Hoàng hôn xuống.
Phương tây ánh lên ráng chiều hồng nhạt, ánh dương quang cũng còn màu vàng óng.
Ánh dương quang màu vàng óng, chiếu trên bông cúc mọc trong hang núi.
Hàng ngàn hàng vạn đóa hoa cúc, màu vàng, màu trắng, màu nhạt, thậm chí còn có màu đen, dưới ánh tịch dương mùa thu, còn có hoa nào diễm lệ hơn hoa cúc nữa nhỉ?
Mùa thu vốn thuộc về hoa cúc.
Thẩm Bích Quân cả đời chưa bao giờ thấy qua hoa cúc nhiều như vậy, hoa cúc mỹ lệ như vậy, đến đây, nàng mới biết, những đóa hoa cúc mình đã từng xem qua, thật không xứng mang tên hoa cúc.
Bốn bề núi non chắn hết khí lạnh miền bắc thổi về, tuy đã gần cuối thu, mà trong hang núi, gió thổi trên người, còn nghe đượm vẻ ôn nhu.
Khắp trời đất thơm tho muốn say ngất.
Trên ngọn đồi xanh ngát cỏ mịn, trải một tấm thảm do các danh thủ làm từ xứ Ba Tư, trên thảm bày đủ các món hoa quả, còn có một mâm tôm hùm, chưng đỏ hồng còn hơn cả son.
Thẩm Bích Quân mặc trên người một tấm áo choàng còn mềm mại hơn cả gió, nàng tựa người vào ba bốn cái gối bông, mặt nhìn ra một cảnh tượng mùa thu vô biên vô bờ dướI ánh tịch dương, miệng nhấp ly rượu ngọt đã được ướp lạnh mát đến cả tim phổi, khắp người lâng lâng với ngọn gió hiu hiu, có điều trong lòng nàng, thật tình bấn loạn đến dễ sợ.
Càng lúc nàng càng không hiểu con người của Tiểu Công Tử ra làm sao.
Mấy ngày hôm nay, Tiểu Công Tử cho nàng ăn toàn là sơn trân hải vị, cho nàng uống toàn là bồ đào mỹ tửu, cho nàng mặc y phục đẹp nhất mà thoải mái nhất, cho nàng đi xe êm ngựa tốt, đem nàng đến nơi có phong cảnh, cho nàng hưởng trọn cuộc sống xa xỉ nhất trên thế gian.
Nhưng mà trong lòng nàng, có sự sợ hãi, nàng không cách nào đoán được cô ta tính làm gì nàng, càng lúc nàng càng thấy cô ta đáng sợ quá chừng.
Và làm cho nàng lo lắng nhất là Tiêu Thập Nhất Lang.
Mỗi ngày khi nàng gặp y, xem ra y có vẻ khoái lạc, nhưng nàng đã thấy ra được ánh mắt sáng rực của y đã có chiều ảm đạm, cái sức sống mãnh liệt tựa dã thú của y cũng bắt đầu từ từ giảm đi.
Rốt cuộc y đang bị hành hạ chuyện gì?
Thương thế của y đã thuyên giảm chăng? Thẩm Bích Quân có lúc cũng oán trách mình, tại sao bây giờ càng lúc càng nghĩ nhiều tới Tiêu Thập Nhất Lang, ngược lại nghĩ đến Liên Thành Bích lại càng ít đi.
Nàng chỉ có cách tự mình giải thích!
- Đấy chẳng qua là mình cảm thấy không phải với y, mình làm hại y, y đối đãi mình tốt như vậy, chỉ sợ kiếp này mình không cách nào báo đáp được.
Tiêu Thập Nhất Lang rốt cuộc cũng đã tới.
Y từ trong đám hoa cúc từ từ bước ra, mái tóc đen nhánh xõa tung, chỉ bó lại bằng một giải bố, trên người khoát một tấm áo choàng màu đỏ ửng rộng thùng thình, trước ngực thêu một con rồng đen uốn lượn như thật, gió thổi tà áo lay động, con rồng phảng phất như đang nhe răng múa vuốt, muốn vượt mây bay thẳng lên trời.
Hai má của y tuy đã lõm sâu, râu cũng mọc quá dài, nhưng nhìn xa xa lại, vẫn khôi vĩ, vẫn cao quý như lúc nào, y như một vị đế vương đang ngự trị trên ngai cao trong thời thượng cổ.
Tiểu Công Tử tựa người bên cạnh y, dìu vào y, càng thấy vẻ nhỏ nhẹ, mỹ lệ.
Có lúc ngay Thẩm Bích Quân cũng cảm thấy, cái nữ tính nhu mì của cô ta, cùng với cái nam tính thô dã của Tiêu Thập Nhất Lang, thật là trời sinh một đôi cân đối.
- Chỉ tiếc cô ta chẳng qua chỉ giống một người đàn bà vậy thôi, thật ra là một con rắn độc, một con chó sói, bất kỳ ai đụng phải cô ta, đều bị cô ta nuốt chửng xương da gì cũng không còn.
Thẩm Bích Quân cắn chặt răng, trong lòng đầy những thù hận.
Có điều đợi đến lúc nàng thấy Tiêu Thập Nhất Lang đang nhìn mình cười nhẹ, những oán hận trong lòng bỗng nhiên biến mất, tại sao vậy? Chính nàng cũng không hiểu được.
Tiểu Công Tử cũng cười lên, ra vẻ yểu điệu nói:
- Anh xem đấy, tôi đã nói anh thay áo quần nhanh nhanh một chút, anh chẳng chịu, cứ bám vào tôi, hại người ta ngồi đây chờ, thật là không có ý tứ chút nào.
Những lời nói ấy, tựa như từng cây kim nhỏ chích vào lòng Thẩm Bích Quân.
Tiêu Thập Nhất Lang thật tình bám vào cô ta như vậy sao?
- Không lẽ y đã bị cô ta mê hoặc mất rồi, đã bái phục dưới ống quần cô ta.
- Nhưng có lẽ đấy chỉ là những lời chọc tức của cô ta, tại sao mình phải chui vào bẫy? Huống gì, y cũng chẳng phải là gì của mình, mình vốn không có lý do gì để tức giận cả.
Thẩm Bích Quân cúi đầu, ráng sức giữ cho mình ra vẻ bình tĩnh một chút.
Bọn họ đã đến ngồi trước mặt nàng.
Tiểu Công Tử lại cười quyến rũ nói:
- Anh xem hoa cúc ở đây đẹp không? Có người nói, hoa thuộc về đàn bà, bởi vì hoa có cái nhu mì của người đàn bà, có điều hoa cúc thì không vậy.
Cô ta lấy một cái chùy nhỏ bằng bạc, đập vỡ cái vỏ con tôm hùm, lấy muổng gắp thịt, nhỏ nhẻ đưa vào miệng của Tiêu Thập Nhất Lang, rồi mới nói tiếp:
- Chỉ có hoa cúc mới có nam tính, cái thanh cao của nó như là thi sĩ, ẩn sĩ, nó không tranh đua màu sắc cùng với các loại hoa khác trong mùa xuân, tỏ ra nó không cùng loại, nó không sợ gió thu, chính là tượng trưng cho tính quật cường...
Cô ta lại rót một ly rượu, mớm vào miệng của Tiêu Thập Nhất Lang, rồi lại nhỏ nhẹ nói:
- Tôi đem anh lại đây, chính là vì tôi biết anh nhất định thích hoa cúc, bởi vì cái tính của anh cũng giống hệt như hoa cúc.
Tiêu Thập Nhất Lang hờ hững nói:
- Chỗ mà tôi thích hoa cúc nhất là, ngắt từng cánh, trộn với cá, với thịt gà, bỏ hết vào trong nồi nấu, xong rồi nhậu với rượu Trúc Diệp Thanh.
Y cười lên một tiếng, nói tiếp:
- Người ta thưởng hoa bằng mắt, tôi thì chỉ dùng miệng.
