Cùng Địa Ngọc Huyền ái ân, đưa nàng liên đỉnh cao sơn bảy tám lần, Lạc Nam mới thỏa mãn thu quân.
Địa Ngọc Huyền sau khi đột phá Đại Tôn sức chịu đựng và tố chất thân thể trở nên rất tốt, sau một phen thỏa mãn cũng chưa quá thấm mệt, ngược lại yêu cầu Lạc Nam đưa nàng tiến vào Làng Nhất Thế, hiển nhiên là rời đi quá lâu sợ chúng nữ ở trong trêu chọc.
Nàng dù sao cũng mới xác định quan hệ với Lạc Nam chưa lâu, da mặt còn mỏng, rất dễ xấu hổ.
Lạc Nam đương nhiên đáp ứng, hắn còn phải bôn ba trong Loạn Cổ Chiến Trường, cũng không thể cứ mãi đắm chìm trong nhu tình của mỹ nhân được.
Hai người mặc vào y phục, Địa Ngọc Huyền trở về Làng Nhất Thế…mà Lạc Nam cũng định ra ngoài.
“Ca ca, ca ca!”
Đúng lúc này, một tiểu cô nương được Hồn Mỹ Hoa và Tiểu Tinh mang đến, đột nhiên quỳ rạp xuống chân Lạc Nam khóc rống lên.
Lạc Nam giật mình, vội vàng đem tiểu cô nương đỡ dậy.
Chỉ thấy nàng tầm hơn mười tuổi, phấn điêu ngọc trác, mắt to tròn lúng liếng với tròng mắt màu ngọc bích, một mái tóc thắt thành hai bím màu lục nhạt, cao tầm một mét sáu, xinh xắn lanh lợi, chỉ là lúc này khóc mếu máu nhìn hết sức đáng thương.
Tiểu cô nương không ai khác chính là nha đầu Mộc Linh Tộc mà Lạc Nam cứu khỏi tay lão bà buôn bán phía trước cửa vào Loạn Cổ Chiến Trường.
Nói đi cũng phải nói lại, Lạc Nam nhìn qua thấy nàng y hệt nhân loại bình thường, chẳng có gì giống với người dị tộc, thậm chí biểu hiện còn không rõ ràng bằng Tinh Linh Tộc, chỉ có điều từ trên người tiểu cô nương cảm giác được một cổ hơi thở hòa hợp với thiên nhiên, vô cùng dễ chịu.
“Tiểu muội muội này, vì sao lại khóc? Ca ca đâu có khi dễ ngươi?” Lạc Nam xoa xoa đầu nàng hỏi.
“Ta cũng không biết nha đầu này bị sao, lúc nãy vừa mới tắm rửa sạch sẽ cho nàng, lại đột nhiên khóc rống lên đòi gặp ngươi!” Hồn Mỹ Hoa nhún vai nói.
Lạc Nam âm thầm giật mình, Hồn Mỹ Hoa là Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng hết sức nguy hiểm, Tiên Tôn bị nàng bắt làm tù binh cũng có vài chục người, vậy mà phải đích thân tắm cho tiểu cô nương?
Không hổ danh là người của Mộc Linh Tộc, tất cả các loài thực vật đều gần gũi với nàng, ngay cả Độc Hồn Mỹ Hoa cũng không ngoại lệ.
“Ca ca, cảm tạ ngươi cứu ta, cầu ngươi cứu mẫu thân, cứu tộc nhân của ta! Để Tiểu Nhu đời đời kiếp kiếp làm trâu ngựa cho ngươi!” Tiểu cô nương tiếp tục quỳ xuống, nhất quyết không chịu đứng lên.
Lạc Nam nghe vậy sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng nói:
“Bình tĩnh lại rồi nói, không được khóc!”
Lạc Nam bắt đầu cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như suy nghĩ ban đầu của hắn, vốn dĩ thấy tiểu cô nương đáng thương nên muốn giải cứu một phen…đem về Làng Nhất Thế có Cảm Tâm Thể của Manh Manh cũng không sợ nàng có ý đồ xấu.
Về sau biết tiểu cô nương là người của Mộc Linh Tộc thì hắn đổi ý định, muốn nàng chăm sóc Linh Dược Điền cho mình, hắn sẽ trả công đàng hoàng để nàng có tài nguyên tu luyện.
