Tiểu Thất, Chậm Đã!

Chương 23

Nói hôn liền hôn như vậy, đối với Tiểu Thất mà nói quả thực là giống như trời sập xuống.

Tiểu Thất tự nhủ với mình, ta một chút cũng không hy vọng Tống tri huyện hôn ta. Nhưng khi nụ hôn càng sâu, Tiểu Thất cảm thấy máu như chảy lên đỉnh đầu, còn có một loại cảm giác mê muội như đang đi trong sương mù. Càng đáng sợ hơn chính là, cảm giác được luồng máu trong người càng ngày càng nóng, còn có xu thế ngày càng sôi trào, làm cho nàng không có cách nào chịu đựng, sau đó...

Tống Lương Trác nắm mũi của Tiểu Thất ngồi dậy, ngửa cổ của nàng ra sau để ngẩng đầu lên, Tiểu Thất lấy một chiếc khăn lụa trong lòng ra để lau máu mũi. Tống Lương Trác nhìn xung quanh một lát, dứt khoát ôm lấy Tiểu Thất xuống bờ sông.

Màu đỏ của máu mũi và màu tím trên mặt Tiểu Thất tương phản nhau, nhìn qua cảm thấy quái dị đến không nói nên lời. Tiểu Thất không dám nhìn mặt Tống Lương Trác, dứt khoát nhắm mặt lại giả vờ bất tỉnh. Chỉ là tại sao nhiệt độ trên mặt lại không giảm xuống? Khẳng định Tống tri huyện có thể thấy là nàng đang giả vờ bất tỉnh đây!

Tiểu Thất quýnh lên, trên mặt lại càng thêm đỏ.

“Đừng kích động.” Tống Lương Trác cười mở miệng.

Tiểu Thất mắng Tống Lương Trác vô số lần trong lòng mình, mở choàng mắt cả giận: “Ngươi cố ý, ngươi hại ta chảy máu.”

Tiểu Thất không mở miệng thì tốt, nhưng đang bóp mũi mà mở miệng, càng khiến Tống Lương Trác cười thêm vui vẻ. Tiểu Thất càng thêm tức giận, nâng tay muốn đánh vào mặt Tống Lương Trác. Tống Lương Trác cũng không tránh, nhưng khi Tiểu Thất đưa tay đến mặt hắn thì lại không dám xuống tay, do do dự dự hồi lại, lại nhụt chí thu tay trở về.

“Tiểu Thất còn dám đùa giỡn vi phu?” Tống Lương Trác khẽ nhếch khóe miệng, thoải mái mở miệng.

Khóe miệng Tiểu Thất co rút, lại tiếp tục co rút, sau đó nôn khan một tiếng trợn tròn mắt.

Đây là một ngày cực hắc ám, buổi tối khi ngủ, Tiểu Thất nhìn Tống Lương Trác chiếm giường trước mình, rốt cuộc cũng ý thức được điều này.

Tiểu Thất chỉ vào hắn môi run lên hồi lâu, tức giận rút đi tấm chăn mỏng của mình, rất có cốt khí quay đầu đi ra ngoại gian.

Đêm nay lại đặc biệt lạnh, nhưng vì nguyên nhân chính là lạnh, Tiểu Thất mới có thể đem chính mình bao lại thật chặt chẽ để tránh muỗi đột kích. Nhưng bên tai lại không ngừng vang lên âm thanh ong ong, làm cho tâm tình Tiểu Thất đã tệ, nay lại càng thêm sa sút.

Tiểu Thất cuộn tròn trên tiểu tháp, tủi thân rơi lệ.

Tống tri huyện a, không phải người tốt mà. Đoạt giường của nàng nè, đoạt sủng ái của nàng nè, đoạt trâm cài của nàng nè, trả lại cuộc sống tốt đẹp cho nàng đi.