Tiểu Công Tử cười nói:
- Anh thật là làm người ta cụt hứng.
Cô ta cười chúm chím, ngả vào lòng Tiêu Thập Nhất Lang, rồi nói:
- Nhưng tôi thích anh, cũng chỉ có chỗ đó, anh làm gì cũng khác với người ta, thê gian này không chừng cũng có Lý Bạch thứ hai, Hạng Võ thứ hai, nhưng chắc chắn sẽ không có Tiêu Thập Nhất Lang thứ hai, hạng người đàn ông như anh, nếu có cô nào không thương, cô đó ắt hẳn là bị bịnh tâm thần.
Cô ta bỗng nhiên xoay mặt qua Thẩm Bích Quân, cười tít mắt nhìn Thẩm Bích Quân hỏi:
- Liên phu nhân, cô xem tôi nói có đúng không?
Thẩm Bích Quân lạnh lùng nói:
- Tôi không còn là cô này cô kia nữa, tôi không còn tìm hiểu về đàn ông, tôi không biết.
Tiểu Công Tử không những không giận, mà ngược lại càng cười ngọt ngào hơn, nói:
- Nếu đàn bà mà không hiểu đàn ông, đàn ông làm sao thương yêu cô ta được? Tôi đang cảm thấy kỳ quái, Liên công tử có một người vợ mỹ lệ như vậy, tại sao lại nỡ bỏ đi một mình? Bây giờ tôi mới hiểu ra, thì ra là bởi vì...
Cô ta nói không hết lời, có điều ý tứ thật quá rõ ràng.
Thẩm Bích Quân tuy không muốn tức giận, nhưng cũng không nhịn được mặt mày trắng bệch ra.
Tiểu Công Tử lại rót một ly rượu, cười nói:
- Rượu này thật không sai, chính là rượu bồ đào đem tự nước Tây Lương qua, Liên phu nhân thử xem sao. Liên phu nhân không đến nỗi tới rượu còn không uống, nếu không, sống trên đời này cũng uổng lắm nhĩ!
Thẩm Bích Quân mím chặt môi, mím thật chặt.
Nàng sợ mình mà mở miệng ra, sẽ thốt những lời khó nghe.
Tiểu Công Tử nói:
- Liên phu nhân giận rồi sao? Tôi tưởng chắc là không rồi.
Cô ta liếc mắt đưa tình Tiêu Thập Nhất Lang, rồi nói tiếp:
- Tôi ngồi trong lòng của Liên công tử, Liên phu nhân hờn giận thì còn có lý đi, nhưng mà anh ta... Liên phu nhân chắc hẳn không giận tôi chuyện đó, không ghen gì với tôi phải không?
Thẩm Bích Quân giận quá ngay cả đầu ngón tay cũng cứng đơ, nhịn không nổi ngẩng phắt đầu lên...
Nàng vốn không dám ngay cả liếc mắt qua Tiêu Thập Nhất Lang, có điều, lúc nàng ngẩng mặt lên, ánh mắt bất giác đưa tới gương mặt của Tiêu Thập Nhất Lang.
Bấy giờ nàng mới phát giác ra, gương mặt của Tiêu Thập Nhất Lang không những trắng bệch đến dễ sợ, mà trong ánh mắt cũng đầy vẻ đau khổ, thậm chí đuôi mắt cũng co giựt không ngừng.
Hiển nhiên y đang ráng sức nhẫn nhịn một cơn đau khổ cực kỳ.
Tiêu Thập Nhất Lang vốn không phải là kẻ để lộ đau khổ dễ dàng như vậy.
Thẩm Bích Quân lập tức quên mất những lời chọc tức của Tiểu Công Tử, nàng run giọng hỏi:
- Vết thương của anh... có phải...
Tiêu Thập Nhất Lang cười phá lên, lớn tiếng nói:
- Sao? Vết thương ấy tôi đã quên từ lâu.
Thẩm Bích Quân ngập ngừng một lát, đột nhiên xông người tới.
Chân của nàng vẫn còn đau đớn lắm... có lúc thì tê bại hầu như không còn tri giác, có lúc thì đau đến nỗi làm cho nàng từ trong giấc mộng choàng tỉnh dậy.
Sức lực trong người nàng hình như đang chảy từng giọt ra khỏi cái chân ấy, mỗi lần nàng muốn đứng dậy, đều lập tức ngã lăn ra.
Nhưng bây giờ, nàng bỗng quên tất cả.
Nàng xông lại, mở tung cái áo ngoài của Tiêu Thập Nhất Lang ra.
Nàng lập tức không nhịn nổi hô lên kinh hãi.
Rất ít ai nghe được tiếng hô kinh khủng như vậy, thê thảm như vậy, bi ai như vậy.
Trước ngực của Tiêu Thập Nhất Lang, hoàn toàn bị thúi rữa ra cả, chung quanh vết thương, thịt đã bị rữa ra thành màu tím bầm, còn xông lên từng trận hôi thúi, làm người ta muốn nôn.
Bây giờ Thẩm Bích Quân mới biết tại sao y phải mặc áo bào rộng thùng thình, tại sao y phải xức nước thơm nồng nặc.
Thì ra y muốn giấu thương thế, muốn giấu mùi thối.
Cho dù là người lòng dạ cứng rắn đến đâu, nhìn thấy thương thế của y, cũng chắc chắn không nỡ nhìn lần thứ hai.
Trái tim của Thẩm Bích Quân đã vỡ tan thành từng mãnh vụn.
Tuy Thẩm Bích Quân không hiểu về y thuật, nàng cũng biết tình trạng vết thương nghiêm trọng ra sao, cái đau khổ ấy chỉ cần là người phàm xác thịt, chẳng ai chịu nổi.
Nhưng mỗi lần Tiêu Thập Nhất Lang gặp nàng, y vẫn cười nói như không.
Không lẽ y là người làm bằng thiết sao?
Có ai mà hiểu được lúc y đang cười nói cũng là lúc y ráng sức nhẫn nại cơn đau đớn.
Y làm như vậy là vì ai? Tại sao?
Tiểu Công Tử lắc đầu cười nói:
- Đang không tự nhiên mà khóc? Người lớn như vậy, sắp có con có cái rồi, mà động tý là khóc, không sợ người ta thấy người ta cười cho sao?
Thẩm Bích Quân ráng sức cắn môi, môi đã bị cắn chảy ra máu,, nàng trừng mắt nhìn Tiểu Công Tử, run giọng nói:
- Ngươi... ngươi thật là độc ác!
Tiểu Công Tử cười lên, nói:
- Tôi độc ác? Không lẽ cô đã quên ai gây ra thương tích cho y? Cô độc ác?
Hay là tôi độc ác?
Thẩm Bích Quân run lên cả toàn thân:
- Cô thấy vết thương của y đã rữa nát ra, tại sao không chữa cho y?...
Tiểu Công Tử than:
- Anh ta chỗ nào cũng nghĩ đến cô, chỉ vì cứu cô, ngay tính mệnh của mình còn không nghĩ đến, còn anh ta đối với tôi nhỉ? Vừa thấy mặt đã muốn giết ngay tôi cho được.
Cô ta thở ra một hơi:
- Anh ta mà đối đãi tôi chỉ bằng một nửa anh ta đối với cô, dù tôi có chịu một ngàn nhát đao, một vạn nhát đao, cũng không nỡ thương tổn đến một sợi tóc của anh ta, có điều bây giờ, người giết anh ta là cô, cô còn mặt dầy đòi tôi chữa cho anh ta? Thật tình tôi không hiểu cô muốn nói gì khi cô mở miệng ra nói như vậy?
Thẩm Bích Quân gào lên:
- Ngươi không chịu cứu y cũng xong, tại sao còn cho y uống rượu, cho y ăn tôm?
