Tiểu Thất, Chậm Đã!

Chương 22

Tiểu Thất chớp chớp mắt, lại chớp thêm một lần nữa, không nhìn rõ biểu tình trên mặt Tống Lương Trác, quay đầu bỏ tay hắn ra, cúi đầu xuống.

Tống Lương Trác khẽ thở dài, ngồi xuống bên cạnh nàng nói: “Không phải về nhà sao, sao lại chạy đến chỗ này?”

Tầm mắt Tiểu Thất quét một vòng qua đám người, thấy dáng người của Lục Lực Thừa, không nhịn được câu môi cười cười. Tống Lương Trác nhìn theo tầm mắt của nàng, mày hơi nhăn lại một chút.

“Tiểu Thất.”

“A?” Tiểu Thất thu hồi tầm mắt, chớp chớp mắt nói: “Sao?”

Tống Lương Trác tự mình động thủ, mở hộp ra nhìn một chút, ôn nhu nói: “Gà hầm sao? Tiểu Thất làm?”

“Bà vú làm, nương bảo ta mang cho ngươi. Nương muốn ta nói với ngươi, chờ bên này phát thủy thì Tiền gia có thể mở quầy bán cháo.”

Lời này đúng là lời nói hay, nhưng nói ra lại có chút không lọt tai. Tống Lương Trác xoa xoa thái dương, chuyển đề tài nói: “Đây là dược liệu gì?”

Tiểu Thất nhìn qua một chút, “Không biết, nương ta nói là gà gô hầm nhục thung dung.”

Nhục thung dung? Bổ thận tráng dương? Tống Lương Trác hơi đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng nói: “Làm phiền nhạc mẫu.”

Tiểu Thất bĩu môi, hất cằm, bắt đầu đi vào cõi thần tiên, Tống Lương Trác mở miệng nói: “Tiểu Thất đến một mình?”

“Uhm.”

“Trễ một chút nữa ta mới về.”

“Oh.”

“Lát nữa Tiểu Thất về cùng ta đi.”

“Oh.”

Tống Lương Trác thở dài, tự rót cho mình một chén nước ô mai. Tiểu Thất thấy đối diện là nữ tử vừa rồi đã đem nước cho Tống Lương Trác, bĩu môi nói: “Không phải ngươi vừa mới uống một chén nước sao?”

Gương mặt Tống Lương Trác chậm rãi hiện lên ý cười, nhẹ nhàng nói: “Không thể giải khát như nước của Tiểu Thất.”

Tiểu Thất khẽ hừ một tiếng. Tống Lương Trác đảo mắt qua đôi môi khô khốc của nàng, cầm chén đưa qua nói: “Tiểu Thất cũng uống một chén cho thấm giọng.”

Tiểu Thất liếm liếm môi, nghiêng người qua, uống một ngụm, cảm giác được bà vú quả thật đã không xén bớt nguyên liệu, tựa hồ còn bỏ thêm bạc hà thơm mát, uống vào miệng thì có một hương vị ngọt ngào, mát lạnh chậm rãi xông lên. Tiểu Thất nhịn không được, nâng bát uống thêm hai ngụm, liếm liếm khóe miệng nói: “Bà vú đối với ngươi thật tốt, nước ô mai làm cho ngươi còn ngon hơn so với làm cho ta.”

Tống Lương Trác cười khẽ, nâng tay lau đi giọt nước còn vương bên khóe môi Tiểu Thất. Ngón tay của Tống Lương Trác dừng lại chốc lát bên khóe miệng Tiểu Thất, thấy gương mặt Tiểu Thất đỏ bừng lên mới hài lòng buông tay xuống.

Tiểu Thất hít một hơi thật sâu, Tống Lương Trác thấy nàng trừng to hai mắt nhìn mình, khóe miệng cong lên chờ nàng phát tác. Bỗng nhiên Tiểu thất gục đầu xuống ngực, hai tay che lỗ tai đã đỏ bừng lên.

Tống Lương Trác cười khẽ, cầm chén nước ô mai uống, tâm tình thoải mái, thở dài một tiếng. Tống Lương Trác ngẩng đầu nhìn bầu trời nói: “Hy vọng mấy ngày tới không có mưa, đê điều mặc dù thấp, nếu nước dâng chậm một chút thì cũng có thể dẫn mọi người rời khỏi đây.”

