Tiểu Thư Hầu Phủ

Chương 29

Thứ nữ? Chẳng phải chỉ có đích nữ danh môn mới có thể tới Học viện Hoàng gia học sao? Ngay cả nữ tử đại thần quan chức Tứ phẩm trở xuống cũng không được phép vào học viện Hoàng cung đọc sách, sao lại có thứ nữ tới đây học chứ? Hơn nữa lại còn vô cùng phách lối gọi tên cô bé nữa.

Vương Tự Bảo quay đầu nhìn Trịnh Tương Quân bên cạnh, mong muốn được giải đáp thắc mắc.

Trịnh Tương Quân liền nói: "Nữ nhi của Cảnh Thân vương Thế tử Trắc phi, tên là Cảnh Ngọc Nhi."

"Ồ? Nhà đó." Xem ra mình và Cảnh Thân Vương phủ cũng có duyên thật?

Lúc này Cảnh Ngọc Nhi đã dẫn hai kẻ theo đuôi đi tới trước mặt. Cảnh Ngọc Nhi kiêu ngạo giương cằm lên nói: "Ngươi chính là Vương Tự Bảo? Nghe nói ở nhà ngươi rất được sủng ái? Hơn nữa còn được sự yêu mến của người trong cung?"

Lúc nhập học Cảnh Ngọc Nhi cũng phải rất cố gắng. Bởi vì nàng ta là thứ nữ, cho nên lúc năm tuổi đăng ký nhập học, học viện vốn dĩ không thu nhận.

Phụ thân nàng ta là Cảnh Thân vương Thế tử phải hy sinh một đích nữ mới được phong làm Quận quân chính Tam phẩm, đổi cho thứ nữ là nàng ta một phong hào Huyện quân chính Tứ phẩm, khi ấy nàng ta mới có tư cách tới học ở Học viện Hoàng gia. Nàng ta nhập học khi tám tuổi, bây giờ đã hơn mười tuổi, lớn hơn Vương Tự Bảo những năm tuổi.

Như vậy tính ra nàng ta còn lớn hơn Cảnh Dực một tuổi.

Sau khi biết số tuổi cụ thể của Cảnh Ngọc Nhi, Vương Tự Bảo nhớ tới chuyện năm xưa nghe nói mẫu thân nàng ta là Từ Trắc phi chưa kết hôn đã mang thai mà bước vào Cảnh Thân Vương phủ.

Như đã nói, tuy Cảnh Ngọc Nhi chỉ là một thứ nữ nhưng dù sao thì cũng có phong hào Huyện quân chính Tứ phẩm. Vì thế, nàng ta tự nhận thấy, nói thế nào thì mình cũng mạnh hơn những đích nữ không có phẩm cấp này.

Tất nhiên đây chỉ là đại diện cho quan điểm cá nhân của nàng ta. Bởi vì như người ngoài nhìn nhận, cho dù nàng ta có phẩm cấp thế nào đi nữa, cũng không thể thay đổi thân phận thứ nữ của mình. Thân là đích nữ danh môn, bọn họ há có thể bằng lòng làm bạn với một thứ nữ?

Điều này khiến vị trí hiện nay của Cảnh Ngọc Nhi ở học viện trở nên rất lúng túng.

Ngoại trừ hai cô bé theo đuôi thì các nữ đồng môn còn lại trong học viện chẳng một ai muốn qua lại với nàng ta. Hơn nữa phụ thân của hai cô bé này cũng chỉ là những quan viên nhàn hạ chính Tứ phẩm mà thôi.

Cảnh Ngọc Nhi tự cho rằng bây giờ người có tư cách kết bạn với nàng ta nhất không phải là hai kẻ theo đuôi này, cũng chẳng phải đám đồng môn còn lại kia. Người có vinh hạnh làm bạn với nàng ta, chỉ có thể là người có phẩm cấp giống như Vương Tự Bảo.

Bởi vì nàng ta lớn tuổi hơn Vương Tự Bảo, xuất thân từ Cảnh Thân Vương phủ cao hơn Hòa Thuận Hầu phủ. Vì thế lúc đối đáp Vương Tự Bảo, nàng ta có thể đứng trên góc độ tỷ tỷ, giọng điệu kiêu ngạo cũng là điều đương nhiên.