Tiểu Công Tử nói:
- Có gì là không tốt? Chỉ vì tôi đối đãi tốt đẹp với anh ta, biết anh ta thích uống rượu, bèn đi tìm rượu ngon cho anh ta, biết anh ta thích ăn ngon, bèn làm đồ biển tối hảo cho anh ta, cho dù là người vợ nào hiền thục nhất trên thế gian này, đối đãi chồng mình cũng tới như vậy thôi, có phải không?
Thẩm Bích Quân nói:
- Nhưng cô biết rõ ràng rượu với tôm cá là thứ không đụng vào được khi bị thương, nếu không vết thương sẽ lở lói ra, rõ ràng cô muốn hại y.
Tiểu Công Tử hững hờ nói:
- Tôi chỉ biết tôi chẳng làm anh ta bị thương, tôi chỉ biết cho anh ta ăn đồ ăn ngon nhất, uống thứ rượu ngon nhất, chuyện khác tôi chẳng biết.
Thẩm Bích Quân nghiến răng, không nói thêm được lời nào.
Tiêu Thập Nhất Lang đang một mực nhìn nàng chăm chú, đôi mắt đã mất thần từ lâu, không biết tại sao bỗng sáng trở lại.
Đến lúc đó, y mới cười, nói nhẹ:
- Một người sống, chỉ cần sống cho thoải mái, sống ít đi vài ngày có gì là khổ? Người sống lâu không lẽ sống sung sướng hơn người yểu mệnh? Có người càng sống càng khổ, những hạng người ấy không phải là sống mà như chết sao? Chỉ cần sống được một ngày vui vui vẻ vẻ, so với sống một trăm năm đau khổ, chẳng phải có ý tứ hơn không?
Tiểu Công Tử vỗ tay cười nói:
- Không sai, đấy mới là kẻ trượng phu nam nhi đầy khí khái! Tiêu Thập Nhất Lang quả nhiên không hổ là Tiêu Thập Nhất Lang! Nếu chỉ vì một tý vết thương, ngay cả rượu còn không dám uống, đấy chẳng phải là Tiêu Thập Nhất Lang chút nào!
Cô ta vuốt nhẹ trên má Tiêu Thập Nhất Lang, dịu dàng nói:
- Chỉ cần anh sống một ngày, tôi nhất định đối đãi anh hết mình, ráng sức nghĩ cách cho anh vui vẻ, anh muốn gì, anh muốn đi đâu, tôi cũng chịu.
Tiêu Thập Nhất Lang cười nhẹ hỏi:
- Cô thật tình tốt với tôi lắm sao?
Tiểu Công Tử nói:
- Đương nhiên là thật tình, chỉ cần thấy anh vui vẻ là tôi cũng sung sướng lắm.
Cô ta ngắm sương mù buổi chiều ở xa xa, nhẹ giọng nói tiếp:
- Tôi chỉ hy vọng anh sống thêm được nhiều ngày nữa, sống thêm được vài ngày nữa cũng tốt...
Ráng chiều mỹ lệ làm sao.
Nhưng đấy chỉ là nói vậy thôi, vì màn đêm cũng đã không xa lắm.
Thẩm Bích Quân nhìn cảnh đẹp vô biên dưới ánh tịch dương, bất giác nước mắt lã chã tuôn rơi.
Tiêu Thập Nhất Lang hình như hồn cũng về tận nơi xa xôi, chầm chậm nói:
- Tôi chẳng phải là thi sĩ, cũng chẳng phải là danh sĩ, chẳng qua chỉ là một đứa trẻ lớn lên trong vùng hoang dã, dưới cặp mắt của tôi, chỗ đẹp nhất trên thế gian này, là vùng khoáng dã vô bờ vô bến, là vùng núi hoang vu không có cây cỏ mọc, ngay cả nơi đầm lầy chướng khí mênh mông kia, so với tất cả những đóa hoa trên thế gian này còn thích thú hơn.
Tiểu Công Tử bật cười nói:
- Anh thật là người không giống ai, ngay cả cách suy nghĩ cũng không giống người thường.
Tiêu Thập Nhất Lang cười nói:
- Bởi vì tôi là một quái nhân, do đó mà cô thích tôi, có phải không?
Tiểu Công Tử ôm đùi y, nhỏ nhẹ nói:
- Không sai chút nào, do đó chuyện gì tôi cũng chìu ý anh, anh muốn đi lại đó, chúng mình lại đó bây giờ.
Tiêu Thập Nhất Lang thở ra một hơi dài, nói:
- Chỉ cần tôi về đến nơi đó, dù lập tức chết đi, cũng không có gì quan trọng.
Tiểu Công Tử nói:
- Được, tôi chìu anh, tôi nhất định cho anh về đến đó, rồi...
Tiêu Thập Nhất Lang ngắt lời cô ta, nhơn nhơn nói:
- Rồi sẽ chết ở đó, có phải không?
Núi non hẻo lánh, hang động âm u.
Chướng khí trong hang núi xông nặc mùi giết người.
Lời nói hoang đường chính là lời nói ngọt ngào dễ nghe, đàn bà độc như rắn rít chính là giai nhân tuyệt sắc, thuốc độc lấy mạng người thường thường ngọt lịm như mật ong, đóa hoa đào hoa chướng giết người màu sắc diễm lệ kỳ ảo làm người ta hoa mắt mê say.
Nhưng lời nói ngay thật lại khó nghe, thuốc hay lại đắng nghét.
Không lẽ đấy chính là “ông trời ghẹo người ta”? Hay là ông trời có ý muốn dò lòng thế gian?
Thẩm Bích Quân nghĩ không ra lý lẽ đó.
Nếu nói đạo trời công bằng, thì tại sao bắt người lành phải suốt đời khổ nhọc, chịu đủ mọi điều xót xa, người ác thì thường thường hưởng đủ vinh hoa phú quý?
Còn nếu nói “thiện và ác tới tận cùng sẽ có hậu quả”, thì tại sao hạng người như Tiểu Công Tử thì sống tiêu dao tự tại, Tiêu Thập Nhất Lang thì ngược lại phải bị chết!
Phía sau là vách núi dựng đứng không có tý cỏ mọc, phía trước là vực sâu thăm thẳm không thấy đáy.
Tiêu Thập Nhất Lang lại mở miệng hừ lên điệu ca ấy, trong lúc này, ở đây, khúc điệu nghe sao thê lương, bi tráng, mà cũng rất tịch mịch.
Nhưng thần sắc của y thì lại bình tĩnh, như một kẻ lãng tử đi qua khắp vòm trời, bây giờ đã về lại quê nhà.
Tiểu Công Tử nãy giờ đang chăm chú nhìn y, nhịn không nổi bèn hỏi:
- Thật tình anh lớn lên ở nơi này sao?
Tiêu Thập Nhất Lang đáp:
-
Tiểu Công Tử thở ra:
- Một người sống lên ở nơi này, thật không phải dễ dàng gì.
Khóe miệng của Tiêu Thập Nhất Lang bỗng chớm lên một nụ cười thê lương, y nhơn nhơn nói:
- Sống vốn vẫn khốn nạn hơn chết nhiều.
Tiểu Công Tử ánh mắt lưu động:
- Nhưng từ trước đến nay chỉ khó có chuyện chết, chết, có lúc cũng không dễ như anh tưởng tượng.
Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Chỉ có những người không muốn chết, mới cảm thấy chết là khổ.
Tiểu Công Tử chớp mắt, cười nói:
- Không lẽ anh thật tình muốn chết? Tôi không tin chút nào.
Tiêu Thập Nhất Lang hững hờ nói:
- Nói thật, tôi chưa nghĩ kỹ càng đến chuyện đó, chưa biết mình muốn sống hay muốn chết.
Tiểu Công Tử chầm chậm nói:
- Nhưng nếu chết tiện lợi như vậy, anh thật muốn chết, tại sao còn sống tới hôm nay?
Tiêu Thập Nhất Lang không nói gì nữa.
