Tiểu Thư Hầu Phủ

Chương 30

Hai người càng nói càng hợp, càng nói lại càng hăng, rất nhanh đã thân thiết với nhau.

"Đúng rồi, Bảo Muội. Bình thường muội thích ăn gì? Lát nữa đến Thiện Đường rồi thì muội cứ gọi tự nhiên nhé." Lúc sắp đến Thiện Đường, Trịnh Tương Quân rất hào phóng hỏi.

"Bình thường ta không đặc biệt kiêng kị món gì cả. Chỉ có điều ta thích mấy món mặn hơn, không thích ăn món ngọt lắm. Ta cũng thích ăn loại bánh điểm tâm mềm nhưng không thể ăn nhiều." Vương Tự Bảo suy nghĩ một lát rồi nói sự thật, tránh để lát nữa dạ dày bị giày vò.

"Thật không? Ta cũng vậy đó." Bởi vì có cùng sở thích với Vương Tự Bảo nên Trịnh Tương Quân vô cùng hưng phấn, chỉ thiếu điều muốn nhảy cẫng lên.

Trên đường đến khu trung tâm Học viện Hoàng gia, Vương Tự Bảo từ xa đã thấy Tam ca nhà mình Vương Dụ Tuần cùng với Ngũ đường ca Vương Dụ Châu và Thất đường ca Vương Dụ Thinh của tam phòng, Lục đường ca Vương Dụ Dương của nhị phòng đợi ở đó. Hơn nữa, điều khiến Vương Tự Bảo ngạc nhiên là cô bé còn thấy hai biểu điệt nhi của Trấn Quốc Công Phủ đang học lớp Ất cấp Hoàng là Tưởng Viêm và Tưởng Xán.

Vương Tự Bảo vui vẻ kéo Trịnh Tương Quân chạy đến chỗ người nhà mình. Hơn nữa, hai người chỉ đi thêm vài bước là đã tới cạnh họ.

Vương Tự Bảo hành lễ rồi nói: "Chào Tam ca, chào các đường ca. Ngoài ra, hai biểu điệt nhi cũng vất vả rồi, mọi người đợi ở đây chắc lâu lắm rồi phải không."

"Ra ngoài rồi thì còn câu nệ gì. Hôm nay là ngày đầu tiên muội đến Học viện Hoàng gia, tổ phụ, tổ mẫu sợ muội không thích nghi được nên đặc biệt nhắc nhở chúng ta hỏi muội cảm giác như thế nào sau buổi học đầu tiên?" Vương Dụ Tuần đại diện mọi người lên tiếng.

"Rất tốt ạ. Khả năng thích nghi của muội từ trước tới nay luôn rất tốt mà." Vương Tự Bảo tùy tiện nói. Sau đó lại nhiệt tình kéo Trịnh Tương Quân đang đứng sau mình lên phía trước, giới thiệu với người thân trong nhà: "Đúng rồi, đây là bạn ngồi cùng bàn với muội, con gái của Định Quốc Tướng quân, Đại tiểu thư Trịnh gia."

Trịnh Tương Quân hành lễ với từng người một, nhất là khi nhìn thấy Vương Dụ Tuần thì cô bé lại càng xấu hổ, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng còn không ngừng chớp đôi mắt long lanh lén nhìn.

Vương Tự Bảo biết Tam ca nhà mình được rất nhiều người hâm mộ, chỉ cần hắn xuất hiện thì nhất định sẽ khiến nhiều người mê như điếu đổ.

Không thấy xung quanh đã chật cứng những tiểu nương tử rồi sao?

May là Tam ca nhà cô bé đã quen với cảnh này rồi nên vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.

Tưởng Viêm và Tưởng Xán thấy Vương Tự Bảo nhìn chằm chằm hai người họ thì đành miễn cưỡng gọi: "Chào biểu cô".

Nói tới hai cậu nhóc này, Vương Tự Bảo vẫn luôn có một nỗi ám ảnh.