Thấy đối phương nhìn mình với vẻ mặt kiêu ngạo như vậy, Vương Tự Bảo lạnh lùng đáp: "Ta là Vương Tự Bảo, nhưng mà trước giờ ta chưa từng nhìn thấy ngươi, không biết ngươi là ai?"

Tuy chiều cao của Vương Tự Bảo vượt trội so với bạn bè đồng trang lứa, nhưng so với Cảnh Ngọc Nhi lớn hơn năm tuổi mà nói thì cô bé vẫn còn thấp hơn nhiều. Vì thế cô bé lùi về sau một bước, cách xa Cảnh Ngọc Nhi một chút, bù cho sự yếu thế về chiều cao của mình.

"Sao ngay cả ta mà ngươi cũng không biết? Ta là tôn nữ của Cảnh Thân vương, Cảnh Ngọc Nhi, Huyện quân chính Tứ phẩm." Lúc nói câu này, Cảnh Ngọc Nhi cao giọng, mang ý tứ của người bậc cao.

"Vậy thì thứ lỗi cho ta kiến thức nông cạn rồi. Cảnh Ngọc Nhi phải không? Sau này mọi người đều là đồng môn. Ta sẽ nhớ rõ tên ngươi. Bây giờ đã đến thời gian ăn cơm, chúng ta đi ăn cơm thôi. Đừng có lãng phí thời gian ở đây nữa." Vương Tự Bảo thầm khinh bỉ trong lòng, Huyện quân thì giỏi lắm sao? Cô bé là Quận chúa đấy.

Tuy thứ Vương Tự Bảo không sợ nhất đó là dựa vào phụ thân, dựa vào xuất thân, nhưng mà bởi vì có suy nghĩ của người trưởng thành nên cô bé không thèm so bì với đám trẻ này. Cô bé kéo tay Trịnh Tương Quân đi ra ngoài.

"Đứng lại, ta muốn làm bạn với ngươi." Cảnh Ngọc Nhi thấy Vương Tự Bảo nói qua loa mấy câu rồi bỏ đi, có phần bực mình. Giọng nói hơi the thé chói tai, làm cho các bạn học trong và ngoài lớp đều nhìn về phía nàng ta.

Vương Tự Bảo quay đầu nhìn Cảnh Ngọc Nhi, lạnh lùng nói: "Ta nói rồi, chúng ta là đồng môn, chỉ là đồng môn."

Giọng nói của cô bé vô cùng lạnh nhạt, thể hiện sự kiên quyết, khiến người ta thấy được thế nào mới là cao không thể với tới.

Thực ra trong lớp có rất nhiều cậu bạn nhỏ chưa vội rời học đường, vì muốn ngắm tiểu quý nữ xinh đẹp không gì sánh bằng này nhiều hơn một chút. Họ rất muốn tìm cơ hội để bắt chuyện với cô bé, nhưng vẫn chưa tìm được.

"Đồng môn, chỉ là đồng môn." Câu nói này không chỉ mỉa mai Cảnh Ngọc Nhi, mà đối với những cậu bé kia cũng là một sự châm biếm.

Muốn kết bạn với quý nữ trong các quý nữ như Vương Tự Bảo, không phải tùy tiện người nào đó cũng có thể được.

Thực ra đây cũng là bước đi sai lầm của họ. Quy tắc kết bạn của Vương Tự Bảo trước giờ đều không phải cái gọi là thân phận gì cả, điều cô bé cần chẳng qua chỉ là đối xử thật lòng mà thôi.

Vật hợp theo loài, người phân theo nhóm. Kiểu người tự cho mình là tốt đẹp như Cảnh Ngọc Nhi, thật sự không phải là gu của Vương Tự Bảo.

Vừa tan học, Vương Tự Bảo đã nhìn thấy một cô bé gầy yếu đang khổ sở cầu xin một cậu bé mập mạp ngoài lớp A, xin cậu trả giấy viết chữ lớn mà cô bé đã viết.

"Xin ngươi đấy, trả chữ mà ta đã viết lại cho ta đi. Chiều nay ta còn phải nộp cho thầy Phó nữa. Nếu như không nộp, không những thầy Phó sẽ trách phạt mà về nhà còn bị phụ thân và mẫu thân quở mắng. Xin ngươi đấy, có được không?"

Cậu bé mập kia lôi một xấp giấy Tuyên Thành đã được viết đầy chữ từ trong túi sách ra, giơ thật cao, nói: "Là cái này?"