Hiện tại thì tốt rồi, hình như cả Mộc Linh Tộc đều xảy ra chuyện, hơn nữa không phải chuyện tốt đẹp gì.
Tiểu cô nương thút thít hồi lâu, mãi sau mới nghẹn ngào.
“Muội tên là Tiểu Nhu sao? ta là Lạc Nam!” Lạc Nam mỉm cười ôn nhu nói: “Có thể gọi ta là Nam ca ca!”
“Vâng, Nam ca ca, tên đầy đủ của muội là Mộc Linh Nhu!” Tiểu cô nương ánh mắt đỏ hoe, cầu xin nhìn hắn nói:
“Mọi người đều bị bắt hết rồi, bị những kẻ xấu xa kia bắt để làm nô lệ, xin ca ca cứu họ!”
“Nói rõ ràng một chút, trước đó giao cho ta Linh Hồn Bổn Nguyên!” Lạc Nam xoa xoa đầu nàng.
Hắn cần Linh Hồn Bổn Nguyên để có thể xác định lời của Mộc Linh Nhu là chân thật, dù sao thì mới gặp nàng không lâu, khó thể tin tưởng một cách hoàn toàn được.
Mộc Linh Nhu ngoan ngoãn gật đầu, hầu như không chút do dự đem Linh Hồn Bổn Nguyên của mình giao cho Lạc Nam.
Nếu là trước đây nàng còn nghi ngờ và đề phòng hắn sẽ có ý đồ xấu với mình, nhưng hiện tại sau khi chứng kiến những thứ tồn tại trong Linh Giới Châu, Mộc Linh Nhu triệt để buông bỏ đề phòng với Lạc Nam.
Bởi vì toàn bộ tài sản của Mộc Linh Tộc vơ vét lại cũng không giàu bằng Lạc Nam, hắn còn hại một tiểu cô nương như nàng làm gì?
“Được rồi, muội nói đi!” Lạc Nam thu giữ Linh Hồn Bổn Nguyên của cô nương, triệt để an lòng hỏi.
“Mộc Linh Tộc bọn muội…” Mộc Linh Nhu sắc mặt bi thương pha lẫn tức giận kể.
Theo lời kể của nàng, rất nhanh Lạc Nam với Hồn Mỹ Hoa biết chuyện gì đã xảy ra.
Chuyện này nói ra thì rất dài…
Bất kỳ thế lực nào cũng không thể đột nhiên cường đại ngay lập tức, mà phải trải qua quá trình thành lập và phát triển.
Mộc Linh Tộc cũng không ngoại lệ.
Hồi mới thành lập, Mộc Linh Tộc biết mình được trời phú cho khả năng chăm sóc thực vật phát triển nhanh chóng, nhưng về lực chiến đấu lại bị yếu kém, nên muốn kết thành đồng minh với một thế lực để được bảo vệ, đổi lại Mộc Linh Tộc sẽ cung cấp Tiên Dược mình bồi dưỡng được cho đồng minh.
Bất quá lúc đó Mộc Linh Tộc quá vô danh, những thế lực mạnh mẽ xem thường không ai chịu kết minh, cuối cùng Mộc Linh Tộc đành hợp tác với Đan Huyền Môn, một thế lực do hai vị Luyện Đan Sư Ngọc Cấp, có tu vi Ngọc Tiên vừa mới thành lập.
Đan Huyền Môn và Mộc Linh Tộc khi đó như người một nhà, cùng nhau hợp tác phát triển.
Mộc Linh Tộc sẽ cung cấp nguyên liệu luyện đan trồng được cho Đan Huyền Môn, mà Đan Huyền Môn sẽ cung cấp lại tài nguyên tu luyện, đồng thời chiêu mộ tu sĩ gia nhập, bảo vệ Mộc Linh Tộc khi gặp phiền phức.
Đôi bên kết thành đồng minh chặt chẽ, quan hệ vững vàng qua vô số năm, điệu thấp phát triển không hề phô trương, nhưng tiến độ phải nói là thần tốc.
Cho đến hiện tại, Mộc Linh Tộc đã trở thành một cái Thiên Tôn Cấp Thế Lực, tộc trưởng của Mộc Linh Tộc chính là Thiên Tôn cấp tu sĩ.
Nhưng mà…so với Mộc Linh Tộc, Đan Huyền Môn phát triển còn khủng khiếp hơn.