Năm đó, hai người họ còn vui mừng cho rằng cuối cùng nhà mình đã có tiểu hài tử nhỏ tuổi hơn, hơn nữa còn là một bé gái không giống với họ. Thật sự rất phấn khích. Không ngờ rằng họ đã không gọi được muội muội mà lại có thêm một trưởng bối. Chỉ cần nghĩ cũng biết lúc đó hai người họ thất vọng biết bao nhiêu.

Cho nên lúc Vương Tự Bảo đến làm khách ở Trấn Quốc Công phủ, hai người bèn lén uy hiếp Vương Tự Bảo, bắt cô bé gọi họ là ca ca để thỏa mãn khát khao. Hơn nữa còn đe dọa Vương Tự Bảo không được nói chuyện này với trưởng bối trong nhà.

Vương Tự Bảo giả ngây ngô, không ngốc nghếch gọi họ là ca ca hay là đồng ý sẽ không đi cáo trạng.

Kết quả Vương Tự Bảo đến trước mặt Đại biểu tẩu và Nhị biểu tẩu nhà mình, miệng lưỡi lanh lẹ thêm mắm thêm muối rất nhiều hành vi xấu xa của họ, nói rõ những tội trạng của hai người.

Hai tiểu tử này không những không được làm ca ca mà còn bị một trận đòn nhừ tử.

Sau đó hai người họ bất bình tìm Vương Tự Bảo tính sổ, lúc đầu chẳng phải đã nói rõ không cho phép cáo trạng với trưởng bối sao?

Câu trả lời của Vương Tự Bảo là: Đúng vậy, ta đâu có cáo trạng với trưởng bối. Đại biểu tẩu và Nhị biểu tẩu đâu phải là trưởng bối của ta.

Hai tiểu tử này vô cùng buồn phiền.

... Quả thật không phải là trưởng bối của ngươi nhưng là trưởng bối của bọn ta đó.

Kể từ sau khi bị đánh, chỉ cần bị hai người họ ức hiếp là Vương Tự Bảo sẽ tìm cơ hội cáo trạng, kết quả không cần phải nói, tất nhiên hai người lại tiếp tục bị phạt đánh.

Từ đó về sau, hễ nhìn thấy Vương Tự Bảo thì hai người họ liền nhớ lại nỗi ám ảnh thời thơ ấu. (Mặc dù họ hiện cũng chỉ có 7, 8 tuổi.)

"Ừ, biểu hiện lần này cũng tốt đấy. Ta sẽ tìm cơ hội khen hai ngươi thật tốt trước mặt Đại biểu tẩu và Nhị biểu tẩu." Vương Tự Bảo gật đầu cười tủm tỉm, thể hiện dáng vẻ của một trưởng bối.

"Không cần đâu tiểu biểu cô. Chỉ cần người về sau biểu cô bớt cáo trạng những chuyện xấu của chúng con là chúng con đã cảm tạ trời đất rồi." Tưởng Viêm lập tức giơ tay xin tha.

Vương Tự Bảo nói đầy khí thế: "Ta có làm thế à? Trước giờ ta vẫn luôn cho rằng những gì ta nói là sự thật rõ ràng cơ. Tuy nhiên, có cáo trạng hay không thì còn phải xem biểu hiện sau này của hai ngươi đã."

Hai người hoàn toàn bất lực. Đúng rồi, người ta từ trước tới nay luôn cáo trạng ngay trước mặt họ. Lời cáo trạng này đúng thật là quang minh chính đại.

Vương Tự Bảo không để ý đến hai người đang ủ rũ này nữa. Cô bé quay đầu nhìn Nhị ca nhà mình, nói: "Tam ca và các đường ca, mọi người mau tìm chỗ ăn cơm đi. Lát nữa muội sẽ cùng Đại tiểu thư Trịnh gia đi ăn ở Thiện Đường. Mọi người cứ đi cả đi, không cần lo lắng cho muội đâu. Muội muốn nếm thử xem đồ ăn ở Thiện Đường có ngon hay không."

"Bình thường muội hiếm khi ăn ở ngoài nên hôm nay ăn ít thôi, tránh bị đau bụng." Vương Dụ Tuần tốt bụng nhắc nhở.