Đột nhiên có vật gì đó xoẹt qua cửa sổ, còn phát ra tiếng vang sàn sạt. Tiểu Thất hít hít mũi, trừng to mắt, dỏng tai lên nghe. Vốn là có cái gì ngoài cửa sổ, lại gõ liên tục thật lâu, mang theo một cỗ âm trầm. Tiểu Thất run rẩy cả người, càng quấn chặt mình lại hơn.

Trong phòng đột nhiên phát sáng, cả người Tiểu Thất cứng đờ, tiếp theo lại vang lên ầm ầm một trận. Tiểu Thất hét lên một tiếng rồi nhảy xuống tiểu tháp, chân trần chạy tới cửa. Một tia chớp đánh xuống, tựa hồ đánh xuống trong sân. Tiểu Thất ôm đầu chạy vào trong trốn, một đường tiến vào giường, ngay trong lòng Tống Lương Trác.

Tống Lương Trác đã khoác áo ngồi bên giường hồi lâu, bị Tiểu Thất đụng mạnh nên lại nằm trở về. Tống Lương Trác cảm giác thân thể Tiểu Thất đang run rẩy, nâng tay kéo chăn mỏng đắp lên cho nàng, dịu dàng nói: “Sợ sấm? Sét đánh xuống cũng không tới, Tiểu Thất đừng sợ.”

Tiểu Thất mở miệng khóc lớn, thanh âm không rõ oán giận nói: “Ngươi đoạt giường của ta, nương ta cũng không quan tâm ta rồi, oa oa.”

Tống Lương Trác vỗ nhẹ lên lưng Tiểu Thất, “Ta không tốt, bước đi quá nhanh, sau này trả giường lại cho Tiểu Thất ngủ.”

Lại thêm một tiếng sấm rền, Tiểu Thất lại càng chôn sâu trong lòng Tống Lương Trác, khóc nức nở đầy tủi hờn.

“Tiểu Thất đừng sợ, ngày hè trời mưa, nhiều sấm là bình thường.” Tống Lương Trác quay đầu nhìn bên ngoài màn, cau mày nói: “Đều nói lôi công trước là ca hát, có múa cũng không nhiều, lần này cũng không nên múa nhiều như vậy mới phải.”

Tiểu Thất ở trong ngực Tống Lương Trác cọ xát qua lại, lau hết nước mắt nước mũi trên mặt. Khóc rồi lại ngại ngực hắn bẩn, vô ý thức càng ôm chặt hắn. Tống Lương Trác hơi xoay người nằm thẳng, Tiểu Thất vội vàng chiếm lấy một cánh tay của hắn, đem đầu chôn vào trong khuỷu tay của hắn.

Tống Lương Trác sờ sờ trước ngực một mảnh dính bẩn, cau mày đem tay đính bẩn lau đi. Vừa đứng dậy ném áo bẩn ném lên mặt đất, vừa muốn xuống giường tìm quần áo sạch sẽ, Tiểu Thất đã nhanh chóng bổ nhào lên người hắn, còn khóc nói: “Ngươi muốn làm ma? Đều là tại ngươi hại, nếu ta ở bên trong thì sẽ không sợ.”

Tống Lương Trác lại nằm trở về, chờ tiếng sấm bên ngoài đi qua, vỗ vỗ lưng Tiểu Thất, dỗ dành nói: “Ta đi lấy quần áo.”

“Không được.”

“Nếu vậy, cho ta một nửa cái chăn được không?”

“Không thể cho.” Tiểu Thất siết chặt chăn quanh mình thêm một chút, lại một tia sét đánh tới, tiếng sấm còn chưa vang lên thì Tiểu Thất đã nhanh trở lại trong vòng Tống Lương Trác.

Tống Lương Trác nâng tay che tai Tiểu Thất lại, cười nói: “Tai mềm như vậy, sao lại không chịu nghe lời ta nói?”