Hai vị Ngọc cấp Luyện Đan Sư thành lập Đan Huyền Môn hôm nào đều đã trở thành Đan Đế Sơ Kỳ và Đế Giả cấp bậc, Đan Huyền Môn lên như diều gặp gió trở thành Đế giả cấp thế lực, phạm vi cấp tốc mở rộng, chiêu mộ Tiên Tôn, Tiên Vương tầng tầng lớp lớp, Luyện Đan Sư cũng nhiều không đếm xuể, dã tâm ngày một lớn hơn.
Chứng kiến Đan Huyền Môn phát triển, Mộc Linh Tộc cũng vô cùng vui mừng, càng ra sức để cung cấp nguyên liệu Luyện Đan cho bọn hắn.
Nào ngờ, lòng tin đặt sai chỗ.
Lòng tham của đám Luyện Đan Sư ở Đan Huyền Môn ngày càng lớn, lượng Tiên Dược mà Mộc Linh Tộc cung cấp hàng tháng trở nên thiếu thốn quá nhiều so với dã tâm của bọn hắn.
Thử hỏi, Mộc Linh Tộc chỉ toàn là Mộc Linh Tộc Nhân sinh nở mà ra, làm sao có thể mau chóng mạnh mẽ như Đan Huyền Môn hàng năm đều chiêu nạp đại lượng đệ tử?
Theo lời của Mộc Linh Nhu, Mộc Linh Tộc chỉ có hơn trăm vị tộc nhân, mà Đan Huyền Môn có đến hàng vạn Luyện Đan Sư và tu sĩ.
Con số chênh lệch không cần nói cũng biết.
Đan Huyền Môn bắt đầu phàn nàn Mộc Linh Tộc bồi dưỡng trồng trọt nguyên liệu quá chậm, không đủ đáp ứng tốc độ luyện đan của bọn hắn, không đủ để đẩy nhanh tiến độ phát triển của bọn hắn.
Thành viên của Đan Huyền Môn bắt đầu dùng thái độ cao cao tại thượng, khinh bỉ Mộc Linh Tộc.
Nhận thấy tình hình không ổn và sự biến chất của đồng minh, Mộc Linh Tộc Trưởng quyết đoán cắt đứt quan hệ với Đan Huyền Môn, tuyên bố sẽ tìm đối tác khác, Đan Huyền Môn nếu có phàn nàn cứ việc tìm nơi nào cung cấp nguyên liệu nhiều hơn Mộc Linh Tộc là được.
Đôi bên không ai nợ ai, từ đây nước sông không phạm nước giếng.
Nào ngờ, hành vi của Mộc Linh Tộc Trưởng lập tức khiến Đan Huyền Môn nổi giận.
Bọn hắn dùng đến sức mạnh, bắt giữ Mộc Linh Tộc, ép các nàng phải miệt mài trồng trọt tiên dược, một ngày chỉ cho nghỉ ngơi số ít thời gian, bố trí cường giả canh giữ các nàng, không cho các nàng đào tẩu, nhiệm vụ chính là cung cấp nguyên liệu cho bọn hắn.
Nghe đến đây Lạc Nam thở dài một tiếng: “Quả nhiên ở thế giới này thực lực vẫn là quan trọng nhất!”
Mộc Linh Tộc mặc dù được trời ban thiên phú tuyệt hảo bồi dưỡng thực vật, nhưng điều này không giúp các nàng có cuộc sống tốt hơn, trái lại còn trở thành công cụ trong tay kẻ mạnh hơn mình.
“Thật là đáng ghét!” Sắc mặt của Hồn Mỹ Hoa bực bội nói:
“Nhân loại đúng là động vật có lòng tham vô đáy, rõ ràng nhờ có Mộc Linh Tộc mà Đan Huyền Môn mới được như ngày hôm nay, vậy mà bọn hắn dám đối xử với ân nhân như vậy?”
Vì thân là thực vật, nên Hồn Mỹ Hoa vô cùng có hảo cảm với Mộc Linh Tộc, cũng cảm thấy căm tức đám Đan Huyền Môn không biết điều kia.