Tiểu Thất xoa xoa tai, thấp giọng nói: “Đê điều thế này là sai a, ta nghe ai đó nói qua, đê điều phải kéo dài trăm dặm dọc bờ sông, của ngươi lúc này cũng chỉ mới có một chút.”

Tống Lương Trác nhướng nhướng mày, kéo hai tay đang che tai của Tiểu Thất xuống, đặt trong bàn tay to lớn của mình, tay kia chống đất đứng dậy. Tống Lương Trác kéo Tiểu Thất cùng đứng lên, vừa đi vừa nói: “Tiểu Thất đã xem qua sách trị thủy?”

Tiểu Thất giãy giãy tay ra, thấy Tống Lương Trác cũng không có ý định buông tay. Tiểu Thất đứng bên cạnh chỉ thấy sườn mặt của Tống Lương Trác, cùng cánh mũi thẳng và ánh mắt đen láy, thật không có tiền đồ mà đỏ mặt.

Tiểu Thất khẩn trương nghiến răng, ngập ngừng nói: “Hình như, hình như đã xem qua.”

Tống Lương Trác khẽ gật đầu, kéo nàng thẳng đến một bãi đất, chỉ vào sông phía dưới nói: “Đây là sa thủy, còn có một nhánh sông khác, cũng là nơi làn trước ta đã mang nàng đi, tại chỗ này sẽ giao lại thành một. Chỉ là ở phân luồng này có một chỗ ứ đọng rất nguy hiểm, phía bên kia lại rất ngoằn ngoèo, nếu nước dâng, sẽ ngập hơn phân nửa sa thủy này, đến lúc đó không chỉ là ao đầu thôn, mà trong phạm vi vài dặm xung quanh, sợ đều trở thành một đại dương mênh mông.”

“Sẽ ngập đến trong thành sao?”

“Ngoài thành có thạch đê, địa thế lại ở nơi cao, nếu không phải là một trận đại hồng thủy, hẳn là không ngại.”

Tiểu Thất nhìn sa thủy trước mặt, nhăn nhăn mũi nói: “Ta thế nào lại cảm thấy đã từng tới nơi này?”

Tiểu Thất chỉ vào dòng nước: “Giống như, giống như muốn khoét nước bùn có phải không? Nước bùn trong rồi, nước lại có thể tiếp tục chảy.”

Trong đầu dường như có hình ảnh chợt lóe lên, Tiểu Thất rút tay bước tới hai bước, duỗi hai cánh tay, cười nói: “Sông muốn chảy nhưng lại ứ đọng, nước bùn có thể dùng đắp đê, đê điều không nhất thiết phải dùng đá, chỉ cần giữ chặt một bên là được, đá có thể dùng để xây điền phương, bên trong lấp bùn, lấp cho bằng phẳng là có thể trồng hoa quả ở trên rồi, có thể là dâu tây, hạnh. Nha, nếu nói như vậy, mùa xuân hàng năm là hoa hạnh sẽ phủ kín cả hà đê rồi.”

Mắt Tiểu Thất lấp lánh, nuốt nước bọt cảm thán, “Thật đẹp mà! Quả còn có thể ăn đấy!”

Tống Lương Trác nhìn bộ dáng nuốt nước bọt của Tiểu Thất, đôi mắt tràn đầy kinh hỉ. Tống Lương Trác đi qua, cầm tay Tiểu Thất, dịu dàng nói: “Suy nghĩ của Tiểu Thất thật độc đáo, cũng là phương pháp về lâu dài, tu sửa đê, nước bùn ứ đọng hàng năm cũng có thể sử dụng được.”

Tống Lương Trác nâng tay vén lọn tóc vừa bị gió thổi tán loạn của Tiểu Thất vào sau tai, ánh mắt nhìn Tiểu Thất ẩn chứa gì đó.

Tiểu Thất ngưng cười, đỏ mặt tránh đi bàn tay kia, Tống Lương Trác thế nhưng lại tiến đến một bước ôm nàng, hôn nhẹ xuống đỉnh đầu nàng.

Tiểu Thất ngây người, ngửa đầu nhìn khóe miệng Tống Lương Trác đang cười, cả người hơi run rẩy.

Không phải kích động, mà là sợ run.