Tiểu Công Tử cười một tiếng, nói:
- Anh còn muốn tiến về phía trước nữa không? Xem ra chỗ này là cuối đường rồi, có muốn đi tới cũng không còn chỗ mà đi.
Tiêu Thập Nhất Lang trầm ngâm một hồi lâu, lẩm bẩm nói:
- Không sai, ở đây rõ ràng ở tận đầu rồi, tại sao mình còn muốn đi về phía trước?... thật vậy, tại sao mình còn muốn đi về phía trước...
Y bỗng nhìn Tiểu Công Tử cười một cái, nói:
- Tôi muốn đứng một chút ở đây một mình tôi, nghĩ đến chuyện hồi xưa còn bé.
Tiểu Công Tử hỏi:
- Anh đứng có vững không đấy?
Tiêu Thập Nhất Lang đáp:
- Sao cô không thử xem tôi đứng có vững không?
Tiểu Công Tử đảo quanh tròng mắt, một hồi cũng buông tay y ra, cười nói:
- Cẩn thận nhé! Đừng có rớt xuống dưới đó, đầu mình tứ chi tìm không ra đâu, Tiêu Thập Nhất Lang còn sống tôi có thấy qua, Tiêu Thập Nhất Lang chết rồi tôi còn muốn thấy.
Tiêu Thập Nhất Lang cười nói:
- Người chết tuy chịu nghe lời, nhưng so với người sống không dễ coi tý nào, cô mà thấy, không chừng cô chán tôi mất, tôi việc gì phải làm cho cô chán?
Y quay đầu lại nhìn Thẩm Bích Quân cười một cái, đột nhiên tung mình nhảy xuống vực sâu thăm thẳm không thấy đáy ấy...
Thẩm Bích Quân thấy lạnh hết cả toàn thân.
Tiêu Thập Nhất Lang quả nhiên có ý tìm đến đây để chết!
- Chính mình đã hại y! Chính mình đã hại y...
Thanh âm ấy như tiếng sét đánh, vang lên từng chữ một trong tai!
- Y chết rồi, còn mình thì vẫn mặt dày sống nhăn... mình làm vậy sao phải? Còn mình cũng sẽ sống thêm được bao lâu? Còn ai lại cứu mình bây giờ...
Nghĩ đến thủ đoạn của Tiểu Công Tử, Thẩm Bích Quân cũng không còn đắn đo gì thêm, gạt tay người đang đỡ nàng ra, cũng tung mình nhảy xuống vực sâu.
Thật kỳ quái, trước giờ lâm tử, nàng không hề nghĩ đến Liên Thành Bích.
Nàng cũng chẳng nghĩ đến, mình chết đi rồi, Liên Thành Bích sẽ ra sao?
Không lẽ Liên Thành Bích sẽ không đau lòng vì nàng sao?
Tiểu Công Tử đứng bên vách núi, cúi đầu nhìn sương mù chướng khí mờ mịt phía dưới vực sâu, trên mặt chẳng biểu lộ một tý tình cảm gì.
Cũng không biết qua một thời gian bao lâu, cô ta bỗng nhiên nhấc một tảng đá thật lớn, ném xuống dưới.
Lại một hồi thật lâu, mới nghe “bụp” một tiếng.
Trên mặt của Tiểu Công Tử lúc ấy mới lộ ra một nụ cười nhẹ.
Cô ta cười vẫn ngây thơ, vẫn khả ái như lúc nào, như một đứa trẻ thơ...
Chết, có lúc quả thật không phải là một chuyện dễ dàng.
Thẩm Bích Quân vậy mà chưa chết được. Lúc nàng nhảy xuống, lập tức đã hôn mê đi mất, chẳng cảm thấy khổ sở gì.
Nhưng đến lúc nàng tỉnh lại rồi, mới thấy đau đớn.
Dưới vực sâu, là một vũng lầy mênh mông vô bờ bến, không có cây cỏ, không có động vật; duy nhất chỉ có bùn sền sệt, bốc lên mùi vừa hôi vừa ẩm.
Thẩm Bich Quân cả người đã bị chìm hết vào trong vũng lầy. Nhưng nàng vẫn chưa bị chìm xuống, bởi vì vũng lầy này tựa như một bồn tương khổng lồ, bởi vì vậy mà nàng rớt từ trên cao như vậy xuống không bị chết đi.
Còn kỳ quái hơn nhất là, cả người nàng ngâm trong vũng lầy sền sệt hôi thúi ấy, không những không bị khó chịu, trái lại còn làm cho nàng thoải mái, ngay cả vết thương trên cổ chân của nàng cũng không còn cảm thấy đau nữa.
Chất bùn trong vũng lầy này hình như có một khả năng thần kỳ, làm giảm cơn đau đớn của con người.
Thẩm Bích Quân đang kinh dị, bỗng nhớ đến lời của Tiêu Thập Nhất Lang kể chuyện với nàng:
- Tôi đã từng chứng kiến một con chó sói, bị mèo rừng cắn bị thương, nhảy xuống vũng lầy, lúc ấy tôi tưởng nó đi tìm chỗ để chết, ai biết đâu, nó nằm đó hai ngày, bỗng nhiên sống lại, thì ra nó đã biết trước, có nhiều thứ cỏ thuốc rữa nát trong đám bùn, có khả năng chữa trị thương tích của nó, nó đã biết trước cách lo liệu cho mình.
Bên tai nàng lại nghe văng vẳng đâu đây khúc điệu mà Tiêu Thập Nhất Lang đã từng hừ trong miệng, đang nghe tiếng y nói:
- Thật ra, người cũng như dã thú thôi, nếu không được ai lo cho, thì chỉ có nước thân mình tự lo lấy...
Không lẽ vũng lầy này là nơi con chó sói đã từng đến trị thương?
Vũng lầy này đã chữa được vết thương con chó sói, có thể nào cũng chữa được vết thương của Tiêu Thập Nhất Lang?
Dù nơi đây là một nơi hang cùng non tận, trên chẳng nối trời, dưới chẳng nối đất, bốn bề không có một sinh vật, dù người nàng đang dầm trong đám bùn hôi thúi này, dù nàng không biết sẽ sống sót được không, mà dù có sống sót được cũng chắc gì ra được vực thẳm, trong lòng Thẩm Bích Quân chưa bao giờ được thoải mái, được hứng phấn như bây giờ.
Bởi vì nàng biết Tiêu Thập Nhất Lang vẫn chưa chết!
Nàng đã tính mở miệng ra lớn tiếng hô hoán gọi, nhưng sực nghĩ Tiểu Công Tử không chừng đang còn ở trên đó nghe được, vì vậy đành phải ngậm miệng.
Nàng chỉ còn nước trong lòng không ngớt gọi:
- Tiêu Thập Nhất Lang, Tiêu Thập Nhất Lang, anh đang ở đâu?
Chỉ cần gặp lại được Tiêu Thập Nhất Lang, bao nhiêu thứ phải hy sinh, bao nhiêu điều khổ sở, nàng đều có thể chịu đựng được.
Nàng nhúc nhích thân hình, muốn rướn đầu cao hơn một tý.
Nàng tin chắc Tiêu Thập Nhất Lang đang ở gần đâu đây, nàng muốn nhìn mặt y.
Chỉ cần thấy được mặt y, nàng sẽ không còn thấy tịch mịch, tuyệt vọng, không ai giúp đỡ...
Nào ngờ, nàng không đụng đậy thì không sao, vừa mới nhúc nhích, thân hình ngược lại bỗng chìm xuống.
Vũng lầy sệt mà dính như keo, trên mặt có một sức co giãn, vì vậy tuy nàng ở trên cao rớt xuống, thân hình không hoàn toàn chìm hết trong trong bùn. Bây giờ nàng vùng vẫy, trong sình hình như có một sức mạnh vô hình kéo nàng xuống, nàng càng vùng vẫy chừng nào, nàng càng bị kéo sâu xuống chừng đó.