Lạc Nam cũng là nhíu chặt chân mày, đứng ở gốc độ của Đan Huyền Môn và Mộc Linh Tộc khi đó, đôi bên quan hệ rõ ràng là bình đẳng hợp tác, Mộc Linh Tộc và Đan Huyền Môn đều là người tình ta nguyện, Đan Huyền Môn có thể phát triển cấp tốc là nhờ bản lĩnh và thủ đoạn của bọn hắn, không thể trách được.
Cái sai của Đan Huyền Môn nằm ở chỗ, Mộc Linh Tộc đã đề nghị cắt đứt quan hệ, để ngươi tìm nguồn nguyên liệu luyện đan ở nơi khác tốt hơn, ví như Thiên Địa Hội…chỉ cần có tiền muốn bao nhiêu nguyên liệu mà không có?
Nào ngờ cái Đan Huyền Môn này đích thị là loại tiểu nhân, ngoài miệng thì chê bai Mộc Linh Tộc cung cấp nguyên liệu chậm chạp, trong lòng lại keo kiệt không muốn bỏ tiền ra mua thêm nguyên liệu ở nơi khác.
Cho đến cuối cùng càng là giở thói lật lọng, bắt giữ Mộc Linh Tộc làm tù nhân để trồng trọt miễn phí cho bọn hắn, ép hết sức lực của các nàng mới chịu bỏ qua.
“Đan Huyền Môn và Mộc Linh Tộc ở cùng hành tinh sao?” Lạc Nam hỏi Mộc Linh Nhu.
Nếu ở khác hành tinh, Đan Huyền Môn đã là Đế, không được phép ra tay với Mộc Linh Tộc còn là Tôn, quy tắc Cổ Việt Tộc không phải nói chơi.
“Ở cùng một hành tinh, thực ra khoảng cách cũng rất gần!” Mộc Linh Nhu cúi thấp đầu.
Lạc Nam xem như đã hiểu, tranh đấu giữa các thế lực trong cùng một hành tinh, Cổ Việt Tộc không rảnh nhúng tay.
“Bà lão kia làm sao có được muội đem bán?” Lạc Nam hỏi tiếp.
“Bà ta lén vào Đan Huyền Môn bắt cóc muội!” Mộc Linh Nhu hoảng hốt nói.
“Bắt cóc…” Lạc Nam gật đầu, rốt cuộc đã hiểu vì sao lão bà kia bán Mộc Linh Nhu giá cao như vậy.
Lẻn vào Đế Cấp Thế Lực của Đan Đế bắt cóc một tù nhân, hành vi này dù là Tiên Đế thực hiện cũng mạo hiểm tính mạng a.
Lạc Nam trầm ngâm, nhìn thẳng Mộc Linh Nhu nói:
“Vì sao muội cho rằng ca ca có thể cứu Mộc Linh Tộc? phải biết nơi đó có hai vị Tiên Đế kiêm Đan Đế, mà ta chỉ là một Tiên Vương mà thôi! Không cảm thấy đôi bên chênh lệch quá to lớn sao?”
Mộc Linh Nhu lấy can đảm nhìn lại hắn, nỉ non nói ra: “Nam ca ca sở hữu Bất Tử Thụ, Cửu Diệp Liên Hoa, không gian này càng là sắp trở thành một thế giới hoàn chỉnh, nhân vật như ca ca ngày sau chắc chắn sẽ trở thành rồng trong loài người, cứu ra Mộc Linh Tộc dễ dàng mà thôi!”
“Muội nhận ra Bất Tử Thụ?” Lạc Nam kinh dị, phải biết Bất Tử Thụ cực kỳ hiếm hoi, Mộc Linh Nhu là một tiểu cô nương làm sao biết?
“Chính Bất Tử Thụ tự nói với muội, Mộc Linh Tộc bọn muội có khả năng trò chuyện tâm linh với thực vật mà, mỗi một loài sinh mệnh trong thiên nhiên đều có thể trao đổi nha!” Mộc Linh Nhu thành thật đáp.
Lạc Nam giật mình, nhìn về Mộc Linh Nhu như một tòa bảo vật.
Chẳng trách Mộc Linh Tộc có thể vượt mặt Tinh Linh Tộc trong việc bồi dưỡng thực vật, chỉ riêng khả năng trao đổi với thực vật…Tinh Linh Tộc là không làm được.
“Muội không cần ta lập tức cứu ra Mộc Linh Tộc?” Lạc Nam hỏi tiếp.