"Vâng, Tam ca. Bọn muội phải đi rồi, nếu không lát nữa là không kịp ăn mất." Vương Tự Bảo xua tay, kéo Trịnh Tương Quân chuẩn bị rời đi.

Nhìn dáng vẻ vội vã của muội muội nhà mình, Vương Dụ Tuần cưng chiều lắc đầu: "Muội đó, đã đi học rồi mà hành xử vẫn hấp ta hấp tấp. Ta còn phải nhắc muội thêm một câu, nhớ buổi chiều tan học thì đến cổng phía Nam đợi ở chỗ đỗ xe ngựa của Hầu phủ, đến lúc đó thì chúng ta cùng về phủ."

"Vâng Tam ca. Huynh nói nhiều quá, không phải hồi sáng sắp ra khỏi nhà huynh đã dặn mấy lần rồi sao." Nói xong cô bé còn tinh nghịch làm mặt quỷ với Vương Dụ Tuần.

Vương Dụ Tuần cười bất lực rồi nghiêm mặt nói: "Đi thôi, mọi người ai làm việc nấy đi."

Lúc đối diện với Vương Tự Bảo, Vương Dụ Tuần là một ca ca chiều chuộng muội muội hết mực. Nhưng khi đối diện với một đám tiểu tử thì Vương Dụ Tuần lập tức thể hiện dáng vẻ của một huynh trưởng.

"Vâng ạ."

Mọi người bên đó lần lượt rời đi, bên này thì Trịnh Tương Quân hưng phấn nói: "Bảo Muội, Tam ca nhà muội quả thật còn đẹp trai hơn cả Ngọc lang Tạ Huyền nữa. Hèn chi có rất nhiều tiểu nương tử thích đợi ở ngoài học đường khu Thiên cấp để nhìn Tam ca của muội." Thật sự quá phấn khích, thế mà hôm nay cô bé lại có thể được nhìn thấy Vương Dụ Tuần ở khoảng cách gần như vậy.

"Đúng vậy. Ta cũng cảm thấy Tam ca nhà mình đẹp trai hơn Tạ Huyền kia nhiều." Lúc nói câu này quả thật Vương Tự Bảo cảm thấy vô cùng tự hào. Gen tốt của phụ thân mẫu thân nhà mình may là không sinh ra thứ quái dị nào. Ngoại hình xuất chúng khiến bốn huynh muội bọn họ đi đến đâu cũng đều trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Hai người vừa đi vừa tán gẫu với nhau. Đa số là Trịnh Tương Quân trồng hoa si, kể trong Học viện Hoàng gia có những học trưởng nổi tiếng nào. Ngoài ra cô bé còn nhắc đi nhắc lại nhiều lần một người nổi tiếng trong lớp của mình tên là Lâm Khê.

Nghe nói người tên Lâm Khê này không những đẹp trai mà còn văn võ song toàn, mặt gì cũng đều xuất chúng. Nếu không phải là học trò chuyển trường giống như Vương Tự Bảo thì e rằng người ta đã dễ dàng tiến thẳng vào lớp Giáp rồi.

Có điều thân phận của người này rốt cuộc là gì thì không ai biết rõ. Trong Ung Đô cũng không nghe nói có quan viên nào từ Tứ phẩm trở lên mang họ Lâm cả.

Vì vậy có người mới đoán e rằng cậu chính là con của nhà quan viên địa phương. Cũng có người đoán rằng có thể cậu là con của thương nhân khiến người khác xem thường. Thậm chí, còn có người đoán là con riêng của hoàng thân quốc thích nào đó.

Thương nhân trong Đại Ung thuộc về tầng lớp thấp kém nhất. Nhưng không thể nghi ngờ rằng thương nhân là người có tiền. Tục ngữ có câu nói rất hay rằng "Có tiền mua tiên cũng được". Vì vậy tuy thân phận hơi thấp nhưng dựa vào tiền tài có trong tay, họ có thể làm những việc mà rất nhiều người không thể làm. Nên theo một số người này, Lâm Khê có thể vào được Học viện Hoàng gia thì có lẽ trong nhà không thiếu ngân lượng.