Đột nhiên, cả người nàng bị chìm hẳn xuống bùn, hô hấp lập tức trở nên khó khăn, lớp bùn như keo trên mặt trở thành đôi bàn tay bóp chặt lấy yết hầu của nàng.
Nàng chỉ bị kéo xuống thêm một hai tấc nữa, miệng và mũi sẽ bị chìm xuống bùn.
Bây giờ nàng có muốn hô hoán cũng không còn hô hoán nổi.
Nàng không biết mình còn duy trì được thêm bao nhiêu thời gian, chỉ biết cùng lắm cũng chỉ là trong chốc lát.
Nàng vốn đã quyết tâm muốn chết, nhưng bây giờ thì lại hết lòng hết ý muốn sống thêm được giây lát.
Nếu sống thêm được giây lát, không chừng được gặp mặt lại Tiêu Thập Nhất Lang.
- Nhưng gặp lại hay không thì có quan hệ gì nhỉ? Chỉ cần mình biết mình không hề hại y chết, chỉ cần y còn sống ra đó, dù mình có lập tức chết đi, cũng yên ổn mà chết. Mình chỉ cần bình tĩnh, tự lòng mình không xấu hổ với mình, chết ở đây, trời cũng đã đối xử không bạc bẻo gì lắm với mình rồi, mình còn muốn cầu gì hơn nữa?
Đến lúc này, nàng mới nghĩ đến Liên Thành Bích.
Nhưng nàng biết Liên Thành Bích sẽ tự lo được cho thân mình, có hay không có nàng, Liên Thành Bích cũng đều tiếp tục sống, không những vậy mà còn sống quang vinh, sống mạnh nữa.
Đương nhiên nàng cũng nghĩ đến đứa nhỏ nằm trong bụng.
Đa số đàn bà đều có linh tính tự nhiên, coi con mình quan trọng còn hơn cả chính thân mình, đó chính là cái quang vinh của phái nữ, sinh mệnh của nhân loại cũng nhờ vậy mà được duy trì trường tồn.
Nhưng đứa con chưa ra đời thì lại khác.
Đàn bà đối với đứa con chưa ra đời, chắc chắn chưa có tình cảm gì sâu xa, chưa có tình thương gì đậm đà.
Bởi vì lúc ấy, cái lòng mẹ của họ còn chưa được phát triển ra.
Ấy là nhân tính.
Lòng mẹ là hoàn mỹ, là chí cao vô thượng, không tự tư, không vụ lợi, bất chấp nhất thiết, cũng không nghĩ đến giá cả.
Nhưng nhân tính thì có nhược điểm.
Thẩm Bích Quân nhắm mắt lại...
Một người tâm hồn có thể được bình an trước khi chết, có lúc quả thật còn may mắn hơn là sống, trên đời này, người có thể chết mà không tiếc nuối, thật không nhiều.
Thẩm Bích Quân không phải không muốn sống, chẳng qua nàng biết mình không còn cách gì sống được nữa.
Đây là tuyệt địa, nàng ở trong tuyệt cảnh, hoàn toàn tuyệt vọng.
Chính ngay lúc ấy, nàng bỗng nghe có giọng nói thật quen thuộc.
Giọng nói của Tiêu Thập Nhất Lang.
Thanh âm nghe tựa hồ như sát bên tai.
Thẩm Bích Quân mừng rỡ như điên cuồng, nàng nhịn không nổi muốn xoay đầu lại nhìn.
Nhưng Tiêu Thập Nhất Lang đã nói tiếp:
- Cô không được quay đầu lại nhìn, ráng hết sức thả tung người ra, thả tung toàn thân, như thể cô đang nằm trên một chiếc giường êm ấm, nằm trong lòng mẹ, vô tư vô lự, không nghĩ đến chuyện gì, không có ai lại làm hại gì cô.
Y nói rất chậm, từng chữ từng chử thật chậm, giọng nói hình như có một lực lượng kỳ dị, làm cho người ta yên tĩnh lại, tin tưởng hoàn toàn vào y.
Thẩm Bích Quân thở nhẹ một hơi, hỏi:
- Tôi nói chuyện được không?
Tiêu Thập Nhất Lang đáp:
- Phải nói thật nhẹ, thật chậm, tôi nghe được.
Thanh âm đi gần lại.
Thẩm Bích Quân nói:
- Tôi có thể không đụng đậy, tôi cũng có thể thả tung người, có điều tôi không cách nào không suy nghĩ.
Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:
- Nghĩ đến gì?
Thẩm Bích Quân nói:
- Tôi nghĩ, nếu chúng ta đụng đậy một tý là bị chìm xuống, như vậy không lẽ vĩnh viễn sẽ bị chết kẹt ở nơi đây? Không lẽ anh không nghĩ ra được cách thoát thân hay sao?
Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Tự nhiên là có cách.
Thẩm Bích Quân dịu dàng nói:
- Chỉ mong anh có cách thoát thân, tôi an tâm lắm, tôi sao cũng không có quan hệ gì.
Nàng nói chưa xong câu đó, đã thấy cặp mắt sáng rực của Tiêu Thập Nhất Lang hiện ra.
Đấy vốn là cặp mắt quật cường lạnh lùng, có lúc cũng ánh lên nụ cười diễu cợt, nhưng chưa từng lộ ra một chút nào tình ý.
Hiện giờ, ánh mắt ấy bỗng nhiên lộ đầy vẻ sung sướng, an ủi, cảm khích...
Thẩm Bích Quân đỏ bừng má.
Lúc nàng nói câu ấy, nàng chưa thấy y, do đó mà không nhịn nổi bộc lộ chân tình, nếu mà thấy, chỉ sợ nàng chẳng có cái dũng khí nói ra.
Bây giờ Tiêu Thập Nhất Lang cách nàng một khoảng thật gần.
Nàng cơ hồ có thể cảm giác được hô hấp của y.
Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Hồi nãy cô vốn không thấy được tôi, bây giờ cô đã thấy được, có phải không?
Thẩm Bích Quân nói:
- !
Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Nãy giờ tôi không hề động đậy, nếu không đã bị chìm xuống từ lâu, tôi không động đậy, thế thì tại sao lại đi qua được chỗ này?
Thẩm Bích Quân tự nhiên không biết nguyên nhân.
Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Vũng lầy này, xem ra có vẻ yên lặng như chết, thật ra nó đang lưu động không ngừng, chẳng qua rất chậm thôi, vì vậy mà chúng ta không phát giác ra.
Y lại nói tiếp:
- Bởi vì tôi không động đậy tý nào, do đó mới theo bùn trôi lại đây, còn nếu vùng vẫy thì đã chìm xuống rồi, vì vậy mà nãy giờ cô vẫn còn nằm yên ở đây.
Thẩm Bích Quân yên lặng không nói gì.
Nhưng trong lòng nàng đang ngấm ngầm vui mừng tự nhủ:
- Nếu mà mình cũng nằm yên không vùng vẫy, cũng theo bùn trôi tới, làm sao mình gặp lại được y?
Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Phía trước không xa lắm là đất liền, chỉ cần chúng ta nhẫn nại một tý tới đó, là thoát nạn... Cũng không cần phải chờ lâu, tôi tin chắc cô nhất định làm được, phải không?
Ánh mắt của y bất giác chuyển qua nhìn chăm chú vào mắt Thẩm Bích Quân.
Thẩm Bích Quân cũng không tự chủ được, chăm chú nhìn lại.
Nàng vẫn còn chưa nói gì, có điều ánh mắt hình như đang nói:
- Vì anh, tôi nhất định làm được.
Từ ánh mắt nói ra, cũng chính là thanh âm từ đáy lòng, thứ thanh âm ấy, mắt nhìn không thấy, tai lại càng nghe không được.
Người nghe được những loại thanh âm ấy không nhiều.
Thứ thanh âm ấy, phải dùng “trái tim” để nghe. Tiêu Thập Nhất Lang đã nghe được.
Qua một thời gian thật lâu, Thẩm Bích Quân mới thở nhẹ một hơi, nói:
- Bây giờ tôi biết mình sai lắm.
Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:
- Sai chuyện gì?
Thẩm Bích Quân đáp:
- Tôi tưởng thiên đạo thật bất công, thường thường cố ý trêu chọc thế gian, bây giờ mới biết, ông trời rốt cuộc cũng có mắt.
Tiêu Thập Nhất Lang từ từ nói:
- Không sai, bởi vậy một người bất cứ làm chuyện gì, cũng không nên quên rằng có cặp mắt đang luôn luôn lúc nào cũng theo dõi y.
Không có âm thanh, không có động tĩnh, không có sinh mệnh, trời đất hình như đã hoàn toàn chết hẳn.
Vũng lầy cũng đã chết, chẳng ai có thể cảm thấy nó đang lưu động.
- Có thật nó sẽ đưa chúng ta lên đất liền không?
Thẩm Bích Quân chẳng hỏi, mà cũng chẳng nôn nóng.
Lòng nàng thật bình tĩnh, lúc này, ở đây, lòng dạ ấy, hình như nàng đã quá đầy đủ, chết rồi chăng? Còn sống? Hình như nàng không còn để trong lòng.
Nàng chỉ sợ cặp mắt sáng rực như sao của Tiêu Thập Nhất Lang thấy rõ được lòng mình.
Nàng chỉ sợ Tiêu Thập Nhất Lang cảm giác ra được trái tim của mình càng đập càng nhanh, hô hấp càng lúc càng dồn dập.
Nàng nhất định tìm chuyện để nói.
Nhưng nói gì nhỉ?
Tiêu Thập Nhất Lang bỗng nhiên hỏi:
- Cô có biết lần này ai cứu mình không?
Thẩm Bích Quân đáp:
- Tự nhiên là... là anh.
Nàng bỗng nhiên phát giác ra hô hấp của Tiêu Thập Nhất Lang cũng rất dồn dập.
Lòng nàng lại càng hoảng loạn.
Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Không phải là tôi.
Thẩm Bích Quân hỏi:
- Không phải anh? Là ai?
Tiêu Thập Nhất Lang đáp:
- Chính là chó sói.
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của y hình như đang nhìn đến một phương trời xa xa, từ từ nói tiếp:
- Tôi đến đây lần đầu tiên, chính là do chó sói dẫn đến đấy.
Thẩm Bích Quân nói:
- Tôi có nghe anh nói chuyện đó.
Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Chó sói báo cho tôi biết, vũng lầy này có một thứ lực lượng thần kỳ có thể trị liệu thương thế, chó sói đã dạy cho biết làm sao sinh tồn, làm sao nhẫn nại.
Thẩm Bích Quân than nhẹ:
- Muốn học được hai thứ đó, cũng không dễ dàng gì.
Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Có điều, nếu một người muốn tiếp tục sống, phải có nhẫn nại... chịu đựng cô đơn, chịu đựng tịch mịch, chịu đựng khinh bỉ, chịu đựng khổ sở, phải từ trong những thứ nhẫn nại ấy đi tìm khoái lạc.
Thẩm Bích Quân trầm ngâm một hồi, dịu dàng nói:
- Hình như anh học được rất nhiều điều ở chó sói.
Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Không sai, vì vậy có lúc tôi thấy không những chó sói hiểu biết hơn người, mà còn đáng tôn kính hơn người.
Thẩm Bích Quân hỏi:
- Tôn kính?
Tiêu Thập Nhất Lang đáp:
- Chó sói là thứ động vật cô độc nhất trên thế gian, vì phải sinh sống, chúng phải kết bạn đi tìm đồ ăn, nhưng ăn xong rồi, chúng lập tức phân tán nhau.
Thẩm Bích Quân hỏi:
- Không lẽ chúng thích ở một mình mà anh mới tôn kính chúng?
Tiêu Thập Nhất Lang đáp:
- Chính vì chúng nhẫn nại cô độc hơn con người, mà chúng trung thực hơn con người.
Thẩm Bích Quân hỏi:
- Trung thực?
Lấy hai chữ “trung thực” ra hình dung chó sói, quả thật nàng chưa bao giờ nghe ai nói.
Tiêu Thập Nhất Lang đáp:
- Chỉ có chó sói mới là kẻ bạn lữ trung thật nhất, một vợ một chồng, lúc còn sống hẳn là không bao giờ phân ly, chó sói đực mà chết, chó sói cái sống một mình tới chết, không đi tìm bạn mới, chó sói cái mà chết, chó sói đực cũng không đi tìm bạn mới.
Ánh mắt y lại lộ vẻ sắc sảo, trêu chọc, y nói:
- Còn người thì sao? trên đời này có bao nhiêu người chồng trung thành với vợ? Người bỏ vợ đầy ra cả đấy, có kẻ có tam thê tứ thiếp còn nhơn nhơn tứ đắc, cho mình là rất giỏi. Đàn bà thì hẳn là khá hơn, nhưng cũng không hơn bao nhiêu, lâu lâu có một quả phụ thủ tiết bèn đem ra tuyên dương ầm lên, có biết đâu, mỗi con chó sói cái đều có đủ tư cách treo một tấm bảng tiết hạnh.
Thẩm Bích Quân yên lặng.
Tiêu Thập Nhất Lang lại nói:
- Trên thế gian này, không có gì thân mật bằng vợ chồng, nếu không trung thực với người bạn đời của mình, đối với người khác còn có chuyện gì để nói nữa? Cô nói xem, chó sói có phải là trung thực hơn người quá xa không?
Thẩm Bích Quân lại trầm ngâm một hồi lâu, bỗng nhiên nói:
- Nhưng mà chó sói có lúc an thịt đồng loại.
Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Còn người thì sao? Người không lẽ không ăn người sao?
Y lạnh lùng nói tiếp:
- Huống gì, chó sói chỉ tại bị đói quá, bất đắc dĩ mới ăn thịt đồng loại, người thì lúc no rồi, cũng cứ tàn sát lẫn nhaụ Thẩm Bích Quân thở ra, nói:
- Anh hiểu chó sói rất rõ, có điều đối với người, anh lại biết quá ít.
Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Sao?
Thẩm Bích Quân nói:
- Người cũng có kẻ trung thực, kẻ khả ái, với nữa, người lương thiện so với kẻ ác còn nhiều hơn lắm, chỉ cần anh đi tiếp xúc họ, là thấy mỗi người có chỗ khả ái riêng của họ, không phải khả ố như anh đã tưởng tượng.
Tiêu Thập Nhất Lang cũng yên lặng.
Thực ra, chính y cũng không biết tại sao mình đi nói những chuyện đó.
Không lẽ y cũng giống như Thẩm Bích Quân, sợ người ta nhìn ra được trong lòng mình đang nghĩ gì, do đó mà cố ý tìm chuyện để nói.
Không lẽ y muốn những lời lẽ ấy tự cảnh cáo mình?
Thẩm Bích Quân hỏi:
- Tại sao anh chỉ thích nói chuyện chó sói? Tại sao không thử nói về mình?
Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Về tôi? Tôi có gì hay mà nói?
Thẩm Bích Quân hỏi:
- Ví dụ như tại sao tên anh gọi là Tiêu Thập Nhất Lang? Không lẽ anh có mười anh chị?
Tiêu Thập Nhất Lang nói:
-
Thẩm Bích Quân hỏi:
- Như vậy, anh chẳng cô độc tý nào.
Tiêu Thập Nhất Lang nói:
-
Thẩm Bích Quân hỏi:
- Anh chị em của anh thì sao? Họ ở đâu?
Tiêu Thập Nhất Lang đáp:
- Chết rồi, chết hết cả rồi!
Ánh mắt của y lại lộ vẻ đầy ác độc và oán hận, bất kỳ ai trông thấy vẻ mặt y bây giờ cũng tưởng tượng ra được y đã từng có một dĩ vãng bi thảm.
Thẩm Bích Quân bỗng cảm thấy trong lòng đau nhói...