Chung quy Tiểu Thất vẫn là một người lương thiện, lúc ngủ đột nhiên nhớ tới, nếu để Tống tri huyện lạnh đến đi ngoài, ngày mai thôn dân nhất định sẽ tìm tri huyện phu nhân giả là nàng ra xét xử. Còn nói, ảnh hưởng việc tu sửa đê điều của Tống tri huyện cũng không tốt lắm.

Tiểu Thất mơ mơ màng màng nghĩ tới cảnh Tống Lương Trác ôm bụng chạy vào nhà xí, một lần lại một lần, còn Tiểu Thất thì đứng cách đó không xa, nghe âm thanh sấm nổ bên trong, đợi đến lúc mình báo thù hết giận, Tiểu Thất mới cười rộ lên, đem chăn qua cho Tống Lương Trác đắp. Chờ hắn chỉnh chăn cho tốt rồi tiến vào trong lòng hắn, không có chút nào chú ý hắn đang ở tình trạng nửa thân trần, cứ thế mà nhép nhép miệng, lại còn cọ xát ở ngực hắn hồi lâu rồi mới thiếp đi.

Tống Lương Trác cười khổ, một tay che tai Tiểu Thất, lại nghĩ đến đê điều có thể không chống đỡ nổi, đợi tiếng sấm bên ngoài ngừng lại, tiếng mưa rơi cũng nhỏ lại mới thả lỏng mà ngủ.

Tiểu Thất ngủ rất an ổn, trừ đem tay chân quấn quanh người Tống Lương Trác như gối ôm, khác đều khỏe.

Tống Lương Trác lo lắng nước ngoài sa thủy, sáng sớm đã tỉnh dậy. Nhìn thấy trước mắt chính là Tiểu Thất đang ngủ say sưa, đáy lòng mơ hồ sinh ra một tia thỏa mãn. Tống Lương Trác nghĩ, trách không được nhà nông có câu ‘lão bà hài tử ấm áp như lò sưởi được đặt đầu giường’, như vậy cũng đúng, hơn một người thì giường thêm ấm áp, trong lòng cũng yên ổn hơn.

Tống Lương Trác khẽ vuốt tóc Tiểu Thất, dịch cánh tay nàng đang ôm trên lưng, nhanh tay lẹ chân bước xuống giường.

Tống Lương Trác mặc quần áo đi ra ngoài, nhìn mặt trời đang lên, hít vào một hơi thoải mái.

Tiểu Thất thức dậy là lúc mặt trời đã lên cao ba sào rồi, vừa mở mắt ra đã thấy Lục Liễu đang nhìn nàng cười mập mờ. Tiểu Thất nhe răng, cau mày nói: “Tiểu quỷ cười cái gì?”

“Ha ha, tiểu thư ngủ có ngon giấc không?” Hai mắt Lục Liễu phát sáng tung chăn ra, bị Tiểu Thất trở mình chặn lại.

Lục Liễu lại cười càng quỷ dị, “Tiểu thư đừng xấu hổ, tiểu thư cũng học nhị tiểu thư, cứ sinh một nữ oa nhi đi, đến lúc đó mặc kệ bên này thế nào cũng không bị phu nhân lão gia làm khó rồi.”

Này đang nói cái gì vậy chứ! Tiểu Thất nhíu mày nghĩ chốc lát, đột nhiên cảm thấy tình huống quá nghiêm trọng rồi. Nàng cùng Tống tri huyện đều hai lần ngủ say, mặc dù nương nói, nằm ngủ vốn là không thể sinh oa nhi, còn phải cởi sạch hết, lăn lộn trên sàng đan, nhưng nàng là hoàn toàn trong sạch như ngói trang a, không biết không thấy tất nhiên sẽ không có.

Tiểu Thất chạy xuống giường, lao đến cửa nhìn một chút. Trong viện chỉ có một vũng nước, cũng không nhiều. Tiểu Thất nghĩ, bên kia hẳn là không có việc gì đi.

Tiểu Thất gõ gõ đầu, tức giận chính mình nhưng tại sao lại quá lo lắng đê điều bị hỏng. Tiểu Thất thầm thì: “Ta đây là ưu quốc ưu dân, cử chỉ cao thượng, cùng Tống tri huyện kia một văn tiền quan hệ cũng không có.”