Hơn nữa, địa vị của con riêng còn không bằng cả thứ tử hay đích nữ. Những người đoán như vậy đều nhằm mục đích cố tình bêu xấu Lâm Khê. Dẫu sao thì trước giờ cũng chưa từng nghe nói có nhà nào sẽ khoa trương, rêu rao con riêng ở bên ngoài, không có gì thì tự làm chuyện hại mình làm gì, tự rước lấy phiền phức cho bản thân.

"Mau nhìn kìa, là Lâm Khê đó." Trịnh Tương Quân lắc mạnh cánh tay của Vương Tự Bảo, nhướng mày đưa mắt với cô bé.

Mặc dù chỉ là nhìn lướt qua nhưng Vương Tự Bảo vẫn nhìn ra được tiểu tử Lâm Khê đó là một người trẻ tuổi xuất chúng.

Ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt khôi ngô, môi hồng răng trắng, dù còn nhỏ tuổi nhưng đã bắt đầu bộc lộ bản chất yêu nghiệt.

Cô bé còn chưa kịp nhìn rõ, người ta đã đi lướt qua.

"Người này bình thường rất lạnh lùng, cũng không bắt chuyện với bạn học cùng lớp gì cả." Nhìn theo người nào đó vừa mới đi qua, Trịnh Tương Quân tiếc nuối nói ra cảm xúc của mình.

Vương Tự Bảo tùy tiện nói: "Có lẽ người ta không giỏi biểu đạt mà thôi."

Trịnh Tương Quân nói: "Có thể là vậy. Nói không chừng cậu ấy tự ti cũng nên."

"Được rồi. Chúng ta đừng quan tâm chuyện của người khác nữa. Kiểu này không đến Thiện Đường được mất."

Hai người còn chưa đi vào Thiện Đường thì đã nghe thấy tiếng cười không ngừng truyền ra từ bên trong. Xem ra học trò ở đây không hoàn toàn làm theo lời người xưa dạy là "Thực bất ngữ, tẩm bất ngôn"*.

(*) Đây là câu nói nổi tiếng của Khổng Tử, ý chỉ khi ăn không bàn luận, khi ngủ không nói chuyện.

"Đi, chúng ta mau vào thôi. Lát nữa ta phải gọi món chân giò kho. Bình thường ta thích ăn món này nhất. Tiếc là mẫu thân sợ ta mập nên không cho ăn nhiều. Nhân lúc không có ai quản, chúng ta ăn món này đi nhé." Hễ nhắc đến ăn thì Trịnh Tương Quân liền phấn chấn hẳn lên.

Thật là đáng thương, hiện giờ là lúc cơ thể đang phát triển, để trở nên mảnh mai thì những quý nữ thời cổ đại này ngay đã bắt đầu ăn kiêng từ nhỏ. May là người nhà cô bé đều sợ cô bé quá gầy nên từ trước đến giờ không cấm cô bé ăn. Chỉ có điều, mặc dù cô bé ăn không ít nhưng sau khi vận động thì đa số đều bị tiêu hao hết rồi. Hiện giờ, trừ khuôn mặt còn tí phúng phính thì thân thể lại rất mảnh khảnh. Hơn nữa, do quanh năm cô bé đều luyện võ và nhảy múa nên dáng người rất cân đối.

"Vương Tiểu Bát, sao giờ ngươi mới đến. Cuối cùng ta cũng đợi được ngươi rồi."

Vương Tiểu Bát, cô bé không cần nghĩ cũng biết là tên vô lại nào đang gọi mình.

"Tiểu Phì Ngư." Vương Tự Bảo ngẩng đầu nhìn cậu nhóc đang đứng ở trước cửa Thiện Đường, người này mặc bộ đồng phục màu xám, trên eo đeo miếng ngọc quý đặc biệt.

Cậu nhóc này là con trai duy nhất của Ninh Hòa Trưởng Công chúa Hạ Uyển Dao và Trình Khang Thành của Cẩm Nhương Hầu - Trình Phác Du.

Cũng chính là tiểu bá vương vừa ức hiếp cô gái nhỏ kia.

Bình Luận (0)
Comment