Cô bé lập tức kiễng chân lên với tay ra, nói: "Đúng, chính là cái này. Xin ngươi trả lại cho ta."

Cậu bé cũng kiễng gót chân, giơ xấp giấy lên cao hơn, miệng nói: "Ngươi có thể với tới, thì ta sẽ trả. Nếu không ta sẽ xé nó, không trả lại cho ngươi đâu."

Nghe cậu bé nói vậy, cô bé lập tức cố gắng nhảy lên, nhằm có thể với tới xấp giấy kia.

Cậu bé lại chuyển xấp giấy từ tay phải sang tay trái, khiến cô bé bị hụt.

Tiếp theo đó là ngươi với, ta tránh, một cảnh tượng hết sức ấu trĩ.

Cuối cùng có người không nhìn nổi nữa, mới nói lời khuyên nhủ: "Trình Phác Du, mau trả cho cậu ấy đi, cứ tiếp tục như thế, thế nào cũng khiến Cung Liên Liễu tức mà khóc đấy."

Cậu bé tên Trình Phác Du hung dữ nhìn cậu bé vừa mới nói kia: "Cút, lắm chuyện! Ai cần ngươi quản."

Cậu bé kia tự biết Trình Phác Du thân phận cao quý, ngang ngược không nói lý, vì vậy thỏa hiệp: "Thôi, coi như ta lắm mồm vậy."

Lúc Trình Phác Du phân tâm, cô bé tên Cung Liên Liễu nhảy lên, một tay nắm chặt lấy tờ giấy mà mình đã viết chữ lớn.

Nhưng mà cô bé chưa kịp vui mừng hớn hở thì đã nghe "soạt".

Bởi vì cô bé và Trình Phác Du mỗi người cầm một bên, giấy Tuyên Thành mà Cung Liên Liễu viết chữ lớn bị xé rách thành hai nửa.

"Oa", giống như cậu bé kia vừa nói, quả nhiên Cung Liên Liễu khóc rất to.

"Mất hứng, biết ngay là sẽ khóc. Đi, hôm nay chúng ta tới Thiện Đường ăn cơm, ta mời." Trình Phác Du nói xong, vẫy tay với hai người bạn đứng đằng sau mình, ba người nghênh ngang rời học đường, đi tới Thiện Đường .

"Trình Phác Du thật quá đáng, cả ngày chỉ biết bắt nạt người khác." Trịnh Tương Quân căm phẫn nói.

"Cậu ấy là người thế nào, không phải chúng ta mới biết. Đi thôi, chớ vì người như thế mà làm mình mất hứng." Vương Tự Bảo kéo Trịnh Tương Quân, hai người cũng đi ra ngoài.

Vừa đi tới bên ngoài, Hương Vu và nha hoàn của Trịnh Tương Quân là Bích Ngọc cũng tới đón.

Hương vu hỏi: "Quận chúa, nô tỳ đã chuẩn bị thức ăn rồi, bây giờ chúng ta về lư xá chứ?"

"Không được, Hương Vu, ngươi về lư xá trước đi, lấy một ít thức ăn mang tới Thiện Đường, ta muốn ăn cùng Trịnh gia Đại tiểu thư. Còn lại ngươi lấy một ít, lát nữa về lư xá rồi ăn sau." Vương Tự Bảo thu xếp cẩn thận.

"Vâng, nô tỳ đi làm ngay." Hương Vu cũng không hỏi nhiều, cũng không khuyên Vương Tự Bảo không được ăn lung tung những thứ bên ngoài Hầu phủ, hành lễ xong quay người đi về phía lư xá.

Chủ tử Vương Tự Bảo này đối với người hầu quả thật là không tệ. Nhưng mà, cô bé có một điều bắt buộc nô bộc phải làm được, đó chính là phục tùng, hơn nữa cần phải phục tùng tuyệt đối. Đây là điều mà bất cứ nô bộc nào trong lúc huấn luyện cũng phải học và phải làm được. Mà đối với tiểu chủ tử quý giá nhất của Hầu phủ, yêu cầu đối với họ trong chuyện này lại càng nghiêm khắc hơn.

Tại nơi đây, cô bé không nên giống những người phụ nữ khởi xướng cái gọi là quyền bình đẳng con người cho nô bộc nhà mình. Đây chính là xã hội phân chia đẳng cấp rõ ràng, mỗi người đều có việc mà mình phải làm, mỗi người đều có quy tắc sinh tồn mà mình buộc phải tuân theo.

