, nàng rú lên nói:
- Ngươi đã nói muốn giết ta, tại sao còn chưa ra tay?
Tiểu Công Tử nói:
- Ta quả thật tính giết cô, có điều bây giờ ta đổi ý.
Thẩm Bích Quân hỏi:
- Tại... tại sao?
Tiểu Công Tử đáp:
- Bởi vì ta còn muốn xem cô nhìn y thêm chút nữa, nghĩ thêm những chuyện cô đã làm...
Tiêu Thập Nhất Lang bỗng nhiên nói:
- Nhưng tôi thì chẳng muốn nhìn cô ta, thứ người không biết tốt xấu, tôi nhìn càng thêm bực mình, cô thật tình thương tôi, mau mau đuổi cô ta đi chỗ khác, càng xa càng tốt.
Y ráng sức nói được bao nhiêu đó lời, người đã đau đớn quá mồ hôi chảy ra dầm dề.
Thẩm Bích Quân nghe nói lại càng đau xót trong lòng.
Đương nhiên nàng quá hiểu ý của Tiêu Thập Nhất Lang, y muốn Tiểu Công Tử đuổi nàng đi cho lẹ:
- Tuy mình đối đãi y như vậy, y còn tìm đủ mọi cách muốn cứu mình, tuy mình oan uổng y như vậy, thậm chí thiếu điều còn giết cả y, y vẫn không một tý gì oán trách.
Thật tình nàng chưa bao giờ tưởng tượng ra, đại đạo Tiêu Thập Nhất Lang lại là một người như vậy.
Tiểu Công Tử tự nhiên chẳng phải là không biết Tiêu Thập Nhất Lang muốn cầu nàng ta thả Thẩm Bích Quân, nàng ta dịu dàng nói:
- Vì anh, tôi muốn thả cho cô ta đi, có điều chỉ tiếc là tôi chẳng dám.
Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:
- Tại sao?
Tiểu Công Tử đáp:
- Anh có biết, cô ta là người sư phụ tôi muốn cho được, dù tôi không chịu đem cô ta sống sót về, thì ít nhất cũng phải đem thi thể cô ta về giao cho tròn trách nhiệm.
Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:
- Không lẽ cô còn tưởng trở về?
Tiểu Công Tử đáp:
- Tôi vốn rất chịu đào tẩu với anh, đào tẩu nơi nào xa xăm, kiếm một chỗ nào đó trốn biệt tiêu, để được ân ân ái ái trọn đời với anh, có điều...
Nàng ta thở ra một hơi, nói tiếp:
- Thực tình tôi không dám không trở về, anh không tưởng tượng ra được sư phụ tôi lợi hại tới mức nào, dù tôi có trốn tới chân trời góc bể, ông ta cũng tìm ra được.
Tiêu Thập Nhất Lang gắng gượng một hồi hỏi:
- Sư phụ của cô là ai? Ông ta quả thật bản lãnh lợi hại như vậy sao?
Tiểu Công Tử thở ra:
- Ông ta bản lãnh thế nào, nói ra anh cũng chẳng tin.
Tiêu Thập Nhất Lang cười nói:
- Bản lãnh của tôi cũng không đến nỗi tệ!
Tiểu Công Tử nói:
- Võ công cỡ anh, chắc cũng đỡ ông ta được ba mươi chiêu, nhưng trong vòng bốn chục chiêu trở lại, ông ta nhất định lấy mạng anh.
Tiêu Thập Nhất Lang cười khổ nói:
- Cô không khỏi xem tôi tầm thường vô dụng quá sao!
Tiểu Công Tử nói:
- Dưới vòm trời này, chẳng có ai đỡ nổi ông ta trên hai mươi chiêu, anh mà thật không bị bại trong vòng hai mươi chiêu, tôi xem ra là hay lắm rồi.
Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Tôi không tin.
Tiểu Công Tử cười hi hi nói:
- Anh không tin mặc anh, tôi chẳng nói tên ông ta ra cho anh nghe, anh càng muốn nghe, tôi càng không nói anh biết... Tôi không nói anh nghe, anh càng muốn nghe, anh đành phải bám dính tôi thám thính, anh càng bám, tôi càng khoái.
Tiêu Thập Nhất Lang trầm tư một hồi, nhắm mắt lại chẳng nói gì nữa.
Y nói ra một câu, vết thương giữa xương sườn chấn động kịch liệt như muốn bổ ra làm đôi, nhưng nãy giờ y vẫn ráng nhẫn nại, để thám thính sư phụ nàng ta tên họ ra sao. Tiểu Công Tử là người cơ cảnh vô cùng, độc ác như rắn rít, bọn Triệu Vô Cực, Phi Ưng Vương, Lỗ Đông tứ nghĩa, Lôi Điện song thần không ai không phải là cao thủ đệ nhất đẳng trong võ lâm, mà đối với nàng ta một mực vâng vâng dạ dạ, xem ra nàng ta quả là một nhân vật lợi hại nhất mà Tiêu Thập Nhất Lang bình sinh đã gặp.
Đồ đệ mà còn như vậy, sư phụ có thể suy ra mà biết.
Ngoài mặt Tiêu Thập Nhất Lang có vẻ trấn tĩnh, nhưng trong bụng y thật tình căng thẳng không thể nào tả xiết.
Dưới cặp mắt của y, không có chuyện gì gọi là khó, có điều bây giờ, thật tình y nghĩ không ra một biện pháp gì để cứu cho được Thẩm Bích Quân.