Nụ cười của Tống Lương Trác càng mở rộng, khiến da đầu Tiểu Thất cảm thấy từng đợt tê dại, gương mặt cũng càng lúc càng nhăn, cuối cùng nhăn lại giống như bánh bao. Dùng lực mạnh nên tại xương gò má nhăn lại, hiện nên hình dáng một tiểu oa nhi vừa nghịch ngợm, vừa quẫn bách.

Tống Lương Trác đưa tay xoa xoa gò má của tiểu oa nhi, tâm tình vui vẻ mở miệng: “Tiểu Thất, mặt nhăn như vậy sẽ xấu.”

Xấu thì tốt! Xấu thì không bị người xấu nhớ tới!

Tiểu Thất hạ mi mắt xuống, ánh mắt dừng lại tại cổ hắn, có lẽ hắn vừa nuốt nước bọt, yết hầu khẽ di chuyển một cái, Tiểu Thất cũng không nhịn được, khẽ nuốt nước bọt. Ánh mắt một lần nữa chuyển động, tới lúc nhìn kỹ Tiểu Thất mới phát hiện, thì ra chính mình còn đứng không đến cằm của Tống Lương Trác.

Tiểu Thất nâng tay so sánh, mũi cũng chỉ cao đến hai cúc áo của vạt áo trước của hắn thôi.

Tay Tiểu Thất để trước ngực Tống Lương Trác còn chưa kéo xuống, đã bị hắn cầm lấy. Tống Lương Trác nhìn trời một lát, thấy những người ngoài đê điều đã bắt đầu quay về thôn ăn cơm, liền kéo Tiểu Thất vẫn đang cúi đầu đi về phía bãi đất.

Nữ tử đưa nước đi đến từ phía trước, ngượng ngùng xấu hổ tiến lại gần Tống Lương Trác rồi thi lễ. Nữ tử này nhìn gần, cũng có vài phần xinh đẹp. Chỉ nói đôi mắt hạnh to tròn cùng hàng mi đen dài, đã khiến Tiểu Thất cảm thấy mình không có gì quyến rũ.

Tiểu Thất nhìn chằm chằm hàng mi của nàng, có chút hâm mộ loại người chỉ nhăn mày cười cũng lộ ra được mi liễu đầy xinh đẹp.

“Đại nhân, đến nhà Thải Vân ăn cơm được không? Thải Vân đã chuẩn bị cá cùng bình rượu nhỏ.” Âm thanh nhu nhuyễn của nữ tử truyền đến.

Tiểu Thất cảm giác được ý tứ trong đó, mắt cũng sáng thêm vài phần. Nữ tử này rõ ràng đang bày tỏ với Tống tri huyện đây. Tống tri huyện này thật đúng là một tiểu bạch kiểm, nói không chừng, nữ tử này là người đẹp nhất ở ao đầu thôn.

A? Trên trâm cài tóc có cài đóa đại thược dược? Hoa tươi?!

Tiểu Thất muốn giãy tay ra xem, bị Tống Lương Trác khẽ kéo trở về. Gương mặt Tống Lương Trác không chút biểu tình, mở miệng: “Tạ ơn hảo ý của Thải Vân cô nương, tiện nội(*) đã chuẩn bị thức ăn, sẽ không làm phiền.”

(*)tiện nội: vợ đấy

Thải Vân cô nương hơi tủi thân cúi đầu xuống, Tống Lương Trác gật đầu xin lỗi rồi kéo Tiểu Thất trở về chỗ ngồi khi nãy.

Tiểu Thất cuống quýt quay đầu lại. Cô nương kia xoay người rời đi, đóa đại thược dược màu tím trên đầu vừa vặn rơi vào tầm mắt Tiểu Thất. Tiểu Thất chu miệng, lắc lắc cánh tay Tống Lương Trác, thấp giọng nói: “Màu tím không tốt, hồng phấn mới đẹp.”

“Sao?” Tống Lương Trác liếc mắt nhìn một cái, cười nói: “Có lẽ. Nhưng cũng chưa từng thấy Tiểu Thất cài hoa.”

Tiểu Thất nhăn nhăn mũi, sờ sờ mái tóc đen bóng của mình, tự tin mở miệng nói: “Ta không cần dùng cái gì cũng ưa nhìn.” Nói xong lại cười khanh khách hai tiếng.