Trong khoảnh khắc đó, nàng bỗng thấy Tiêu Thập Nhất Lang vẫn còn là một đứa bé, một đứa bé không nơi nương tựa, cơ cực linh đinh, cần có người bảo bọc, chiếu cố...
Nàng không biết tại sao mình có cảm giác như vậy.
Vũng lầy quả nhiên đang lưu động.
Trước mặt quả nhiên là đất liền.
Có điều Thẩm Bích Quân không hề tưởng tượng được nơi đây đẹp tới như vậy.
Hàng trăm hàng ngàn năm trước, nơi đây chắc cũng là một vũng lầy, đất đai tự nhiên phì nhiêu.
Lại thêm núi non vây bọc lại, địa thế lại thấp, cho nên gió lạnh không thổi đến nơi, bốn mùa đều là mùa xuân, làm như ông trời cố ý chọn trong cái thế giới đầy khổ nạn ra một khoảng đất lành vậy.
Ở các nơi khác cây cỏ đã sớm bị điêu linh tàn tạ, ở đây thì đang bắt đầu đâm chồi, ở các nơi khác kỳ hoa dị thảo đã ngừng sinh trưởng, ở đây thì nở rộ khắp nơi.
Ngay cả dòng suối chảy từ sườn núi xuống, nước trong vắt và ngọt lịm hơn những nơi khác.
Thẩm Bích Quân vốn là người sạch sẽ, nhưng bây giờ nàng bỗng quên mất mình đang lấm đầy bùn dơ dáy, vừa bước chân lên đất liền là nàng đứng ngây người ra.
Nàng đứng như si như ngốc ra đó cả hơn nửa tiếng đồng hồ, không chút động đậy, rồi không biết qua một thời gian bao lâu, nàng mới thở ra một hơi dài, nói:
- Thật tôi không bao giờ tưởng tượng ra trên thế gian này còn có một nơi như thế này, e chỉ có anh mới tìm ra được nó.
Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Tôi cũng tìm không ra, đấy là...
Thẩm Bích Quân bật cười, ngắt lời y, nàng nhoẻn miệng nói:
- Đấy là chó sói tìm ra, tôi biết...
Nàng bỗng phát hiện ra thấp thoáng trong đám hoa bên cạnh dòng suối có một căn nhà gỗ nho nhỏ, một loại hoa màu tím nhạt bò ra từ trên đỉnh nóc nhà.
Nàng như hơi có cảm giác thất vọng, thở nhẹ nói:
- Thì ra nơi đây đã có người ở?
Tiêu Thập Nhất Lang nhìn nàng cham chú, từ từ nói:
- Trừ cô và tôi ra, nơi này e là không có ai khác... Không chừng cô là người thứ hai đạp chân lên khối đất này.
Gương mặt của Thẩm Bích Quân lại có vẻ đỏ lên, nàng nhỏ nhẹ hỏi:
- Anh chưa từng đem ai khác lại?
Tiêu Thập Nhất Lang lắc lắc đầu.
Thẩm Bích Quân nói:
- Vậy thì ngôi nhà nhỏ...
Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Tôi dựng lên đấy, nếu ai cũng phải có nhà, thì gian nhà ấy chính là nhà của tôi.
Y cười nhẹ lên một tiếng, lại nói:
- Lần đầu tiên tôi thấy nơi này, tôi đã mê nó ngay, sau này, mỗi khi tôi mệt mỏi, cảm thấy phiền muộn trong lòng, tôi về đây ở một hai tháng, mồi lần tôi rời khỏi nơi đây, tôi đều có cảm giác mình đã biến thành một người khác.
Thẩm Bich Quân hỏi:
- Nếu vậy, tại sao anh không ở đây lâu lâu hơn nữa, tại sao không ở mãi nơi đây?
Tiêu Thập Nhất Lang không nói gì.
Đôi mắt của Thẩm Bích Quân sáng rực lên, nàng lại hỏi:
- Nơi đây có hoa quả, có suối trong, còn có đất đai phì nhiêu, một người đến đây, chẳng còn chuyện gì làm cho y ưu phiền nữa, tại sao anh không ở đây sống thoải mái một đời, tại sao còn ra ngoài đời đi tìm phiền não?
Tiêu Thập Nhất Lang trầm ngâm thật lâu, rồi mới cười lên, nói:
- Không chừng bởi vì tôi vốn là thứ trời sinh đê tiện phải chịu khổ.
Y cười sao mà thê lương, sao mà tịch mịch.
Thẩm Bích Quân bỗng nhiên hiểu ra.
Bất kỳ bao nhiêu là khổ đau, phiền não, cũng không bì lại được với sự tịch mịch.
Nơi đây dù có hoa cỏ mỹ lệ đến bao nhiêu, cây trái ngon ngọt đến bao nhiêu, suối trong đến bao nhiêu, cũng không bồi lấp cho đầy cái trống không và tịch mịch trong lòng một con người.
Tiêu Thập Nhất Lang từ từ nói:
- Bởi vậy, tôi thấy mình còn có rất nhiều chỗ không bằng chó sói, chúng nó làm chuyện mà tôi không cách nào làm được.
Thẩm Bích Quân dịu dàng nói:
- Đấy có lẽ bởi vì anh không phải là chó sói, anh là người..., một con chó sói nếu muốn làm chuyện người làm, sẽ nhất định bị đồng loại xem là ngốc tử, có phải không?
Tiêu Thập Nhất Lang lại trầm ngâm một hồi, lẩm bẩm nói:
- Không sai, người là người, sói là sói, sói không nên học làm người, người tại sao đi học làm sói?
Y bỗng nhiên bật cười, nói:
- Đã lâu tôi chừa về lại nơi này, bụi bặm trong nhà chắc là chất đầy ba tấc, để tôi quét nhà một tý, cô... cô đi được không?
Thẩm Bích Quân nhoẻn miệng cười nói:
- Xem ra ông trời đối với người và chó sói công bằng như nhau, tôi nằm trong đám bùn nửa ngày trời, thương thế bây giờ có vẻ đỡ nhiều lắm.
Tiêu Thập Nhất Lang cười nói:
- Tốt, nếu cô thích, cứ việc xuống suối vọc nước một lát, tôi chờ cô ở trong nhà.
- Tôi chờ cô ở trong nhà.
Đấy chẳng qua là một câu nói bình thường, Tiêu Thập Nhất Lang nói ra câu ấy, y không bao giờ nghĩ rằng nó có ý nghĩa biết bao nhiêu khi lọt vào tai Thẩm Bích Quân.
Cả đời Thẩm Bích Quân, hầu như quá nửa thời gian là sống trong đợi chờ.
Lúc còn nhỏ, nàng đã thường thường ngồi bên thềm đá trước cổng đợi cha mẹ đi hành hiệp giang hồ trở về, thường thường là đợi cả mấy ngày, cả mấy tháng, chờ để được thấy nụ cười vừa hiền từ vừa nghiêm trang của phụ thân, chờ được mẫu thân dịu dàng ôm ấp vỗ về vuốt ve...
Cho đến một ngày đó, nàng biết cha mẹ không bao giờ trở về nữa.
Hôm ấy, nàng chờ không được thấy mặt cha mẹ, mà chỉ thấy hai cỗ quan tài.
Rồi sau này, khi nàng lớn lên, nàng vẫn còn chờ đợi như thuở nào.
Sáng sớm, nàng đã thức dậy, nhưng còn phải nằm trên giường chờ bà vú lại kêu nàng dậy, đem nàng đi lại nơi tổ mẫu hỏi thăm.
Hỏi thăm xong rồi, nàng phải chờ đến buổi cơm trưa mới gặp lại tổ mẫu, rồi sau đó lại chờ đến cơm chiều, mỗi ngày chỉ có một hai tiếng đồng hồ sau bữa cơm chiều là lúc mà nàng sung sướng nhất.