Lục Liễu ở một bên vội vàng đưa nước qua, “Cái gì tiền?”

“Không có.” Tiểu Thất nhận khăn ướt từ tay Lục Liễu, nghi hoặc hỏi: “Lục Liễu, ta cũng sẽ tu sửa hà đê sao?”

Lục Liễu nâng mặt, hất cằm nói: “Tiểu thư tự nhiên sẽ không.”

Tiểu Thất nhướng mắt, nếu không thì sao lại làm bộ dáng kiêu ngạo này!

“Nhưng là vầy, tiểu thư có nhiều sách như vậy. Tiểu thư không thích đọc sách nhất, nhưng lại có một ngày, tiểu thư từ nha môn chạy về trực tiếp tìm lão gia, cầu khẩn lão gia tìm cho người các loại sách về trị thủy. Tiểu thư đọc lâu lắm đấy, sau lại tự mình vẽ ra một quyển sách nhỏ, nói là muốn tìm thời cơ tốt đưa cho cô gia.”

“Ta vẽ?”

“Uhm.” Hai mắt Lục Liễu sáng lên nói: “Khi đó em mới biết, tiểu thư cũng là rất lợi hại đây. Bức tranh này từng ô từng ô vuông lại có đánh dấu, nhìn rất có khí phách.”

“Vật đó đâu?”

“Tiểu thư tìm thôi.” Lục Liễu chớp chớp mắt nói: “Tiểu thư xem đó như là bảo bối, cũng không cho Lục Liễu xem qua nhiều, có phải đã để vào của hồi môn bên trong không?”

Tiểu Thất vội lau sạch mặt, bảo Lục Liễu dẫn nàng đi đến phòng cất của hồi môn. Tiểu Thất lắc lắc mông đào bới một hồi, cũng không tìm được cái gì là sách vở.

Khụ, sách ảnh thì thật ra có hai quyển, nhưng là sách xuân cung đồ. Tiểu Thất vừa mở ra nhìn, mặt đỏ lên rồi nhét thật sâu vào đáy rương.

Tiểu Thất cũng không hiểu được chính mình, ngay cả điểm tâm cũng không ăn liền trở về Tiền gia. Mỹ phu nhân liền cho người đi đến đầu phố mua bánh quẩy thịt mặn mà Tiểu Thất thích nhất, nhìn nàng ăn xong mới dẫn nàng đi đến thủy tạ cạnh Duyệt Thư Các.

Tiểu Thất ôm cánh tay mỹ phu nhân, lầm bầm nói: “Nương, nhị tỷ con đâu?”

“Theo cha con đi tiền trang rồi.”

Mỹ phu nhân dẫn Tiểu Thất lên lầu hai, bảo Lục Liễu kéo từ tầng trên xuống một cái rương gỗ. Cái rương này là một cái rương cũ bằng gỗ lim, có mùi thơm mát, một góc còn bị rớt ra một khối, lộ ra lớp gỗ trắng, thoạt nhìn như đã bị một kẻ vô dụng tàn phá. Cái rương không lớn nhưng rất nặng, Lục Liễu kéo ra không nổi, trực tiếp ném lên mặt đất.

Mỹ phu nhân kéo Tiểu Thất lui xuống vài bước, giơ khăn lụa hồng nhạt lên che mũi tránh bụi, cau mày nói: “Thất nhi bảo bối, nương cho là con đã cất giữ kỹ lưỡng. Nhị tỷ phu của con mấy lần đến đây trộm, cũng không bị hắn lấy đi.”

Mỹ phu nhân đắc ý cười hai tiếng nói: “Tủ này là cho con cất các vật hỗn tạp, nhị tỷ phu của con nghĩ cha con cho con cái này đều là bảo bối, như thế nào cũng không ngờ, ha ha, hay là ngu a. Vẫn là nữ nhân Tiền gia chúng ta thật thông minh, một đám con, có sắc còn có trí, ha ha."