Tống Lương Trác bật cười, nhưng vẫn gật đầu.

Tiểu Thất thấy Lục Lực Thừa đi tới, có chút không được tự nhiên nắm lấy tay của mình. Tống Lương Trác buông tay, Tiểu Thất thở ra, chưa thở hết một hơi, Tống Lương Trác quấn tay quanh eo của nàng rồi kéo nàng vào trong lòng.

Tiểu Thất đỏ mặt, len lén nhìn về phía Lục Lực Thừa, thấp giọng nói: “Này, ách, Lục sư gia, cùng nhau ăn đi.”

Lục Lực Thừa nhìn tư thế bảo hộ rõ ràng của Tống Lương Trác có chút buồn cười, lắc đầu cười nói: “Không được, phu nhân cùng đại nhân hảo hảo ăn. Tại hạ đi vào thôn, chỉ là đến báo cho đại nhân một tiếng.”

Tiểu Thất nghe thấy tiếng cười của hắn mặt càng đỏ thêm, dứt khoát chôn mặt trong ngực của Tống Lương Trác. Tống Lương Trác ngoắc ngoắc khóe miệng, gật đầu với Lục Lực Thừa. Lục Lực Thừa nhướng mày, tựa hồ như muốn nói gì, nhanh chóng đứng lên, cười nhẹ rồi xoay người đi vào trong thôn.

Nơi này đã không còn người khác, Tống Lương Trác buông Tiểu Thất ngồi xuống, lại nhanh chóng cầm lấy tay nàng.

Tiểu Thất tức giận, to gan vỗ tay hắn xuống, tức giận cà lăm nói: “Ai, ai, ai, ai, ai cho ngươi ôm ta?”

Tống Lương Trác nhướng mày, “Vì sao ta không thể ôm nàng?”

“Ta, ta, ta, ta, ta không cho ngươi ôm.” Tiểu Thất xấu hổ tức giận.

“Hử hừ?”

Lại chuyển sang giọng điệu này!

Tiểu Thất hơi run rẩy, cau mày nhìn Tống Lương Trác. Không xem thì tốt, này vừa xem thì thấy hắn cong môi, ý cười lan tới đáy mắt. Tiểu Thất ngây ngốc chốc lát, khẽ đảo mắt một vòng, che hai mắt vờ khóc: “Ngươi chỉ biết khi dễ ta!”

“Khóc thật à?” Thanh âm của Tống Lương Trác đầy ý cười.

Tống Lương Trác cười, nắm lấy tay Tiểu Thất, Tiểu Thất nóng nảy trả thù, khóe miệng khẽ nhếch, đẩy mạnh tay Tống Lương Trác ra.

Tựa như Tống Lương Trác không có phòng bị, ngã xuống đất, liền kéo vai Tiểu Thất ngã xuống với mình, vừa ngã lên người Tống Lương Trác, hai má chạm vào khuy áo của Tống Lương Trác, cả người hướng phía trước mà trượt tới.

Tiểu Thất nổi giận che mặt, dùng đầu đập thật mạnh vào ngực Tống Lương Trác một cái, thanh âm nghẹn ngào nói: “Ngươi đúng là, oa, đau.”

Tống Lương Trác cau mày kéo tay Tiểu Thất ra, thấy sườn mặt nàng hiện lên dấu đỏ, lấy tay khẽ vuốt rồi an ủi, ôn nhu nói: “Lần này là ta không tốt.”

“Ngươi có lúc nào là tốt? Trước ngươi không nói lý, lại khi dễ người. Khi dễ người mà không chớp mắt, người khác còn nói ngươi tốt.” Tiểu Thất càng nói càng ủy khuất, nhớ tới chính mình bị nhà mẫu thân đuổi đi, cảm giác cuộc sống tốt đẹp của mình đã bị một tay Tống Lương Trác phá hủy, ‘Rắc’ một tiếng giòn vang, đã vỡ như ngói vụn.

Tiểu Thất ôm đầu ngồi dậy, đầu óc đang ảo não, cũng không để ý tư thế của hai người đang rất mập mờ.

Tống Lương Trác ôm khóe miệng nghe Tiểu Thất lầm bầm, cười thở dài ôm sát nàng, khẽ nâng đầu nhằm chặn đôi môi đang lải nhải của nàng.
Bình Luận (0)
Comment