Những lúc ấy, tổ mẫu cho nàng ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên chân mình, kể cho nàng nghe những chuyện cố sự ly kỳ cổ quái, dạy cho nàng bí quyết Cô Địch Kim Châm của dòng họ Thẩm, có lúc còn bóc vỏ trái quít bỏ vào miệng nàng, thậm chí còn để cho nàng sờ lên gương mặt nhăn nheo, tóc bạc càng lúc càng thưa của bà.
Chỉ tiếc là những đoạn thời gian ấy bao giờ cũng ngắn ngủi, nàng lại phải chờ đến ngày mai.
Nàng càng lớn, càng cảm thấy khoảng thời gian chờ đợi càng dài, có điều nàng đợi những chuyện không còn giống như hồi còn nhỏ, cũng không còn chờ nôn nóng đến buổi cơm chiều thích thú như hồi xưa.
Nàng đợi gì vậy? Ngay cả nàng cũng không biết.
Không chừng nàng cũng như những người con gái khác, đang chờ người chồng trong mộng như ý mình muốn, cưỡi con ngựa trắng đến rước nàng lên kiệu hoa.
Mệnh vận của nàng tốt hơn những người con gái khác, người nàng chờ đã đến.
Liên Thành Bích thật tình là một người chồng lý tưởng, vừa ôn nhu, vừa anh tuấn, mà còn văn võ song toàn, thiếu niên giàu có, trong giang hồ, thanh danh và địa vị ít có người nào có thể bì lại.
Bất kỳ ai làm vợ y, không những nên thấy quá đầy đủ, mà còn nên cảm thấy vinh diệu.
Thẩm Bích Quân vốn là người tri túc.
Nhưng nàng vẫn còn cứ chờ, thường thường tựa vào song cửa, chờ người chồng danh tiếng lẫy lừng thiên hạ về nhà, thường thường chờ cả mấy ngày, cả mấy tháng...
Trong những lúc chờ đợi ấy, trong lòng nàng không ngớt dâng lên nỗi sợ hãi, sợ nàng chờ gặp không phải là người chồng ôn nhu đa tình, mà là một cỗ quan tài, một cỗ quan tài lạnh như nước đá.
Đối với chuyện chờ đợi, chỉ sợ thế gian này không ai hiểu biết, không ai rành rẽ bằng nàng.
Nàng càng hiểu, nàng càng sợ chờ đợi.
Khổ là cả đời nàng lúc nào cũng cứ chờ người khác, chưa bao giờ có ai chờ nàng.
Cho đến bây giờ, bây giờ mới có người đợi nàng.
Nàng biết rằng bất cứ nàng ở đây bao lâu, bất cứ nàng ở đây làm gì, chỉ cần về đến căn nhà ở đó, nhất định sẽ có người đang chờ nàng.
Tuy đó chỉ là căn nhà nhỏ thô lậu, tuy người ấy chẳng là gì của nàng, nhưng chỉ cần có cái cảm giác đó, đã đủ làm lòng nàng thấy an toàn và ấm áp.
Bởi vì nàng biết mình không bị cô độc, không bị tịch mịch.
Nước suối tuy rất lạnh, mà người nàng rất ấm áp.
Nàng ít khi có cái cảm giác hạnh phúc như thế.
Trừ một cái giường gỗ ra, trong nhà hầu như chẳng có gì, điều ấy làm cho căn phòng trở nên lạnh lẽo, trống lỗng vô cùng, mỗi lần Tiêu Thập Nhất Lang về đến đây, lúc đầu không chừng cảm thấy rất yên tĩnh, về sau, trong lòng y ngược lại càng bấn loạn.
Đương nhiên y có thể làm mấy cái bàn mấy cái ghế và các thứ dụng cụ linh tinh, để trong phòng không đến nỗi vắng lạnh, nhưng y không làm vậy.
Bởi vì y biết, trong phòng trống lỗng còn có thứ để lấp đầy, trong lòng trống lỗng, thì mình không bao giờ lấp đầy cho được.
Cho đến bây giờ...
Nơi đây tuy cũng lạnh vắng như xưa, nhưng trong lòng y, không có trống vắng tịch mịch, hình như đã thật tình về đến nhà.
Đây là lần đầu tiên y nhận nơi đây làm nhà.
Bây giờ y mới biết thật sự thế nào là “về nhà”, là ngọt ngào, là hạnh phúc như vậy.
Tuy y đang chờ đợi, nhưng trong lòng rất bình thản.
Bởi vì y biết người y đang đợi chốc lát sẽ về đây, nhất định sẽ về đây...
Trong nhà chỉ cần có một người đàn bà biết dịu dàng và chăm sóc, bất kể căn nhà có thô lậu tới đâu cũng không quan hệ gì, thế gian chỉ có đàn bà mới có thể biến một căn nhà thành một cái “nhà”.
Đa số đàn ông đều có một thứ bệnh... bệnh lười.
Muốn trị cái bệnh này của đàn ông, chỉ có đàn bà, người đàn bà mà y thương.
Không biết tại sao, Tiêu Thập Nhất Lang bỗng trở nên siêng năng ra.
Trong phòng đã bắt đầu có bàn ghế, trên giường cũng có nệm êm, thậm chí cửa sổ cũng có mành treo lên.
Tuy Tiêu Thập Nhất Lang không ở trong căn nhà này, mỗi tối, y vẫn ngủ trên phiến đá bên ngoài, nhưng y vẫn nhận căn nhà ấy là nhà của mình, do đó mà y nhất định làm cho căn nhà trở nên xinh xắn, trở nên thoải mái.
Bởi vì đây là lần đầu tiên có “nhà”.
Bây giờ trong nhà đã có bình hoa, trong bình đã có cắm hoa tươi.
ún uống đã có ly, bát, trừ những thư hoa quả bốn mùa đều có ra, có lúc còn có cá tươi, thịt thỏ nướng rất đúng điệu, hoặc rượu làm bằng bồ đào, tuy không có muối, nhưng họ ăn cũng rất khoái miệng.
Tiêu Thập Nhất Lang có hai bàn tay rất khéo.
Một cục gỗ rất bình thường lọt đến tay y, lập tức biến thành bình hoa rất đẹp, một cái ly rất đẹp.
Cá trong dòng suối, thỏ trong bụi rậm, chỉ cần y thích, sẽ lập tức biến thành buổi cơm chiều của hai người, Thẩm Bích Quân lấy cỏ non bện thành khăn bàn, làm cho buổi cơm chiều càng có vẻ phong phú.
Thương thế của hai người cũng lành lặn lại rất nhanh chóng.
Đó chắc chắn là do hiệu lực thần kỳ của vũng bùn, nhưng hiệu lực của tình cảm còn thần kỳ hơn, còn vĩ đại hơn; kỳ tích trên thế gian này, đều nhờ vào cái lực lượng thần kỳ đó.
Có một buổi sáng sớm, lúc Tiêu Thập Nhất Lang mở mắt ra, y thấy Thẩm Bích Quân đang nhè nhẹ đặt chiếc mền bện bằng cỏ lên người y. Thấy y mở mắt ra, gương mặt nàng đỏ lên, cúi đầu nói:
- Sương ban đêm độc lắm, với lại lạnh nữa...
Tiêu Thập Nhất Lang nhìn nàng, hình như quên nói.
Thẩm Bích Quân càng cúi đầu thấp hơn, nói:
- Tại sao anh không làm thêm một gian nhà nữa? Nếu không anh ở bên ngoài chịu gió lạnh, tôi ở trong nhà của anh, làm sao mà an lòng cho được?
Do đó mà Tiêu Thập Nhất Lang lại bận bịu.
Bên cạnh căn nhà nhỏ, lại tháp thêm một gian phòng...
Người, thực ra cũng không thông minh như mình tưởng tượng, thường thường hay bị hạnh phúc trước mắt làm say sưa, quên mất không nghĩ đến chuyện cái hạnh phúc ấy có lâu dài được hay không.