“Tạm thời không cần! hiện tại ca ca đánh không lại Đan Huyền Môn đâu, mọi người chịu khổ thêm một thời gian cũng được, dù sao thì không nguy hiểm đến tính mạng!” Mộc Linh Nhu ánh mắt tràn đầy cơ trí nói:
“Trong thời gian này, muội sẽ nỗ lực bồi dưỡng Linh Dược Điền, Bất Tử Thụ, Cửu Diệp Liên Hoa các loại giúp ca ca!”
“Vậy nếu ngày ta thành công cứu Mộc Linh Tộc ra thì sao? bọn muội có thể cho ta lợi ích gì?” Lạc Nam xoa xoa đầu tiểu cô nương thông minh khả ái hỏi.
Hắn sẽ không vô duyên vô cớ trợ giúp Mộc Linh Tộc, chuyện bất bình ở vũ trụ này một ngày xảy ra rất nhiều, nếu gặp chuyện bất bình đều đứng ra can thiệp, chỉ sợ Lạc Nam chết lúc nào cũng không biết.
Lạc Nam sở dĩ cứu Mộc Linh Nhu, là vì khi đó nhớ đến Tiểu Kỳ Nam, Loan Loan mấy tiểu nha đầu nên động lòng thương xót mà thôi.
Hắn muốn thống nhất Tiên Ma hai giới dù phải giết đến máu chảy thành sông, mà không phải làm siêu anh hùng trừ gian diệt bạo.
“Nếu ca ca có thế lực, muội hứa sẽ thuyết phục Mộc Linh Tộc hợp tác với thế lực của ca ca, giúp thế lực phát triển giống như cái cách đã giúp Đan Huyền Môn vậy!” Mộc Linh Nhu gương mặt tràn đầy tự tin nói:
“Hiện tại Mộc Linh Tộc đã là Thiên Tôn Thế Lực, không còn nhỏ yếu như lúc đầu, lợi ích có thể trợ giúp ca ca chắc chắn nhiều hơn Đan Huyền Môn trước đây!”
“Hahaha, tốt…tốt…tốt!” Lạc Nam hài lòng cười to.
Mộc Linh Tộc, mặc dù chiến lực yếu kém…nhưng tiềm lực vượt qua hắn tưởng tượng.
Đan Huyền Môn đúng là lũ nhà giàu mới nổi, được chút thành tựu là mắt cao hơn đầu không xem ai ra gì mới đối xử với chủng tộc thần kỳ như Mộc Linh Tộc như vậy.
Lạc Nam dám đảm bảo, nếu Thiên Địa Hội không bị vướn bận quy tắc không xen vào tranh đấu, kiểu gì Thiên Địa Hội chẳng đem Mộc Linh Tộc về xem như bảo bối?
Nói Mộc Linh Tộc là cái máy in Tiên Thạch cũng không sai.
Theo Lạc Nam thấy, Đan Huyền Môn có thể phát triển thần tốc hơn một nửa công lao thuộc về Mộc Linh Tộc.
Làng Nhất Thế đang trên đà phát triển, cần nhất là những hỗ trợ tuyệt hảo như Mộc Linh Tộc.
“Ca ca đáp ứng muội, muộn nhất là khi ta thành Tiên Tôn…sẽ đi cứu Mộc Linh Tộc!” Lạc Nam nhìn Mộc Linh Nhu kiên định nói.
Nếu thành công đạt đến Tiên Tôn, Lạc Nam có lòng tin cứu ra Mộc Linh Tộc.
“Thật chăng?” Mộc Linh Nhu ánh mắt lóe lên vẻ chờ mong.
“Thật trăm phần trăm!” Lạc Nam xoa đầu nàng.
“Muội tin tưởng Nam ca ca!” Mộc Linh Nhu gật mạnh đầu, cười như trăm hoa đua nở.
“Cứ quyết định như vậy!”
…
Chúc mọi người ngủ ngon :D
!
Bác nào có lòng ủng hộ e lấy động lực thì đây ạ:
Số TK: 1809205083252
NGUYEN PHUOC HAU
Paypal: nguyenphuochau12t2@gmail.
com
Ngân hàng Agribank ạ.
(Chi nhánh: Cờ Đỏ - Cần Thơ II)
Momo: 0942973261
Viettelpay: 9704229212704295
Chân thành cảm ơn