Mỹ phu nhân làm bộ dáng thật là đắc ý, cuối cùng lại nói thêm một câu, “Vẫn là vi nương có bản lãnh đây!”

Tiểu Thất bước đến hôn lên mặt mỹ phu nhân một cái, cười nói: “Nương con đẹp nhất, con đến bây giờ cũng không thấy người hấp dẫn hơn nương đâu.”

Mỹ phu nhân vỗ vỗ mặt cười, hai mắt cười đến nheo lại, Tiểu Thất lại đi xem một cái, nghiêng người nói: “Nương, chúng ta có buôn bán vật liệu đá không?”

“Vật liệu đá? Có ngọc thạch, bất quá ngọc đó cũng không phải là từ tảng đá đào ra. Cha con lúc đó tại Chu Sa trấn có vật liệu đá tràng đi, nhân tiện cũng mài theo nam dương nơi đó được ngọc thạch."

“Nương ~~~” Tiểu Thất xoay xoay eo nhỏ, mỹ phu nhân cau mày xoa lỗ tai.

“Nương a, nếu vậy, người làm cho cha đem đá đến ao đầu thôn đi.”

“Làm gì?” Mỹ phu nhân trừng mắt.

Tiểu Thất sờ sờ mặt chốc lát, chu chu miệng nó: “Làm gì a, tu sửa đê điều á.” Tiểu Thất giương mắt nhìn mỹ phu nhân, chớp chớp mắt nói: “Nương, là con đột nhiên có một ý nghĩ. Nương nghĩ đi a, cha nếu ra tiền để tu sửa đê điều thì đó chính là của Tiền gia rồi, đến lúc đó trên dưới hà đê gì cũng là của Tiền gia, Tiền gia khẳng định sẽ...”

Tiểu Thất còn chưa miêu tả xong, mỹ phu nhân đã gõ vào đầu nàng một cái. Tiểu Thất ủy khuất mếu máo, hừ tức hồi lâu rồi nói: “Nói cha trả tiền công đi.”

Mỹ phu nhân nghe vậy, cầm khăn lụa che miệng cười ha hả, cười hồi lâu mới thở gấp nói: “Con lừa bạc của cha con, lại còn muốn cha con thuê nhân công, ngươi mà để cha con biết được, cẩn thận ông ấy sẽ lột da Tống Lương Trác.”

“Lột da người ta để làm chi?” Tiểu Thất nói thầm.

“Không lột da hắn thì lột da ai?” Mỹ phu nhân lắc đầu, chỉ chỉ tay nói: “Con xem cha con, ba người con rể chẳng ai hợp ý. Lão cha của Tống Lương Trác kia cũng xem là đại quan đi, nhưng là chúng ta gì cũng không thiếu, cũng không cần phải là hắn. Cha con a, kỳ thật phiền nhất là cùng quan gia có quan hệ. Quan gia, đều là kẻ làm việc chung, không rút một đồng, trước khi làm còn phải chi ra một xấp dày.”

Tiểu Thất nhớ tới Tống phủ keo kiệt kia, cười khanh khách hai tiếng.

Mỹ phu nhân vỗ vỗ nàng, mềm mại nói: “Con cười lại rồi, tối qua cha con đã gảy bàn tính đây, nói gả con gái út này đã lỗ vốn rồi, còn không thế nào lại được một giọt lại đòi thêm một bút. Chậc, cha con vừa mới nói Tống Lương Trác là đáy không động, nay con lại tới thay hắn hỏi vật liệu đá.”

Tiểu Thất suy nghĩ, trịnh trọng nói: “Nương, không phải còn có bạc sao? Không có bạc, mới cần đá. Người nói cha nhanh sai người mang bạc qua, hạnh phúc của nữ nhi cũng dựa vào người phụ thân rồi.”
Bình Luận (0)
Comment