Tuy Vương Tự Bảo đến từ xã hội bình đẳng, nhưng mà ở đây, từ lúc mới sinh ra lần nữa, cô bé đã bắt đầu học tập và thích ứng làm thế nào để trở thành một người bề trên đúng chuẩn.

Không có chuyện xã hội thích ứng với con người, chỉ có con người học cách thích ứng với xã hội.

"Bảo Muội, ta đã bảo Bích Ngọc đi rồi, quên mất cần phải chia sẻ thức ăn trong nhà với muội." Sau khi nghe thấy Vương Tự Bảo sắp xếp, Trịnh Tương Quân mới nghĩ tới việc mình suy nghĩ không được chu toàn như Vương Tự Bảo, trong khi cô bé còn lớn hơn đối phương hai tuổi. Vì thế lúc nói câu này cô bé có hơi ngượng ngùng, gương mặt trắng nõn hơi ửng đỏ.

"Sau này thời gian ăn cơm cùng nhau của chúng ta sẽ nhiều hơn, hà tất quan tâm một hai lần chứ. Huống hồ, chẳng phải lúc nãy tỷ bảo mời ta tới Thiện Đường ăn cơm sao? Ta sẽ không khách sáo với tỷ đâu. Nói như thế, vẫn là da mặt của ta dày hơn rồi." Vương Tự Bảo vừa trêu ghẹo vừa thân thiết nắm lấy tay Trịnh Tương Quân, tiếp tục nói: "Đi thôi, từ đây tới Thiện Đường hình như cũng cách một đoạn. Mấy ngày trước lúc tới đây làm thủ tục nhập học, ta mới chỉ nhìn từ xa có một lần thôi."

Tâm tư của cô gái nhỏ tới rất nhanh mà cũng nhanh hết. Nghe Vương Tự Bảo nói thế, Trịnh Tương Quân lập tức quên hết chuyện vừa nãy, mừng rỡ ôm lấy cánh tay nhỏ nhắn của Vương Tự Bảo, nũng nịu nói: "Đúng là rất xa, mỗi lần tới đó đều mỏi hết cả chân."

"Thật ư? Tỷ xuất thân từ nhà tướng, bình thường không hề tập luyện sao?"

"Mẫu thân ta muốn ta trở thành tiểu thư khuê các giống như bà ấy, chứ không hy vọng ta suốt ngày chỉ biết đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ giống như phụ thân. Bà ấy nói, con gái thì phải có dáng vẻ của con gái."

"Vậy tỷ không thích võ công một chút nào sao?"

"Không phải đặc biệt thích."

"Ôi, thế thì tỷ chẳng giống đời sau nhà tướng chút nào cả." Giọng nói của Vương Tự Bảo mang theo chút tiếc nuối. Xem ra ở nơi này nữ tử học võ công đúng là có hơi đi ngược thời thế. Cũng may, cô bé có tổ phụ, tổ mẫu và phụ thân mẫu thân thông suốt như vậy.

"Ta chẳng giống phụ thân ta tí nào cả sao?" Phụ thân mình là đại anh hùng đấy, sao mình có thể không giống ông ấy tí nào chứ.

"Ta nói, tính cách của tỷ thì cũng có phần giống." Vương Tự Bảo hơi cân nhắc, rồi mới đưa ra kết luận. Cô gái này vừa hoạt bát vừa ngây thơ, hiển nhiên cũng là do được nuông chiều mà ra.

"Vậy thì tốt. Muội không biết ta sùng bái phụ thân ta thế nào đâu. Ông ấy là đại anh hùng, đã thắng bao nhiêu trận, chưa hề bại trận." Trịnh Tương Quân vừa nhắc tới phụ thân mình lập tức trở nên rất tự hào, ngực nhỏ ưỡn lên cao.

"Đúng vậy, phụ thân tỷ là đại anh hùng trong mắt người khắp cả Đại Ung." Tuy khen phụ thân người khác nhưng mà trong lòng cô bé, phụ thân mình mới là đại anh hùng không ai sánh bằng. Chỉ có điều, phụ thân mình khá bằng lòng với việc giấu tài. Căn bản không để người ta biết chỗ tài giỏi của mình, cô bé hiểu rõ điều này hơn bất cứ ai.

Bình Luận (0)
Comment